Thu Ngọc thấy Tú Thủy đáp ứng rồi, liền hỏi Tử Tình: "Tử Bình về nhà mẹ đẻ, nàng đã tới chỗ các ngươi chưa?"
Tử Bình, Tử Tình lập tức nhớ tới phụ nhân Tử Bình quần áo lam lũ kia, thật đúng là không có đi thăm nàng, Tăng Thụy Khánh đã như vậy rồi, Tử Tình bọn họ ai còn có thể có suy nghĩ đi quan tâm Tử Bình?
Thu Ngọc thấy Tử Tình lắc đầu, nghĩ nghĩ nói: "Ta phỏng chừng nàng hẳn là sẽ đến khóc than, Huy Huy năm ngoái thành thân rồi, trong nhà cũng đã nghèo như thế, không nghĩ tới trái lại cưới một nàng dâu hiền, cũng là có thể chịu khổ được giống như Tử Bình, chỉ là không có gặp được một nam nhân tốt."
Tử Tình hỏi: "Vậy làm sao có thể gả cho Huy Huy?"
"Cũng là trong nhà nhèo, lúc nhặt đồ ăn ăn quen biết Tử Bình, Tử Bình gom mấy lượng bạc cưới người trở về, nói là đã quét sạch của cải rồi, lúc này, Hoan Hoan cũng đã đến tuổi làm mai rồi." Thu Ngọc thở dài, tình cảm của nàng và Tử Bình sâu hơn Tử Tình, cũng là thường xuyên cảm thán Tử Bình không có mệnh tốt.
"Ngươi vừa nói cái này, chân tỷ phu tốt lên hay chưa? Còn có, Đại cha tha thứ tỷ phu hay chưa?" Tử Tình hỏi.
"Vẫn là không cho hắn vào cửa, con người Đại cha ngươi, quá mang thù, đã hai mươi năm trôi qua rồi, một chút cũng không thấy buông lỏng, ta là không biết tim hắn là làm từ cái gì. Chân tỷ phu ngươi tốt rồi, cũng đi ra ngoài tìm chút việc làm, chẳng qua là có hôm nay không ngày mai, đâu thể chống đỡ nổi cái nhà này? Còn không phải dựa vào Tử Bình mệt chết mệt sống trồng chút rau đi bán, trong nhà lại nuôi thêm chút gà vịt, bằng không, ngày cũng không biết qua như thế nào." Thu Ngọc thở dài.
Những lời này, Tử Tình cũng không tiện nói cái gì nữa, Tử Bình lần trước đến, khóc nói nam nhân nhà nàng chân có tật xấu, phải hai mươi lượng bạc mới có thể chữa khỏi, Tử Tình không nói hai lời móc ra hai mươi lượng bạc, sau này. Cũng chẳng có đoạn sau nữa rồi.
Tử Tình thấy Thu Ngọc tựa hồ còn có lời muốn nói, bèn hỏi: "Tiểu cô muốn nói cái gì, nói thẳng đi?"
"Không có gì, chỉ là nhớ tới Tử Bình có chút cảm khái." Thu Ngọc nói.
Thực ra. Thu Ngọc đến, là muốn hỏi một chút Tử Tình có cần mua nha hoàn hay không, Quế Anh một hơi sinh bốn nha đầu. Đâu thể nuôi sống nổi, nghĩ Tử Tình có thể mua người từ bên ngoài, liền nhờ Thu Ngọc đến cầu tình, tốt xấu gì là biết gốc biết rễ.
Nhưng Thu Ngọc lúc này gặp Tử Tình, không muốn mở miệng, Tử Tình đối với Tử Bình còn không muốn chiếu cố, nào còn có thể chiếu cố Quế Anh? Quế Anh còn làm bỏng hai chân Tử Tình. Những năm này, Tử Tình cũng không để ý đến Quế Anh. Nghĩ vậy, Thu Ngọc lại thở dài.
Thu Ngọc đi rồi, Tú Thủy hỏi: "Tiểu cô ngươi có phải muốn bảo ngươi cho Tử Bình chút bạc hay không? Nói thật, ta không thích Tử Bình. Đừng nhìn chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, hồi còn nhỏ, ta cũng không chơi được với nàng ta."
Hai người đang nói, Thẩm thị mang theo Yên Nhiên trở lại, nghe nói chuyện Tử Bình, Thẩm thị cũng không đồng tình giống như trước kia, gật gật đầu không lên tiếng.
Ngày hôm sau, Tử Tình mang theo Tú Thủy đi vào trong thành An Châu đi dạo, chủ yếu là đi cùng Tú Thủy. Tú Thủy nói đã nhiều năm không vào phủ thành An Châu rồi.
Từ phủ thành An Châu trở về, nghe Thẩm thị nói, một nhà Tử Bình đã tới, xem ra, cuộc sống vẫn là không có khởi sắc gì, nhưng là không khóc than nghèo. Tử Tình hỏi: "Nàng mang theo nàng dâu mới đến, ngươi không cho một phần lễ gặp mặt?"
Thẩm thị nói: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi, cho một đôi vòng tay bạc, người ta vừa tới đã dập đầu cho ta, sao ta có thể nhận không lễ của người ta? Nhìn con người nàng dâu mới này cũng không tệ, là người biết việc, chỉ là Huy Huy, vẫn là không nên thân, lãng phí một cô nương tốt người ta."
