“Vì sao con không phải là con trai vậy?” Mẹ cô thường xuyên hỏi cô như vậy.
Cô luôn cười khổ, không thể đáp lại gì . Mãi đến khi mẹ mang theo cô rời khỏi Ôn gia, cuộc sống của cô cũng hoàn toàn thay đổi .
“Không cho phép mặc váy, thay ngay !” Mẹ cô nghiêm khắc chỉ vào váy đồng phục của cô mà hét to lên.
“Nhưng hôm nay quy định......” Cô sợ hãi nói.
“Mẹ nói con thay ngay không nghe thấy sao ?” Mẹ cô giơ cao cánh tay lên, bàn tay chuẩn bị hạ xuống.
Cô ngoan ngoãn đổi thành quần đi học, lại bởi vì vi phạm quy định của lớp nên bị giáo viên phạt đánh, sau khi về nhà cô phát hiện váy đã bị cắt thành vải vụn, rải trên sàn phòng khách .
“Mẹ?” Cô nhìn mẹ mình đang ngồi trên sô pha , kinh ngạc không dám tin.
“Con không cần váy nha...... Đứa nhỏ......” Mẹ có chút hoảng hốt nhìn cô.
“Nếu mẹ không thích con mặc váy, con không mặc là được, sao lại cắt vụn ra như vậy......” Cô nhặt các mảnh vải đầy đất lên, nước mắt đảo quanh hốc mắt .
“Mẹ cắt vụn ra như vậy còn không phải là vì con sao ! Nếu con là con trai, mẹ sẽ không mất đi cha con, cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà. Hết thảy đều là con làm hại! Đúng ! Đều là con làm hại!” Mẹ cô đột nhiên trở nên không bình thường .
Cô kinh ngạc mở to mắt, giọng nói nghẹn ngào phản bác lại. “Không phải như thế......”
Mẹ cô đột nhiên rời sô pha, chạy vội tới trước mặt cô nắm lấy bả vai cô, dùng sức lay :“Vì sao con không phải là con trai ?! Vì sao không phải?!”
“Mẹ...... Van cầu mẹ thanh tỉnh một chút......” Bả vai của cô như là bị bóp nát.
“Không đúng! Tôi không có sinh con gái , tôi sinh con trai ! Là con trai ! Là bọn họ đấu không lại cha con, cho nên mới dùng kế đuổi chúng ta ra ngoài ! Cha con bị lừa a! Ông ấy bị lừa nha!” Mẹ cô không ngừng hô to, như là tiếng gọi đòi mạng cô.
Cô sợ hãi rất nhiều, dùng sức đẩy mẹ ra, mẹ cô té ngã, lại ra sức ôm lấy chân của cô, than thở khóc lóc khóc kêu: “Con trai! Con trai! Đừng bỏ lại mẹ! mẹ sinh con nuôi con, về sau cũng chỉ có thể dựa vào con nha !”
“Mẹ --” Cô vô cùng đau đớn ngồi xổm xuống, ôm lấy mẹ. “Con sẽ không đi, sẽ không đi, chúng ta cả đời sẽ ở cùng với nhau.”
Mẹ cô bất lực khóc. “Con trai, khi nào thì cha con sẽ đón chúng ta trở về ? Con đi cầu ông ấy được không? Con là con của ông ấy, ông ấy sẽ không mặc kệ con đâu.”
Cô không ngừng rơi nước mắt, ôm chặt lấy mẹ dựa vào nhau......
Mẹ một bên rơi lệ một bên thì cầu xin cô, như thể nhận ra cái gì đó, phút chốc đẩy cô ra , đi đến ngăn tủ lấy ra cái kéo, ánh mắt trừng lớn, bước tới gần cô.
Cô lùi ra phía sau từng bước một, cả người run run. “Mẹ...... Mẹ muốn làm gì?”
Mẹ cô lau nước mắt, lộ ra nụ cười quỷ dị :“Con trai, ngoan, đến trong lòng mẹ ......”
Cô bị dồn đến góc tường, tuyệt vọng nhìn mẹ, lần đầu tiên cảm nhận được hy vọng sinh tồn sắp bị cướp đoạt, như sinh mệnh chính mình đang ở trong sớm tối lại không có cách nào phản kháng là chuyện đáng sợ cỡ nào .
Kéo nhanh chóng đâm tới -- Cô nhắm hai mắt lại , cảm giác bên gáy đau xót, chất lỏng ấm áp chảy xuống.
“Con trai, tóc con dài quá, cha con sẽ không thích, mẹ giúp con cắt ngắn đi, cho con ra dáng con trai.” Mẹ cô cầm kéo, cắt bừa bãi tóc ở trên đầu cô, lưỡi kéo sắc bén vài lần làm bị thương gáy và bên tai cô, đâm phải da đầu cô.
