Lâm Uyển cảm giác cuộc sống sau khi mắc bệnh như chạy vòng tròn vậy, một ngày một vòng hoặc vài ngày một vòng, xuất phát từ trầm cảm, xoay một vòng lại trở về khởi điểm. Có những sự việc chính là như vậy, khi nhìn thẳng vào mới nhận ra nó đáng sợ thế nào. Ngày trước cô hơi buông thả, thường nảy sinh suy nghĩ tự chà đạp bản thân, cứ dung túng cho trầm cảm bén rễ nảy mầm trong cơ thể, mãi đến khi nó lớn lên thành cây con cô mới ý thức được sự nguy hiểm của nó. Nhưng khi định vung đao chém cho đứt, nó đã nhanh chóng lớn thành một cây đại thụ che lấp cả bầu trời, không cách nào lay chuyển.
Đứng trong bóng râm của nó cô mới biết được sự nhỏ bé và bất lực của mình. Cô sợ nhất những sớm mai và đêm tối, bởi suy nghĩ đầu tiên mỗi sáng thức dậy là “chết”, không phải muốn chết, mà là chữ đó hệt như câu cửa miệng luôn chực thoát ra ngoài, buổi tối trước khi đi ngủ, cô cũng sẽ không nhịn nổi suy nghĩ, mình lại sống thêm một ngày, hoặc là, thời gian còn lại đã mất đi một ngày.
Ban ngày bận rộn thì khá hơn một chút, cô giống như binh sĩ bị thương trên chiến trường, chỉ quan tâm giết địch, giết thêm tên nào hay tên đó mà quên rằng bản thân cũng đang chảy máu. Nhưng bất cứ khi nào nhàn rỗi, những suy nghĩ tiêu cực u ám kia sẽ mọc nhanh như nấm, đến nỗi lúc lên xuống cầu thang cũng lo lắng sẽ sẩy chân rơi ngã, không chết cũng tàn phế. Lúc nghỉ trưa, cô không dám lên sân thượng tán gẫu với đồng nghiệp, sợ rằng hàng rào thấp bé chẳng ngăn nổi dục vọng bay xuống dưới của mình. Đi trên phố, ngắm nhìn dòng xe như nước triều dâng, cô cũng lo mình sẽ xông vào đó…
Cái chết giống như một nữ thần hắc ám luôn vẫy tay gọi cô, mang theo nụ cười mê hoặc, nói những lời cám dỗ, có lúc thậm chí cô còn nghe thấy, ví dụ như: “Cô sống mệt mỏi như vậy, tại sao còn phải khổ cực đấu tranh?”
“Cô xem, bây giờ cô thật cô đơn, chẳng có lấy một người bao bọc cô, cuộc đời như vậy thật bi ai.”
“Thế giới này xấu xa bẩn thỉu như thế, còn có gì đáng để cô lưu luyến?”
“Chỉ cần một hành động đơn giản, cô sẽ được giải thoát hoàn toàn.”
“Đến đây…”
Lâm Uyển biết đây chỉ là ảo giác, hoặc có thể nói, đây vốn là tiếng nói trong lòng cô. Cô bây giờ như đang đứng trước một tấm gương đặc biệt, thứ nhìn thấy là mình, thứ nghe thấy cũng là do mình, cái gọi là “tử thần” kia thật ra chính là bản thân cô, là nhân cách yếu đuối trong cô mà thôi.
“Đấu tranh” có lẽ chính là sự giằng xé của những nhân cách khác nhau trong cùng một bản thể, sở dĩ cô có thể duy trì lí trí vì nhân cách này yếu thế, nhân cách kia lấn át, song từ đầu đến cuối luôn giữ cân bằng. Nhưng hiện tại, “cái tôi” kiên cường kia đã “tan biến” rồi, chỉ còn lại “cái tôi” yếu đuối không thể làm chủ bản thân, Thượng Đế đã làm “cái tôi” đó thất vọng, nó chỉ có thể cầu xin Tử Thần giúp đỡ mà thôi…
Còn cô vẫn đang khổ sở chống đỡ là vì bên tai còn vang lên một giọng nói cực kỳ yếu ớt: Sống cho tốt. Tại sao phải sống? Cô không biết. Nhưng ai ai cũng biết một câu danh ngôn: Chết hay không bằng sống dở. Có lẽ bởi chẳng ai có thể miêu tả cụ thể thế giới sau khi chết, căn cứ vào thứ như báo mộng không đáng tin để ghi lại, dường như nơi đó càng khổ sở, càng đau thương…
Lâm Uyển chỉ biết, người chết rồi không thể sống lại, còn người đang sống lại có thể chết bất cứ lúc nào. Nói cách khác, đang sống, trong tay bạn còn có hai lá bài, chết rồi, chỉ còn lại một lá. Cô hiểu, muốn sống tiếp, nhưng không phải kiểu sống thoi thóp như cái xác không hồn kia, mà nhất định phải tìm thấy con người kiên cường của mình. Trước khi tìm thấy phải dựng lên một con người giả kiên cường, như vậy mới có thể khiến cái tôi yếu đuối kia sợ hãi, ngăn cản cô ngã vào lòng Tử Thần. Vì lẽ đó cô phải giả vờ kiên cường, che đậy bằng vẻ điềm nhiên, thử dựng nên một loại cân bằng hư ảo.
Nhưng kiểu ngụy trang này quả thực rất mệt mỏi. Cô như một người thật thà đang che giấu bí mật kinh thiên động địa, đứng ngồi không yên như đang ôm một bọc lửa, có thể thiêu rụi rồi tan thành mây khói bất cứ lúc nào. Vậy nên cô đành che giấu mình bằng mọi cách, tránh xa mọi người, như thế sẽ không lo nói mơ đáp thực, cho dù tan thành mây khói cũng sẽ không ai hay biết.
