Trong Không gian vô tận, hàng trăm chiến hạm lơ lửng, quân sĩ cả triệu cả tỷ, mục đích chỉ vì ngăn một người, một cái tên mà ai cũng nể trọng 'Chrono Harlaown'
Trong suốt cuộc đời chinh chiến, Gil Graham chưa bao giờ căng thẳng như thế này, cứ như chỉ cần thả lỏng một chút là mọi hy vọng sống của ông bị sụp đổ vậy, nước mắt chảy dài trên gương mặt đầy nếp nhăn, ông đau đớn phẫn uất hét to "Mau về đây! Con mau về đây cho ta! Con ko được chết! Ta lệnh cho con ko được chết!"
"Hehe!" Chàng trai tuổi chừng 25, 26, nhưng nụ cười nghịch ngợm lộ cặp răng nanh nhòn nhọn lại trông rất ngây thơ, rất trẻ con. Và sự thật đúng là như thế, tâm trí Chrono hoàn toàn quay về thời thiếu niên ấy, cái năm mà hắn mất đi những cô bé mình yêu thương nhất.
Hắn cười híp mắt, hoài niệm nhìn chậu hướng dương bông đã sắp tàn trên tay mà kể chuyện: "Ma pháp của chúng ta rất thần kì, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Không thể quay về quá khứ, cũng ko thể đi đến tương lai, ko thể hồi sinh người chết, cũng ko thể.......làm những bông hoa này tươi mãi được!"
"Tụi con đã từng hứa sẽ cùng nhau nhìn chậu hoa này nở bông. 10 năm, con dùng ma pháp ngưng lại dòng chảy thời gian của nó, vì con tin một ngày nào đó sẽ thực hiện được lời hứa ấy!"
"Nhưng đã đến giới hạn rồi. Lời hứa của tụi con.......mãi mãi ko thành hiện thực"
"Vậy nên........chỉ còn cách này thôi!"
"Không được! Quá nguy hiểm! Con hãy mau trở lại đây!!" Gil Graham cố hết sức khuyên nhủ, nhưng hắn vẫn nụ cười ôn hòa như trẻ con ấy, đối với ông lúc này.........trông mới gai mắt làm sao.
Chrono đưa ánh mắt nhìn lại mọi người lần cuối, lần cất lời tiếp theo này, chính là lời từ biệt "Yuuno lúc nào cũng là trợ thủ đắc lực của tớ, Amy luôn chăm sóc em từ nhỏ đến giờ, cảm ơn Lotte và Aria đã dạy em ma pháp và chiến đấu, Vice và Rossa luôn sát cánh bên tớ khi làm nhiệm vụ, tách trà chiều của Carim vẫn ấm áp nhẹ lòng như vậy, Lety-san đừng uống nhiều rượu nữa nhé, Griffith phải dành thời gian chăm sóc mẹ mình hơn đấy, Alto, Sherly, Lucino, Mariel, mọi người là hậu phương đắc lực nhất mà tớ từng có. Và Graham-san......à ko.....Ông ngoại lúc nào cũng là tấm khiên vững chãi cho cháu trên đấu trường chính trị. Cảm ơn......tất cả mọi người. Thực sự.....cảm ơn!"
Những giọt nước mắt óng ánh rơi xuống trên gương mặt đẹp trai anh tuấn, song kết giới màu lam bao phủ bảo vệ hắn mỏng dần rồi tan biến hẳn, lực hút kinh khủng từ vết nứt thời gian cuốn lấy Chrono trước hàng tỷ con mắt tuyệt vọng của mọi người tại hiện trường. Hôm ấy, là ngày đau thương nhất của Ban An ninh Thời-Không.
Cảm giác của Chrono lúc mày chỉ có 3 chữ: "ĐAU CHẾT MỌE!". Lôi điện đánh qua người, người như muốn bị xé toạc. Nhưng hắn vẫn phải chịu đựng, tất cả.....chỉ vì thay đổi quá khứ!
