- Cậu có sao không? - thấy nó vừa ngồi vào chỗ là Mai Anh "kiểm tra" người nó luôn, xem có xây xát gì không
- Đâu có sao đâu... - nó cười
- Thế là tốt rồi... - cô thở phào nhẹ nhõm
- Mà Mai Anh này, kể cho tớ về anh cậu đi!
- Anh Đức ý hả?
- Ừ... - hóa ra là Đức
Mai Anh bắt đầu kể, hai người, một câu chuyện:
"Mẹ mình mất từ khi mình mới lọt lòng, còn anh Đức thì mới có 3 tuổi. Một đứa trẻ phải chịu nỗi đau mất mẹ khi mới có 3 tuổi thì thật là đáng thương. Nội mình nói hồi đó nhà mịn khó khăn lắm, không được như bây giờ đâu. Ba mình đi làm xa suốt, mình và anh đều do một tay bà nội nuôi lớn, hàng tháng, ba mình chỉ gửi tiền về thôi. Đối với anh em mình thì nội như là mẹ vậy. Anh Đức trông vậy chứ cô đơn với tội nghiệp lắm! 2 năm trước, ba mình từ Pháp về, là một tài phiệt có tiếng, nhưng anh ý không chịu nhận cha, rồi bỏ học, đi gây sự với người khác rồi thành ra bây giờ. Anh ý chỉ có mười đệ tử trung thành mà anh ý tin tưởng nhất thôi. Anh ý lạnh lùng nhưng hiền khô à, sống tình cảm lắm!"
Mai Anh cũng giống nó, từ khi sinh ra đã không được mẹ âu yếm, yêu thương nhưng nó vẫn hạnh phúc hơn nhiều khi được nhiều người chở che và bảo vệ. Nghe câu chuyện mà Mai Anh kể, khóe mắt nó cay cay...
...
- Vui ghê, mình với cậu được chung một nhóm - nó và Mai Anh tung tăng đi ra ngoài trường
- Chiều nay mình sang nhà cậu học được không? - Mai Anh hỏi
- Nhà mình á.... - nó hơi chần chừ - chắc là không được đâu, tới nhà cậu được không?
- Tất nhiên là được, với lại 2 đứa đổi cách xưng hô đi, gọi tao - mày đi cho thân mật - Mai Anh đề nghị
- Ok liền... vậy cho tao địa chỉ nhà mày đi, tầm 3h chiều tao qua
- Đây... - Mai Anh đưa cho nó cái giấy ghi địa chỉ nhà
....
- Anh... - nó đập vai Long
- Anh đây... có chuyện gì nhờ anh hả? Em cứ nói đi, anh sẽ giúp hết mình. Có chuyện gì không? - ông xổ nguyên cho một tràng. Khổ lắm, nó giận suốt cả mấy tuần rồi. Ngày nào cũng phải đối diện với cái ánh mắt hình viên đạn của nó thì đúng là ăn không ngon, ngủ không yên mà
- Anh làm gì mà nói như tên lửa thế hả? Em chỉ muốn nhờ anh chở tới nhà bạn thôi
- Bạn nào? Tên gì? Gái hay trai? Em tới đấy làm gì? - máu ghen lại nổi lên
- Anh tỉnh ngủ chưa hả? Bạn em như thế nào thì liên quan đến anh? Có chở em tới đó không?
- Tất nhiên là anh phải quan tâm rồi... nhỡ đâu có đứa nào lợi dụng em thì sao?
- Mệt anh quá đ! Để em đi xe buýt cho đỡ đau đầu... anh ở nhà đi
- Ấy... không không... anh chở mà... đưa cặp sách anh cầm cho, đợi anh một lát anh lấy xe - Long giật luôn cái cặp của nó
...
Kính coong... kính coong...
- Mày tới rồi hả? - Mai Anh ra mở cửa
- Nhà mày dễ tìm quá đấy - nó với Long chạy quanh khu đấy mấy vòng mới tìm thấy nhà cô
- Có tí loanh quanh thôi... mà ai đây? Người yêu mày hả?
