Sự đặt biệt của tình yêu là lý trí của mình không thể quyết định con của mình đập loạn nhịp vì ai. Đôi khi gặp một người bản thân biết yêu người đó sẽ gặp vô vàn trắc trở nhưng vẫn toàn tâm toàn ý, tình nguyện ngu ngốc, tình nguyện đau khổ vì người ấy mà không hề hối tiếc.
******************
TRUNG QUỐC
Dù yêu nhau nhiều bao nhiêu đi nữa cũng phải làm việc thôi. Anh còn nhiều dự án phải làm không thể bỏ bê sự nghiệp mà mình nhiều năm gầy dựng. Anh và cậu hứa hẹn tối nào cũng vào lúc 9 giờ sẽ điện thoại cho nhau. Như vậy tuy xa nhưng vẫn không ôm nổi khổ tương tư như trước.
Anh đang nhận một Show truyền hình thực tế. Hai ngày cuối tuần được nghỉ anh sẽ bay qua Đài Loan với cậu, anh mỉm cười, như vậy cũng không tính là quá xa nhau. Những lúc đó cậu sẽ bỏ tất cả công việc để cùng anh vui chơi, và ngủ (anh vẫn không hiểu sao cậu có thể ngủ nhiều vậy). Cũng coi như đang hưởng tuần trăng mật vậy, dù sao hai người cũng không tiện công khai.
Nhưng anh vẫn không ngờ mọi việc không suôn sế như mình nghĩ.
Hôm đó như mọi lần, sau khi quay xong anh về phòng nghỉ ngơi đợi điện thoại của của cậu. 9 giờ rồi 9h30′ vẫn không có điện thoại, lòng nóng như lửa đốt anh đã gọi cho cậu mấy lần mà vẫn không liên lạc được. Anh chỉ ước giá như bây giờ mình có thể mọc cánh, một phát có thể bay tới Đài Loan.
Rốt cuộc gần 10 giờ cậu mới điện cho anh, giọng nói có vẻ rất mệt nhọc, dứt quãng: “Em xin lỗi có việc nên em gọi cho anh trễ.”
Anh lo lắng hỏi: “Em có gì phải không, anh thấy giọng nói em rất lạ, em mệt à?”
“Em không sao, anh đừng 1o. Em hơi mệt thôi. Em muốn ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon anh nhé.”
Nói xong cậu liền cúp máy.
Anh cảm thấy rất kì lạ. Bình thường hai người nói chuyện, cậu lúc nào cũng không muốn cúp máy, hơn nữa thái độ lại rất bất thường. Không thể không tìm hiểu, anh gọi điện cho Lâm Hy.
“Trúc Liên bang ở bên đó sảy ra chuyện phải không?”
“Nam thần cuả tôi, cậu đúng là đoán việc như thần”. Lâm Hy tỏ vẻ ngạc nhiên “Đúng là có chuyện thật.”
Anh hấp tấp hỏi dồn: “Chuyện gì, anh nói nhanh cho tôi nghe.”
“Trúc Liên bang kéo quân giành lại địa bàn, một trận chiến lớn vừa diễn ra, có sự can thiệp của cảnh sát nữa. Tôi đang ở hiện trường nè. Máu me đầy đường, quang cảnh rất hỗn loạn.”
Lâm Hy nói như phóng viên truyền hình trực tiếp từ hiện trường.
“Rồi sao nữa, có ai bị thương không?” Anh lo lắng hỏi.
“Trận đại chiến đẫm máu mà hỏi có ai bị thương không à? xe cấp cứu có đến mấy chiếc kìa.”
“Ý tôi hỏi là nhị thiếu gia của Trúc Liên Bang kìa.”
Nghe tới đây Lâm Hy à lên một tiếng, thì ra nam thần của mình quan tâm đến người kia.
“Hình như Nhị thiếu gia bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, cậu ấy được bang hội đưa lên xe đi rồi.”
Nghe xong anh cảm thấy lạnh cả ngứời, đứng không muốn vững nữa. Nếu cậu có gì anh không biết làm sao. Hít thở mấy cái thật sâu anh lấy lại bình tĩnh nói với Lâm Hy: “Anh theo dõi tin này giùm tôi, có gì mới báo cho tôi biết. Sáng thứ 7 tôi sẽ bay tới Đài Loan.”