Con người gặp gỡ, ai có thể nói rõ ràng, nếu không luôn có người nói, một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, cũng có người nói trai tốt không có vợ tốt, trai tồi cưới được nhành hoa, Tử Toàn và Huy Huy vừa so sánh, cũng là xác minh những lời này.
Tử Tình là ngày hôm sau gặp được một nhà Tử Bình ở nhà Thu Ngọc, đương nhiên còn có Chu thị cùng nàng dâu của Tử Toàn cùng với một nhà Quế Anh.
Chu thị gặp Tử Tình, trái lại chủ động chào hỏi, hỏi: "Nghe nói ngươi cùng cha ngươi đến nhà ta, ngày ấy Đại cha ngươi cũng là tâm tình không tốt, ngươi đừng so đo với Đại cha ngươi, có rảnh, lại đến nhà Đại nương."
Tử Tình nói: "Ta cũng không dám, ngưỡng cửa nhà Đại cha cao, ta là không còn mặt mũi rồi, đi một lần đuổi một lần, mặc cho chúng ta còn không có đi tay không."
Người bên cạnh có biết nguồn gốc, nghe xong liền cười nói: "Đáng tiếc sao ta không có thân thích tốt này."
Chu thị nghe xong có chút mất tự nhiên có chút xấu hổ, vội xoay người tìm người bắt chuyện. Tử Tình cười cười liền lôi kéo Tú Thủy tìm chỗ ngồi. Hôm nay Thải Vân cũng nhất định theo đến, ngày ấy thấy trận hỗn loạn ở nhà cũ kia, nàng cũng không dám lơi là lấy thoải mái, lỡ như Tử Tình xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cách nào bàn giao cho Tiểu Dực.
Tử Bình thấy Tú Thủy khẽ sửng sốt, nàng cũng là nhiều năm không gặp Tú Thủy rồi, thấy giờ đây Tú Thủy đang mặc áo kép bằng lụa hoa văn chìm hoa hồng tím phối với một cái váy gấm xanh, trong lòng đang nghi hoặc cuộc sống của nhà Tú Thủy khi nào thì cũng tốt như vậy rồi? Chợt nghe Thu Ngọc nói: "Tử Tình, bộ xiêm y này, ngươi mặc cũng vẫn còn vừa người."
Ánh mắt Tử Bình nhìn về phía Tử Tình, liền có vài phần oán trách và bất mãn, Tử Tình cũng bực Thu Ngọc nói ra lời này, quá không cho Tú Thủy mặt mũi, cũng may Tú Thủy là người tính tình tùy tiện, cười nói: "Muốn tới tham gia tiệc cưới của nhi tử biểu tỷ, thế nào cũng phải mặc đẹp một chút."
Thu Ngọc nghe xong lời này, nhìn về phía Tử Bình cùng Hoa Quế đang cúi người trong góc, thở dài một hơi, nếu năm đó các nàng không làm khó Tử Tình, hôm nay, những chỗ tốt này có thể đến trên người một người ngoài như Tú Thủy sao? Phải biết rằng, nghiêm khắc mà nói, Tú Thủy cùng Tử Tình nhưng là một chút quan hệ huyết thống cũng không có.
Nghĩ đến Tử Bình cùng Hoa Quế, Thu Ngọc lại nghĩ đến mình, có lẽ năm đó mình đối với một nhà Thẩm thị thêm chút quan tâm, không nói tới cái khác, giống như Hạ Ngọc vậy, Tử Tình đối với Thu Ngọc, cũng sẽ khác đi? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận mà uống, năm đó, Điền thị vẫn luôn dạy dỗ các nàng, liên tục nhắc nhở, làm cô nương chính là được nuông chiều, việc nhà là phải nàng dâu làm, giờ thì hay rồi, chỗ tốt có sẵn lợi cho người ngoài.
Tử Tình đâu có biết Thu Ngọc lúc này còn có thể cảm khái những chuyện đó, nàng cùng Tú Thủy ngồi ở trong góc, hai người chỉ lo nói giỡn, hoàn toàn quên Thải Vân bên cạnh một chút cũng nghe không hiểu.
Biểu cảm ngốc ngốc ngơ ngác của Thải Vân, cũng là khiến cho người khác chú ý, người khác cũng không biết nàng là một nha hoàn, bởi vì so với người bình thường ở đây nàng ăn mặc tốt hơn rất nhiều, bộ dạng cũng không tệ, mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, liền cho rằng nàng là nữ nhi của Tú Thủy, có một số lão nhân vẫn là nhớ được Tiêu gia, liền rối rít cùng nhau tới.
Biết được Thải Vân chỉ là một nha hoàn nhà Tử Tình, cũng là lắc đầu thở dài, đáng tiếc một nữ hài tử trắng trẻo nõn nà như vậy, vậy mà lại là nha hoàn, cũng có người cảm khái, ngay cả nha hoàn cũng mặc đẹp như vậy, cuộc sống của nhà Tử Tình có thể thấy được là có tiền biết bao nhiêu.
Mà Thu Ngọc xót đồ của Tử Tình tiện nghi cho người ngoài, liền nói với Hoa Quế, bồi lễ xin lỗi Tử Tình, xem thử Tử Tình có thể nhớ vài phần tình thân hay không, "Ngươi thấy nha hoàn bên cạnh nàng hay chưa? Cũng hơn nữ hài tử nhà bình thường nhiều lắm."