- Đầu mày ý... anh tao... mà mày không định cho tao vào nhà à?
- Vào đi...
- Anh về trước đi, lát có gì em gọi ha... - nó vẫy tay chào
- Em chào anh... - cô cúi đầu chào Long, nhìn nhỏ cứ đơ đơ đơ đơ ra, chả biết có bị Long hớp hồn không nữa
...
- Manh này, mày có biết tên những đàn em trung thành của anh Đức không? - nó hỏi
- Biết có mỗi anh Trí và Hải thôi... đó là 2 người mà anh Đức tin tưởng và quý trọng nhất, đó là 2 cánh tay đắc lực của anh ý đấy
- Vậy sao?
- Ứ... 2 anh đó kém anh tao 1 tuổi, học lớp 11T1 trường mình đấy...
- Hả??? Lớp chuyên toán á??? - nó mắt chữ A mồm chữ O
- Hai ổng học giỏi lắm đấy, đừng coi thường, năm ngoái 3 người cùng đi thi giao lưu toán quốc tế đấy!
- Tại sao lại là 3?
- Thì cả anh Đức nữa...
- Nhưng mà...
- Anh Đức giỏi lắm, chỉ là thiên tài không lộ diện thôi!
- Nghe mày nói mà tao lung bung quá... mày cho tao biết hết về anh mày đi!
- Nhưng mày biết để làm gì? Hay là mày kết anh ý rồi à? - Mai Anh nghi ngờ
- Mày tỉnh lại giùm tao đi... tao có việc nên mới hỏi mày... nói đi
- Nói cho mày tao được gì?
- Nói đi... muốn gì tao cho tất!
- Nhớ đấy nhé... giờ tao chưa nghĩ ra, đợi khi nào tao cần thì mày nhớ thực hiện đấy...
- Biết rồi! Nói nhanh lên đi!
...
- Hóa ra là vậy! - nó ồ lên biết kha khá về Đức sau cuộc nói chuyện hồi chiều với Mai Anh
"Anh Đức giỏi lắm, từ lớp 6 đã luôn đạt học sinh giỏi thành phố, anh ý hòa đồng và được mọi người yêu quý! Tới năm ngoái, khi mà ba tao về nước ở hẳn thì mọi thành tích học tập của anh ý giảm sút nặng nề, bỏ học, đi tụ tập bạn bè gây sự, đánh nhau liên miên. Tất cả đàn em của anh ý thì tuyệt đối trung thành, đặc biệt là Trí và Hải vì ai cũng chịu ơn sâu nặng của anh Đức. Anh ý ít khi ở nhà mà qua nhà bạn ở, bởi lẽ 2 cha con họ đã cắt đứt liên lạc, một phần là anh ý cũng khôn muốn dính dáng gì tới người mà ảnh cho là xa lạ. Anh ý đi làm thêm ở quán cà phê sau giờ học đó, tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Anh ý chỉ về nhà hôm giỗ mẹ mà thôi!" - Mai Anh kể
- Anh ý có mong muốn gì không? - nó tò mò
- Anh luôn muốn được ra thăm mộ của mẹ nhưng chưa thực hiện được...
- Tại sao?
- Ba mình đã ra lệnh là một đứa com bất hiếu như anh ý thì không được vào đó, vì luôn có vệ sĩ canh nên anh không thể vào thăm mẹ được
- Thế mày biết anh thích làm gì, ăn gì không?
- Mày biết mấy chuyện này làm gì hở? - cô hơi nghi ngờ
- Có công chuyện mà... nói cho tao đi..
- Cứ úp úp mở mở... anh Đức bị ghiền mấy trò chơi cảm giác mạnh ở khu vui chơi ý! Anh ý thích món ghẹ rang muối với lại anh bị dị ứng với socola, nếu ăn vào một chút thôi là toi đấy!
