Nằm sai giường rồi sau này làm sao gả đây = =
Tắt điếu thuốc trong tay, Tiêu Minh Phàm nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, một tay đút vào túi quần, một tay chơi đùa với điện thoại di động, tựa hồ đụng phải nút nào, màn hình sáng lên, trên màn hình xuất hiện một loạt kí tự, tin nhắn được phát ba ngày trước, mà thời gian biểu thị bây giờ là 31/12/2012 4:00.
“Chúng ta không thích hợp.Chia tay thì tốt hơn.”
Tiêu Minh Phàm nghĩ không ra nguyên nhân đối phương chia tay, cũng không hỏi tới, vốn không phải là người nhiều lời, gặp phải đối tượng cái gì cũng giấu ở trong lòng, tổ hợp như vậy muốn cùng một chỗ thật không dễ dàng. Nhớ lại mâu thuẫn lúc ban đầu là do đối phương bảo mình yêu không nhiều, Tiêu Minh Phàm cũng không hiểu được người đó rốt cuộc muốn loại yêu thương gì. Khi đối phương nhắn tới những lời này, mệt mỏi tiêu tan hết, Tiêu Minh Phàm không có đi truy vấn trở lại, cũng không trả lời, chỉ là đăng ký một vé xe lửa, đi đâu cũng không sao, bản thân tạm thời trở nên thoải mái là được. Vì thế, giờ này khắc này, Tiêu Minh Phàm đang ở trên xe lửa.
Nhớ đến hành vi có chút xúc động của mình, Tiêu Minh Phàm nở nụ cười, quả thực là hành động của trẻ con a, bất quá tựa hồ đã lâu lắm rồi không thả lỏng bản thân, lần này xem như là tự thưởng ngày nghỉ cho mình đi, có lẽ đây là chuyến du lịch không tồi a, trừ bỏ lúc khởi đầu gặp được tiểu nam sinh mơ hồ kia.
Nghĩ đến đây Tiêu Minh Phàm thật sự bật cười, nam sinh kia thật là sinh viên sao? Lúc nhân viên tàu đến kiểm tra vé xe, Tiêu Minh Phàm vô tình nhìn được thẻ học sinh đối phương móc ra, có chút giật mình.
Thấy thế nào cũng giống như bộ dáng học sinh trung học, cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ, thanh âm cũng rất nhỏ, làn da trắng trắng nộn nộn giống bé gái, đôi mắt tròn trịa như một động vật nhỏ nào đó, còn thường thường thích đô đô miệng, bộ dáng ngốc ngốc bò lên giường thật rất buồn cười, lúc ăn không chút che dấu quan sát mình, một đứa nhỏ như vậy a...
Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng mơ hồ của người nọ đi qua khu vực hút thuốc, quả thật là... vừa nhìn liền biết chưa tỉnh ngủ a.
Thoáng nhìn xe lửa lại dừng ở trạm, tựa hồ lần này phải dừng rất lâu, đem điện thoại sắp hết pin cất đi, Tiêu Minh Phàm xoay người quay về khu giường nằm.
Tiêu Minh Phàm vừa leo lên giường mình liền phát hiện có gì đó không thích hợp, có người?
Thân mình cứ vậy treo ở không trung, hai tay chống đỡ hai bên thành giường, Tiêu Minh Phàm đầu tiên nghĩ mình đi sai giường sao? Không xui như vậy đi?Nhờ vào ánh đèn mỏng manh ngẩng lên nhìn bảnh hiệu giường, đúng rồi a. Vậy đây là ai?!!
Ánh mắt đi xuống, Tiêu Minh Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra người đang cuộn mình thành một cục là đứa bé vừa rồi? Đây là tình huống gì???
Nhớ đến ánh mắt người nọ lúc nãy mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, trong lòng hiểu ra vài phần, hóa ra không phải do mình đi lầm, mà là...
Tiêu Minh Phàm có chút xấu hổ, lúc này nghĩ nên làm như thế nào?Xem tiểu hài tử này ngủ rất ngon, ôm áo khoác của mình lộ ra nụ cười nhợt nhạt, Tiêu Minh Phàm nghĩ chẳng lẽ mình phải đi tìm giường cậu ta rồi ngủ sao?Không không, như vậy thật không lễ phép, vậy chẳng lẽ mình phải ngồi phía dưới cả đêm? Như vậy thật ngu ngốc đi.
Càng nghĩ, Tiêu Minh Phàm quyết định nên đánh thức đứa nhỏ này,:”Uy uy, cậu tỉnh tỉnh.” Thanh âm có chút nhỏ do sợ đánh thức người khác.
