Cuộc sống của mấy cô nàng Mù đường là tiếp tục đi thẳng, không thẳng được nữa thì rẽ phải, không có chỗ rẽ phải thì rẽ trái, cứ thế mà đi....
Thế là với sự đồng lòng, nhất trí của hai bên gia đình, chúng tôi chính là cặp đôi duy nhất sống ở cái thế kỷ hai mốt này lại bị ép cưới chỉ vì một nụ hôn. Thật quá vô lý mà!
Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mình không buồn như mình nghĩ. Kết hôn là một chuyện sớm muộn gì cũng xảy đến với bất kì người nào. Làm dâu là một lẽ tất nhiên của mọi đứa con gái khi đến tuổi cập kê. Chỉ là tôi có chút không cam lòng, mối quan hệ giữa tôi và Lạc Minh còn chưa được định hình rõ ràng, mối quan hệ đó có thể gọi tên là gì đây? Nắm tay cũng nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, vậy Lạc Minh có yêu tôi không? Hay tôi có yêu anh không? Quả là rối rắm…
Vì thế, tôi đã kéo Lạc Minh ra một góc để đàm phán lại chuyện kết hôn của hai đứa. Nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Thấy tôi im lặng nửa buổi, anh nhướng mày nhìn tôi: “Em nói đi.”
Tôi hơi cúi đầu, vò góc áo: “Chuyện kết hôn đó có phải đã quá vội vàng rồi không? Chúng ta còn chưa chính thức yêu nhau, cũng chẳng có hoa tươi, rượu đỏ hay đi xem phim, hẹn hò gì cả.”
Lạc Minh khẽ cười, dịu dàng vuốt tóc tôi ân cần nói:
“Không sao, sau khi kết hôn chúng ta lại từ từ yêu nhau, rồi sẽ có hoa tươi rượu đỏ, đi xem phim, hẹn hò cái gì cũng có cả.”
Tôi: “…”
Người ta bình thường đều là yêu trước, sau đó mới kết hôn. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại…
Đêm đó, tôi ôm một bụng tâm sự lên mạng xã hội để tìm kiếm người đồng cảm với mình. Và tất nhiên ngoài Thái Dương ra tôi không thể tìm thấy một cái tên nick Facebook nào khác để tôi có thể thoái mái nói ra hết những nỗi lòng của mình. Cho dù không thấy cái chấm xanh kia bật sáng nhưng tôi vẫn buồn rầu gửi đi một tin nhắn, à không, nó giống như một thông báo thì đúng hơn:
“Mẹ Kế, con sắp phải lấy chồng rồi!”
Mãi sau vẫn không thấy Dương online, dạo này cậu ấy có vẻ rất bận vì đang cùng đoàn thực hiện dự án phim mới. Người bạn đó có thể sống cho đam mê của mình, thật là tốt quá. Tự nhìn lại mình, tôi bỗng thấy có chút tự ti. Vậy nên khi được một người ưu tú như Lạc Minh nói thích, tôi đã không có đủ can đảm để đối diện với sự thật đó. Huống hồ, tình huống hiện tại đã càng lúc càng đi quá xa, xa hơn cả những gì mà tôi có thể nghĩ đến. Hay bởi vì bản thân tôi đã quá căng thẳng trước những cảm xúc rung động đầu đời của một thiếu nữ 25 tuổi. Đúng là bấy lâu nay, tôi đều nghĩ mọi thứ rất đơn giản, ngay cả khi mẹ dùng “chiêu trò” để ép tôi đi xem mắt, cùng giám đốc Dương nói chuyện kết hôn tôi cũng không hề cảm thấy lo lắng như bây giờ.
Trong lúc tôi đang đơ người nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, não trái não phải đã xảy ra cuộc đọ sức kinh hoàng nhất trong lịch sử phát triển con người tôi. Hết thở dài, rồi thở ngắn cũng phải đến vài trăm cái. Cho tới khi tiếng gọi của cô nàng Tia vang lên phía sau:
“Chị An Khuê, chị làm sao mà từ tối đến giờ cứ thở dài suốt thế?”
Tôi hơi giật mình, vội vàng xoay ghế lại đối diện với bộ mặt lo lắng của Tia, uể oải nói:
“Chị chỉ đang thở thôi mà. Không thở thì làm sao sống được.”
“Ra vậy.” Mặt Tia giãn ra đôi chút, lại nghi hoặc hỏi: “Mà em thấy không khí trong nhà mình hôm nay có vẻ khang khác, trông mặt bác gái rất vui vẻ. Nhà mình có chuyện vui gì sao chị?”
Mẹ tôi tất nhiên là vui rồi. Chỉ khổ cho đứa con gái ngoan này thôi! Hài. Tôi lại thở dài một cái nữa, chuẩn bị giải thích cho Tia:
“Ờ thì…”
“À, em biết rồi! Có phải nhà mình vừa trúng độc đắc không chị?”
Tôi: “…”
Ờ, trí tưởng tượng của cô nàng này cũng phong phú lắm. Xem nào, chuyện tôi sắp kết hôn với Lạc Minh so với chuyện trúng số độc đắc chắc cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là người trúng giải là tôi đây xem ra chẳng thể vui nổi.
Thấy mặt tôi bí xị như cái bánh bao thiu, Tia đập vui vẻ đập vai tôi, hỏi:
“Chị lại sao vậy? Nhà mình trúng độc đắc mà sao nhìn chị chẳng vui gì cả. Mà trúng khoảng bao nhiêu vậy ạ?”
