- "Anh con mẹ nó đúng là tiểu nhân! Chơi miệng không nổi, phải dùng đến chiêu này sao?"
Dường như lúc này máu nóng trong người Lập An Hạ đã dồn hết lên não!
- "Ô?" - Từ trong điện thoại vang lên tiếng cười khinh khỉnh của Mục Tống Lâm - "Chị dâu? Ai da, anh hai à, anh cũng thất bại quá đi! Phải bám váy vợ mình như thế cơ à?"
- "Mục Tống Lâm, anh ngậm miệng cho tôi! Tôi..."
- "Mine!"
Mục Tống Thần quay sang nạt lớn, làm Lập An Hạ im bặt, nhưng ngực vẫn phập phồng vì tức. Lời nói của con người trong lúc tức giận, rất không nên nghe...
- "Mục Tống Lâm! Tôi nhớ tôi và anh không còn bất kì quan hệ nào? Sao đùng một cái lại tặng tôi một món quà lớn như thế?"
- "Hahaha, có phải rất lớn hay không? Tôi cũng định là không tặng, bởi thấy anh cùng đường rồi, nhưng mà anh xem, chị dâu vẫn cứ không biết điều như thế! Làm sao tôi chịu được? Một tháng trước còn nói năng lớn tiếng trước mặt tôi ở văn phòng, lẽ nào quên hết rồi sao hai người?"
- "Mục Tống Lâm, người nói anh là tôi! Không phải là Mục Tống Thần! Có muốn làm lớn chuyện lên thì hãy tìm đến tôi!"
- "Vậy sao... Thế nhưng tôi lại thích thì làm thế nào bây giờ?"
- "Tống Lâm, cậu tìm được ở đâu thông tin có người chết vì bị cướp của rồi gán cho tôi thế?"
- "Ở công trường anh đang làm đấy, anh hai yêu quý!"
- "Công trường??!" - Lập An Hạ nghe như có tiếng sấm ngang tai - "Mục Tống Thần, anh đi làm trong công trường??? Anh... Anh..."
- "Ô, tinh thần hi sinh vì nhau cũng cao đáo để nhỉ? Chồng đi làm trong công trường lao lực cực khổ từ sáng đến tối giấu vợ! Vợ ở công ty nhận thêm hồ sơ làm bán sống bán chết không có thời gian ăn uống nghỉ ngơi đến mức có lần ngất trong cơ quan đi giấu chồng! Whoaaa, tình yêu của hai người thật khiến tôi muốn phát khóc nha!"
Lập An Hạ và Mục Tống Thần đồng loạt quay sang trừng mắt nhìn nhau.
- "Anh..."
- "Cô..."
- "Để tôi kể tiếp, ông chủ thầu của anh vừa bị giết lại mất hết tài sản, thời gian lại trùng khớp với lúc ông ta gọi anh vào văn phòng nói chuyện! Camera quay được lúc anh đi ra khỏi chỗ làm, nhưng lại không quay được lúc anh ở trong phòng!"
- "Cậu nói thế, tức là biết tôi không phải là hung thủ?"
- "Dĩ nhiên là không, bởi vì... Người giết ông ta, là tay sai của tôi! Ông ta phát hiện tên đó vào văn phòng trộm đồ của mình, rồi hai người giằng co, sau đó, ông ta chết!"
- "Anh không sợ chúng tôi ghi âm lại sao?"
- "Sẽ không, các người sẽ không. Tôi dám chắc. Một người trọng tình nghĩa, một người là bậc hảo hán, sẽ không giở trò đó!"
- "Cậu có mục đích gì? Muốn lấy thứ gì ở tôi?"
- "Rất đơn giản, mục đích của tôi.... chính là... chị dâu!"
- "Anh muốn gì?" - Thanh âm lạnh lẽo của Lập An Hạ vang lên.
- "Ngày mai, tại khách sạn Thế kỉ, chị đến phòng 308 tìm tôi!" - Ý cười đậm hiện rõ trong từng lời nói của Mục Tống Lâm.
Tay Mục Tống Thần siết chặt thành đấm, nổi cả gân xanh. Hắn cười, một nụ cười vô cùng rợn gai ốc:
- "Cậu đang mơ sao? Tỉnh lại đi, đồ khốn!"
- "Nếu tôi nói không?" - Lập An Hạ cao giọng.