Một lần này tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn thấy là..........2 cái bản mặt bẩn bựa đéo quen đéo biết. Ok fine, ngủ tiếp!
Trong suốt cuộc đời chinh chiến, Gil Graham chưa bao giờ căng thẳng như thế này, cứ như chỉ cần thả lỏng một chút là mọi hy vọng sống của ông bị sụp đổ vậy, nước mắt chảy dài trên gương mặt đầy nếp nhăn, ông đau đớn phẫn uất hét to "Mau về đây! Con mau về đây cho ta! Con ko được chết! Ta lệnh cho con ko được chết!"
"Hehe!" Chàng trai tuổi chừng 25, 26, nhưng nụ cười nghịch ngợm lộ cặp răng nanh nhòn nhọn lại trông rất ngây thơ, rất trẻ con. Và sự thật đúng là như thế, tâm trí Chrono hoàn toàn quay về thời thiếu niên ấy, cái năm mà hắn mất đi những cô bé mình yêu thương nhất.
Hắn cười híp mắt, hoài niệm nhìn chậu hướng dương bông đã sắp tàn trên tay mà kể chuyện: "Ma pháp của chúng ta rất thần kì, nhưng cái gì cũng có giới hạn. Không thể quay về quá khứ, cũng ko thể đi đến tương lai, ko thể hồi sinh người chết, cũng ko thể.......làm những bông hoa này tươi mãi được!"
"Tụi con đã từng hứa sẽ cùng nhau nhìn chậu hoa này nở bông. 10 năm, con dùng ma pháp ngưng lại dòng chảy thời gian của nó, vì con tin một ngày nào đó sẽ thực hiện được lời hứa ấy!"
"Nhưng đã đến giới hạn rồi. Lời hứa của tụi con.......mãi mãi ko thành hiện thực"
"Vậy nên........chỉ còn cách này thôi!"
"Không được! Quá nguy hiểm! Con hãy mau trở lại đây!!" Gil Graham cố hết sức khuyên nhủ, nhưng hắn vẫn nụ cười ôn hòa như trẻ con ấy, đối với ông lúc này.........trông mới gai mắt làm sao.
Chrono đưa ánh mắt nhìn lại mọi người lần cuối, lần cất lời tiếp theo này, chính là lời từ biệt "Yuuno lúc nào cũng là trợ thủ đắc lực của tớ, Amy luôn chăm sóc em từ nhỏ đến giờ, cảm ơn Lotte và Aria đã dạy em ma pháp và chiến đấu, Vice và Rossa luôn sát cánh bên tớ khi làm nhiệm vụ, tách trà chiều của Carim vẫn ấm áp nhẹ lòng như vậy, Lety-san đừng uống nhiều rượu nữa nhé, Griffith phải dành thời gian chăm sóc mẹ mình hơn đấy, Alto, Sherly, Lucino, Mariel, mọi người là hậu phương đắc lực nhất mà tớ từng có. Và Graham-san......à ko.....Ông ngoại lúc nào cũng là tấm khiên vững chãi cho cháu trên đấu trường chính trị. Cảm ơn......tất cả mọi người. Thực sự.....cảm ơn!"
Những giọt nước mắt óng ánh rơi xuống trên gương mặt đẹp trai anh tuấn, song kết giới màu lam bao phủ bảo vệ hắn mỏng dần rồi tan biến hẳn, lực hút kinh khủng từ vết nứt thời gian cuốn lấy Chrono trước hàng tỷ con mắt tuyệt vọng của mọi người tại hiện trường. Hôm ấy, là ngày đau thương nhất của Ban An ninh Thời-Không.
Cảm giác của Chrono lúc mày chỉ có 3 chữ: "ĐAU CHẾT MỌE!". Lôi điện đánh qua người, người như muốn bị xé toạc. Nhưng hắn vẫn phải chịu đựng, tất cả.....chỉ vì thay đổi quá khứ!
Một lần này tỉnh dậy, điều đầu tiên hắn thấy là..........2 cái bản mặt bẩn bựa đéo quen đéo biết. Ok fine, ngủ tiếp!