Bốn người chúng tôi bước vào cánh cổng của dòng tộc họ Phan nổi tiếng ở mảnh đất này. Ông bà ngoại tôi là một gia đình khá giả, sống chung với cậu mợ trong căn nhà gỗ truyền thống có kết cấu hình chữ môn. Ở giữa là nhà chính, hai bên có hai căn nhà phụ (một là nhà kho để chứa lương thực, một là nhà bếp). Mỗi lần chúng tôi trở về là y như rằng cả dòng tộc họ Phan kéo nhau đến hỏi thăm. Cho dù trí nhớ có tệ thế nào, nhưng những mảng kí ức đặc biệt về tuổi thơ cùng họ hàng vẫn in đậm qua từng giai đoạn phát triển của cuộc đời tôi. Cho tôi xin hoài niệm một chút nhé!
Năm tôi 3 tuổi, vì hoàn cảnh còn khó khăn nên bố phải miệt mài làm việc trong thành phố, để lại hai mẹ con sống tạm ở nhà ngoại cùng với ông bà và cậu út. Tôi còn nhớ rõ những lời “bông đùa” của họ hàng mình (đại khái không biết chính xác là ai):
Họ hàng A: “Bố mày đi làm, lấy vợ hai ở đó rồi!”
Họ hàng B: “Bố mày bỏ hai mẹ con mày rồi!”
Họ hàng C: “Không về với hai mẹ con mày nữa đâu!”
Tôi: “…”
Một đứa con nít thì biết cái quái gì chứ?
Khi tôi lên 5 tuổi, những người họ hàng vui tính lại tiêm nhiễm vào đầu óc ngây thơ của một đứa trẻ tội nghiệp các câu thoại kiểu như:
Họ hàng D: “Bố mẹ mày đẻ em trai, giờ mày ra rìa rồi!”
Họ hàng E: “Bố mẹ mày không cần mày nữa đâu, nuôi vịt giời chỉ tốn cơm tốn gạo thôi!”
Tôi: “…”
Có một chút tủi thân không hề nhẹ!
Năm tôi 23 tuổi, có về quê thăm ông bà ngoại một lần, lại là câu nói mà tôi không muốn nghe nhất:
Họ hàng Z: “Vẫn ế hả mày? Chừng nào mới lấy chồng?”
Tôi: “…”
Chính là không biết phải trả lời thế nào!
…
Trong căn nhà chính giữa, không khí vô cùng náo nhiệt, đối diện với các gương mặt quen thuộc, tôi không tin là chỉ có mình tôi không nhớ mặt lẫn tên của “họ hàng”. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng, ở trước mặt “họ hàng” tôi chính là một diễn viên xuất chúng. Chẳng thế mà mỗi lần về quê tôi toàn được khen ngoan với học giỏi, còn được mang ra làm gương cho các em nhỏ. Những lúc đó tôi cảm thấy mình như thể là siêu sao hoàn hảo nhất vũ trụ vậy!
Tóm lại, bên nội bên ngoại nhà tôi đều rất tình cảm. Bà nội già rồi mà vẫn xì tin lắm, chụp ảnh với con cháu cũng tạo dáng này nọ. Bà ngoại lại có tính hay xấu hổ, ăn cơm toàn bị trêu là con dâu mới về nhà chồng vì toàn giấu bát ra đằng sau để con cháu khỏi gắp thức ăn cho. Tôi chỉ xin lấy hai vị đầu tàu ấy làm ví dụ điển hình, chứ kể ra hết chắc cũng phải mất mấy trang A4.
Lại nói đến không khí hôm nay có vẻ khang khác mọi lần. Khi những ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn về một phía. Sếp Lạc Minh vô tình trở thành tầm ngắm nhưng tôi thấy anh dường như rất vui vẻ. Thật là kì lạ!
Tôi cũng len lén nhìn sang, thấy anh chỉ cười cười đón nhận “sự tiếp đãi nhiệt tình” của dòng tộc họ Phan. Thỉnh thoảng tôi lại thấy anh vặn vẹo đôi vai nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp như thể đang ra mắt “hội đồng nhà gái”. Tôi bất giác nhớ lại tình huống lúc nãy, anh đã để tôi tùy tiện tựa vào vai mà ngủ ngon lành. Không nói đến việc có làm anh mỏi vai, chỉ lo tư thế ngủ kì quái hay nước dãi chảy tùm lum cũng đủ khiến tôi xấu hổ muốn đập đầu xuống đất chết quách cho rồi. Cứ nghĩ đến, tôi lại ngượng ngùng, mặt nóng ran.
“An Khuê nhà ta đỏ mặt rồi kìa.” – Đôi mắt tinh vi của mợ rất nhanh phát hiện thấy sự bất thường ở tôi, không ngại ngần nói thẳng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Cũng phải, tại đây là lần đầu tiên con bé dẫn bạn trai về ra mắt họ ngoại nên nó ngượng ngùng ấy mà. Mọi người đừng trêu An Khuê của chúng ta nữa.”