“Ân... Đừng vỗ.”Nhẹ nhàng trở mình, Trầm Lập Thu bất mãn, lầu bầu nói.
Cơ thể mình càng chống lên, tiểu hài tử này càng xoay người, lưng đã sắp đụng tới thành giường, Tiêu Minh Phàm thống khổ duy trì tư thế này, giường cứng thật sự rất nhỏ, bản thân nằm một mình đã không thẳng được thắt lưng, hơi cong một chút là có thể đụng và đầu giường, khổ như thế mà bây giờ còn phải mẹ nó chiều theo tiểu hài tử này nữa.
“Uy...Đồng học, cậu tỉnh tỉnh a, cậu ngủ sai giường rồi.” Không cam lòng, Tiêu Minh Phàm tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng vỗ mặt người dưới thân, làn da rất trơn mịn nha. Nhưng mà Tiêu Minh Phàm hiện tại không rảnh mà nghĩ nhiều như vậy, bởi vì người dưới thân không kiên nhẫn nữa, chìa tay trực tiếp ôm cổ của anh.
Thiếu chút nữa toàn thân đều đặt ở trên người anh, Tiêu Minh Phàm giây cuối cùng chật vật lấy tay ra khỏi người mình, nhịn không được có chút tức giận, lại nhấc đầu lên, chợt thấy khuôn mặt tiểu hài tử gần trong gang tấc, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu tới, rọi vào vẻ mặt yên tĩnh của đứa nhỏ, làn da nộn nộn, cái mũi khéo léo động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng ướt át, còn có khóe mắt nhắm lại, ẩn ẩn nhìn ra ý vị thỏa mãn, giống như đang ôm vật gì quý giá nhất.
Hơi thở đứa nhỏ đánh vào mặt mình, mang theo mùi sữa thơm tự nhiên, là do trước khi ngủ uống sữa sao? Tiêu Minh Phàm một bụng nóng giận tiêu tan, đứa nhỏ này, về sau sẽ rất mê người a.
Sau một lát mới ý thức được bản thân hiếm khi thất thần, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, giật ra cự ly một chút, bàn tay vòng sau cổ mình rớt ra, sau khi cách ra khoảng cách xa hơn chút lại bắt đầu nhẹ nhàng gọi dậy, nhưng mà đứa nhỏ kia do gặp mộng không có gối ôm gấu bự mà bất an vặn vẹo, không chút nào để ý tới.
“Ấy ấy!” Lập tức lấy tayổn định người nọ, Tiêu Minh Phàm sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh, xe lửa bắt đầu chạy, tiểu hài tử này vừa rồi thiếu chút nữa rớt xuống tay vịn. Không đợi Tiêu Minh Phàm hoàn hồn xong, tay chân tiểu hài tử lại quấn lên, ôm chặt lưng hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, thỏa mãn rên rỉ một cái.
“Uy...” Tiêu Minh Phàm giờ phút này dở khóc dở cười, đứa gấu nhỏ này rốt cuộc là con nhà ai đây o(╥﹏╥)o
( Tác giả viết: (lll¬ω¬), đứa gấu nhỏ này về sau là người nhà ngươi a...)
Quan sát một chút, Tiêu Minh Phàm bắt gặp nét mỏi mệt trên mặt người nọ, đại khái hiểu ra đứa nhỏ này chưa từng chịu cực khổ, nhớ lại đủ loại hành động lúc trước của cậu, đây có lẽ là lần đầu tiên đi xe lửa đi, con phú quý nhà người ta a, quên đi. Cứ để cho cậu ngủ ngon giấc...
Gian khổ dịch chuyển tư thế, Tiêu Minh Phàm nằm bên ngoài, nghiêng người qua, đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực mình, nhận mệnh đi.
Mà Trầm Lập Thu bởi vì được ôm lấy gấu bự, cao hứng hướng tới cọ cọ trong ngực, ngọt ngào ngủ tiếp.
Đáng thương Tiêu đại thần của chúng ta, vốn giường đã chật chội, một người nằm còn ngại nhỏ, hiện tại lại thêm sinh vật lớn như vậy, tuy nói nam hài thực nhỏ gầy, nhưng tốt xấu gì còn là một bé trai một thước bảy! Khung xương gì đó cũng không phải là nhỏ! Hơn nữa bản thân cao lớn một thước tám, bây giờchen chúc nhau trên cái giường nhỏ! Đây không phải là muốn mệnh người sao o(╥﹏╥)o!!
Ngắm nhìn người nọ ngủ say sưa, Tiêu đại thần cũng chỉ biết thở dài.
