Nhưng vì ngại sự uy hiếp của Trần Thận Nam nên không ai dám nhận, An Thần Xán cũng không miễn cưỡng, luôn nói mấy câu với Ôn Tĩnh, rồi đặt đồ uống ở một bên, sau đó cười rời đi.
Đợi anh rời đi rồi, đồ uống cũng tự nhiên biến mất không còn một chai.
Ôn Tĩnh thật sự không rõ trong đầu đàn tiểu quỷ ngây thơ này đang nghĩ cái gì, cho nên cô bắt Trần Thận Nam tới để hỏi rõ ràng.
“Xin hỏi A Nam đại ca, khi trực tiếp gặp mặt thì các cậu không chịu nhận ý tốt của người ta, thế mà sau lưng lại uống sạch sẽ, cho rằng làm như vậy người ta sẽ không biết sao?”
“Cái này gọi là tận mắt thấy mới được xem là bằng chứng, anh ta lại không tận mắt chứng kiến chúng em uống hết, cũng không thể nói là chúng em uống.” Trần Thận Nam hừ một tiếng.
“Như vậy có nghĩa là gì ?” Cô không rõ.
“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*, chỉ sợ một ngày nào đó anh ta muốn chúng em giúp đỡ gì đó thì chúng em cũng không thể cự tuyệt.” Xã hội này là vậy , thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền , đạo lý này cậu đã thấy qua nhiều trong các phim nhiều tập rồi. [LV: Anh này nghiện xem phim quá >