Ở lại chơi cùng mẹ mùng 1 đến mùng 3 Tết xong thì hai người quyết định sẽ trở về thành phố. Lập An Vy nói Hạ Nhất Kỳ hiện tại đang bên nước ngoài, có trở về cũng không làm được gì nên tiếp tục ăn bám Tạ Kim Dật. Trước khi lên xe ra về, mẹ còn dặn cả hai năm sau nhất định phải về đây đón năm mới. Mục Tống Thần hứa chắc nịch, bởi vì hắn đã bị nơi này làm cho mê mẩn rồi, vả lại, sáng sớm còn được mẹ "lì xì" cho bao đỏ chót, thêm đồ ăn đem về chất đống, không thích mới là lạ.
Trên đường về nhà, cả hai cùng nhau trò chuyện đủ thứ việc trên trời dưới đất. Mục Tống Thần dừng xe trước một tiệm bán cây cảnh đang đông khách, quay sang nói với Lập An Hạ:
- "Anh định mua một chậu cây, em thích hướng dương hay kim quất?"
- "Em ấy à... Hướng dương thì tượng trưng cho một năm mới tốt lành, kim quất lại là tài lộc... Thế..."
- "Nếu không chọn được thì mua cả hai chậu!"
- "Không được, cây ngày Tết đắt kinh lắm!" - Lập An Hạ xoa xoa mặt - "Tiền lương của anh và em cũng có nhiều lắm đâu, tiết kiệm vẫn tốt hơn..."
- "Cũng phải nhỉ..." - Mục Tống Thần đã dần gỡ bỏ thói quen xài tiền như mưa như bão của mình từ lâu. Phải sống một cuộc sống không dư giả tiền bạc, mới hiểu được nỗi khổ của những người vất vả cả ngày ngoài đường.
- "A đúng rồi, hôm trước em có gieo mầm hướng dương ở nhà ấy, không biết đã lên chưa nữa. Mua một cây kim quất là được rồi."
- "Thành toàn!"
Mua cây cảnh xong hai người đi thẳng về nhà, vừa vặn bắt gặp bà Tư đang thập thò trước cửa nhà.
- "Bác Tư, bác tìm cháu có việc gì ạ?" - An Hạ bước xuống xe, lễ phép hỏi.
- "Tụi bây đi về thăm gia đình mấy bữa nay phải không? Nhà bác có nấu bánh cảo nhân thịt và khoai môn, sang cho tụi bây chục cái ăn chơi."
- "Dạ tui con cảm ơn bác nhiều ạ. Bác đợi chút, con biếu bác ít mứt mật ong vỏ quýt mẹ con làm."
Hai vợ chồng dọn dẹp nhà cửa rất nhanh, kê thêm hai cục gạch nung đỏ phía sau vườn vào để đặt chậu kim quất xanh ngắt màu lá và lủng lẳng trái ngay sát cửa lớn. Bốn bức tường tràn ngập những câu đối đỏ rực, đó là những vật dụng thiết yếu trong ngày Tết mà Lập An Hạ đem theo khi chuyển sang sống cùng Mục Tống Thần. Thở phào một hơi nhẹ nhõm nhìn căn nhà sạch sẽ sáng trưng, cả hai hài lòng mỉm cười. Chỉ tiếc một điều, hạt hướng dương đã biến mất dưới lòng đất sau khi được An Hạ tưới tiêu quá mức cho phép...
- "An Hạ, anh định về thăm ông, em xem có đi được hay không?"
- "Thế mà cũng phải hỏi em, đương nhiên là đi rồi. Mau lên, thay quần áo rồi chúng ta đi thôi."
Đem theo một bọc quít ngào đường thơm phức và một giỏ trà bách nhật, Mục Tống Thần lái xe chạy thẳng đến nhà Mục Gia. Sở dĩ hắn chọn ngày này để đi là vì biết chắc mẹ con Mục Tống Lâm giờ này đang ngao du bốn phương ở nước ngoài hoặc trung tâm thương mại. Hắn không muốn chạm mặt hai người họ, một chút cũng không muốn. Vừa bấm chuông cửa, thím Đinh đã hơn hở chạy ra:
- "Trời ơi! Cậu Mục, cô Lập! Hai người đến rồi ư!"
- "Thím Đinh, ông cháu có nhà không ạ?"
- "Có, ông vẫn ở trong nhà, trông mong hai người dữ lắm!"