Lần này là bà ngoại lên tiếng. Ánh mắt ngoại hết dò xét tôi lại quay sang ngắm nghía Lạc Minh. Gương mặt ấy, phong thái ấy, giọng nói ấy thân thương mà quen thuộc quá đỗi! À, thì ra mẹ tôi chính là con gái ruột của bà ngoại nên hai người giống nhau đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm.
Người không vui vẻ nhất trong bữa ăn có lẽ là Tia, vì mọi người đều nghĩ cô nàng là người yêu của An Huy nên càng soi xét kĩ lưỡng hơn. Phải nói, mọi người trong dòng tộc họ Phan hôm nay vui mừng cỡ nào khi hai đứa cháu “ế thâm niên” lại cùng một lúc dẫn người yêu về ra mắt. Cuộc bàn tán, họp họ càng thêm sôi nổi…
Chúng tôi bất lực trước lời giải thích rằng: Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!
…
Sau khi ăn xong bữa cơm “cực hình” với họ hàng, thanh niên trong xóm lại đến rủ rê chúng tôi cùng tham gia tiệc đêm trên bãi biển. Khỏi phải nói, tôi hào hứng đến mức nào, ba người còn lại tâm trạng cũng không khác tôi là mấy. Chúng tôi theo đám học sinh cấp ba tản bộ đến bãi biển gần đó. Cảnh vật xung quanh nhuốm một màu đen huyền bí, nửa vầng trăng trên cao chỉ đủ để chiếu sáng đường đi.
Trăng thanh gió mát, con đường thật gần mà như thật xa. Lạc Minh đi song song bên cạnh, hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra bao bọc cả người tôi, phảng phất hương rượu nhè nhẹ quyện với mùi thơm dễ chịu của dầu gội đầu pantene khiến cả người tôi lâng lâng. Mơ hồ chìm vào thứ cảm xúc lạ lẫm không tên từ trong cơ thể mình, trái tim bình yên bất giác cũng biết đập mạnh mẽ hơn.
Khi bàn tay rộng lớn, ấm áp của Lạc Minh nắm trọn cả bàn tay nhỏ bé của mình, tôi bỗng thấy cả đôi chân cùng trái tim đều lỗi một hai nhịp. Cả người bất giác cứng đờ, sức nóng ở mặt cứ thế tăng lên đến nỗi tôi nghĩ nó có thể rán món trứng ốp la ngay lúc này. Tôi chỉ biết, bàn tay mình không hề có ý muốn thoát ra khỏi bàn tay kia. Trái tim mình rất thích cảm giác này, dù chính nó cũng không thể lý giải được vì sao? Tôi lặng lẽ quay sang nhìn Lạc Minh, còn anh lại thư thái nhìn về phía trước dõi theo những tiếng nô đùa của đám học sinh cấp ba. Biểu hiện của anh không có gì thay đổi, hoặc là màn đêm đã vô tình giúp anh kĩ lưỡng che giấu điều gì đó. Chỉ còn nửa vầng trăng đang mỉm cười ranh mãnh trong bóng tối!
Lạc Minh như cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn anh, quay sang dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi lấy lại tinh thần, không thích ứng kịp với lời nói dịu dàng vừa rồi, hiếu kì hỏi:
“À, tôi chỉ muốn hỏi, anh nắm tay tôi có cảm giác gì không thoải mái không?”
Lạc Minh lắc đầu, vui vẻ nói:
“Không có. Tôi bình thường cũng hay dẫn Bod đi công viên chơi mà!”
Tôi: “…”
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, ý tứ rõ ràng muốn bảo là anh đang dắt chó đi dạo chứ gì? Sếp à, anh thật là “lãng xẹt” quá đi…
Giữa bãi biển, một đống lửa to đùng cháy bập bùng, bắn ra những tia lửa đẹp mắt sáng rực trong đêm, vài người phụ trách nhóm lửa xong đã ngồi khoanh tròn vây quanh. Mấy nhóc cấp ba này đúng là rất biết hưởng thụ tuổi thanh xuân, đầu tư cũng quá là hoành tá tràng rồi!
Vừa nhìn thấy lửa, tôi như bị thôi miên, tự động rút khỏi tay Lạc Minh chạy lại gần hú hét ầm ĩ cùng đám trẻ. Không khí vui nhộn hẳn lên, tôi, An Huy và Tia tham gia vào hầu hết các trò trơi cùng mọi người. Chỉ có Lạc Minh là lặng lẽ đứng ở một bên nhìn chúng tôi vui đùa, có thể người lớn tuổi như anh thấy những việc làm của chúng tôi thật vô vị nên không muốn tham gia chơi cùng. Vậy nên cũng chẳng ai ép buộc anh nữa, mặc anh một mình “tự chơi” ở đó.