- "Vậy thì... chờ anh ta vào tù đi! Các người không có tiền, thuê nổi luật sư sao?"
- "Mục Tống Lâm, dừng lại mọi việc trước khi nó lệch khỏi đường ray! Anh không thể kiểm soát được những gì anh đang làm đâu!" - Cô rít lên.
- "Thế nhé, khách sạn Thế kỉ, bảy giờ tối mai, phòng 308!"
Rồi Mục Tống Lâm cụp máy.
- "Mine, đừng nghĩ nhiều về lời tên khốn đó nói! Tôi sẽ đi tìm cách!"
Lập An Hạ im lặng vài giây, sau đó vô cùng kiên quyết nói.
- "Tối mai, tôi sẽ đi."
- "Cô bị điên sao? Cô không hiểu hắn muốn thứ gì ư?" - Mục Tống Thần khẩn trương.
- "Thì sao? Tôi chính là để xem, một kẻ tiểu nhân như anh ta có thể giở được trò khốn nạn gì nữa!"
- "Không, bằng mọi giá tôi nhất định sẽ không để cô đi!"
- "Thế thì anh sẽ vào tù!"
- "Cùng lắm thì tôi vào tù, nhưng tôi tuyệt đối không thể mất đi cô!"
- "Mục Tống Thần, người điên chính là anh!"
- "Điên gì chứ?! Tôi muốn bảo vệ người quan trọng nhất đối với tôi, chính là điên hay sao?"
Người quan trọng nhất đối với hắn... Là cô sao?
Lập An Hạ vươn tay ôm lấy Mục Tống Thần, vùi mặt vào trong ngực hắn. Giọng cô rất trầm, cũng rất nhỏ.
- "Anh cứ yên tâm, bổn cô nương đây cho dù thế nào cũng không để anh một mình! Vì anh, tôi có thể hi sinh cả một núi thức ăn! À không đúng, không đúng, nói tóm lại là vì anh, chuyện gì tôi cũng có thể làm!"
Hắn phì cười, xoa đầu cô rối vò.
- "Đồ ăn, trong đầu cô còn chứa cái gì trong đó không?" - Sau đó giọng hắn trầm xuống - "Xin lỗi, tôi vô dụng quá, không thể nào..."
- "Tên thần kinh này, anh lại phát bệnh hả?! Chúng ta đã nói rồi, sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khắn gian trở! Tôi sẽ không bỏ rơi anh! Tôi không cần giàu sang, không cần!"
- "Thế cô cần gì chứ?" - Hắn nhíu mày.
Lập An Hạ ngẩng lên, nhìn sâu vào trong đôi mắt đen của hắn. Rồi cô hơi ngượng, vùi mặt vào ngực hắn lần nữa, sau đó tiến đến gần tai hắn, nhỏ nhẹ thốt lên:
- "Có anh là được rồi!"
Mục Tống Thần vòng tay qua eo cô, hôn xuống. Hắn có thể mất đi tất cả, nhưng cô gái này thì tuyệt đối không! Cùng lắm là vào tù, sợ gì chứ?! Vào tù nhưng tâm trong sạch, vào tù vì bị kẻ xấu hại thì chẳng có gì đáng xấu hổ cả! Hắn không thẹn với lòng hắn, vợ hắn hiểu được sự sạch trong của hắn, hắn còn cần gì hơn thế?!
Lập An Hạ mỉm cười ngọt ngào trong lòng. Thời khắc này, thế là đủ. Cô, bằng mọi giá, nhất định sẽ cứu hắn ra khỏi rắc rối lần này. Vì hắn, cô có thể làm tất cả. Cô không sợ chết, cũng không sợ hiểm nguy, chỉ cần có hắn bên cạnh, mọi chuyện cô đều có thể làm được.
Chung quy, tất cả đều là vì một tiếng "yêu".
_____
- "Mục Tống lâm, tôi nghĩ Lập An Hạ nhất định sẽ không tới!"
- "Tới, nhất định sẽ tới! Nếu cô ta không tới, còn gì là chuyện hay?" - Mục Tồng Lâm xoay xoay ly rượu trong tay, cười nham hiểm. - "Lâm Di, không phải chưa gì hết cô đã sợ?"
- "Làm sao có thể?" - Lâm Di bĩu môi - "Hai người bọn họ một cắc cũng không có, tôi sợ cái gì?"
- "Đừng quên, họ con Trần Hạo, còn Hàn Thu, còn Lan Mị..."