Cô gái à, tôi có nói là nhà mình trúng độc đắc rồi sao? Tôi nhìn vào đôi mắt đeo lens xanh của Tia, có chút khó xử, nếu bây giờ tôi nói với cô ấy chuyện tôi sắp kết hôn mà đối tượng lại là “thanh mai trúc mã” của cô nàng – Lạc Minh, thì sẽ thế nào?
Do dự một hồi, tôi vẫn hít lấy không khí trong lành vào phổi, mạnh dạn nói:
“Tia này, tôi sắp kết hôn rồi, kết hôn với Lạc Minh. Đó là lí do vì sao mà gia đình tôi đang rất vui mừng, nhất là mẹ tôi.”
Tia: “…”
Nụ cười trên gương mặt Tia tắt ngúm, chắc cô nàng sốc lắm. Lòng tôi bỗng cảm giác có lỗi vô cùng, có lỗi vì cũng có tình cảm với Lạc Minh. Đúng vậy, dù chưa dám khẳng định chắc chắn đó có phải là tình yêu hay không nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được trái tim rung động của mình khi đứng trước anh, khi được anh nắm tay, khi anh nói thích tôi và khi đón nhận nụ hôn đầu từ nơi anh.
Thây Tia im lặng nhìn mình, tôi cố gắng sắp xếp lại câu chữ trong đầu, muốn hướng cô nàng giải thích một chút:
“Tia, tôi cũng không biết chuyện này lại bất ngờ như thế. Thực ra, tôi đối với Lạc Minh vẫn còn mơ hồ lắm. Chỉ là, chỉ là…”
“Sao chị phải giải thích với em những điều này?”
Tia nghiêm mặt nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu của cô nàng khiến tôi càng lúng túng hơn, mặc cảm tội lỗi như dâng lên tận cổ, nghẹn đến nỗi không thể nói được rõ ràng từng chữ:
“S…sao?”
Tia thở dài một cái, gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười sáng bừng, rồi gõ nhẹ một cái lên đầu tôi, vui vẻ nói:
“Bà chị ngốc này, chị cho rằng em với anh Lạc Minh đang yêu nhau sao?”
“Không phải sao?” Lần này đến lượt tôi trố mắt lên ngạc nhiên nhìn Tia, không nhận ra trong giọng nói của mình lại có chút vui mừng.
Rõ ràng họ là “thanh mai trúc mã”, lại rất xứng đôi, trông Tia cũng có vẻ rất thích Lạc Minh, chẳng phải vì vậy mà cô nàng mới lặn lội từ Mỹ trở về sao? Lẽ nào “chuyện tình đẹp đẽ” của họ đều là tự tôi suy diễn mà ra?
“Ưm… Phải. Em rất thích anh Lạc Minh.” Tia suy nghĩ một lúc rồi mới khẳng định.
Gì vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Bỗng chốc, gương mặt tôi đang từ trạng thái tươi tỉnh lại trở về bí xị như ban đầu. Thấy phản ứng của tôi, Tia bật cười thích thú, vội với lấy cái ghế ngồi xuống đối diện với tôi. Cảm giác như đang chạm mặt với đối thủ, mà đối thủ này quả thực quá mạnh khiến tôi càng nhụt chí hơn. Màn đấu này, tôi thua chắc rồi!
“Trông chị kìa, sao chưa gì mà đã ỉu xìu như vậy rồi.” Tia chỉnh lại tư thế ngồi, tiếp tục nói: “Đúng là em rất thích anh Lạc Minh, nhưng biết sao được khi anh ấy luôn coi em như em gái. Em theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy, đến giờ cũng cảm thấy mệt rồi. Giờ đối với anh ấy cũng chỉ còn ngưỡng mộ mà thôi. Như vậy cũng tốt, cuối cùng đã có người khiến anh ấy rung động, khiến anh ấy nghĩ đến chuyện kết hôn. Thật tình, chị là hồ ly sao?”
Tôi đang vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe Tia nói, bỗng cô nàng hỏi một câu khiến tôi giật mình, lúng túng không biết phải trả lời ra sao:
“Hồ… hồ ly?”
“Đúng vậy. Nếu không chị đã bỏ bùa gì vào người anh Lạc Minh mà có thể khiến anh ấy rung động được vậy? Thật tình, em đã theo đuổi anh ấy từ lúc còn bé xíu cho đến tận bây giờ nhưng anh ấy vẫn không động lòng. Ở bên anh ấy hơn hai mươi mấy năm cũng chưa từng thấy ai có thể chạm đến trái tim anh ấy. Hài, nhiều lúc em còn nghi ngờ giới tính của anh ấy đấy. Giờ thì tốt rồi, chị cùng anh ấy có thể bên nhau, em sẽ giống như một cô em gái thật tâm chúc phúc cho hai người.”