Cô nhìn những sợi tóc lả tả rơi xuống, lại cố im miệng, không cho chính mình lên tiếng thét chói tai . Điều duy nhất không thể làm là nước mắt không theo khống chế mà tràn mi.
Mãi đến khi đầu cô rối tung lên cả, so le không đồng đều , mẹ cô tựa hồ mới vừa lòng buông kéo, ôm cô, thương tiếc nói: “Ân huệ sinh thành của mẹ , con cuối cùng phải hoàn thành bổn phận làm con trai , để chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, đúng không?”
Toàn thân Ôn Tĩnh run run, cảm thấy tứ chi lạnh như băng...... Trước mắt một mảnh tối đen......
Rất tối rất lạnh ...... Cô bị nhốt ở nơi tối đến mức không nhìn thấy cả năm ngón tay của mình, cô co rúm lại ôm chính mình, cô thì thào nhớ tên một người, cầu xin người đó có thể mang cô thoát ly khỏi sợ hãi này.
Là ai...... Tên của người đó, rốt cuộc là ai vậy?
“Tĩnh...... Anh ở đây, anh ở đây, em nghe thấy không?” An Thần Xán gắt gao cầm tay Ôn Tĩnh , thương tiếc vỗ về hai má của cô.
Có người đang gọi tên cô, thanh thanh vội vàng, lòng bàn tay của cô bắt đầu truyền đến độ ấm, ở nơi đen tối này dần dần xuất hiện một đường ánh sáng trắng , cô được giọng nói đó dẫn đường, lảo đảo đi về phía nguồn sáng, muốn biết ở phía sau hào quang kia, có cái gọi là giải thoát hay không.
Cô cố hết sức đi qua ranh giới của tối và sáng, ánh sáng chói mắt làm cho cô phải nheo mắt lại , đợi đến khi thích ứng mới chậm rãi mở ra......
“Em tỉnh! Thật tốt quá, em cứ gọi tên của anh, anh lại không biết phải làm sao để giúp em .” An Thần Xán vui cầm tay cô lên, chạm vào má mình .
“Làm sao có thể là anh ......” Cô sờ mặt anh , đầu ngón tay truyền đến cảm xúc ấm áp.
“Em vừa gặp ác mộng phải không, nhưng không sao, có anh ở đây , anh sẽ luôn ở cùng em.” Anh vén mấy sợi tóc trên trán cô , thương tiếc sờ sờ đầu cô, như là sủng nịch một đứa trẻ nhỏ .
Thì ra lại nằm mơ...... Ôn Tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà, giờ này khắc này cô mới phát hiện giọng nói trong mộng dẫn dắt cô xuyên qua bóng tối thật sự giống giọng của An Thần Xán.
Cuối cùng, anh ta mới là người có thể giúp cô thoát khỏi gông xiềng sao?
Cô chậm rãi ngồi dậy, anh nhanh nhảu cầm áo khoác khoác ở trên người cô: “Thật may cơn sốt của em đã hạ . Có đói hay không? Anh ra ngoài mua đồ cho em ăn.”
“Tôi đã mê man bao lâu?” Loại tình hình này không phải là lần đầu tiên, cô cũng không ngoài ý muốn.
“Một ngày một đêm. Em bắt đầu mê nam từ tối thứ bảy, cơn sốt đã hạ, hiện tại là ba giờ sáng thứ Hai, ba tiếng nữa là đến giờ em rời giường chuẩn bị đi làm, hay là hôm nay em xin phép nghỉ đi?” Anh ngồi ở mép giường, lại nắm hai tay cô không buông .
Ôn Tĩnh thấy hành động của anh, trong lòng không hiểu, cũng không rút tay lại. “Anh biết tôi là nữ sao?”
“Em lừa anh thật thảm a.” An Thần Xán thầm oán cô. Cô cũng không biết lúc anh lớn tiếng thừa nhận với các bạn rằng mình là gay, trường hợp hôm đó có bao nhiêu buồn cười.
“Chuyện tới hôm nay, tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi.” Cô suy yếu mỉm cười. “Kelly đâu?”
“Cô ấy đem em giao cho anh, về nhà thăm bà ngoại rồi .”
“Giao cho anh nghĩa là sao?” Cô nhíu mày.
An Thần Xán mở rộng hai tay , ôm cô vào trong lòng , dịu dàng nói: “Tĩnh, tuy rằng anh không có kinh nghiệm yêu đương, về mặt tình cảm cũng rất ngốc nhưng anh thực lòng thích em . Bất luận quá khứ của em như thế nào, tương lai quyết định ra sao, anh cũng sẽ không buông tay khỏi em. Cho dù em không muốn làm bạn gái anh, anh cũng sẽ đeo bám mãi đến khi nào em chấp nhận mới thôi, cho nên em nên nghĩ thông suốt một chút, đón nhận tình cảm của anh ngay bây giờ đi.”