Show này không thể bỏ ngang vì đã ký hợp đồng, vì lợi ích chung của cả tổ nửa, nếu không anh đã ngay lập tức ra sân bay rồi. Thì ra em ấy bị thương mà vẫn ráng gọi điện cho mình, trong lòng anh dâng lên một sự chua xót lẫn thương yêu. Anh không ngờ ở đây mình giả làm một học sinh 17 tuổi ngây thơ đi học, thì ở bên kia người yêu bé nhỏ cuả mình lại xách dao đi chém người, gây ra một trận hỗn chiến đổ máu.
ĐÀI LOAN
Vừa xuống máy bay anh lập tức chạy vào bệnh viện thăm cậu. Lâm Hy cho anh địa chỉ bệnh viện, đàn em của cậu biết anh nên dẫn anh vào phòng VIP thăm Cậu.
Trái với vẻ lo lắng của anh, cậu nằm trên giường bệnh, tai đeo headphone lẩm bẩm hát. “Khi màn đêm buông xuống trên những con ngõ nhỏ. Chúng ta lặng lẽ bước զua. Ghi nhớ ngày hôm nay, buổi tối này, khi kể chuyện ngày hôm qua và nói về ngày hôm nay bên tách cafe ấm áp…. tình yêu khiến người ta an tâm thanh thản nhưng cũng có lúc lắm bất an…”
(đây là lời bài hát “Rồi cũng có ngày chúng ta sẽ già” của Chung Hán Lương.)
“Em cũng biết là tình yêu sẽ làm cho người ta đôi lúc lắm bất an hả? Sao cứ làm cho anh mãi lo lắng cho em vậy?”
Cậu thấy anh rất vui mừng, nhưng nghe anh nói biết là anh đang giận nên chỉ biết cúi đầu nói: “Em xin lỗi, em chỉ không muốn anh lo cho em nên mới giấu anh thôi. Em không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, tại anh hai em lo lắng mới bắt em vào bệnh viện kiểm tra thôi. Giờ em khỏe rồi đã có thể ra ngoài đi chơi với anh.”
Anh giận dữ nhìn cậu: “Anh đến đây không phải đi chơi với em. Em bị thương như vậy phải ở đây chữa trị đàng hoàng. Còn nữa, em đường đường là nhị thiếu gia có cần phải đích thân đi chém giết nguy hiểm như vậy không?”
Cậu uất ức nói: “Anh không biết gì hết, em đích thân ra trận là làm tăng sĩ khí của anh em, cũng là tăng thêm danh tiếng trong chốn giang hồ của mình. Cũng giống như anh không lẽ nổi tiếng rồi không đóng phim nữa sao. Anh vẫn phải làm để duy trì tên tuổi của mình mà.”
Anh thở dài: “Hai việc này đâu có giống nhau mà em suy diễn như vậy. Em làm vậy là rất nguy hiểm. Nếu em có bề gì, anh biết phải làm sao đây. Em có hiểu là anh lo cho em lắm không. Biết em bị thương anh không thể nào yên tâm được. Nếu không vì công việc ép buộc, anh đã sớm đến đây. Ngày hôm qua biết tin anh như ngồi trên đống lửa vậy.”
Cậu thấy thái độ của anh đối với mình như vậy cảm động vô cùng, sóng mũi cay cay, ứa nước mắt, dụi đầu vào ngực anh bắt đầu thút thít: “Em xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa. Anh thông cảm đây là công việc của gia đình em.”
Cậu quả thật không có lựa chọn mà.
Anh cũng không ngờ công việc cuả cậu lại nguy hiểm như thế. Anh tưởng cậu là thiếu gia thì không làm những việc chém giết giành địa bàn. Thì ra những vết sẹo trên người cậu từ đó mà ra. Còn những giấc ngủ ngon hình như cũng hiếm có đối với cậu. Chả trách khi bên mình cậu lại có thể ngủ nhiều như vậy. Anh thấy thương cậu nhiều hơn, lại càng quyết tâm bảo vệ cậu cả đời, không muốn cậu gặp nguy hiểm nữa.
“Anh muốn em đi theo anh, không làm gì nữa hết, chỉ cần ở bên anh, anh hứa sẽ chăm sóc em suốt đời.”
Cậu nghe anh nói rất vui mừng, nhưng vẫn còn có điều khó sử: “Nhưng còn công việc ở bang hội em không thể bỏ. Vả lại em đâu phải đàn bà mà để anh bao dưỡng.”