Nghe Tia nói xong một tràng dài, tôi cảm thấy phần nào bớt được gánh nặng trong lòng. Tôi đúng là không hiểu chút gì về tình yêu. Cứ nghĩ rằng, hai người bên nhau một thời gian dài như vậy sẽ nảy sinh tình cảm, hóa ra đó lại chỉ là thứ tình cảm giống như tình thân. Trong khi tôi với Lạc Minh mới chỉ quen nhau vài tháng, sao có thể vội vã nói đến chuyện kết hôn? Lấy cái gì để đảm bảo chắc chắn rằng, về sau anh ấy hoặc tôi sẽ không hối hận về quyết định vội vàng của ngày hôm nay. Tôi thật sự vẫn không có can đảm để chấp nhận sự thật này…
Thấy tôi rơi vào trầm mặc không nói gì, Tia như hiểu được phần nào nỗi lòng của tôi. Cô nàng kéo ghế lại gần tôi hơn, bộ dạng giống như một chuyên gia tâm lý nói với tôi:
“Không nghĩ chị chỉ bị mù đường thôi, giờ đến cả vấn đê yêu đương chị cũng bị mù mịt như vậy sao? Cuộc sống của mấy cô nàng mù đường chẳng phải là tiếp tục đi thẳng, không thẳng được nữa thì rẽ phải, không có chỗ rẽ phải thì rẽ trái, cứ thế mà đi hay sao? Vậy còn nghĩ nhiều thế làm gì?”
Tôi: “…”
“Thôi, nói nhiêu đó mà chị vẫn không hiểu thì em cũng chịu. Chị cứ ngồi thẫn thờ trên này mà nghĩ tiếp đi, em xuống nhà tìm nước uống đây, nói nhiều khát nước quá rồi.”
Ting… ting…
Tia đi rồi có tiếng thông báo tin nhắn đến. Là của Thái Dương:
“Đùa cái gì vậy?”
Tin nhắn kèm theo một cái icon đeo kính đen cho thấy sự nghiêm túc Thái Dương lúc này. Tôi biết ngay kiểu gì cậu ta cũng không tin, trách sao được đến tôi còn không tin nổi sự thật này nữa là...
Tôi nhăn mặt, tay gõ lia lịa lên bàn phím, quyết liệt đến nỗi tay tiếp xúc với phím chữ tạo nên một thứ âm thanh dữ dội, thể hiện rõ sự phẫn nộ của người đang gõ chữ là tôi:
“Không đùa đâu. Là thật. Mùa thu này sẽ tổ chức cưới luôn chứ không làm đám hỏi gì nữa.” Kèm theo một cái icon mặt mếu.
Tứng… tưng… tửng… từng… tưng…
Điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị số điện thoại của Thái Dương. Gì mà gấp vậy?
“Người đó là ai?” Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của người ở đầu dây bên kia.
Đối với Thái Dương, tôi chẳng hề giấu diếm bất cứ chuyện gì, hơn nữa chuyện trong lòng đang cần người thổ lộ cùng, vừa vặn có thể càu nhàu với cậu bạn thân này.
Do đó, tôi bắt đầu kể không đầu không đuôi chuyện giữa tôi và Lạc Minh cho Dương nghe. Nói rất nhiều, rất nhiều nhưng đến cuối cùng tôi cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa.
“Cậu sẽ kết hôn với gã đó sao?” Thái Dương ngắt lời kể của tôi bằng một câu hỏi. Giọng cậu ấy nghe có chút khác lạ, hay là nghe qua điện thoại nên nó vốn vậy.
“Tôi không biết...”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi vang lên tiếng tút tút. Kết thúc cuộc gọi. Chắc điện thoại của Thái Dương hết tiền rồi. Tôi buồn rầu, quyết định gửi đi một tin nhắn qua Facebook cho cậu ấy, sau đó nhanh chóng lên giường đi ngủ. Chuyện của ngày mai cứ để mai tính…
Sáng sớm hôm sau tôi vẫn thức dậy đúng giờ nhưng không vội đi làm như mọi ngày. Nguyên nhân chính là do “mệnh lệnh” của vị sếp không giống ai kia mà tôi đang phải cung phụng. Như vậy cũng tốt, tôi có thể nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng cùng với gia đình của mình trước khi đi làm.
Mẹ vui vui vẻ vẻ từ trong bếp đi ra mang thêm cho tôi rất nhiều thịt bò vào tô phở. An Huy ngồi bên cạnh liếc mắt thấy liền nổi tính ghen tỵ, vội chìa bát phở ra làm nũng:
“Con cũng muốn thêm thịt bò.”
Mẹ quay sang nhìn nó, dứt khoát trả lời: “Hết rồi.” Sau đó lại vuốt tóc tôi: “An Khuê à, con ăn nhiều một chút. Trong bếp còn nhiều thịt bò lắm.”
An Huy: “…”
Tôi vừa ăn lấy ăn để vừa ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ có vẻ rất hài lòng nhưng thấy tướng tá ăn uống của tôi liền thở dài một tiếng:
“Xem kìa, ăn từ từ thôi con. Sắp về nhà chồng rồi con ăn uống y như trẻ con vậy, làm sao mẹ yên tâm được?”
Cảm thấy đây là cơ hội tốt, tôi vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, dưng dưng nhìn mẹ:
“Đúng rồi. Nếu mẹ cảm thấy không yên tâm về con như vậy, hay là con không đi lấy chồng nữa mẹ nha.”
“Được rồi con yêu, con có muốn thêm thịt bò nữa không để mẹ vào lấy?”
Nghe nhắc đến thịt bò hai mắt tôi lại sáng lên, lập tức gật đầu lia lịa dù biết rõ người mẹ này lại đang lảng tránh vấn đề. Sao đầu óc tôi lại đơn giản thế này?
“Mẹ yêu ơi, con cũng muốn thêm một ít thịt bò.” An Huy vội nói với theo trước khi mẹ trở vào bếp.
Lần này mẹ quay lại nhìn nó, dứt khoát trả lời: “Hết rồi.”
An Huy: “…”
Tôi híp mắt cười đê tiện nhìn em trai mình, rồi gắp một miếng thịt bò cho vào miệng nhai một cách ngon lành.