Đây là thổ lộ sao? Ôn Tĩnh nhắm lại mắt thở dài. Được anh ta ôm ấm áp, làm cho cô tạm thời quên đi ác mộng đáng sợ, hơn nữa giọng nói bướng bỉnh của anh ta thật sự đáng yêu khiến người khác không thể trực tiếp cự tuyệt .
“Tôi không thể vì anh mà thay đổi cái gì......” Cô do dự.
“Cho dù em thật sự là con trai anh cũng không để ý, cần gì phải nói đến chuyện thay đổi hay không thay đổi?” Anh lại ôm cô chặt hơn.
“Anh sẽ có rất nhiều lựa chọn tốt, mà người đó không nên là tôi .”
“Trừ em ra, ai anh cũng không cần.” An Thần Xán giữ chặt hai vai cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô tràn ngập kiên định. “Nếu tình yêu chân chính dễ tìm kiếm như vậy , anh còn mất hai mươi tám năm sao ? Phải nói cái này trước, em tuyệt đối không thể đá anh được .”
“Anh hẳn đã biết quá khứ của tôi, còn có quan hệ của tôi với Kelly, chẳng lẽ anh cũng không để ý sao?” Cô sợ hãi có một ngày anh sẽ đổi ý, đến khi đó người không thể tự kiềm chế được sẽ chính là cô.
“Để ý chứ! Anh cũng rất tiếc nuối!” Anh lại gắt gao ôm chặt cô:“Anh rất đau lòng, rất khổ sở, rất muốn vì em trả giá chút gì...... Anh thực hận không thể gặp em sớm mười năm, như vậy người ở bên cạnh em trước đây sẽ không phải là Kelly, mà là anh.”
Ôn Tĩnh bị anh ôm vào trong ngực, chậm chạp không hề động đậy. Cô tìm kiếm một nơi yên tĩnh , muốn tìm một nơi ngừng chân có thể che gió tránh mưa , hiện tại ảo tưởng trở thành sự thật, trong lòng lại không thấy kiên định.
“Tôi thật sự có thể có được anh sao?” Cô thấp giọng , như là đang hỏi chính mình.
Anh ta rất thiện lương, rất hồn nhiên, rất dịu dàng...... Hoàn toàn trái ngược với cô, cô thật sự có thể có được một người hoàn mĩ như anh ta sao ?
“Đương nhiên! Em không chỉ có thể có được toàn bộ anh, còn có kiếp sau, kiếp sau sau của anh nữa, tất cả em đều phải đón nhận hết .” Anh tham lam ôm cô, thỏa mãn cười: “Một khi cùng em tiếp xúc sẽ thấy không cách nào rời em được, đến bây giờ anh còn không dám tin tưởng mình có thể ôm em như vậy, cho nên hãy để anh ôm em thêm chốc lát .”
“Anh đừng buồn nôn như vậy , trước buông......” Cô muốn đẩy anh ra, lại phát hiện khí lực không đủ, chỉ có thể bị anh ta ôm đến chết.
“Anh biết ôm một người không thể dùng hết toàn lực, nếu không sẽ gây trở ngại người kia dang hai tay ra ôm lại mình.” Anh thả lỏng cánh tay, lại dịu dàng mà trẻ con nói: “Cho nên anh hiện tại buông lỏng tay ra, em chuẩn bị tốt ôm lại anh chưa?”
Ôn Tĩnh ngẩn người, cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay. Hạnh phúc hiện tại dễ như trở bàn tay , nếu bây giờ cô ôm bên hông anh , có lẽ có thể đạt đến hy vọng được giải thoát lâu nay rồi ......
Ôn Tĩnh nhẹ nhàng giơ tay lên , do dự một chút, nhưng không ôm lại anh, ngược lại búng vào trán anh một cái, nhân cơ hội xuống giường bỏ trốn , giữ một khoảng cách với anh.
“Em thế mà lại làm động tác giả lừa gạt anh .” Anh đáng thương hề hề nhìn cô. Vốn nghĩ rằng cô sẽ tự động đưa lên cửa, kết quả trong nháy mắt lại trốn.
“Tôi muốn là chạy ra, không phải anh có thể lại đuổi theo sao?” Cô cong khóe miệng lên.
Anh gật gật đầu, đánh giá một chút. “Nói cũng đúng.”
Một lát sau, Anh đem cô gục ở trên giường, hoàn toàn thực hành chiến lược bám riết, giống một con gấu túi ôm lấy cái cây là sinh mệnh duy nhất của nó, thỏa mãn khát vọng từ lâu một lần.