Có lẽ đây chỉ do lòng tự tôn quái lạ đang hoành hành. Cô sợ những lời bàn tán và sự đồng cảm của người khác, từ nhỏ đã sợ. Bởi “đồng cảm” không phải “yêu thương”, “bố thí” cũng không phải sự giúp đỡ thực sự, nó chẳng thể nào khiến bản thân trở nên mạnh mẽ mà ngược lại sẽ càng thêm yếu đuối, càng thêm đáng thương, càng khiến người khác thương hại. Cứ tuần hoàn như vậy, quả thật còn thê thảm hơn là chết. Thậm chí cô từng nghĩ, nếu không khỏe lại cô sẽ nhân lúc mình hãy còn chút tỉnh táo mà nhanh chóng kết thúc tính mạng, vì như vậy có thể chọn lựa một cái chết quanh vinh.
Lâm Uyển cảm thấy mình là một con tằm, nhả tơ rồi tự tạo cho mình một cái kén dày, đó là vỏ bọc của cô khi sống, nếu chết rồi đó lại là huyệt mộ của cô. Nhưng cô không ngờ rằng có một ngày người đàn ông đó sẽ xé rách cái kén của mình, bắt mình nhìn lại ánh sáng, đương nhiên cũng là đối mặt với bão giông. Ban đầu cô ra sức chống cự, bởi nếu có một người mà cô muốn che giấu nhất, thì đó chính là Trần Kình. Thử hỏi có chuyện gì khiến người ta sợ hãi hơn chuyện kẻ địch biết được nhược điểm của bản thân chứ?
Nhưng việc hắn cười nhạo và khinh thường cô như trong tưởng tượng lại chẳng hề xảy ra. Xem ra hắn rất kinh ngạc, dường như trong mắt còn có chút đau lòng. Chỉ là cô thà coi điều đó như ảo giác, tục ngữ có câu “mèo khóc chuột, giả từ bi”. Hoặc nếu mèo khóc thật cũng là do mất đi một món đồ chơi.
Nhưng sau khi lớp bảo vệ của cô bị hắn xé toạc, cô lại cảm thấy có chút thoải mái. Cuối cùng không cần phải che giấu từng giờ từng phút nữa rồi, đây cũng coi như một sự giải thoát. Thật buồn cười, cô được giải thoát không phải nhờ vào cứu tinh, cũng không phải nhờ vào cái chết mà là nhờ vào kẻ địch – tên ác quỷ đã cướp đi tự do của cô, khiến cô thương tích đầy mình. Trói buộc và giải thoát đến từ cùng một người, mối quan hệ biện chứng này thật nực cười xiết bao.
Nói thẳng ra đây chính là tâm lý vỏ đã mẻ lại sứt. Từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, mặt thảm hại nhất, nhục nhã nhất, bất lực nhất của cô đều đã bị hắn nhìn thấy. Trong mắt hắn, cô hoàn toàn không có chút tự trọng nào đáng nói. Chính vì vậy mà cô không cần cố sức che giấu nữa. Nói thật, cái thứ gọi là “lòng tự trọng” này cũng rất mệt người. Cô tự an ủi mình, đây có lẽ là tìm đường sống trong góc chết.
Tiếp sau đó, Trần Kình bắt đầu “thực thi” lời hứa của hắn. Không ngờ lại có chuyện như vậy. Cô biết, hắn là loại người diễn kịch cũng sẽ tập trung toàn bộ tinh lực, nhưng một trò chơi dùng để tiêu khiển của hắn lại có thể quyết định cả đời người khác. Song cô càng biết rõ, ếch ngồi đáy giếng chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân vĩnh viễn không thể nhảy ra ngoài, nếu con rắn kia đồng ý trở thành sợi dây thừng, vậy cô đành thử một lần nắm lấy mà leo lên. Là sống hay chết, có lẽ chỉ trong một quyết định.
Giờ đã mấy tháng trôi qua, bác sĩ và hắn đều nói tình trạng của cô có cải thiện, cô không rõ nhưng có thể chắc chắn một điều, tình trạng giấc ngủ của cô tốt lên rõ rệt. Xem ra tập luyện phù hợp và nghỉ ngơi làm việc điều độ là yêu tố quan trọng quyết định sức khỏe. Tố chất cơ thể cô cũng tốt lên nhiều, leo cầu thang không phải thở dốc, cũng không sợ lạnh rồi suốt ngày ho hắng cảm cúm.
Còn một điều nữa khá rõ ràng, cô nói nhiều hơn trước kia, đặc biệt là trước mặt Trần Kình. Ngày trước cô thấy hắn chính là sợi xích sắt buộc quanh chân cô, là đám mây đen trên đỉnh đầu cô, hắn làm cô ức chế, cô căm thù hắn, cũng hơi sợ hắn, cả ngày rụt rè thận trọng.
Bây giờ hắn đột nhiên từ con sói hung ác biến thành con dê hiền lành, từ ác quỷ toàn thân mang đầy tội ác biến thành thằng hề làm xiếc pha trò. Sự tương phản lớn lao này khiến cô ngạc nhiên tò mò, cũng khiến cô bất giác muốn nắm chặt cơ hội, ra sức lợi dụng nó vì không chừng ngày nào đó hắn thức tỉnh sẽ khôi phục bản tính. Cô bèn dốc sức mỉa mai châm chọc, thỉnh thoảng chơi khăm hắn, sau đó cô phát hiện dường như mình thật sự đã quay lại thời gian trước kia, khi đó không phải cô nắm chắc tất cả cơ hội chĩa mũi nhọn đấu tranh với hắn sao?
Có người để chiến đấu cũng có thể coi là một niềm vui. Cô có được sự thỏa mãn từ trong những trận đấu vụn vặt, đây cũng là một dấu hiệu tốt. Vì đặc điểm lớn nhất của bệnh nhân trầm cảm là không thấy hứng thú với điều gì, nghiêm trọng hơn là ngay đến hứng thú tồn tại cũng không có. Nhưng dù sao cô vẫn còn hai điều hứng thú, một là Ni Ni, còn lại chính là Trần Kình.
