Sao trận đánh vs đám Thanh Long Bang, Nhất Nam dường như kiệt sức. Nó hôn mê đến đây cũng đc 1 ngày 1 đêm rồi. Mở mắt, xung quanh Nhất Nam là một màu trắng xoá, mùi nước biển xông vào mũi làm nó khó chịu. Nó cố ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhứt, mất hết sức lực. Nhìn sang bên giường, có bàn tay ai đang nắm lấy tay nó. Là con gái, nhưng không phải Phương Trang. Cô ấy đang gục đầu ngủ bên cạnh Nhất Nam mà tay vẫn nắm chặt lấy tay nó, là ai chứ? Nhất Nam tự đặt ra câu hỏi trong đầu, định gọi cô ấy thức dậy nhưng cánh cửa phòng chợt mở ra. Là bà Diệu Tâm, mẹ của Nhất Nam. Thấy Nhất Nam tỉnh dậy, hai hàng nước mắt bà tuôn ra kèm theo những tiếng nấc. -Nam, con tỉnh rồi hả? Mẹ lo quá, con nằm đã 1 ngày 1 đêm rồi. Mẹ sợ sẽ mất con mãi mãi.
Nhất Nam cười nhẹ.
-Mẹ, con chẳng phải tỉnh rồi sao. Mà mẹ, người con gái này là ai vậy?
Mẹ Nhất Nam phì cười.
-Con ngủ lâu quá não bị vô nước hả. Bé Trinh đó.
WTF, bé Trinh nào? Nhất Nam bất ngờ khi mẹ nó nói ra hai chữ " Bé Trinh". Định thần lại, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình.
-Là cô ấy, là con điên ấy sao.
Nó ngước mặt lên, ngờ nghệch hỏi bà Diệu Tâm.
-Là Ngọc Trinh.
Mẹ nó làm mặt lạnh.
-Khổ, bây giờ tới bạn gái nhận cũng không ra. Lúc con bị hôn mê, chính nó đưa con vô đây rồi cho người tới báo với mẹ đó. Khổ thân con bé, nó ở đây chăm sóc cho con từ hôm qua tới giờ. Mẹ có bảo nó về nhưng nó nhất quyết không chịu.
Nhất Nam lầm bầm.
-Mẹ, con nói rồi. Con vs cô ta không là gì đâu.
Mẹ Nhất Nam cười nhẹ.
-Thôi mẹ mệt còn quá. Giải thích mai, mà để mẹ gọi nó thức dậy. Từ hôm qua giờ không biết có ăn uống gì chưa?
Nhất Nam chợt nghe cay cay nơi khoé mắt. Con điên này nó ở lại đây từ hôm qua tới giờ sao? Con nổm này... Thấy bà Diệu Tâm định gọi Ngọc Trinh thức dậy, Nhất Nam vội ngăn bà lại.
-Đừng mẹ, để cho nó ngủ. Trông nó còn yếu hơn cả con.
Bà Diệu Tâm mỉm cười. Bà đi ra ngoài mua cho Nhất Nam một ít khăn lau. Trong phòng lúc này còn mỗi Nhất Nam lặng lẽ nhìn đã nữ giang hồ này, chợt Ngọc Trinh thức dậy. Đưa mắt lên, thấy Nhất Nam đang nhìn mình. Ngọc Trinh hét lên trong sung sướng kèm theo là những giọt nước mắt.
-Con chó này, mày tỉnh hồi nào dậy? Sao mày không gọi tao thức dậy.
Nhất Nam nhìn Ngọc Trinh mỉm cười,nói vs giọng yếu ớt.
-Mày xem mày kìa, ngủ như chết. Mà mày không gọi tao đàng hoàng được hả. Tao tên Nhất Nam, không phải thằng chó.
Ngọc Trinh đưa tay lau hai hàng nước mắt.
-Cái con mẹ mày, xắp chết rồi còn đấu khẩu với tao. Mày bây giờ tao búng một cái là bay ba vạn tám ngàn dậm nghe con chó.
Nhất Nam phì cười.
-Thôi, mẹ thiên nhiên như cô thì tôi thua rồi. Mà mày đưa tao ra ngoài đi, tao muốn hít chút khí trời.