Chơi đùa chán chê rồi, chúng tôi ngồi khoanh tròn xung quanh đống lửa. Vài đứa lôi đàn guitar ra bắt đầu giây phút hòa mình vào thưởng thức các giọng ca sắp nổi. Mỗi người góp một bài nhạc trẻ, không khí càng thêm náo nhiệt. Tôi lắc lư theo giai điệu bài hát, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như hôm nay. Con em họ bỗng dưng huých nhẹ vai tôi rồi đứng dậy dùng hết nội hàm để nói, không gian phút chốc im lặng:
“Mọi người ơi, có ai còn nhớ lần trước ở đây chị An Khuê của chúng ta từng nói gì không? Chị ấy thích nghe tình ca, còn bảo nếu ai chịu hát tình ca tỏ tình thì nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức. Có phải sến quá không các bạn!”
“Ha ha, đúng đúng. Thời buổi này còn ai chịu hát tình ca chứ. Giờ là thời đại của nhạc trẻ, của Sky, lạc trôi, đậu phộng trôi rồi bà chị già ạ!”
Không ai khác chính là em trai ngoan của tôi thêm mắm dặm muối để chọc quê người chị của nó. Tôi vẫn mặt dày phản biện và quyết giữ vững quan điểm “cổ hủ” của mình:
“Kệ chị chứ, mọi người cứ cố gắng hết sức mà chạy theo thời đại mới đi. Riêng chị đây, không muốn thay đổi. Ai hát được tình ca cho chị nghe, chị sẽ sống chết bám lấy người đấy không buông. Hề hề.”
“Vậy để anh chàng đẹp trai này hát một bài tình ca tặng chị đi, mọi người thấy thế nào ạ?”
Lúc này, đứa em họ của tôi rất nhanh đã tiến đến gần Lạc Minh, mắt còn ranh mãnh liếc nhìn sang tôi đang ngồi đơ người bên cạnh nháy một cái. Ờ, ờ hóa ra mục đích của con quỷ này chính là như vậy. Tôi thật muốn đập chết nó đấy!
“Tôi không biết hát.”
“Anh ấy không biết hát.”
Lạc Minh cùng Tia đồng thanh lên tiếng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước câu trả lời của hai người. Mỗi tôi là có chút thất vọng, lòng thầm nghĩ chẳng có ai là không biết hát, chỉ có điều anh có muốn hát tặng tôi hay không mà thôi. Còn Tia nữa, cô nàng không cần lên tiếng thì ai cũng biết hai người là thanh mai trúc mã, hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. Tôi buồn!
Ánh mắt phảng phất nỗi thất vọng nhìn sang Lạc Minh, đồng thời bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Đốm lửa vẫn cháy sáng rực một vùng trời, soi rõ đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, tôi ngỡ mình hoa mắt khi nhận thấy một phút do dự trong đáy mắt anh. Rất nhanh sau đó, anh đứng bật dậy, dõng dạc tuyên bố trước sự ngạc nhiên của tôi, Tia và tất cả mọi người ở đây.
“Tôi sẽ hát bài Bản tình ca đầu tiên. Lam giúp anh đánh bài đó đi.”
“…”
Không khí im lặng bao trùm, gương mặt mọi người hào hứng trong tiếng đệm guitar êm ái của Tia, cùng chờ đợi giây phút giọng hát trầm ấm kia vang lên:
Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.
Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.
Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em.
Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì nếu em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau.
Giọng hát của sếp Lạc Minh chấm dứt từ lâu rồi mà tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, cả người như bị ánh mắt của anh thôi miên, mê hoặc. Sự chân thành đó…
Khi tôi còn đang thất thần, thì Lạc Minh đã chớp chớp mắt cúi đầu nhìn tôi, yên lặng vài giây rồi cất giọng nghiêm túc hỏi:
“Em bây giờ có gì muốn nói với tôi không?”
Tôi hít một ngụm khí lạnh để tỉnh táo, gật đầu: “Có.”
Anh nghe xong càng thấy vui vẻ hơn:
“Nói đi.”
Tôi liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, dè dặt nói:
“Sếp à, anh hát dở quá!”
“…”
Sau câu phát biểu của tôi, cả bãi biển rộ lên những tiếng cười “ha ha” vang vọng lên tận trời cao. Mảnh trăng khuyết trên đầu cũng ngó xuống mỉm cười ranh mãnh…
…
Tuổi trẻ mỗi người dài ngắn bao lâu? Tươi đẹp thế nào? Từng làm bao nhiêu chuyện điên rồ… Đến cuối cùng, cũng chỉ muốn ở một độ tuổi nào đó ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn còn thấy được những điều khắc cốt ghi tâm ngày nào. Có lẽ điều đáng nhớ nhất ngày hôm nay đối với Lạc Minh chính là lần đầu hát tình ca!