Vậy nên, mặc dù Lâm Uyển vẫn đang tiếp tục đi vòng tròn, thỉnh thoảng không thể khống chế được cảm xúc, đột nhiên rơi nước mắt hoặc cáu kỉnh không yên, thậm chí thỉnh thoảng còn nảy sinh ý nghĩ liên quan tới cái chết, nhưng cô vẫn xuyên qua tầng mây dày đặc để nhìn thấy một tia sáng mặt trời. “Hy vọng”, cho dù nhỏ bé đến đâu, chỉ cần mắt thường có thể trông thấy đã đủ làm người ta phấn chấn.
Cùng lúc Lâm Uyển đẽo gọt Trần Kình, Trần Kình cũng đang đẽo gọt Lâm Uyển. Xưa nay hắn đều sờ không tới, nhìn không thấu thế giới nội tâm của Lâm Uyển, không phải do cô cao thâm khó lường mà do hắn đã dựng nên một tấm bình phong giữa họ, bây giờ hắn mới biết tên của tấm bình phong kia gọi là “tình yêu”.
Hắn tha thiết muốn hiểu rõ nội tâm cô, hắn cảm thấy hiện tại mình như đang công thành, tên của thành lũy này chính là “Lâm Uyển”. Không thể dùng sức, chỉ có thể dùng trí. Hắn nhân lúc cô canh phòng trái tim yếu nhất, ví dụ như sáng sớm nửa mơ nửa tỉnh hoặc đêm khuya tỉnh lại sau cơn ác mộng, cô “tán gẫu” với hắn, thật ra nói là “thôi miên” thì đúng hơn. Dù nói thế nào, so với hắn, Lâm Uyển vẫn ngây thơ hết sức, rất dễ tiêm nhiễm, có điều lời cô nói ra lại khiến hắn giật mình, cũng khiến hắn đau lòng khôn nguôi.
Ví dụ như, cô nói khó hiểu: “Tôi có bốn cái gai, anh sợ không?”
Cô còn kì quái: “Anh định đem tôi đi hấp hay kho?”
“Thật ra tôi không phải ếch, tôi là cóc, không ăn được, hay anh thả tôi nhé?”
Cô cau mày nói: “Tôi hận anh, hận anh đến chết.”
Cô còn gào khóc: “Tôi đã giết con tôi, tôi là hung thủ.”
Cô nức nở lẩm nhẩm: “Có lẽ nó là một đứa bé khỏe mạnh…”
Trần Kình gọi điện nhờ Lý Cẩn tư vấn, cô nói: “Bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng có người sẽ tượng tượng mình thành người khác, có người lại tưởng tượng là vật nào đó, Lâm Uyển thuộc loại sau. Đa số bệnh nhân trầm cảm sẽ có cảm giác đặt mình vào vực sâu, cho nên cô ấy tưởng tượng mình thành ếch nơi đáy giếng. Cô ấy còn ảo tượng mình thành hoa hồng trong truyện “Hoàng tử bé” vì quyển sách đó có ý nghĩa sâu sắc với bản thân. Hành vi hoang tưởng của cô ấy có liên quan tới trải nghiệm thuở bé và công việc đang làm hiện nay. Anh không nhận ra sao, thật ra Lâm Uyển là người theo chủ nghĩa lý tưởng nên mới không thể gạt bỏ những thiếu sót hay xấu xa xuất hiện trong cuộc sống. Hơn nữa, cô ấy còn có xu hướng tự ngược ở mức độ nhất định… Anh Trần, quá trình điều trị bệnh trầm cảm sẽ hơi lâu, còn có khả năng phản tác dụng, anh phải có lòng kiên nhẫn.”
Cúp điện thoại, Trần Kình ngẩn người đứng ngoài ban công thầm nghĩ, lòng kiên nhẫn hắn đương nhiên có, cho dù cả đời Lâm Uyển không khỏe lại hắn cũng sẽ tiếp tục chăm sóc cô. Đối với hắn đây lại là một sự ban ơn. Không phải hắn sốt ruột, chỉ là hắn hơi lo lắng.
Tiếng chuông vọng với từ phía dưới chân, Trần Kình cúi đầu thấy chú cún trong lồng đang ngửa cổ nhìn mình, đôi mắt long lanh. Hắn ngồi xuống, đối mặt với nó hai giây rồi với tay mở cửa lồng. Cu cậu vui sướng lao ra nhưng không chạy đi mà thè lưỡi liếm bàn tay đang buông thõng của hắn mang theo ý tứ nịnh bợ.
Trái tim hắn bỗng mềm ra, chẳng thèm rút tay lại, để mặc nó liếm, cảm giác mềm mại ẩm ướt ấy có chút giống với Lâm Uyển. Hắn rất bối rối muốn biết mình đối với con chó này có thể coi là bạn bè không, nếu không phải Lâm Uyển thích thì hắn sớm đã xách nó vứt ra đường rồi. Hình như từ sau lần nó ốm hắn mới tốt với nó hơn một chút, nhưng chỉ dừng ở mức không lén lút ngược đãi nó mà thôi. Xem ra cu cậu này không hề thù dai, cũng phải, tốt xấu gì coi như đã sống cùng nhau mấy tháng rồi, ít nhiều phải có chút tình cảm.
Nghĩ đến đó, Trần Kình xót xa trong lòng, nếu Lâm Uyển cũng có thể mau quên giống nó thì tốt rồi, nhưng hắn biết đây chỉ là mơ mộng hão huyền. Nghĩ đến Lâm Uyển đang ngủ trong phòng, hắn vuốt ve cái đầu xù lông của con cún, trầm giọng: “Ni Ba bé nhỏ, nữ chủ nhân của mày ốm rồi, rất nghiêm trọng, mày biết không?”
