- "Mẹ, con rốt cuộc có phải là con gái của mẹ hay không? Tại sao mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc với con như vậy?"
- "Con còn hỏi! Còn vì tên Hạ Nhất Kỳ bòn rút bao nhiêu tiền của gia đình ta, lẽ nào con quên hết rồi sao? Mẹ chưa tìm đến tận cửa đòi lại tiền bạc là may lắm rồi, còn ở đó nhiều lời!"
Tả Kim Dật ngán ngẩm nhìn đứa con gái lớn của mình, tức giận nói.
- "Mẹ, còn An Hạ? Sao mẹ không bao giờ nói đến nó?"
- "Hạ Hạ đi làm ở xa, nó lại là đứa hiểu chuyện, tuy không ngoan ngoãn nhưng ít ra cũng làm mẹ an lòng hơn con! Con cùng Hạ Nhất Kỳ, nhanh chóng kết thúc đi! Nó không phải là đứa tốt, tại sao con không chịu hiểu?"
- "Thế An Hạ nó cưới chồng rồi, mẹ có biết gì không?" - Lập An Vy nhìn mẹ, trong mắt hiện lên chút bực bội khôn cùng.
- "Nực cười! An Hạ nó cưới chồng, chuyện này còn khó tin hơn cả việc Hạ Nhất Kỳ cùng con mỗi ngày không lăn lộn trên giường mỗi ngày!"
- "Mẹ!" - Mặt Lập An Vy rộ lên nhiều màu sắc - "Nó chính là đã cưới chồng rồi! Mẹ không tin có thể tìm nó mà hỏi!"
- "Con đừng có vì mẹ suốt ngày mắng con mà tìm cách đổ tội trạng lên đầu em! Có người chị nào như con không chứ?" - Mặc cho An Vy nói gì, Tạ Kim Dật cũng nhất quyết không tin, nâng tách trà uống một ngụm - "Thật là, con lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng, còn An Hạ, nó..."
- "Mẹ, chị hai nói đúng, con kết hôn rồi!"- Lập An Hạ bất thình lình xuất hiện, hai tay xách bao nhiêu túi đồ lỉnh kỉnh, bước vào.
"Phụt!" - Tạ Kim Dật hết hồn phun cả ngụm nước lớn ra, không kìm được ho lớn. Lập An Vy vừa vỗ lưng mẹ, vừa bĩu môi.
- "Con đã nói rồi, mẹ không chịu tin!"
- "Con... An Hạ, cái gì? Con... Con... Con kết hôn rồi? Kết... Kết hôn... Con kết hôn thật rồi?"
- "Haiz, mẹ, cũng chỉ là kết hôn thôi mà, mẹ làm sao lại phải bất ngờ như vậy chứ?" - Cô thản nhiên đi vào bếp.
- "Là ai? Là ai?" - Bà Lập không ngừng hỏi, mắt mở lớn.
- "Mẹ, mẹ vẫn quan tâm con như vậy sao?" - Lập An Hạ hớn hở chạy ra, ôm lấy mẹ - "Thật cảm động quá đi..."
- "Không có, là mẹ thương tiếc cho con rể của mẹ, tại sao số nó lại đen đủi như vậy..." - Tạ Kim Dật lắc lắc đầu, thở dài.
- "Mẹ!!!!!!!"
- "Ha ha ha, An Hạ à, bao nhiêu năm qua em vẫn không biết mẹ luôn muốn đuổi em đi sao? Em chưa có chồng ngày nào thì mẹ thấp thỏm ngày đó đó!" - Lập An Vy búng tai cô - "Còn tưởng mẹ thương em sâu sắc? Quên đi nhé!"
- "Chị! Còn có mẹ, hai người lúc nào cũng chỉ hùa nhau chọc con!" - Lập An Hạ nghiến răng nghiến lợi - "Chị chờ đi, chị rồi cũng không thoát khỏi đâu!"
- "Được rồi được rồi, hai chị em cứ gặp nhau là như chó với mèo, hòa thuận một chút sẽ chết à?" - Tạ Kim Dật lắc đầu.