Buổi tối hôm nay, chúng tôi đã vui chơi hết mình. Say trong tiếng đàn, say trong giọng nói trầm ấm và “bất tỉnh” trước giọng hát “thiên bẩm” của người nào đó. Đúng là ông trời không cho ai tất cả, một người bình thường cũng chẳng thể nào hoàn mỹ như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích. Và dù tình ca là thứ sến sẩm nhất trần đời nhưng tôi vẫn thích nghe, lại còn mong chờ có người vì tôi mà tình nguyện hát tình ca. Cuộc đời của tôi cũng coi như bắt đầu có màu hồng xuất hiện… Là lá la. Và một loại cảm xúc nguyên thủy trong xương cốt từ từ nảy mầm mang tên trưởng thành. Sau này, mỗi khi hổi tưởng lại quá trình “sinh trưởng và phát triển” của mình, tôi vẫn khắc ghi câu nói: “Trưởng thành là một quá trình mà bản thân phải tự mình trải qua, tự mình cảm nhận, tự mình lớn lên. Bồng nhiên quay đầu nhìn lại, thì ra...
Mình cũng từng sửu nhi đến thế!”
Hai lăm tuổi đối với người khác đã gọi là trưởng thành, hai lăm tuổi đối với tôi vẫn như một cột mốc với những dấu hỏi mơ hồ về chính cuộc đời của mình. Và vẫn không thể tránh khỏi những hành động trẻ con, ấu trĩ.
Khi những thanh niên trẻ khỏe quyết định ngủ lại trên bãi biển để đón bình minh vào sớm ngày hôm sau. Tôi lại thấy máu trong người mình sôi sục, sự háo hức mong chờ khoảnh khắc được chứng kiến một vẻ đẹp hoàn mỹ của thiên nhiên hệt như một đứa trẻ.
Trước khi chui vào “kén” ngủ, tôi còn dặn đi dặn lại mọi người, nhất định phải gọi tôi dậy để cùng ngắm bình minh trên biển. Dù vậy thì sự háo hức của tôi cũng không thể sánh bằng Lạc Minh. Anh lãnh đạm ngồi đó, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, cố chấp không chịu đi ngủ. Cương quyết ngồi đợi đến khi bình minh lên!
Tôi mặc kệ tất cả, mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Gió biển vờn má, cảm giác mềm mại khiến tôi thoải mái vô cùng, hơi thở quen thuộc bên cạnh làm tôi cảm thấy yên tâm hơn. Rất lâu, rất lâu cũng chưa biến mất.
“An Khuê, dậy ngắm bình minh!”
Gióng nói của Lạc Minh kéo tôi khỏi giấc ngủ ngọt ngào, mơ hồ tỉnh dậy liền bị anh lôi về phía xa xa, tách biệt khỏi lũ quỷ học trò vẫn đang nằm ngủ ngon lành trong những cái “kén”. Đống lửa đã tắt từ bao giờ, chỉ còn sót lại tàn dư của mấy thanh củi vẫn đang cháy dở.
Tôi và Lạc Minh tìm một nơi sạch sẽ để ngồi xuống, ngắm bình minh từ từ nhô lên khỏi mặt biển phía xa. Tôi ôm đầu gối ngồi dưới cát nhìn thứ ánh sáng đẹp đẽ phía trước, khao khát giãi bày:
“Sau này khi kết hôn, tôi nhất định sẽ về quê ngoại hưởng tuần trăng mật.”
Lạc Minh khẽ nhíu mày:
“Không phải đã tới rồi sao?”
Tôi liếc anh một cái, từ từ giải thích:
“Lần này chỉ là đi chơi bình thường, cảm giác sau khi kết hôn cùng người mình yêu về quê ngoại hưởng tuần trăng mật rất khác nhau.”
Anh im lặng một lúc, gượng gạo gật đầu:
“Được rồi, vậy sau này lại về đây nữa đi.”
“…”
Cái gì mà “được rồi”, đến việc tôi hưởng tuần trăng mật ở đâu mà sếp lớn cũng muốn quản sao?
Lắng nghe tiếng sóng biển rì rào khe khẽ, tôi bỏ qua nghi vấn trong lòng, hô nhẹ một tiếng:
“Sếp à!”
Anh nghiêng đầu: “Sao?”
Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
“Tôi cảm thấy, anh cũng lớn tuổi rồi. Sao còn chưa kết hôn?”
Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng khẳng định:
“Cũng sắp rồi! Còn em thì sao?”
Như bắt trúng bệnh tim của mình, tôi thở dài một cái, bắt đầu giãi bày tâm sự như thể lâu lắm rồi chưa được làm điều đó:
“Tôi ấy à, bạn bè xung quanh rơi rụng dần, ngoài công việc và tiền lương không còn mối bận tâm nào khác. Thấy người ta nói chuyện yêu đương cảm thấy buồn cười, lo lắng cho tương lai của đứa em ruột, lo lắng cho tuổi già của bố mẹ.”
Bỗng dưng mái tóc rối của tôi được bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt xuống, giọng nói chân thành hòa tan trong tiếng sóng của biển:
“Thảo nào em lại ngốc như vậy, tôi rõ ràng thích em đến thế, em lại chưa một lần nhận ra.”
