- Chiều mai có kết quả, báo giúp em với bên OP, tặng cho mỗi người không lọt vào vòng 2 $10 nhé, coi như là họ không mất gì khi tham gia cuộc thi, vả lại, Văn thị của mình cũng không mang tiếng là cướp của – nó đưa cho Huy một tờ giấy chi chít những con số
- Được
- Và những ai lọt tiếp vào vòng trong thì nộp thêm $10 nữa làm lệ phí
- Ok
- Nhưng còn những con số khác là thế nào? – Huy hỏi
- Càng vào sâu em sẽ giải thích từ từ, không thì mọi người sẽ bị rối! Nói chung là mọi người cứ tin em đi, Văn thị sẽ không bị lỗ một xu nào đâu – nó trấn an
- Anh tin em mà. Xong rồi hả? Còn gì nữa không?
- Chưa… anh làm sao thì làm, ngày mai phải thuê cho em được 50 shop quần áo, giá thuê một ngày là $300/shop, thuê trọn gói luôn. Tìm shop nào ở chỗ hẻo lánh một chút thì họ sẽ không làm khó mình
- Nhiều vậy? Để làm gì?
- Chuẩn bị cho vòng thi thứ 2 chứ làm gì? Ngay sau khi kết quả vòng 1 được thông báo, 2 ngày sau sẽ bắt đầu tiến hành vòng 2
- Được được, cứ giao cho anh đi, sáng mai sẽ có kết quả
- Vậy thì tốt, tin tưởng cả vào anh đấy! Giờ đi đi không kẻo muộn
- Vậy anh đi trước
…
- Alo, tình hình bên đó thế nào rồi? – nó gọi điện cho Phương
- Tất cả đều ổn thỏa… có tất cả 40 người đăng kí chấm thi – Phương báo cáo
- Thấy chưa, tao đã nói rồi mà, tranh nhau làm… tất cả vì miếng cơm manh áo thôi
- Ừ, có gì dặn dò nữa không, tao còn một tập bài đang chấm dở
- Phân phó cho người khác đi, giao toàn bộ việc ráp số phách và thông báo kết quả cho ban điều hành OP đi, họ sẽ tự biết phải làm gì. Việc của mày bây giờ là kiếm giúp tao 50 nhiếp ảnh gia, giá rẻ một chút, tốt nhất là tìm mấy người nghiệp dư. Rồi hẹn họ đúng 8 giờ 3 ngày nữa có mặt tại địa điểm báo sau và gửi tao danh sách
- Được, khi nào thì cần?
- Càng sớm càng tốt, muộn nhất là tối mai
- Ok, tao cúp máy đây!
- Cám ơn mày
- Không có gì. Bye
- Bye – nó cúp máy – Xong được một phần rồi, soát lại một lần nữa mới được. Nhưng mà như vậy thì quá mất thời gian và tiền bạc rồi, phải nghĩ ra một cách tổ chức nào mà vừa tiện lợi, vừa tiết kiệm hơn mới được – nó trầm ngâm một hồi
.
- Cái gì? Hủy hết á? – cả Phương và Huy đồng thanh khi nghe nó thông báo không thuê shop hay nhiếp ảnh gia
- Phải, thay đổi cách thức tổ chức vòng thứ 2 – nó gật đầu
- Cụ thể
- Trước đây em nghĩ là phối đồ thì nên để làm trên manơcanh, rồi sau đó chụp ảnh lại và để bạn giám khảo lựa chọn
- Nên em mới bảo anh đi thuê shop
- Đúng vậy. Nhưng lúc sau em nghĩ là làm thế mất quá nhiều tiền bạc và thời gian mà có thể lại không công bằng cho lắm. Chính vì vậy nên phải đổi cách thức, làm thế nào phải vừa nhanh chóng, mà lại vừa tiện lợi cho cả đôi bên
- Vậy có cao kiến gì chưa? – Phương hỏi
- Đương nhiên là phải có thì mới kêu mọi người ngưng làm cách cũ chớ - nó cười thầm – vẫn là phối đồ, nhưng sẽ không làm trên manơcanh, mà sẽ vẽ ra
- Là sao? – Phương khó hiểu
- Đây nhé, mày giúp tao kiếm trang phục và phụ kiện. Sau đó mình sẽ thuê một hậu trường thật lớn, mà thật ra cũng chẳng cần thuê vì Văn thị có mà, đỡ được một khoản tiền. Mình sẽ để các linh kiện cũng như mấy trang phục đơn đó lên trên sân khấu. Nhiệm vụ của thí sinh là họ sẽ có 15 phút để tìm ra những trang phục hợp nhau, sau đó chụp ảnh lại. Và cuối cùng về chỗ ngồi của mình, phác họa lại phối trang của mình lên tờ giấy này trong vòng 1 tiếng– nó đưa cho Huy và Phương một tờ giấy gồm mặt trước và mặt sau của một thân hình
- Chụp ảnh? Bằng gì? – Huy hỏi
- Đương nhiên là bằng điện thoại của họ rồi – nó trả lời
- Ây, cái này tao không đồng ý, như vậy thì khác gì tiếp tay cho giặc?