An Huy tức tối cúi mặt xuống ăn tiếp bữa sáng của mình. Tôi vừa nhàn nhã nhai thịt vừa rảnh rỗi quan sát em trai mình, buột miệng hỏi một câu:
“Sáng nay em có buổi học sao?”
“Không có ạ.” An Huy chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi mà cứ thế trả lời.
“Vậy em có ý định đi đâu à?”
An Huy đã xử lý xong bát mỳ đạm bạc của nó, ngẩng lên trả lời:
“Em không. Sao chị lại hỏi vậy?”
Tôi quét mắt đánh giá nó một lần nữa, mờ ám khẳng định:
“An Huy, em thay đổi rồi!”
“…”
Sở dĩ tôi nói vậy là vì dạo gần đây cậu em trai của tôi thay đổi rất nhiều. Nhất là cách ăn mặc không còn luộm thuộm, lôi thôi như trước nữa. Nhìn xem, áo sơ mi kẻ kết hợp quần bò tối màu, tóc tai được chải chuốt một cách gọn gàng. Hơn nữa, hôm trước tôi có vào phòng nó và đã không thể tin nổi mắt mình. Căn phòng mà suốt ngày bị mẹ ví như cái ổ chuột của nó lại vô cùng, vô cùng gọn gàng, sạch sẽ và tinh tươm. Cậu em này, rõ ràng là đã thay đổi rồi! Nhưng lí do nào khiến nó thay đổi như vậy thì tạm thời tôi chưa biết.
8 giờ sáng, tôi mới bước chân ra khỏi cửa để đi làm. Vừa mở cổng đã thấy Lạc Minh vận một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, bên cạnh chiếc xe đạp mới tinh đứng ngay trước mặt tôi, ngón tay thanh mảnh nắm tay lái, đôi mắt đen trong trẻo nồng nàn nhìn tôi cười.
Trong phút chốc, hai mắt tôi sáng rực. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chạy xe đạp thôi mà phong độ đẹp trai như thế. Mà người con trai tuấn tú đó lại sắp trở thành chồng của tôi, nghĩ thế tim tôi tràn ngập hạnh phúc, vui tươi, cực kì hài lòng.
Không đợi tôi phản ứng, tiếng kèn xe êm tai đã vang lên. Lạc Minh cười nhạt nhìn tôi:
“Cô gái ngốc, còn đứng thừ ra đó làm gì thế? Lên xe.”
Tôi mang theo bộ dạng lơ tơ mơ đi đến bên cạnh anh, ngây ngốc hỏi:
“Sếp à, anh đang làm gì ở đây?”
Anh thẳng thừng trả lời: “Nhìn còn không biết sao? Anh đang đợi em đó, nhanh lên không là chúng ta cùng muộn giờ làm đấy.”
Tôi còn chưa hiểu, lại nghe thấy anh lí nhí trong miệng: “Rõ ràng là hôm nào cũng thấy đi làm sớm, sao hôm nay lại đi muộn thế chứ.”
Lòng tôi tựa như bong bóng sặc sỡ sắc màu nổ đôm đốp. Anh quả nhiên là đang đợi tôi, vì tôi nên mới kiên nhẫn đợi…
Tôi bén lẽn ngồi phía sau xe, tay vỗ lưng Lạc Minh nói:
“Đi thôi, có thể xuất phát.”
Anh hơi nghiêng đầu nói: “Tay của em?”
Tôi khó hiểu: “Tay của em thì sao?”
Anh do dự chốc lát: “Anh chạy xe đạp không vững, em hiểu rồi chứ?”
“À, em hiểu rồi!” Tôi đã hiểu, gật đầu: “Ý của anh là, để em đạp xe chở anh?”
Khuôn mặt điển trai của anh tối sầm, không vui nói: “An Khuê, trên thế giới này còn ai ngốc nghếch hơn em nữa chứ?”
Nói xong, trực tiếp nắm lấy hai tay tôi ôm eo của anh, vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên, rồi chẳng nói một lời chạy xe thẳng đến công ty.
“Sếp à, anh cứ trực tiếp bảo tôi ôm anh chẳng phải được rồi sao? Gì mà nói chạy xe không vững, người bình thường đều nghe không hiểu đấy!” Tất nhiên những điều này tôi chỉ dám nghĩ đến chứ đâu dám mở miệng.
Xe chạy chầm chậm, những hàng cây hai bên đường dần dần mất hút, gió vi vu thổi qua tai, ánh mặt trời chiếu lập lờ mang theo tia nắng ấm áp, khiến tâm trạng tôi nhẹ nhàng thoải mái, toàn thân thả lỏng rất nhiều. Chiếc áo sơ mi trắng của Lạc Minh tỏa ra mùi thơm bột giặt nhàn nhạt, đây là hương thơm rất đặc trưng, khiến tôi không kìm được mà tựa đầu vào, đôi má nhẹ nhàng áp trên lưng anh.
Lạc Minh hơi cứng đờ, nghiêng đầu lơ đãng nhìn tôi, chớp mắt lại xoay đầu chuyên tâm lái xe. Cũng trong khoảnh khắc tích tắc ấy, tôi đã nhìn thấy anh nở một nụ cười.
Xe từ từ chạy trên đường, hai tay ôm lấy eo anh, khoảng cách gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của anh, bỗng nhiên đáy lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc vô vàn.
