Diêu Ngạn tắm xong bước ra ngoài, cô gặp Tưởng Nã đang chống tay hít đất. Hai tay của anh gập một góc chín mươi độ, cơ bắp săn chắc thẳng tắp từ vai tới chân, mạch máu căng lên, giống như dù có đạp lên lưng anh, tư thế của anh cũng không thay đổi.
Diêu Ngạn ngắm gương mặt nghiêng của anh, trán rộng mũi thẳng, lông mày đậm hơi nhích lên, đôi mắt nghiêm túc khi không nhìn chăm chú thì ôn hòa rất nhiều. Ánh đèn phản chiếu chiếc bóng nhấp nhô của anh, cơ bắp căng ra vì động tác nằm sấp làm anh trông càng nghiêm nghị.
Tưởng Nã làm xong động tác cuối cùng, anh bật người đứng dậy. Mồ hôi chảy lấm tấm trên trán và xương quai xanh của anh, cơ bụng săn chắc hiện rõ từng múi.
Anh cười với Diêu Ngạn: “Xong rồi à?”.
Diêu Ngạn gật đầu chui vào chăn: “Em ngủ trước đây, buồn ngủ quá!”.
Tưởng Nã đi tới đầu giường, cúi người vuốt gọn sợi tóc đang che lấp mặt cô, anh nói: “Anh tắm đã, em ngủ trước đi”.
Diêu Ngạn lí nhí “ừm” một tiếng. Sau khi Tưởng Nã đi tắm, cô kéo chăn xuống để lộ gương mặt đỏ bừng.
Hôm nay, cô vừa chuyển nhà vừa dọn dẹp, cơ thể mệt mỏi rã rời, cô chầm chậm thiếp đi. Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, một cơ thể nóng hổi dán sát vào cô. Người đó xoa tới xoa lui lên mặt cô, cô nhăn mặt làu bàu, người đó liền dừng lại, rồi như không hài lòng, người đó cắn má cô hai cái mới chịu thôi.
Suốt một tuần không nghỉ ngơi đàng hoàng, Diêu Ngạn rốt cục cũng được ngủ đủ giấc. Cô đắm mình trong mộng đẹp, không muốn tỉnh dậy. Diêu Ngạn thoải mái duỗi thẳng tay chân trên giường, trong phòng mát mẻ yên tĩnh khiến cô thấy mình như đang trôi bồng bềnh.
Cô ngơ ngác mở mắt. Căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa kéo kín mít, chỉ có tia sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa.
Cô lăn mình vài cái, rồi lười nhác bò ra khỏi chăn. Diêu Ngạn mở tủ quần áo, tiện tay cầm một bộ đồ. Khi cô định xoay người đi rửa mặt, cô bỗng giật mình nghiêng đầu nhìn quần áo trong tủ. Quần áo lẽ ra nằm trong ký túc xá lúc này lại lạ lùng xuất hiện ở đây.
Thay đồ xong, Diêu Ngạn mở cửa phòng. Nghe phòng làm việc kế bên vọng ra tiếng nói, cô chậm rãi đi qua, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Tưởng Nã liếc mắt thấy bóng dáng ngoài cửa, anh nói xong câu cuối, thẳng thừng dập máy. Anh gọi: “Lại đây”.
Diêu Ngạn đi vào trong, quét mắt qua di động trên bàn, cô hỏi: “Hôm nay, anh cũng làm việc à?”.
“Anh mới nhận mấy đơn hàng, không có anh không được!”
Diêu Ngạn đến gần, cô nhíu mày chất vấn: “Anh đến ký túc xá của em?”.
Tưởng Nã nghịch tay cô, anh thuận miệng nói: “Ừ, sáng nay anh đến mang hành lý qua đây giúp em”.
Thấy Diêu Ngạn định mở miệng, anh liền nói: “Em đừng lo. Chậu rửa mặt, đồ đạc linh tinh, anh để hết lại đó. Quần áo cũng chừa lại vài bộ. Lỡ bố mẹ em đến ký túc xá cũng không nghi ngờ. Từ hôm nay trở đi, em ở đây với anh, đừng làm khổ anh nữa!”.
Diêu Ngạn cãi lại nhưng Tưởng Nã khăng khăng cố chấp, cô cũng hết cách. Trái tim cô lại đập mạnh một cách khó hiểu.
Sau bữa cơm trưa, Tưởng Nã chở Diêu Ngạn về Trung Tuyển.
Dạo gần đây, bà Diêu bắt đầu bán tượng lại. Công viên ven sông ngày Chủ nhật tấp nập người qua lại, Diêu Ngạn về giúp đỡ bà bán hàng.
Ba mẹ con mang hàng ra bán mới biết không biết từ lúc nào đã mọc ra thêm một đối thủ cạnh tranh. Vị trí râm mát trước kia đã bị giành mất, người kia bày tượng đầy đất, đám trẻ con túm tụm quanh sạp hàng.
Bà Diêu nổi giận: “Chuyện gì thế này? Sao lại có người giành chỗ của chúng ta!”.
Diêu Ngạn nhìn xung quanh rồi dọn hàng ra một chỗ trống khác, cô nói: “Cái này không phải độc quyền của nhà chúng ta. Người khác bán cũng không có gì lạ. Mình cứ xem thế nào rồi tính sau. Nếu không được thì ngày mai chúng ta đổi chỗ khác bán”.
Tượng tô của sạp hàng mới gần như giống hệt của nhà họ Diêu, vị trí sắp xếp cũng y chang, nhìn qua khó phân biệt được sự khác nhau của hai bên. Một đứa bé còn nói: “Sao hai chị không ở đây bán thế? Ông chủ của các chị là người mới tới à?”.
Ông chủ cười ha ha, ứng phó với đứa bé.
Bà Diêu lại càng nổi cáu: “Đó không phải là bắt chước sạp hàng của chúng ta hay sao? Con nhìn đi, đến cả mấy đứa con nít cũng không phân biệt được, thấy chúng ta kiếm được tiền mà nảy lòng tham đây mà”.
Diêu Ngạn không ngại vấn đề này, cùng lắm thì đổi chỗ bán khác, tính thêm sạp mới thì thị trấn Trung Tuyển cũng chỉ có hai sạp hàng bán tượng tô, mức độ cạnh tranh không quá lớn. Mặc dù hiện tại là cuối tháng Mười, nắng chiều không gay gắt nhưng vẫn còn tương đối nóng bức, ngồi lâu sẽ hoa mắt chóng mặt, Diêu Ngạn lo cho sức khỏe của bà Diêu, khuyên bà dọn hàng về nhà.
Hứa Châu Vi được xuất viện, cùng các anh em ra quán làm một chầu. Đám người đang nghênh ngang ưỡn bụng bước đi thì Tưởng Nã gọi tới kêu họ đến công ty nước giải khát. Đồ uống mới sản xuất của tòa nhà phía đông đã đóng gói xong, cần giao đến Lô Xuyên chiều nay, cả đi cả về tổng cộng ba ngày.
Hứa Châu Vi giật lấy điện thoại, anh ta nhao nhao đòi đi: “Anh Nã, em nằm đến mốc meo cả người rồi, chiều nay cho em đi nhé!”.
Tưởng Nã nghe giọng anh ta dồi dào sinh khí, phân công anh ta làm trợ lý: “Lý Cường ở công ty nước giải khát, chú đến đó tìm rồi nghe theo sự phân công của cậu ấy!”.
Hứa Châu Vi cười hì hì gác máy. Anh ta nghiêng đầu sang bên thấy ngay Diêu Ngạn giơ túi vải che nắng cho mẹ cô. Sạp hàng nằm ngay dưới ánh nắng, buôn bán vắng tanh.
Anh ta kỳ quái đảo mắt sang vị trí cũ, thấy có người đã giành chỗ râm mát, trẻ con bu đông nghịt, liếc sơ cũng hiểu có người chặn ngang tranh giành việc buôn bán. Hứa Châu Vi nghiến răng ken két, anh ta nghiêng đầu nói: “Chị dâu bé nhỏ của chúng ta bị người ta đuổi ra nắng. Đi, xử lý ông ta!”.
Mấy anh em xoa tay, bước nhanh lại chỗ đó nhưng không làm gì, chỉ vây quanh sạp hàng, khoanh tay nhìn đám trẻ con và ông chủ sạp hàng. Bảy tám ánh mắt đổ dồn một lượt hơi đáng sợ. Ông chủ sạp hàng khó hiểu nhìn họ, rồi cúi đầu tiếp tục bán hàng, lưng ông ta lạnh toát. Ông ta nghe thấy: “Ngứa tay từ đó đến giờ, bao lâu rồi không vận động nhỉ? Phế tay hay phế chân ta?”.
Ông chủ run run làm rơi vài đồng xu ra đất, trong lúc tay chân luống cuống ông ta làm đổ mấy bức tượng, đám trẻ con lao nhao, quầy hàng hỗn loạn.
Diêu Ngạn chú ý tới bên kia khác thường, cô quay đầu nhìn, há to miệng kinh ngạc. Diêu Yên Cẩn chỉ trỏ: “Người ở trong bệnh viện?”.
Bà Diêu cũng nhìn qua: “Ôi, sao lại là họ? Cả đám đứng ở đó, đúng là đáng sợ thật!”.
Diêu Ngạn cười gượng, lấy nước ra uống mấy ngụm, cô không kìm được dùng ánh mắt khó hiểu liếc qua. Nhìn ông chủ bên kia dọn hàng, đám Hứa Châu Vi giải tán, cô mới vỡ lẽ. Bà Diêu kinh ngạc: “Ủa sao đi cả rồi? Mau mau, chúng ta qua đó thôi!”.
Diêu Ngạn gác lại cảm giác khó hiểu, dọn hàng qua chỗ ngồi trước đây của ba người họ. Lúc bước qua bậc thềm nằm giữa hai tòa nhà, cô nhìn thấy Hứa Châu Vi ngồi trên thềm đá hút thuốc, mấy anh em cùng bu lại chỗ anh ta.
Hứa Châu Vi nhận ra ánh mắt của Diêu Ngạn, anh ta cười nửa miệng nhìn cô.
Ngoài nhà máy của công ty nước giải khát nhộn nhịp vô cùng. Nhà máy vào ngày Chủ nhật vẫn vận hành bình thường, công nhân tăng ca, kiểm kê hàng hóa, vài thùng bị hư hao trên đường vận chuyển, họ lại đến nhà kho đổi thùng mới, dán lại băng dính rồi chất lên xe tải.
Hứa Châu Vi vén áo quạt phành phạch, ngửa mặt đổ hơn nửa chai nước lên đầu. Lý Cường nói: “Nước uống đóng chai đưa đến đại lý bên Lô Xuyên, còn đồ pha chế phải đi tới khu Gia Ninh, nghe nói chú từng gặp sếp Dương?”.
Hứa Châu Vi gật đầu: “Đúng vậy, sếp Dương là anh em của anh Nã!”.
Lý Cường nói: “Hồi trước chúng ta ở Lô Xuyên từng nghe tên Dương Quang, không ngờ lại là anh em của anh Nã!”.
Nhắc đến Lô Xuyên, hai người hứng trí sôi nổi trò chuyện với nhau. Mấy anh em chưa từng nghe họ nhắc chuyện ở Lô Xuyên, vì vậy hiếu kỳ tiến lại gần. Hứa Châu Vi kể ngày đầu tiên biết Tưởng Nã, kể đến đoạn đi buôn lậu thì cố tình tỏ vẻ thần bí, vặn nhỏ âm lượng, vừa khoác lác vừa than vắn thở dài. Đến khi hàng hóa chất hết lên xe, anh ta vẫn chưa nói xong.
Thẩm Quan đứng sau cổng nhà xưởng nhìn xe tải rời đi.
Buổi tối, Diêu Ngạn chuẩn bị trở về “ký túc xá”, bà Diêu Ngạn bịn rịn, không nỡ để cô đi: “Con ngủ ở đó có một mình tội quá, không có ti-vi để xem, hay tối nay con ngủ lại nhà cô con, mẹ với con qua đó nói một tiếng!”.
Diêu Ngạn cản ngay: “Đừng, con đến lại làm cô thêm bận bịu. Cô chăm sóc em họ cũng mệt lắm rồi!”.
Bà Diêu cũng không muốn làm phiền, bà chỉ thuận miệng nói mà thôi. Bà tiễn Diêu Ngạn ra cửa, nhìn cô đi khuất, bà mới quay vào nhà.
Tưởng Nã chờ ở ngã tư, thấy Diêu Ngạn đi tới, anh thở phào, nhẹ nhõm dựa lưng vào ghế.
Trên đường về thị trấn Lý Sơn, Diêu Ngạn kể chuyện buổi trưa cho anh nghe, cô còn nói: “Em không phải là thánh, dĩ nhiên em muốn quay lại chỗ bán cũ, tống cổ người cạnh tranh kia đi nhưng lúc nhìn thấy ông ta đi, em cứ thấy tội tội. Mọi người chỉ vì miếng cơm manh áo, không ai quy định chỉ gia đình em mới được bán tượng tô. Nhưng nói gì thì nói em vẫn cảm ơn anh, ít nhất anh cũng làm mẹ em vui vẻ”.
Tưởng Nã véo má cô: “Đổi lại là anh, ai dám giành chỗ buôn bán của anh? Em còn quá non nớt, khi cần hung dữ thì phải hung dữ! Nhưng đây là công lao của Hứa Châu Vi, em không cần cảm ơn anh!”.
Diêu Ngạn gạt tay anh, xoa xoa gò má: “Đó cũng là vì anh là đại ca của anh ta!”.
Hai người trở về công ty vận chuyển hàng hóa, tắm rửa xong xuôi, Diêu Ngạn ngồi ôm laptop của Tưởng Nã mở hòm thư của công ty sắp xếp số liệu. Tưởng Nã ở phòng làm việc kế bên tìm kiếm thông tin về Tuệ Viên Mỹ.
