Ta là Kim Tuấn Tú, ta là tiểu thư đồng của Kim Tại Trung thiếu gia. Vốn ta là một thiếu niên vô ưu vô lự, mỗi ngày bồi thiếu gia đọc sách. Nhưng bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống của ta phát sinh một biến hoá đầy kinh thiên.
“Tuấn Tú ca ca.” Người gọi tên ta chính là tiểu công chúa U Hòa. Nàng có hai kẻ hâm mộ, chính là Trịnh Duẫn Hạo bệ hạ tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, phong độ nhanh nhẹn, anh minh uy vũ (lượt bớt 500 từ) cùng Kim Tại Trung thiếu gia nhà ta da dẻ trắng nõn, mỹ lệ bất phàm, khí chất hơn người, là mỹ thiếu niên siêu cấp vô địch thế giới.
“Công chúa, tìm Tuấn Tú có việc gì?”
“Tuấn Tú ca ca.” U Hoà kéo ta vào giữa lương đình1 rồi ngồi xuống, chớp chớp đôi mắt trong vắt đối ta nói: “Ngươi nói, biểu ca2 cùng Tại Trung ca ca xứng hay không xứng a?”
“Không xứng a, bọn họ đều là nam, nói xứng làm sao được? Không nên dùng từ như vậy, công chúa a, ngươi đọc sách sao rồi? Thầy giáo dạy không tốt à? Nếu dạy không tốt phải bảo hoàng thượng giúp ngươi đổi thầy giáo khác a… Chẳng lẽ chính ngươi học không giỏi! Ngươi thế nào có thể không hảo hảo học tập vậy! Tuy nói công chúa không dùng đến sách nhiều cho lắm, nhưng cũng phải học a…”
Công chúa cắt ngang lời ta nói, “Tuấn Tú ca ca, ngươi xem a, biểu ca dương cương, Tại Trung ca ca âm nhu, xứng mà!”
“Bọn họ là nam!”
“Biểu ca anh tuấn, Tại Trung ca ca xinh đẹp, xứng a!”
“Bọn họ là nam!”
“Biểu ca cao to, Tại Trung nhỏ nhắn đáng yêu, (Lời tác giả: tuy rằng Hoa Hoa của chúng ta rất cao to, thế nhưng khi đứng bên cạnh hắn, bộ dạng lại giống như một người vợ nhỏ,trông thật sự rất nhỏ mà động lòng người) thân hình siêu xứng!”
“Bọn họ là nam!”
“Chúng ta đem bọn họ kết thành một đôi đi!”
“Bọn họ là nam, là nam, là nam…”
Ta không chú ý đến vẻ mặt đầy hắc tuyến của công chúa, nói liên tục không ngừng nghỉ.
“Rầm!” Ta bị hù doạ, sao giống sấm nổ dữ vậy, nhìn một cái, bàn đá trong lương đình sao bị phá huỷ mất rồi, lại nhìn thêm cái nữa, công chúa một tay chống nạnh, một cước dẫm nát cái ghế đá, hai mắt bốc hoả nhìn ta: “Kim Tuấn Tú, lão nương đã nói như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa hả, muốn chết đúng không!!” Nói xong liền đối ta tay đấm chân đạp, “Ngươi giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp, ngươi phải cùng ta đem bọn họ kéo thành một đôi.” Nói xong lại bổ xuống thêm cước nữa.
Ai, cuộc sống bi thảm của ta chính thức bắt đầu rồi. Thiếu gia, ta xin lỗi ngươi a!!
______________________
(1) Lương đình: Chòi nghỉ mát
(2) Biểu ca: Anh họ
“Tuấn Tú ca ca.” Người gọi tên ta chính là tiểu công chúa U Hòa. Nàng có hai kẻ hâm mộ, chính là Trịnh Duẫn Hạo bệ hạ tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, phong độ nhanh nhẹn, anh minh uy vũ (lượt bớt 500 từ) cùng Kim Tại Trung thiếu gia nhà ta da dẻ trắng nõn, mỹ lệ bất phàm, khí chất hơn người, là mỹ thiếu niên siêu cấp vô địch thế giới.
“Công chúa, tìm Tuấn Tú có việc gì?”
“Tuấn Tú ca ca.” U Hoà kéo ta vào giữa lương đình1 rồi ngồi xuống, chớp chớp đôi mắt trong vắt đối ta nói: “Ngươi nói, biểu ca2 cùng Tại Trung ca ca xứng hay không xứng a?”
“Không xứng a, bọn họ đều là nam, nói xứng làm sao được? Không nên dùng từ như vậy, công chúa a, ngươi đọc sách sao rồi? Thầy giáo dạy không tốt à? Nếu dạy không tốt phải bảo hoàng thượng giúp ngươi đổi thầy giáo khác a… Chẳng lẽ chính ngươi học không giỏi! Ngươi thế nào có thể không hảo hảo học tập vậy! Tuy nói công chúa không dùng đến sách nhiều cho lắm, nhưng cũng phải học a…”
Công chúa cắt ngang lời ta nói, “Tuấn Tú ca ca, ngươi xem a, biểu ca dương cương, Tại Trung ca ca âm nhu, xứng mà!”
“Bọn họ là nam!”
“Biểu ca anh tuấn, Tại Trung ca ca xinh đẹp, xứng a!”
“Bọn họ là nam!”
“Biểu ca cao to, Tại Trung nhỏ nhắn đáng yêu, (Lời tác giả: tuy rằng Hoa Hoa của chúng ta rất cao to, thế nhưng khi đứng bên cạnh hắn, bộ dạng lại giống như một người vợ nhỏ,trông thật sự rất nhỏ mà động lòng người) thân hình siêu xứng!”
“Bọn họ là nam!”
“Chúng ta đem bọn họ kết thành một đôi đi!”
“Bọn họ là nam, là nam, là nam…”
Ta không chú ý đến vẻ mặt đầy hắc tuyến của công chúa, nói liên tục không ngừng nghỉ.
“Rầm!” Ta bị hù doạ, sao giống sấm nổ dữ vậy, nhìn một cái, bàn đá trong lương đình sao bị phá huỷ mất rồi, lại nhìn thêm cái nữa, công chúa một tay chống nạnh, một cước dẫm nát cái ghế đá, hai mắt bốc hoả nhìn ta: “Kim Tuấn Tú, lão nương đã nói như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa hả, muốn chết đúng không!!” Nói xong liền đối ta tay đấm chân đạp, “Ngươi giúp cũng phải giúp, không giúp cũng phải giúp, ngươi phải cùng ta đem bọn họ kéo thành một đôi.” Nói xong lại bổ xuống thêm cước nữa.
Ai, cuộc sống bi thảm của ta chính thức bắt đầu rồi. Thiếu gia, ta xin lỗi ngươi a!!
______________________
(1) Lương đình: Chòi nghỉ mát
(2) Biểu ca: Anh họ