Ngọc Trinh khẽ cười rồi đi kiếm cái xe lăn. Đỡ Nhất Nam lên xe rồi cô đẩy nó ra ngoài. Vừa ra tới cửa thì gặp bà Diệu Tâm, Ngọc Trinh lễ phép.
-Dạ, cháu chào cô. Cô mới vào ak?
Bà mỉm cười.
-Uk, cô vào lúc nãy rồi. Mà con vs thằng Nam đi đâu vậy, còn con nữa Nhất Nam. Mới tỉnh dậy sao không ở lại giường, còn tính đi đâu dậy.
Ngọc Trinh cuối đầu xuống bẽn lẽn. Nhất Nam thì vừa trả lời bà Diệu Tâm vừa gãi đầu.
-Con muốn ra ngoài hít thở chút khí trời. Con chịu hết nổi cái mùi nước biển rồi. Mẹ vào trong đi, con ra ngoài sân bệnh viện chút thôi.
Bà Diệu Tâm gật đầu rồi đi vào phòng bệnh để mặt cho đôi trẻ tự do. Đẩy Nhất Nam xuống dưới sân, đỡ nó lên ghế đá. Nhất Nam hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật sảng khoái. Nhìn qua Ngọc Trinh đang loay hoay cất chiếc xe lăn.
-Thôi để đó đi. Mày có thuốc không, cho tao một điếu, tao thèm thuốc quá.
Ngọc Trinh liếc nhìn Nhất Nam.
-Mày mới khỏe lại, không hút thuốc được đâu.
Nhất Nam khẽ giọng.
-Chuyện, tao có bị gì đâu. Cho tao điếu đi.
Ngọc Trinh lắc đầu, mốc bao thuốc trong túi ra đưa cho Nhất Nam. Hai mắt Nhất Nam sáng lên, một điếu đưa lên đốt. Xiết một hơi thật sâu, nó cười mãn nguyện.
-Dễ chịu thật.
Ngọc Trinh lúc này ngồi cạnh Nhất Nam, cũng lấy một điếu đưa lên miệng đốt. Nhìn Nhất Nam khẽ giọng nhưng đầy lo lắng.
-Mày không yên ổn được lâu đâu. Đám người Thanh Long Bang không để yên cho mày như thế đâu.
Nhất Nam vừa hút điếu thuốc vừa nói.
-Thanh Long Bang là cái nồi gì thế?
Siết một hơi thuốc, nhìn Nhất Nam, Ngọc Trinh giải bày.
-Nghe ba tao nói đó là một bang hội lớn. Từ lâu đã có mâu thuẫn với Tam Nguyên về vấn đề làm ăn và địa bàn. Sao vụ này nhất định Thanh Long Bang sẽ làm khó mày, tao nghe đâu thằng Thông Lát cũng bắt tay với Thanh Long Bang để trả thù mày chuyện lúc trước.
Nhất Nam hai mắt đâm chiu, nhìn xa xăm thở dài.
-Chuyện sớm muộn, tới đâu tính tới đó.
Ngọc Trinh cũng im lặng, cả hai đều mang những tâm sự của riêng mình. Ngồi một lúc lâu, Ngọc Trinh đưa Nhất Nam lên phòng rồi cũng ra về. Nằm trong phòng, Nhất Nam suy nghĩ về những chuyện Ngọc Trinh nói lúc nãy. Một thằng Thông Lát đã phiền, giờ cộng thêm một Thanh Long Bang. Thật là phiền não, đang suy nghi chợt cánh cửa mở ra. Đưa mất nhìn sang, là tụi Long Đại còn có cả cô Nghi. Nhưng không có người mà nó muốn gặp nhất, Phương Trang. Thoáng một chút nhói, nhưng Nhất Nam vẫn nở một nụ cười chào tụi Long Đại và Cô Nghi. Thấy Nhất Nam tỉnh dậy, cả bọn hô toáng lên. Nhưng to giọng nhất là Long Đại.
-Đại ca, tỉnh rồi hả. Trời ơi, anh làm tụi em lo quá.
Nhất Nam mỉm cười.
-Hazzz, tao có chế đâu mà tụi bây làm quá dậy.