Thực ra, Ôn Tĩnh hiện tại bắt đầu thật sự phiền não.
An Thần Xán này toàn tâm toàn ý muốn làm người đàn ông vĩnh viễn ở bên cạnh cô, hoàn toàn không có tôn nghiêm mà luôn đến nhà của cô, người này mặt dày lại giả vờ vô tội ...... Làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
Cô từng nghĩ muốn nhốt anh ta ở ngoài cửa , nhưng anh ta luôn luôn có nghị lực phi thường đợi đến khi cô mở cửa mới thôi , rõ ràng biết tâm cô không đành lòng, cho nên được một tấc lại muốn tiến một thước sử dụng khổ nhục kế.
Khoa trương nhất là, ngay cả đồ dùng cá nhân của anh ta cũng nhập cư trái phép đến nhà cô, còn vô cùng chỉnh tề đặt trên ngăn tủ, quy hoạch thành một không gian riêng của anh ta, làm cho căn phòng nhỏ tràn ngập hơi thở cùng dấu vết tồn tại của anh ta.
Cô thích anh, cũng thích có anh làm bạn bên người, chỉ là cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng , còn anh thì ngoài ý muốn của cô mà vô cùng tích cực, muốn tạo thành thói quen tự nhiên cho cô .
Cô luôn sống một mình, nhất thời trong nửa khắc còn chưa thể thích ứng, còn anh ta lại thích thú, hơn nữa làm không biết mệt......
Ôn Tĩnh đi lên lầu hai, liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường nhàn nhã đọc sách : “10 giờ rưỡi rồi, anh còn không về nhà sao?”
Cô ngồi ở mép giường, lấy quần áo được giặt sạch để ở trên giường, cẩn thận gấp lại , đặt ở một bên.
An Thần Xán lại lật một trang sách mới, giương mắt mỉm cười :“Đang xem đến chỗ hấp dẫn, trễ một chút về cũng không sao .”
Tuy nói như vậy, nhưng anh ta lại quay cuồng đến bên cạnh cô , lười biếng nằm bên cạnh chân cô, cố ý vô tình làm loạn quần áo cô đã gấp ngăn nắp, hoàn toàn không xem sách.
Cô vỗ nhẹ trán anh , lên tiếng cảnh cáo: “Còn đùa nữa sẽ đuổi anh đi đấy.”
“Em thật hung dữ nha...... Quả nhiên anh yêu em hơi nhiều rồi.” Anh mân miệng, ngoan ngoãn không nghịch quần áo nữa, lại nửa ngồi dậy, làm nũng ôm lấy thắt lưng cô : “Em xem, ngay cả anh nằm ở bên cạnh, em cũng không động đậy, một chút ý nghĩ xâm phạm anh cũng không có.”
Anh nói ra vẻ tiếc hận, Ôn Tĩnh lại liếc một cái xem thường. “Đừng nói với tôi anh vẫn ở đây chính là đang đợi tôi xâm phạm anh nha.”
“Đương nhiên! Anh là lần đầu tiên, cho nên thực chờ mong.” Mặt anh không chút e lệ, nửa quỳ ở phía sau cô, trực tiếp ôm lấy cô, vùi đầu vào gáy cô, sâu kín bật hơi. “Chỉ cần tiếp cận em sẽ nhịn không được muốn dính lấy em , nhưng em thì lại có vẻ không muốn đụng vào anh.”
Đó là bởi vì mỗi lần hai người gặp mặt, cô căn bản chưa có động tác gì thì anh đã dính vào người cô , tựa như vừa rồi vậy! Cô không có cơ hội biểu đạt tâm tư.
“Thực có lỗi, đã phụ chờ mong của anh --” Cô còn chưa nói xong , anh liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Không sao, anh không ngại chủ động một chút.” Anh cười nhẹ, lại hôn má cô .
Ôn Tĩnh mặt đỏ bừng , cảm thấy hô hấp dồn dập. Cô cần không khí trong lành , nếu không nhất định sẽ bị lạc trong nguồn nhiệt của anh.
“Mặc kệ anh.” Cô đẩy anh ra , đem quần áo đã gấp cất vào ngăn tủ , xoay người xuống lầu, bỏ lại anh một mình ở trên lầu.
An Thần Xán cũng không vội vã đuổi theo xuống dưới, lại xoay người ngồi vào chỗ cũ, tiếp tục thảnh thơi đọc sách.
Một tiếng sau, Ôn Tĩnh lại đi lên lầu hai lần nữa, vốn tính mở miệng đuổi anh về nhà, lại thấy anh đang ngủ trên giường , sách vở bị anh để ở một bên.
“A Xán......” Cô khẽ gọi nhưng anh không có phản ứng.