Hoàng hôn buông xuống, cả không gian đều trở nên tĩnh lặng, đến cả tòa nhà nhỏ phía sau cũng im lìm, vắng vẻ. Diêu Ngạn gập laptop, lắc eo, cảm thấy kỳ lạ. Cô chạy sang bên cạnh, đứng ở cửa phòng làm việc hỏi: “Sao bên Lý Cường yên ắng vậy anh? Em cảm thấy không quen”.
Tưởng Nã nhìn màn hình máy vi tính, anh cười cười: “Phân nửa anh em theo xe đi đưa hàng, lần này chạy đường dài, họ nói tranh thủ đi du lịch, coi như cho anh em nghỉ đông sớm!”.
Thấy Diêu Ngạn còn đứng ngoài cửa, anh tắt thư mục tên Tuệ Viên Mỹ, cất giọng yêu thương: “Đứng đó làm gì, vào đây!”.
Diêu Ngạn cười lắc đầu: “Phòng làm việc là nơi quan trọng. Em ít vào thì tốt hơn. Anh đừng để mình lao lực, em đi ngủ trước đây!”.
Tưởng Nã cười cười, dư vị của câu “anh đừng để mình lao lực” êm dịu lượn lờ quanh tai anh.
Diêu Ngạn rúc vào chăn, đờ đẫn nhìn trần nhà. Cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng tách, phá tan không gian yên tĩnh.
Tưởng Nã nằm lên giường ôm cô hôn ngấu nghiến, anh cố tình hạ thấp giọng nói: “Anh muốn lao lực cũng không được. Mấy ngày nay, em không cho anh chạm vào!”.
Diêu Ngạn đỏ mặt đẩy anh: “Ngày mai em còn phải đi làm. Nếu anh rảnh rỗi thì ngủ sớm đi!”.
Tưởng Nã mỉm cười hôn cô nhưng không đủ thỏa mãn, anh ôm cô điều hòa hơi thở, một lát sau mới nói: “Anh hỏi em, danh sách những công ty qua lại với Tuệ Viên Mỹ, không nhờ đến người khác thì làm sao mới có được?”.
Diêu Ngạn lặng thinh nhìn anh. Tưởng Nã nói: “Anh chỉ nói em đừng quan tâm, không phải không cho em hỏi, cũng không phải không cho em vào phòng làm việc, vì vậy bây giờ anh gặp khó khăn, dĩ nhiên anh có quyền hỏi em!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô cất giọng đắn đo: “Phòng nghiên cứu của Tuệ Viên Mỹ không đụng đến những thứ này nhưng danh sách công ty đối tác cũng không phải bí mật. Em nhớ máy vi tính của phòng thị trường có bảng danh sách kê khai, công ty ở Nam Giang và Tân Châu có cùng một nguồn khách hàng”.
Tưởng Nã hỏi cô: “Vào phòng thị trường là có?”.
Diêu Ngạn nói: “Máy vi tính trong phòng thị trường có mật khẩu, danh sách không thể sao chép, muốn sửa đổi phải là máy vi tính của Giám đốc phòng thị trường mới được.” Cô nói với vẻ ngờ vực: “Tuệ Viên Mỹ là công ty kinh doanh đàng hoàng, có gì cần nhất định sẽ phối hợp điều tra”.
Tưởng Nã lắc đầu: “Rút dây động rừng, không được”.
Diêu Ngạn mím môi, nút thắt trong lòng cô lại càng thít chặt hơn, cô nói: “Giám đốc phòng thị trường rất thân thiết với cô Từ, biết đâu em có thể lấy được danh sách cho anh”.
Tưởng Nã sững người, chậm chạp vuốt tóc Diêu Ngạn, anh không khỏi nhớ tới Thẩm Quan từng làm giám đốc phòng thị trường ở Tuệ Viên Mỹ. Tưởng Nã nhíu mày, anh do dự nói: “Vài ngày nữa, anh chở em đến Nam Giang”.
Diêu Ngạn “ừm” một tiếng, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Ngủ thẳng một giấc đến sáng. Tưởng Nã lười biếng thức dậy đánh răng rửa mặt. Diêu Ngạn vào nhà bếp nhìn tủ lạnh, bên trong không có cơm nguội nên cô vo gạo mới nấu cháo.
Khi cháo sôi sùng sục, Tưởng Nã từ trên tầng bước xuống. Anh đi về hướng gian bếp, dựa cửa ngắm nhìn bên trong. Máy hút khói chạy o o, lửa xanh trên bếp ga đẹp đến lóa mắt. Diêu Ngạn một tay cầm quai nồi, một tay giơ muôi khuấy cháo, tóc rủ xuống tai cô, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Tưởng Nã ôm cô từ phía sau, hôn đỉnh đầu cô.
Diêu Ngạn vỗ bàn tay rắn chắc đang đặt trên eo cô: “Nóng lắm. Anh ra ngoài đi!”.
Tưởng Nã tỉnh bơ hôn cô chụt một cái, rồi mới chịu ra phòng khách đợi Diêu Ngạn nấu bữa ăn sáng đầu tiên cho anh.
Sau khi ăn xong, anh và cô cùng đến công ty nước giải khát làm việc. Diêu Ngạn xuống xe ở chỗ rẽ, còn Tưởng Nã chạy một mạch vào công ty nước giải khát.
Hai người một trước một sau đi vào tòa nhà chính. Tưởng Nã tìm Trần Lập bàn bạc công việc. Diêu Ngạn đến phòng ngoại thương nhận bản fax mới gửi đến của thương nhân nước ngoài rồi về phòng nghiên cứu làm tiếp công việc còn dang dở từ tuần trước. Giám đốc tới phòng nghiên cứu, đặt một đống màng co lên bàn, ông ta nói: “Tuần này, mọi người hãy tranh thủ đến Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, vẫn vấn đề cũ, nói không đạt chuẩn. Mọi người mang lên cho họ lần nữa, canh chừng họ kiểm tra!”.
Các đồng nghiệp càu nhàu, đùn đẩy cho nhau, không ai muốn đến Nam Giang xa xôi. Họ oẳn tù tì chọn ra một người, m người thua phàn nàn, họ tiếp tục làm việc, đến buổi trưa mới được xả hơi.
Các đồng nghiệp đói sôi bụng chạy đến căng tin. Diêu Ngạn ngồi trên ghế suy tư, cầm di động gọi điện.
Cô thực tập gần nửa năm ở Tuệ Viên Mỹ, quan hệ với đồng nghiệp phòng nghiên cứu khá tốt. Sau khi thôi việc về Trung Tuyển, mọi người cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Nhưng hai tháng gần đây nhiều việc linh tinh, Diêu Ngạn dần cắt đứt liên lạc với họ.
Đồng nghiệp cũ nhận được điện thoại của Diêu Ngạn thì reo lên mừng rỡ. Diêu Ngạn trò chuyện, kể về việc Từ Anh mất tích. Đồng nghiệp cũ nói khẽ: “Mấy chị có xem tin tức, ai cũng không dám tin. Chủ nhiệm về sau có gọi cho cô Từ nhưng không được. Ban đầu, mọi người kêu chị gọi hỏi em nhưng chị không dám. Thật không ngờ người trong bản tin lại đúng là cô Từ”.
Diêu Ngạn ảm đạm nói: “Em cũng không thể tin nhưng cuối cùng…”. Cô không muốn nói tiếp, cô lảng tránh: “Em muốn có thời gian đến thăm mấy chị, rất muốn!”.
Đồng nghiệp cũ biết Diêu Ngạn và Từ Anh rất thân thiết nên chị ta hiểu tâm trạng của cô. Chị ta ngậm ngùi an ủi cô, không còn tâm trạng vui sướng như lúc mới nhận điện thoại.
Tâm sự một hồi, họ nói sang để tài khác. Đồng nghiệp cũ của Diêu Ngạn mang thai hơn hai tháng, chồng chị ta bảo chị ta thôi việc về nhà chờ sinh con, chị ta cười bảo: “Em nói xem, chưa gì bây giờ đã chờ sinh con. Đến ngày sinh, chắc chị nổi mốc luôn quá!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô hỏi: “À chị, vợ của Giám đốc Lâu sinh em bé chưa?”.
Chị ta đáp: “Sinh từ tháng trước rồi”.
Diêu Ngạn nói: “Em cũng muốn đến thăm họ. Cô Từ rất thân với Giám đốc Lâu, hồi đó cô cũng nói muốn đến thăm họ”.
Chị ta thở dài: “Em nhắc đến, chị lại đau lòng.” Chị ta nói: “Ngày mai em tới luôn đi. Nếu không ngày kia, Giám đốc Lâu đi công tác ba ngày, chị sợ em sang tuần lại quên”.
Diêu Ngạn đồng ý, cô trò chuyện thêm vài câu rồi gác máy.
Các đồng nghiệp ăn cơm xong trở về phòng nghiên cứu. Thấy Diêu Ngạn còn ở trong phòng, đồng nghiệp có vẻ kinh ngạc: “Sao em còn chưa đi ăn? Giảm béo à?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Chị không muốn đi Viện kiểm tra chất lượng tỉnh phải không? Vừa hay em có việc ở Nam Giang, em có thể đi thay chị”.
Chị ta mừng còn không kịp, đưa ngay màng co cho Diêu Ngạn.
Đi làm về, Diêu Ngạn kể kế hoạch đi Nam Giang cho Tưởng Nã. Anh suy tính công việc trong tuần này, mày anh khẽ chau lại nói: “Thứ Sáu anh chở em đi. Mấy ngày này anh không đi được”.
“Không chừng hôm đó Giám đốc Lâu đã đi công tác về, không tiện đâu anh. Vả lại đi thứ Sáu, em kiểu gì cũng không trốn được bị lôi đi ăn uống hát hò. Trước đây, mấy chị ấy cứ hết giờ làm thứ Sáu là ăn chơi thả ga!”
Diêu Ngạn biết gần đây công ty nước giải khát lu bu nhiều việc, các phòng ban cực kỳ bận rộn. Không cần nói cũng biết một mình Tưởng Nã gánh vác cả hai bên công ty nước giải khát và công ty vận chuyển hàng hóa bận bịu đến nhường nào, cô cười nói: “Em tự đi được. Sáng em đi, tối là về tới”.
Tưởng Nã do dự nhưng Trần Lập đã sắp xếp công việc từ trước. Hoạt động tổ chức trong huyện, toàn bộ xí nghiệp lớn trong huyện tranh giành tham gia, đến lúc đó đài truyền hình sẽ tới lấy tin. Nhà máy chuẩn bị nhiều ngày, còn có vài cơ quan chính phủ tham quan, xã giao ắt không thể thiếu.
Buổi tối, Tưởng Nã xin Trần Lập nghỉ. Trần Lập mắng anh té tát, không hề nể tình. Diêu Ngạn nhìn anh mặt mày đỏ bừng sắp nổi cáu, cô vội vàng cản anh, anh mới chịu thôi.
Chớp mắt một cái đã tới thứ Tư. Tưởng Nã đành sai đàn em đưa Diêu Ngạn đến Nam Giang.
Diêu Ngạn tới Viện kiểm tra chất lượng tỉnh trước, cô đưa màng co cho nhân viên nhận mẫu thử. Đối phương nghe tên công ty, anh ta bật cười: “Lại là đơn vị của mọi người. Màng co PET không đúng chuẩn, chật vật suốt bao lâu nay!”.
Diêu Ngạn không biết tình hình hồi trước, cô cười gượng. Anh ta nói: “Lần trước còn khiến Tổng Giám đốc bên cô nổi giận, người gì mà tính tình cộc cằn, không đạt là không đạt, còn đòi làm ầm ĩ. Cuối cùng chẳng hiểu tại sao, ông ta lại đứng ngoài cổng ồn ào, đòi chém đòi giết!”.
Diêu Ngạn sửng sốt. Một lát sau, cô mới hiểu ra “Tổng Giám đốc” mà anh ta nhắc đến là Trần Mẫn Phát. Diêu Ngạn đáp lấy lệ, anh ta nói thêm: “Đối tác tốt mà còn gay gắt vậy, may là lần này không phải ông ta tới, nếu không chúng tôi lại đau đầu”.
Diêu Ngạn cất giọng kinh ngạc: “Đối tác?”.
“Ừ.” Anh ta cúi đầu sửa bảng kê khai: “Không phải bên công ty cô có đối tác góp vốn hay sao? Tổng Giám đốc bên cô chê trách đối tác ngáng chân ông ta, nào là chém giết, nào là ngồi tù. Hôm đó, tôi suýt gọi cảnh sát, cộng thêm trời nóng làm chúng tôi không tập trung làm việc được!”.
Diêu Ngạn cau mày, nhớ tới chuyện Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa cùng bị giết hại, cô rùng mình, chà xát cánh tay.
Anh ta đưa bảng kê cho cô, chỉ vào mấy chỗ cần điền. Diêu Ngạn điền vào bảng kê, bất giác hỏi anh ta: “Chuyện này xảy ra khi nào?”.
Anh ta nói với vẻ suy tư: “Mấy tháng trước. Khoảng tháng Tám thì phải? Cuối tháng Tám!”. Anh ta cười mỉa: “Tôi thấy Tổng Giám đốc của bên cô cứ như người vô văn hóa ấy, không bằng một góc của đối tác, vừa trẻ trung vừa hòa nhã lịch thiệp, bị chửi cũng chẳng chửi lại, chỉ có Tổng Giám đốc của bên cô tự biên tự diễn từ đâu đến cuối”.
Ngòi bút của Diêu Ngạn khựng lại, mực đen thấm qua lỗ rách trên giấy, cô sững sờ ngước đầu: “Còn trẻ?”.
Anh ta rút một tờ giấy khác ra, nói: “Đúng, rất trẻ”.