Anh ôm cậu vào lòng ôn nhu nói: “Anh biết ոհư vậy, nhưng anh không chịu nổi cảm giác bất cứ lúc nào cũng phải cứ lo lắng cho em. Nếu cứ dài như vậy anh cũng chết trước em vì đau tim đó. Vả lại lúc trước em đã từng nói nếu anh tìm được em, em nguyện ý vì anh làm tất cả mà. Anh có bắt em bỏ gia đình đâu, chỉ là bỏ công việc đó đi theo anh thôi.”
Cậu vẫn lưỡng lự: “Anh cho em suy nghĩ một thời gian đi, chuyện này không thể giải quyết một ngày một bữa là xong được.”
Nếu không bắt cậu rời xa chỗ này, chắc chắn sẽ có ngày xảy ra chuyện thôi.
Anh nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu như thế liền vô cùng thất vọng. Anh rất sợ mất cậu, sợ cảm giác lo lắng không yên trong lòng. Anh biết tính cậu liều lĩnh, một ngày không bắt cậu rời xa chỗ này, chắc sẽ sãy ra chuyện thôi.
Trông thấy con dao gọt trái cây trên bàn, anh ngay lập tức cầm nó lên rạch một đường dài trên cổ tay mình, Từng giọt máu đỏ tươi theo đó nhanh chóng chảy xuống. Cậu nhìn thấy vô cùng hoảng sợ, nắm chặt tay anh la lớn: “Anh làm gì vậy, tại sao lại làm bị thương chính mình.*
Anh gỡ tay cậu ra, nghiêm túc nói: “Nếu em không đồng ý theo anh, thì em bị một vết thương nào anh sẽ tự mình làm mình bị thương gấp 10 lần, anh nói được là làm đượC.”
Nói xong anh tiếp tục dùng dao tính rạch thêm một đường vào tay mình. Cậu thấy vậy vô cùng hoảng sợ, cố nắm tay anh không cho anh tiếp tục làm mình bị thương. Máu từ trên tay anh chảy xuống ướt cả tay cậu, cậu từ lâu đã quen tiếp xúc với máu, nhưng đứng trước tình cảnh này thấy máu của anh lại vô cùng hoảng sợ đến mất bình tĩnh.
“Em hưá với anh sẽ theo anh, anh đừng làm như vậy nữa, em hứa, em hứa. ”
Anh nghe cậu nói như vậy trong lòng thấy nhẹ nhàng hẳn, quên cả đau ôm cậu vào lòng.
Cậu lấy lại bình tĩnh, thở ra: “Nhưng trước hết phải kêu y tá băng bó vết thương cho anh đã. ”
Cũng vì một vết thương nhỏ anh miễn cưỡng cũng trở thành một bệnh nhân chung phòng với cậu.
Anh nhìn người mình yêu ngồi trước mặt, cảm thấy rất gần gũi, rất thân thiết, anh tham luyến từng hơi thở của cậu, mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu, quyết không thể buông tay bỏ qua người trước mặt này. Anh chỉ muốn để cậu mãi bên cạnh mình mà một mực thương yêu cưng chiều. ( ý thức chiếm hữu của nam thần quá mạnh mẽ).
Anh ôm cậu vào lòng lấy một cái hộp màu đỏ mở ra đưa cho cậu: “Đây là hai chiếc nhẫn anh đã chọn rất lâu. Tuy nó không có gì đặc biệt nhưng an bỏ vào đó không ít tâm tư. Nếu em chấp nhận đeo nó, anh hứa sau này sẽ chăm sóc cho em.”
Cậu nhìn cặp nhẫn được làm khá tinh tế với mặt đá vuông màu đen, thâm trầm sang trọng. Tuy không cẩn kim cương quý giá nhưng tấm lòng của anh không phải quý hơn cả kim cương sao.
Đến bây giờ cậu vẫn cứ không tin vì cớ gì một người như anh lại cam tâm yêu cậu, lại khổ sở vì cậu, lo lắng vì cậu? Không lẽ chỉ vì một chữ yêu mà khiến một nam thần như anh phải thay đổi và cũng khiến một con người vốn lạnh lùng như cậu cũng thay đổi.
“Vì một người như em, anh làm vậy có xứng đáng không? Em là một người hai tay dính máu, là một người đàn ông, em không thể sinh con cho anh được.”
Anh nắm tay cậu kiên định: “Anh không cần biết nhiều như vậy, với anh yêu là yêu không tính toán. Chỉ cần tim anh có thể rung động vì một người anh sẽ bất chấp tất cả làm cho người đó được hạnh phúc.”
