Nhất Nam kinh ngạc, miệng mồm lắp bắp. -Sư.. Sư.. Thúc sao?
Long Đầu vẫn bình thản, nở một nụ cười rất tươi.
-Đúng, ngoài ta ra con vẫn còn một sư thúc nữa. Để ta kể cho con nghe về một câu chuyện nhé.
Nhất Nam gật đầu, còn vị Long Đầu kia tay rút một điếu sì gà châm lửa. Mắt nhìn xã xăm ra cửa sổ, nhớ về một thời oanh liệt lúc mới bước chân vào giang hồ.
Nhớ lúc đó có ba người thanh niên trẻ, cả ba đều có chung hoàn cảnh với nhau. Mồ côi và đam mê vỏ thuật. Họ đều là sư huynh đệ đồng môn với nhau. Người thứ nhất tên là Cao Cường là đại ca, người này ngoài vỏ công bí truyền còn có tài phi đao rất lợi hại. Người thứ hai tên là Nguyễn Hạo Nhận, rất thông minh và có tài dùng kiếm rất điêu luyện. Còn người thứ ba tên là Quách Gia Minh, chuyên về chất nổ. Sao khi cả ba người tạm biệt sư môn thì xuống dưới một huyện nhỏ, quyết tâm làm giàu thay đổi số phận. Họ xin làm khuân vác cho một cái chợ nhỏ, vì là người học võ nên ba sư huynh đệ họ sức khỏe rất tốt. Ba người có thể làm công việc của 20 người cộng lại. Lúc bấy giờ trong chợ có một tên đầu gấu, hắn tập họp những kẻ ăn không ngồi rồi lại, lập ra một tổ chúc tên là Nhất Long Bang, chuyên thu tiền bảo kê của những thương gia trong chợ. Đám người này đi tới đâu là gây rối tới đó. Do đã đút lót cho chính quyền nên những việc lắm của chúng chẳng ai dám nói. Chúng không chỉ thu tiền bảo kê mà còn hay ức hiếp những ai chống đối. Một ngày nọ chúng đến thu tiền bảo kê nơi ba anh em Cường, Nhân, Minh làm việc. Do ông chủ chỉ là tiểu thương buôn bán nhỏ nên không có tiền nộp cho chúng, chúng liền đập phá đồ đạt trong nhà ông ta. Lúc đó con gái ông chủ vừa đi làm về, thấy cô xinh đẹp bọn giang hồ đểu đó liền giở trò đồi bại. Người dân xung quanh chẳng ai dám can thiệp, vì họ sợ Nhất Long Bang sẽ đem lại phiền phức cho họ. Nên tất cả chỉ đứng nhìn và thương cho ông chủ kia. Ông chủ kia vì thương con gái mình nên quỳ gối van xin bọn chúng, chúng chẳng những không quan tâm mà còn đánh đập ông. Lúc này không biết ở đâu có một cây mã tấu bay thẳng vào và xuyên qua ngực một trong những tên thối tha kia. Người ra tay là Cao Cường, anh cùng hai người sư đệ của mình bước ra và đánh cho đám giang hồ kia tan tát. Ông chủ và người con gái cảm ơn ba người rất nhiều và đã cho họ 1 số tiền bảo họ trốn đi. Cả ba chẳng những không nhận mà còn hứa sẽ bảo vệ những người ở đây. Một lúc sao người của Nhất Long Bang kéo tới, tay lâm lâm ma tấu, kiếm Nhật. Họ lao thẳng vào ba anh em Cao Cường, sau một hồi đánh nhau ác liệt Nhất Long Bang bị đánh đến không chạy nổi. Từ đó, cả ba anh em Cao Cường đã thu phục dần dần những băng nhóm tổ chức ở trong này. Theo thời gian năm tháng, lập ra một tổ chức với cái tên Tam Nguyên Hội. Sau khi trải qua không biết bao nhiêu là cuộc đâm chém đẩm máu, thế lực của Tam Nguyên ngày càng lớn mạnh. Cao Cường lên trở thành người đứng đầu Tam Nguyên,sau đó là hai sư đệ của ông là Hạo Nhân và Gia Minh. Cả ba người đã cùng nhau xây dựng nên một Tam Nguyên lớn mạnh như ngày nay.