Đến giờ nghỉ trưa, anh ta báo Diêu Ngạn biết đại khái thời gian có kết quả phân tích, rồi theo đồng nghiệp đi mất.
Diêu Ngạn đứng như trời trồng, cô muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng lại thôi, nuốt ngược thắc mắc vào trong.
Rời Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, Diêu Ngạn đi mua thuốc bổ và hoa quả tươi. Các đồng nghiệp cũ bên Tuệ Viên Mỹ trông thấy Diêu Ngạn liền hưng phấn bừng bừng. Một đồng nghiệp cũ nói: “Sao hôm nay em mới tới? Không phải em nói muốn thăm Giám đốc Lâu hay sao? Giám đốc Lâu vừa mới đi công tác vào ngày hôm nay luôn!”.
Diêu Ngạn vỗ đầu, cô vừa nói vừa cười: “Em quên béng mất. Hôm nay nhà máy kêu em đến Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, em tranh thủ đến thăm mấy chị!”.
Nói chuyện một lúc, mọi người bảo Diêu Ngạn cùng đi ăn. Diêu Ngạn từ chối, nói muốn gặp Giám đốc Lâu lấy lại vài món đồ của Từ Anh: “Khi cô Từ rời công ty, không phải có giao một chồng tài liệu cho Giám đốc Lâu sao? Em lật lại hình chụp của cô Từ, phát hiện thiếu vài tấm, chắc kẹp nhầm vào đó”.
Nghe cô nhắc tới Từ Anh, họ cảm thấy đau lòng vô cùng. Một đồng nghiệp cũ nói: “Mọi người đều biết tin cả rồi, không biết có giúp đỡ được gì hay không”.
Diêu Ngạn cùng họ ra ngoài phòng nghiên cứu, sau đó cô và một đồng nghiệp cũ quẹo qua lối rẽ đến phòng thị trường.
Diêu Ngạn không thân lắm với đồng nghiệp phòng thị trường nhưng đôi bên cũng biết mặt nhau. Lúc này là giờ cơm trưa, các đồng nghiệp cũ đang tụ tập lại cùng đi đến nhà ăn. Một người trong số đó nói: “Em tới không đúng lúc rồi. Giám đốc Lâu vừa đi công tác hôm nay”.
Diêu Ngạn cười: “Em có nghe nói, em định đưa thuốc bổ cho vợ anh ấy”.
Đồng nghiệp cũ nói chen vào: “Này, phòng làm việc của Giám đốc vào được không? Tiểu Diêu muốn tìm hình chụp của cô Từ, có thể hồi trước kẹp lẫn vào tài liệu nào đó đưa cho Giám đốc Lâu”.
Đồng nghiệp phòng thị trường biết tin Từ Anh mất tích, khó tránh khỏi đau buồn. Anh ta mở cửa phòng giám đốc, nói: “Thoải mái tìm đi em. Phòng làm việc của lão đại mọi người trước giờ đều ra vào tự do cả mà!”.
Diêu Ngạn nói cảm ơn, vào phòng làm việc lục tìm. Nhìn đồng nghiệp phòng thị trường cùng nhau đi ăn, cô quay ra nói với người đi cùng: “Chị đi ăn đi, em tự tìm được, để chút nữa lại hết đồ ăn”.
Chị ta cũng không khách sáo với cô: “Vậy em tìm từ từ. Nếu thích thì em xuống nhà ăn tìm bọn chị”.
Diêu Ngạn gật đầu, đợi chị ta đi khuất, cô lập tức mở máy vi tính, thử nhập mật khẩu.
Máy vi tính trong Tuệ Viên Mỹ cài đặt chung mật khẩu. Mật khẩu máy vi tính của nhân viên cấp quản lý trở lên mới có khác biệt. Diêu Ngạn từng giúp Từ Anh xử lý tài liệu, vì vậy cô biết mật khẩu máy vi tính của Từ Anh. Tiền tố thống nhất, hậu tố chia theo phòng và cấp bậc quản lý. Diêu Ngạn thử năm sáu lần, thuận lợi mở được máy vi tính.
Mật khẩu của thư mục lại càng dễ biết. Diêu Ngạn ra phòng làm việc, tìm chỗ ngồi của vài nhân viên, thấy tờ giấy ghi chép toàn bộ mã cần thiết của phòng thị trường dán dưới màn hình máy vi tính.
Diêu Ngạn nhập thử, tim cô đập dồn dập. Một lát sau, cô đã mở được tất cả thư mục. Cô không kịp nhìn, sao chép tất cả tài liệu lại.
Đi tới cửa thang máy, trống ngực Diêu Ngạn vẫn đập rộn ràng, cô vừa sợ hãi vừa kích động, cô hít thật sâu. Đến khi thang máy mở ra, hơi thở của cô đột nhiên ngưng trệ.
Thẩm Quan thu lại vẻ mặt kinh ngạc, anh ta mỉm cười, hỏi thăm cô: “Tại sao em lại ở đây?” Nhìn Diêu Ngạn ngơ ngác ngoài cửa, anh ta nói: “Vào đi”.
Diêu Ngạn chợt hoàn hồn, cứng ngắc đi vào thang máy.
Người đứng cạnh Thẩm Quan hỏi: “Hai người quen nhau?”.
Thẩm Quan giới thiệu qua một lượt rồi đưa mắt sang cô, anh ta nói: “Sao em tới đây?”.
Diêu Ngạn trấn tĩnh lại, nói: “Tôi đến thăm đồng nghiệp”.
Thang máy đến tầng dưới cùng, Diêu Ngạn cất bước đi ra. Thẩm Quan gọi cô, anh ta quay qua nói với người đi chung: “Mình về trước. Hôm nào gặp sau!”.
Người đó nói: “Hôm nào là hôm nào? Mình từ Tân Châu tới đây làm việc hơn nửa năm trời. Nếu mình không gửi thiệp cưới cho cậu, còn lâu cậu mới để ý đến thằng bạn cũ này!”.
Thẩm Quan cười nói với anh ta đôi ba câu, vẫy tay chào tạm biệt ở cổng lớn.
Diêu Ngạn nói: “Thẩm tổng, anh còn đang bận việc?”.
Thẩm Quan cười: “Không có. Em về Trung Tuyển à? Tôi đưa em về!”.
Diêu Ngạn nói cảm ơn, cô từ chối anh ta: “Không cần, tôi đến cùng bạn”.
Ở nơi khác, Hứa Châu Vi đang trên đường từ Lô Xuyên trở về. Anh ta gọi điện kêu đàn em thuê sẵn phòng massage. Người đó nói với anh ta: “Em không ở Lý Sơn, em đang ở Nam Giang!”.
Hứa Châu Vi bảo: “Tuyệt! Anh cũng vừa đến Nam Giang, sắp lên đường cao tốc đây. Chú ở đâu? Anh đến tìm chú!”.
Người đó trả lời: “Tuệ Viên Mỹ gì đó, em đưa chị dâu tới, lãng phí cả buổi sáng. Em đang đói cồn cào, chưa có hạt cơm nào vào bụng đây!”.
Hứa Châu Vi bảo người kia đọc địa chỉ, rồi tiếp tục nói: “Chú chờ anh, anh ngồi xe chú cùng về. Mười phút nữa, anh đến chỗ chú!”.
Người kia đang định nói tiếp câu gì đó nhưng trong điện thoại chỉ còn vọng lại tiếng tút tút liên hồi.
Diêu Ngạn tìm được xe đậu ven đường: “Về thôi”.
Người kia nói: “Chị dâu, anh Hứa mới từ Lô Xuyên về, nói muốn ngồi xe về chung. Chúng ta chờ mười phút nha chị!”.
Diêu Ngạn hơi ngạc nhiên: “Anh ta đi Lô Xuyên?”.
Người kia đáp: “Vâng, giao hàng đường dài đến Lô Xuyên cho tòa nhà ở phía đông công ty nước giải khát!”.
Diêu Ngạn cau mày, định ngồi vào xe chờ Hứa Châu Vi. Xe ô tô đen bên cạnh bỗng nhấn còi gọi cô. Thẩm Quan liếc nhìn người đi chung với Diêu Ngạn rồi nhìn cô: “Ăn trưa chưa?”.
Diêu Ngạn cười đáp: “Chưa, về Trung Tuyển rồi ăn”.
Thẩm Quan nói chuyện, Diêu Ngạn cũng khách sáo đáp lại. Vài phút sau, một chiếc xe tải từ ngã tư phóng như bay đến. Hứa Châu Vi xuống xe, kinh ngạc kêu lên: “Thẩm tổng!”. Thẩm Quan lia mắt qua xe tải, anh ta cười cười: “Mới đi Lô Xuyên về à?”.
Hứa Châu Vi ậm ừ nói qua tình hình. Thẩm Quan nói: “Chưa kịp ăn đúng không? Làm phiền mọi người đi xa, tôi mời mọi người ăn nhé?” Anh ta hỏi ý kiến Diêu Ngạn.
Có người chịu mời ăn, Hứa Châu Vi mừng còn không kịp. Anh ta kêu anh em đánh xe tải sang chỗ khác đậu, rồi quay qua nhìn Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn không muốn đi, cô nói cảm ơn rồi leo ngay vào xe. Người chở Diêu Ngạn đi không cách nào ở lại cùng Hứa Châu Vi, anh ta đành mặt nhăn mày nhó đưa cô về.
Thẩm Quan mời Hứa Châu Vi lên xe, nhưng ánh mắt anh ta lại dõi theo chiếc xe chạy mỗi lúc một xa kia. Đến khi xe rẽ vào ngã tư mất hút, anh ta mới thôi nhìn theo.
Diêu Ngạn trở về công ty vận chuyển hàng hóa, tòa nhà văn phòng vắng hoe. Tưởng Nã gọi điện về nói: “Một lúc nữa anh đến trang trại ăn cơm. Hôm nay lại phải dự tiệc đến khuya anh mới về. Tối em ngủ trước đi, không cần chờ anh!”.
Diêu Ngạn dặn anh đừng uống nhiều rượu. Tưởng Nã khẽ cười nghe lời cô.
Sau khi gác máy, Diêu Ngạn đi vào bếp định nấu ăn. Khi ngẩng đầu lên, cô đột nhiên ngẩn người. Bức tường cạnh cửa sổ đã được gắn thêm một chiếc điều hòa, gió thổi mát lịm, khác hoàn toàn mấy ngày trước. Diêu Ngạn mỉm cười, lòng cô ấm áp khôn xiết.
Trời vào thu nên tối rất sớm. Rèm sân khấu hạ xuống, ánh đèn trong trang trại quyện vào nhau.
Trên sân khấu dàn dựng sơ sài, một vũ nữ mặc váy đỏ tươi giơ quạt uốn éo lắc hông. Tưởng Nã cố uống ít rượu nhất có thể. Sân khấu trước mắt anh trở nên rực rỡ sắc màu, anh xua tay nhưng đối phương không chịu dừng, nói Tưởng Nã không được giả vờ, phải uống hết mình.
Tưởng Nã bật cười, anh uống cạn ly rượu, cuối cùng cũng thoát khỏi được bàn tiệc.
Đến gần nhà vệ sinh, tiếng nhạc lặng dần. Tưởng Nã nghe có người gọi phía sau: “Anh Nã…”.
Lông mày của Tưởng Nã chau lại, anh dừng chân, xoay người gặp ngay Hiểu Lâm với vẻ mặt tiều tụy, hai bàn tay cô ta xoắn xuýt vào nhau, cô ta thấp thỏm nói: “Anh Nã, anh… anh giúp em được không?”.
Tưởng Nã nhíu mày khó hiểu. Hiểu Lâm thấy anh trầm mặc, cô ta càng sợ hãi: “Anh Nã, tất cả đều là lỗi của em. Em bị ma xui quỷ khiến, em không nên vu khống anh. Tại em thấy tiền sáng mắt, bị người ta lợi dụng, em chết vạn lần cũng không đền hết tội, em…”.
Tưởng Nã cắt ngang lời cô ta, anh cau mày: “Cô nói gì? Thấy tiền sáng mắt, bị người ta lợi dụng?”.
Đầu Hiểu Lâm gục xuống, cô ta nghẹn ngào: “Em thật sự xin lỗi anh. Em bị Tiểu Lưu đánh tới mức nằm viện nên em ghi hận trong lòng. Sau đó có người tìm em, bảo em bôi nhọ danh dự của anh, thực ra em đã từ chối, nhưng em bất thình lình phát hiện mình có thai, vì vậy…”.
Mặt Tưởng Nã sa sầm, anh đưa mắt nhìn quanh. Thấy đối diện có người chếnh choáng đi vào nhà vệ sinh, anh nói Hiểu Lâm theo anh ra ngoài trang trại.
Bên ngoài tối đen như mực, không có lấy một ánh đèn chiếu sáng, Tưởng Nã dừng trước hàng rào, anh cất giọng trầm trầm: “Nói đi!”.
Hiểu Lâm thút thít kể lể: “Em không muốn hại anh. Thoạt đầu, em tưởng người đó bảo em phá hỏng danh dự của anh là được nhưng nào ngờ ông ta không chỉ muốn vậy, ông ta muốn em quyến rũ anh, muốn em hạ độc hại anh!”.
Tưởng Nã nhăn mày hỏi: “Người đó là ai?”.
Hiểu Lâm lắc đầu lia lịa, cô ta nói: “Em không biết. Anh Nã, anh phải cứu em. Ông ta nói nếu em không nghe lời, ông ta sẽ châm lửa đốt nhà em. Ông ta không phải lần đầu tiên làm vậy, trước đây trận cháy khiến Tiểu Hứa nằm viện cũng do ông ta sắp đặt”. Hiểu Lâm càng nói càng sợ sệt, nói tiếp: “Đúng thế. Theo ý ông ta thì việc nhà của Diêu Ngạn cháy hình như là do ông ta!”.