Cả đám cười to làm vang động cả căn phòng. Chỉ có cô Nghi là nãy giờ im lặng, nhìn sang cô Nghi Nhất Nam cười tươi.
-Cô, cô tới thăm em mà sao cô hông nói gì hết z.
Cô Nghi cười nhẹ.
-Tại cô thấy tụi em đang vui nên hông nói thôi. Mà em đã khỏe chưa, có nhờ mấy bạn chép bài lại chưa?
Nhất Nam lễ phép.
-Dạ, em cũng khỏe mà cô. Mà cô yên tâm, em sẽ nhờ mấy bạn chép bài lại ạ.
Cô Nghi gật đầu rồi đi ra ngoài gọt trái cây. Trong phòng lúc này còn lại Nhất Nam và đám anh em. Nhất Nam lúc này mới hỏi.
-Chị bây hỏm rày khỏe không.
Tụi Long Đại nghe vậy cũng trả lời.
-Dạ cũng bình thường ak anh. Nãy em có gọi chị mà chị nói phải đi đâu với ba mẹ ấy. Bảo mai sẽ vào sau.
Nhất Nam nghe vậy cũng yên tâm nhưng vẫn có một chút hụt hẫng trong lòng. Khẽ thở dài, không hiểu sao nó cảm thấy có một sự thay đổi gì đó ở cô người yêu bé nhỏ của nó.
Bỏ ra những suy nghĩ vớ vẫn ấy, lúc này cô Nghi cũng đem trái cây vô Nhất Nam quay qua vừa ăn vừa tán dốc với mọi người. Một lúc sao tụi Long Đại xin phép ra về, chỉ còn cô Nghi ở lại. Cô nhìn Nhất Nam, giọng nhẹ.
-Tại cô, cô đã làm em gặp phải chuyện này. Cô xin lỗi.
Nhất Nam mỉm cười.
-Có gì đâu cô, không sao mà.
Ngồi nói chuyện một lúc lâu cô cũng ra về. Lúc này chỉ còn một mình Nhất Nam nếm trải sự cô đơn trong căn phòng bệnh viện. Không hiểu sao nó có một linh cảm, nó xấp mất thứ gì đó.
-
Sao trận đánh vs đám Thanh Long Bang, Nhất Nam dường như kiệt sức. Nó hôn mê đến đây cũng đc ngày đêm rồi. Mở mắt, xung quanh Nhất Nam là một màu trắng xoá, mùi nước biển xông vào mũi làm nó khó chịu. Nó cố ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhứt, mất hết sức lực. Nhìn sang bên giường, có bàn tay ai đang nắm lấy tay nó. Là con gái, nhưng không phải Phương Trang. Cô ấy đang gục đầu ngủ bên cạnh Nhất Nam mà tay vẫn nắm chặt lấy tay nó, là ai chứ? Nhất Nam tự đặt ra câu hỏi trong đầu, định gọi cô ấy thức dậy nhưng cánh cửa phòng chợt mở ra. Là bà Diệu Tâm, mẹ của Nhất Nam. Thấy Nhất Nam tỉnh dậy, hai hàng nước mắt bà tuôn ra kèm theo những tiếng nấc. -Nam, con tỉnh rồi hả? Mẹ lo quá, con nằm đã ngày đêm rồi. Mẹ sợ sẽ mất con mãi mãi.
Nhất Nam cười nhẹ.
-Mẹ, con chẳng phải tỉnh rồi sao. Mà mẹ, người con gái này là ai vậy?
Mẹ Nhất Nam phì cười.
-Con ngủ lâu quá não bị vô nước hả. Bé Trinh đó.
WTF, bé Trinh nào? Nhất Nam bất ngờ khi mẹ nó nói ra hai chữ " Bé Trinh". Định thần lại, nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình.
-Là cô ấy, là con điên ấy sao.
Nó ngước mặt lên, ngờ nghệch hỏi bà Diệu Tâm.
-Là Ngọc Trinh.
Mẹ nó làm mặt lạnh.
-Khổ, bây giờ tới bạn gái nhận cũng không ra. Lúc con bị hôn mê, chính nó đưa con vô đây rồi cho người tới báo với mẹ đó. Khổ thân con bé, nó ở đây chăm sóc cho con từ hôm qua tới giờ. Mẹ có bảo nó về nhưng nó nhất quyết không chịu.
