Thẩm thị thấy Tử Phúc hỏi, liền kể buổi sáng Điền thị đi lại muốn lúa mạch, cũng dặn dò hắn đừng gây chuyện, bọn người Điền thị bcó nói gì cũng không được phản bác, rồi nhắc nhở Tử Lộc thêm lần nữa. Cuối cùng, Thẩm thị nói: "Cải thiện cuộc sống và vấn đề chính, đừng tự rước giận vô mình. Có sức để giận thì không bằng suy nghĩ xem nên làm vì để sống tốt hơn, trưởng bối đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá mức vô lý, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn, ngươi là người đọc sách, đáng ra phải hiểu biết hơn nương, nếu thanh danh một người hỏng rồi, chẳng những thi không được, mà làm quan cũng không xong, đừng nói đến việc sẽ có cuộc hôn nhân tốt đẹp." Tử Phúc nghe xong, kính cẩn gật đầu.
Ngày kế, Tử Phúc tiễn bước Thẩm thị cùng Tử Lộc, thay bộ đồ cũ đến đất trồng rau lấy dương khoai, Tử Tình cầm cái rổ theo nhặt, rồi đổ ra sàn đá gần giếng, thấy con giun và sâu trên lá thì bắt hết cho gà ăn.
Một lát sau, Tử Thọ kêu to, thì ra Tử Hỉ tỉnh, Tử Tình vào nhà ôm Tử Hỉ ra, thấy Tử Phúc đang bỏ rau vô rổ, Tử Thọ đang quấn quít lấy Tử Phúc bảo muốn đi ra ngoài, Tử Tình thấy nó vẫn là đứa bé hơn ba tuổi, thích náo nhiệt, mấy tháng nay cả ngày đều ở nhà trông em. Liền mở miệng bảo Tử Phúc dẫn nó đi theo.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến đêm nay Tăng Thụy Tường sẽ về nhà, nhờ Tử Phúc mua ít thịt và xương về. Tử Phúc lấy 10 văn, dẫn Tử Thọ đi.
Từ sau khi bán rau, điều kiện trong nhà tốt hơn, Tử Tình thường muốn mua thịt để cả nhà ăn đỡ thèm, một là khoảng thời gian cả nhà vất vả, 2 là đứa nhỏ đều trong giai đoạn cao lớn, Thẩm thị cũng không để con cái chịu thiệt, trước kia là do ở chung không có biện pháp gì, bản thân không làm chủ được.
Tử Tình ôm tiểu đệ bỏ vào thúng, rồi bắt đầu dọn sân như mọi ngày, đột nhiên nhìn thấy chuồng gà có bốn cái trứng, nho nhỏ, còn dính tơ máu, Tử Tình cao hứng hỏng rồi, cực kì ngoài ý muốn. Nuôi gà hơn 6 tháng đẻ trứng, sâu, giun, còn có nòng nọc, ếch con đều không cho ăn không.
Tử Tình cất trứng gà, đi quét dọn sân, lúc quét hạt đào trên đất, đột nhiên nhớ tới ra một việc mà nàng quên, trông cây ăn quả, núi hoang phía sau mà trồng cây ăn quả thì quá được, một mảnh lớn như vậy dùng để trồng cây ăn quả và nuôi trăm con gà, thậm chí là hơn nghìn con gà cũng được, số lượng thu trứng và thịt gà hàng năm không nhỏ, phân gà lại có thể bón phân cho cây ăn quả, cây ăn quả mà có sâu thì gà ăn hết.
Tử Tình càng nghĩ càng thích hợp, lên kế hoạch dùng hai năm thời gian để kiếm tiền cùng ươm giống, nhất định phải đem núi phía sau mua xuống. Đầu vô của cây ăn quả không lớn, hơn nữa không phải lúc nào cũng chăm bón, mùa đông không sợ chết, Tử Tình nhặt hạt đào bỏ vào một góc xó của tường, rồi tựa người vào tường trầm tư.