Tưởng Nã im lặng. Hiểu Lâm sốt ruột chờ đợi: “Anh Nã, em van xin anh. Ông ta nói nếu em không nghe theo, ông ta sẽ giết em. Mấy ngày nay, em cảm thấy có người theo dõi em. Em sợ lắm, em không định làm phiền anh, em theo anh từ công ty nước giải khát đến đây, em thật sự không muốn làm phiền anh nhưng em sợ. Anh Nã…” Cô ta tới gần muốn bám tay vào Tưởng Nã. Tưởng Nã lập tức nghiêng người, anh tỏ thái độ chán ghét: “Cuốn xéo!”.
Hiểu Lâm thừ người, nước mắt cô ta tuôn như mưa: “Anh Nã, em xin anh, em xin anh thương hại em. Em biết em xấu xa kinh tởm nhưng đứa bé trong bụng em là của Tiểu Lưu, nó vô tội, em không muốn chết!”.
Nụ cười khinh bỉ hiện lên trên vẻ mặt bàng quan của Tưởng Nã, anh nói: “Của Tiểu Lưu?”.
Hiểu Lâm hối hận. Nếu biết hôm nay lại thành thế này, cô ta đã không làm: “Em thất đức, em đáng bị sét đánh nhưng đứa bé này thật sự là của Tiểu Lưu. Anh Nã, xin hãy giúp em!”.
Tưởng Nã bật ra tiếng cười lạnh lẽo: “Cuốn xéo!” Anh xoay người đi vào trong, chẳng buồn quan tâm tiếng van lơn cầu xin không ngừng phía sau lưng.
Cũng trong lúc này, Thẩm Quan mở tiệc chiêu đãi Hứa Châu Vi và đàn em của anh ta. Ba người họ cùng đi câu lạc bộ massage từ trưa tới tận tối mịt.
Sau đó, họ lại thuê phòng hát hò. Hứa Châu Vi cười cợt: “Sao Thẩm tổng không massage? Tay nghề của mấy em khá lắm!”.
Tưởng Nã cười cười: “Tôi không hứng thú”.
Họ ngồi kề sát vào nhau. Giám đốc dẫn vài cô gái xinh xắn gõ cửa bước vào phòng. Đàn em của Hứa Châu Vi sung sướng chọn hai cô, Hứa Châu Vi không thích nhưng vẫn chọn một cô, còn Thẩm Quan tiện tay chỉ đại một người, cô ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Trong phòng đàn em đi cùng Hứa Châu Vi ôm hai cô gái hát tình ca. Hứa Châu Vi sờ soạng cô gái bên cạnh, da dẻ cô ta cũng khá mềm mịn. Thấy Thẩm Quan giữ khoảng cách, không đụng đến rượu do cô gái kia đưa, Hứa Châu Vi trêu chọc: “Thẩm tổng, lâu nay không thấy anh có đàn bà, đó là do anh kén chọn hay xu hướng giới tính khác chúng tôi thế?”.
Thẩm Quan bật cười: “Có lẽ là do kén chọn”.
Anh ta hỏi Hứa Châu Vi về chuyện chở hàng lần này. Hứa Châu Vi nói thẳng: “May mà có anh Nã. Lô Xuyên không phải chỗ người bình thường có thể ra vào. Anh đừng thấy chúng tôi ở trung lộ Lý Sơn suốt ngày thu tiền bảo kê, bên Lô Xuyên khắp mọi ngõ ngách đều thu tiền bảo kê đấy. Họ Hắc đó hiện giờ ở trung tâm cai nghiện nên cũng đỡ, thành Nam từ xưa đến nay đều không cho người lạ vào, toàn bộ đều nhờ cả vào thể diện của anh Nã!”.
Thẩm Quan cười cười, chẳng nói chẳng rằng. Anh ta cùng Hứa Châu Vi tâm sự chuyện năm xưa ở Lô Xuyên. Khi nói đến hiện tại, Hứa Châu Vi đã ngà ngà say, anh ta vừa vuốt đùi cô gái bên cạnh vừa uống ừng ực một hơi gần hết cốc bia: “Sống như bây giờ cũng được nhưng chẳng còn thú vị. Tôi thích cầm dao, thi thoảng có chút kích thích. Anh Nã cấm chúng tôi tùy tiện động thủ, chán phèo!”. Anh ta lại cười cười: “Không đúng, anh Nã sống rất thoải mái, còn cưa được chị dâu bé nhỏ của chúng tôi!” Anh ta nhéo đùi cô gái, nghiêng đầu trêu đùa: “Mấy em đẹp không bằng chị dâu của anh, vậy mà không biết ngượng vẫn đi làm gái?”. Anh ta lại áp miệng tới, khẽ cười: “Lại đây, chị dâu, hôn một cái!”.
Thẩm Quan ngớ ra, tưởng bản thân nghe nhầm. Anh ta nghiêng đầu nhìn Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi hôn cô gái, hừ lạnh: “Tại sao môi không hồng như của chị dâu?”.
Sắc mặt của Thẩm Quan trầm xuống, anh ta im lặng uống trà.
Vào giờ này, Diêu Ngạn vừa đấu tranh tâm lý vừa ôm máy vi tính. Cô cố gắng kìm nén mong muốn tìm hiểu.
Cô ném USB, rầu rĩ chui vào chăn. Nghe tiếng bước chân lảo đảo bên ngoài, cô xốc chăn lao ra. Khi cô còn chưa nhìn rõ, một người không biết từ đâu nhào đến đổ gục lên người cô.
Tưởng Nã nồng nặc mùi rượu, ôm Diêu Ngạn hôn say đắm rồi thở dốc thả cô ra. Mặt Diêu Ngạn nóng ran, cô đẩy anh vào phòng tắm. Tưởng Nã ôm ghì lấy cô, liếc thấy USB trên tủ đầu giường, anh hỏi: “Xem rồi à?”.
Diêu Ngạn lắc đầu: “Chưa. Anh muốn xem không?”.
Tưởng Nã lại hôn cô thêm một cái. Anh vơ lấy laptop trên giường, cắm USB vào máy. Mặt anh đỏ gay vì rượu nhưng ánh mắt của anh khá tỉnh táo.
Diêu Ngạn sao chép một đống tư liệu, có đủ mọi thông tin, gồm cả cách thức liên lạc, số tiền hợp tác và vốn điều động qua lại với từng công ty. Diêu Ngạn nói: “Không hẳn mọi thông tin nằm hết ở đây. Nhiều quản lý cao cấp mã hóa tài liệu khiến người khác không thấy được. Những văn kiện mã hóa này đều chung hình thức nhưng em không rõ chúng có quan trọng hay không”.
Tưởng Nã mỉm cười, anh véo má cô và khen ngợi: “Giỏi quá! Chúng ta không phải đang đóng phim xã hội đen, cũng không làm FBI, em đi một lần mà gom được ngần này tài liệu, giải quyết biết bao phiền phức giúp anh!”.
Diêu Ngạn kể chuyện gặp phải Thẩm Quan cho anh nghe, rồi nói tiếp: “Sáng nay, ở Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, nhân viên nhận mẫu phân tích nói với em, hồi cuối tháng Tám Trần Mẫn Phát đôi co với đối tác của ông ta, còn nhắc đến giết người và ngồi tù. Anh ta còn nói đối tác của ông ta là một người trẻ tuổi”.
Tưởng Nã nhíu mày. Cô tiếp tục nói: “Không phải cuối tháng Tám Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa, hai người họ cùng…”.
Tưởng Nã “ừ” một tiếng, anh nói: “Đợt trước, anh giúp Trần Lập điều tra chuyện Trần Mẫn Phát gặp tai nạn giao thông nhưng không tìm hiểu được gì.” Anh cười cười: “Thôi, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh chỉ hy vọng có thể tìm được thêm manh mối từ các nguồn khác”.
Diêu Ngạn đồng ý với anh, cô ôm gối nằm sang bên, không tiếp tục làm phiền Tưởng Nã.
Chỉ công ty dược phẩm mới có khả năng chiết xuất ephedrine, Tưởng Nã khoanh vùng giới hạn, bắt đầu từ dự án do Từ Anh quản lý, loại trừ từng công ty một.
Công việc này đòi hỏi sự kiên trì, Tưởng Nã sợ ảnh hưởng Diêu Ngạn nghỉ ngơi, anh tắt đèn, đi sang phòng làm việc kế bên.
Bận bịu cả đêm, giấy tờ trên bàn làm việc chất cao như núi. Tưởng Nã đánh dấu vài chỗ, từ từ truy tìm manh mối.
Dưới nhà đột nhiên vọng lại tiếng ồn ào phá tan không gian yên tĩnh của tòa nhà văn phòng. Tưởng Nã bỏ bút xuống, mới biết mặt trời đã ló dạng trên nền trời. Diêu Ngạn ngái ngủ mơ màng đứng ngoài cửa phòng làm việc, cô hỏi: “Anh ở đây cả đêm à?”.
Tưởng Nã cười, đứng dậy đẩy cô về phòng ngủ: “Em ngủ thêm đi. Anh không để em đi làm muộn đâu!”.
Diêu Ngạn leo lên giường, cô xoay người nói: “Dưới nhà ồn quá, chuyện gì vậy anh?”.
Tưởng Nã nhấn cô nằm xuống: “Anh xuống dưới xem. Em ngủ tiếp đi!”.
Bãi đất trống của công ty vận chuyển hàng hóa chật kín người, vài chiếc xe tải định chạy đi cũng phải dừng sang một bên. Mấy anh em ló đầu ra ngoài cửa sổ gọi Tiểu Lưu: “Chú nghe cô ta nói trước, đừng vội động tay động chân!”.
Mặt Tiểu Lưu tái mét, mấy anh em níu anh ta lại. Hiểu Lâm khóc thét: “Sét đánh em chết cũng không sao nhưng anh để em sinh con trước đã. Nó là con của chúng ta, em không lừa anh!”.
Tiểu Lưu quát: “Mẹ kiếp, cô còn muốn lừa tôi? Cô tưởng tôi không dám đạp vào bụng cô?”.
Hiểu Lâm la hét điên cuồng: “Anh đánh đi, anh đánh em đánh chết đi. Em thề với trời đất nếu đứa bé này không phải con anh, đời này cả nhà em chết không tử tế, kiếp sau em đầu thai làm súc sinh!”.
Nghe cô ta thề thốt như vậy, mọi người đều khuyên ngăn Tiểu Lưu.
Hiểu Lâm thề độc địa khiến ai chứng kiến cũng nửa tin nửa ngờ. Có người nói: “Sinh đứa bé ra trước đã. Nếu không phải của chú, chú ra tay cũng chưa muộn!”.
Mấy người khác liên tục đệm lời. Hiểu Lâm thề thốt luôn mồm, lại kể chuyện bị dọa nạt hết lần này đến lần khác, cô ta khóc tức tưởi: “Đầu óc của em có vấn đề. Em tham chút tiền, bây giờ em lâm vào đường cùng thật rồi, nếu không cũng chẳng cầu cứu mấy anh. Tiểu Lưu, anh niệm tình chúng ta là vợ chồng, anh giúp em lần này, chỉ cần bảo vệ em mấy tháng, đợi mọi chuyện lắng xuống là được!”.
Tiểu Lưu dao động, anh ta nghiêng đầu về phía tòa nhà văn phòng. Gặp Tưởng Nã không biết đứng ngay cửa từ lúc nào, Tiểu Lưu nói nhát gừng: “Anh Nã…”.
Tưởng Nã liếc anh ta rồi nhìn Hiểu Lâm chảy nước mắt ròng ròng, anh nhíu mày: ‘”Đừng gây phiền phức cho anh!”.
Tiểu Lưu phân trần: “Anh Nã, có lẽ là con của em. Nếu không phải, đến lúc đó em sẽ đuổi cô ta đi!”.
Tưởng Nã cười nhạt, mọi người cũng thuyết phục giúp anh ta. Họ quen sống đâm thuê chém mướn cũng chỉ vì tiền, đàn bà và con cái. Một đám người lỗ mãng không được học hành tử tế càng coi trọng chuyện con cái, nối dõi tông đường. Bây giờ được sống những ngày yên ổn, con cái có thể coi là sự mong đợi của họ.
Diêu Ngạn bước ra. Thấy cô xuất hiện, anh ta gọi “chị dâu”, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn cô.
Tưởng Nã choàng tay qua vai cô, anh hỏi: “Em bỏ qua?”.
Diêu Ngạn cười, điềm tĩnh nhìn Tiểu Lưu: “Anh chỉ làm việc cho anh Nã. Anh ấy không có quyền làm chủ thay anh. Đây là vợ của anh, rắc rối cá nhân hãy tự giải quyết. Đừng làm phiền anh Nã!”.
Từ chối thẳng sẽ làm mất hòa khí anh em nhưng nếu đồng ý lại trái với lòng, cứ dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Diêu Ngạn kéo Tưởng Nã ra ngoài, leo lên xe Jeep, chuẩn bị chạy về Trung Tuyển. Tiểu Lưu và mọi người nhìn nhau. Tưởng Nã chỉ mỉm cười, không nói.
Xe lăn bánh rời đi. Tưởng Nã kể chuyện tối qua cho Diêu Ngạn nghe, anh còn nói: “Nghe ý của con đàn bà đó có lẽ chuyện này là do lão Hắc làm”.
Diêu Ngạn nói với giọng điệu oán hận: “Xúi người đốt nhà em vẫn chưa đủ?”.
Tưởng Nã nắm tay cô, anh cau mày hỏi: “Em tin?”.
Diêu Ngạn tắm xong bước ra ngoài, cô gặp Tưởng Nã đang chống tay hít đất. Hai tay của anh gập một góc chín mươi độ, cơ bắp săn chắc thẳng tắp từ vai tới chân, mạch máu căng lên, giống như dù có đạp lên lưng anh, tư thế của anh cũng không thay đổi.