Được rồi, tôi sẽ kết hôn với người đàn ông này vào tuổi 25 của mình…
Thế là với sự đồng lòng, nhất trí của hai bên gia đình, chúng tôi chính là cặp đôi duy nhất sống ở cái thế kỷ hai mốt này lại bị ép cưới chỉ vì một nụ hôn. Thật quá vô lý mà!
Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mình không buồn như mình nghĩ. Kết hôn là một chuyện sớm muộn gì cũng xảy đến với bất kì người nào. Làm dâu là một lẽ tất nhiên của mọi đứa con gái khi đến tuổi cập kê. Chỉ là tôi có chút không cam lòng, mối quan hệ giữa tôi và Lạc Minh còn chưa được định hình rõ ràng, mối quan hệ đó có thể gọi tên là gì đây? Nắm tay cũng nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, vậy Lạc Minh có yêu tôi không? Hay tôi có yêu anh không? Quả là rối rắm…
Vì thế, tôi đã kéo Lạc Minh ra một góc để đàm phán lại chuyện kết hôn của hai đứa. Nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Thấy tôi im lặng nửa buổi, anh nhướng mày nhìn tôi: “Em nói đi.”
Tôi hơi cúi đầu, vò góc áo: “Chuyện kết hôn đó có phải đã quá vội vàng rồi không? Chúng ta còn chưa chính thức yêu nhau, cũng chẳng có hoa tươi, rượu đỏ hay đi xem phim, hẹn hò gì cả.”
Lạc Minh khẽ cười, dịu dàng vuốt tóc tôi ân cần nói:
“Không sao, sau khi kết hôn chúng ta lại từ từ yêu nhau, rồi sẽ có hoa tươi rượu đỏ, đi xem phim, hẹn hò cái gì cũng có cả.”
Tôi: “…”
Người ta bình thường đều là yêu trước, sau đó mới kết hôn. Còn tôi thì hoàn toàn ngược lại…
Đêm đó, tôi ôm một bụng tâm sự lên mạng xã hội để tìm kiếm người đồng cảm với mình. Và tất nhiên ngoài Thái Dương ra tôi không thể tìm thấy một cái tên nick Facebook nào khác để tôi có thể thoái mái nói ra hết những nỗi lòng của mình. Cho dù không thấy cái chấm xanh kia bật sáng nhưng tôi vẫn buồn rầu gửi đi một tin nhắn, à không, nó giống như một thông báo thì đúng hơn:
“Mẹ Kế, con sắp phải lấy chồng rồi!”
Mãi sau vẫn không thấy Dương online, dạo này cậu ấy có vẻ rất bận vì đang cùng đoàn thực hiện dự án phim mới. Người bạn đó có thể sống cho đam mê của mình, thật là tốt quá. Tự nhìn lại mình, tôi bỗng thấy có chút tự ti. Vậy nên khi được một người ưu tú như Lạc Minh nói thích, tôi đã không có đủ can đảm để đối diện với sự thật đó. Huống hồ, tình huống hiện tại đã càng lúc càng đi quá xa, xa hơn cả những gì mà tôi có thể nghĩ đến. Hay bởi vì bản thân tôi đã quá căng thẳng trước những cảm xúc rung động đầu đời của một thiếu nữ 25 tuổi. Đúng là bấy lâu nay, tôi đều nghĩ mọi thứ rất đơn giản, ngay cả khi mẹ dùng “chiêu trò” để ép tôi đi xem mắt, cùng giám đốc Dương nói chuyện kết hôn tôi cũng không hề cảm thấy lo lắng như bây giờ.
Trong lúc tôi đang đơ người nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, não trái não phải đã xảy ra cuộc đọ sức kinh hoàng nhất trong lịch sử phát triển con người tôi. Hết thở dài, rồi thở ngắn cũng phải đến vài trăm cái. Cho tới khi tiếng gọi của cô nàng Tia vang lên phía sau:
“Chị An Khuê, chị làm sao mà từ tối đến giờ cứ thở dài suốt thế?”
Tôi hơi giật mình, vội vàng xoay ghế lại đối diện với bộ mặt lo lắng của Tia, uể oải nói:
“Chị chỉ đang thở thôi mà. Không thở thì làm sao sống được.”
“Ra vậy.” Mặt Tia giãn ra đôi chút, lại nghi hoặc hỏi: “Mà em thấy không khí trong nhà mình hôm nay có vẻ khang khác, trông mặt bác gái rất vui vẻ. Nhà mình có chuyện vui gì sao chị?”
Mẹ tôi tất nhiên là vui rồi. Chỉ khổ cho đứa con gái ngoan này thôi! Hài. Tôi lại thở dài một cái nữa, chuẩn bị giải thích cho Tia:
“Ờ thì…”
“À, em biết rồi! Có phải nhà mình vừa trúng độc đắc không chị?”
Tôi: “…”
Ờ, trí tưởng tượng của cô nàng này cũng phong phú lắm. Xem nào, chuyện tôi sắp kết hôn với Lạc Minh so với chuyện trúng số độc đắc chắc cũng không khác nhau là mấy. Chỉ là người trúng giải là tôi đây xem ra chẳng thể vui nổi.
Thấy mặt tôi bí xị như cái bánh bao thiu, Tia đập vui vẻ đập vai tôi, hỏi:
“Chị lại sao vậy? Nhà mình trúng độc đắc mà sao nhìn chị chẳng vui gì cả. Mà trúng khoảng bao nhiêu vậy ạ?”