Lúc này Long Đầu kia quay lại Nhất Nam.
-Cao Cường mà ta nói đến chính là sư phụ con, ta là nhị đệ ông ấy Hạo Nhân.
Nhất Nam hỏi Long Đầu.
-Vậy còn vị sư thúc kia của con ở đâu. Sư phụ con sâu lại trở nên là một người ăn mày.
Nhắc tới chuyện này, Long Đầu vẽ mặt buồn rầu.
-Sư phụ con số thật là khổ. Trong một lần đi giành địa bàn, về tới nhà thì vợ con đều bị người ta giết sạch. Đại huynh ta trở nên điên loạn, đi khắp nơi điên điên khùng khùng. Còn Tam sư thúc con sau khi điều tra ra kẻ đứng sau vụ thảm sát gia đình sư phụ con đã một mình đến đó để báo thù. Sao đó bị bắt khi đang trên đường bỏ trốn, chịu án 15 năm. Tính tới bây giờ thì cũng xấp mãn hạn tù rồi.
Nhất Nam cảm thấy hơi nhói trong lòng ngực khi nghe sư thúc Hạo Nhân kể về chuyện này. Trước đây nó cứ ngỡ sư phụ nó chỉ là một cao thủ chán ghét chốn nhân thế nên giả làm ăn mày để mai danh ẩn tích. Nhưng ngờ đâu đằng sau đó là cả một bi kịch đời người. Nhị sư thúc Hạo Nhân, Long Đầu Tam Nguyên chợt nói với Nhất Nam bằng giọng rất chân thành.
-Con là người truyền nhân của duy nhất của Đại Ca ta. Ta muốn con gia nhập tổ chức, chờ lúc thích hợp để đứng lên kế thừa Tam Nguyên.
Nhất Nam ngạc nhiên.
-Con chẳng có quan hệ gì với Tam Nguyên, tại sao lại là con phải gia nhập Tam Nguyên. Người có thể truyền lại Tam Nguyên cho Ngọc Trinh mà.
Nhị sư thúc nó cười khẽ.
-Con muốn biết lí do vì sao ta chọn con mà tại sao không truyền cho Tiểu Trinh.
-Dạ. Nhất Nam lễ phép.
Long Đầu ôn tồn.
-Chẳng em qua là tại vì còn có đôi mắt đó, đôi mắt con định sẳng là phải trở thành giang hồ. Lúc ta nghe Tiểu Trinh nói con đã cứu nó, hơn nửa vỏ công con lại là của Tam Nguyên thì ta đã có ý định này rồi. Tiểu Trinh tuy là con ta, nhưng nó là phận nữ nhi, những chuyện đánh đấm làm sao nó quản cho đc.
Nhất Nam đứng im một lúc sau, nó khẽ trẻ lời.
-Con cảm ơn sư thúc. Nhưng con không có ý định gia nhập giang hồ, còn có gia đình và con không muốn giống như sư phụ con. Ôm một mối hận suốt đời.
Long Đầu thấy Nhất Nam kiêng quyết thì không ép. Ông mời Nhất Nam ở lại ăn cơm nhưng nó xin phép về trước. Sau khi Nhất Nam ra về, Ngọc Trinh mới hỏi Long Đầu, ba của cô ta.
-Tại sao nhất định phải chọn cậu ta, dưới trướng của ba có thiếu gì người tài giỏi.
Bà Ngọc Trinh mỉm cười.
-Vì đôi mắt đó của nó. Đôi mắt nó định sẳng nó sẽ là người thống lĩnh giang hồ không chỉ ở đây. Mà còn là cả thế giới lớn ngoài kia nữa. Hôm nay nó từ chối, nhưng cho dù xóm hay muộn gì nó cũng phải tham gia vào thế giới này. Vì đây mới là chỗ giành cho nó.
Ngọc Trinh không nói gì, cô biết ba cô không bao giờ nói ra điều gì mà không chắc chắn. Cô về phòng và tiếp tức giấc ngủ bị Nhất Nam phá hỏng. Nhưng thật lạ, trong giấc mơ của cô, tên Nhất Nam đáng ghét đó lại xuất hiện. Ngọc Trinh tỉnh dậy, miệng nở một nụ cười khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Trong đầu vang lên câu hát " ngày anh đến, chuyện như chưa bắt đầu.