Cô lặng lẽ lên giường, nhìn xuống khuôn mặt tuấn mỹ không hề phòng bị của anh. Anh ta tựa hồ ngủ rất say , hô hấp đều đều, phảng phất không nghe thấy tiếng gì .
Cô ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của anh, nhịn không được vươn tay vuốt khuôn mặt anh...... Ngũ quan xinh xắn cùng da thịt mềm mịn, dù ai nhìn thấy cũng động lòng không thôi. Làm sao cô có thể không có khát vọng đối với anh, cô chính là rất quý trọng phần tình cảm không dễ có này, trong lòng có chút không biết làm sao, cho nên tạm thời dùng thái độ xem nhẹ này để đối mặt với anh .
Nhưng mà, trên thực tế cô vô cùng cần anh, cũng vô cùng để ý anh ...... Đôi mắt dịu dàng mà chân thành của anh có thể xua tan bóng tối trong lòng cô , ai yêu ai nhiều hơn căn bản không cần so sánh, cái loại ỷ lại cùng tín nhiệm từ đáy lòng này không phải chỉ dùng một từ “Yêu” là có thể diễn tả được .
“Cho dù có một ngày anh không thương em nữa, em vẫn hy vọng có thể luôn nhìn thấy anh hồn nhiên tươi cười. Chỉ mong yêu cầu này không quá xa xỉ......” Cô cúi người, vụng trộm hôn lên tóc anh,như chuồn chuồn lướt nước mà đụng vào, trên nguyên tắc tuyệt đối sẽ không làm anh tỉnh giấc .
Anh vẫn đang ngủ say, Ôn Tĩnh nhẹ nhàng xuống giường, tắt đèn lầu một cùng lầu hai đi, chỉ chừa lại một ngọn đèn ngủ nhỏ . Cô mở ngăn tủ ra lấy một cái chăn đắp lên người anh, động tác rất nhẹ, sợ sẽ đánh thức anh.
Cô cầm đồng hồ báo thức trên tủ cạnh giường đặt thành năm giờ sáng , dự định lúc đó gọi anh rời giường về nhà, thay quần áo chuẩn bị đi làm, tuyệt đối sẽ không muộn.
Xử lý xong, cô rón ra rón rén nằm lên giường nằm bên cạnh anh . Tim đập so với bình thường còn nhanh hơn . Đây là lần đầu tiên anh ở lại qua đêm, cũng là lần đầu cô ngủ cùng giường với một người đàn ông.
Cô nghiêng người nhìn anh, khoảng cách gần như vậy , anh cực kỳ thuần khiết giống thiên sứ, cánh trắng phía sau có thể ôm trọn lấy cô , chữa lành vết thương tâm hồn bao năm nay của cô, cứu vớt được cô.
Chiếc giường lớn màu xám tựa hồ không còn lạnh như băng nữa, không gian có anh tồn tại đều trở nên ấm áp làm người ta an tâm.
“Cám ơn anh......” Cô nỉ non, nhắm hai mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc mộng đẹp tối nay.
Mí mắt vừa mới khép lại, cô liền cảm giác người bên cạnh trở mình, tiếp theo liền không an phận lại gần cô, còn to gan ôm lấy cô, mặt còn cọ xát ở bả vai cô .
“Anh thật là cao hứng nha...... rốt cục anh có thể ở lại qua đêm thành công.” Giọng nói thanh thanh của anh một chút cũng không giống người vừa tỉnh ngủ .
“Anh giả bộ ngủ?” Cô rõ ràng bị lừa.
“Không có biện pháp. Binh bất yếm trá, đây là cuộc chiến.” Thật ngại quá, anh phải lấy lời thoạt kinh điển trong phim ảnh mượn một chút.
“Cái cuộc chiến quỷ gì .” Cô mở mắt ra, có chút buồn bực nhìn bộ dáng vô lại của anh.
“Muốn chiến thắng tâm của em , còn phải nghĩ biện pháp dâng người của anh a.”Anh mở to mắt nhìn cô, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
“Hay cho anh cũng nói ra được.” Cô thở dài xoay người, đưa lưng về phía anh.
Góc độ này vừa vặn có thể khiến An Thần Xán ôm trọn cô vào lòng , anh vui vẻ hôn sau gáy cô một cái, quả thực cảm nhận được người cô hơi cứng lại. Anh vụng trộm cười .
Kỳ thật anh đã sớm phát hiện, cho dù ngoài miệng cô chưa từng nói ra lời tình tứ buồn nôn nào nhưng khi anh làm ra những cử chỉ thân mật với cô, cô vẫn để mặc anh. Rõ ràng thực thẹn thùng còn giả vờ trấn định, cô cũng không bài xích anh chạm vào, cho nên anh liền thuận lý thành chương* mỗi ngày sờ mỗi ngày đều vui vẻ.