Nghe đến ba cái tên này, Lâm Di đã nổi cả da gà. Đặc biệt là Lan Mị. Lâm Di thích Lục Thẩm Ngạn, thích từ lúc cha của hai người quen nhau. Thế nhưng không biết từ đâu Lan Mị lại như một khúc gỗ chắn ngang đường, ngang nhiên giành lấy Lục Thẩm Ngạn của cô ta! Thì rồi cũng như trong tiểu thuyết, đi đánh ghen, kêu gọi đại ca xã hội đen đi dằn mặt Lan Mị. Nhưng nói ra thì thật nực cười, một cô tiểu thư suốt ngày ngồi trong thư phòng khuê các, lại muốn đi cảnh tỉnh thủ lĩnh của thế giới ngầm? Lâm Di vĩnh viễn không quên được giây phút vừa nhìn thấy Lan Mị, bao nhiêu "trợ thủ" cô ta vừa phái đến lập tức sợ hãi cúi người thấp xuống, đồng loạt hô to:
- "Lan Lão Đại!"
Nếu không phải nhờ có cha cô ta ra nói giúp một tay, e rằng bây giờ Lâm Di cũng chết không thấy xác.
- "Nếu vậy... Nếu vậy... Chúng ta..."
- "Mục Tống Lâm tôi là ai chứ? Bảy giờ rồi! Chúng ta đi xem kịch thôi!"
Mục Tống Lâm ngửa đầu uống cạn ly rượu đỏ, đáy mắt hiện lên sự nhẫn tâm không cách nào che giấu.
_____
Lập An Hạ sốt ruột nhìn đồng hồ chầm chậm trôi qua từng giây, lại nhìn sang Mục Tống Thần đang ngồi trên sofa dịch tài liệu. Cô đảo mắt qua lại một chút, cuối cùng cũng mỉm cười đi đến cạnh hắn.
- "Mục Tống Thần..."
- "Nếu cô muốn đi đến khách sạn để gặp tên đó, thì đừng cầu xin vô ích nữa."
- "Không phải."
- "Vậy chứ cái gì?"
Lập An Hạ cầm giấy tờ bút viết trong tay hắn đặt xuống bàn, chớp chớp mắt.
- "Tối nay chúng ta làm một bữa tiệc hẹn hò đi."
- "Hẹn hò? Không phải cô sốt đấy chứ?" - Hắn nghi hoặc hỏi.
- "Không phải anh không muốn tôi đi sao? Vậy thì chúng ta ăn chơi no say một bữa, sau đó sẽ nghĩ cách đối phố với tên Mục Tống Lâm! Thế nào?"
- "Cũng không tệ..." - Mục Tống Thần vuốt vuốt cằm, ra chiều suy nghĩ.
- "Phải là quá tuyệt mới đúng chứ!" - Lập An Hạ búng tay - "Vậy nhanh đi tắm đi! Tôi đang nướng bánh ngọt uyên ương đó, còn có rượu trái cây nữa..."
- "Lập An Hạ, tốt nhất cô đừng giở trò!" - Mục Tống Thần phì cười sau đó ngoan ngoãn đứng lên đi vào nhà tắm.
Lập An Hạ thấy Mục Tống Thần đóng cửa phòng tắm lại thì đi vào bếp, cố tình hát to lên.
"If I could just say the words
All the secret in my heart
And in my soul you'll hear
Can you see the love I hide
Slip through my eyes..."
An Hạ nhanh chóng đưa tay bấm phím thu âm giọng hát của mình để sẵn trong nhà bếp, chầm chầm đếm ngược.
- "Mười... Chín... Tám... Bảy... Sáu... Một... Mục Tống Thần, tôi đi cứu anh đây!"
Mục Tống Thần đi ra ngoài, lau lau tóc, gọi to:
- "Mine, tôi tắm xong rồi!"
Không có tiếng trả lời. Nhưng có tiếng hát.
- "Mine, chúng ta đi hẹn hò!"
Không có tiếng trả lời. Nhưng vẫn còn tiếng hát.
Hắn nghi hoặc đi về phía phòng bếp.
- "Mine!"
Mục Tống Thần trố mắt nhìn máy ghi âm để trên kệ chén, thất thần vài giây sau đó rít lên qua kẽ răng:
- "Mine!!!!!!!"
___ ___
8/3 vui vẻ nhé các cô gái