- Có gì mà tiếp tay? Phòng không có wifi, không có sóng, 3G có dùng cũng không đủ thời gian để họ kịp liên lạc với bên ngoài đâu – nó nói
- Vậy thì được. Thế bây giờ phải làm gì? – Phương hỏi
- Mày, tới OP và một số shop khác thuê trang phục, linh kiện – nó chỉ vào Phương, và quay sang nhìn Huy – còn anh, liên hệ để nghiêm phong và canh phòng hội trường Văn thị, sau đó kê đủ bàn ghế cho 1500 thí sinh và đánh dấu số báo danh trên mặt bàn của từng người
- Ok – Huy với Phương đồng
- Biết rồi thì mau đi làm đi – nó giục
- Đây, đi đây
…
- Được
- Và những ai lọt tiếp vào vòng trong thì nộp thêm $10 nữa làm lệ phí
- Ok
- Nhưng còn những con số khác là thế nào? – Huy hỏi
- Càng vào sâu em sẽ giải thích từ từ, không thì mọi người sẽ bị rối! Nói chung là mọi người cứ tin em đi, Văn thị sẽ không bị lỗ một xu nào đâu – nó trấn an
- Anh tin em mà. Xong rồi hả? Còn gì nữa không?
- Chưa… anh làm sao thì làm, ngày mai phải thuê cho em được 50 shop quần áo, giá thuê một ngày là $300/shop, thuê trọn gói luôn. Tìm shop nào ở chỗ hẻo lánh một chút thì họ sẽ không làm khó mình
- Nhiều vậy? Để làm gì?
- Chuẩn bị cho vòng thi thứ 2 chứ làm gì? Ngay sau khi kết quả vòng 1 được thông báo, 2 ngày sau sẽ bắt đầu tiến hành vòng 2
- Được được, cứ giao cho anh đi, sáng mai sẽ có kết quả
- Vậy thì tốt, tin tưởng cả vào anh đấy! Giờ đi đi không kẻo muộn
- Vậy anh đi trước
…
- Alo, tình hình bên đó thế nào rồi? – nó gọi điện cho Phương
- Tất cả đều ổn thỏa… có tất cả 40 người đăng kí chấm thi – Phương báo cáo
- Thấy chưa, tao đã nói rồi mà, tranh nhau làm… tất cả vì miếng cơm manh áo thôi
- Ừ, có gì dặn dò nữa không, tao còn một tập bài đang chấm dở
- Phân phó cho người khác đi, giao toàn bộ việc ráp số phách và thông báo kết quả cho ban điều hành OP đi, họ sẽ tự biết phải làm gì. Việc của mày bây giờ là kiếm giúp tao 50 nhiếp ảnh gia, giá rẻ một chút, tốt nhất là tìm mấy người nghiệp dư. Rồi hẹn họ đúng 8 giờ 3 ngày nữa có mặt tại địa điểm báo sau và gửi tao danh sách
- Được, khi nào thì cần?
- Càng sớm càng tốt, muộn nhất là tối mai
- Ok, tao cúp máy đây!
- Cám ơn mày
- Không có gì. Bye
- Bye – nó cúp máy – Xong được một phần rồi, soát lại một lần nữa mới được. Nhưng mà như vậy thì quá mất thời gian và tiền bạc rồi, phải nghĩ ra một cách tổ chức nào mà vừa tiện lợi, vừa tiết kiệm hơn mới được – nó trầm ngâm một hồi
.
- Cái gì? Hủy hết á? – cả Phương và Huy đồng thanh khi nghe nó thông báo không thuê shop hay nhiếp ảnh gia
- Phải, thay đổi cách thức tổ chức vòng thứ 2 – nó gật đầu
- Cụ thể
- Trước đây em nghĩ là phối đồ thì nên để làm trên manơcanh, rồi sau đó chụp ảnh lại và để bạn giám khảo lựa chọn
- Nên em mới bảo anh đi thuê shop
- Đúng vậy. Nhưng lúc sau em nghĩ là làm thế mất quá nhiều tiền bạc và thời gian mà có thể lại không công bằng cho lắm. Chính vì vậy nên phải đổi cách thức, làm thế nào phải vừa nhanh chóng, mà lại vừa tiện lợi cho cả đôi bên
- Vậy có cao kiến gì chưa? – Phương hỏi
- Đương nhiên là phải có thì mới kêu mọi người ngưng làm cách cũ chớ - nó cười thầm – vẫn là phối đồ, nhưng sẽ không làm trên manơcanh, mà sẽ vẽ ra
- Là sao? – Phương khó hiểu
- Đây nhé, mày giúp tao kiếm trang phục và phụ kiện. Sau đó mình sẽ thuê một hậu trường thật lớn, mà thật ra cũng chẳng cần thuê vì Văn thị có mà, đỡ được một khoản tiền. Mình sẽ để các linh kiện cũng như mấy trang phục đơn đó lên trên sân khấu. Nhiệm vụ của thí sinh là họ sẽ có 15 phút để tìm ra những trang phục hợp nhau, sau đó chụp ảnh lại. Và cuối cùng về chỗ ngồi của mình, phác họa lại phối trang của mình lên tờ giấy này trong vòng 1 tiếng– nó đưa cho Huy và Phương một tờ giấy gồm mặt trước và mặt sau của một thân hình
- Chụp ảnh? Bằng gì? – Huy hỏi
- Đương nhiên là bằng điện thoại của họ rồi – nó trả lời
- Ây, cái này tao không đồng ý, như vậy thì khác gì tiếp tay cho giặc?
- Có gì mà tiếp tay? Phòng không có wifi, không có sóng, 3G có dùng cũng không đủ thời gian để họ kịp liên lạc với bên ngoài đâu – nó nói
- Vậy thì được. Thế bây giờ phải làm gì? – Phương hỏi
- Mày, tới OP và một số shop khác thuê trang phục, linh kiện – nó chỉ vào Phương, và quay sang nhìn Huy – còn anh, liên hệ để nghiêm phong và canh phòng hội trường Văn thị, sau đó kê đủ bàn ghế cho 1500 thí sinh và đánh dấu số báo danh trên mặt bàn của từng người
- Ok – Huy với Phương đồng
- Biết rồi thì mau đi làm đi – nó giục
- Đây, đi đây
…