Thu Ngọc nói xong thở dài, ai ngờ Tam nữ nhi của Hoa Quế tuy rằng mới bảy tám tuổi, là đứa lanh lợi nhất, ở nhà chịu khổ những năm này, nghe nói làm nha hoàn ở nhà biểu di cũng có thể mặc được quần áo đẹp như vậy, cũng không để ý còn có bao nhiêu người ngoài ở đấy, phịch một tiếng quỳ đến trước mặt Tử Tình, làm cho Tử Tình sợ hết hồn.
"Mau đứng lên nói chuyện, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?" Tử Tình hỏi, Tử Tình thật đúng là không biết mấy đứa nhỏ nhà Hoa Quế.
Tiểu nha đầu dập đầu cho Tử Tình, nói: "Biểu di, ngươi dẫn ta đi đi, ta sẵn lòng đi làm nha hoàn, chỉ cầu có thể ăn cơm no, giống như tỷ tỷ này, cũng có quần áo xinh đẹp mặc."
"Tử Tình, đây là đứa nhỏ nhà ta, ta thật sự không nuôi nổi nàng, tốt xấu gì nể tình thân thích, dẫn nàng theo đi, thưởng cho nàng một chén cơm ăn." Quế Anh cũng đi tới cầu Tử Tình.
"Ngươi mau đứng lên, nhà ta cũng không cần nha hoàn." Tử Tình vừa nghe là đứa nhỏ của Quế Anh, liền lạnh xuống.
Tử Tình đưa mắt ra hiệu cho Thải Vân, Thải Vân muốn nâng tiểu nha đầu dậy, tiểu nha đầu này là một đứa bướng bỉnh, nói Tử Tình không đáp ứng nàng sẽ không đứng lên. Thải Vân chỉ phải dùng sức xách nàng lên.
Tiểu nha đầu tránh thoát xuống dưới, nói với Thu Ngọc nói: "Di bà ngoại, ngươi giúp ta van cầu biểu di được không? Ngươi không phải nói biểu di đối với người ngoài đều tốt sao?"
Tử Tình vừa nghe là đến chủ ý từ Thu Ngọc, nhớ tới ngày ấy Thu Ngọc gặp Tử Tình cho Tú Thủy đồ, trong bụng liền có vài phần hiểu rõ, cơm này cũng không muốn ăn, nói: "Tiểu cô, trong nhà ta còn có chút việc, ta đi về trước."
Tú Thủy thấy Tử Tình muốn đi, liền cũng đứng dậy nói: "Biểu tỷ, ta cũng đi trước, mấy ngày không về nhà rồi, trong nhà cũng sẽ nhắc tới rồi."
Thu Ngọc lúc này hối hận muốn chết, không có việc gì dính vào những việc này làm chi, lôi kéo Tử Tình đến một bên nói: "Ngươi ngồi thêm một lát, là ta hồ đồ rồi, ta thấy một nhà Quế Anh thật sự đáng thương, nghĩ ngươi đối với người ngoài cũng là thiện tâm, bố thí không ít, huống chi là thân nhân của mình. Quế Anh không giống với Đại cô ngươi, nàng không phải là lười, là trong nhà đông con, cũng không có hai mẫu đất bạc màu, ta cũng là nhất thời động lòng trắc ẩn, tiểu cô cam đoan, về sau chuyện như vậy, tuyệt sẽ không tái phạm."
"Không được, tiểu cô, ngồi xuống tiếp nữa, không biết còn có chuyện gì, dù sao ta cũng đã tới rồi, lát nữa nói một tiếng với Mộc Mộc, biểu tỷ ngày khác mời hắn ăn cơm." Tử Tình kiên trì muốn đi, bằng không, một lát nữa nữ nhi của Hoa Quế tập thể quỳ xuống với Tử Tình, Tử Tình đuổi cũng không đuổi được.
Mặc dù thất vọng, Tử Tình cũng coi như rõ ràng, dù thế nào đi nữa, Thu Ngọc cũng vẫn là thương đứa nhỏ của Xuân Ngọc, đây là thói quen cho phép, cũng là chẳng trách Điền thị, đã là một loại quán tính khắc vào trong xương rồi.
Lúc này, Uyển Tình mời Chu Vân Giang đến, Chu Vân Giang biết được nguyên nhân, muốn quát Thu Ngọc mấy câu, hôm nay lại là ngày tốt, thật sự không thích hợp cãi nhau, chỉ đành phải khuyên nhủ Tử Tình: "Tử Tình, Tiểu cô ngươi vẫn luôn nói chuyện không có đầu óc, ngươi đừng chấp nhặt với nàng. Ngươi nếu thật muốn đi, dượng tiễn ngươi."
Chu Vân Giang cũng là rất hiểu phẩm tính người nhà Xuân Ngọc, lỡ như lát nữa lại làm ra chút chuyện gì, chỉ sợ lại càng không dễ kết thúc, huống hồ, bên cạnh còn có một nhà Tử Bình đang như hổ rình mồi.
Tử Tình cùng Tú Thủy từ Chu gia đi ra, Tú Thủy nói: "Thứ gì vậy? Cho rằng như vậy có thể bắt chẹt được ngươi?"
"Thật sự là ngượng ngùng, hại ngươi mất trắng một phần tiền biếu, đến cả cơm cũng không ăn được." Tử Tình cười nói.
"Đúng thế, mau về nhà làm món ăn ngon bồi thường ta đi." Tú Thủy cười nói.