- Cám ơn mày nhiều nha! Bữa nào hậu tạ sau - nó sung sướng nói chẳng nên lời
....
- Đâu có sao đâu... - nó cười
- Thế là tốt rồi... - cô thở phào nhẹ nhõm
- Mà Mai Anh này, kể cho tớ về anh cậu đi!
- Anh Đức ý hả?
- Ừ... - hóa ra là Đức
Mai Anh bắt đầu kể, hai người, một câu chuyện:
"Mẹ mình mất từ khi mình mới lọt lòng, còn anh Đức thì mới có 3 tuổi. Một đứa trẻ phải chịu nỗi đau mất mẹ khi mới có 3 tuổi thì thật là đáng thương. Nội mình nói hồi đó nhà mịn khó khăn lắm, không được như bây giờ đâu. Ba mình đi làm xa suốt, mình và anh đều do một tay bà nội nuôi lớn, hàng tháng, ba mình chỉ gửi tiền về thôi. Đối với anh em mình thì nội như là mẹ vậy. Anh Đức trông vậy chứ cô đơn với tội nghiệp lắm! 2 năm trước, ba mình từ Pháp về, là một tài phiệt có tiếng, nhưng anh ý không chịu nhận cha, rồi bỏ học, đi gây sự với người khác rồi thành ra bây giờ. Anh ý chỉ có mười đệ tử trung thành mà anh ý tin tưởng nhất thôi. Anh ý lạnh lùng nhưng hiền khô à, sống tình cảm lắm!"
Mai Anh cũng giống nó, từ khi sinh ra đã không được mẹ âu yếm, yêu thương nhưng nó vẫn hạnh phúc hơn nhiều khi được nhiều người chở che và bảo vệ. Nghe câu chuyện mà Mai Anh kể, khóe mắt nó cay cay...
...
- Vui ghê, mình với cậu được chung một nhóm - nó và Mai Anh tung tăng đi ra ngoài trường
- Chiều nay mình sang nhà cậu học được không? - Mai Anh hỏi
- Nhà mình á.... - nó hơi chần chừ - chắc là không được đâu, tới nhà cậu được không?
- Tất nhiên là được, với lại 2 đứa đổi cách xưng hô đi, gọi tao - mày đi cho thân mật - Mai Anh đề nghị
- Ok liền... vậy cho tao địa chỉ nhà mày đi, tầm 3h chiều tao qua
- Đây... - Mai Anh đưa cho nó cái giấy ghi địa chỉ nhà
....
- Anh... - nó đập vai Long
- Anh đây... có chuyện gì nhờ anh hả? Em cứ nói đi, anh sẽ giúp hết mình. Có chuyện gì không? - ông xổ nguyên cho một tràng. Khổ lắm, nó giận suốt cả mấy tuần rồi. Ngày nào cũng phải đối diện với cái ánh mắt hình viên đạn của nó thì đúng là ăn không ngon, ngủ không yên mà
- Anh làm gì mà nói như tên lửa thế hả? Em chỉ muốn nhờ anh chở tới nhà bạn thôi
- Bạn nào? Tên gì? Gái hay trai? Em tới đấy làm gì? - máu ghen lại nổi lên
- Anh tỉnh ngủ chưa hả? Bạn em như thế nào thì liên quan đến anh? Có chở em tới đó không?
- Tất nhiên là anh phải quan tâm rồi... nhỡ đâu có đứa nào lợi dụng em thì sao?
- Mệt anh quá đ! Để em đi xe buýt cho đỡ đau đầu... anh ở nhà đi
- Ấy... không không... anh chở mà... đưa cặp sách anh cầm cho, đợi anh một lát anh lấy xe - Long giật luôn cái cặp của nó
...
Kính coong... kính coong...
- Mày tới rồi hả? - Mai Anh ra mở cửa
- Nhà mày dễ tìm quá đấy - nó với Long chạy quanh khu đấy mấy vòng mới tìm thấy nhà cô
- Có tí loanh quanh thôi... mà ai đây? Người yêu mày hả?