Nhất Nam kinh ngạc, miệng mồm lắp bắp. -Sư.. Sư.. Thúc sao?
Long Đầu vẫn bình thản, nở một nụ cười rất tươi.
-Đúng, ngoài ta ra con vẫn còn một sư thúc nữa. Để ta kể cho con nghe về một câu chuyện nhé.
Nhất Nam gật đầu, còn vị Long Đầu kia tay rút một điếu sì gà châm lửa. Mắt nhìn xã xăm ra cửa sổ, nhớ về một thời oanh liệt lúc mới bước chân vào giang hồ.
Nhớ lúc đó có ba người thanh niên trẻ, cả ba đều có chung hoàn cảnh với nhau. Mồ côi và đam mê vỏ thuật. Họ đều là sư huynh đệ đồng môn với nhau. Người thứ nhất tên là Cao Cường là đại ca, người này ngoài vỏ công bí truyền còn có tài phi đao rất lợi hại. Người thứ hai tên là Nguyễn Hạo Nhận, rất thông minh và có tài dùng kiếm rất điêu luyện. Còn người thứ ba tên là Quách Gia Minh, chuyên về chất nổ. Sao khi cả ba người tạm biệt sư môn thì xuống dưới một huyện nhỏ, quyết tâm làm giàu thay đổi số phận. Họ xin làm khuân vác cho một cái chợ nhỏ, vì là người học võ nên ba sư huynh đệ họ sức khỏe rất tốt. Ba người có thể làm công việc của người cộng lại. Lúc bấy giờ trong chợ có một tên đầu gấu, hắn tập họp những kẻ ăn không ngồi rồi lại, lập ra một tổ chúc tên là Nhất Long Bang, chuyên thu tiền bảo kê của những thương gia trong chợ. Đám người này đi tới đâu là gây rối tới đó. Do đã đút lót cho chính quyền nên những việc lắm của chúng chẳng ai dám nói. Chúng không chỉ thu tiền bảo kê mà còn hay ức hiếp những ai chống đối. Một ngày nọ chúng đến thu tiền bảo kê nơi ba anh em Cường, Nhân, Minh làm việc. Do ông chủ chỉ là tiểu thương buôn bán nhỏ nên không có tiền nộp cho chúng, chúng liền đập phá đồ đạt trong nhà ông ta. Lúc đó con gái ông chủ vừa đi làm về, thấy cô xinh đẹp bọn giang hồ đểu đó liền giở trò đồi bại. Người dân xung quanh chẳng ai dám can thiệp, vì họ sợ Nhất Long Bang sẽ đem lại phiền phức cho họ. Nên tất cả chỉ đứng nhìn và thương cho ông chủ kia. Ông chủ kia vì thương con gái mình nên quỳ gối van xin bọn chúng, chúng chẳng những không quan tâm mà còn đánh đập ông. Lúc này không biết ở đâu có một cây mã tấu bay thẳng vào và xuyên qua ngực một trong những tên thối tha kia. Người ra tay là Cao Cường, anh cùng hai người sư đệ của mình bước ra và đánh cho đám giang hồ kia tan tát. Ông chủ và người con gái cảm ơn ba người rất nhiều và đã cho họ số tiền bảo họ trốn đi. Cả ba chẳng những không nhận mà còn hứa sẽ bảo vệ những người ở đây. Một lúc sao người của Nhất Long Bang kéo tới, tay lâm lâm ma tấu, kiếm Nhật. Họ lao thẳng vào ba anh em Cao Cường, sau một hồi đánh nhau ác liệt Nhất Long Bang bị đánh đến không chạy nổi. Từ đó, cả ba anh em Cao Cường đã thu phục dần dần những băng nhóm tổ chức ở trong này. Theo thời gian năm tháng, lập ra một tổ chức với cái tên Tam Nguyên Hội. Sau khi trải qua không biết bao nhiêu là cuộc đâm chém đẩm máu, thế lực của Tam Nguyên ngày càng lớn mạnh. Cao Cường lên trở thành người đứng đầu Tam Nguyên,sau đó là hai sư đệ của ông là Hạo Nhân và Gia Minh. Cả ba người đã cùng nhau xây dựng nên một Tam Nguyên lớn mạnh như ngày nay.