Diêu Ngạn ngắm gương mặt nghiêng của anh, trán rộng mũi thẳng, lông mày đậm hơi nhích lên, đôi mắt nghiêm túc khi không nhìn chăm chú thì ôn hòa rất nhiều. Ánh đèn phản chiếu chiếc bóng nhấp nhô của anh, cơ bắp căng ra vì động tác nằm sấp làm anh trông càng nghiêm nghị.
Tưởng Nã làm xong động tác cuối cùng, anh bật người đứng dậy. Mồ hôi chảy lấm tấm trên trán và xương quai xanh của anh, cơ bụng săn chắc hiện rõ từng múi.
Anh cười với Diêu Ngạn: “Xong rồi à?”.
Diêu Ngạn gật đầu chui vào chăn: “Em ngủ trước đây, buồn ngủ quá!”.
Tưởng Nã đi tới đầu giường, cúi người vuốt gọn sợi tóc đang che lấp mặt cô, anh nói: “Anh tắm đã, em ngủ trước đi”.
Diêu Ngạn lí nhí “ừm” một tiếng. Sau khi Tưởng Nã đi tắm, cô kéo chăn xuống để lộ gương mặt đỏ bừng.
Hôm nay, cô vừa chuyển nhà vừa dọn dẹp, cơ thể mệt mỏi rã rời, cô chầm chậm thiếp đi. Trong lúc cô nửa tỉnh nửa mê, một cơ thể nóng hổi dán sát vào cô. Người đó xoa tới xoa lui lên mặt cô, cô nhăn mặt làu bàu, người đó liền dừng lại, rồi như không hài lòng, người đó cắn má cô hai cái mới chịu thôi.
Suốt một tuần không nghỉ ngơi đàng hoàng, Diêu Ngạn rốt cục cũng được ngủ đủ giấc. Cô đắm mình trong mộng đẹp, không muốn tỉnh dậy. Diêu Ngạn thoải mái duỗi thẳng tay chân trên giường, trong phòng mát mẻ yên tĩnh khiến cô thấy mình như đang trôi bồng bềnh.
Cô ngơ ngác mở mắt. Căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa kéo kín mít, chỉ có tia sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa.
Cô lăn mình vài cái, rồi lười nhác bò ra khỏi chăn. Diêu Ngạn mở tủ quần áo, tiện tay cầm một bộ đồ. Khi cô định xoay người đi rửa mặt, cô bỗng giật mình nghiêng đầu nhìn quần áo trong tủ. Quần áo lẽ ra nằm trong ký túc xá lúc này lại lạ lùng xuất hiện ở đây.
Thay đồ xong, Diêu Ngạn mở cửa phòng. Nghe phòng làm việc kế bên vọng ra tiếng nói, cô chậm rãi đi qua, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.
Tưởng Nã liếc mắt thấy bóng dáng ngoài cửa, anh nói xong câu cuối, thẳng thừng dập máy. Anh gọi: “Lại đây”.
Diêu Ngạn đi vào trong, quét mắt qua di động trên bàn, cô hỏi: “Hôm nay, anh cũng làm việc à?”.
“Anh mới nhận mấy đơn hàng, không có anh không được!”
Diêu Ngạn đến gần, cô nhíu mày chất vấn: “Anh đến ký túc xá của em?”.
Tưởng Nã nghịch tay cô, anh thuận miệng nói: “Ừ, sáng nay anh đến mang hành lý qua đây giúp em”.
Thấy Diêu Ngạn định mở miệng, anh liền nói: “Em đừng lo. Chậu rửa mặt, đồ đạc linh tinh, anh để hết lại đó. Quần áo cũng chừa lại vài bộ. Lỡ bố mẹ em đến ký túc xá cũng không nghi ngờ. Từ hôm nay trở đi, em ở đây với anh, đừng làm khổ anh nữa!”.
Diêu Ngạn cãi lại nhưng Tưởng Nã khăng khăng cố chấp, cô cũng hết cách. Trái tim cô lại đập mạnh một cách khó hiểu.
Sau bữa cơm trưa, Tưởng Nã chở Diêu Ngạn về Trung Tuyển.
Dạo gần đây, bà Diêu bắt đầu bán tượng lại. Công viên ven sông ngày Chủ nhật tấp nập người qua lại, Diêu Ngạn về giúp đỡ bà bán hàng.
Ba mẹ con mang hàng ra bán mới biết không biết từ lúc nào đã mọc ra thêm một đối thủ cạnh tranh. Vị trí râm mát trước kia đã bị giành mất, người kia bày tượng đầy đất, đám trẻ con túm tụm quanh sạp hàng.
Bà Diêu nổi giận: “Chuyện gì thế này? Sao lại có người giành chỗ của chúng ta!”.
Diêu Ngạn nhìn xung quanh rồi dọn hàng ra một chỗ trống khác, cô nói: “Cái này không phải độc quyền của nhà chúng ta. Người khác bán cũng không có gì lạ. Mình cứ xem thế nào rồi tính sau. Nếu không được thì ngày mai chúng ta đổi chỗ khác bán”.
Tượng tô của sạp hàng mới gần như giống hệt của nhà họ Diêu, vị trí sắp xếp cũng y chang, nhìn qua khó phân biệt được sự khác nhau của hai bên. Một đứa bé còn nói: “Sao hai chị không ở đây bán thế? Ông chủ của các chị là người mới tới à?”.
Ông chủ cười ha ha, ứng phó với đứa bé.
Bà Diêu lại càng nổi cáu: “Đó không phải là bắt chước sạp hàng của chúng ta hay sao? Con nhìn đi, đến cả mấy đứa con nít cũng không phân biệt được, thấy chúng ta kiếm được tiền mà nảy lòng tham đây mà”.
Diêu Ngạn không ngại vấn đề này, cùng lắm thì đổi chỗ bán khác, tính thêm sạp mới thì thị trấn Trung Tuyển cũng chỉ có hai sạp hàng bán tượng tô, mức độ cạnh tranh không quá lớn. Mặc dù hiện tại là cuối tháng Mười, nắng chiều không gay gắt nhưng vẫn còn tương đối nóng bức, ngồi lâu sẽ hoa mắt chóng mặt, Diêu Ngạn lo cho sức khỏe của bà Diêu, khuyên bà dọn hàng về nhà.
Hứa Châu Vi được xuất viện, cùng các anh em ra quán làm một chầu. Đám người đang nghênh ngang ưỡn bụng bước đi thì Tưởng Nã gọi tới kêu họ đến công ty nước giải khát. Đồ uống mới sản xuất của tòa nhà phía đông đã đóng gói xong, cần giao đến Lô Xuyên chiều nay, cả đi cả về tổng cộng ba ngày.
Hứa Châu Vi giật lấy điện thoại, anh ta nhao nhao đòi đi: “Anh Nã, em nằm đến mốc meo cả người rồi, chiều nay cho em đi nhé!”.
Tưởng Nã nghe giọng anh ta dồi dào sinh khí, phân công anh ta làm trợ lý: “Lý Cường ở công ty nước giải khát, chú đến đó tìm rồi nghe theo sự phân công của cậu ấy!”.
Hứa Châu Vi cười hì hì gác máy. Anh ta nghiêng đầu sang bên thấy ngay Diêu Ngạn giơ túi vải che nắng cho mẹ cô. Sạp hàng nằm ngay dưới ánh nắng, buôn bán vắng tanh.
Anh ta kỳ quái đảo mắt sang vị trí cũ, thấy có người đã giành chỗ râm mát, trẻ con bu đông nghịt, liếc sơ cũng hiểu có người chặn ngang tranh giành việc buôn bán. Hứa Châu Vi nghiến răng ken két, anh ta nghiêng đầu nói: “Chị dâu bé nhỏ của chúng ta bị người ta đuổi ra nắng. Đi, xử lý ông ta!”.
Mấy anh em xoa tay, bước nhanh lại chỗ đó nhưng không làm gì, chỉ vây quanh sạp hàng, khoanh tay nhìn đám trẻ con và ông chủ sạp hàng. Bảy tám ánh mắt đổ dồn một lượt hơi đáng sợ. Ông chủ sạp hàng khó hiểu nhìn họ, rồi cúi đầu tiếp tục bán hàng, lưng ông ta lạnh toát. Ông ta nghe thấy: “Ngứa tay từ đó đến giờ, bao lâu rồi không vận động nhỉ? Phế tay hay phế chân ta?”.
Ông chủ run run làm rơi vài đồng xu ra đất, trong lúc tay chân luống cuống ông ta làm đổ mấy bức tượng, đám trẻ con lao nhao, quầy hàng hỗn loạn.
Diêu Ngạn chú ý tới bên kia khác thường, cô quay đầu nhìn, há to miệng kinh ngạc. Diêu Yên Cẩn chỉ trỏ: “Người ở trong bệnh viện?”.
Bà Diêu cũng nhìn qua: “Ôi, sao lại là họ? Cả đám đứng ở đó, đúng là đáng sợ thật!”.
Diêu Ngạn cười gượng, lấy nước ra uống mấy ngụm, cô không kìm được dùng ánh mắt khó hiểu liếc qua. Nhìn ông chủ bên kia dọn hàng, đám Hứa Châu Vi giải tán, cô mới vỡ lẽ. Bà Diêu kinh ngạc: “Ủa sao đi cả rồi? Mau mau, chúng ta qua đó thôi!”.
Diêu Ngạn gác lại cảm giác khó hiểu, dọn hàng qua chỗ ngồi trước đây của ba người họ. Lúc bước qua bậc thềm nằm giữa hai tòa nhà, cô nhìn thấy Hứa Châu Vi ngồi trên thềm đá hút thuốc, mấy anh em cùng bu lại chỗ anh ta.
Hứa Châu Vi nhận ra ánh mắt của Diêu Ngạn, anh ta cười nửa miệng nhìn cô.
Ngoài nhà máy của công ty nước giải khát nhộn nhịp vô cùng. Nhà máy vào ngày Chủ nhật vẫn vận hành bình thường, công nhân tăng ca, kiểm kê hàng hóa, vài thùng bị hư hao trên đường vận chuyển, họ lại đến nhà kho đổi thùng mới, dán lại băng dính rồi chất lên xe tải.
Hứa Châu Vi vén áo quạt phành phạch, ngửa mặt đổ hơn nửa chai nước lên đầu. Lý Cường nói: “Nước uống đóng chai đưa đến đại lý bên Lô Xuyên, còn đồ pha chế phải đi tới khu Gia Ninh, nghe nói chú từng gặp sếp Dương?”.
Hứa Châu Vi gật đầu: “Đúng vậy, sếp Dương là anh em của anh Nã!”.
Lý Cường nói: “Hồi trước chúng ta ở Lô Xuyên từng nghe tên Dương Quang, không ngờ lại là anh em của anh Nã!”.
Nhắc đến Lô Xuyên, hai người hứng trí sôi nổi trò chuyện với nhau. Mấy anh em chưa từng nghe họ nhắc chuyện ở Lô Xuyên, vì vậy hiếu kỳ tiến lại gần. Hứa Châu Vi kể ngày đầu tiên biết Tưởng Nã, kể đến đoạn đi buôn lậu thì cố tình tỏ vẻ thần bí, vặn nhỏ âm lượng, vừa khoác lác vừa than vắn thở dài. Đến khi hàng hóa chất hết lên xe, anh ta vẫn chưa nói xong.
Thẩm Quan đứng sau cổng nhà xưởng nhìn xe tải rời đi.
Buổi tối, Diêu Ngạn chuẩn bị trở về “ký túc xá”, bà Diêu Ngạn bịn rịn, không nỡ để cô đi: “Con ngủ ở đó có một mình tội quá, không có ti-vi để xem, hay tối nay con ngủ lại nhà cô con, mẹ với con qua đó nói một tiếng!”.
Diêu Ngạn cản ngay: “Đừng, con đến lại làm cô thêm bận bịu. Cô chăm sóc em họ cũng mệt lắm rồi!”.
Bà Diêu cũng không muốn làm phiền, bà chỉ thuận miệng nói mà thôi. Bà tiễn Diêu Ngạn ra cửa, nhìn cô đi khuất, bà mới quay vào nhà.
Tưởng Nã chờ ở ngã tư, thấy Diêu Ngạn đi tới, anh thở phào, nhẹ nhõm dựa lưng vào ghế.
Trên đường về thị trấn Lý Sơn, Diêu Ngạn kể chuyện buổi trưa cho anh nghe, cô còn nói: “Em không phải là thánh, dĩ nhiên em muốn quay lại chỗ bán cũ, tống cổ người cạnh tranh kia đi nhưng lúc nhìn thấy ông ta đi, em cứ thấy tội tội. Mọi người chỉ vì miếng cơm manh áo, không ai quy định chỉ gia đình em mới được bán tượng tô. Nhưng nói gì thì nói em vẫn cảm ơn anh, ít nhất anh cũng làm mẹ em vui vẻ”.
Tưởng Nã véo má cô: “Đổi lại là anh, ai dám giành chỗ buôn bán của anh? Em còn quá non nớt, khi cần hung dữ thì phải hung dữ! Nhưng đây là công lao của Hứa Châu Vi, em không cần cảm ơn anh!”.
Diêu Ngạn gạt tay anh, xoa xoa gò má: “Đó cũng là vì anh là đại ca của anh ta!”.
Hai người trở về công ty vận chuyển hàng hóa, tắm rửa xong xuôi, Diêu Ngạn ngồi ôm laptop của Tưởng Nã mở hòm thư của công ty sắp xếp số liệu. Tưởng Nã ở phòng làm việc kế bên tìm kiếm thông tin về Tuệ Viên Mỹ.