Cậu cảm động càng ôm chặt vào người anh, nước mắt chảy ướt cả một khoảng áo anh. Từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ nam nhi đổ máu không rơi lệ, nhưng cậu vì anh đã mấy lần cảm động mà khóc. Anh nâng cằm cậu lên đặt vào môi cậu một nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn. Dài đến nỗi cậu thở không nổi đẩy anh ra thở hổn hển: “Sao lúc nào em cũng thua anh về chuyện này vậy? Anh lợi hại thật.”
( Có gì đâu mà ngạc nhiên hả thiếu gia, nếu cậu đóng từng đó phim ngôn tình, ôm hôn từng đó cô gái, chưa kể những lúc bị NG (not good) thì sẽ luyện được tuyệt chiêu hôn hít đó thôi.)
Anh cười cười lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cậu, nói: “Đã đeo rồi là không hối hận, cũng không được tháo ra. ”
Cậu cũng lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay anh. “Anh cũng phải như vậy … không cho phép được xa em. ”
Anh kéo cậu vào lòng, hai tay đan vào nhau, môi lại tìm môi dây dưa không dứt.
“Em buồn ngủ không, dựa vào anh ngủ nè. Anh sẽ ôm em đến khi nào em thức dậy.”
Anh chưa nói hết câu, nhìn xuống anh đã thấy cậu dùi đầu vào ngực mình ngủ từ hồi nào. Anh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, anh xoay người dựa vào tường ôm cậu ngủ. Hai hôm nay anh cũng có ngủ một giấc ngủ yên ổn nào đâu.
Trần phu nhân là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp. Dù đã lớn tuổi nhưng cũng không làm vẻ đẹp kia kém đi. Nhưng vẻ đẹp đó cũng có vài phần lạnh lùng và xa cách, khiến người ta chỉ muốn nhìn từ xa mà không dám tiếp xúc. Cậu rất là giống mẹ, đẹp nhưng lạnh lùng, nên đến bây giờ cậu chưa từng yêu ai và cũng không ai dám yêu cậu. Chỉ có anh như một tiểu thái dương len lỏi vào tim cậu, làm tan chảy những tảng băng trong cậu, khiến cậu hôm nay phải đối diện với mẹ mình nói lời tạm biệt.
“Mẹ yên tâm, con chỉ là rời xã đoàn đến Hồng Kông một thời gian, con sẽ về thăm mẹ. Mẹ rãnh cũng sẽ đến Hồng Kông du lịch mua sắm thăm con mà. ”
Trần phu nhân âu yếm nhìn cậu con trai cưng nói: “Công việc xã đoàn con đành bỏ hết sao, con đã cống hiến ở đó rất nhiều, nói bỏ là bỏ à. Anh hai con không nói gì sao?”
Cậu cầm tay mẹ chầm chậm trả lới: “Con chán cảnh chém giết ngày đêm lo lắng rồi. Công việc xã đoàn cũng dần ổn định. Anh hai cũng đã biết ý của con, khi con đã quyết sẽ không thay đổi. Mẹ, xin mẹ toại nguyện cho con.”
Trần phu nhân thở dài: “Mẹ cũng muốn gặp người đàn ông nào có thể làm Thần con của mẹ lại thay đổi như thế. Từ một người tự cao tự đại, lạnh lùng vô tình lại cam tâm tình nguyện vì người đó mà sống một cuộc sống âm thầm lặng lẽ.”
Cậu vui vẻ cười cười: “Mẹ phải nói là con đã bẻ cong anh ấy, khiến anh ấy bất chấp tất cả vì con. Anh ấy đang làm việc ở Trung Quốc, khi xong việc con sẽ đem anh ấy về ra mắt mẹ. ”
Trần phu nhân ngạc nhiên hỏi: “Nó ở Trung Quốc sao con lại ở Hồng Kông, không phải con đi theo nó sao?”
“Mẹ không biết gì hết. Con đâu phải nữ nhân mà phải cứ theo đuôi người ta. Anh ấy có nhà ở Hồng Kông nên muốn con qua bên ấy. Anh sợ con ở đây sẽ làm loạn nữa.”
Trần phu nhân lắc đầu nhìn con trai: “Thần con, con cứ đi đi, nếu con thấy vui mẹ cũng không phản đối.”