“…”
Năm tôi 3 tuổi, vì hoàn cảnh còn khó khăn nên bố phải miệt mài làm việc trong thành phố, để lại hai mẹ con sống tạm ở nhà ngoại cùng với ông bà và cậu út. Tôi còn nhớ rõ những lời “bông đùa” của họ hàng mình (đại khái không biết chính xác là ai):
Họ hàng A: “Bố mày đi làm, lấy vợ hai ở đó rồi!”
Họ hàng B: “Bố mày bỏ hai mẹ con mày rồi!”
Họ hàng C: “Không về với hai mẹ con mày nữa đâu!”
Tôi: “…”
Một đứa con nít thì biết cái quái gì chứ?
Khi tôi lên 5 tuổi, những người họ hàng vui tính lại tiêm nhiễm vào đầu óc ngây thơ của một đứa trẻ tội nghiệp các câu thoại kiểu như:
Họ hàng D: “Bố mẹ mày đẻ em trai, giờ mày ra rìa rồi!”
Họ hàng E: “Bố mẹ mày không cần mày nữa đâu, nuôi vịt giời chỉ tốn cơm tốn gạo thôi!”
Tôi: “…”
Có một chút tủi thân không hề nhẹ!
Năm tôi 23 tuổi, có về quê thăm ông bà ngoại một lần, lại là câu nói mà tôi không muốn nghe nhất:
Họ hàng Z: “Vẫn ế hả mày? Chừng nào mới lấy chồng?”
Tôi: “…”
Chính là không biết phải trả lời thế nào!
…
Trong căn nhà chính giữa, không khí vô cùng náo nhiệt, đối diện với các gương mặt quen thuộc, tôi không tin là chỉ có mình tôi không nhớ mặt lẫn tên của “họ hàng”. Nhưng có thể khẳng định chắc chắn rằng, ở trước mặt “họ hàng” tôi chính là một diễn viên xuất chúng. Chẳng thế mà mỗi lần về quê tôi toàn được khen ngoan với học giỏi, còn được mang ra làm gương cho các em nhỏ. Những lúc đó tôi cảm thấy mình như thể là siêu sao hoàn hảo nhất vũ trụ vậy!
Tóm lại, bên nội bên ngoại nhà tôi đều rất tình cảm. Bà nội già rồi mà vẫn xì tin lắm, chụp ảnh với con cháu cũng tạo dáng này nọ. Bà ngoại lại có tính hay xấu hổ, ăn cơm toàn bị trêu là con dâu mới về nhà chồng vì toàn giấu bát ra đằng sau để con cháu khỏi gắp thức ăn cho. Tôi chỉ xin lấy hai vị đầu tàu ấy làm ví dụ điển hình, chứ kể ra hết chắc cũng phải mất mấy trang A4.
Lại nói đến không khí hôm nay có vẻ khang khác mọi lần. Khi những ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn về một phía. Sếp Lạc Minh vô tình trở thành tầm ngắm nhưng tôi thấy anh dường như rất vui vẻ. Thật là kì lạ!
Tôi cũng len lén nhìn sang, thấy anh chỉ cười cười đón nhận “sự tiếp đãi nhiệt tình” của dòng tộc họ Phan. Thỉnh thoảng tôi lại thấy anh vặn vẹo đôi vai nhưng tấm lưng vẫn thẳng tắp như thể đang ra mắt “hội đồng nhà gái”. Tôi bất giác nhớ lại tình huống lúc nãy, anh đã để tôi tùy tiện tựa vào vai mà ngủ ngon lành. Không nói đến việc có làm anh mỏi vai, chỉ lo tư thế ngủ kì quái hay nước dãi chảy tùm lum cũng đủ khiến tôi xấu hổ muốn đập đầu xuống đất chết quách cho rồi. Cứ nghĩ đến, tôi lại ngượng ngùng, mặt nóng ran.
“An Khuê nhà ta đỏ mặt rồi kìa.” – Đôi mắt tinh vi của mợ rất nhanh phát hiện thấy sự bất thường ở tôi, không ngại ngần nói thẳng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Cũng phải, tại đây là lần đầu tiên con bé dẫn bạn trai về ra mắt họ ngoại nên nó ngượng ngùng ấy mà. Mọi người đừng trêu An Khuê của chúng ta nữa.”
Lần này là bà ngoại lên tiếng. Ánh mắt ngoại hết dò xét tôi lại quay sang ngắm nghía Lạc Minh. Gương mặt ấy, phong thái ấy, giọng nói ấy thân thương mà quen thuộc quá đỗi! À, thì ra mẹ tôi chính là con gái ruột của bà ngoại nên hai người giống nhau đến chín mươi chín phẩy chín mươi chín phần trăm.