Tử Tình đang mơ tưởng mộng đẹp, mơ thấy cây ăn quả mình trồng chi chít trái, mình còn mua ruộng tốt trăm mẫu, không có việc gì thì ngồi đếm bạc, đắm chìm trong mộng đẹp địa chủ, nước miếng Tử Tình đều chảy ra, lúc này có người gọi cửa, là Thẩm thị cùng Tử Lộc về nhà . Tử Tình thấy sọt trống không, chỉ có hai xấp vải bố.
"Nương, dương khoai bán được không? Bao nhiêu 1 cân? Sao nương lại mua vải nữa vậy?"
"4 văn 1 cân , tuy không dễ bán như dưa chuột, nhưng vẫn bán hết. Nương đi qua tiệm vải, vô nhìn một chút, không ngờ nhặt được cái tiện nghi, lão bản muốn xổ vải bông này, vải để trong kho dính nước mưa, bình thường thì giá khoảng năm sáu trăm văn một xấp, hôm nay nương bỏ hai trăm văn là được một xấp, rất thích hợp, có chút bẩn thì mình giặt là được. Giặt không ra cũng không sao, người nghèo đâu để ý đâu. Ngày mai nương còn muốn mua thêm 2 xấp, chuyện tốt lâu lâu mới có một lần, nhà mình nhiều đứa nhỏ, đang thời điểm cao lớn, một người một bộ, hết tầm nửa xấp, nương còn muốn làm một bộ cho ngoạn con nữa cơ."
"Vậy một xấp vải tầm bao nhiêu thước vậy nương?" Tử Tình hỏi.
"Tùy các loại, một xấp vải bông dài 40 thước, bằng lụa và sa tanh thì 20 thước. Con xem, vải này không xấu, làm quần áo mặc rất tốt." Đang nói, Tử Phúc đã trở lại.
"Nương, ngài lại làm quần áo mới cho chúng con? Quần áo của con vẫn còn mặc được, gần đây nương mua vải cũng mất gần 2 lượng rồi." Tử Phúc nói.
"Không có việc gì, nương nói nên mua thì nhất định phải mua, bạc là do các con làm ra, không dùng cho các con thì dùng cho ai, trong lòng nương đều biết. Trước kia trong tay không có tiền, cũng không làm chủ được, không có biện pháp mới làm các con chịu khổ."
"Đúng rồi, hôm nay nhà mình có việc vui nhé, các ngươi đoán đi?" Tử Tình nói.
"Việc vui, nhị cô ngươi làm mai rồi à?" Thẩm thị hỏi.
"Không phải, chúng con đến nhà bà, đâu có ai nói đâu, dưa hấu kết quả à?" Tử Phúc hỏi.
"Cũng không phải, gà mái đẻ trứng. Không nghĩ đúng không?" Tử Tình nói ra đáp án.
"Thật sự?" "Thật sự?" Ba người đều không thể nổi, đây là lứa gà mái đầu tiên mà Tử Tình mua đẻ trứng .
"À, nói đến trứng gà, nương mới nhớ một việc, Tử Phúc, con dẫn Tử Lộc đến tạp hóa mua 10 trứng vịt muối, ngày mai là Đoan Ngọ, phải nấu 5 cái, rồi đến nhà bà hái ít lá tỏi, lá hành. Tử Phúc cầm tiền cùng Tử Lộc ra ngoài, Tử Thọ cũng đi theo .
Tử Phúc bọn họ đi rồi, Thẩm thị vào nhà lấy gạo nếp ra ngâm, nói muốn làm bánh bao, Tử Tình cảm thấy làm bánh bao cũng giống hiện đại, xem ra trình độ không quá kém, biết cách lọc dầu, vải in hoa, có máy xay gió, còn guồng nước giản dị, những thứ khác Tử Tình không biết.
Thẩm thị ngâm gạo nếp xong, lấy đồ nghề thêu hoa của nàng ra, dùng 5 loại chỉ màu khác nhau thêu thành một loại giốn túi lưới nhỏ, trên túi lưới còn dùng hai sợi được làm bằng chỉ kim tuyến biên gắn lên, động tác Thẩm thị cực kì thành thạo, một hồi đã làm xong một cái.