*thuận lý thành chương: theo đạo lý mà làm.
Nhưng càng đụng vào thì càng không thể thỏa mãn a...... Tựa như nghiện thuốc phiện vậy, liều nghiện càng lúc càng nhiều, chính mình cũng không chịu khống chế.
“Đồng hồ báo thức có thể chỉnh trễ một chút......” Giọng của anh nghe có chút khàn khàn.
“Vì sao?”
“Bởi vì anh đã mang theo những thứ cần cho ngày mai đi làm đến đây hết rồi.” Anh lại hôn vành tai của cô , nhợt nhạt cười khẽ.
Căn cứ vào sổ tay chiến lược của Trình Sở Hoàn , muốn anh hoàn toàn thi hành sách lược “Ba không và một không nên”-- không nghe lời, không biết xấu hổ, không muốn sống, không nên cảm thấy thẹn tâm!
Sự thật chứng minh là dùng được, hơn nữa thực phù hợp tính cách đặc biệt của anh , quả thực đưa sở trường của anh phát huy đến cực hạn. Thật không hổ là tổng giám đốc đại nhân luôn khiến người ta sùng bái .
“Anh --” Âm mưu! Căn bản là một âm mưu! Ai nói anh ta hồn nhiên lại thiện lương!
Ôn Tĩnh muốn xoay người đi xuống giường, lại bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích, vì thế cô đạp anh một cước, anh không những không bị ảnh hưởng gì ngược lại còn hôn cô một cái.
“Em đá mạnh như vậy sẽ rất đau nha? Vì bồi thường đau đớn của anh , đền cho anh một cái hôn là được rồi .” Cho dù không đá, anh cũng vẫn hôn ! Chỉ là không thể lấy cớ nhiều như vậy được .
Cô quyết định xông qua hung hăng đánh anh, thật không biết chiêu buồn nôn này anh ta đã học được từ đâu nữa.
“Ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không mở cửa cho anh nữa, căn bản chính là dẫn sói vào nhà.” Cô gõ đầu của anh , kỳ thật lạidùng sức không nhiều.
Anh không tránh, tình nguyện nhắm mắt cho cô gõ , thái độ không phản kích của anh làm cho Ôn Tĩnh cảm thấy mình là một người xấu đi ngược đãi tình nhân , vì thế rốt cục ngừng tay, có chút tức giận nói: “Sao anh không cản tôi đánh anh?”
“Hai mươi bảy cái......” Anh khoái trá mở to mắt.
“Gì?” Cô không rõ.
Anh bắt được cổ tay cô , từ bị động chuyển sang chủ động, xoay người đặt cô ở dưới thân, cười đến vui vẻ: “Em vừa mới đánh anh hai mươi bảy cái, cho nên bây giờ anh muốn hôn em hai mươi bảy cái , em ngoan ngoãn không được cử động nha!”
“Anh không biết xấu hổ, cẩn thận tôi giết chết anh !” Cô lên giọng uy hiếp, khuôn mặt lại hồng thành một mảnh , dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt , sự ngượng ngùng trong đôi mắt không giấu được người khác .
“Không sao.” Dù sao không biết xấu hổ, không muốn sống đã được anh tôn sùng thành đặc trưng của tình yêu . “Chúng ta cứ chơi đùa như vậy đến hừng đông, đồng hồ báo thức cũng không cần đặt nữa.”
“Anh -- ngô......”
Tiếng nói của Ôn Tĩnh còn chưa dứt đã tự động biến mất, cũng có thể hình dung tình hình chiến đấu đêm nay của hai người có bao nhiêu kịch liệt.
Kết quả là vào ngày hôm sau bọn họ đi làm với đôi mắt thâm đen , thần thái mỏi mệt; Khi đồng nghiệp hỏi , bọn họ lập tức có vẻ mặt ngượng ngùng , bên miệng lại có một chút giống như vô ý cười, bố cáo thiên hạ đoạn tình cảm lưu luyến .
Trên cơ bản tình cảm của bọn họ cường điệu đến mức này cũng không phải ý định của Ôn Tĩnh, có điều với tư thái rõ ràng của An Thần Xán muốn mọi người bên ngoài không biết cũng khó.
Tỷ như hiện tại anh đến trường học chờ đội điền kinh luyện tập xong, cơ hồ là trực tiếp nắmtay Ôn Tĩnh , trước tiếng cười của đám tiểu quỷ mà mang cô về nhà, vài lần cô muốn trốn, đều bị anh bắt lại.