Lúc này Long Đầu kia quay lại Nhất Nam.
-Cao Cường mà ta nói đến chính là sư phụ con, ta là nhị đệ ông ấy Hạo Nhân.
Nhất Nam hỏi Long Đầu.
-Vậy còn vị sư thúc kia của con ở đâu. Sư phụ con sâu lại trở nên là một người ăn mày.
Nhắc tới chuyện này, Long Đầu vẽ mặt buồn rầu.
-Sư phụ con số thật là khổ. Trong một lần đi giành địa bàn, về tới nhà thì vợ con đều bị người ta giết sạch. Đại huynh ta trở nên điên loạn, đi khắp nơi điên điên khùng khùng. Còn Tam sư thúc con sau khi điều tra ra kẻ đứng sau vụ thảm sát gia đình sư phụ con đã một mình đến đó để báo thù. Sao đó bị bắt khi đang trên đường bỏ trốn, chịu án năm. Tính tới bây giờ thì cũng xấp mãn hạn tù rồi.
Nhất Nam cảm thấy hơi nhói trong lòng ngực khi nghe sư thúc Hạo Nhân kể về chuyện này. Trước đây nó cứ ngỡ sư phụ nó chỉ là một cao thủ chán ghét chốn nhân thế nên giả làm ăn mày để mai danh ẩn tích. Nhưng ngờ đâu đằng sau đó là cả một bi kịch đời người. Nhị sư thúc Hạo Nhân, Long Đầu Tam Nguyên chợt nói với Nhất Nam bằng giọng rất chân thành.
-Con là người truyền nhân của duy nhất của Đại Ca ta. Ta muốn con gia nhập tổ chức, chờ lúc thích hợp để đứng lên kế thừa Tam Nguyên.
Nhất Nam ngạc nhiên.
-Con chẳng có quan hệ gì với Tam Nguyên, tại sao lại là con phải gia nhập Tam Nguyên. Người có thể truyền lại Tam Nguyên cho Ngọc Trinh mà.
Nhị sư thúc nó cười khẽ.
-Con muốn biết lí do vì sao ta chọn con mà tại sao không truyền cho Tiểu Trinh.
-Dạ. Nhất Nam lễ phép.
Long Đầu ôn tồn.
-Chẳng em qua là tại vì còn có đôi mắt đó, đôi mắt con định sẳng là phải trở thành giang hồ. Lúc ta nghe Tiểu Trinh nói con đã cứu nó, hơn nửa vỏ công con lại là của Tam Nguyên thì ta đã có ý định này rồi. Tiểu Trinh tuy là con ta, nhưng nó là phận nữ nhi, những chuyện đánh đấm làm sao nó quản cho đc.
Nhất Nam đứng im một lúc sau, nó khẽ trẻ lời.
-Con cảm ơn sư thúc. Nhưng con không có ý định gia nhập giang hồ, còn có gia đình và con không muốn giống như sư phụ con. Ôm một mối hận suốt đời.
Long Đầu thấy Nhất Nam kiêng quyết thì không ép. Ông mời Nhất Nam ở lại ăn cơm nhưng nó xin phép về trước. Sau khi Nhất Nam ra về, Ngọc Trinh mới hỏi Long Đầu, ba của cô ta.
-Tại sao nhất định phải chọn cậu ta, dưới trướng của ba có thiếu gì người tài giỏi.
Bà Ngọc Trinh mỉm cười.
-Vì đôi mắt đó của nó. Đôi mắt nó định sẳng nó sẽ là người thống lĩnh giang hồ không chỉ ở đây. Mà còn là cả thế giới lớn ngoài kia nữa. Hôm nay nó từ chối, nhưng cho dù xóm hay muộn gì nó cũng phải tham gia vào thế giới này. Vì đây mới là chỗ giành cho nó.
Ngọc Trinh không nói gì, cô biết ba cô không bao giờ nói ra điều gì mà không chắc chắn. Cô về phòng và tiếp tức giấc ngủ bị Nhất Nam phá hỏng. Nhưng thật lạ, trong giấc mơ của cô, tên Nhất Nam đáng ghét đó lại xuất hiện. Ngọc Trinh tỉnh dậy, miệng nở một nụ cười khi nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Trong đầu vang lên câu hát " ngày anh đến, chuyện như chưa bắt đầu.