Người không vui vẻ nhất trong bữa ăn có lẽ là Tia, vì mọi người đều nghĩ cô nàng là người yêu của An Huy nên càng soi xét kĩ lưỡng hơn. Phải nói, mọi người trong dòng tộc họ Phan hôm nay vui mừng cỡ nào khi hai đứa cháu “ế thâm niên” lại cùng một lúc dẫn người yêu về ra mắt. Cuộc bàn tán, họp họ càng thêm sôi nổi…
Chúng tôi bất lực trước lời giải thích rằng: Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!
…
Sau khi ăn xong bữa cơm “cực hình” với họ hàng, thanh niên trong xóm lại đến rủ rê chúng tôi cùng tham gia tiệc đêm trên bãi biển. Khỏi phải nói, tôi hào hứng đến mức nào, ba người còn lại tâm trạng cũng không khác tôi là mấy. Chúng tôi theo đám học sinh cấp ba tản bộ đến bãi biển gần đó. Cảnh vật xung quanh nhuốm một màu đen huyền bí, nửa vầng trăng trên cao chỉ đủ để chiếu sáng đường đi.
Trăng thanh gió mát, con đường thật gần mà như thật xa. Lạc Minh đi song song bên cạnh, hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra bao bọc cả người tôi, phảng phất hương rượu nhè nhẹ quyện với mùi thơm dễ chịu của dầu gội đầu pantene khiến cả người tôi lâng lâng. Mơ hồ chìm vào thứ cảm xúc lạ lẫm không tên từ trong cơ thể mình, trái tim bình yên bất giác cũng biết đập mạnh mẽ hơn.
Khi bàn tay rộng lớn, ấm áp của Lạc Minh nắm trọn cả bàn tay nhỏ bé của mình, tôi bỗng thấy cả đôi chân cùng trái tim đều lỗi một hai nhịp. Cả người bất giác cứng đờ, sức nóng ở mặt cứ thế tăng lên đến nỗi tôi nghĩ nó có thể rán món trứng ốp la ngay lúc này. Tôi chỉ biết, bàn tay mình không hề có ý muốn thoát ra khỏi bàn tay kia. Trái tim mình rất thích cảm giác này, dù chính nó cũng không thể lý giải được vì sao? Tôi lặng lẽ quay sang nhìn Lạc Minh, còn anh lại thư thái nhìn về phía trước dõi theo những tiếng nô đùa của đám học sinh cấp ba. Biểu hiện của anh không có gì thay đổi, hoặc là màn đêm đã vô tình giúp anh kĩ lưỡng che giấu điều gì đó. Chỉ còn nửa vầng trăng đang mỉm cười ranh mãnh trong bóng tối!
Lạc Minh như cảm nhận được ánh mắt tôi đang nhìn anh, quay sang dịu dàng hỏi:
“Sao vậy?”
Tôi lấy lại tinh thần, không thích ứng kịp với lời nói dịu dàng vừa rồi, hiếu kì hỏi:
“À, tôi chỉ muốn hỏi, anh nắm tay tôi có cảm giác gì không thoải mái không?”
Lạc Minh lắc đầu, vui vẻ nói:
“Không có. Tôi bình thường cũng hay dẫn Bod đi công viên chơi mà!”
Tôi: “…”
Tôi nghe như sét đánh ngang tai, ý tứ rõ ràng muốn bảo là anh đang dắt chó đi dạo chứ gì? Sếp à, anh thật là “lãng xẹt” quá đi…
Giữa bãi biển, một đống lửa to đùng cháy bập bùng, bắn ra những tia lửa đẹp mắt sáng rực trong đêm, vài người phụ trách nhóm lửa xong đã ngồi khoanh tròn vây quanh. Mấy nhóc cấp ba này đúng là rất biết hưởng thụ tuổi thanh xuân, đầu tư cũng quá là hoành tá tràng rồi!
Vừa nhìn thấy lửa, tôi như bị thôi miên, tự động rút khỏi tay Lạc Minh chạy lại gần hú hét ầm ĩ cùng đám trẻ. Không khí vui nhộn hẳn lên, tôi, An Huy và Tia tham gia vào hầu hết các trò trơi cùng mọi người. Chỉ có Lạc Minh là lặng lẽ đứng ở một bên nhìn chúng tôi vui đùa, có thể người lớn tuổi như anh thấy những việc làm của chúng tôi thật vô vị nên không muốn tham gia chơi cùng. Vậy nên cũng chẳng ai ép buộc anh nữa, mặc anh một mình “tự chơi” ở đó.
Chơi đùa chán chê rồi, chúng tôi ngồi khoanh tròn xung quanh đống lửa. Vài đứa lôi đàn guitar ra bắt đầu giây phút hòa mình vào thưởng thức các giọng ca sắp nổi. Mỗi người góp một bài nhạc trẻ, không khí càng thêm náo nhiệt. Tôi lắc lư theo giai điệu bài hát, chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như hôm nay. Con em họ bỗng dưng huých nhẹ vai tôi rồi đứng dậy dùng hết nội hàm để nói, không gian phút chốc im lặng:
“Mọi người ơi, có ai còn nhớ lần trước ở đây chị An Khuê của chúng ta từng nói gì không? Chị ấy thích nghe tình ca, còn bảo nếu ai chịu hát tình ca tỏ tình thì nhất định sẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức. Có phải sến quá không các bạn!”