Chú cún hưởng thụ cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, còn thoải mái ư ử mấy tiếng. Trần Kình mỉm cười xoa xoa chiếc lục lạc trên cổ nó, nói chuyện như thật: “Giao cho mày một nhiệm vụ, phụ trách chọc cô ấy vui, biết chưa? Nếu làm không tốt tao vứt mày ra ngoài cho mày nhặt rác ăn.”
Dứt lời, hắn lại dúi Ni Ni xuống bắt nó giả vờ gật đầu, buồn chán nói: “Hứa rồi đấy nhé.”
Trần Kình vừa buông tay chú cùn liền định chạy đi tìm Lâm Uyển, hắn vội giữ nó lại, Lâm Uyển còn chưa tỉnh, ngay đến hắn trước nay thiết diện vô tư cũng không nỡ gọi cô dậy tập thể dục buổi sáng. Ngoài ban công có một chiếc ghế sofa hình quả dâu tây, vì hắn thấy Lâm Uyển toàn ngồi xổm cho cún ăn trông mà mệt thay cho cô nên bảo người đi mua về. Hắn ngồi xuống đặt chú cún lên đùi, cởi chiếc lục lạc trên cổ nó ra. Ánh nắng xuyên qua rơi xuống cửa sổ chiếu lên người hắn, bàn tay Trần Kình chợt ngừng lại, không khỏi xúc động trong lòng. Nếu con chó dướt tay hắn là một cu cậu có màu lông thuần túy, huyết thống cao quý, nếu Lâm Uyển trong phòng ngủ không mắc căn bệnh ấy, cảnh tượng này quả thật mang lại cảm giác của những năm tháng yên bình.
Nhưng chẳng đợi Trần Kình tỉnh lại sau ảo tượng đẹp đẽ, một giai điệu quen thuộc vang lên. Lập tức nhận ra đó là tiếng di động của mình, hắn liền đứng bật dậy sải bước về phòng ngủ. Lâm Uyển trở mình trên giường, Trần Kình đi vài bước tới đầu giường cầm di động lên, chẳng thèm nhìn đã ấn tắt nhưng vẫn muộn một bước. Lâm Uyển mở mắt, phản ứng hơi chậm chạp hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Trần Kình dịu dàng nói: “Nếu không đói thì ngủ tiếp đi.”
Lâm Uyển liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay không đi tập thể dục à?”
“Hôm nay là cuối tuần, cho em nghỉ.”
Cô nghe xong, gương mặt tươi cười có chút lười nhác, lẩm bẩm: “Vậy tôi ngủ tiếp đây.”
Trần Kình đứng cạnh giường chăm chú nhìn Lâm Uyển đã nhắm mắt một lúc, trong lòng như sóng lúa mùa thu dao động từng đợt mềm mại. Tối qua ngủ hơi muộn, cùng Lâm Uyển xem hoạt hình, xem hết “Công chúa Thung Lũng Gió” cô còn chưa thỏa mãn, lại dò hỏi xem tiếp “Lâu đài trên không trung” được không? Khi đó hắn trông bộ dạng đáng thương của cô bỗng mềm lòng liền đồng ý, kết quả xem xong đã quá mười hai giờ.
Mãi khi điện thoại trong tay rung lên lần nữa Trần Kình mới hồi tỉnh, hắn cúi đầu nhìn, cau mày theo phản xạ, trên màn hình chỉ hiện một chữ hán tự “Nhị”. Hắn ấn trả lời, bước nhanh khỏi phòng ngủ đến thư phòng đóng cửa lại, giọng Trần Túy có chút rời rạc truyền tới: “Anh, buổi sáng tốt lành.”
“Không ngủ đi à, gọi đến có việc gì?” Trần Kình đổi chuyện khác, “Chắc không phải lại gây tai họa rồi chứ?”
Trần Túy vội biện bạch: “Không, tuyệt đối không, gần đây em yên phận lắm, sắp thành sinh viên gương mẫu rồi. Em vừa rời khỏi tiệc sinh nhật của một bạn học, ngắm trăng sáng lại thấy nhớ nhà…”
“Vậy thì tốt, ở trường vẫn ổn chứ?”
“Cũng được, chắc ổn.” Trần Túy đáp qua quýt hai câu, giọng nghiêm túc hỏi: “Anh, nghe nói anh vẫn chưa chấm dứt với cô Lâm Uyển kia?”
Trần Kình ngước mắt gắn tầm nhìn lên cửa phòng, thận trọng đáp: “Trần Túy, có chuyện phải nói với cậu.”
“Vâng, anh cứ nói.”
“Tôi yêu Lâm Uyển rồi.”
Bên kia lập tức vang lên một tiếng hét nhỏ, sau đó im lặng. Trần Kình đợi một lát thấy hơi lo liền hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Hả? Không sao, vừa có một con mèo hoang nhảy ra từ bên đường, mẹ nó, dọa em thót tim.” Trần Túy thở chậm lại, hỏi: “Anh, anh không đùa chứ, hôm nay chắc không phải ngày cá tháng tư.”
“Tôi không nói đùa.”
Lại là một hồi lâu im lặng, Trần Túy mới khẽ hỏi: “Anh, anh nói đây không phải báo ứng ư?”
Trần Kình cười khổ: “Nói với cậu chuyện này là để bịt mồm cậu lại, tôi với cô ấy đi được đến đâu là chuyện của chúng tôi, không ai có quyền can thiệp, kể cả cậu. Cậu cứ ngoan ngoãn ở đó học hành tử tế hai năm, sau này về nước cũng đàng hoàng làm việc, đừng chơi bời lêu lổng nữa.”
“Anh…”
“Cứ vậy nhé, tôi cúp đây.”