Lập An Hạ vừa bước chân vào nhà, đã thấy Mục Kỷ đang ngồi trên xe lăn, hướng mắt nhìn ra ngoài trời. Đôi mắt đã có mờ của ông nay đượm tia buồn bã, hai tay im lặng đặt trên đầu gối. Mục Tống Thần bước nhanh hơn cô, khẽ gọi:
- "Ông nội, con về rồi đây."
Khoảnh khắc đó, An Hạ thấy tròng mắt Mục Kỷ dường như có cái gì đó vừa vỡ òa ra. Cả người ông bất giác run lên, chầm chậm xoay mặt nhìn về phía cô và hắn.
- "Hai đứa này! Thế mà bây giờ mới về... Thế mà bây giờ mới chịu về gặp ông..." - Giọng ông nghẹn đi vì xúc động.
- "Xin lỗi ông, chúng cháu bận quá! Bây giờ tụi cháu về rồi này, ông còn mắng gì nữa chứ?" - Hắn cười, vươn tay ôm lấy Mục Kỷ. - "Hai mẹ con nhà kia đối với ông có tốt không? Ông vẫn khỏe chứ ạ?"
- "Ừ, ông vẫn tốt... An Hạ, lại đây!"
Cô cúi người chào Mục Kỷ, sau đó đặt giỏ trà cùng túi quít lên bàn. Ông nội siết lấy tay cô và hắn, thở dài.
- "Hai mẹ con nhà đó càng lúc càng ngông cuồng! Tháng sau sẽ có cuộc họp quản trị để chọn ra tân tổng giám đốc cho Mục Thị. Hai vị trí đắc cử là Châu Nghị và Mục Tống Lâm. Tuy chưa sắp xếp xong, nhưng có lẽ phần thắng đã 70% chắc chắn là của thằng Tống Lâm. Nó cùng mẹ đút lót hết cả hội đồng... Nếu như Châu Nghị có thể thắng, ta cũng không mong mỏi gì hơn. Tống Thần, hay là... cháu trở về Mục Thị đi? Mọi người trong công ty đều nhất trí nếu cháu có thể quay về, cuộc họp này sẽ được bãi bỏ."
- "Ông biết rõ là cháu không thể trở về."
- "Nhưng Mục Thị là tâm huyết cả đời của ta và bố... nuôi của cháu, nếu rơi vào tay thằng Tống Lâm thì không biết nó sẽ trở thành sòng bạc Casino hay là bar nhậu nhẹt nữa! Tống Thần, Mục Thị rất cần cháu, thật sự rất cần cháu!"
- "Ông nội, Châu Nghị rất giỏi, cháu tin rằng cậu ấy có thể tiếp quản được Mục Thị."
- "Nhưng Châu Nghị làm sao thắng nổi thằng Tống Lâm đây? Nó cùng lắm chỉ đang có cái chức vị hạng sang trong tập đoàn, tiền bạc hay miệng lưỡi thế nào cũng không như mẹ con Lâm Tĩnh được!"
- "Vậy nếu... cháu nói là có cách giúp Châu Nghị chiến thắng được thì sao?"
- "Trễ rồi, cháu ạ! Mẹ con Lâm Tĩnh đã đưa tiền bạc tỷ cho mấy tên quyền cao chức trọng trong hội đồng, những tên đó đều nói là sẽ nhất lòng ủng hộ cho thằng Tống Lâm."
- "Ông yên tâm, còn có Tư Liễu, cháu sẽ nhờ cậu ấy hỗ trợ một số chuyện. Hơn nữa chú Tiền Thịnh, trợ lí đắc lực năm xưa của ông vẫn còn trong Mục Thị, hơn nữa cũng là một trong những cổ đông chủ chốt hiện tại, cháu không tin Mục Tống Lâm có thể chiến thắng!"
- "Vậy, chỉ có thể trông cậy vào cháu rồi..."
- "Ông đừng lo, còn có con sói hoang An Hạ của cháu ở đây, nó xảo quyệt ghê lắm..." - Mục Tống Thần vươn tay xoa đầu Lập An Hạ, cười hì hì.
- "Anh nói ai xảo quyệt hả?" - An Hạ trừng mắt, sau đó dịu giọng - "Ông yên tâm đi, cháu cùng Tống Thần nhất định sẽ cố hết sức giúp cho Mục Thị!"