Tắt điếu thuốc trong tay, Tiêu Minh Phàm nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ, một tay đút vào túi quần, một tay chơi đùa với điện thoại di động, tựa hồ đụng phải nút nào, màn hình sáng lên, trên màn hình xuất hiện một loạt kí tự, tin nhắn được phát ba ngày trước, mà thời gian biểu thị bây giờ là 31/12/2012 4:00.
“Chúng ta không thích hợp.Chia tay thì tốt hơn.”
Tiêu Minh Phàm nghĩ không ra nguyên nhân đối phương chia tay, cũng không hỏi tới, vốn không phải là người nhiều lời, gặp phải đối tượng cái gì cũng giấu ở trong lòng, tổ hợp như vậy muốn cùng một chỗ thật không dễ dàng. Nhớ lại mâu thuẫn lúc ban đầu là do đối phương bảo mình yêu không nhiều, Tiêu Minh Phàm cũng không hiểu được người đó rốt cuộc muốn loại yêu thương gì. Khi đối phương nhắn tới những lời này, mệt mỏi tiêu tan hết, Tiêu Minh Phàm không có đi truy vấn trở lại, cũng không trả lời, chỉ là đăng ký một vé xe lửa, đi đâu cũng không sao, bản thân tạm thời trở nên thoải mái là được. Vì thế, giờ này khắc này, Tiêu Minh Phàm đang ở trên xe lửa.
Nhớ đến hành vi có chút xúc động của mình, Tiêu Minh Phàm nở nụ cười, quả thực là hành động của trẻ con a, bất quá tựa hồ đã lâu lắm rồi không thả lỏng bản thân, lần này xem như là tự thưởng ngày nghỉ cho mình đi, có lẽ đây là chuyến du lịch không tồi a, trừ bỏ lúc khởi đầu gặp được tiểu nam sinh mơ hồ kia.
Nghĩ đến đây Tiêu Minh Phàm thật sự bật cười, nam sinh kia thật là sinh viên sao? Lúc nhân viên tàu đến kiểm tra vé xe, Tiêu Minh Phàm vô tình nhìn được thẻ học sinh đối phương móc ra, có chút giật mình.
Thấy thế nào cũng giống như bộ dáng học sinh trung học, cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ, thanh âm cũng rất nhỏ, làn da trắng trắng nộn nộn giống bé gái, đôi mắt tròn trịa như một động vật nhỏ nào đó, còn thường thường thích đô đô miệng, bộ dáng ngốc ngốc bò lên giường thật rất buồn cười, lúc ăn không chút che dấu quan sát mình, một đứa nhỏ như vậy a...
Trong đầu đột nhiên xuất hiện bộ dáng mơ hồ của người nọ đi qua khu vực hút thuốc, quả thật là... vừa nhìn liền biết chưa tỉnh ngủ a.
Thoáng nhìn xe lửa lại dừng ở trạm, tựa hồ lần này phải dừng rất lâu, đem điện thoại sắp hết pin cất đi, Tiêu Minh Phàm xoay người quay về khu giường nằm.
Tiêu Minh Phàm vừa leo lên giường mình liền phát hiện có gì đó không thích hợp, có người?
Thân mình cứ vậy treo ở không trung, hai tay chống đỡ hai bên thành giường, Tiêu Minh Phàm đầu tiên nghĩ mình đi sai giường sao? Không xui như vậy đi?Nhờ vào ánh đèn mỏng manh ngẩng lên nhìn bảnh hiệu giường, đúng rồi a. Vậy đây là ai?!!
Ánh mắt đi xuống, Tiêu Minh Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra người đang cuộn mình thành một cục là đứa bé vừa rồi? Đây là tình huống gì???
Nhớ đến ánh mắt người nọ lúc nãy mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, trong lòng hiểu ra vài phần, hóa ra không phải do mình đi lầm, mà là...
Tiêu Minh Phàm có chút xấu hổ, lúc này nghĩ nên làm như thế nào?Xem tiểu hài tử này ngủ rất ngon, ôm áo khoác của mình lộ ra nụ cười nhợt nhạt, Tiêu Minh Phàm nghĩ chẳng lẽ mình phải đi tìm giường cậu ta rồi ngủ sao?Không không, như vậy thật không lễ phép, vậy chẳng lẽ mình phải ngồi phía dưới cả đêm? Như vậy thật ngu ngốc đi.
Càng nghĩ, Tiêu Minh Phàm quyết định nên đánh thức đứa nhỏ này,:”Uy uy, cậu tỉnh tỉnh.” Thanh âm có chút nhỏ do sợ đánh thức người khác.