Cơm trưa xong, Thẩm thị bắt đầu gói bán bao, đem số thịt khô lần trước còn thừa lại gói được 20 cái, sau đó gói thêm mấy cái bánh bao không thịt, Tử Phúc dẫn Tử Lộc cùng Tử Tình đi đào dương khoai, Tử Phúc phụ trách đào, Tử Lộc phụ trách vận chuyển, Tử Tình phụ trách rưae, rửa xong, Tử Tình đặt ở nơi có độ ấm cao và ẩm ướt để chúng nó nẩy mầm. Tử Tình nhớ mang máng là hình như khoai tây có thể trồng 2 hoặc 3 đợt trong một năm, sản lượng rất cao, thừa dịp hiện tại ít người trồng, có thể bán được 4 văn tiền 1 cân, tiền lời rất khả quan. Tử Tình không chỉ có chuẩn bị mầm móng cho nhà mình, mà còn dự trữ cho hai cậu.
Chờ mùi bánh bao bay ra, Tăng Thụy Tường cũng vừa vào cửa, một nhà ngồi túm tụm ăn, vừa nói vừa cười, Thẩm thị đem nhưng chuyện trong mười ngày qua kể hết lại cho trượng phu, gặt lúa mạch, bán rau, dương khoai, trứng gà, cuối cùng mới nói đến chuyện đưa 1 thạch lúa mạch làm quà tặng trong ngày lễ, bảo hắn ngày mai đem qua.
Thẩm thị thấy Tử Phúc hỏi, liền kể buổi sáng Điền thị đi lại muốn lúa mạch, cũng dặn dò hắn đừng gây chuyện, bọn người Điền thị bcó nói gì cũng không được phản bác, rồi nhắc nhở Tử Lộc thêm lần nữa. Cuối cùng, Thẩm thị nói: "Cải thiện cuộc sống và vấn đề chính, đừng tự rước giận vô mình. Có sức để giận thì không bằng suy nghĩ xem nên làm vì để sống tốt hơn, trưởng bối đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá mức vô lý, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn, ngươi là người đọc sách, đáng ra phải hiểu biết hơn nương, nếu thanh danh một người hỏng rồi, chẳng những thi không được, mà làm quan cũng không xong, đừng nói đến việc sẽ có cuộc hôn nhân tốt đẹp." Tử Phúc nghe xong, kính cẩn gật đầu.
Ngày kế, Tử Phúc tiễn bước Thẩm thị cùng Tử Lộc, thay bộ đồ cũ đến đất trồng rau lấy dương khoai, Tử Tình cầm cái rổ theo nhặt, rồi đổ ra sàn đá gần giếng, thấy con giun và sâu trên lá thì bắt hết cho gà ăn.
Một lát sau, Tử Thọ kêu to, thì ra Tử Hỉ tỉnh, Tử Tình vào nhà ôm Tử Hỉ ra, thấy Tử Phúc đang bỏ rau vô rổ, Tử Thọ đang quấn quít lấy Tử Phúc bảo muốn đi ra ngoài, Tử Tình thấy nó vẫn là đứa bé hơn ba tuổi, thích náo nhiệt, mấy tháng nay cả ngày đều ở nhà trông em. Liền mở miệng bảo Tử Phúc dẫn nó đi theo.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến đêm nay Tăng Thụy Tường sẽ về nhà, nhờ Tử Phúc mua ít thịt và xương về. Tử Phúc lấy văn, dẫn Tử Thọ đi.
Từ sau khi bán rau, điều kiện trong nhà tốt hơn, Tử Tình thường muốn mua thịt để cả nhà ăn đỡ thèm, một là khoảng thời gian cả nhà vất vả, là đứa nhỏ đều trong giai đoạn cao lớn, Thẩm thị cũng không để con cái chịu thiệt, trước kia là do ở chung không có biện pháp gì, bản thân không làm chủ được.
Tử Tình ôm tiểu đệ bỏ vào thúng, rồi bắt đầu dọn sân như mọi ngày, đột nhiên nhìn thấy chuồng gà có bốn cái trứng, nho nhỏ, còn dính tơ máu, Tử Tình cao hứng hỏng rồi, cực kì ngoài ý muốn. Nuôi gà hơn tháng đẻ trứng, sâu, giun, còn có nòng nọc, ếch con đều không cho ăn không.