Cậu vui vẻ cầm tay bà cảm động nói: “Con cảm ơn mẹ đã hiểu cho con…”
******************
TRUNG QUỐC
Dù yêu nhau nhiều bao nhiêu đi nữa cũng phải làm việc thôi. Anh còn nhiều dự án phải làm không thể bỏ bê sự nghiệp mà mình nhiều năm gầy dựng. Anh và cậu hứa hẹn tối nào cũng vào lúc 9 giờ sẽ điện thoại cho nhau. Như vậy tuy xa nhưng vẫn không ôm nổi khổ tương tư như trước.
Anh đang nhận một Show truyền hình thực tế. Hai ngày cuối tuần được nghỉ anh sẽ bay qua Đài Loan với cậu, anh mỉm cười, như vậy cũng không tính là quá xa nhau. Những lúc đó cậu sẽ bỏ tất cả công việc để cùng anh vui chơi, và ngủ (anh vẫn không hiểu sao cậu có thể ngủ nhiều vậy). Cũng coi như đang hưởng tuần trăng mật vậy, dù sao hai người cũng không tiện công khai.
Nhưng anh vẫn không ngờ mọi việc không suôn sế như mình nghĩ.
Hôm đó như mọi lần, sau khi quay xong anh về phòng nghỉ ngơi đợi điện thoại của của cậu. 9 giờ rồi 9h30′ vẫn không có điện thoại, lòng nóng như lửa đốt anh đã gọi cho cậu mấy lần mà vẫn không liên lạc được. Anh chỉ ước giá như bây giờ mình có thể mọc cánh, một phát có thể bay tới Đài Loan.
Rốt cuộc gần 10 giờ cậu mới điện cho anh, giọng nói có vẻ rất mệt nhọc, dứt quãng: “Em xin lỗi có việc nên em gọi cho anh trễ.”
Anh lo lắng hỏi: “Em có gì phải không, anh thấy giọng nói em rất lạ, em mệt à?”
“Em không sao, anh đừng 1o. Em hơi mệt thôi. Em muốn ngủ. Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon anh nhé.”
Nói xong cậu liền cúp máy.
Anh cảm thấy rất kì lạ. Bình thường hai người nói chuyện, cậu lúc nào cũng không muốn cúp máy, hơn nữa thái độ lại rất bất thường. Không thể không tìm hiểu, anh gọi điện cho Lâm Hy.
“Trúc Liên bang ở bên đó sảy ra chuyện phải không?”
“Nam thần cuả tôi, cậu đúng là đoán việc như thần”. Lâm Hy tỏ vẻ ngạc nhiên “Đúng là có chuyện thật.”
Anh hấp tấp hỏi dồn: “Chuyện gì, anh nói nhanh cho tôi nghe.”
“Trúc Liên bang kéo quân giành lại địa bàn, một trận chiến lớn vừa diễn ra, có sự can thiệp của cảnh sát nữa. Tôi đang ở hiện trường nè. Máu me đầy đường, quang cảnh rất hỗn loạn.”
Lâm Hy nói như phóng viên truyền hình trực tiếp từ hiện trường.
“Rồi sao nữa, có ai bị thương không?” Anh lo lắng hỏi.
“Trận đại chiến đẫm máu mà hỏi có ai bị thương không à? xe cấp cứu có đến mấy chiếc kìa.”
“Ý tôi hỏi là nhị thiếu gia của Trúc Liên Bang kìa.”
Nghe tới đây Lâm Hy à lên một tiếng, thì ra nam thần của mình quan tâm đến người kia.
“Hình như Nhị thiếu gia bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, cậu ấy được bang hội đưa lên xe đi rồi.”
Nghe xong anh cảm thấy lạnh cả ngứời, đứng không muốn vững nữa. Nếu cậu có gì anh không biết làm sao. Hít thở mấy cái thật sâu anh lấy lại bình tĩnh nói với Lâm Hy: “Anh theo dõi tin này giùm tôi, có gì mới báo cho tôi biết. Sáng thứ 7 tôi sẽ bay tới Đài Loan.”
Show này không thể bỏ ngang vì đã ký hợp đồng, vì lợi ích chung của cả tổ nửa, nếu không anh đã ngay lập tức ra sân bay rồi. Thì ra em ấy bị thương mà vẫn ráng gọi điện cho mình, trong lòng anh dâng lên một sự chua xót lẫn thương yêu. Anh không ngờ ở đây mình giả làm một học sinh 17 tuổi ngây thơ đi học, thì ở bên kia người yêu bé nhỏ cuả mình lại xách dao đi chém người, gây ra một trận hỗn chiến đổ máu.