Cuộc sống giản đơn như nước lọc, không có những tranh cãi ồn ào cứ thế trôi qua, êm đềm thoải mái. Trần Kình nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ. Nhưng hắn biết điều này là không thể, đời người giống như đại dương, luôn có thủy triều lên xuống, dưới mặt nước tưởng chừng bình yên vẫn tiềm ẩn những trái ngư lôi vùi tận đáy sâu.
Loáng một cái đã đến cuối năm, Trần Kình hỏi Lâm Uyển, cô bảo tới nhà họ Vương đón năm mới, hắn chỉ nói “ừ”. Tuy hắn cảm thấy cô đến nơi đó chỉ tăng thêm thương cảm, còn có khả năng xóa bỏ thành quả suốt mấy tháng nay, nhưng trong vấn đề này hắn không có quyền phát ngôn. Hắn chỉ lén chuẩn bị một số đồ bổ dưỡng thiết yếu và thực dụng, đêm ngày hai chín Tết đưa cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển ngẩn người một lát rồi nói gì cũng không chịu nhận. Hắn thành khẩn nói: “Uyển Uyển, đừng từ chối, tuổi họ đã cao, những thứ này là cần thiết.”
Lâm Uyển nghe xong, chút châm biếm hiện lên trong mắt, cười khẩy nói: “Thứ họ cần không phải cái này.”
Trần Kình như bị kim chích một nhát trong lòng, vết thương nhỏ nhưng nỗi đau không hề nhẹ. Hắn biết sự yên bình giả dối vĩnh viễn không phải yên bình thực sự, đây là bãi mìn giữa họ, một khi vượt qua ranh giới sẽ lập tức phát nổ, phá tan những êm đềm mà hắn khổ tâm gây dựng suốt mấy ngày nay. Hắn thở dài nói: “Uyển Uyển, em nghe tôi nói, tôi không có ý gì khác, đây chỉ là chút thành ý tôi chuẩn bị thay em…”
Lâm Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng đáp: “Có phải anh muốn tôi cầm những thứ đổi bằng thể xác này mang đi biếu họ? Đừng nói họ có nuốt trôi hay không, tôi quả thực chẳng có mặt mũi nào lấy ra.”
Lời lẽ sắc bén bộc phát của Lâm Uyển xuyên qua Trần Kình khiến hắn sững sờ, hắn nhanh chóng cân nhắc lại hành động này của mình trong đầu, vội vàng sửa chữa: “Uyển Uyển, là tôi suy nghĩ chưa thấu đáo, không cầm cũng được, coi như tôi chưa đưa em thứ này.”
Nhưng Lâm Uyển đột nhiên cười một cái, trầm giọng nói: “Không, là tôi cãi bướng.” Cô nói xong, cúi đầu lẩm bẩm một mình: “Đã làm gái điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết, trên đời làm gì có chuyện nực cười như vậy?”
Trần Kình nghe xong nổi cáu, nắm lấy bờ vai gầy của Lâm Uyển, bực tức quát: “Em vớ vẩn gì đấy? Sao lại nói mình quá quắt như thế? Lâm Uyển, em mắng tôi ra sao cũng được, nhưng đừng chà đạp bản thân…”
Lâm Uyển ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh lệ hoa, cắn răng nói: “Người chà đạp tôi là anh.”
Trần Kình sững sờ, như bị hút mất quá nửa sức lực, gượng gạo nói: “Không sai, nên tôi muốn bù đắp…”
“Bù đắp không nổi.”
Trần Kình thở dài, đưa tay nâng mặt Lâm Uyển, nghiêm túc nói: “Tôi biết, thứ mất đi không thể bù lại, có lẽ tôi và Trần Túy chết ngay lập tức em mới có thể hả giận, mới có thể nhẹ nhõm. Nhưng tôi thấy cái chết không thể giải quyết mọi vấn đề, con người chỉ khi sống mới có được khả năng, chưa nói cái khác, ít nhất hiện tại tôi còn có một khả năng, đó là giúp em bình phục. Tôi không dám nói tôi có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng việc tôi muốn làm thì dù trời sập cũng không thể ngăn lại. Tôi thề nhất định sẽ đuổi căn bệnh trầm cảm chết tiết kia ra khỏi người em.”
Hắn lau nước mắt đang lăn trên má Lâm Uyển, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Uyển Uyển, sắp sang năm mới rồi, em gác lại chuyện cũ được không, đợi em khỏe rồi suy nghĩ tiếp, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đến lúc đó em báo thù tôi thế nào cũng được…”
“Tôi không khỏe nổi rồi.” Lâm Uyển nghẹn ngào.
“Đừng nói ngốc nghếch, con người luôn kiên cường hơn mình nghĩ.”
Vì hoàn cảnh của Lâm Uyển không tốt hơn là bao so với trẻ mồ côi, nên từ khi yêu Vương Tiêu cô đều đón năm mới ở nhà anh. Vương Tiêu qua đời, cha mẹ anh vẫn mời cô cũng đón năm mới như trước, cô cũng muốn chăm lo cho hai người già, tránh việc nhà cửa quá yên tĩnh hai bác sẽ khó chịu trong lòng.
Chiều ba mươi Tết, Lâm Uyển xách hai túi to đựng đồ dinh dưỡng do chính mình mua đến nhà họ Vương. Đã mấy tháng rồi cô chưa tới, bình thường đều gọi điện thoại hỏi thăm đơn giản, bác gái hơi xúc động nói: “Mang nhiều đồ thế này làm gì? Trong nhà cái gì cũng có.” Nói rồi kéo tay cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Hình như béo lên chút so với lần trước, loáng cái đã nửa năm không gặp rồi.”
Bác trai đứng một bên nói chen vào: “Con nó bận việc, đâu thể giống bà cả ngày chạy khắp nơi.”