- "Thật cảm ơn hai cháu..."
Mục Kỷ mời An Hạ cùng Mục Tống Thần ăn tối sau đó thì hai người quay trở về nhà. Cất xe vào garage xong cũng đã hơn tám giờ tối. Cô vừa lấy dép bông trên kệ xuống mang vừa đề nghị:
- "Xem Enchanted nhé?"
- "Enchanted á? Em nghĩ anh có thể xem được cái đó sao?"
- "Thì sao chứ?" - An Hạ lườm chồng. - "Titanic?"
- "Anh xem ba lần."
- "Love actually?"
- "Nhìn mặt anh xem có khả năng không?"
- "Twilight?"
- "Nhớ hết kịch bản trong đầu rồi."
- "Sherlock Holmes?"
- "Thành toàn!"
Mục Tống Thần cùng Lập An Hạ từ trước đến nay luôn là fan cuồng của châu Âu, đặc biệt là Mỹ và Anh. Có lẽ vì thế mà sở thích, cũng như cách lựa chọn phim ảnh, đồ dùng đều giống nhau và trùng hợp theo cách này hay cách khác. Cũng xuất phát từ đó, bầu không khí trò chuyện của họ chưa bao giờ nguội lửa.
- "Em đã chờ mỏi mòn bao nhiêu ngày tháng năm mà nó vẫn chưa quay xong mùa 5 đấy... Lẽ nào Benedict bận rộn như vậy sao? Giời ạ, Sherlock của tôi..."
- "Chờ đợi chính là châm ngôn lúc em lọt hố bộ này rồi còn gì nữa!"
Đơn giản cũng là một loại của hạnh phúc, nhưng nhiều khi chẳng ai nhận ra được điều đó. Họ cho đó là nhàm chán, là tẻ nhạt, cho đến một ngày họ không còn hưởng được sự yên bình mà họ hằng nắm giữ.
____
- "Loại thuốc em cần đã chuyển đến qua đường bưu phẩm rồi đó em yêu." - Người đàn ông cường tráng hôn lên thân thể kiều diễm của cô gái - "Hmm, thuốc đó cũng không tồi đâu, một liều là đủ chất ngất rồi... Honey, thật không muốn rời khỏi cơ thể em."
- "Đủ rồi, Tuấn Vũ, anh đừng dùng cái giọng phát tởm đó gọi em nữa!" - Hòa Diệu Chi đẩy cánh tay to lớn của Tuấn Vũ, giọng tràn đầy sự phân trần - "Em chỉ cần cho anh ấy một liều, sau đó... sẽ không còn sau đó nữa..."
- "Aiyo, nghe nói anh ta là chồng của bạn thân em?" - Tuấn Vũ hôn sâu xuống vòm cổ nàng - "Diệu Chi, em độc quá. Độc chết đi được!"
- "Em yêu anh ấy, Tuấn Vũ." - Hòa Diệu Chi giữ lấy vai đối phương, nhìn sâu vào ánh mắt anh ta - "Em yêu anh ấy! Anh có hiểu yêu nghĩa là gì không?"
Tuấn Vũ khẽ mím môi, nhìn chằm chằm Hòa Diệu Chi. Ánh mắt sâu thẳm như đáy dương của anh ta như muốn nuốt chửng nàng vào một vòng xoáy cuồn cuộn không lối thoát, nhưng sau đó nhanh chóng gạt tay nàng xoay người đốt một điếu thuốc. Miệng Tuấn Vũ cười nhạt:
- "Yêu là cái chó má gì? Những người như chúng ta không thể nói đến từ yêu một cách nhẹ nhàng như thế, Diệu Chi."
- "Đừng nói như thể anh và em là cùng một loại người!"
- "Không phải ư? Chúng ta đều không thể chiếm được người chúng ta yêu, chúng ta trao đổi hoan ái để đổi lấy hưng phấn và thứ chúng ta muốn. Không ai nợ ai, một cuộc chơi sòng phẳng."
- "Anh..."
"Rầm!"
Cửa được phá một cách bất thình lình và bằng một lực cực kì mạnh. Rất nhanh sau đó, Vũ Gia Khiêm xuất hiện trong tầm mắt của Hòa Diệu Chi. Anh thẫn thờ nhìn thân thể nàng trần truồng mà cái chăn chưa che được hết, cùng một tên đàn ông xa lạ cường tráng cũng đang không mặc quần áo ngồi hút thuốc. Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua Vũ Gia Khiêm cảm thấy buồng phổi mình không thể thông được, anh không thở nổi!