Vào nhà, Thẩm thị đã biết tình hình rồi, cũng là có chút thất vọng, nói: "Dù không tốt thế nào, cũng là tiểu cô ngươi thương cháu ngoại trai cháu ngoại gái nhiều năm rồi, chuyện của Đại Mao, ta đã nhìn ra rồi, chúng ta là không có cách nào so sánh với bọn họ. Thôi, đừng nói cho cha ngươi, hắn biết được, trong lòng sẽ lại càng không thoải mái."
Thẩm thị nói giống như Tử Tình nghĩ, ai ngờ Tăng Thụy Tường đã vào cửa rồi, nghe được được khái sự việc xảy ra.
Thu Ngọc thấy Tú Thủy đáp ứng rồi, liền hỏi Tử Tình: "Tử Bình về nhà mẹ đẻ, nàng đã tới chỗ các ngươi chưa?"
Tử Bình, Tử Tình lập tức nhớ tới phụ nhân Tử Bình quần áo lam lũ kia, thật đúng là không có đi thăm nàng, Tăng Thụy Khánh đã như vậy rồi, Tử Tình bọn họ ai còn có thể có suy nghĩ đi quan tâm Tử Bình?
Thu Ngọc thấy Tử Tình lắc đầu, nghĩ nghĩ nói: "Ta phỏng chừng nàng hẳn là sẽ đến khóc than, Huy Huy năm ngoái thành thân rồi, trong nhà cũng đã nghèo như thế, không nghĩ tới trái lại cưới một nàng dâu hiền, cũng là có thể chịu khổ được giống như Tử Bình, chỉ là không có gặp được một nam nhân tốt."
Tử Tình hỏi: "Vậy làm sao có thể gả cho Huy Huy?"
"Cũng là trong nhà nhèo, lúc nhặt đồ ăn ăn quen biết Tử Bình, Tử Bình gom mấy lượng bạc cưới người trở về, nói là đã quét sạch của cải rồi, lúc này, Hoan Hoan cũng đã đến tuổi làm mai rồi." Thu Ngọc thở dài, tình cảm của nàng và Tử Bình sâu hơn Tử Tình, cũng là thường xuyên cảm thán Tử Bình không có mệnh tốt.
"Ngươi vừa nói cái này, chân tỷ phu tốt lên hay chưa? Còn có, Đại cha tha thứ tỷ phu hay chưa?" Tử Tình hỏi.
"Vẫn là không cho hắn vào cửa, con người Đại cha ngươi, quá mang thù, đã hai mươi năm trôi qua rồi, một chút cũng không thấy buông lỏng, ta là không biết tim hắn là làm từ cái gì. Chân tỷ phu ngươi tốt rồi, cũng đi ra ngoài tìm chút việc làm, chẳng qua là có hôm nay không ngày mai, đâu thể chống đỡ nổi cái nhà này? Còn không phải dựa vào Tử Bình mệt chết mệt sống trồng chút rau đi bán, trong nhà lại nuôi thêm chút gà vịt, bằng không, ngày cũng không biết qua như thế nào." Thu Ngọc thở dài.
Những lời này, Tử Tình cũng không tiện nói cái gì nữa, Tử Bình lần trước đến, khóc nói nam nhân nhà nàng chân có tật xấu, phải hai mươi lượng bạc mới có thể chữa khỏi, Tử Tình không nói hai lời móc ra hai mươi lượng bạc, sau này. Cũng chẳng có đoạn sau nữa rồi.
Tử Tình thấy Thu Ngọc tựa hồ còn có lời muốn nói, bèn hỏi: "Tiểu cô muốn nói cái gì, nói thẳng đi?"
"Không có gì, chỉ là nhớ tới Tử Bình có chút cảm khái." Thu Ngọc nói.
Thực ra. Thu Ngọc đến, là muốn hỏi một chút Tử Tình có cần mua nha hoàn hay không, Quế Anh một hơi sinh bốn nha đầu. Đâu thể nuôi sống nổi, nghĩ Tử Tình có thể mua người từ bên ngoài, liền nhờ Thu Ngọc đến cầu tình, tốt xấu gì là biết gốc biết rễ.
Nhưng Thu Ngọc lúc này gặp Tử Tình, không muốn mở miệng, Tử Tình đối với Tử Bình còn không muốn chiếu cố, nào còn có thể chiếu cố Quế Anh? Quế Anh còn làm bỏng hai chân Tử Tình. Những năm này, Tử Tình cũng không để ý đến Quế Anh. Nghĩ vậy, Thu Ngọc lại thở dài.
Thu Ngọc đi rồi, Tú Thủy hỏi: "Tiểu cô ngươi có phải muốn bảo ngươi cho Tử Bình chút bạc hay không? Nói thật, ta không thích Tử Bình. Đừng nhìn chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, hồi còn nhỏ, ta cũng không chơi được với nàng ta."
Hai người đang nói, Thẩm thị mang theo Yên Nhiên trở lại, nghe nói chuyện Tử Bình, Thẩm thị cũng không đồng tình giống như trước kia, gật gật đầu không lên tiếng.
Ngày hôm sau, Tử Tình mang theo Tú Thủy đi vào trong thành An Châu đi dạo, chủ yếu là đi cùng Tú Thủy. Tú Thủy nói đã nhiều năm không vào phủ thành An Châu rồi.
Từ phủ thành An Châu trở về, nghe Thẩm thị nói, một nhà Tử Bình đã tới, xem ra, cuộc sống vẫn là không có khởi sắc gì, nhưng là không khóc than nghèo. Tử Tình hỏi: "Nàng mang theo nàng dâu mới đến, ngươi không cho một phần lễ gặp mặt?"