Hoàng hôn buông xuống, cả không gian đều trở nên tĩnh lặng, đến cả tòa nhà nhỏ phía sau cũng im lìm, vắng vẻ. Diêu Ngạn gập laptop, lắc eo, cảm thấy kỳ lạ. Cô chạy sang bên cạnh, đứng ở cửa phòng làm việc hỏi: “Sao bên Lý Cường yên ắng vậy anh? Em cảm thấy không quen”.
Tưởng Nã nhìn màn hình máy vi tính, anh cười cười: “Phân nửa anh em theo xe đi đưa hàng, lần này chạy đường dài, họ nói tranh thủ đi du lịch, coi như cho anh em nghỉ đông sớm!”.
Thấy Diêu Ngạn còn đứng ngoài cửa, anh tắt thư mục tên Tuệ Viên Mỹ, cất giọng yêu thương: “Đứng đó làm gì, vào đây!”.
Diêu Ngạn cười lắc đầu: “Phòng làm việc là nơi quan trọng. Em ít vào thì tốt hơn. Anh đừng để mình lao lực, em đi ngủ trước đây!”.
Tưởng Nã cười cười, dư vị của câu “anh đừng để mình lao lực” êm dịu lượn lờ quanh tai anh.
Diêu Ngạn rúc vào chăn, đờ đẫn nhìn trần nhà. Cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng tách, phá tan không gian yên tĩnh.
Tưởng Nã nằm lên giường ôm cô hôn ngấu nghiến, anh cố tình hạ thấp giọng nói: “Anh muốn lao lực cũng không được. Mấy ngày nay, em không cho anh chạm vào!”.
Diêu Ngạn đỏ mặt đẩy anh: “Ngày mai em còn phải đi làm. Nếu anh rảnh rỗi thì ngủ sớm đi!”.
Tưởng Nã mỉm cười hôn cô nhưng không đủ thỏa mãn, anh ôm cô điều hòa hơi thở, một lát sau mới nói: “Anh hỏi em, danh sách những công ty qua lại với Tuệ Viên Mỹ, không nhờ đến người khác thì làm sao mới có được?”.
Diêu Ngạn lặng thinh nhìn anh. Tưởng Nã nói: “Anh chỉ nói em đừng quan tâm, không phải không cho em hỏi, cũng không phải không cho em vào phòng làm việc, vì vậy bây giờ anh gặp khó khăn, dĩ nhiên anh có quyền hỏi em!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô cất giọng đắn đo: “Phòng nghiên cứu của Tuệ Viên Mỹ không đụng đến những thứ này nhưng danh sách công ty đối tác cũng không phải bí mật. Em nhớ máy vi tính của phòng thị trường có bảng danh sách kê khai, công ty ở Nam Giang và Tân Châu có cùng một nguồn khách hàng”.
Tưởng Nã hỏi cô: “Vào phòng thị trường là có?”.
Diêu Ngạn nói: “Máy vi tính trong phòng thị trường có mật khẩu, danh sách không thể sao chép, muốn sửa đổi phải là máy vi tính của Giám đốc phòng thị trường mới được.” Cô nói với vẻ ngờ vực: “Tuệ Viên Mỹ là công ty kinh doanh đàng hoàng, có gì cần nhất định sẽ phối hợp điều tra”.
Tưởng Nã lắc đầu: “Rút dây động rừng, không được”.
Diêu Ngạn mím môi, nút thắt trong lòng cô lại càng thít chặt hơn, cô nói: “Giám đốc phòng thị trường rất thân thiết với cô Từ, biết đâu em có thể lấy được danh sách cho anh”.
Tưởng Nã sững người, chậm chạp vuốt tóc Diêu Ngạn, anh không khỏi nhớ tới Thẩm Quan từng làm giám đốc phòng thị trường ở Tuệ Viên Mỹ. Tưởng Nã nhíu mày, anh do dự nói: “Vài ngày nữa, anh chở em đến Nam Giang”.
Diêu Ngạn “ừm” một tiếng, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Ngủ thẳng một giấc đến sáng. Tưởng Nã lười biếng thức dậy đánh răng rửa mặt. Diêu Ngạn vào nhà bếp nhìn tủ lạnh, bên trong không có cơm nguội nên cô vo gạo mới nấu cháo.
Khi cháo sôi sùng sục, Tưởng Nã từ trên tầng bước xuống. Anh đi về hướng gian bếp, dựa cửa ngắm nhìn bên trong. Máy hút khói chạy o o, lửa xanh trên bếp ga đẹp đến lóa mắt. Diêu Ngạn một tay cầm quai nồi, một tay giơ muôi khuấy cháo, tóc rủ xuống tai cô, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Tưởng Nã ôm cô từ phía sau, hôn đỉnh đầu cô.
Diêu Ngạn vỗ bàn tay rắn chắc đang đặt trên eo cô: “Nóng lắm. Anh ra ngoài đi!”.
Tưởng Nã tỉnh bơ hôn cô chụt một cái, rồi mới chịu ra phòng khách đợi Diêu Ngạn nấu bữa ăn sáng đầu tiên cho anh.
Sau khi ăn xong, anh và cô cùng đến công ty nước giải khát làm việc. Diêu Ngạn xuống xe ở chỗ rẽ, còn Tưởng Nã chạy một mạch vào công ty nước giải khát.
Hai người một trước một sau đi vào tòa nhà chính. Tưởng Nã tìm Trần Lập bàn bạc công việc. Diêu Ngạn đến phòng ngoại thương nhận bản fax mới gửi đến của thương nhân nước ngoài rồi về phòng nghiên cứu làm tiếp công việc còn dang dở từ tuần trước. Giám đốc tới phòng nghiên cứu, đặt một đống màng co lên bàn, ông ta nói: “Tuần này, mọi người hãy tranh thủ đến Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, vẫn vấn đề cũ, nói không đạt chuẩn. Mọi người mang lên cho họ lần nữa, canh chừng họ kiểm tra!”.
Các đồng nghiệp càu nhàu, đùn đẩy cho nhau, không ai muốn đến Nam Giang xa xôi. Họ oẳn tù tì chọn ra một người, m người thua phàn nàn, họ tiếp tục làm việc, đến buổi trưa mới được xả hơi.
Các đồng nghiệp đói sôi bụng chạy đến căng tin. Diêu Ngạn ngồi trên ghế suy tư, cầm di động gọi điện.
Cô thực tập gần nửa năm ở Tuệ Viên Mỹ, quan hệ với đồng nghiệp phòng nghiên cứu khá tốt. Sau khi thôi việc về Trung Tuyển, mọi người cũng thường xuyên liên lạc với nhau. Nhưng hai tháng gần đây nhiều việc linh tinh, Diêu Ngạn dần cắt đứt liên lạc với họ.
Đồng nghiệp cũ nhận được điện thoại của Diêu Ngạn thì reo lên mừng rỡ. Diêu Ngạn trò chuyện, kể về việc Từ Anh mất tích. Đồng nghiệp cũ nói khẽ: “Mấy chị có xem tin tức, ai cũng không dám tin. Chủ nhiệm về sau có gọi cho cô Từ nhưng không được. Ban đầu, mọi người kêu chị gọi hỏi em nhưng chị không dám. Thật không ngờ người trong bản tin lại đúng là cô Từ”.
Diêu Ngạn ảm đạm nói: “Em cũng không thể tin nhưng cuối cùng…”. Cô không muốn nói tiếp, cô lảng tránh: “Em muốn có thời gian đến thăm mấy chị, rất muốn!”.
Đồng nghiệp cũ biết Diêu Ngạn và Từ Anh rất thân thiết nên chị ta hiểu tâm trạng của cô. Chị ta ngậm ngùi an ủi cô, không còn tâm trạng vui sướng như lúc mới nhận điện thoại.
Tâm sự một hồi, họ nói sang để tài khác. Đồng nghiệp cũ của Diêu Ngạn mang thai hơn hai tháng, chồng chị ta bảo chị ta thôi việc về nhà chờ sinh con, chị ta cười bảo: “Em nói xem, chưa gì bây giờ đã chờ sinh con. Đến ngày sinh, chắc chị nổi mốc luôn quá!”.
Diêu Ngạn mỉm cười, cô hỏi: “À chị, vợ của Giám đốc Lâu sinh em bé chưa?”.
Chị ta đáp: “Sinh từ tháng trước rồi”.
Diêu Ngạn nói: “Em cũng muốn đến thăm họ. Cô Từ rất thân với Giám đốc Lâu, hồi đó cô cũng nói muốn đến thăm họ”.
Chị ta thở dài: “Em nhắc đến, chị lại đau lòng.” Chị ta nói: “Ngày mai em tới luôn đi. Nếu không ngày kia, Giám đốc Lâu đi công tác ba ngày, chị sợ em sang tuần lại quên”.
Diêu Ngạn đồng ý, cô trò chuyện thêm vài câu rồi gác máy.
Các đồng nghiệp ăn cơm xong trở về phòng nghiên cứu. Thấy Diêu Ngạn còn ở trong phòng, đồng nghiệp có vẻ kinh ngạc: “Sao em còn chưa đi ăn? Giảm béo à?”.
Diêu Ngạn mỉm cười: “Chị không muốn đi Viện kiểm tra chất lượng tỉnh phải không? Vừa hay em có việc ở Nam Giang, em có thể đi thay chị”.
Chị ta mừng còn không kịp, đưa ngay màng co cho Diêu Ngạn.
Đi làm về, Diêu Ngạn kể kế hoạch đi Nam Giang cho Tưởng Nã. Anh suy tính công việc trong tuần này, mày anh khẽ chau lại nói: “Thứ Sáu anh chở em đi. Mấy ngày này anh không đi được”.
“Không chừng hôm đó Giám đốc Lâu đã đi công tác về, không tiện đâu anh. Vả lại đi thứ Sáu, em kiểu gì cũng không trốn được bị lôi đi ăn uống hát hò. Trước đây, mấy chị ấy cứ hết giờ làm thứ Sáu là ăn chơi thả ga!”
Diêu Ngạn biết gần đây công ty nước giải khát lu bu nhiều việc, các phòng ban cực kỳ bận rộn. Không cần nói cũng biết một mình Tưởng Nã gánh vác cả hai bên công ty nước giải khát và công ty vận chuyển hàng hóa bận bịu đến nhường nào, cô cười nói: “Em tự đi được. Sáng em đi, tối là về tới”.
Tưởng Nã do dự nhưng Trần Lập đã sắp xếp công việc từ trước. Hoạt động tổ chức trong huyện, toàn bộ xí nghiệp lớn trong huyện tranh giành tham gia, đến lúc đó đài truyền hình sẽ tới lấy tin. Nhà máy chuẩn bị nhiều ngày, còn có vài cơ quan chính phủ tham quan, xã giao ắt không thể thiếu.
Buổi tối, Tưởng Nã xin Trần Lập nghỉ. Trần Lập mắng anh té tát, không hề nể tình. Diêu Ngạn nhìn anh mặt mày đỏ bừng sắp nổi cáu, cô vội vàng cản anh, anh mới chịu thôi.
Chớp mắt một cái đã tới thứ Tư. Tưởng Nã đành sai đàn em đưa Diêu Ngạn đến Nam Giang.
Diêu Ngạn tới Viện kiểm tra chất lượng tỉnh trước, cô đưa màng co cho nhân viên nhận mẫu thử. Đối phương nghe tên công ty, anh ta bật cười: “Lại là đơn vị của mọi người. Màng co PET không đúng chuẩn, chật vật suốt bao lâu nay!”.
Diêu Ngạn không biết tình hình hồi trước, cô cười gượng. Anh ta nói: “Lần trước còn khiến Tổng Giám đốc bên cô nổi giận, người gì mà tính tình cộc cằn, không đạt là không đạt, còn đòi làm ầm ĩ. Cuối cùng chẳng hiểu tại sao, ông ta lại đứng ngoài cổng ồn ào, đòi chém đòi giết!”.
Diêu Ngạn sửng sốt. Một lát sau, cô mới hiểu ra “Tổng Giám đốc” mà anh ta nhắc đến là Trần Mẫn Phát. Diêu Ngạn đáp lấy lệ, anh ta nói thêm: “Đối tác tốt mà còn gay gắt vậy, may là lần này không phải ông ta tới, nếu không chúng tôi lại đau đầu”.
Diêu Ngạn cất giọng kinh ngạc: “Đối tác?”.
“Ừ.” Anh ta cúi đầu sửa bảng kê khai: “Không phải bên công ty cô có đối tác góp vốn hay sao? Tổng Giám đốc bên cô chê trách đối tác ngáng chân ông ta, nào là chém giết, nào là ngồi tù. Hôm đó, tôi suýt gọi cảnh sát, cộng thêm trời nóng làm chúng tôi không tập trung làm việc được!”.
Diêu Ngạn cau mày, nhớ tới chuyện Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa cùng bị giết hại, cô rùng mình, chà xát cánh tay.
Anh ta đưa bảng kê cho cô, chỉ vào mấy chỗ cần điền. Diêu Ngạn điền vào bảng kê, bất giác hỏi anh ta: “Chuyện này xảy ra khi nào?”.
Anh ta nói với vẻ suy tư: “Mấy tháng trước. Khoảng tháng Tám thì phải? Cuối tháng Tám!”. Anh ta cười mỉa: “Tôi thấy Tổng Giám đốc của bên cô cứ như người vô văn hóa ấy, không bằng một góc của đối tác, vừa trẻ trung vừa hòa nhã lịch thiệp, bị chửi cũng chẳng chửi lại, chỉ có Tổng Giám đốc của bên cô tự biên tự diễn từ đâu đến cuối”.
Ngòi bút của Diêu Ngạn khựng lại, mực đen thấm qua lỗ rách trên giấy, cô sững sờ ngước đầu: “Còn trẻ?”.
Anh ta rút một tờ giấy khác ra, nói: “Đúng, rất trẻ”.