Cô gái à, tôi có nói là nhà mình trúng độc đắc rồi sao? Tôi nhìn vào đôi mắt đeo lens xanh của Tia, có chút khó xử, nếu bây giờ tôi nói với cô ấy chuyện tôi sắp kết hôn mà đối tượng lại là “thanh mai trúc mã” của cô nàng – Lạc Minh, thì sẽ thế nào?
Do dự một hồi, tôi vẫn hít lấy không khí trong lành vào phổi, mạnh dạn nói:
“Tia này, tôi sắp kết hôn rồi, kết hôn với Lạc Minh. Đó là lí do vì sao mà gia đình tôi đang rất vui mừng, nhất là mẹ tôi.”
Tia: “…”
Nụ cười trên gương mặt Tia tắt ngúm, chắc cô nàng sốc lắm. Lòng tôi bỗng cảm giác có lỗi vô cùng, có lỗi vì cũng có tình cảm với Lạc Minh. Đúng vậy, dù chưa dám khẳng định chắc chắn đó có phải là tình yêu hay không nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được trái tim rung động của mình khi đứng trước anh, khi được anh nắm tay, khi anh nói thích tôi và khi đón nhận nụ hôn đầu từ nơi anh.
Thây Tia im lặng nhìn mình, tôi cố gắng sắp xếp lại câu chữ trong đầu, muốn hướng cô nàng giải thích một chút:
“Tia, tôi cũng không biết chuyện này lại bất ngờ như thế. Thực ra, tôi đối với Lạc Minh vẫn còn mơ hồ lắm. Chỉ là, chỉ là…”
“Sao chị phải giải thích với em những điều này?”
Tia nghiêm mặt nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu của cô nàng khiến tôi càng lúng túng hơn, mặc cảm tội lỗi như dâng lên tận cổ, nghẹn đến nỗi không thể nói được rõ ràng từng chữ:
“S…sao?”
Tia thở dài một cái, gương mặt xinh đẹp lại nở nụ cười sáng bừng, rồi gõ nhẹ một cái lên đầu tôi, vui vẻ nói:
“Bà chị ngốc này, chị cho rằng em với anh Lạc Minh đang yêu nhau sao?”
“Không phải sao?” Lần này đến lượt tôi trố mắt lên ngạc nhiên nhìn Tia, không nhận ra trong giọng nói của mình lại có chút vui mừng.
Rõ ràng họ là “thanh mai trúc mã”, lại rất xứng đôi, trông Tia cũng có vẻ rất thích Lạc Minh, chẳng phải vì vậy mà cô nàng mới lặn lội từ Mỹ trở về sao? Lẽ nào “chuyện tình đẹp đẽ” của họ đều là tự tôi suy diễn mà ra?
“Ưm… Phải. Em rất thích anh Lạc Minh.” Tia suy nghĩ một lúc rồi mới khẳng định.
Gì vậy? Rốt cuộc mọi chuyện là sao? Bỗng chốc, gương mặt tôi đang từ trạng thái tươi tỉnh lại trở về bí xị như ban đầu. Thấy phản ứng của tôi, Tia bật cười thích thú, vội với lấy cái ghế ngồi xuống đối diện với tôi. Cảm giác như đang chạm mặt với đối thủ, mà đối thủ này quả thực quá mạnh khiến tôi càng nhụt chí hơn. Màn đấu này, tôi thua chắc rồi!
“Trông chị kìa, sao chưa gì mà đã ỉu xìu như vậy rồi.” Tia chỉnh lại tư thế ngồi, tiếp tục nói: “Đúng là em rất thích anh Lạc Minh, nhưng biết sao được khi anh ấy luôn coi em như em gái. Em theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy, đến giờ cũng cảm thấy mệt rồi. Giờ đối với anh ấy cũng chỉ còn ngưỡng mộ mà thôi. Như vậy cũng tốt, cuối cùng đã có người khiến anh ấy rung động, khiến anh ấy nghĩ đến chuyện kết hôn. Thật tình, chị là hồ ly sao?”
Tôi đang vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe Tia nói, bỗng cô nàng hỏi một câu khiến tôi giật mình, lúng túng không biết phải trả lời ra sao:
“Hồ… hồ ly?”
“Đúng vậy. Nếu không chị đã bỏ bùa gì vào người anh Lạc Minh mà có thể khiến anh ấy rung động được vậy? Thật tình, em đã theo đuổi anh ấy từ lúc còn bé xíu cho đến tận bây giờ nhưng anh ấy vẫn không động lòng. Ở bên anh ấy hơn hai mươi mấy năm cũng chưa từng thấy ai có thể chạm đến trái tim anh ấy. Hài, nhiều lúc em còn nghi ngờ giới tính của anh ấy đấy. Giờ thì tốt rồi, chị cùng anh ấy có thể bên nhau, em sẽ giống như một cô em gái thật tâm chúc phúc cho hai người.”
Nghe Tia nói xong một tràng dài, tôi cảm thấy phần nào bớt được gánh nặng trong lòng. Tôi đúng là không hiểu chút gì về tình yêu. Cứ nghĩ rằng, hai người bên nhau một thời gian dài như vậy sẽ nảy sinh tình cảm, hóa ra đó lại chỉ là thứ tình cảm giống như tình thân. Trong khi tôi với Lạc Minh mới chỉ quen nhau vài tháng, sao có thể vội vã nói đến chuyện kết hôn? Lấy cái gì để đảm bảo chắc chắn rằng, về sau anh ấy hoặc tôi sẽ không hối hận về quyết định vội vàng của ngày hôm nay. Tôi thật sự vẫn không có can đảm để chấp nhận sự thật này…
Thấy tôi rơi vào trầm mặc không nói gì, Tia như hiểu được phần nào nỗi lòng của tôi. Cô nàng kéo ghế lại gần tôi hơn, bộ dạng giống như một chuyên gia tâm lý nói với tôi:
“Không nghĩ chị chỉ bị mù đường thôi, giờ đến cả vấn đê yêu đương chị cũng bị mù mịt như vậy sao? Cuộc sống của mấy cô nàng mù đường chẳng phải là tiếp tục đi thẳng, không thẳng được nữa thì rẽ phải, không có chỗ rẽ phải thì rẽ trái, cứ thế mà đi hay sao? Vậy còn nghĩ nhiều thế làm gì?”