- "Còn không phải tại mẹ sao?" - Đồng loạt cả hai bặm môi nhìn bà Lập.
Bà chỉ ngớ ra một chút rồi bật cười. Thật tốt, bao nhiêu năm đã trôi qua mà gia đình vẫn như vậy, thật sự rất tốt!
Cả ba huyên thuyên một thôi một hồi rồi kéo nhau vào bếp nấu bữa trưa. Không biết giống ai, nhưng Lập An Hạ cực kì thích nấu ăn, trái ngược hoàn toàn với Lập An Vy, tay chân lóng ngóng vụng về.
- "An Vy, chị dùng máy đánh trứng đi! Chị tự đánh thì biết bao giờ mới xong!"
- "An Vy, chị làm cháy rau rồi kìa!"
- "An Vy, cái khăn bếp dính lửa rồi!"
- "Trời ơi!!! Chị đi, đi ra ngoài cho em! Ngồi yên ở đó lột vỏ hành tỏi đi!"
- "Hả? Chỉ là lột hành thôi mà chị cũng đứt tay nữa? Thôi chị tránh ra giùm em đi! Đi ra ngoài xem TV đi! Đúng là vô dụng quá thể!"
- "Này, con nhóc kia, ai mới là chị mày vậy hả?" - Lập An Vy mếu máo băng ngón tay - "Chỉ là chị không biết nấu nướng thôi mà, có cần phải làm như thế không?"
- "Con đó, coi chừng sau này khỏi kiếm chồng!"
- "Mẹ, con có Hạ Nhất Kỳ rồi, mẹ đừng nói nữa!"
- "Hạ Nhất Kỳ?" - Tay Lập An Hạ đang đảo đều chảo thức ăn hơi ngưng lại, nghĩ đến chuyện kia lại không khỏi tức giận, liếc An Vy - "Một lát em sẽ nói rõ ràng với chị!"
Một nhà ba người ăn uống rất vui vẻ, Tạ Kim Dật cười rất nhiều, đó có lẽ là những nụ cười sảng khoái nhất của bà trong vòng ba năm nay, từ lúc Lập An Hạ cùng Lập An Vy đến Bắc Kinh làm việc. Bà một mình ở đây, kì thực cô đơn, nhưng bà lại lựa chọn như vậy, một phần vì không muốn làm tổn hại phiền phức đến hai đứa con gái, một phần là muốn nhang khói cho ba của chúng cùng ông bà tổ tiên. Vả lại, dù gì xung quanh cũng có hàng xóm lời ra tiếng vào, không hẳn quá tĩnh mịch hay chán chường.
- "Tụi con ăn xong rồi thì đi lên trước nói chuyện đi, chị em lâu ngày mới gặp mặt! Mẹ dọn một chút là xong ngay."
Lập An Hạ kéo tay chị mình ra ngoài phòng khách, nhón một miếng lê rồi nhướng mày.
- "An Hạ, thôi láo đi! Chị mày dù sao vẫn lớn hơn mày nhé."
- "Ha ha ha, chị hai à, chị lần này không nói rõ cho em chuyện hôm trước thì đừng hòng em buông tha cho chị!" - Cô nở một nụ cười vô cùng "ngọt ngào".
- "Chuyện gì?" - An Vy nhìn màn hình TV đang chiếu Now You See Me yêu thích chăm chú.
- "Dự án Hoàn Cầu, chuyện của Hạ Nhất Kỳ..."
- "Khụ..." - Không nghĩ tới em gái lại hỏi điều này, cô khẽ sặc - "Khụ..."
- "Chị nói đi chứ?"
- "Thì... thì nó vốn là như vậy..."
- "Nhưng Hạ Nhất Kỳ vốn dĩ không hề bị bệnh! Đúng không?"
- "Em... Làm sao em biết?"
