“Mời cậu hãy ngửa tay mình ra.”
Chúng tôi đang đứng trước bức tường trắng cao chót vót bao quanh cung điện hoàng gia. Một dấu ấn ma thuật được in lên bàn tay phải của tôi và Renacer nhằm giảm khả năng chiến đấu của cả hai. Nếu chúng tôi có hành động mạo phạm hay xâm nhập vào các khu vực cấm thì ngay lập tức sẽ bị bắt. Thoạt nghe thì nó hoa mỹ thế thôi, nhưng đây thực chất chỉ là một biện pháp an toàn cần thiết.
Những khâu chế tạo giả kim phẩm cho điều hòa bất ngờ thay lại diễn ra rất suôn sẻ. Renacer cũng có bảo độ chính xác trong kỹ năng của tôi đã được cải thiện rõ, và có vẻ đúng như thế thật. Chắc đây là kết quả của quá trình lên cấp các kỹ năng.
Những lần thử sau sẽ đều cho ra kết quả khá khẩm hơn những lần thử trước đó, nên nếu khởi đầu suôn sẻ thì cũng có nghĩa ta sẽ đạt được mục đích sớm hơn rất nhiều. Trong tương lai, có khi tôi còn có thể làm một phát ăn ngay luôn cũng nên. Với những kỳ vọng và thoải mái trong thời gian, chúng tôi đi đến ban tổ chức để quan sát các bài thi cho vòng sơ loại.
Trước đó tôi đã xin phép hiệp hội rồi, và họ đang trưng bày các vật phẩm trong một căn phòng rộng rãi nằm ở tầng một của lâu đài hoàng gia. Ngày đến thăm đã được ấn định, vì vậy sáng hôm nay chúng tôi cố gắng ăn mặc đẹp nhất có thể.
Tôi mặc lên mình một chiếc áo sơ mi có cổ mình hiếm khi dùng, còn Renacer đang diện lên mình một chiếc váy được pha trộn giữa hai màu trắng và đen cực kỳ thanh lịch. Mọi người đều đánh giá một ai đó thông qua ngoại hình cả, nên chúng tôi chủ động đeo thêm vài trang sức trông rất đắt tiền, nhưng thực chất chúng đều là hàng tự làm.
“Belc-sama, đôi bông tai của em thế nào?”
Em ấy thì thầm hỏi tôi như vậy. Tôi chọn bông tai bởi vì không muốn phải tổn thương tai của con bé, và trông con bé có vẻ rất thích chúng. Tuy được làm thủ công và có những đường nét hơi thô kệch, nhưng như thế cũng đã đủ để khiến con bé hạnh phúc đến nỗi có thể lôi chúng ra nhìn từ sáng tới tối còn được. Hôm nay chính là ngày chúng phát huy độ đẹp đẽ trên mỹ nhân Renacer nhà ta.
Chuyện nô lệ được cho ăn mặc đẹp đẽ không phải là một điều xa lạ gì. Tuy nhiên, đa số đều chẳng thèm quan tâm đến họ chứ nói gì đến chuyện làm đẹp. Chỉ cần đi một chút trong thủ đô cũng đã dễ để phân biệt rất nhiều nô lệ thông qua vẻ bề ngoài rồi. Dù việc phụ thuộc quá nhiều vào nô lệ ở thế giới này chẳng có gì là xấu hổ, nhưng tôi vẫn cảm thấy khinh miệt cũng như ghê tởm bản thân khi đã dựa quá nhiều vào Renacer.
“Em đẹp lắm. Chiếc váy cũng hợp với em.”
“Hehe, Belc-sama cũng rất đẹp trai trong bộ đồ sơ mi mà.”
“Cảm ơn em, nhớ đi theo anh đấy. Những nhà giả kim khác cũng có mặt, nên hạn chế nói chuyện to nhé.”
Quốc kỳ của Ostrava lấy đại bàng làm cảm hứng. Chúng tôi đi theo một người lính với một đôi cánh thêu ở trên vai, đến một căn phòng mang đậm cảm giác của một cuộc triển lãm. Dưới mỗi thành phẩm đều có ghi mô tả chi tiết. Tuy không có điều hòa, nhưng trái lại, cũng có một sản phẩm cũng được gọi là một cái lò sưởi.
“Cái của Belc-sama nhỏ hơn nhiều.”
“Nhật Bản nổi tiếng về chuyện thu nhỏ mọi thứ mà.”
Renacer không hiểu câu đùa vừa rồi của tôi mang ý nghĩa gì, và chúng tôi tiếp tục ngắm nghía các bài dự thi khác. Trong số đó cũng có các vật dụng thường ngày, thiết bị làm nóng nước và cả những vũ khí có sức công phá lớn. Nhưng tất cả đều phải ngả mũ trước một thiết bị liên lạc. Nó không phải là một chiếc điện thoại thông minh, song sản phẩm ấy có thể dùng ma lực để truyền tải giọng nói đến một nơi cách xa một khoảng nhất định.