Nhất Nam lầm bầm.
-Mẹ, con nói rồi. Con vs cô ta không là gì đâu.
Mẹ Nhất Nam cười nhẹ.
-Thôi mẹ mệt còn quá. Giải thích mai, mà để mẹ gọi nó thức dậy. Từ hôm qua giờ không biết có ăn uống gì chưa?
Nhất Nam chợt nghe cay cay nơi khoé mắt. Con điên này nó ở lại đây từ hôm qua tới giờ sao? Con nổm này... Thấy bà Diệu Tâm định gọi Ngọc Trinh thức dậy, Nhất Nam vội ngăn bà lại.
-Đừng mẹ, để cho nó ngủ. Trông nó còn yếu hơn cả con.
Bà Diệu Tâm mỉm cười. Bà đi ra ngoài mua cho Nhất Nam một ít khăn lau. Trong phòng lúc này còn mỗi Nhất Nam lặng lẽ nhìn đã nữ giang hồ này, chợt Ngọc Trinh thức dậy. Đưa mắt lên, thấy Nhất Nam đang nhìn mình. Ngọc Trinh hét lên trong sung sướng kèm theo là những giọt nước mắt.
-Con chó này, mày tỉnh hồi nào dậy? Sao mày không gọi tao thức dậy.
Nhất Nam nhìn Ngọc Trinh mỉm cười,nói vs giọng yếu ớt.
-Mày xem mày kìa, ngủ như chết. Mà mày không gọi tao đàng hoàng được hả. Tao tên Nhất Nam, không phải thằng chó.
Ngọc Trinh đưa tay lau hai hàng nước mắt.
-Cái con mẹ mày, xắp chết rồi còn đấu khẩu với tao. Mày bây giờ tao búng một cái là bay ba vạn tám ngàn dậm nghe con chó.
Nhất Nam phì cười.
-Thôi, mẹ thiên nhiên như cô thì tôi thua rồi. Mà mày đưa tao ra ngoài đi, tao muốn hít chút khí trời.
Ngọc Trinh khẽ cười rồi đi kiếm cái xe lăn. Đỡ Nhất Nam lên xe rồi cô đẩy nó ra ngoài. Vừa ra tới cửa thì gặp bà Diệu Tâm, Ngọc Trinh lễ phép.
-Dạ, cháu chào cô. Cô mới vào ak?
Bà mỉm cười.
-Uk, cô vào lúc nãy rồi. Mà con vs thằng Nam đi đâu vậy, còn con nữa Nhất Nam. Mới tỉnh dậy sao không ở lại giường, còn tính đi đâu dậy.
Ngọc Trinh cuối đầu xuống bẽn lẽn. Nhất Nam thì vừa trả lời bà Diệu Tâm vừa gãi đầu.
-Con muốn ra ngoài hít thở chút khí trời. Con chịu hết nổi cái mùi nước biển rồi. Mẹ vào trong đi, con ra ngoài sân bệnh viện chút thôi.
Bà Diệu Tâm gật đầu rồi đi vào phòng bệnh để mặt cho đôi trẻ tự do. Đẩy Nhất Nam xuống dưới sân, đỡ nó lên ghế đá. Nhất Nam hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật sảng khoái. Nhìn qua Ngọc Trinh đang loay hoay cất chiếc xe lăn.
-Thôi để đó đi. Mày có thuốc không, cho tao một điếu, tao thèm thuốc quá.
Ngọc Trinh liếc nhìn Nhất Nam.
-Mày mới khỏe lại, không hút thuốc được đâu.
Nhất Nam khẽ giọng.
-Chuyện, tao có bị gì đâu. Cho tao điếu đi.
Ngọc Trinh lắc đầu, mốc bao thuốc trong túi ra đưa cho Nhất Nam. Hai mắt Nhất Nam sáng lên, một điếu đưa lên đốt. Xiết một hơi thật sâu, nó cười mãn nguyện.
-Dễ chịu thật.
Ngọc Trinh lúc này ngồi cạnh Nhất Nam, cũng lấy một điếu đưa lên miệng đốt. Nhìn Nhất Nam khẽ giọng nhưng đầy lo lắng.