“Đó chẳng phải vì ở nhà khó chịu sao…”
Còn chưa nói xong đã bị chồng trừng mắt, bà biết mình sơ ý vội chuyển chủ đề: “Bác vào bếp làm nhân bánh, Uyển Uyển ngồi xem ti vi nhé, ăn cơm trưa? Hay là bác làm một ít cho con.”
“Con ăn rồi, con giúp bác nhé.” Lâm Uyển cởi áo khoác mắc lên rồi đi theo bác gái.
Trong bếp, bác gái cắt nhân bánh chẻo, Lâm Uyển đứng một bên nhào bột. Tán gẫu một lát, bác gái nói: “Uyển Uyển, đừng chê bác nói nhiều. Tiêu nó đi đã sắp hai năm, con xem, bây giờ con vẫn còn trẻ, cũng phải nghĩ cho mình chứ, gặp được người đàn ông thích hợp thì yêu đi, con gái kết hôn sớm một chút mới tốt. Con đừng lo cho hai bác, chúng ta từng này tuổi rồi, sống ra sao cũng được, chỉ cần không mắc bệnh gì to tát là yên.”
“Đàn ông ấy à, vẻ ngoài không quan trọng, gia thế bình thường là được, quan trọng là tính cách, nhân phẩm. Mấy ngày trước dì Trương ở tầng trên còn nhắc con với bác, nói nhà cô ấy có đứa cháu trai là nhân viên công vụ, năm nay hai bảy tuổi, cho bác xem ảnh rồi, diện mạo đứng đắn, xem ra không tệ. Bác trai con không cho bác xen vào nhưng chẳng trông mong vào người nhà con, bản thân con lại không để tâm, bác phải giúp con thu xếp…”
Đến khi bác gái gọi mấy tiếng, Lâm Uyển mới khôi phục tâm trí, vội nói: “Không cần đâu, bây giờ con…”
Bác gái chợt hiểu ra: “Có phải con đã có bạn trai rồi?”
Lâm Uyển cắn môi một cách vô thức, không biết nên nói dối hay kể lại, bác gái cười nói: “Con bé ngốc, đừng nhạy cảm quá, bác và bác trai đều là người tiến bộ, con có nơi chốn tốt thì chúng ta yên tâm rồi, cả Tiêu nằm dưới đất cũng sẽ được an ủi.”
Lâm Uyển im lặng, chỉ cúi đầu vặn tay, trong lòng rối bời khó mà tiếp tục đứng đây, chỉ muốn lập tức trốn ra ngoài mang theo cả bí mật kinh thiên động địa của mình.
Tám giờ tối đã ăn xong bánh chẻo, sau đó là xem chương trình mừng xuân. Lâm Uyển tranh thủ ra ban công gọi điện thoại, đó là dãy số đã thuộc nằm lòng nhưng chẳng gọi được mấy lần. Rất nhanh đã kết nối, người nhận máy là một phụ nữ trung niên giọng địa phương rất nặng hỏi cô tìm ai.
Lâm Uyển ngẩn ra một lát rồi nói: “Lâm tiên sinh có nhà không?”
Bên kia hỏi: “Cô là ai vậy?”
“Tôi là Lâm Uyển.”
Bên kia ồ một tiếng đáp: “Lâm tiên sinh không có nhà.”
Lâm Uyển như bị người ta đấm một cái vào sau gáy, có chút choáng váng, sau khi tỉnh lại rất đau, cô chớp chớp mặt hỏi: “Dạo này ông ấy ổn chứ, sức khỏe sao rồi?”
Người bên kia bình tĩnh đáp: “Vẫn tốt.”
“Họ thì sao?”
“Ừm, đều tốt, em trai cô cuối kỳ này thi còn đứng đầu lớp…”
Người phụ nữ đó lúc này hơi nhiệt tình quá mức, đáng tiếc Lâm Uyển lại chẳng hề hứng thú với chủ đề này, cô cười yếu ớt: “Ừm, vậy thì tốt. Phiền cô chuyển lời tới Lâm tiên sinh, tôi chúc ông năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào.”
Bên kia hình như nói gì đó, Lâm Uyển chưa kịp nghe rõ đã ngắt máy, sống mũi như bị ai đập một nhát, vừa đau vừa tê, thật muốn khóc. Gió thổi qua mặt lạnh ngắt, giờ cô mới kịp nhận ra mình đã khóc rồi. Cô đứng không vững, vội với tay vịn vào lan can, rồi cô lại muốn cười, thật tức cười, đêm giao thừa không ở nhà, lừa ai đây? Không muốn gặp cô thì thôi, ngay cả giọng cô cũng không muốn nghe sao? Vừa nhớ đến “em trai” trong lời nói của người phụ nữ kia cô lại càng muốn cười, “em trai” – xưng hô thân thiết biết bao, nhưng trước giờ cô còn chưa gặp nó lấy một lần, cũng hoàn toàn chẳng có tình cảm gì với nó.
Nước mắt càng rơi càng nhiều, Lâm Uyển lấy tay áo len lau bừa vài cái, di động trong tay đột nhiên reo. Cô giật mình, đến tiếng chuông cũng chưa phân biệt kĩ đã nhận máy áp bên tai, nhưng giọng nói vang lên đã khiến cô thất vọng.
“Uyển Uyển.”
Màn đêm và khoảng cách khiến giọng nói của người đàn ông càng thêm trầm lắng, chỉ hai chữ thôi mà dường như bao hàm rất nhiều nội dung. Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng xong cũng chẳng nói tiếp gì, Lâm Uyển đợi mãi không thấy đoạn sau, khịt mũi hỏi: “Có việc gì à?”
“Năm mới vui vẻ, em khóc hả?”
“Không.”
“Tôi nghe ra rồi, sao thế?”
Trong thời khắc cả nước vui mừng này chỉ mình Lâm Uyển cô đơn nhất. Cô bỗng có chút thôi thúc muốn thổ lộ hoặc nói là giải tỏa cũng đúng, giọng điệu kèm theo sự châm biếm: “Trần Kình, tôi biết tại sao anh đối với tôi như vậy rồi.”