“Ha ha, đúng đúng. Thời buổi này còn ai chịu hát tình ca chứ. Giờ là thời đại của nhạc trẻ, của Sky, lạc trôi, đậu phộng trôi rồi bà chị già ạ!”
Không ai khác chính là em trai ngoan của tôi thêm mắm dặm muối để chọc quê người chị của nó. Tôi vẫn mặt dày phản biện và quyết giữ vững quan điểm “cổ hủ” của mình:
“Kệ chị chứ, mọi người cứ cố gắng hết sức mà chạy theo thời đại mới đi. Riêng chị đây, không muốn thay đổi. Ai hát được tình ca cho chị nghe, chị sẽ sống chết bám lấy người đấy không buông. Hề hề.”
“Vậy để anh chàng đẹp trai này hát một bài tình ca tặng chị đi, mọi người thấy thế nào ạ?”
Lúc này, đứa em họ của tôi rất nhanh đã tiến đến gần Lạc Minh, mắt còn ranh mãnh liếc nhìn sang tôi đang ngồi đơ người bên cạnh nháy một cái. Ờ, ờ hóa ra mục đích của con quỷ này chính là như vậy. Tôi thật muốn đập chết nó đấy!
“Tôi không biết hát.”
“Anh ấy không biết hát.”
Lạc Minh cùng Tia đồng thanh lên tiếng, tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước câu trả lời của hai người. Mỗi tôi là có chút thất vọng, lòng thầm nghĩ chẳng có ai là không biết hát, chỉ có điều anh có muốn hát tặng tôi hay không mà thôi. Còn Tia nữa, cô nàng không cần lên tiếng thì ai cũng biết hai người là thanh mai trúc mã, hiểu nhau đến từng chân tơ kẽ tóc. Tôi buồn!
Ánh mắt phảng phất nỗi thất vọng nhìn sang Lạc Minh, đồng thời bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Đốm lửa vẫn cháy sáng rực một vùng trời, soi rõ đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hoàn mỹ của anh, tôi ngỡ mình hoa mắt khi nhận thấy một phút do dự trong đáy mắt anh. Rất nhanh sau đó, anh đứng bật dậy, dõng dạc tuyên bố trước sự ngạc nhiên của tôi, Tia và tất cả mọi người ở đây.
“Tôi sẽ hát bài Bản tình ca đầu tiên. Lam giúp anh đánh bài đó đi.”
“…”
Không khí im lặng bao trùm, gương mặt mọi người hào hứng trong tiếng đệm guitar êm ái của Tia, cùng chờ đợi giây phút giọng hát trầm ấm kia vang lên:
Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.
Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.
Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em.
Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.
Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.
Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên.
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.
Cho dù không làm em cười.
Anh sẽ đến để được khóc cùng em.
Vì nếu em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.
Anh sẽ đến như bao lần.
Để mình cùng tựa vào vai nhau.
Giọng hát của sếp Lạc Minh chấm dứt từ lâu rồi mà tôi vẫn chưa thể hoàn hồn, cả người như bị ánh mắt của anh thôi miên, mê hoặc. Sự chân thành đó…
Khi tôi còn đang thất thần, thì Lạc Minh đã chớp chớp mắt cúi đầu nhìn tôi, yên lặng vài giây rồi cất giọng nghiêm túc hỏi:
“Em bây giờ có gì muốn nói với tôi không?”
Tôi hít một ngụm khí lạnh để tỉnh táo, gật đầu: “Có.”
Anh nghe xong càng thấy vui vẻ hơn:
“Nói đi.”
Tôi liếc nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, dè dặt nói:
“Sếp à, anh hát dở quá!”
“…”
Sau câu phát biểu của tôi, cả bãi biển rộ lên những tiếng cười “ha ha” vang vọng lên tận trời cao. Mảnh trăng khuyết trên đầu cũng ngó xuống mỉm cười ranh mãnh…
…
Tuổi trẻ mỗi người dài ngắn bao lâu? Tươi đẹp thế nào? Từng làm bao nhiêu chuyện điên rồ… Đến cuối cùng, cũng chỉ muốn ở một độ tuổi nào đó ngoảnh đầu nhìn lại, vẫn còn thấy được những điều khắc cốt ghi tâm ngày nào. Có lẽ điều đáng nhớ nhất ngày hôm nay đối với Lạc Minh chính là lần đầu hát tình ca!