…Quá tuyệt vời.
Chú thích có ghi nó vô dụng trên chiến trường vì bị nhiễu bởi nhiều yếu tố ma pháp khác, tuy vậy, trong phạm vi cung điện hoàng gia thì chiếc điện đàm đấy hoạt động rất tốt. Tôi không thể nói to được, nhưng những thành viên trong hoàng tộc đều lười chảy thây, nên đây có thể là một ứng viên sáng giá cho chức vô địch không chừng.
“Năm nay cũng chẳng có gì mới lạ cả…”
Nghe thấy một giọng nói mờ nhạt xuất hiện ngay bên cạnh, tôi quay lại và thấy một mỹ nhân đang đứng ở đó. Cô gái này tầm khoảng 20 tuổi, sở hữu một mái tóc đen tuyền, một cặp kính cận và vô số những đường nét thanh tú. Thứ làm tôi bất ngờ nhất là độ trẻ tuổi của cô. Giả kim thuật yêu cầu một lượng kiến thức cực lớn chuyên sâu, nên khó có ai ở độ tuổi này có thể trở thành một giả kim thuật sư được. Bất ngờ hơn, sau khi nhìn bông tai của cô, tôi phát hiện nó mang hình dáng của một con đại bàng đang nắm chặt một mũi tên, tượng trưng cho chức nghiệp một nhà giả kim hạng nhất.
Hẳn đây là quán quân năm ngoái, Cheko…
“...Xin phép ạ, anh có phải là Belc không?”
“Ừm?”
Bất ngờ thay, cô gái chủ động bắt chuyện với tôi. Trong khi đáp lại, Renacer bỗng dưng níu chặt lấy tay tôi.
“A, đây là cộng sự Renacer của anh à?”
“...Đúng vậy, nhưng sao em biết bọn anh?”
“Những lọ thuốc hồi phục và tẩy dược của anh Belc đang rất nổi tiếng mà. Em cũng đang dùng chúng đấy. Công nhận hiệu quả thật, nhưng… anh đang che giấu thực lực thật sự của mình đúng không?”
Câu nói đột ngột kia khiến tim tôi hẫng một nhịp, nhưng rồi tôi cố giữ bình tĩnh và đáp
“Che giấu… Em nói thế là ý gì?”
“Chất lượng những loại thuốc cấp C cao bất thường. Anh có khi làm được những loại thuốc cấp B, A hoặc thậm chí là S cũng nên.”
Tôi lạnh sống lưng, giọng nói của cô bé như nhìn thấu được mọi chuyện vậy. Nếu nhìn kỹ, thì đôi mắt của nhỏ là dị sắc, gồm một xanh và một đỏ.
“À, cho em xin lỗi. Em à Cheko Aril. Anh muốn tham gia vào cuộc thi đợt hai à?”
“Ừm, kế hoạch là vậy. Anh là Belc Alphon, còn đây là trợ lý, Renacer. Mạn phép được hỏi, em là quán quân đợt trước đúng không?”
“Hehe, đúng vậy. Nhưng rất vui khi gặp được anh ở đây. Em chính là người đã tạo ra thiết bị giao tiếp bằng ma lực này. Rất mong được thi đấu với anh.”
Nhỏ nhìn rất tự tin, rất hợp với phong thái của một thiên tài. Khi đang suy ngẫm về người đứng trước mặt, Renacer lên tiếng.
“Belc-sama chắc chắn sẽ thắng.”
Em ấy khẳng định chắc nịch, và tôi nhanh chóng phải bịt miệng ẻm, nhưng may là Cheko chỉ mỉm cười đáp
“Hehe, xem bộ em phải chế thêm thứ gì độc lạ mới được. Sau này nếu có cơ hội thì anh muốn dùng bữa với em không? Được trò chuyện với đồng nghiệp quả thật sẽ rất vui đây.”
Tôi đánh giá cao lời mời vừa rồi. Để có cơ hội trò chuyện với một nhà giả kim khác là rất hiếm, nhất là các giả kim thuật sư hạng nhất, vì thường họ rất kín tiếng. Một phần tôi cũng muốn thăm dò đối thủ của mình nữa.
“Tất nhiên rồi. Anh sẽ ở đây để nghiên cứu thêm một chút, lát nữa thì sao?”
“Được rồi, hẹn gặp lại anh.”
Người con gái này có một sức hấp dẫn riêng, nên khó có thể khiến tôi có ấn tượng xấu cho được. Tuy muốn chia sẻ suy nghĩ của mình với Renacer, nhưng em ấy đang rất bất thường.
Con bé đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.
“Sao vậy, Renacer?”
“Không, không có gì đâu.”
Có lẽ tôi đã đi sai đường rồi.