- "Diệu Chi... em... em..."
- "Anh đến đây để làm gì?"
- "Đây chính là thứ mà em muốn nói đến sao? Đi dành lại người đàn ông mà em yêu? Rời khỏi nhà họ Hòa là để em trở thành như thế này sao?"
- "Gia Khiêm, anh quay về đi. Em đã lớn rồi, em biết em cần phải làm gì..."
- "Hòa Diệu Chi! Em có biết hai bác lo cho em thế nào không? Em lại có thể làm ra cái loại chuyện này sao? Em thiếu cái gì? Em thiếu tiền? Được, anh cho em! Em thiếu tình yêu? Được, anh cho em! Nhưng tại sao em..."
- "Em muốn tình dục!" - Nàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Vũ Gia Khiêm - "Anh cho em có được không? Anh cho em được không? Thứ em muốn là tình dục!"
"Chát!"
Âm thanh chát chúa ấy vang lên trong khẽ khàng. Vũ Gia Khiêm thở hồng hộc vì tức giận, bàn tay anh buông thõng xuống một bên. Hòa Diệu Chi khẽ rung nhẹ mí mắt, mặt quay hẳn sang một bên. Tuấn Vũ chỉ khẽ nhếch nhẹ môi, trên tay vẫn là điếu thuốc đang cháy dở. Anh ta nhún người đứng lên, đưa tay khoác áo choàng bước vào nhà tắm, làm như mọi chuyên đều không hề liên quan đến mình. Nhưng Vũ Gia Khiêm đã mất kiểm soát, anh xoay người giáng một cú trời giáng xuống gương mặt điển trai cực độ của Tuấn Vũ.
- "Anh không cảm thấy tội lỗi ư? Không cảm thấy anh nên nói lời xin lỗi ư? Lạm dụng tình dục của một cô gái?"
- "Cô ấy đã không còn là một cô gái..." - Tuấn Vũ lau nhẹ khóe miệng, cười nhạt - "Cô ấy đã là một người phụ nữ! Còn lạm dụng tình dục? Đúng là nực cười! Chúng tôi lên giường tất cả đều là tự nguyện! Là vì ham muốn xuất phát từ bản thân! Anh..." -Tuấn Vũ dùng một cú móc trái hoàn hảo đáp trả lại Vũ Gia Khiêm.
- "Vũ Gia Khiêm!" - Hòa Diệu Chi nãy giờ im lặng liền đứng phát lên, dĩ nhiên là sau khi đã khoác áo đàng hoàng - "Anh đi về cho em! Em không phải là em gái anh, cũng không phải là người nhà anh, anh dựa vào cái gì mà quản em? Tuấn Vũ nói đúng, là em muốn lên giường với anh ấy! Chúng em không ai lạm dụng ai gì cả! Tất cả đều sòng phẳng, em đạt được khoái cảm mà em muốn, thứ mà em cần! Em nói như vậy rồi, anh hài lòng chưa?"
- "Em..."
- "Anh đi về! Đi về cho em! Nói với cha mẹ em rằng em rất ổn!" - Hòa Diệu Chi vội vã đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó sầm cửa lại.
Nàng đi về phía cửa sổ, nhón người lấy một điếu thuốc và quẹt lửa từ túi áo Tuấn Vũ, rít một hơi dài. Anh ta dựa người vào tường, nhìn Hòa Diệu Chi:
- "Anh ta yêu em phải không?"
- "Chẳng phải anh đã nói những người như chúng ta nói ra lời yêu không dễ dàng gì sao?"
- "Diệu Chi, nếu có thể em nên về nhà đi." - Tuấn Vũ hôn nhẹ lên tóc nàng - "Dù sao cũng là Tết rồi, ba mẹ hẳn nhớ em lắm."
- "Còn anh?" - Hòa Diệu Chi nhìn Tuấn Vũ đang xoay người ra cửa, trên tay cầm áo choàng gió dài.
- "Anh về nhà. Một mình, nhưng đó là nhà."
Sau đó biến mất nơi ngưỡng cửa. Hòa Diệu Chi ngửa đầu nhìn trời xanh, đôi môi quyến rũ khẽ mỉm cười. Phải, Tết rồi, cũng nên về nhà thôi.