- Đầu mày ý... anh tao... mà mày không định cho tao vào nhà à?
- Vào đi...
- Anh về trước đi, lát có gì em gọi ha... - nó vẫy tay chào
- Em chào anh... - cô cúi đầu chào Long, nhìn nhỏ cứ đơ đơ đơ đơ ra, chả biết có bị Long hớp hồn không nữa
...
- Manh này, mày có biết tên những đàn em trung thành của anh Đức không? - nó hỏi
- Biết có mỗi anh Trí và Hải thôi... đó là 2 người mà anh Đức tin tưởng và quý trọng nhất, đó là 2 cánh tay đắc lực của anh ý đấy
- Vậy sao?
- Ứ... 2 anh đó kém anh tao 1 tuổi, học lớp 11T1 trường mình đấy...
- Hả??? Lớp chuyên toán á??? - nó mắt chữ A mồm chữ O
- Hai ổng học giỏi lắm đấy, đừng coi thường, năm ngoái 3 người cùng đi thi giao lưu toán quốc tế đấy!
- Tại sao lại là 3?
- Thì cả anh Đức nữa...
- Nhưng mà...
- Anh Đức giỏi lắm, chỉ là thiên tài không lộ diện thôi!
- Nghe mày nói mà tao lung bung quá... mày cho tao biết hết về anh mày đi!
- Nhưng mày biết để làm gì? Hay là mày kết anh ý rồi à? - Mai Anh nghi ngờ
- Mày tỉnh lại giùm tao đi... tao có việc nên mới hỏi mày... nói đi
- Nói cho mày tao được gì?
- Nói đi... muốn gì tao cho tất!
- Nhớ đấy nhé... giờ tao chưa nghĩ ra, đợi khi nào tao cần thì mày nhớ thực hiện đấy...
- Biết rồi! Nói nhanh lên đi!
...
- Hóa ra là vậy! - nó ồ lên biết kha khá về Đức sau cuộc nói chuyện hồi chiều với Mai Anh
"Anh Đức giỏi lắm, từ lớp 6 đã luôn đạt học sinh giỏi thành phố, anh ý hòa đồng và được mọi người yêu quý! Tới năm ngoái, khi mà ba tao về nước ở hẳn thì mọi thành tích học tập của anh ý giảm sút nặng nề, bỏ học, đi tụ tập bạn bè gây sự, đánh nhau liên miên. Tất cả đàn em của anh ý thì tuyệt đối trung thành, đặc biệt là Trí và Hải vì ai cũng chịu ơn sâu nặng của anh Đức. Anh ý ít khi ở nhà mà qua nhà bạn ở, bởi lẽ 2 cha con họ đã cắt đứt liên lạc, một phần là anh ý cũng khôn muốn dính dáng gì tới người mà ảnh cho là xa lạ. Anh ý đi làm thêm ở quán cà phê sau giờ học đó, tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Anh ý chỉ về nhà hôm giỗ mẹ mà thôi!" - Mai Anh kể
- Anh ý có mong muốn gì không? - nó tò mò
- Anh luôn muốn được ra thăm mộ của mẹ nhưng chưa thực hiện được...
- Tại sao?
- Ba mình đã ra lệnh là một đứa com bất hiếu như anh ý thì không được vào đó, vì luôn có vệ sĩ canh nên anh không thể vào thăm mẹ được
- Thế mày biết anh thích làm gì, ăn gì không?
- Mày biết mấy chuyện này làm gì hở? - cô hơi nghi ngờ
- Có công chuyện mà... nói cho tao đi..
- Cứ úp úp mở mở... anh Đức bị ghiền mấy trò chơi cảm giác mạnh ở khu vui chơi ý! Anh ý thích món ghẹ rang muối với lại anh bị dị ứng với socola, nếu ăn vào một chút thôi là toi đấy!
- Cám ơn mày nhiều nha! Bữa nào hậu tạ sau - nó sung sướng nói chẳng nên lời
....