Thẩm thị nói: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi, cho một đôi vòng tay bạc, người ta vừa tới đã dập đầu cho ta, sao ta có thể nhận không lễ của người ta? Nhìn con người nàng dâu mới này cũng không tệ, là người biết việc, chỉ là Huy Huy, vẫn là không nên thân, lãng phí một cô nương tốt người ta."
Con người gặp gỡ, ai có thể nói rõ ràng, nếu không luôn có người nói, một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, cũng có người nói trai tốt không có vợ tốt, trai tồi cưới được nhành hoa, Tử Toàn và Huy Huy vừa so sánh, cũng là xác minh những lời này.
Tử Tình là ngày hôm sau gặp được một nhà Tử Bình ở nhà Thu Ngọc, đương nhiên còn có Chu thị cùng nàng dâu của Tử Toàn cùng với một nhà Quế Anh.
Chu thị gặp Tử Tình, trái lại chủ động chào hỏi, hỏi: "Nghe nói ngươi cùng cha ngươi đến nhà ta, ngày ấy Đại cha ngươi cũng là tâm tình không tốt, ngươi đừng so đo với Đại cha ngươi, có rảnh, lại đến nhà Đại nương."
Tử Tình nói: "Ta cũng không dám, ngưỡng cửa nhà Đại cha cao, ta là không còn mặt mũi rồi, đi một lần đuổi một lần, mặc cho chúng ta còn không có đi tay không."
Người bên cạnh có biết nguồn gốc, nghe xong liền cười nói: "Đáng tiếc sao ta không có thân thích tốt này."
Chu thị nghe xong có chút mất tự nhiên có chút xấu hổ, vội xoay người tìm người bắt chuyện. Tử Tình cười cười liền lôi kéo Tú Thủy tìm chỗ ngồi. Hôm nay Thải Vân cũng nhất định theo đến, ngày ấy thấy trận hỗn loạn ở nhà cũ kia, nàng cũng không dám lơi là lấy thoải mái, lỡ như Tử Tình xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cách nào bàn giao cho Tiểu Dực.
Tử Bình thấy Tú Thủy khẽ sửng sốt, nàng cũng là nhiều năm không gặp Tú Thủy rồi, thấy giờ đây Tú Thủy đang mặc áo kép bằng lụa hoa văn chìm hoa hồng tím phối với một cái váy gấm xanh, trong lòng đang nghi hoặc cuộc sống của nhà Tú Thủy khi nào thì cũng tốt như vậy rồi? Chợt nghe Thu Ngọc nói: "Tử Tình, bộ xiêm y này, ngươi mặc cũng vẫn còn vừa người."
Ánh mắt Tử Bình nhìn về phía Tử Tình, liền có vài phần oán trách và bất mãn, Tử Tình cũng bực Thu Ngọc nói ra lời này, quá không cho Tú Thủy mặt mũi, cũng may Tú Thủy là người tính tình tùy tiện, cười nói: "Muốn tới tham gia tiệc cưới của nhi tử biểu tỷ, thế nào cũng phải mặc đẹp một chút."
Thu Ngọc nghe xong lời này, nhìn về phía Tử Bình cùng Hoa Quế đang cúi người trong góc, thở dài một hơi, nếu năm đó các nàng không làm khó Tử Tình, hôm nay, những chỗ tốt này có thể đến trên người một người ngoài như Tú Thủy sao? Phải biết rằng, nghiêm khắc mà nói, Tú Thủy cùng Tử Tình nhưng là một chút quan hệ huyết thống cũng không có.
Nghĩ đến Tử Bình cùng Hoa Quế, Thu Ngọc lại nghĩ đến mình, có lẽ năm đó mình đối với một nhà Thẩm thị thêm chút quan tâm, không nói tới cái khác, giống như Hạ Ngọc vậy, Tử Tình đối với Thu Ngọc, cũng sẽ khác đi? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận mà uống, năm đó, Điền thị vẫn luôn dạy dỗ các nàng, liên tục nhắc nhở, làm cô nương chính là được nuông chiều, việc nhà là phải nàng dâu làm, giờ thì hay rồi, chỗ tốt có sẵn lợi cho người ngoài.
Tử Tình đâu có biết Thu Ngọc lúc này còn có thể cảm khái những chuyện đó, nàng cùng Tú Thủy ngồi ở trong góc, hai người chỉ lo nói giỡn, hoàn toàn quên Thải Vân bên cạnh một chút cũng nghe không hiểu.
Biểu cảm ngốc ngốc ngơ ngác của Thải Vân, cũng là khiến cho người khác chú ý, người khác cũng không biết nàng là một nha hoàn, bởi vì so với người bình thường ở đây nàng ăn mặc tốt hơn rất nhiều, bộ dạng cũng không tệ, mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, liền cho rằng nàng là nữ nhi của Tú Thủy, có một số lão nhân vẫn là nhớ được Tiêu gia, liền rối rít cùng nhau tới.
Biết được Thải Vân chỉ là một nha hoàn nhà Tử Tình, cũng là lắc đầu thở dài, đáng tiếc một nữ hài tử trắng trẻo nõn nà như vậy, vậy mà lại là nha hoàn, cũng có người cảm khái, ngay cả nha hoàn cũng mặc đẹp như vậy, cuộc sống của nhà Tử Tình có thể thấy được là có tiền biết bao nhiêu.