Ở lại chơi cùng mẹ mùng đến mùng Tết xong thì hai người quyết định sẽ trở về thành phố. Lập An Vy nói Hạ Nhất Kỳ hiện tại đang bên nước ngoài, có trở về cũng không làm được gì nên tiếp tục ăn bám Tạ Kim Dật. Trước khi lên xe ra về, mẹ còn dặn cả hai năm sau nhất định phải về đây đón năm mới. Mục Tống Thần hứa chắc nịch, bởi vì hắn đã bị nơi này làm cho mê mẩn rồi, vả lại, sáng sớm còn được mẹ "lì xì" cho bao đỏ chót, thêm đồ ăn đem về chất đống, không thích mới là lạ.
Trên đường về nhà, cả hai cùng nhau trò chuyện đủ thứ việc trên trời dưới đất. Mục Tống Thần dừng xe trước một tiệm bán cây cảnh đang đông khách, quay sang nói với Lập An Hạ:
- "Anh định mua một chậu cây, em thích hướng dương hay kim quất?"
- "Em ấy à... Hướng dương thì tượng trưng cho một năm mới tốt lành, kim quất lại là tài lộc... Thế..."
- "Nếu không chọn được thì mua cả hai chậu!"
- "Không được, cây ngày Tết đắt kinh lắm!" - Lập An Hạ xoa xoa mặt - "Tiền lương của anh và em cũng có nhiều lắm đâu, tiết kiệm vẫn tốt hơn..."
- "Cũng phải nhỉ..." - Mục Tống Thần đã dần gỡ bỏ thói quen xài tiền như mưa như bão của mình từ lâu. Phải sống một cuộc sống không dư giả tiền bạc, mới hiểu được nỗi khổ của những người vất vả cả ngày ngoài đường.
- "A đúng rồi, hôm trước em có gieo mầm hướng dương ở nhà ấy, không biết đã lên chưa nữa. Mua một cây kim quất là được rồi."
- "Thành toàn!"
Mua cây cảnh xong hai người đi thẳng về nhà, vừa vặn bắt gặp bà Tư đang thập thò trước cửa nhà.
- "Bác Tư, bác tìm cháu có việc gì ạ?" - An Hạ bước xuống xe, lễ phép hỏi.
- "Tụi bây đi về thăm gia đình mấy bữa nay phải không? Nhà bác có nấu bánh cảo nhân thịt và khoai môn, sang cho tụi bây chục cái ăn chơi."
- "Dạ tui con cảm ơn bác nhiều ạ. Bác đợi chút, con biếu bác ít mứt mật ong vỏ quýt mẹ con làm."
Hai vợ chồng dọn dẹp nhà cửa rất nhanh, kê thêm hai cục gạch nung đỏ phía sau vườn vào để đặt chậu kim quất xanh ngắt màu lá và lủng lẳng trái ngay sát cửa lớn. Bốn bức tường tràn ngập những câu đối đỏ rực, đó là những vật dụng thiết yếu trong ngày Tết mà Lập An Hạ đem theo khi chuyển sang sống cùng Mục Tống Thần. Thở phào một hơi nhẹ nhõm nhìn căn nhà sạch sẽ sáng trưng, cả hai hài lòng mỉm cười. Chỉ tiếc một điều, hạt hướng dương đã biến mất dưới lòng đất sau khi được An Hạ tưới tiêu quá mức cho phép...
- "An Hạ, anh định về thăm ông, em xem có đi được hay không?"
- "Thế mà cũng phải hỏi em, đương nhiên là đi rồi. Mau lên, thay quần áo rồi chúng ta đi thôi."
Đem theo một bọc quít ngào đường thơm phức và một giỏ trà bách nhật, Mục Tống Thần lái xe chạy thẳng đến nhà Mục Gia. Sở dĩ hắn chọn ngày này để đi là vì biết chắc mẹ con Mục Tống Lâm giờ này đang ngao du bốn phương ở nước ngoài hoặc trung tâm thương mại. Hắn không muốn chạm mặt hai người họ, một chút cũng không muốn. Vừa bấm chuông cửa, thím Đinh đã hơn hở chạy ra:
- "Trời ơi! Cậu Mục, cô Lập! Hai người đến rồi ư!"
- "Thím Đinh, ông cháu có nhà không ạ?"
- "Có, ông vẫn ở trong nhà, trông mong hai người dữ lắm!"