“Ân... Đừng vỗ.”Nhẹ nhàng trở mình, Trầm Lập Thu bất mãn, lầu bầu nói.
Cơ thể mình càng chống lên, tiểu hài tử này càng xoay người, lưng đã sắp đụng tới thành giường, Tiêu Minh Phàm thống khổ duy trì tư thế này, giường cứng thật sự rất nhỏ, bản thân nằm một mình đã không thẳng được thắt lưng, hơi cong một chút là có thể đụng và đầu giường, khổ như thế mà bây giờ còn phải mẹ nó chiều theo tiểu hài tử này nữa.
“Uy...Đồng học, cậu tỉnh tỉnh a, cậu ngủ sai giường rồi.” Không cam lòng, Tiêu Minh Phàm tiếp tục dùng tay nhẹ nhàng vỗ mặt người dưới thân, làn da rất trơn mịn nha. Nhưng mà Tiêu Minh Phàm hiện tại không rảnh mà nghĩ nhiều như vậy, bởi vì người dưới thân không kiên nhẫn nữa, chìa tay trực tiếp ôm cổ của anh.
Thiếu chút nữa toàn thân đều đặt ở trên người anh, Tiêu Minh Phàm giây cuối cùng chật vật lấy tay ra khỏi người mình, nhịn không được có chút tức giận, lại nhấc đầu lên, chợt thấy khuôn mặt tiểu hài tử gần trong gang tấc, ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ chiếu tới, rọi vào vẻ mặt yên tĩnh của đứa nhỏ, làn da nộn nộn, cái mũi khéo léo động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng ướt át, còn có khóe mắt nhắm lại, ẩn ẩn nhìn ra ý vị thỏa mãn, giống như đang ôm vật gì quý giá nhất.
Hơi thở đứa nhỏ đánh vào mặt mình, mang theo mùi sữa thơm tự nhiên, là do trước khi ngủ uống sữa sao? Tiêu Minh Phàm một bụng nóng giận tiêu tan, đứa nhỏ này, về sau sẽ rất mê người a.
Sau một lát mới ý thức được bản thân hiếm khi thất thần, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, giật ra cự ly một chút, bàn tay vòng sau cổ mình rớt ra, sau khi cách ra khoảng cách xa hơn chút lại bắt đầu nhẹ nhàng gọi dậy, nhưng mà đứa nhỏ kia do gặp mộng không có gối ôm gấu bự mà bất an vặn vẹo, không chút nào để ý tới.
“Ấy ấy!” Lập tức lấy tayổn định người nọ, Tiêu Minh Phàm sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh, xe lửa bắt đầu chạy, tiểu hài tử này vừa rồi thiếu chút nữa rớt xuống tay vịn. Không đợi Tiêu Minh Phàm hoàn hồn xong, tay chân tiểu hài tử lại quấn lên, ôm chặt lưng hắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, thỏa mãn rên rỉ một cái.
“Uy...” Tiêu Minh Phàm giờ phút này dở khóc dở cười, đứa gấu nhỏ này rốt cuộc là con nhà ai đây o(╥﹏╥)o
( Tác giả viết: (lll¬ω¬), đứa gấu nhỏ này về sau là người nhà ngươi a...)
Quan sát một chút, Tiêu Minh Phàm bắt gặp nét mỏi mệt trên mặt người nọ, đại khái hiểu ra đứa nhỏ này chưa từng chịu cực khổ, nhớ lại đủ loại hành động lúc trước của cậu, đây có lẽ là lần đầu tiên đi xe lửa đi, con phú quý nhà người ta a, quên đi. Cứ để cho cậu ngủ ngon giấc...
Gian khổ dịch chuyển tư thế, Tiêu Minh Phàm nằm bên ngoài, nghiêng người qua, đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực mình, nhận mệnh đi.
Mà Trầm Lập Thu bởi vì được ôm lấy gấu bự, cao hứng hướng tới cọ cọ trong ngực, ngọt ngào ngủ tiếp.
Đáng thương Tiêu đại thần của chúng ta, vốn giường đã chật chội, một người nằm còn ngại nhỏ, hiện tại lại thêm sinh vật lớn như vậy, tuy nói nam hài thực nhỏ gầy, nhưng tốt xấu gì còn là một bé trai một thước bảy! Khung xương gì đó cũng không phải là nhỏ! Hơn nữa bản thân cao lớn một thước tám, bây giờchen chúc nhau trên cái giường nhỏ! Đây không phải là muốn mệnh người sao o(╥﹏╥)o!!
Ngắm nhìn người nọ ngủ say sưa, Tiêu đại thần cũng chỉ biết thở dài.