ĐÀI LOAN
Vừa xuống máy bay anh lập tức chạy vào bệnh viện thăm cậu. Lâm Hy cho anh địa chỉ bệnh viện, đàn em của cậu biết anh nên dẫn anh vào phòng VIP thăm Cậu.
Trái với vẻ lo lắng của anh, cậu nằm trên giường bệnh, tai đeo headphone lẩm bẩm hát. “Khi màn đêm buông xuống trên những con ngõ nhỏ. Chúng ta lặng lẽ bước զua. Ghi nhớ ngày hôm nay, buổi tối này, khi kể chuyện ngày hôm qua và nói về ngày hôm nay bên tách cafe ấm áp…. tình yêu khiến người ta an tâm thanh thản nhưng cũng có lúc lắm bất an…”
(đây là lời bài hát “Rồi cũng có ngày chúng ta sẽ già” của Chung Hán Lương.)
“Em cũng biết là tình yêu sẽ làm cho người ta đôi lúc lắm bất an hả? Sao cứ làm cho anh mãi lo lắng cho em vậy?”
Cậu thấy anh rất vui mừng, nhưng nghe anh nói biết là anh đang giận nên chỉ biết cúi đầu nói: “Em xin lỗi, em chỉ không muốn anh lo cho em nên mới giấu anh thôi. Em không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, tại anh hai em lo lắng mới bắt em vào bệnh viện kiểm tra thôi. Giờ em khỏe rồi đã có thể ra ngoài đi chơi với anh.”
Anh giận dữ nhìn cậu: “Anh đến đây không phải đi chơi với em. Em bị thương như vậy phải ở đây chữa trị đàng hoàng. Còn nữa, em đường đường là nhị thiếu gia có cần phải đích thân đi chém giết nguy hiểm như vậy không?”
Cậu uất ức nói: “Anh không biết gì hết, em đích thân ra trận là làm tăng sĩ khí của anh em, cũng là tăng thêm danh tiếng trong chốn giang hồ của mình. Cũng giống như anh không lẽ nổi tiếng rồi không đóng phim nữa sao. Anh vẫn phải làm để duy trì tên tuổi của mình mà.”
Anh thở dài: “Hai việc này đâu có giống nhau mà em suy diễn như vậy. Em làm vậy là rất nguy hiểm. Nếu em có bề gì, anh biết phải làm sao đây. Em có hiểu là anh lo cho em lắm không. Biết em bị thương anh không thể nào yên tâm được. Nếu không vì công việc ép buộc, anh đã sớm đến đây. Ngày hôm qua biết tin anh như ngồi trên đống lửa vậy.”
Cậu thấy thái độ của anh đối với mình như vậy cảm động vô cùng, sóng mũi cay cay, ứa nước mắt, dụi đầu vào ngực anh bắt đầu thút thít: “Em xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa. Anh thông cảm đây là công việc của gia đình em.”
Cậu quả thật không có lựa chọn mà.
Anh cũng không ngờ công việc cuả cậu lại nguy hiểm như thế. Anh tưởng cậu là thiếu gia thì không làm những việc chém giết giành địa bàn. Thì ra những vết sẹo trên người cậu từ đó mà ra. Còn những giấc ngủ ngon hình như cũng hiếm có đối với cậu. Chả trách khi bên mình cậu lại có thể ngủ nhiều như vậy. Anh thấy thương cậu nhiều hơn, lại càng quyết tâm bảo vệ cậu cả đời, không muốn cậu gặp nguy hiểm nữa.
“Anh muốn em đi theo anh, không làm gì nữa hết, chỉ cần ở bên anh, anh hứa sẽ chăm sóc em suốt đời.”
Cậu nghe anh nói rất vui mừng, nhưng vẫn còn có điều khó sử: “Nhưng còn công việc ở bang hội em không thể bỏ. Vả lại em đâu phải đàn bà mà để anh bao dưỡng.”
Anh ôm cậu vào lòng ôn nhu nói: “Anh biết ոհư vậy, nhưng anh không chịu nổi cảm giác bất cứ lúc nào cũng phải cứ lo lắng cho em. Nếu cứ dài như vậy anh cũng chết trước em vì đau tim đó. Vả lại lúc trước em đã từng nói nếu anh tìm được em, em nguyện ý vì anh làm tất cả mà. Anh có bắt em bỏ gia đình đâu, chỉ là bỏ công việc đó đi theo anh thôi.”