Lập An Hạ vừa bước chân vào nhà, đã thấy Mục Kỷ đang ngồi trên xe lăn, hướng mắt nhìn ra ngoài trời. Đôi mắt đã có mờ của ông nay đượm tia buồn bã, hai tay im lặng đặt trên đầu gối. Mục Tống Thần bước nhanh hơn cô, khẽ gọi:
- "Ông nội, con về rồi đây."
Khoảnh khắc đó, An Hạ thấy tròng mắt Mục Kỷ dường như có cái gì đó vừa vỡ òa ra. Cả người ông bất giác run lên, chầm chậm xoay mặt nhìn về phía cô và hắn.
- "Hai đứa này! Thế mà bây giờ mới về... Thế mà bây giờ mới chịu về gặp ông..." - Giọng ông nghẹn đi vì xúc động.
- "Xin lỗi ông, chúng cháu bận quá! Bây giờ tụi cháu về rồi này, ông còn mắng gì nữa chứ?" - Hắn cười, vươn tay ôm lấy Mục Kỷ. - "Hai mẹ con nhà kia đối với ông có tốt không? Ông vẫn khỏe chứ ạ?"
- "Ừ, ông vẫn tốt... An Hạ, lại đây!"
Cô cúi người chào Mục Kỷ, sau đó đặt giỏ trà cùng túi quít lên bàn. Ông nội siết lấy tay cô và hắn, thở dài.
- "Hai mẹ con nhà đó càng lúc càng ngông cuồng! Tháng sau sẽ có cuộc họp quản trị để chọn ra tân tổng giám đốc cho Mục Thị. Hai vị trí đắc cử là Châu Nghị và Mục Tống Lâm. Tuy chưa sắp xếp xong, nhưng có lẽ phần thắng đã % chắc chắn là của thằng Tống Lâm. Nó cùng mẹ đút lót hết cả hội đồng... Nếu như Châu Nghị có thể thắng, ta cũng không mong mỏi gì hơn. Tống Thần, hay là... cháu trở về Mục Thị đi? Mọi người trong công ty đều nhất trí nếu cháu có thể quay về, cuộc họp này sẽ được bãi bỏ."
- "Ông biết rõ là cháu không thể trở về."
- "Nhưng Mục Thị là tâm huyết cả đời của ta và bố... nuôi của cháu, nếu rơi vào tay thằng Tống Lâm thì không biết nó sẽ trở thành sòng bạc Casino hay là bar nhậu nhẹt nữa! Tống Thần, Mục Thị rất cần cháu, thật sự rất cần cháu!"
- "Ông nội, Châu Nghị rất giỏi, cháu tin rằng cậu ấy có thể tiếp quản được Mục Thị."
- "Nhưng Châu Nghị làm sao thắng nổi thằng Tống Lâm đây? Nó cùng lắm chỉ đang có cái chức vị hạng sang trong tập đoàn, tiền bạc hay miệng lưỡi thế nào cũng không như mẹ con Lâm Tĩnh được!"
- "Vậy nếu... cháu nói là có cách giúp Châu Nghị chiến thắng được thì sao?"
- "Trễ rồi, cháu ạ! Mẹ con Lâm Tĩnh đã đưa tiền bạc tỷ cho mấy tên quyền cao chức trọng trong hội đồng, những tên đó đều nói là sẽ nhất lòng ủng hộ cho thằng Tống Lâm."
- "Ông yên tâm, còn có Tư Liễu, cháu sẽ nhờ cậu ấy hỗ trợ một số chuyện. Hơn nữa chú Tiền Thịnh, trợ lí đắc lực năm xưa của ông vẫn còn trong Mục Thị, hơn nữa cũng là một trong những cổ đông chủ chốt hiện tại, cháu không tin Mục Tống Lâm có thể chiến thắng!"
- "Vậy, chỉ có thể trông cậy vào cháu rồi..."
- "Ông đừng lo, còn có con sói hoang An Hạ của cháu ở đây, nó xảo quyệt ghê lắm..." - Mục Tống Thần vươn tay xoa đầu Lập An Hạ, cười hì hì.
- "Anh nói ai xảo quyệt hả?" - An Hạ trừng mắt, sau đó dịu giọng - "Ông yên tâm đi, cháu cùng Tống Thần nhất định sẽ cố hết sức giúp cho Mục Thị!"
- "Thật cảm ơn hai cháu..."