Đến giờ nghỉ trưa, anh ta báo Diêu Ngạn biết đại khái thời gian có kết quả phân tích, rồi theo đồng nghiệp đi mất.
Diêu Ngạn đứng như trời trồng, cô muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng lại thôi, nuốt ngược thắc mắc vào trong.
Rời Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, Diêu Ngạn đi mua thuốc bổ và hoa quả tươi. Các đồng nghiệp cũ bên Tuệ Viên Mỹ trông thấy Diêu Ngạn liền hưng phấn bừng bừng. Một đồng nghiệp cũ nói: “Sao hôm nay em mới tới? Không phải em nói muốn thăm Giám đốc Lâu hay sao? Giám đốc Lâu vừa mới đi công tác vào ngày hôm nay luôn!”.
Diêu Ngạn vỗ đầu, cô vừa nói vừa cười: “Em quên béng mất. Hôm nay nhà máy kêu em đến Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, em tranh thủ đến thăm mấy chị!”.
Nói chuyện một lúc, mọi người bảo Diêu Ngạn cùng đi ăn. Diêu Ngạn từ chối, nói muốn gặp Giám đốc Lâu lấy lại vài món đồ của Từ Anh: “Khi cô Từ rời công ty, không phải có giao một chồng tài liệu cho Giám đốc Lâu sao? Em lật lại hình chụp của cô Từ, phát hiện thiếu vài tấm, chắc kẹp nhầm vào đó”.
Nghe cô nhắc tới Từ Anh, họ cảm thấy đau lòng vô cùng. Một đồng nghiệp cũ nói: “Mọi người đều biết tin cả rồi, không biết có giúp đỡ được gì hay không”.
Diêu Ngạn cùng họ ra ngoài phòng nghiên cứu, sau đó cô và một đồng nghiệp cũ quẹo qua lối rẽ đến phòng thị trường.
Diêu Ngạn không thân lắm với đồng nghiệp phòng thị trường nhưng đôi bên cũng biết mặt nhau. Lúc này là giờ cơm trưa, các đồng nghiệp cũ đang tụ tập lại cùng đi đến nhà ăn. Một người trong số đó nói: “Em tới không đúng lúc rồi. Giám đốc Lâu vừa đi công tác hôm nay”.
Diêu Ngạn cười: “Em có nghe nói, em định đưa thuốc bổ cho vợ anh ấy”.
Đồng nghiệp cũ nói chen vào: “Này, phòng làm việc của Giám đốc vào được không? Tiểu Diêu muốn tìm hình chụp của cô Từ, có thể hồi trước kẹp lẫn vào tài liệu nào đó đưa cho Giám đốc Lâu”.
Đồng nghiệp phòng thị trường biết tin Từ Anh mất tích, khó tránh khỏi đau buồn. Anh ta mở cửa phòng giám đốc, nói: “Thoải mái tìm đi em. Phòng làm việc của lão đại mọi người trước giờ đều ra vào tự do cả mà!”.
Diêu Ngạn nói cảm ơn, vào phòng làm việc lục tìm. Nhìn đồng nghiệp phòng thị trường cùng nhau đi ăn, cô quay ra nói với người đi cùng: “Chị đi ăn đi, em tự tìm được, để chút nữa lại hết đồ ăn”.
Chị ta cũng không khách sáo với cô: “Vậy em tìm từ từ. Nếu thích thì em xuống nhà ăn tìm bọn chị”.
Diêu Ngạn gật đầu, đợi chị ta đi khuất, cô lập tức mở máy vi tính, thử nhập mật khẩu.
Máy vi tính trong Tuệ Viên Mỹ cài đặt chung mật khẩu. Mật khẩu máy vi tính của nhân viên cấp quản lý trở lên mới có khác biệt. Diêu Ngạn từng giúp Từ Anh xử lý tài liệu, vì vậy cô biết mật khẩu máy vi tính của Từ Anh. Tiền tố thống nhất, hậu tố chia theo phòng và cấp bậc quản lý. Diêu Ngạn thử năm sáu lần, thuận lợi mở được máy vi tính.
Mật khẩu của thư mục lại càng dễ biết. Diêu Ngạn ra phòng làm việc, tìm chỗ ngồi của vài nhân viên, thấy tờ giấy ghi chép toàn bộ mã cần thiết của phòng thị trường dán dưới màn hình máy vi tính.
Diêu Ngạn nhập thử, tim cô đập dồn dập. Một lát sau, cô đã mở được tất cả thư mục. Cô không kịp nhìn, sao chép tất cả tài liệu lại.
Đi tới cửa thang máy, trống ngực Diêu Ngạn vẫn đập rộn ràng, cô vừa sợ hãi vừa kích động, cô hít thật sâu. Đến khi thang máy mở ra, hơi thở của cô đột nhiên ngưng trệ.
Thẩm Quan thu lại vẻ mặt kinh ngạc, anh ta mỉm cười, hỏi thăm cô: “Tại sao em lại ở đây?” Nhìn Diêu Ngạn ngơ ngác ngoài cửa, anh ta nói: “Vào đi”.
Diêu Ngạn chợt hoàn hồn, cứng ngắc đi vào thang máy.
Người đứng cạnh Thẩm Quan hỏi: “Hai người quen nhau?”.
Thẩm Quan giới thiệu qua một lượt rồi đưa mắt sang cô, anh ta nói: “Sao em tới đây?”.
Diêu Ngạn trấn tĩnh lại, nói: “Tôi đến thăm đồng nghiệp”.
Thang máy đến tầng dưới cùng, Diêu Ngạn cất bước đi ra. Thẩm Quan gọi cô, anh ta quay qua nói với người đi chung: “Mình về trước. Hôm nào gặp sau!”.
Người đó nói: “Hôm nào là hôm nào? Mình từ Tân Châu tới đây làm việc hơn nửa năm trời. Nếu mình không gửi thiệp cưới cho cậu, còn lâu cậu mới để ý đến thằng bạn cũ này!”.
Thẩm Quan cười nói với anh ta đôi ba câu, vẫy tay chào tạm biệt ở cổng lớn.
Diêu Ngạn nói: “Thẩm tổng, anh còn đang bận việc?”.
Thẩm Quan cười: “Không có. Em về Trung Tuyển à? Tôi đưa em về!”.
Diêu Ngạn nói cảm ơn, cô từ chối anh ta: “Không cần, tôi đến cùng bạn”.
Ở nơi khác, Hứa Châu Vi đang trên đường từ Lô Xuyên trở về. Anh ta gọi điện kêu đàn em thuê sẵn phòng massage. Người đó nói với anh ta: “Em không ở Lý Sơn, em đang ở Nam Giang!”.
Hứa Châu Vi bảo: “Tuyệt! Anh cũng vừa đến Nam Giang, sắp lên đường cao tốc đây. Chú ở đâu? Anh đến tìm chú!”.
Người đó trả lời: “Tuệ Viên Mỹ gì đó, em đưa chị dâu tới, lãng phí cả buổi sáng. Em đang đói cồn cào, chưa có hạt cơm nào vào bụng đây!”.
Hứa Châu Vi bảo người kia đọc địa chỉ, rồi tiếp tục nói: “Chú chờ anh, anh ngồi xe chú cùng về. Mười phút nữa, anh đến chỗ chú!”.
Người kia đang định nói tiếp câu gì đó nhưng trong điện thoại chỉ còn vọng lại tiếng tút tút liên hồi.
Diêu Ngạn tìm được xe đậu ven đường: “Về thôi”.
Người kia nói: “Chị dâu, anh Hứa mới từ Lô Xuyên về, nói muốn ngồi xe về chung. Chúng ta chờ mười phút nha chị!”.
Diêu Ngạn hơi ngạc nhiên: “Anh ta đi Lô Xuyên?”.
Người kia đáp: “Vâng, giao hàng đường dài đến Lô Xuyên cho tòa nhà ở phía đông công ty nước giải khát!”.
Diêu Ngạn cau mày, định ngồi vào xe chờ Hứa Châu Vi. Xe ô tô đen bên cạnh bỗng nhấn còi gọi cô. Thẩm Quan liếc nhìn người đi chung với Diêu Ngạn rồi nhìn cô: “Ăn trưa chưa?”.
Diêu Ngạn cười đáp: “Chưa, về Trung Tuyển rồi ăn”.
Thẩm Quan nói chuyện, Diêu Ngạn cũng khách sáo đáp lại. Vài phút sau, một chiếc xe tải từ ngã tư phóng như bay đến. Hứa Châu Vi xuống xe, kinh ngạc kêu lên: “Thẩm tổng!”. Thẩm Quan lia mắt qua xe tải, anh ta cười cười: “Mới đi Lô Xuyên về à?”.
Hứa Châu Vi ậm ừ nói qua tình hình. Thẩm Quan nói: “Chưa kịp ăn đúng không? Làm phiền mọi người đi xa, tôi mời mọi người ăn nhé?” Anh ta hỏi ý kiến Diêu Ngạn.
Có người chịu mời ăn, Hứa Châu Vi mừng còn không kịp. Anh ta kêu anh em đánh xe tải sang chỗ khác đậu, rồi quay qua nhìn Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn không muốn đi, cô nói cảm ơn rồi leo ngay vào xe. Người chở Diêu Ngạn đi không cách nào ở lại cùng Hứa Châu Vi, anh ta đành mặt nhăn mày nhó đưa cô về.
Thẩm Quan mời Hứa Châu Vi lên xe, nhưng ánh mắt anh ta lại dõi theo chiếc xe chạy mỗi lúc một xa kia. Đến khi xe rẽ vào ngã tư mất hút, anh ta mới thôi nhìn theo.
Diêu Ngạn trở về công ty vận chuyển hàng hóa, tòa nhà văn phòng vắng hoe. Tưởng Nã gọi điện về nói: “Một lúc nữa anh đến trang trại ăn cơm. Hôm nay lại phải dự tiệc đến khuya anh mới về. Tối em ngủ trước đi, không cần chờ anh!”.
Diêu Ngạn dặn anh đừng uống nhiều rượu. Tưởng Nã khẽ cười nghe lời cô.
Sau khi gác máy, Diêu Ngạn đi vào bếp định nấu ăn. Khi ngẩng đầu lên, cô đột nhiên ngẩn người. Bức tường cạnh cửa sổ đã được gắn thêm một chiếc điều hòa, gió thổi mát lịm, khác hoàn toàn mấy ngày trước. Diêu Ngạn mỉm cười, lòng cô ấm áp khôn xiết.
Trời vào thu nên tối rất sớm. Rèm sân khấu hạ xuống, ánh đèn trong trang trại quyện vào nhau.
Trên sân khấu dàn dựng sơ sài, một vũ nữ mặc váy đỏ tươi giơ quạt uốn éo lắc hông. Tưởng Nã cố uống ít rượu nhất có thể. Sân khấu trước mắt anh trở nên rực rỡ sắc màu, anh xua tay nhưng đối phương không chịu dừng, nói Tưởng Nã không được giả vờ, phải uống hết mình.
Tưởng Nã bật cười, anh uống cạn ly rượu, cuối cùng cũng thoát khỏi được bàn tiệc.
Đến gần nhà vệ sinh, tiếng nhạc lặng dần. Tưởng Nã nghe có người gọi phía sau: “Anh Nã…”.
Lông mày của Tưởng Nã chau lại, anh dừng chân, xoay người gặp ngay Hiểu Lâm với vẻ mặt tiều tụy, hai bàn tay cô ta xoắn xuýt vào nhau, cô ta thấp thỏm nói: “Anh Nã, anh… anh giúp em được không?”.
Tưởng Nã nhíu mày khó hiểu. Hiểu Lâm thấy anh trầm mặc, cô ta càng sợ hãi: “Anh Nã, tất cả đều là lỗi của em. Em bị ma xui quỷ khiến, em không nên vu khống anh. Tại em thấy tiền sáng mắt, bị người ta lợi dụng, em chết vạn lần cũng không đền hết tội, em…”.
Tưởng Nã cắt ngang lời cô ta, anh cau mày: “Cô nói gì? Thấy tiền sáng mắt, bị người ta lợi dụng?”.
Đầu Hiểu Lâm gục xuống, cô ta nghẹn ngào: “Em thật sự xin lỗi anh. Em bị Tiểu Lưu đánh tới mức nằm viện nên em ghi hận trong lòng. Sau đó có người tìm em, bảo em bôi nhọ danh dự của anh, thực ra em đã từ chối, nhưng em bất thình lình phát hiện mình có thai, vì vậy…”.
Mặt Tưởng Nã sa sầm, anh đưa mắt nhìn quanh. Thấy đối diện có người chếnh choáng đi vào nhà vệ sinh, anh nói Hiểu Lâm theo anh ra ngoài trang trại.
Bên ngoài tối đen như mực, không có lấy một ánh đèn chiếu sáng, Tưởng Nã dừng trước hàng rào, anh cất giọng trầm trầm: “Nói đi!”.
Hiểu Lâm thút thít kể lể: “Em không muốn hại anh. Thoạt đầu, em tưởng người đó bảo em phá hỏng danh dự của anh là được nhưng nào ngờ ông ta không chỉ muốn vậy, ông ta muốn em quyến rũ anh, muốn em hạ độc hại anh!”.
Tưởng Nã nhăn mày hỏi: “Người đó là ai?”.
Hiểu Lâm lắc đầu lia lịa, cô ta nói: “Em không biết. Anh Nã, anh phải cứu em. Ông ta nói nếu em không nghe lời, ông ta sẽ châm lửa đốt nhà em. Ông ta không phải lần đầu tiên làm vậy, trước đây trận cháy khiến Tiểu Hứa nằm viện cũng do ông ta sắp đặt”. Hiểu Lâm càng nói càng sợ sệt, nói tiếp: “Đúng thế. Theo ý ông ta thì việc nhà của Diêu Ngạn cháy hình như là do ông ta!”.