Không đợi bên kia tiếp lời, cô liền cười khẩy: “Đến cha mẹ ruột còn không cần tôi, người khác ức hiếp tôi cũng rất bình thường.”
Đầu dây bên kia lo lắng nói: “Uyển Uyển, đừng nói ngốc nghếch, cha em… ông ấy thật ra…”
“Anh đừng nói thay ông ta.” Lâm Uyển hơi kích động rít lên, “Tôi không muốn nghe, tôi sẽ coi mình như trẻ mồ côi, không cha không mẹ cũng có thể sống tốt!”
“Em nghĩ như vậy cũng tốt.”
“Tôi không được chọn.”
“Uyển Uyển, tất cả rồi sẽ ổn thôi, tin tôi.”
“…”
“Thôi, cúp máy nhé, em mau về nhà, bên ngoài lạnh cẩn thận cảm cúm.”
Điện thoại ngắt, thấy người trên ban công xoay người rời khỏi, Trần Kình mới đi ra từ trong góc khuất dướt tầng. Vừa rồi tuy không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô nhưng hắn có thể cảm nhận được cô rất đau khổ, rất bất lực. Hắn thật sự muốn xông lên đó không màng tất cả, ôm chặt cô vào lòng, nói với cô rằng cho dù thế giới đều rời bỏ cô cũng không sao, vì hắn có thể cho cô cả thế giới. Nhưng đôi giày của hắn lại như bị đóng đinh lên mặt đất, không thể động đậy. Xưa nay hắn không phải người lãng mạn, suy nghĩ chợt lóe lên kia cuối cùng đã bị đại dương hiện thực dập tắt.
Trần Kình phát hiện càng quan tâm đến Lâm Uyển hắn càng nhìn thấy rõ trở ngại giữa hai người. Hắn nghi ngờ có phải ngày trước mình đeo kính râm, hay có phải mình mù rồi không? Cho nên hắn mới có thể bàng quan làm những chuyện không thể tha thứ nổi như vậy. Thật ra, cẩn thận suy nghĩ sẽ hiểu, đó chẳng qua là vấn đề quan niệm. Trước kia hắn không để tâm, càng chẳng mong đợi có gì phát triển với Lâm Uyển nên không chút kiêng nể, muốn gì làm nấy. Hiện tại chỉ có thể rập khuôn câu nói kinh điển kia: Gieo gió ắt có ngày gặt bão.
Trần Kình ngồi trong xe châm một điếu thuốc, mới hút một nửa điện thoại đã reo, là em họ hắn: “Anh họ, không phải đã bảo chơi mạt chược sao, còn bắt bí em làm gì, sao quay người đi một cái đã chẳng thấy bóng dáng rồi?”
Trần Kình nhìn nửa điếu thuốc trong tay đáp: “Ra ngoài mua thuốc.”
“Ồ, lí do này miễn cưỡng quá, chỗ em đây thuốc gì chẳng có.”
Trần Kình cười cười: “Chưa chắc, thứ tôi muốn thật sự không có.”
“Vậy sao, em thấy thứ anh muốn không phải là thuốc, là phụ nữ hả?”
Trần Kình cười thành tiếng: “Cậu quả rất thông minh.”
“Thì đó, đàn ông đang yêu cuồng nhiệt ai mà chẳng làm chút chuyện ngốc nghếch, vừa nãy em còn tán gẫu với bà xã mãi, một ngày không gặp đã nhớ loạn lên.”
Trần Kình vừa ngậm điếu thuốc hút một hơi suýt thì sặc, tự nói một mình: “Bà xã, từ ngày nghe hay thật.”
Trên đường về hắn vẫn nghĩ đến câu nói đùa của người em họ: “Đàn ông đang yêu cuồng nhiệt”, hắn đúng là rất “nhiệt”, đáng tiếc “quang gánh thợ cạo một đầu nóng[]”, của nước sôi lửa bỏng chứ chẳng chơi.
. Thời xưa ở Trung Quốc, thợ cắt tóc hè phố thường gánh quang gánh có hai đầu, một đầu “lạnh” đựng dụng cụ cắt tóc, tiền… một đầu “nóng” đặt một bếp lò nhỏ, bên trên có một nồi đồng chứa nước luôn duy trì nhiệt độ nhất định.
Mấy ngày Tết, tứ hợp viện của ông ngoại Trần Kình hết sức náo nhiệt, cháu chắt về nước cũng về rồi, nghỉ phép cũng nghỉ rồi, tất cả tụ họp cùng nhau. Ngắm cảnh con đàn cháu đống vui vẻ hòa thuận, Viên lão tướng quân rất vui vẻ, hơn nửa đời hô phong hoán vũ gì kia đều đã từng trải, điều ông quan tâm nhất hiện nay chính là mở rộng quân số đại gia đình để có thể bế chắt trai. Nhưng bọn trẻ bây giờ không hiểu uống nhầm phải thuốc gì, đứa nào cũng không chịu kết hôn, kết hôn rồi cũng sống chết không chịu sinh con, thế là xoay đi xoay lại hi vọng của ông cụ lại đặt lên người Trần Kình.
Sau bữa trưa, đại gia đình ngồi trong phòng khách nói chuyện nhà, ông cụ nhắc lại việc cũ, hỏi Trần Kình: “Chuyện cháu với con gái thứ hai nhà họ Trương là thế nào? Bây giờ bên họ cũng chẳng có động tĩnh, vừa mới bắt đầu thì vui vẻ ồn ào như vậy, sao lại chẳng thấy gì.”
Trần Kình đáp: “Cháu và cô ấy vốn không có quan hệ.”
Ông cụ tức giận hét lên: “Vậy cháu có quan hệ với ai? Với cô gái cháu đang bao nuôi ngoài kia?”