- "Nhìn thái độ dửng dưng này của chị là đoán ra ngay! Hơn nữa, từ đó tới bây giờ cũng hơn năm tháng, khẳng định nếu tên chết bầm đó bị bệnh nan y thì bây giờ cũng rũ rượi, chị phải cạnh hắn ta mới đúng!" - Lập An Hạ nghiến răng - "Lập An Vy, chị đúng là bị hắn ta chuốc độc dược, làm thần hồn điên đảo rồi! Chị có biết vì chị... mà em cùng anh ấy giống như muốn tan vỡ luôn không? Cái người này, sao chị có thể bị một tên không ra gì lừa dối như vậy!"
Càng nói, hốc mắt Lập An Hạ càng nhuốm đỏ. Cô vừa tức vì Lập An Vy ngu muội, vừa tức vì chị ấy quá yêu Hạ Nhất Kỳ! Càng tức hơn nữa vì Hạ Nhất Kỳ mà cô cùng Mục Tống Thần chiến tranh lạnh, cô còn làm tổn thương đến sự tin tưởng của hắn. Nhưng trên hết, là cô tức giận bản thân mình.
- "Ai da, em gái, bảo bối, An Hạ, được rồi, chị xin lỗi, xin lỗi em, thật xin lỗi..." - Lập An Vy hối lỗi ôm An Hạ vào lòng, vỗ vỗ lưng cô - "Chị xin lỗi, bởi vì anh ấy rất cần nó, rất cần nó mà..."
- "Vậy chồng em không cần sao?" - An Hạ uất ức kêu lên - "Chị! Em thật chẳng biết nói gì với chị nữa!"
- "Được rồi, vậy thì đừng nói, không cần nói nữa! Chúng ta xem phim thôi!"
Cả hai một thôi một hồi rồi cũng im lặng chăm chú xem phim, thỉnh thoảng cười rộ lên đầy thích thú. Tạ Kim Dật nhìn cảnh như vậy, cảm thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc. Bà bưng một dĩa trái cây to lên đặt trên bàn, sau đó cười nói:
- "Xem cái gì đó, cho mẹ cùng xem với!"
- "Mẹ, mau đến đây!"
- "Mẹ ngồi ở giữa đi!"
Thế là cả ba người quây quần bên sofa, cùng nhau vừa trò chuyện, vừa xem phim, mải đến khuya.
- "Haiz, hai đứa này thật là! Lúc nào cũng cứ vô tư ngủ như vậy!"
Nhìn hai đứa con gái ngủ khò khò dựa vào người mình không biết trời trăng mây đất gì nữa, bà Lập cười yêu chiều. Đột nhiên điện thoại trên bàn của An Hạ sáng màn hình, một cuộc gọi đến. Tắt loa, hèn gì chiều giờ không có âm thanh nào. Bà nhìn đứa con gái đã say ngủ, khẽ đứng dậy bắt máy.
- "Alo."
- "An Hạ, cô đang ở đâu thế? Tại sao giờ này còn chưa về nhà? Tôi gọi cô nãy giờ hơn năm mươi cuộc cô cũng không bắt máy? Đi khắp nơi trong thành phố tìm cũng không thấy cô! Có phải muốn bức tôi điên không?" - Trong điện thoại truyền đến một giọng nói cực kì tức giận. - "Này, sao không nói gì hết? Mine, Gà Tồ, cô sao thế?"
- "Alo, chào anh, tôi là mẹ của An Hạ..."
Một khoảng im lặng dài xuất hiện, sau đó có tiếng ho khẽ.
- "Dạ, chào.. chào mẹ ạ... Con... Con là... ông xã của An Hạ, con... con chỉ muốn biết cô ấy bây giờ thế nào ạ? Cô ấy đang ở đâu, có... mẹ... có thể cho con biết địa chỉ nhà không ạ?"
- "Bây giờ đã mười một giờ hơn rồi, nó đang ở với tôi, cậu không cần lo, sáng mai con bé sẽ về."
- "Không sao đâu ạ, mẹ cứ nói với con địa chỉ, con sẽ tới ngay. Con muốn thấy cô ấy, thế mới yên tâm được ạ..."
- "Vậy cậu đến theo địa chỉ này..." - Tạ Kim Dật nhẹ nhàng đọc ra một dãy số.