Tưởng Nã im lặng. Hiểu Lâm sốt ruột chờ đợi: “Anh Nã, em van xin anh. Ông ta nói nếu em không nghe theo, ông ta sẽ giết em. Mấy ngày nay, em cảm thấy có người theo dõi em. Em sợ lắm, em không định làm phiền anh, em theo anh từ công ty nước giải khát đến đây, em thật sự không muốn làm phiền anh nhưng em sợ. Anh Nã…” Cô ta tới gần muốn bám tay vào Tưởng Nã. Tưởng Nã lập tức nghiêng người, anh tỏ thái độ chán ghét: “Cuốn xéo!”.
Hiểu Lâm thừ người, nước mắt cô ta tuôn như mưa: “Anh Nã, em xin anh, em xin anh thương hại em. Em biết em xấu xa kinh tởm nhưng đứa bé trong bụng em là của Tiểu Lưu, nó vô tội, em không muốn chết!”.
Nụ cười khinh bỉ hiện lên trên vẻ mặt bàng quan của Tưởng Nã, anh nói: “Của Tiểu Lưu?”.
Hiểu Lâm hối hận. Nếu biết hôm nay lại thành thế này, cô ta đã không làm: “Em thất đức, em đáng bị sét đánh nhưng đứa bé này thật sự là của Tiểu Lưu. Anh Nã, xin hãy giúp em!”.
Tưởng Nã bật ra tiếng cười lạnh lẽo: “Cuốn xéo!” Anh xoay người đi vào trong, chẳng buồn quan tâm tiếng van lơn cầu xin không ngừng phía sau lưng.
Cũng trong lúc này, Thẩm Quan mở tiệc chiêu đãi Hứa Châu Vi và đàn em của anh ta. Ba người họ cùng đi câu lạc bộ massage từ trưa tới tận tối mịt.
Sau đó, họ lại thuê phòng hát hò. Hứa Châu Vi cười cợt: “Sao Thẩm tổng không massage? Tay nghề của mấy em khá lắm!”.
Tưởng Nã cười cười: “Tôi không hứng thú”.
Họ ngồi kề sát vào nhau. Giám đốc dẫn vài cô gái xinh xắn gõ cửa bước vào phòng. Đàn em của Hứa Châu Vi sung sướng chọn hai cô, Hứa Châu Vi không thích nhưng vẫn chọn một cô, còn Thẩm Quan tiện tay chỉ đại một người, cô ta ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Trong phòng đàn em đi cùng Hứa Châu Vi ôm hai cô gái hát tình ca. Hứa Châu Vi sờ soạng cô gái bên cạnh, da dẻ cô ta cũng khá mềm mịn. Thấy Thẩm Quan giữ khoảng cách, không đụng đến rượu do cô gái kia đưa, Hứa Châu Vi trêu chọc: “Thẩm tổng, lâu nay không thấy anh có đàn bà, đó là do anh kén chọn hay xu hướng giới tính khác chúng tôi thế?”.
Thẩm Quan bật cười: “Có lẽ là do kén chọn”.
Anh ta hỏi Hứa Châu Vi về chuyện chở hàng lần này. Hứa Châu Vi nói thẳng: “May mà có anh Nã. Lô Xuyên không phải chỗ người bình thường có thể ra vào. Anh đừng thấy chúng tôi ở trung lộ Lý Sơn suốt ngày thu tiền bảo kê, bên Lô Xuyên khắp mọi ngõ ngách đều thu tiền bảo kê đấy. Họ Hắc đó hiện giờ ở trung tâm cai nghiện nên cũng đỡ, thành Nam từ xưa đến nay đều không cho người lạ vào, toàn bộ đều nhờ cả vào thể diện của anh Nã!”.
Thẩm Quan cười cười, chẳng nói chẳng rằng. Anh ta cùng Hứa Châu Vi tâm sự chuyện năm xưa ở Lô Xuyên. Khi nói đến hiện tại, Hứa Châu Vi đã ngà ngà say, anh ta vừa vuốt đùi cô gái bên cạnh vừa uống ừng ực một hơi gần hết cốc bia: “Sống như bây giờ cũng được nhưng chẳng còn thú vị. Tôi thích cầm dao, thi thoảng có chút kích thích. Anh Nã cấm chúng tôi tùy tiện động thủ, chán phèo!”. Anh ta lại cười cười: “Không đúng, anh Nã sống rất thoải mái, còn cưa được chị dâu bé nhỏ của chúng tôi!” Anh ta nhéo đùi cô gái, nghiêng đầu trêu đùa: “Mấy em đẹp không bằng chị dâu của anh, vậy mà không biết ngượng vẫn đi làm gái?”. Anh ta lại áp miệng tới, khẽ cười: “Lại đây, chị dâu, hôn một cái!”.
Thẩm Quan ngớ ra, tưởng bản thân nghe nhầm. Anh ta nghiêng đầu nhìn Hứa Châu Vi. Hứa Châu Vi hôn cô gái, hừ lạnh: “Tại sao môi không hồng như của chị dâu?”.
Sắc mặt của Thẩm Quan trầm xuống, anh ta im lặng uống trà.
Vào giờ này, Diêu Ngạn vừa đấu tranh tâm lý vừa ôm máy vi tính. Cô cố gắng kìm nén mong muốn tìm hiểu.
Cô ném USB, rầu rĩ chui vào chăn. Nghe tiếng bước chân lảo đảo bên ngoài, cô xốc chăn lao ra. Khi cô còn chưa nhìn rõ, một người không biết từ đâu nhào đến đổ gục lên người cô.
Tưởng Nã nồng nặc mùi rượu, ôm Diêu Ngạn hôn say đắm rồi thở dốc thả cô ra. Mặt Diêu Ngạn nóng ran, cô đẩy anh vào phòng tắm. Tưởng Nã ôm ghì lấy cô, liếc thấy USB trên tủ đầu giường, anh hỏi: “Xem rồi à?”.
Diêu Ngạn lắc đầu: “Chưa. Anh muốn xem không?”.
Tưởng Nã lại hôn cô thêm một cái. Anh vơ lấy laptop trên giường, cắm USB vào máy. Mặt anh đỏ gay vì rượu nhưng ánh mắt của anh khá tỉnh táo.
Diêu Ngạn sao chép một đống tư liệu, có đủ mọi thông tin, gồm cả cách thức liên lạc, số tiền hợp tác và vốn điều động qua lại với từng công ty. Diêu Ngạn nói: “Không hẳn mọi thông tin nằm hết ở đây. Nhiều quản lý cao cấp mã hóa tài liệu khiến người khác không thấy được. Những văn kiện mã hóa này đều chung hình thức nhưng em không rõ chúng có quan trọng hay không”.
Tưởng Nã mỉm cười, anh véo má cô và khen ngợi: “Giỏi quá! Chúng ta không phải đang đóng phim xã hội đen, cũng không làm FBI, em đi một lần mà gom được ngần này tài liệu, giải quyết biết bao phiền phức giúp anh!”.
Diêu Ngạn kể chuyện gặp phải Thẩm Quan cho anh nghe, rồi nói tiếp: “Sáng nay, ở Viện kiểm tra chất lượng tỉnh, nhân viên nhận mẫu phân tích nói với em, hồi cuối tháng Tám Trần Mẫn Phát đôi co với đối tác của ông ta, còn nhắc đến giết người và ngồi tù. Anh ta còn nói đối tác của ông ta là một người trẻ tuổi”.
Tưởng Nã nhíu mày. Cô tiếp tục nói: “Không phải cuối tháng Tám Trần Mẫn Phát và Lương Thịnh Hoa, hai người họ cùng…”.
Tưởng Nã “ừ” một tiếng, anh nói: “Đợt trước, anh giúp Trần Lập điều tra chuyện Trần Mẫn Phát gặp tai nạn giao thông nhưng không tìm hiểu được gì.” Anh cười cười: “Thôi, chúng ta đừng suy nghĩ lung tung nữa, anh chỉ hy vọng có thể tìm được thêm manh mối từ các nguồn khác”.
Diêu Ngạn đồng ý với anh, cô ôm gối nằm sang bên, không tiếp tục làm phiền Tưởng Nã.
Chỉ công ty dược phẩm mới có khả năng chiết xuất ephedrine, Tưởng Nã khoanh vùng giới hạn, bắt đầu từ dự án do Từ Anh quản lý, loại trừ từng công ty một.
Công việc này đòi hỏi sự kiên trì, Tưởng Nã sợ ảnh hưởng Diêu Ngạn nghỉ ngơi, anh tắt đèn, đi sang phòng làm việc kế bên.
Bận bịu cả đêm, giấy tờ trên bàn làm việc chất cao như núi. Tưởng Nã đánh dấu vài chỗ, từ từ truy tìm manh mối.
Dưới nhà đột nhiên vọng lại tiếng ồn ào phá tan không gian yên tĩnh của tòa nhà văn phòng. Tưởng Nã bỏ bút xuống, mới biết mặt trời đã ló dạng trên nền trời. Diêu Ngạn ngái ngủ mơ màng đứng ngoài cửa phòng làm việc, cô hỏi: “Anh ở đây cả đêm à?”.
Tưởng Nã cười, đứng dậy đẩy cô về phòng ngủ: “Em ngủ thêm đi. Anh không để em đi làm muộn đâu!”.
Diêu Ngạn leo lên giường, cô xoay người nói: “Dưới nhà ồn quá, chuyện gì vậy anh?”.
Tưởng Nã nhấn cô nằm xuống: “Anh xuống dưới xem. Em ngủ tiếp đi!”.
Bãi đất trống của công ty vận chuyển hàng hóa chật kín người, vài chiếc xe tải định chạy đi cũng phải dừng sang một bên. Mấy anh em ló đầu ra ngoài cửa sổ gọi Tiểu Lưu: “Chú nghe cô ta nói trước, đừng vội động tay động chân!”.
Mặt Tiểu Lưu tái mét, mấy anh em níu anh ta lại. Hiểu Lâm khóc thét: “Sét đánh em chết cũng không sao nhưng anh để em sinh con trước đã. Nó là con của chúng ta, em không lừa anh!”.
Tiểu Lưu quát: “Mẹ kiếp, cô còn muốn lừa tôi? Cô tưởng tôi không dám đạp vào bụng cô?”.
Hiểu Lâm la hét điên cuồng: “Anh đánh đi, anh đánh em đánh chết đi. Em thề với trời đất nếu đứa bé này không phải con anh, đời này cả nhà em chết không tử tế, kiếp sau em đầu thai làm súc sinh!”.
Nghe cô ta thề thốt như vậy, mọi người đều khuyên ngăn Tiểu Lưu.
Hiểu Lâm thề độc địa khiến ai chứng kiến cũng nửa tin nửa ngờ. Có người nói: “Sinh đứa bé ra trước đã. Nếu không phải của chú, chú ra tay cũng chưa muộn!”.
Mấy người khác liên tục đệm lời. Hiểu Lâm thề thốt luôn mồm, lại kể chuyện bị dọa nạt hết lần này đến lần khác, cô ta khóc tức tưởi: “Đầu óc của em có vấn đề. Em tham chút tiền, bây giờ em lâm vào đường cùng thật rồi, nếu không cũng chẳng cầu cứu mấy anh. Tiểu Lưu, anh niệm tình chúng ta là vợ chồng, anh giúp em lần này, chỉ cần bảo vệ em mấy tháng, đợi mọi chuyện lắng xuống là được!”.
Tiểu Lưu dao động, anh ta nghiêng đầu về phía tòa nhà văn phòng. Gặp Tưởng Nã không biết đứng ngay cửa từ lúc nào, Tiểu Lưu nói nhát gừng: “Anh Nã…”.
Tưởng Nã liếc anh ta rồi nhìn Hiểu Lâm chảy nước mắt ròng ròng, anh nhíu mày: ‘”Đừng gây phiền phức cho anh!”.
Tiểu Lưu phân trần: “Anh Nã, có lẽ là con của em. Nếu không phải, đến lúc đó em sẽ đuổi cô ta đi!”.
Tưởng Nã cười nhạt, mọi người cũng thuyết phục giúp anh ta. Họ quen sống đâm thuê chém mướn cũng chỉ vì tiền, đàn bà và con cái. Một đám người lỗ mãng không được học hành tử tế càng coi trọng chuyện con cái, nối dõi tông đường. Bây giờ được sống những ngày yên ổn, con cái có thể coi là sự mong đợi của họ.
Diêu Ngạn bước ra. Thấy cô xuất hiện, anh ta gọi “chị dâu”, dùng ánh mắt mong mỏi nhìn cô.
Tưởng Nã choàng tay qua vai cô, anh hỏi: “Em bỏ qua?”.
Diêu Ngạn cười, điềm tĩnh nhìn Tiểu Lưu: “Anh chỉ làm việc cho anh Nã. Anh ấy không có quyền làm chủ thay anh. Đây là vợ của anh, rắc rối cá nhân hãy tự giải quyết. Đừng làm phiền anh Nã!”.
Từ chối thẳng sẽ làm mất hòa khí anh em nhưng nếu đồng ý lại trái với lòng, cứ dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Diêu Ngạn kéo Tưởng Nã ra ngoài, leo lên xe Jeep, chuẩn bị chạy về Trung Tuyển. Tiểu Lưu và mọi người nhìn nhau. Tưởng Nã chỉ mỉm cười, không nói.
Xe lăn bánh rời đi. Tưởng Nã kể chuyện tối qua cho Diêu Ngạn nghe, anh còn nói: “Nghe ý của con đàn bà đó có lẽ chuyện này là do lão Hắc làm”.
Diêu Ngạn nói với giọng điệu oán hận: “Xúi người đốt nhà em vẫn chưa đủ?”.
Tưởng Nã nắm tay cô, anh cau mày hỏi: “Em tin?”.