Buổi tối hôm nay, chúng tôi đã vui chơi hết mình. Say trong tiếng đàn, say trong giọng nói trầm ấm và “bất tỉnh” trước giọng hát “thiên bẩm” của người nào đó. Đúng là ông trời không cho ai tất cả, một người bình thường cũng chẳng thể nào hoàn mỹ như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích. Và dù tình ca là thứ sến sẩm nhất trần đời nhưng tôi vẫn thích nghe, lại còn mong chờ có người vì tôi mà tình nguyện hát tình ca. Cuộc đời của tôi cũng coi như bắt đầu có màu hồng xuất hiện… Là lá la. Và một loại cảm xúc nguyên thủy trong xương cốt từ từ nảy mầm mang tên trưởng thành. Sau này, mỗi khi hổi tưởng lại quá trình “sinh trưởng và phát triển” của mình, tôi vẫn khắc ghi câu nói: “Trưởng thành là một quá trình mà bản thân phải tự mình trải qua, tự mình cảm nhận, tự mình lớn lên. Bồng nhiên quay đầu nhìn lại, thì ra...
Mình cũng từng sửu nhi đến thế!”
Hai lăm tuổi đối với người khác đã gọi là trưởng thành, hai lăm tuổi đối với tôi vẫn như một cột mốc với những dấu hỏi mơ hồ về chính cuộc đời của mình. Và vẫn không thể tránh khỏi những hành động trẻ con, ấu trĩ.
Khi những thanh niên trẻ khỏe quyết định ngủ lại trên bãi biển để đón bình minh vào sớm ngày hôm sau. Tôi lại thấy máu trong người mình sôi sục, sự háo hức mong chờ khoảnh khắc được chứng kiến một vẻ đẹp hoàn mỹ của thiên nhiên hệt như một đứa trẻ.
Trước khi chui vào “kén” ngủ, tôi còn dặn đi dặn lại mọi người, nhất định phải gọi tôi dậy để cùng ngắm bình minh trên biển. Dù vậy thì sự háo hức của tôi cũng không thể sánh bằng Lạc Minh. Anh lãnh đạm ngồi đó, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, cố chấp không chịu đi ngủ. Cương quyết ngồi đợi đến khi bình minh lên!
Tôi mặc kệ tất cả, mơ hồ chìm vào giấc ngủ. Gió biển vờn má, cảm giác mềm mại khiến tôi thoải mái vô cùng, hơi thở quen thuộc bên cạnh làm tôi cảm thấy yên tâm hơn. Rất lâu, rất lâu cũng chưa biến mất.
“An Khuê, dậy ngắm bình minh!”
Gióng nói của Lạc Minh kéo tôi khỏi giấc ngủ ngọt ngào, mơ hồ tỉnh dậy liền bị anh lôi về phía xa xa, tách biệt khỏi lũ quỷ học trò vẫn đang nằm ngủ ngon lành trong những cái “kén”. Đống lửa đã tắt từ bao giờ, chỉ còn sót lại tàn dư của mấy thanh củi vẫn đang cháy dở.
Tôi và Lạc Minh tìm một nơi sạch sẽ để ngồi xuống, ngắm bình minh từ từ nhô lên khỏi mặt biển phía xa. Tôi ôm đầu gối ngồi dưới cát nhìn thứ ánh sáng đẹp đẽ phía trước, khao khát giãi bày:
“Sau này khi kết hôn, tôi nhất định sẽ về quê ngoại hưởng tuần trăng mật.”
Lạc Minh khẽ nhíu mày:
“Không phải đã tới rồi sao?”
Tôi liếc anh một cái, từ từ giải thích:
“Lần này chỉ là đi chơi bình thường, cảm giác sau khi kết hôn cùng người mình yêu về quê ngoại hưởng tuần trăng mật rất khác nhau.”
Anh im lặng một lúc, gượng gạo gật đầu:
“Được rồi, vậy sau này lại về đây nữa đi.”
“…”
Cái gì mà “được rồi”, đến việc tôi hưởng tuần trăng mật ở đâu mà sếp lớn cũng muốn quản sao?
Lắng nghe tiếng sóng biển rì rào khe khẽ, tôi bỏ qua nghi vấn trong lòng, hô nhẹ một tiếng:
“Sếp à!”
Anh nghiêng đầu: “Sao?”
Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, nói:
“Tôi cảm thấy, anh cũng lớn tuổi rồi. Sao còn chưa kết hôn?”
Anh im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng khẳng định:
“Cũng sắp rồi! Còn em thì sao?”
Như bắt trúng bệnh tim của mình, tôi thở dài một cái, bắt đầu giãi bày tâm sự như thể lâu lắm rồi chưa được làm điều đó:
“Tôi ấy à, bạn bè xung quanh rơi rụng dần, ngoài công việc và tiền lương không còn mối bận tâm nào khác. Thấy người ta nói chuyện yêu đương cảm thấy buồn cười, lo lắng cho tương lai của đứa em ruột, lo lắng cho tuổi già của bố mẹ.”
Bỗng dưng mái tóc rối của tôi được bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt xuống, giọng nói chân thành hòa tan trong tiếng sóng của biển:
“Thảo nào em lại ngốc như vậy, tôi rõ ràng thích em đến thế, em lại chưa một lần nhận ra.”
“…”