Cuối cùng Trần Thận Nam vẫn là không ngăn cản được sự thật gà luộc là bạn trai Ôn Tĩnh, còn cảm thán một câu : “Tuy rằng bọn họ không quá xứng với nhau nhưng tựa hồ thật sự yêu thích đối phương.” Ngay cả cô giáo Ôn luôn luôn nam tính hóa cũng có vẻ như hơi hơi không giống bình thường .
“Sao vậy? Muốn yêu đương rồi à?” Liêu Hành Hoa không biết từ đâu xuất hiện, cà lơ phất phơ đáp lại.
“Em mới khinh thường cái loại ghê tởm này.” Trần Thận Nam phỉ nhổ một ngụm.
“Cũng đúng. Giống em như vậy làm sao hiểu được chuyện phong tình , cũng chả ai muốn làm bạn gái của em.” Liêu Hành Hoa nhún nhún vai.
“Thầy nói bậy bạ gì đó ! Ai giống thầy phong lưu khắp nơi!” Trần Thận Nam thình lình chém ra một quyền.
Liêu Hành Hoa nhanh nhẹn phản ứng lại, chậc chậc lắc đầu. “Nói chưa được hai câu đã động tay động chân, về sau nên gọi em là tiểu hạt tiêu.”
“Mẹ nó, thầy muốn chết rồi!” Dám dùng một từ nữ tính như vậy để hình dung cậu , quả thực không muốn sống nữa phải không. Cậu nhất định phải đánh hỏng đầu của thầy ta !
“A, em nhìn đằng kia kìa!” Liêu Hành Hoa tùy tay chỉ chân trời, Trần Thận Nam cũng quay đầu lại, Liêu Hành Hoa nhân cơ hội ra tay đánh vào đầu Trần Thận Nam trước, cười nhẹ: “Ngu ngốc.”
“Đáng giận --”
Đội điền kinh trường cấp ba Tường Nghĩa lại chuẩn bị cho một sự kiện khác , có điều chờ đợi bọn họ là hội thao vào mùa xuân sang năm, phỏng chừng cho đến lúc đó đội điền kinh lại càng thêm sung sức.
Sau khi trường học thay đổi thái độ thành ủng hộ thì giáo viên hướng dẫn như Ôn Tĩnh lại càng thêm mệt mỏi. Tuy rằng trợ cấp vật dụng và tiền đều được chuẩn bị, phương tiện đi lại cũng khá thuận tiện, nhưng bên cạnh đó trách nhiệm cũng tăng lên. Cô muốn đạt được hiệu quả tốt nhất cho nên tâm sức bỏ ra so với người khác nhiều hơn rất nhiều.
Thừa dịp ngày nghỉ, cô tính đi đến Trung bộ, giải tỏa căng thẳng, thuận tiện đến nhà bà ngoại Kelly một chuyến. Giữa cô và Kelly còn rất nhiều lời chưa nói xong, cô nên sớm tìm cô ấy nói chuyện rõ ràng một chút.
Sau khi An Thần Xán biết được chuyện này, chính là khăng khăng là muốn đi theo sát, nói thế nào cũng là bạn gái mình đị gặp tình nhân cũ , anh vẫn là ý thức được nguy cơ .
Ôn Tĩnh không lay chuyển được tính tình xấu của anh, đành phải dẫn anh đi theo .
Vì thế bọn họ lái xe xuống phía nam , đi đến nhà bà ngoại Kelly. Kelly nhìn thấy bọn họ, cao hứng thét chói tai, vô cùng nhiệt tình mà chuẩn bị đồ uống cùng trà bánh, dẫn bọn họ vào phòng mình.
“Tiểu Tĩnh, thấy cậu khôi phục tinh thần lại mình rất vui.” Kelly mở cửa phòng ra, ý bảo bọn họ đi vào.
“Cảm ơn cậu .” Ôn Tĩnh cười nói.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Kelly đặt món điểm tâm ngọt trong tay xuống, thẳng tắp hướng về phía lưng Ôn Tĩnh, muốn ôm một cái thật chặt, có điều An Thần Xán nhanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, kéo Ôn Tĩnh vào lòng mình.
“Cô không được tùy tiện ra tay với bạn gái người khác .” Anh nói đầy ghen tuông.
“Chúng tôi đều là nữ, anh sợ cái gì?” Kelly đến gần, tách An Thần Xán ra.
“Không phải tháng sau cô sẽ kết hôn sao ? Còn chần chừ như vậy làm gì.” An Thần Xán nghĩ mọi cách để Ôn Tĩnh thoát khỏi ma trảo của Kelly.
“Tình cũ tái hợp anh chưa từng nghe qua a!” Kelly cố ý chọc giận anh ta .
“Các người đừng náo loạn nữa.” Cuối cùng Ôn Tĩnh lên tiếng ngăn cản, tránh cho hai cánh tay đắc lực của cô bị gãy mất. Cô nhìn chằm chằm An Thần Xán, mở miệng nói: “A Xán, đừng quên anh đã hứa là sẽ không can thiệp vào chuyện giữa em và Kelly nên em mới đồng ý cho anh đến.”