Cậu vẫn lưỡng lự: “Anh cho em suy nghĩ một thời gian đi, chuyện này không thể giải quyết một ngày một bữa là xong được.”
Nếu không bắt cậu rời xa chỗ này, chắc chắn sẽ có ngày xảy ra chuyện thôi.
Anh nhìn cậu, thấy vẻ mặt cậu như thế liền vô cùng thất vọng. Anh rất sợ mất cậu, sợ cảm giác lo lắng không yên trong lòng. Anh biết tính cậu liều lĩnh, một ngày không bắt cậu rời xa chỗ này, chắc sẽ sãy ra chuyện thôi.
Trông thấy con dao gọt trái cây trên bàn, anh ngay lập tức cầm nó lên rạch một đường dài trên cổ tay mình, Từng giọt máu đỏ tươi theo đó nhanh chóng chảy xuống. Cậu nhìn thấy vô cùng hoảng sợ, nắm chặt tay anh la lớn: “Anh làm gì vậy, tại sao lại làm bị thương chính mình.*
Anh gỡ tay cậu ra, nghiêm túc nói: “Nếu em không đồng ý theo anh, thì em bị một vết thương nào anh sẽ tự mình làm mình bị thương gấp 10 lần, anh nói được là làm đượC.”
Nói xong anh tiếp tục dùng dao tính rạch thêm một đường vào tay mình. Cậu thấy vậy vô cùng hoảng sợ, cố nắm tay anh không cho anh tiếp tục làm mình bị thương. Máu từ trên tay anh chảy xuống ướt cả tay cậu, cậu từ lâu đã quen tiếp xúc với máu, nhưng đứng trước tình cảnh này thấy máu của anh lại vô cùng hoảng sợ đến mất bình tĩnh.
“Em hưá với anh sẽ theo anh, anh đừng làm như vậy nữa, em hứa, em hứa. ”
Anh nghe cậu nói như vậy trong lòng thấy nhẹ nhàng hẳn, quên cả đau ôm cậu vào lòng.
Cậu lấy lại bình tĩnh, thở ra: “Nhưng trước hết phải kêu y tá băng bó vết thương cho anh đã. ”
Cũng vì một vết thương nhỏ anh miễn cưỡng cũng trở thành một bệnh nhân chung phòng với cậu.
Anh nhìn người mình yêu ngồi trước mặt, cảm thấy rất gần gũi, rất thân thiết, anh tham luyến từng hơi thở của cậu, mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu, quyết không thể buông tay bỏ qua người trước mặt này. Anh chỉ muốn để cậu mãi bên cạnh mình mà một mực thương yêu cưng chiều. ( ý thức chiếm hữu của nam thần quá mạnh mẽ).
Anh ôm cậu vào lòng lấy một cái hộp màu đỏ mở ra đưa cho cậu: “Đây là hai chiếc nhẫn anh đã chọn rất lâu. Tuy nó không có gì đặc biệt nhưng an bỏ vào đó không ít tâm tư. Nếu em chấp nhận đeo nó, anh hứa sau này sẽ chăm sóc cho em.”
Cậu nhìn cặp nhẫn được làm khá tinh tế với mặt đá vuông màu đen, thâm trầm sang trọng. Tuy không cẩn kim cương quý giá nhưng tấm lòng của anh không phải quý hơn cả kim cương sao.
Đến bây giờ cậu vẫn cứ không tin vì cớ gì một người như anh lại cam tâm yêu cậu, lại khổ sở vì cậu, lo lắng vì cậu? Không lẽ chỉ vì một chữ yêu mà khiến một nam thần như anh phải thay đổi và cũng khiến một con người vốn lạnh lùng như cậu cũng thay đổi.
“Vì một người như em, anh làm vậy có xứng đáng không? Em là một người hai tay dính máu, là một người đàn ông, em không thể sinh con cho anh được.”
Anh nắm tay cậu kiên định: “Anh không cần biết nhiều như vậy, với anh yêu là yêu không tính toán. Chỉ cần tim anh có thể rung động vì một người anh sẽ bất chấp tất cả làm cho người đó được hạnh phúc.”