Tử Tình cất trứng gà, đi quét dọn sân, lúc quét hạt đào trên đất, đột nhiên nhớ tới ra một việc mà nàng quên, trông cây ăn quả, núi hoang phía sau mà trồng cây ăn quả thì quá được, một mảnh lớn như vậy dùng để trồng cây ăn quả và nuôi trăm con gà, thậm chí là hơn nghìn con gà cũng được, số lượng thu trứng và thịt gà hàng năm không nhỏ, phân gà lại có thể bón phân cho cây ăn quả, cây ăn quả mà có sâu thì gà ăn hết.
Tử Tình càng nghĩ càng thích hợp, lên kế hoạch dùng hai năm thời gian để kiếm tiền cùng ươm giống, nhất định phải đem núi phía sau mua xuống. Đầu vô của cây ăn quả không lớn, hơn nữa không phải lúc nào cũng chăm bón, mùa đông không sợ chết, Tử Tình nhặt hạt đào bỏ vào một góc xó của tường, rồi tựa người vào tường trầm tư.
Tử Tình đang mơ tưởng mộng đẹp, mơ thấy cây ăn quả mình trồng chi chít trái, mình còn mua ruộng tốt trăm mẫu, không có việc gì thì ngồi đếm bạc, đắm chìm trong mộng đẹp địa chủ, nước miếng Tử Tình đều chảy ra, lúc này có người gọi cửa, là Thẩm thị cùng Tử Lộc về nhà . Tử Tình thấy sọt trống không, chỉ có hai xấp vải bố.
"Nương, dương khoai bán được không? Bao nhiêu cân? Sao nương lại mua vải nữa vậy?"
" văn cân , tuy không dễ bán như dưa chuột, nhưng vẫn bán hết. Nương đi qua tiệm vải, vô nhìn một chút, không ngờ nhặt được cái tiện nghi, lão bản muốn xổ vải bông này, vải để trong kho dính nước mưa, bình thường thì giá khoảng năm sáu trăm văn một xấp, hôm nay nương bỏ hai trăm văn là được một xấp, rất thích hợp, có chút bẩn thì mình giặt là được. Giặt không ra cũng không sao, người nghèo đâu để ý đâu. Ngày mai nương còn muốn mua thêm xấp, chuyện tốt lâu lâu mới có một lần, nhà mình nhiều đứa nhỏ, đang thời điểm cao lớn, một người một bộ, hết tầm nửa xấp, nương còn muốn làm một bộ cho ngoạn con nữa cơ."
"Vậy một xấp vải tầm bao nhiêu thước vậy nương?" Tử Tình hỏi.
"Tùy các loại, một xấp vải bông dài thước, bằng lụa và sa tanh thì thước. Con xem, vải này không xấu, làm quần áo mặc rất tốt." Đang nói, Tử Phúc đã trở lại.
"Nương, ngài lại làm quần áo mới cho chúng con? Quần áo của con vẫn còn mặc được, gần đây nương mua vải cũng mất gần lượng rồi." Tử Phúc nói.
"Không có việc gì, nương nói nên mua thì nhất định phải mua, bạc là do các con làm ra, không dùng cho các con thì dùng cho ai, trong lòng nương đều biết. Trước kia trong tay không có tiền, cũng không làm chủ được, không có biện pháp mới làm các con chịu khổ."
"Đúng rồi, hôm nay nhà mình có việc vui nhé, các ngươi đoán đi?" Tử Tình nói.
"Việc vui, nhị cô ngươi làm mai rồi à?" Thẩm thị hỏi.
"Không phải, chúng con đến nhà bà, đâu có ai nói đâu, dưa hấu kết quả à?" Tử Phúc hỏi.
"Cũng không phải, gà mái đẻ trứng. Không nghĩ đúng không?" Tử Tình nói ra đáp án.