-Mày không yên ổn được lâu đâu. Đám người Thanh Long Bang không để yên cho mày như thế đâu.
Nhất Nam vừa hút điếu thuốc vừa nói.
-Thanh Long Bang là cái nồi gì thế?
Siết một hơi thuốc, nhìn Nhất Nam, Ngọc Trinh giải bày.
-Nghe ba tao nói đó là một bang hội lớn. Từ lâu đã có mâu thuẫn với Tam Nguyên về vấn đề làm ăn và địa bàn. Sao vụ này nhất định Thanh Long Bang sẽ làm khó mày, tao nghe đâu thằng Thông Lát cũng bắt tay với Thanh Long Bang để trả thù mày chuyện lúc trước.
Nhất Nam hai mắt đâm chiu, nhìn xa xăm thở dài.
-Chuyện sớm muộn, tới đâu tính tới đó.
Ngọc Trinh cũng im lặng, cả hai đều mang những tâm sự của riêng mình. Ngồi một lúc lâu, Ngọc Trinh đưa Nhất Nam lên phòng rồi cũng ra về. Nằm trong phòng, Nhất Nam suy nghĩ về những chuyện Ngọc Trinh nói lúc nãy. Một thằng Thông Lát đã phiền, giờ cộng thêm một Thanh Long Bang. Thật là phiền não, đang suy nghi chợt cánh cửa mở ra. Đưa mất nhìn sang, là tụi Long Đại còn có cả cô Nghi. Nhưng không có người mà nó muốn gặp nhất, Phương Trang. Thoáng một chút nhói, nhưng Nhất Nam vẫn nở một nụ cười chào tụi Long Đại và Cô Nghi. Thấy Nhất Nam tỉnh dậy, cả bọn hô toáng lên. Nhưng to giọng nhất là Long Đại.
-Đại ca, tỉnh rồi hả. Trời ơi, anh làm tụi em lo quá.
Nhất Nam mỉm cười.
-Hazzz, tao có chế đâu mà tụi bây làm quá dậy.
Cả đám cười to làm vang động cả căn phòng. Chỉ có cô Nghi là nãy giờ im lặng, nhìn sang cô Nghi Nhất Nam cười tươi.
-Cô, cô tới thăm em mà sao cô hông nói gì hết z.
Cô Nghi cười nhẹ.
-Tại cô thấy tụi em đang vui nên hông nói thôi. Mà em đã khỏe chưa, có nhờ mấy bạn chép bài lại chưa?
Nhất Nam lễ phép.
-Dạ, em cũng khỏe mà cô. Mà cô yên tâm, em sẽ nhờ mấy bạn chép bài lại ạ.
Cô Nghi gật đầu rồi đi ra ngoài gọt trái cây. Trong phòng lúc này còn lại Nhất Nam và đám anh em. Nhất Nam lúc này mới hỏi.
-Chị bây hỏm rày khỏe không.
Tụi Long Đại nghe vậy cũng trả lời.
-Dạ cũng bình thường ak anh. Nãy em có gọi chị mà chị nói phải đi đâu với ba mẹ ấy. Bảo mai sẽ vào sau.
Nhất Nam nghe vậy cũng yên tâm nhưng vẫn có một chút hụt hẫng trong lòng. Khẽ thở dài, không hiểu sao nó cảm thấy có một sự thay đổi gì đó ở cô người yêu bé nhỏ của nó.
Bỏ ra những suy nghĩ vớ vẫn ấy, lúc này cô Nghi cũng đem trái cây vô Nhất Nam quay qua vừa ăn vừa tán dốc với mọi người. Một lúc sao tụi Long Đại xin phép ra về, chỉ còn cô Nghi ở lại. Cô nhìn Nhất Nam, giọng nhẹ.
-Tại cô, cô đã làm em gặp phải chuyện này. Cô xin lỗi.
Nhất Nam mỉm cười.
-Có gì đâu cô, không sao mà.
Ngồi nói chuyện một lúc lâu cô cũng ra về. Lúc này chỉ còn một mình Nhất Nam nếm trải sự cô đơn trong căn phòng bệnh viện. Không hiểu sao nó có một linh cảm, nó xấp mất thứ gì đó.
-