Cậu cảm động càng ôm chặt vào người anh, nước mắt chảy ướt cả một khoảng áo anh. Từ nhỏ cậu đã được dạy dỗ nam nhi đổ máu không rơi lệ, nhưng cậu vì anh đã mấy lần cảm động mà khóc. Anh nâng cằm cậu lên đặt vào môi cậu một nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn. Dài đến nỗi cậu thở không nổi đẩy anh ra thở hổn hển: “Sao lúc nào em cũng thua anh về chuyện này vậy? Anh lợi hại thật.”
( Có gì đâu mà ngạc nhiên hả thiếu gia, nếu cậu đóng từng đó phim ngôn tình, ôm hôn từng đó cô gái, chưa kể những lúc bị NG (not good) thì sẽ luyện được tuyệt chiêu hôn hít đó thôi.)
Anh cười cười lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cậu, nói: “Đã đeo rồi là không hối hận, cũng không được tháo ra. ”
Cậu cũng lấy chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay anh. “Anh cũng phải như vậy … không cho phép được xa em. ”
Anh kéo cậu vào lòng, hai tay đan vào nhau, môi lại tìm môi dây dưa không dứt.
“Em buồn ngủ không, dựa vào anh ngủ nè. Anh sẽ ôm em đến khi nào em thức dậy.”
Anh chưa nói hết câu, nhìn xuống anh đã thấy cậu dùi đầu vào ngực mình ngủ từ hồi nào. Anh mỉm cười xoa xoa đầu cậu, anh xoay người dựa vào tường ôm cậu ngủ. Hai hôm nay anh cũng có ngủ một giấc ngủ yên ổn nào đâu.
Trần phu nhân là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp. Dù đã lớn tuổi nhưng cũng không làm vẻ đẹp kia kém đi. Nhưng vẻ đẹp đó cũng có vài phần lạnh lùng và xa cách, khiến người ta chỉ muốn nhìn từ xa mà không dám tiếp xúc. Cậu rất là giống mẹ, đẹp nhưng lạnh lùng, nên đến bây giờ cậu chưa từng yêu ai và cũng không ai dám yêu cậu. Chỉ có anh như một tiểu thái dương len lỏi vào tim cậu, làm tan chảy những tảng băng trong cậu, khiến cậu hôm nay phải đối diện với mẹ mình nói lời tạm biệt.
“Mẹ yên tâm, con chỉ là rời xã đoàn đến Hồng Kông một thời gian, con sẽ về thăm mẹ. Mẹ rãnh cũng sẽ đến Hồng Kông du lịch mua sắm thăm con mà. ”
Trần phu nhân âu yếm nhìn cậu con trai cưng nói: “Công việc xã đoàn con đành bỏ hết sao, con đã cống hiến ở đó rất nhiều, nói bỏ là bỏ à. Anh hai con không nói gì sao?”
Cậu cầm tay mẹ chầm chậm trả lới: “Con chán cảnh chém giết ngày đêm lo lắng rồi. Công việc xã đoàn cũng dần ổn định. Anh hai cũng đã biết ý của con, khi con đã quyết sẽ không thay đổi. Mẹ, xin mẹ toại nguyện cho con.”
Trần phu nhân thở dài: “Mẹ cũng muốn gặp người đàn ông nào có thể làm Thần con của mẹ lại thay đổi như thế. Từ một người tự cao tự đại, lạnh lùng vô tình lại cam tâm tình nguyện vì người đó mà sống một cuộc sống âm thầm lặng lẽ.”
Cậu vui vẻ cười cười: “Mẹ phải nói là con đã bẻ cong anh ấy, khiến anh ấy bất chấp tất cả vì con. Anh ấy đang làm việc ở Trung Quốc, khi xong việc con sẽ đem anh ấy về ra mắt mẹ. ”
Trần phu nhân ngạc nhiên hỏi: “Nó ở Trung Quốc sao con lại ở Hồng Kông, không phải con đi theo nó sao?”
“Mẹ không biết gì hết. Con đâu phải nữ nhân mà phải cứ theo đuôi người ta. Anh ấy có nhà ở Hồng Kông nên muốn con qua bên ấy. Anh sợ con ở đây sẽ làm loạn nữa.”
Trần phu nhân lắc đầu nhìn con trai: “Thần con, con cứ đi đi, nếu con thấy vui mẹ cũng không phản đối.”
Cậu vui vẻ cầm tay bà cảm động nói: “Con cảm ơn mẹ đã hiểu cho con…”