"Thật sự?" "Thật sự?" Ba người đều không thể nổi, đây là lứa gà mái đầu tiên mà Tử Tình mua đẻ trứng .
"À, nói đến trứng gà, nương mới nhớ một việc, Tử Phúc, con dẫn Tử Lộc đến tạp hóa mua trứng vịt muối, ngày mai là Đoan Ngọ, phải nấu cái, rồi đến nhà bà hái ít lá tỏi, lá hành. Tử Phúc cầm tiền cùng Tử Lộc ra ngoài, Tử Thọ cũng đi theo .
Tử Phúc bọn họ đi rồi, Thẩm thị vào nhà lấy gạo nếp ra ngâm, nói muốn làm bánh bao, Tử Tình cảm thấy làm bánh bao cũng giống hiện đại, xem ra trình độ không quá kém, biết cách lọc dầu, vải in hoa, có máy xay gió, còn guồng nước giản dị, những thứ khác Tử Tình không biết.
Thẩm thị ngâm gạo nếp xong, lấy đồ nghề thêu hoa của nàng ra, dùng loại chỉ màu khác nhau thêu thành một loại giốn túi lưới nhỏ, trên túi lưới còn dùng hai sợi được làm bằng chỉ kim tuyến biên gắn lên, động tác Thẩm thị cực kì thành thạo, một hồi đã làm xong một cái.
Cơm trưa xong, Thẩm thị bắt đầu gói bán bao, đem số thịt khô lần trước còn thừa lại gói được cái, sau đó gói thêm mấy cái bánh bao không thịt, Tử Phúc dẫn Tử Lộc cùng Tử Tình đi đào dương khoai, Tử Phúc phụ trách đào, Tử Lộc phụ trách vận chuyển, Tử Tình phụ trách rưae, rửa xong, Tử Tình đặt ở nơi có độ ấm cao và ẩm ướt để chúng nó nẩy mầm. Tử Tình nhớ mang máng là hình như khoai tây có thể trồng hoặc đợt trong một năm, sản lượng rất cao, thừa dịp hiện tại ít người trồng, có thể bán được văn tiền cân, tiền lời rất khả quan. Tử Tình không chỉ có chuẩn bị mầm móng cho nhà mình, mà còn dự trữ cho hai cậu.
Chờ mùi bánh bao bay ra, Tăng Thụy Tường cũng vừa vào cửa, một nhà ngồi túm tụm ăn, vừa nói vừa cười, Thẩm thị đem nhưng chuyện trong mười ngày qua kể hết lại cho trượng phu, gặt lúa mạch, bán rau, dương khoai, trứng gà, cuối cùng mới nói đến chuyện đưa thạch lúa mạch làm quà tặng trong ngày lễ, bảo hắn ngày mai đem qua.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thẩm thị thấy Tử Phúc hỏi, liền kể buổi sáng Điền thị đi lại muốn lúa mạch, cũng dặn dò hắn đừng gây chuyện, bọn người Điền thị bcó nói gì cũng không được phản bác, rồi nhắc nhở Tử Lộc thêm lần nữa. Cuối cùng, Thẩm thị nói: "Cải thiện cuộc sống và vấn đề chính, đừng tự rước giận vô mình. Có sức để giận thì không bằng suy nghĩ xem nên làm vì để sống tốt hơn, trưởng bối đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá mức vô lý, có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn, ngươi là người đọc sách, đáng ra phải hiểu biết hơn nương, nếu thanh danh một người hỏng rồi, chẳng những thi không được, mà làm quan cũng không xong, đừng nói đến việc sẽ có cuộc hôn nhân tốt đẹp." Tử Phúc nghe xong, kính cẩn gật đầu.
Ngày kế, Tử Phúc tiễn bước Thẩm thị cùng Tử Lộc, thay bộ đồ cũ đến đất trồng rau lấy dương khoai, Tử Tình cầm cái rổ theo nhặt, rồi đổ ra sàn đá gần giếng, thấy con giun và sâu trên lá thì bắt hết cho gà ăn.