Mục Kỷ mời An Hạ cùng Mục Tống Thần ăn tối sau đó thì hai người quay trở về nhà. Cất xe vào garage xong cũng đã hơn tám giờ tối. Cô vừa lấy dép bông trên kệ xuống mang vừa đề nghị:
- "Xem Enchanted nhé?"
- "Enchanted á? Em nghĩ anh có thể xem được cái đó sao?"
- "Thì sao chứ?" - An Hạ lườm chồng. - "Titanic?"
- "Anh xem ba lần."
- "Love actually?"
- "Nhìn mặt anh xem có khả năng không?"
- "Twilight?"
- "Nhớ hết kịch bản trong đầu rồi."
- "Sherlock Holmes?"
- "Thành toàn!"
Mục Tống Thần cùng Lập An Hạ từ trước đến nay luôn là fan cuồng của châu Âu, đặc biệt là Mỹ và Anh. Có lẽ vì thế mà sở thích, cũng như cách lựa chọn phim ảnh, đồ dùng đều giống nhau và trùng hợp theo cách này hay cách khác. Cũng xuất phát từ đó, bầu không khí trò chuyện của họ chưa bao giờ nguội lửa.
- "Em đã chờ mỏi mòn bao nhiêu ngày tháng năm mà nó vẫn chưa quay xong mùa đấy... Lẽ nào Benedict bận rộn như vậy sao? Giời ạ, Sherlock của tôi..."
- "Chờ đợi chính là châm ngôn lúc em lọt hố bộ này rồi còn gì nữa!"
Đơn giản cũng là một loại của hạnh phúc, nhưng nhiều khi chẳng ai nhận ra được điều đó. Họ cho đó là nhàm chán, là tẻ nhạt, cho đến một ngày họ không còn hưởng được sự yên bình mà họ hằng nắm giữ.
____
- "Loại thuốc em cần đã chuyển đến qua đường bưu phẩm rồi đó em yêu." - Người đàn ông cường tráng hôn lên thân thể kiều diễm của cô gái - "Hmm, thuốc đó cũng không tồi đâu, một liều là đủ chất ngất rồi... Honey, thật không muốn rời khỏi cơ thể em."
- "Đủ rồi, Tuấn Vũ, anh đừng dùng cái giọng phát tởm đó gọi em nữa!" - Hòa Diệu Chi đẩy cánh tay to lớn của Tuấn Vũ, giọng tràn đầy sự phân trần - "Em chỉ cần cho anh ấy một liều, sau đó... sẽ không còn sau đó nữa..."
- "Aiyo, nghe nói anh ta là chồng của bạn thân em?" - Tuấn Vũ hôn sâu xuống vòm cổ nàng - "Diệu Chi, em độc quá. Độc chết đi được!"
- "Em yêu anh ấy, Tuấn Vũ." - Hòa Diệu Chi giữ lấy vai đối phương, nhìn sâu vào ánh mắt anh ta - "Em yêu anh ấy! Anh có hiểu yêu nghĩa là gì không?"
Tuấn Vũ khẽ mím môi, nhìn chằm chằm Hòa Diệu Chi. Ánh mắt sâu thẳm như đáy dương của anh ta như muốn nuốt chửng nàng vào một vòng xoáy cuồn cuộn không lối thoát, nhưng sau đó nhanh chóng gạt tay nàng xoay người đốt một điếu thuốc. Miệng Tuấn Vũ cười nhạt:
- "Yêu là cái chó má gì? Những người như chúng ta không thể nói đến từ yêu một cách nhẹ nhàng như thế, Diệu Chi."
- "Đừng nói như thể anh và em là cùng một loại người!"
- "Không phải ư? Chúng ta đều không thể chiếm được người chúng ta yêu, chúng ta trao đổi hoan ái để đổi lấy hưng phấn và thứ chúng ta muốn. Không ai nợ ai, một cuộc chơi sòng phẳng."
- "Anh..."
"Rầm!"
Cửa được phá một cách bất thình lình và bằng một lực cực kì mạnh. Rất nhanh sau đó, Vũ Gia Khiêm xuất hiện trong tầm mắt của Hòa Diệu Chi. Anh thẫn thờ nhìn thân thể nàng trần truồng mà cái chăn chưa che được hết, cùng một tên đàn ông xa lạ cường tráng cũng đang không mặc quần áo ngồi hút thuốc. Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm qua Vũ Gia Khiêm cảm thấy buồng phổi mình không thể thông được, anh không thở nổi!