Trần Kình hít sâu một hơi, nói với mọi người: “Vừa hay hôm nay mọi người đều có mặt, cháu có chuyện cần giải thích một chút.”
Giọng điệu nghiêm túc của hắn khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác, cha và mẹ hắn cũng đưa mắt nhìn nhau không rõ nguyên nhân, cậu cả hắn dường như đã hiểu hắn muốn nói gì, lập tức đuổi mấy đứa nhóc đang ồn ào đợi xem chuyện ra ngoài.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau xì, cái gì ghê gớm mà phải úp với chả mở.” Ông ngoại hắn nói bằng giọng xem thường.
Trần Kình lại hít sâu, lén nắm chặt tay rồi mới mở miệng: “Cháu muốn nói về chuyện cháu với Lâm Uyển. Phải, cô ấy chính là cô gái ông vừa nói, cũng là vị hôn thê của người đã chết trong vụ tai nạn của Trần Túy lần đó.”
Ông ngoại hắn sững sờ: “Sao cháu lại ở cùng cô ta?”
Trần Kình cười khổ nói: “Bởi vì cháu vừa ý với cô ấy.”
Sau đó liền nghe thấy một tiếng “rầm” phát ra từ bên trái, Trần Kình quay đầu nhìn thấy cha mình đang phẫn nộ, trên bàn xuất hiện một vũng nước, mẹ hắn ở bên vội vàng đặt lại cốc trà đang chao đảo rồi cũng kinh ngạc quay sang.
“Vậy cô ta theo cháu rồi?”
“Không, là cháu cưỡng ép cô ấy.” Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng xì xào phát ra từ các hướng khác nhau.
“Cháu dùng tài liệu có thể khiến cha vị hôn phu đã chết kia lâm vào cảnh ngục tù để uy hiếp cô ấy, cưỡng bức cô ấy ở lại bên cháu…” Trần Kình chưa nói xong, một cốc trà đã đập xuống chân hắn rồi vỡ vụn, đồng thời tiếng gào thét của cha hắn truyền tới: “Mày là thằng khốn nạn, mày còn chút nhân tính nào không hả?”
Trần Kình nhìn cha không chút biểu cảm, bình tĩnh nói: “Cha, cha để con nói hết được không?”
Cha hắn tức đến chỉ biết thở dốc, hận không thể tiến đến cho hắn mấy cái bạt tai, sao ông lại sinh ra loại nghiệt chủng này, ông căm hận hét lên: “Mày nói mau, nói hết cha sẽ tính sổ với mày.”
Trần Kình vô thức cười một cái nói: “Con tưởng mình chỉ nhất thời hứng thú, nhưng sau đó mới nhận ra con đã yêu cô ấy rồi.”
Xung quanh lại vang lên tiếng xì xào, ngay đến ông ngoại hắn cũng sững người, cứ như lời hắn nói là ngôn ngữ ngoài hành tinh, rồi cha hắn bùng phát trước: “Mẹ kiếp! Mày mà cũng xứng nói ‘yêu’? Hành vi của mày có khác gì bọn ăn cướp không? Mày là thằng thổ phỉ, cả hai anh em mày làm một cặp phá hoại, một thằng đâm chết người ta, một thằng cướp phụ nữ của người ta, lũ chúng mày đúng là…”
Cha hắn tức run lên, dường như không tìm ra ngôn từ thích hợp để miêu tả thủ đoạn vô liêm sỉ của con trai mình.
Trần Kình nhìn cha, mắt cay cay, hình như có thứ gì đó liều mạng trào ra, hắn cố gắng chớp chớp mắt ép chúng chảy ngược vào trong, trầm giọng: “Cha, cha nói đúng, con không xứng nói ‘yêu’.”
“Mày vốn không xứng làm người.” Cha hắn nói xong đứng dậy xông tới, lôi tay hắn nói: “Đi, về nhà!”
“Đợi đã.” Viên lão tướng quân im lặng hồi lâu cuối cùng đã lên tiếng: “Mày nói rõ cho ông trước, chuyện tai nạn xe của Trần Túy rốt cuộc là sao? Có phải chúng mày có chuyện giấu ông không? Coi ông hư lão già hồ đồ rồi ư?”
Trần Kình giật mình, chuyện đó hắn xử lí rất kịp thời, nếu không tìm hiểu sâu thì hoàn toàn chẳng ai biết chân tướng sự việc, bây giờ việc con ông cháu cha này nọ đâm chết người liên tiếp xuất hiện, tai nạn của Trần Túy rất nhanh sẽ chìm vào quên lãng. Trong gia đình hắn cũng chỉ có cha mẹ và hai cậu biết được, nhưng cũng không biết đầy đủ, hắn nhất thời có chút phân vân. Ông ngoại và cậu không cùng thế hệ, gặp phải chuyện kiểu này sẽ làm quá lên, hơn nữa tuổi ông đã cao, nhỡ có mệnh hệ gì…
Đang đấu tranh tư tưởng, phía trước lại vọng tới giọng nói khỏe mạnh của ông ngoại: “Mày không nói ông cũng biết, ông còn chưa chết đâu, vậy mà chúng bay chẳng đứa nào coi ông ra gì!”
Trần Kình thở dài, thành thật trả lời: “Là Trần Túy say rượu lái xe đâm chết người, khi ấy để bảo vệ nó cháu đã dùng một số quan hệ để tiêu hủy chứng cứ…”
Ông ngoại hắn im lặng nghe hết, sau đó hét: “Lão Lưu!”
Chú Lưu trông coi ngoài cửa nghe tiếng liền vào trong, đã thấy ông sai bảo: “Đem roi mây ra đây.”
Chú Lưu cũng đã nghe được đôi ba câu, do dự một lát rồi nói: “Năm hết tết đến…”
“Năm hết tết đến, giết người thì không phạm pháp hả? Bảo chú đi chú cứ đi, đừng thừa lời.”