Một lát sau, Tử Thọ kêu to, thì ra Tử Hỉ tỉnh, Tử Tình vào nhà ôm Tử Hỉ ra, thấy Tử Phúc đang bỏ rau vô rổ, Tử Thọ đang quấn quít lấy Tử Phúc bảo muốn đi ra ngoài, Tử Tình thấy nó vẫn là đứa bé hơn ba tuổi, thích náo nhiệt, mấy tháng nay cả ngày đều ở nhà trông em. Liền mở miệng bảo Tử Phúc dẫn nó đi theo.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến đêm nay Tăng Thụy Tường sẽ về nhà, nhờ Tử Phúc mua ít thịt và xương về. Tử Phúc lấy 10 văn, dẫn Tử Thọ đi.
Từ sau khi bán rau, điều kiện trong nhà tốt hơn, Tử Tình thường muốn mua thịt để cả nhà ăn đỡ thèm, một là khoảng thời gian cả nhà vất vả, 2 là đứa nhỏ đều trong giai đoạn cao lớn, Thẩm thị cũng không để con cái chịu thiệt, trước kia là do ở chung không có biện pháp gì, bản thân không làm chủ được.
Tử Tình ôm tiểu đệ bỏ vào thúng, rồi bắt đầu dọn sân như mọi ngày, đột nhiên nhìn thấy chuồng gà có bốn cái trứng, nho nhỏ, còn dính tơ máu, Tử Tình cao hứng hỏng rồi, cực kì ngoài ý muốn. Nuôi gà hơn 6 tháng đẻ trứng, sâu, giun, còn có nòng nọc, ếch con đều không cho ăn không.
Tử Tình cất trứng gà, đi quét dọn sân, lúc quét hạt đào trên đất, đột nhiên nhớ tới ra một việc mà nàng quên, trông cây ăn quả, núi hoang phía sau mà trồng cây ăn quả thì quá được, một mảnh lớn như vậy dùng để trồng cây ăn quả và nuôi trăm con gà, thậm chí là hơn nghìn con gà cũng được, số lượng thu trứng và thịt gà hàng năm không nhỏ, phân gà lại có thể bón phân cho cây ăn quả, cây ăn quả mà có sâu thì gà ăn hết.
Tử Tình càng nghĩ càng thích hợp, lên kế hoạch dùng hai năm thời gian để kiếm tiền cùng ươm giống, nhất định phải đem núi phía sau mua xuống. Đầu vô của cây ăn quả không lớn, hơn nữa không phải lúc nào cũng chăm bón, mùa đông không sợ chết, Tử Tình nhặt hạt đào bỏ vào một góc xó của tường, rồi tựa người vào tường trầm tư.
Tử Tình đang mơ tưởng mộng đẹp, mơ thấy cây ăn quả mình trồng chi chít trái, mình còn mua ruộng tốt trăm mẫu, không có việc gì thì ngồi đếm bạc, đắm chìm trong mộng đẹp địa chủ, nước miếng Tử Tình đều chảy ra, lúc này có người gọi cửa, là Thẩm thị cùng Tử Lộc về nhà . Tử Tình thấy sọt trống không, chỉ có hai xấp vải bố.
"Nương, dương khoai bán được không? Bao nhiêu 1 cân? Sao nương lại mua vải nữa vậy?"
"4 văn 1 cân , tuy không dễ bán như dưa chuột, nhưng vẫn bán hết. Nương đi qua tiệm vải, vô nhìn một chút, không ngờ nhặt được cái tiện nghi, lão bản muốn xổ vải bông này, vải để trong kho dính nước mưa, bình thường thì giá khoảng năm sáu trăm văn một xấp, hôm nay nương bỏ hai trăm văn là được một xấp, rất thích hợp, có chút bẩn thì mình giặt là được. Giặt không ra cũng không sao, người nghèo đâu để ý đâu. Ngày mai nương còn muốn mua thêm 2 xấp, chuyện tốt lâu lâu mới có một lần, nhà mình nhiều đứa nhỏ, đang thời điểm cao lớn, một người một bộ, hết tầm nửa xấp, nương còn muốn làm một bộ cho ngoạn con nữa cơ."
"Vậy một xấp vải tầm bao nhiêu thước vậy nương?" Tử Tình hỏi.
