Buổi chiều Mã Tiểu Thiên tiếp them hai cuộc điện thoại, tâm trạng thăng trầm không thôi.
Thiết Đản không về nhà ăn cơm, phải làm ngoài giờ.
Tiểu Quý Tử nói mình vừa cặp với một người có tiền, sau đó muốn mời Mã Tiểu Thiên đi Tiếu Giang Nam ăn một bữa.
Trước khi đi Mã Tiểu Thiên còn chỉnh trang trước gương một chút, tóm lấy túi xách rồi go go go (đi).
Mã Tiểu Thiên và Tiểu Quý Tử ngồi đối diện nhau trong Tiếu Giang Nam.
Mã Tiểu Thiên: “Người có tiền đó đâu?”
Tiểu Quý Tử: “Làm ngoài giờ rồi.”
Mã Tiểu Thiên: “Thật trùng hợp, bồ của tui cũng phải làm ngoài giờ.”
Tiểu Quý Tử lập tức trưng bộ mặt – v –: “Từ lúc nào mà ông có bồ rồi?”
Mã Tiểu Thiểu: “Mới kiếm được đó không cho à? Bọn tui hiện đang sống cùng nhau~ing.”
Tiểu Quý Tử lại – v –.
Tâm trạng Mã Tiểu Thiên rất tốt, nhanh chóng khoe khang, bla bla bla (ba hoa) đem tất tần tật chuyện trên trời dưới đất của La Húc Đông kể ra.
Mã Tiểu Thiên bla xong rồi, Tiểu Quý Tử ghen tị nói: “Ê, ông thật là sướng.”
Mã Tiểu Thiên đắc ý cười, còn không quên nói: “Đợi đã, tôi lấy di động ra cho ông xem hình nè.”
Nói xong rồi tính nghiêng người qua lấy túi xách, nhưng ngay tại giây phút nghiêng người đó, Mã Tiểu Thiên cứng người.
Nhìn theo ánh mắt của Mã Tiểu Thiên, hai người đàn ông ngồi ở trong góc ăn cơm.
Một trong hai người đó Mã Tiểu Thiên có biết, chính là người nói làm thêm giờ không thể về nhà sớm – La Húc Đông.
Mà người kia vừa cười vừa nói với La Húc Đông, rất là ấm áp.
Hừ, Mã Tiểu Thiên cười lạnh, La Húc Đông tối nay về nhà chúng ta cứ chờ mà xem.
Tiểu Quý Tử nhìn Mã Tiểu Thiên, bất giác rung mình một cái, hình cũng quên mất phải nhìn.
Thiết Đản không về nhà ăn cơm, phải làm ngoài giờ.
Tiểu Quý Tử nói mình vừa cặp với một người có tiền, sau đó muốn mời Mã Tiểu Thiên đi Tiếu Giang Nam ăn một bữa.
Trước khi đi Mã Tiểu Thiên còn chỉnh trang trước gương một chút, tóm lấy túi xách rồi go go go (đi).
Mã Tiểu Thiên và Tiểu Quý Tử ngồi đối diện nhau trong Tiếu Giang Nam.
Mã Tiểu Thiên: “Người có tiền đó đâu?”
Tiểu Quý Tử: “Làm ngoài giờ rồi.”
Mã Tiểu Thiên: “Thật trùng hợp, bồ của tui cũng phải làm ngoài giờ.”
Tiểu Quý Tử lập tức trưng bộ mặt – v –: “Từ lúc nào mà ông có bồ rồi?”
Mã Tiểu Thiểu: “Mới kiếm được đó không cho à? Bọn tui hiện đang sống cùng nhau~ing.”
Tiểu Quý Tử lại – v –.
Tâm trạng Mã Tiểu Thiên rất tốt, nhanh chóng khoe khang, bla bla bla (ba hoa) đem tất tần tật chuyện trên trời dưới đất của La Húc Đông kể ra.
Mã Tiểu Thiên bla xong rồi, Tiểu Quý Tử ghen tị nói: “Ê, ông thật là sướng.”
Mã Tiểu Thiên đắc ý cười, còn không quên nói: “Đợi đã, tôi lấy di động ra cho ông xem hình nè.”
Nói xong rồi tính nghiêng người qua lấy túi xách, nhưng ngay tại giây phút nghiêng người đó, Mã Tiểu Thiên cứng người.
Nhìn theo ánh mắt của Mã Tiểu Thiên, hai người đàn ông ngồi ở trong góc ăn cơm.
Một trong hai người đó Mã Tiểu Thiên có biết, chính là người nói làm thêm giờ không thể về nhà sớm – La Húc Đông.
Mà người kia vừa cười vừa nói với La Húc Đông, rất là ấm áp.
Hừ, Mã Tiểu Thiên cười lạnh, La Húc Đông tối nay về nhà chúng ta cứ chờ mà xem.
Tiểu Quý Tử nhìn Mã Tiểu Thiên, bất giác rung mình một cái, hình cũng quên mất phải nhìn.