Mà Thu Ngọc xót đồ của Tử Tình tiện nghi cho người ngoài, liền nói với Hoa Quế, bồi lễ xin lỗi Tử Tình, xem thử Tử Tình có thể nhớ vài phần tình thân hay không, "Ngươi thấy nha hoàn bên cạnh nàng hay chưa? Cũng hơn nữ hài tử nhà bình thường nhiều lắm."
Thu Ngọc nói xong thở dài, ai ngờ Tam nữ nhi của Hoa Quế tuy rằng mới bảy tám tuổi, là đứa lanh lợi nhất, ở nhà chịu khổ những năm này, nghe nói làm nha hoàn ở nhà biểu di cũng có thể mặc được quần áo đẹp như vậy, cũng không để ý còn có bao nhiêu người ngoài ở đấy, phịch một tiếng quỳ đến trước mặt Tử Tình, làm cho Tử Tình sợ hết hồn.
"Mau đứng lên nói chuyện, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?" Tử Tình hỏi, Tử Tình thật đúng là không biết mấy đứa nhỏ nhà Hoa Quế.
Tiểu nha đầu dập đầu cho Tử Tình, nói: "Biểu di, ngươi dẫn ta đi đi, ta sẵn lòng đi làm nha hoàn, chỉ cầu có thể ăn cơm no, giống như tỷ tỷ này, cũng có quần áo xinh đẹp mặc."
"Tử Tình, đây là đứa nhỏ nhà ta, ta thật sự không nuôi nổi nàng, tốt xấu gì nể tình thân thích, dẫn nàng theo đi, thưởng cho nàng một chén cơm ăn." Quế Anh cũng đi tới cầu Tử Tình.
"Ngươi mau đứng lên, nhà ta cũng không cần nha hoàn." Tử Tình vừa nghe là đứa nhỏ của Quế Anh, liền lạnh xuống.
Tử Tình đưa mắt ra hiệu cho Thải Vân, Thải Vân muốn nâng tiểu nha đầu dậy, tiểu nha đầu này là một đứa bướng bỉnh, nói Tử Tình không đáp ứng nàng sẽ không đứng lên. Thải Vân chỉ phải dùng sức xách nàng lên.
Tiểu nha đầu tránh thoát xuống dưới, nói với Thu Ngọc nói: "Di bà ngoại, ngươi giúp ta van cầu biểu di được không? Ngươi không phải nói biểu di đối với người ngoài đều tốt sao?"
Tử Tình vừa nghe là đến chủ ý từ Thu Ngọc, nhớ tới ngày ấy Thu Ngọc gặp Tử Tình cho Tú Thủy đồ, trong bụng liền có vài phần hiểu rõ, cơm này cũng không muốn ăn, nói: "Tiểu cô, trong nhà ta còn có chút việc, ta đi về trước."
Tú Thủy thấy Tử Tình muốn đi, liền cũng đứng dậy nói: "Biểu tỷ, ta cũng đi trước, mấy ngày không về nhà rồi, trong nhà cũng sẽ nhắc tới rồi."
Thu Ngọc lúc này hối hận muốn chết, không có việc gì dính vào những việc này làm chi, lôi kéo Tử Tình đến một bên nói: "Ngươi ngồi thêm một lát, là ta hồ đồ rồi, ta thấy một nhà Quế Anh thật sự đáng thương, nghĩ ngươi đối với người ngoài cũng là thiện tâm, bố thí không ít, huống chi là thân nhân của mình. Quế Anh không giống với Đại cô ngươi, nàng không phải là lười, là trong nhà đông con, cũng không có hai mẫu đất bạc màu, ta cũng là nhất thời động lòng trắc ẩn, tiểu cô cam đoan, về sau chuyện như vậy, tuyệt sẽ không tái phạm."
"Không được, tiểu cô, ngồi xuống tiếp nữa, không biết còn có chuyện gì, dù sao ta cũng đã tới rồi, lát nữa nói một tiếng với Mộc Mộc, biểu tỷ ngày khác mời hắn ăn cơm." Tử Tình kiên trì muốn đi, bằng không, một lát nữa nữ nhi của Hoa Quế tập thể quỳ xuống với Tử Tình, Tử Tình đuổi cũng không đuổi được.
Mặc dù thất vọng, Tử Tình cũng coi như rõ ràng, dù thế nào đi nữa, Thu Ngọc cũng vẫn là thương đứa nhỏ của Xuân Ngọc, đây là thói quen cho phép, cũng là chẳng trách Điền thị, đã là một loại quán tính khắc vào trong xương rồi.
Lúc này, Uyển Tình mời Chu Vân Giang đến, Chu Vân Giang biết được nguyên nhân, muốn quát Thu Ngọc mấy câu, hôm nay lại là ngày tốt, thật sự không thích hợp cãi nhau, chỉ đành phải khuyên nhủ Tử Tình: "Tử Tình, Tiểu cô ngươi vẫn luôn nói chuyện không có đầu óc, ngươi đừng chấp nhặt với nàng. Ngươi nếu thật muốn đi, dượng tiễn ngươi."
Chu Vân Giang cũng là rất hiểu phẩm tính người nhà Xuân Ngọc, lỡ như lát nữa lại làm ra chút chuyện gì, chỉ sợ lại càng không dễ kết thúc, huống hồ, bên cạnh còn có một nhà Tử Bình đang như hổ rình mồi.
Tử Tình cùng Tú Thủy từ Chu gia đi ra, Tú Thủy nói: "Thứ gì vậy? Cho rằng như vậy có thể bắt chẹt được ngươi?"