- "Vâng, mẹ.. ạ, con tới ngay đây!"
Tạ Kim Dật cúp điện thoại, cười cười. Nếp nhăn trên đuôi mắt dường như giãn ra đôi chút. Bà cẩn thận đỡ Lập An Vy vào phòng ngủ. Đứa chị lớn lên khỏe mạnh, làm người già như bà thật có chút khó khăn để đem vào phòng. Tạ Kim Dật vừa trở ra thì đã nghe tiếng xe hơi đỗ vào trong sân nhà. Theo sau đó, là một thân ảnh cao lớn. Đứa trẻ này nhìn rất thuận mắt, gương mặt đẹp không tì vết, tóc đen rất hợp với mặt, cơ thể lực lưỡng khỏe khoắn, tầm hơn 1m8 chút, là một điệu bộ chín chắn hiểu chuyện. Bà âm thầm nhận xét trong lòng. Thế nhưng lúc này, trên mặt hắn lại xuất hiện một tầng ngại ngùng, sau đó thở phào khi thấy Lập An Hạ nằm yên trên sofa khò khò ngon giấc.
- "Mẹ, con chào mẹ ạ..."
- "Ừ, mau, phụ tôi đưa con lợn nhỏ này vào trong phòng! Thật nặng chết người đi!" - Tạ Kim Dật chỉ chỉ lên sofa.
- "Vâng ạ."
Mục Tống Thần cúi người nhẹ nhàng ôm Lập An Hạ lên. Cơ thể nhỏ gầy của cô dường như lọt thỏm trong vòng tay của hắn. Mục Tống Thần khẽ hôn lên trán An Hạ, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng thâm tình. Cô gái này, sức ăn thật lớn, nhưng người lại chẳng thể lớn nổi!
Tạ Kim Dật lặng lẽ nhìn, khóe mắt cay cay, rồi mỉm cười. Con gái nuôi bao nhiêu năm, hóa ra cuối cùng cũng thành của người khác.
- "Mẹ, con rốt cuộc có phải là con gái của mẹ hay không? Tại sao mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc với con như vậy?"
- "Con còn hỏi! Còn vì tên Hạ Nhất Kỳ bòn rút bao nhiêu tiền của gia đình ta, lẽ nào con quên hết rồi sao? Mẹ chưa tìm đến tận cửa đòi lại tiền bạc là may lắm rồi, còn ở đó nhiều lời!"
Tả Kim Dật ngán ngẩm nhìn đứa con gái lớn của mình, tức giận nói.
- "Mẹ, còn An Hạ? Sao mẹ không bao giờ nói đến nó?"
- "Hạ Hạ đi làm ở xa, nó lại là đứa hiểu chuyện, tuy không ngoan ngoãn nhưng ít ra cũng làm mẹ an lòng hơn con! Con cùng Hạ Nhất Kỳ, nhanh chóng kết thúc đi! Nó không phải là đứa tốt, tại sao con không chịu hiểu?"
- "Thế An Hạ nó cưới chồng rồi, mẹ có biết gì không?" - Lập An Vy nhìn mẹ, trong mắt hiện lên chút bực bội khôn cùng.
- "Nực cười! An Hạ nó cưới chồng, chuyện này còn khó tin hơn cả việc Hạ Nhất Kỳ cùng con mỗi ngày không lăn lộn trên giường mỗi ngày!"
- "Mẹ!" - Mặt Lập An Vy rộ lên nhiều màu sắc - "Nó chính là đã cưới chồng rồi! Mẹ không tin có thể tìm nó mà hỏi!"
- "Con đừng có vì mẹ suốt ngày mắng con mà tìm cách đổ tội trạng lên đầu em! Có người chị nào như con không chứ?" - Mặc cho An Vy nói gì, Tạ Kim Dật cũng nhất quyết không tin, nâng tách trà uống một ngụm - "Thật là, con lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng, còn An Hạ, nó..."