- "Diệu Chi... em... em..."
- "Anh đến đây để làm gì?"
- "Đây chính là thứ mà em muốn nói đến sao? Đi dành lại người đàn ông mà em yêu? Rời khỏi nhà họ Hòa là để em trở thành như thế này sao?"
- "Gia Khiêm, anh quay về đi. Em đã lớn rồi, em biết em cần phải làm gì..."
- "Hòa Diệu Chi! Em có biết hai bác lo cho em thế nào không? Em lại có thể làm ra cái loại chuyện này sao? Em thiếu cái gì? Em thiếu tiền? Được, anh cho em! Em thiếu tình yêu? Được, anh cho em! Nhưng tại sao em..."
- "Em muốn tình dục!" - Nàng ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Vũ Gia Khiêm - "Anh cho em có được không? Anh cho em được không? Thứ em muốn là tình dục!"
"Chát!"
Âm thanh chát chúa ấy vang lên trong khẽ khàng. Vũ Gia Khiêm thở hồng hộc vì tức giận, bàn tay anh buông thõng xuống một bên. Hòa Diệu Chi khẽ rung nhẹ mí mắt, mặt quay hẳn sang một bên. Tuấn Vũ chỉ khẽ nhếch nhẹ môi, trên tay vẫn là điếu thuốc đang cháy dở. Anh ta nhún người đứng lên, đưa tay khoác áo choàng bước vào nhà tắm, làm như mọi chuyên đều không hề liên quan đến mình. Nhưng Vũ Gia Khiêm đã mất kiểm soát, anh xoay người giáng một cú trời giáng xuống gương mặt điển trai cực độ của Tuấn Vũ.
- "Anh không cảm thấy tội lỗi ư? Không cảm thấy anh nên nói lời xin lỗi ư? Lạm dụng tình dục của một cô gái?"
- "Cô ấy đã không còn là một cô gái..." - Tuấn Vũ lau nhẹ khóe miệng, cười nhạt - "Cô ấy đã là một người phụ nữ! Còn lạm dụng tình dục? Đúng là nực cười! Chúng tôi lên giường tất cả đều là tự nguyện! Là vì ham muốn xuất phát từ bản thân! Anh..." -Tuấn Vũ dùng một cú móc trái hoàn hảo đáp trả lại Vũ Gia Khiêm.
- "Vũ Gia Khiêm!" - Hòa Diệu Chi nãy giờ im lặng liền đứng phát lên, dĩ nhiên là sau khi đã khoác áo đàng hoàng - "Anh đi về cho em! Em không phải là em gái anh, cũng không phải là người nhà anh, anh dựa vào cái gì mà quản em? Tuấn Vũ nói đúng, là em muốn lên giường với anh ấy! Chúng em không ai lạm dụng ai gì cả! Tất cả đều sòng phẳng, em đạt được khoái cảm mà em muốn, thứ mà em cần! Em nói như vậy rồi, anh hài lòng chưa?"
- "Em..."
- "Anh đi về! Đi về cho em! Nói với cha mẹ em rằng em rất ổn!" - Hòa Diệu Chi vội vã đẩy anh ra khỏi phòng, sau đó sầm cửa lại.
Nàng đi về phía cửa sổ, nhón người lấy một điếu thuốc và quẹt lửa từ túi áo Tuấn Vũ, rít một hơi dài. Anh ta dựa người vào tường, nhìn Hòa Diệu Chi:
- "Anh ta yêu em phải không?"
- "Chẳng phải anh đã nói những người như chúng ta nói ra lời yêu không dễ dàng gì sao?"
- "Diệu Chi, nếu có thể em nên về nhà đi." - Tuấn Vũ hôn nhẹ lên tóc nàng - "Dù sao cũng là Tết rồi, ba mẹ hẳn nhớ em lắm."
- "Còn anh?" - Hòa Diệu Chi nhìn Tuấn Vũ đang xoay người ra cửa, trên tay cầm áo choàng gió dài.
- "Anh về nhà. Một mình, nhưng đó là nhà."
Sau đó biến mất nơi ngưỡng cửa. Hòa Diệu Chi ngửa đầu nhìn trời xanh, đôi môi quyến rũ khẽ mỉm cười. Phải, Tết rồi, cũng nên về nhà thôi.