"Tùy các loại, một xấp vải bông dài 40 thước, bằng lụa và sa tanh thì 20 thước. Con xem, vải này không xấu, làm quần áo mặc rất tốt." Đang nói, Tử Phúc đã trở lại.
"Nương, ngài lại làm quần áo mới cho chúng con? Quần áo của con vẫn còn mặc được, gần đây nương mua vải cũng mất gần 2 lượng rồi." Tử Phúc nói.
"Không có việc gì, nương nói nên mua thì nhất định phải mua, bạc là do các con làm ra, không dùng cho các con thì dùng cho ai, trong lòng nương đều biết. Trước kia trong tay không có tiền, cũng không làm chủ được, không có biện pháp mới làm các con chịu khổ."
"Đúng rồi, hôm nay nhà mình có việc vui nhé, các ngươi đoán đi?" Tử Tình nói.
"Việc vui, nhị cô ngươi làm mai rồi à?" Thẩm thị hỏi.
"Không phải, chúng con đến nhà bà, đâu có ai nói đâu, dưa hấu kết quả à?" Tử Phúc hỏi.
"Cũng không phải, gà mái đẻ trứng. Không nghĩ đúng không?" Tử Tình nói ra đáp án.
"Thật sự?" "Thật sự?" Ba người đều không thể nổi, đây là lứa gà mái đầu tiên mà Tử Tình mua đẻ trứng .
"À, nói đến trứng gà, nương mới nhớ một việc, Tử Phúc, con dẫn Tử Lộc đến tạp hóa mua 10 trứng vịt muối, ngày mai là Đoan Ngọ, phải nấu 5 cái, rồi đến nhà bà hái ít lá tỏi, lá hành. Tử Phúc cầm tiền cùng Tử Lộc ra ngoài, Tử Thọ cũng đi theo .
Tử Phúc bọn họ đi rồi, Thẩm thị vào nhà lấy gạo nếp ra ngâm, nói muốn làm bánh bao, Tử Tình cảm thấy làm bánh bao cũng giống hiện đại, xem ra trình độ không quá kém, biết cách lọc dầu, vải in hoa, có máy xay gió, còn guồng nước giản dị, những thứ khác Tử Tình không biết.
Thẩm thị ngâm gạo nếp xong, lấy đồ nghề thêu hoa của nàng ra, dùng 5 loại chỉ màu khác nhau thêu thành một loại giốn túi lưới nhỏ, trên túi lưới còn dùng hai sợi được làm bằng chỉ kim tuyến biên gắn lên, động tác Thẩm thị cực kì thành thạo, một hồi đã làm xong một cái.
Cơm trưa xong, Thẩm thị bắt đầu gói bán bao, đem số thịt khô lần trước còn thừa lại gói được 20 cái, sau đó gói thêm mấy cái bánh bao không thịt, Tử Phúc dẫn Tử Lộc cùng Tử Tình đi đào dương khoai, Tử Phúc phụ trách đào, Tử Lộc phụ trách vận chuyển, Tử Tình phụ trách rưae, rửa xong, Tử Tình đặt ở nơi có độ ấm cao và ẩm ướt để chúng nó nẩy mầm. Tử Tình nhớ mang máng là hình như khoai tây có thể trồng 2 hoặc 3 đợt trong một năm, sản lượng rất cao, thừa dịp hiện tại ít người trồng, có thể bán được 4 văn tiền 1 cân, tiền lời rất khả quan. Tử Tình không chỉ có chuẩn bị mầm móng cho nhà mình, mà còn dự trữ cho hai cậu.
Chờ mùi bánh bao bay ra, Tăng Thụy Tường cũng vừa vào cửa, một nhà ngồi túm tụm ăn, vừa nói vừa cười, Thẩm thị đem nhưng chuyện trong mười ngày qua kể hết lại cho trượng phu, gặt lúa mạch, bán rau, dương khoai, trứng gà, cuối cùng mới nói đến chuyện đưa 1 thạch lúa mạch làm quà tặng trong ngày lễ, bảo hắn ngày mai đem qua.