- "Mẹ, chị hai nói đúng, con kết hôn rồi!"- Lập An Hạ bất thình lình xuất hiện, hai tay xách bao nhiêu túi đồ lỉnh kỉnh, bước vào.
"Phụt!" - Tạ Kim Dật hết hồn phun cả ngụm nước lớn ra, không kìm được ho lớn. Lập An Vy vừa vỗ lưng mẹ, vừa bĩu môi.
- "Con đã nói rồi, mẹ không chịu tin!"
- "Con... An Hạ, cái gì? Con... Con... Con kết hôn rồi? Kết... Kết hôn... Con kết hôn thật rồi?"
- "Haiz, mẹ, cũng chỉ là kết hôn thôi mà, mẹ làm sao lại phải bất ngờ như vậy chứ?" - Cô thản nhiên đi vào bếp.
- "Là ai? Là ai?" - Bà Lập không ngừng hỏi, mắt mở lớn.
- "Mẹ, mẹ vẫn quan tâm con như vậy sao?" - Lập An Hạ hớn hở chạy ra, ôm lấy mẹ - "Thật cảm động quá đi..."
- "Không có, là mẹ thương tiếc cho con rể của mẹ, tại sao số nó lại đen đủi như vậy..." - Tạ Kim Dật lắc lắc đầu, thở dài.
- "Mẹ!!!!!!!"
- "Ha ha ha, An Hạ à, bao nhiêu năm qua em vẫn không biết mẹ luôn muốn đuổi em đi sao? Em chưa có chồng ngày nào thì mẹ thấp thỏm ngày đó đó!" - Lập An Vy búng tai cô - "Còn tưởng mẹ thương em sâu sắc? Quên đi nhé!"
- "Chị! Còn có mẹ, hai người lúc nào cũng chỉ hùa nhau chọc con!" - Lập An Hạ nghiến răng nghiến lợi - "Chị chờ đi, chị rồi cũng không thoát khỏi đâu!"
- "Được rồi được rồi, hai chị em cứ gặp nhau là như chó với mèo, hòa thuận một chút sẽ chết à?" - Tạ Kim Dật lắc đầu.
- "Còn không phải tại mẹ sao?" - Đồng loạt cả hai bặm môi nhìn bà Lập.
Bà chỉ ngớ ra một chút rồi bật cười. Thật tốt, bao nhiêu năm đã trôi qua mà gia đình vẫn như vậy, thật sự rất tốt!
Cả ba huyên thuyên một thôi một hồi rồi kéo nhau vào bếp nấu bữa trưa. Không biết giống ai, nhưng Lập An Hạ cực kì thích nấu ăn, trái ngược hoàn toàn với Lập An Vy, tay chân lóng ngóng vụng về.
- "An Vy, chị dùng máy đánh trứng đi! Chị tự đánh thì biết bao giờ mới xong!"
- "An Vy, chị làm cháy rau rồi kìa!"
- "An Vy, cái khăn bếp dính lửa rồi!"
- "Trời ơi!!! Chị đi, đi ra ngoài cho em! Ngồi yên ở đó lột vỏ hành tỏi đi!"
- "Hả? Chỉ là lột hành thôi mà chị cũng đứt tay nữa? Thôi chị tránh ra giùm em đi! Đi ra ngoài xem TV đi! Đúng là vô dụng quá thể!"
- "Này, con nhóc kia, ai mới là chị mày vậy hả?" - Lập An Vy mếu máo băng ngón tay - "Chỉ là chị không biết nấu nướng thôi mà, có cần phải làm như thế không?"
- "Con đó, coi chừng sau này khỏi kiếm chồng!"
- "Mẹ, con có Hạ Nhất Kỳ rồi, mẹ đừng nói nữa!"
- "Hạ Nhất Kỳ?" - Tay Lập An Hạ đang đảo đều chảo thức ăn hơi ngưng lại, nghĩ đến chuyện kia lại không khỏi tức giận, liếc An Vy - "Một lát em sẽ nói rõ ràng với chị!"