An Thần Xán bĩu môi. Nếu đã đồng ý với Ôn Tĩnh rồi , anh sẽ làm được, cho nên anh tâm không cam lòng không nguyện mà đi đến gần chậu hoa trong góc.
Kelly lộ ra nụ cười thắng lợi , lại ôm lấy Ôn Tĩnh. “Mình nghĩ cậu sẽ không tới tìm mình.”
“Làm sao có thể. Mình có thật nhiều chuyện muốn nói với cậu .” Ôn Tĩnh vỗ vỗ bả vai cô ấy.
“Cho dù không định nói ra suy nghĩ của mình, mình cũng muốn tặng cậu một lễ vật mừng kết hôn .”
“Lễ vật gì ?” Cô nâng mắt.
“Chìa khóa nhà mình.” Ôn Tĩnh lấy từ túi tiền ra chùm chìa khóa nhà trọ cùng chìa khóa phòng, đưa cho cô ấy. “Nếu người đàn ông kia dám bạc đãi cậu, cậu tùy lúc đều có thể trở về Đài Loan tìm mình.”
“A a! Ngay cả anh cũng không có chìa khóa! Không công bằng! Vì sao chỉ cho cô ấy ?” An Thần Xán nhịn không được náo loạn, chạy vội qua nhìn chằm chằm chùm chìa khóa kia , như là một vật trân bảo nào đó mà luôn trông mong có được.
Sau khi Kelly nhận lấy, nước mắt không khỏi chảy xuống.
Ôn Tĩnh thuận tay đẩy An Thần Xán ra , ôm bả vai Kelly tiếp tục nói: “Mình đã mua gian phòng đó rồi, về sau cũng không tính chuyển nhà nữa, cho nên cậu nhất định có thể tìm được mình.”
“Cái gì? Em không tính gả cho anh sao? Tuy rằng anh có thể chuyển qua cũng không sao, có điều gian phòng ở kia quá nhỏ, về sau con của chúng ta cũng không đủ chỗ ở!” An Thần Xán lại lần nữa lên tiếng kháng nghị.
Ôn Tĩnh nhịn không được ngoái đầu lại trừng mắt liếc anh một cái , ý bảo anh rất ầm ỹ.
“Tĩnh, mình thực là thật có lỗi vì lúc trước làm tổn thương cậu, mình thậm chí còn không liên lạc với cậu ......” Bởi vì cô mang theo lời nói dối rời đi, không có dũng khí để đối mặt với cô ấy.
“Người có lỗi là mình. Mình rõ ràng không yêu thương cậu mà vẫn giữ cậu ở bên cạnh để giúp tinh thần đang bị tra tấn của mình , thực xin lỗi......” Về việc nói lời xin lỗi, cô đã sớm muốn nói với Kelly câu này , chỉ là vẫn không có cơ hội.
“Không không không, là mình tự nguyện.” Kelly khóc.
“Đứa bé...... Có khỏe không?” Ôn Tĩnh dịu dàng hỏi.
“Đứa bé lúc trước đã ngoài ý muốn bị sảy, mình cùng đứa bé đó không có duyên phận.” Kelly lau nước mắt, lại sờ sờ cái bụng. “Nhưng bây giờ trong bụng mình đang có một đứa bé, hơn nữa là kết tinh của người chồng yêu quý, mình nhất định sẽ thật quý trọng nó.”
“Con trai hay con gái? Mấy tháng rồi?” Ôn Tĩnh kinh ngạc nhìn bụng Kelly.
“Chưa biết giới tính, chỉ mới một tháng mà thôi.” Cô nín khóc mỉm cười. “Cậu muốn làm mẹ nuôi đứa bé hay không?”
An Thần Xán đứng ở một bên, ngây ngốc nhìn chằm chằm bụng Kelly , đột nhiên cảm thấy sinh mệnh sinh ra trên thế giới này là một điều thật sự mỹ diệu (kỳ diệu, đẹp đẽ).
“Được.” Ôn Tĩnh một lời liền đồng ý.
“Được được được! Còn tôi đây chính là cha nuôi đứa bé .” An Thần Xán lại nói chen vào nhưng lần này không ai phản bác.
“Cậu nhất định phải hạnh phúc.” Kelly cầm tay Ôn Tĩnh , thành tâm nói.
“Cậu cũng vậy.” Ôn Tĩnh từ đáy lòng nở nụ cười.
Bước qua tất cả tổn thương trong quá khứ, rẽ mây nhìn bầu trời của tương lai, thì ra lại ngọt lành như vậy .