"Thật sự là ngượng ngùng, hại ngươi mất trắng một phần tiền biếu, đến cả cơm cũng không ăn được." Tử Tình cười nói.
"Đúng thế, mau về nhà làm món ăn ngon bồi thường ta đi." Tú Thủy cười nói.
Vào nhà, Thẩm thị đã biết tình hình rồi, cũng là có chút thất vọng, nói: "Dù không tốt thế nào, cũng là tiểu cô ngươi thương cháu ngoại trai cháu ngoại gái nhiều năm rồi, chuyện của Đại Mao, ta đã nhìn ra rồi, chúng ta là không có cách nào so sánh với bọn họ. Thôi, đừng nói cho cha ngươi, hắn biết được, trong lòng sẽ lại càng không thoải mái."
Thẩm thị nói giống như Tử Tình nghĩ, ai ngờ Tăng Thụy Tường đã vào cửa rồi, nghe được được khái sự việc xảy ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thu Ngọc thấy Tú Thủy đáp ứng rồi, liền hỏi Tử Tình: "Tử Bình về nhà mẹ đẻ, nàng đã tới chỗ các ngươi chưa?"
Tử Bình, Tử Tình lập tức nhớ tới phụ nhân Tử Bình quần áo lam lũ kia, thật đúng là không có đi thăm nàng, Tăng Thụy Khánh đã như vậy rồi, Tử Tình bọn họ ai còn có thể có suy nghĩ đi quan tâm Tử Bình?
Thu Ngọc thấy Tử Tình lắc đầu, nghĩ nghĩ nói: "Ta phỏng chừng nàng hẳn là sẽ đến khóc than, Huy Huy năm ngoái thành thân rồi, trong nhà cũng đã nghèo như thế, không nghĩ tới trái lại cưới một nàng dâu hiền, cũng là có thể chịu khổ được giống như Tử Bình, chỉ là không có gặp được một nam nhân tốt."
Tử Tình hỏi: "Vậy làm sao có thể gả cho Huy Huy?"
"Cũng là trong nhà nhèo, lúc nhặt đồ ăn ăn quen biết Tử Bình, Tử Bình gom mấy lượng bạc cưới người trở về, nói là đã quét sạch của cải rồi, lúc này, Hoan Hoan cũng đã đến tuổi làm mai rồi." Thu Ngọc thở dài, tình cảm của nàng và Tử Bình sâu hơn Tử Tình, cũng là thường xuyên cảm thán Tử Bình không có mệnh tốt.
"Ngươi vừa nói cái này, chân tỷ phu tốt lên hay chưa? Còn có, Đại cha tha thứ tỷ phu hay chưa?" Tử Tình hỏi.
"Vẫn là không cho hắn vào cửa, con người Đại cha ngươi, quá mang thù, đã hai mươi năm trôi qua rồi, một chút cũng không thấy buông lỏng, ta là không biết tim hắn là làm từ cái gì. Chân tỷ phu ngươi tốt rồi, cũng đi ra ngoài tìm chút việc làm, chẳng qua là có hôm nay không ngày mai, đâu thể chống đỡ nổi cái nhà này? Còn không phải dựa vào Tử Bình mệt chết mệt sống trồng chút rau đi bán, trong nhà lại nuôi thêm chút gà vịt, bằng không, ngày cũng không biết qua như thế nào." Thu Ngọc thở dài.
Những lời này, Tử Tình cũng không tiện nói cái gì nữa, Tử Bình lần trước đến, khóc nói nam nhân nhà nàng chân có tật xấu, phải hai mươi lượng bạc mới có thể chữa khỏi, Tử Tình không nói hai lời móc ra hai mươi lượng bạc, sau này. Cũng chẳng có đoạn sau nữa rồi.
Tử Tình thấy Thu Ngọc tựa hồ còn có lời muốn nói, bèn hỏi: "Tiểu cô muốn nói cái gì, nói thẳng đi?"
"Không có gì, chỉ là nhớ tới Tử Bình có chút cảm khái." Thu Ngọc nói.
Thực ra. Thu Ngọc đến, là muốn hỏi một chút Tử Tình có cần mua nha hoàn hay không, Quế Anh một hơi sinh bốn nha đầu. Đâu thể nuôi sống nổi, nghĩ Tử Tình có thể mua người từ bên ngoài, liền nhờ Thu Ngọc đến cầu tình, tốt xấu gì là biết gốc biết rễ.
Nhưng Thu Ngọc lúc này gặp Tử Tình, không muốn mở miệng, Tử Tình đối với Tử Bình còn không muốn chiếu cố, nào còn có thể chiếu cố Quế Anh? Quế Anh còn làm bỏng hai chân Tử Tình. Những năm này, Tử Tình cũng không để ý đến Quế Anh. Nghĩ vậy, Thu Ngọc lại thở dài.
Thu Ngọc đi rồi, Tú Thủy hỏi: "Tiểu cô ngươi có phải muốn bảo ngươi cho Tử Bình chút bạc hay không? Nói thật, ta không thích Tử Bình. Đừng nhìn chúng ta tuổi tác không chênh lệch nhau lắm, hồi còn nhỏ, ta cũng không chơi được với nàng ta."
Hai người đang nói, Thẩm thị mang theo Yên Nhiên trở lại, nghe nói chuyện Tử Bình, Thẩm thị cũng không đồng tình giống như trước kia, gật gật đầu không lên tiếng.