Một nhà ba người ăn uống rất vui vẻ, Tạ Kim Dật cười rất nhiều, đó có lẽ là những nụ cười sảng khoái nhất của bà trong vòng ba năm nay, từ lúc Lập An Hạ cùng Lập An Vy đến Bắc Kinh làm việc. Bà một mình ở đây, kì thực cô đơn, nhưng bà lại lựa chọn như vậy, một phần vì không muốn làm tổn hại phiền phức đến hai đứa con gái, một phần là muốn nhang khói cho ba của chúng cùng ông bà tổ tiên. Vả lại, dù gì xung quanh cũng có hàng xóm lời ra tiếng vào, không hẳn quá tĩnh mịch hay chán chường.
- "Tụi con ăn xong rồi thì đi lên trước nói chuyện đi, chị em lâu ngày mới gặp mặt! Mẹ dọn một chút là xong ngay."
Lập An Hạ kéo tay chị mình ra ngoài phòng khách, nhón một miếng lê rồi nhướng mày.
- "An Hạ, thôi láo đi! Chị mày dù sao vẫn lớn hơn mày nhé."
- "Ha ha ha, chị hai à, chị lần này không nói rõ cho em chuyện hôm trước thì đừng hòng em buông tha cho chị!" - Cô nở một nụ cười vô cùng "ngọt ngào".
- "Chuyện gì?" - An Vy nhìn màn hình TV đang chiếu Now You See Me yêu thích chăm chú.
- "Dự án Hoàn Cầu, chuyện của Hạ Nhất Kỳ..."
- "Khụ..." - Không nghĩ tới em gái lại hỏi điều này, cô khẽ sặc - "Khụ..."
- "Chị nói đi chứ?"
- "Thì... thì nó vốn là như vậy..."
- "Nhưng Hạ Nhất Kỳ vốn dĩ không hề bị bệnh! Đúng không?"
- "Em... Làm sao em biết?"
- "Nhìn thái độ dửng dưng này của chị là đoán ra ngay! Hơn nữa, từ đó tới bây giờ cũng hơn năm tháng, khẳng định nếu tên chết bầm đó bị bệnh nan y thì bây giờ cũng rũ rượi, chị phải cạnh hắn ta mới đúng!" - Lập An Hạ nghiến răng - "Lập An Vy, chị đúng là bị hắn ta chuốc độc dược, làm thần hồn điên đảo rồi! Chị có biết vì chị... mà em cùng anh ấy giống như muốn tan vỡ luôn không? Cái người này, sao chị có thể bị một tên không ra gì lừa dối như vậy!"
Càng nói, hốc mắt Lập An Hạ càng nhuốm đỏ. Cô vừa tức vì Lập An Vy ngu muội, vừa tức vì chị ấy quá yêu Hạ Nhất Kỳ! Càng tức hơn nữa vì Hạ Nhất Kỳ mà cô cùng Mục Tống Thần chiến tranh lạnh, cô còn làm tổn thương đến sự tin tưởng của hắn. Nhưng trên hết, là cô tức giận bản thân mình.
- "Ai da, em gái, bảo bối, An Hạ, được rồi, chị xin lỗi, xin lỗi em, thật xin lỗi..." - Lập An Vy hối lỗi ôm An Hạ vào lòng, vỗ vỗ lưng cô - "Chị xin lỗi, bởi vì anh ấy rất cần nó, rất cần nó mà..."
- "Vậy chồng em không cần sao?" - An Hạ uất ức kêu lên - "Chị! Em thật chẳng biết nói gì với chị nữa!"
- "Được rồi, vậy thì đừng nói, không cần nói nữa! Chúng ta xem phim thôi!"
Cả hai một thôi một hồi rồi cũng im lặng chăm chú xem phim, thỉnh thoảng cười rộ lên đầy thích thú. Tạ Kim Dật nhìn cảnh như vậy, cảm thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc. Bà bưng một dĩa trái cây to lên đặt trên bàn, sau đó cười nói:
- "Xem cái gì đó, cho mẹ cùng xem với!"
- "Mẹ, mau đến đây!"
- "Mẹ ngồi ở giữa đi!"