Tôi: “…”
“Thôi, nói nhiêu đó mà chị vẫn không hiểu thì em cũng chịu. Chị cứ ngồi thẫn thờ trên này mà nghĩ tiếp đi, em xuống nhà tìm nước uống đây, nói nhiều khát nước quá rồi.”
Ting… ting…
Tia đi rồi có tiếng thông báo tin nhắn đến. Là của Thái Dương:
“Đùa cái gì vậy?”
Tin nhắn kèm theo một cái icon đeo kính đen cho thấy sự nghiêm túc Thái Dương lúc này. Tôi biết ngay kiểu gì cậu ta cũng không tin, trách sao được đến tôi còn không tin nổi sự thật này nữa là...
Tôi nhăn mặt, tay gõ lia lịa lên bàn phím, quyết liệt đến nỗi tay tiếp xúc với phím chữ tạo nên một thứ âm thanh dữ dội, thể hiện rõ sự phẫn nộ của người đang gõ chữ là tôi:
“Không đùa đâu. Là thật. Mùa thu này sẽ tổ chức cưới luôn chứ không làm đám hỏi gì nữa.” Kèm theo một cái icon mặt mếu.
Tứng… tưng… tửng… từng… tưng…
Điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, màn hình hiển thị số điện thoại của Thái Dương. Gì mà gấp vậy?
“Người đó là ai?” Vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của người ở đầu dây bên kia.
Đối với Thái Dương, tôi chẳng hề giấu diếm bất cứ chuyện gì, hơn nữa chuyện trong lòng đang cần người thổ lộ cùng, vừa vặn có thể càu nhàu với cậu bạn thân này.
Do đó, tôi bắt đầu kể không đầu không đuôi chuyện giữa tôi và Lạc Minh cho Dương nghe. Nói rất nhiều, rất nhiều nhưng đến cuối cùng tôi cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa.
“Cậu sẽ kết hôn với gã đó sao?” Thái Dương ngắt lời kể của tôi bằng một câu hỏi. Giọng cậu ấy nghe có chút khác lạ, hay là nghe qua điện thoại nên nó vốn vậy.
“Tôi không biết...”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi vang lên tiếng tút tút. Kết thúc cuộc gọi. Chắc điện thoại của Thái Dương hết tiền rồi. Tôi buồn rầu, quyết định gửi đi một tin nhắn qua Facebook cho cậu ấy, sau đó nhanh chóng lên giường đi ngủ. Chuyện của ngày mai cứ để mai tính…
Sáng sớm hôm sau tôi vẫn thức dậy đúng giờ nhưng không vội đi làm như mọi ngày. Nguyên nhân chính là do “mệnh lệnh” của vị sếp không giống ai kia mà tôi đang phải cung phụng. Như vậy cũng tốt, tôi có thể nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng cùng với gia đình của mình trước khi đi làm.
Mẹ vui vui vẻ vẻ từ trong bếp đi ra mang thêm cho tôi rất nhiều thịt bò vào tô phở. An Huy ngồi bên cạnh liếc mắt thấy liền nổi tính ghen tỵ, vội chìa bát phở ra làm nũng:
“Con cũng muốn thêm thịt bò.”
Mẹ quay sang nhìn nó, dứt khoát trả lời: “Hết rồi.” Sau đó lại vuốt tóc tôi: “An Khuê à, con ăn nhiều một chút. Trong bếp còn nhiều thịt bò lắm.”
An Huy: “…”
Tôi vừa ăn lấy ăn để vừa ngoan ngoãn gật đầu. Mẹ có vẻ rất hài lòng nhưng thấy tướng tá ăn uống của tôi liền thở dài một tiếng:
“Xem kìa, ăn từ từ thôi con. Sắp về nhà chồng rồi con ăn uống y như trẻ con vậy, làm sao mẹ yên tâm được?”
Cảm thấy đây là cơ hội tốt, tôi vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, dưng dưng nhìn mẹ:
“Đúng rồi. Nếu mẹ cảm thấy không yên tâm về con như vậy, hay là con không đi lấy chồng nữa mẹ nha.”
“Được rồi con yêu, con có muốn thêm thịt bò nữa không để mẹ vào lấy?”
Nghe nhắc đến thịt bò hai mắt tôi lại sáng lên, lập tức gật đầu lia lịa dù biết rõ người mẹ này lại đang lảng tránh vấn đề. Sao đầu óc tôi lại đơn giản thế này?
“Mẹ yêu ơi, con cũng muốn thêm một ít thịt bò.” An Huy vội nói với theo trước khi mẹ trở vào bếp.
Lần này mẹ quay lại nhìn nó, dứt khoát trả lời: “Hết rồi.”
An Huy: “…”
Tôi híp mắt cười đê tiện nhìn em trai mình, rồi gắp một miếng thịt bò cho vào miệng nhai một cách ngon lành.