Thế là cả ba người quây quần bên sofa, cùng nhau vừa trò chuyện, vừa xem phim, mải đến khuya.
- "Haiz, hai đứa này thật là! Lúc nào cũng cứ vô tư ngủ như vậy!"
Nhìn hai đứa con gái ngủ khò khò dựa vào người mình không biết trời trăng mây đất gì nữa, bà Lập cười yêu chiều. Đột nhiên điện thoại trên bàn của An Hạ sáng màn hình, một cuộc gọi đến. Tắt loa, hèn gì chiều giờ không có âm thanh nào. Bà nhìn đứa con gái đã say ngủ, khẽ đứng dậy bắt máy.
- "Alo."
- "An Hạ, cô đang ở đâu thế? Tại sao giờ này còn chưa về nhà? Tôi gọi cô nãy giờ hơn năm mươi cuộc cô cũng không bắt máy? Đi khắp nơi trong thành phố tìm cũng không thấy cô! Có phải muốn bức tôi điên không?" - Trong điện thoại truyền đến một giọng nói cực kì tức giận. - "Này, sao không nói gì hết? Mine, Gà Tồ, cô sao thế?"
- "Alo, chào anh, tôi là mẹ của An Hạ..."
Một khoảng im lặng dài xuất hiện, sau đó có tiếng ho khẽ.
- "Dạ, chào.. chào mẹ ạ... Con... Con là... ông xã của An Hạ, con... con chỉ muốn biết cô ấy bây giờ thế nào ạ? Cô ấy đang ở đâu, có... mẹ... có thể cho con biết địa chỉ nhà không ạ?"
- "Bây giờ đã mười một giờ hơn rồi, nó đang ở với tôi, cậu không cần lo, sáng mai con bé sẽ về."
- "Không sao đâu ạ, mẹ cứ nói với con địa chỉ, con sẽ tới ngay. Con muốn thấy cô ấy, thế mới yên tâm được ạ..."
- "Vậy cậu đến theo địa chỉ này..." - Tạ Kim Dật nhẹ nhàng đọc ra một dãy số.
- "Vâng, mẹ.. ạ, con tới ngay đây!"
Tạ Kim Dật cúp điện thoại, cười cười. Nếp nhăn trên đuôi mắt dường như giãn ra đôi chút. Bà cẩn thận đỡ Lập An Vy vào phòng ngủ. Đứa chị lớn lên khỏe mạnh, làm người già như bà thật có chút khó khăn để đem vào phòng. Tạ Kim Dật vừa trở ra thì đã nghe tiếng xe hơi đỗ vào trong sân nhà. Theo sau đó, là một thân ảnh cao lớn. Đứa trẻ này nhìn rất thuận mắt, gương mặt đẹp không tì vết, tóc đen rất hợp với mặt, cơ thể lực lưỡng khỏe khoắn, tầm hơn m chút, là một điệu bộ chín chắn hiểu chuyện. Bà âm thầm nhận xét trong lòng. Thế nhưng lúc này, trên mặt hắn lại xuất hiện một tầng ngại ngùng, sau đó thở phào khi thấy Lập An Hạ nằm yên trên sofa khò khò ngon giấc.
- "Mẹ, con chào mẹ ạ..."
- "Ừ, mau, phụ tôi đưa con lợn nhỏ này vào trong phòng! Thật nặng chết người đi!" - Tạ Kim Dật chỉ chỉ lên sofa.
- "Vâng ạ."
Mục Tống Thần cúi người nhẹ nhàng ôm Lập An Hạ lên. Cơ thể nhỏ gầy của cô dường như lọt thỏm trong vòng tay của hắn. Mục Tống Thần khẽ hôn lên trán An Hạ, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng thâm tình. Cô gái này, sức ăn thật lớn, nhưng người lại chẳng thể lớn nổi!
Tạ Kim Dật lặng lẽ nhìn, khóe mắt cay cay, rồi mỉm cười. Con gái nuôi bao nhiêu năm, hóa ra cuối cùng cũng thành của người khác.