An Huy tức tối cúi mặt xuống ăn tiếp bữa sáng của mình. Tôi vừa nhàn nhã nhai thịt vừa rảnh rỗi quan sát em trai mình, buột miệng hỏi một câu:
“Sáng nay em có buổi học sao?”
“Không có ạ.” An Huy chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi mà cứ thế trả lời.
“Vậy em có ý định đi đâu à?”
An Huy đã xử lý xong bát mỳ đạm bạc của nó, ngẩng lên trả lời:
“Em không. Sao chị lại hỏi vậy?”
Tôi quét mắt đánh giá nó một lần nữa, mờ ám khẳng định:
“An Huy, em thay đổi rồi!”
“…”
Sở dĩ tôi nói vậy là vì dạo gần đây cậu em trai của tôi thay đổi rất nhiều. Nhất là cách ăn mặc không còn luộm thuộm, lôi thôi như trước nữa. Nhìn xem, áo sơ mi kẻ kết hợp quần bò tối màu, tóc tai được chải chuốt một cách gọn gàng. Hơn nữa, hôm trước tôi có vào phòng nó và đã không thể tin nổi mắt mình. Căn phòng mà suốt ngày bị mẹ ví như cái ổ chuột của nó lại vô cùng, vô cùng gọn gàng, sạch sẽ và tinh tươm. Cậu em này, rõ ràng là đã thay đổi rồi! Nhưng lí do nào khiến nó thay đổi như vậy thì tạm thời tôi chưa biết.
8 giờ sáng, tôi mới bước chân ra khỏi cửa để đi làm. Vừa mở cổng đã thấy Lạc Minh vận một bộ quần áo thoải mái sạch sẽ, bên cạnh chiếc xe đạp mới tinh đứng ngay trước mặt tôi, ngón tay thanh mảnh nắm tay lái, đôi mắt đen trong trẻo nồng nàn nhìn tôi cười.
Trong phút chốc, hai mắt tôi sáng rực. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chạy xe đạp thôi mà phong độ đẹp trai như thế. Mà người con trai tuấn tú đó lại sắp trở thành chồng của tôi, nghĩ thế tim tôi tràn ngập hạnh phúc, vui tươi, cực kì hài lòng.
Không đợi tôi phản ứng, tiếng kèn xe êm tai đã vang lên. Lạc Minh cười nhạt nhìn tôi:
“Cô gái ngốc, còn đứng thừ ra đó làm gì thế? Lên xe.”
Tôi mang theo bộ dạng lơ tơ mơ đi đến bên cạnh anh, ngây ngốc hỏi:
“Sếp à, anh đang làm gì ở đây?”
Anh thẳng thừng trả lời: “Nhìn còn không biết sao? Anh đang đợi em đó, nhanh lên không là chúng ta cùng muộn giờ làm đấy.”
Tôi còn chưa hiểu, lại nghe thấy anh lí nhí trong miệng: “Rõ ràng là hôm nào cũng thấy đi làm sớm, sao hôm nay lại đi muộn thế chứ.”
Lòng tôi tựa như bong bóng sặc sỡ sắc màu nổ đôm đốp. Anh quả nhiên là đang đợi tôi, vì tôi nên mới kiên nhẫn đợi…
Tôi bén lẽn ngồi phía sau xe, tay vỗ lưng Lạc Minh nói:
“Đi thôi, có thể xuất phát.”
Anh hơi nghiêng đầu nói: “Tay của em?”
Tôi khó hiểu: “Tay của em thì sao?”
Anh do dự chốc lát: “Anh chạy xe đạp không vững, em hiểu rồi chứ?”
“À, em hiểu rồi!” Tôi đã hiểu, gật đầu: “Ý của anh là, để em đạp xe chở anh?”
Khuôn mặt điển trai của anh tối sầm, không vui nói: “An Khuê, trên thế giới này còn ai ngốc nghếch hơn em nữa chứ?”
Nói xong, trực tiếp nắm lấy hai tay tôi ôm eo của anh, vẻ mặt lúng túng không được tự nhiên, rồi chẳng nói một lời chạy xe thẳng đến công ty.
“Sếp à, anh cứ trực tiếp bảo tôi ôm anh chẳng phải được rồi sao? Gì mà nói chạy xe không vững, người bình thường đều nghe không hiểu đấy!” Tất nhiên những điều này tôi chỉ dám nghĩ đến chứ đâu dám mở miệng.
Xe chạy chầm chậm, những hàng cây hai bên đường dần dần mất hút, gió vi vu thổi qua tai, ánh mặt trời chiếu lập lờ mang theo tia nắng ấm áp, khiến tâm trạng tôi nhẹ nhàng thoải mái, toàn thân thả lỏng rất nhiều. Chiếc áo sơ mi trắng của Lạc Minh tỏa ra mùi thơm bột giặt nhàn nhạt, đây là hương thơm rất đặc trưng, khiến tôi không kìm được mà tựa đầu vào, đôi má nhẹ nhàng áp trên lưng anh.
Lạc Minh hơi cứng đờ, nghiêng đầu lơ đãng nhìn tôi, chớp mắt lại xoay đầu chuyên tâm lái xe. Cũng trong khoảnh khắc tích tắc ấy, tôi đã nhìn thấy anh nở một nụ cười.
Xe từ từ chạy trên đường, hai tay ôm lấy eo anh, khoảng cách gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của anh, bỗng nhiên đáy lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc vô vàn.
Được rồi, tôi sẽ kết hôn với người đàn ông này vào tuổi 25 của mình…