Ngày hôm sau, Tử Tình mang theo Tú Thủy đi vào trong thành An Châu đi dạo, chủ yếu là đi cùng Tú Thủy. Tú Thủy nói đã nhiều năm không vào phủ thành An Châu rồi.
Từ phủ thành An Châu trở về, nghe Thẩm thị nói, một nhà Tử Bình đã tới, xem ra, cuộc sống vẫn là không có khởi sắc gì, nhưng là không khóc than nghèo. Tử Tình hỏi: "Nàng mang theo nàng dâu mới đến, ngươi không cho một phần lễ gặp mặt?"
Thẩm thị nói: "Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi, cho một đôi vòng tay bạc, người ta vừa tới đã dập đầu cho ta, sao ta có thể nhận không lễ của người ta? Nhìn con người nàng dâu mới này cũng không tệ, là người biết việc, chỉ là Huy Huy, vẫn là không nên thân, lãng phí một cô nương tốt người ta."
Con người gặp gỡ, ai có thể nói rõ ràng, nếu không luôn có người nói, một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu, cũng có người nói trai tốt không có vợ tốt, trai tồi cưới được nhành hoa, Tử Toàn và Huy Huy vừa so sánh, cũng là xác minh những lời này.
Tử Tình là ngày hôm sau gặp được một nhà Tử Bình ở nhà Thu Ngọc, đương nhiên còn có Chu thị cùng nàng dâu của Tử Toàn cùng với một nhà Quế Anh.
Chu thị gặp Tử Tình, trái lại chủ động chào hỏi, hỏi: "Nghe nói ngươi cùng cha ngươi đến nhà ta, ngày ấy Đại cha ngươi cũng là tâm tình không tốt, ngươi đừng so đo với Đại cha ngươi, có rảnh, lại đến nhà Đại nương."
Tử Tình nói: "Ta cũng không dám, ngưỡng cửa nhà Đại cha cao, ta là không còn mặt mũi rồi, đi một lần đuổi một lần, mặc cho chúng ta còn không có đi tay không."
Người bên cạnh có biết nguồn gốc, nghe xong liền cười nói: "Đáng tiếc sao ta không có thân thích tốt này."
Chu thị nghe xong có chút mất tự nhiên có chút xấu hổ, vội xoay người tìm người bắt chuyện. Tử Tình cười cười liền lôi kéo Tú Thủy tìm chỗ ngồi. Hôm nay Thải Vân cũng nhất định theo đến, ngày ấy thấy trận hỗn loạn ở nhà cũ kia, nàng cũng không dám lơi là lấy thoải mái, lỡ như Tử Tình xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cách nào bàn giao cho Tiểu Dực.
Tử Bình thấy Tú Thủy khẽ sửng sốt, nàng cũng là nhiều năm không gặp Tú Thủy rồi, thấy giờ đây Tú Thủy đang mặc áo kép bằng lụa hoa văn chìm hoa hồng tím phối với một cái váy gấm xanh, trong lòng đang nghi hoặc cuộc sống của nhà Tú Thủy khi nào thì cũng tốt như vậy rồi? Chợt nghe Thu Ngọc nói: "Tử Tình, bộ xiêm y này, ngươi mặc cũng vẫn còn vừa người."
Ánh mắt Tử Bình nhìn về phía Tử Tình, liền có vài phần oán trách và bất mãn, Tử Tình cũng bực Thu Ngọc nói ra lời này, quá không cho Tú Thủy mặt mũi, cũng may Tú Thủy là người tính tình tùy tiện, cười nói: "Muốn tới tham gia tiệc cưới của nhi tử biểu tỷ, thế nào cũng phải mặc đẹp một chút."
Thu Ngọc nghe xong lời này, nhìn về phía Tử Bình cùng Hoa Quế đang cúi người trong góc, thở dài một hơi, nếu năm đó các nàng không làm khó Tử Tình, hôm nay, những chỗ tốt này có thể đến trên người một người ngoài như Tú Thủy sao? Phải biết rằng, nghiêm khắc mà nói, Tú Thủy cùng Tử Tình nhưng là một chút quan hệ huyết thống cũng không có.
Nghĩ đến Tử Bình cùng Hoa Quế, Thu Ngọc lại nghĩ đến mình, có lẽ năm đó mình đối với một nhà Thẩm thị thêm chút quan tâm, không nói tới cái khác, giống như Hạ Ngọc vậy, Tử Tình đối với Thu Ngọc, cũng sẽ khác đi? Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận mà uống, năm đó, Điền thị vẫn luôn dạy dỗ các nàng, liên tục nhắc nhở, làm cô nương chính là được nuông chiều, việc nhà là phải nàng dâu làm, giờ thì hay rồi, chỗ tốt có sẵn lợi cho người ngoài.
Tử Tình đâu có biết Thu Ngọc lúc này còn có thể cảm khái những chuyện đó, nàng cùng Tú Thủy ngồi ở trong góc, hai người chỉ lo nói giỡn, hoàn toàn quên Thải Vân bên cạnh một chút cũng nghe không hiểu.
Biểu cảm ngốc ngốc ngơ ngác của Thải Vân, cũng là khiến cho người khác chú ý, người khác cũng không biết nàng là một nha hoàn, bởi vì so với người bình thường ở đây nàng ăn mặc tốt hơn rất nhiều, bộ dạng cũng không tệ, mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, liền cho rằng nàng là nữ nhi của Tú Thủy, có một số lão nhân vẫn là nhớ được Tiêu gia, liền rối rít cùng nhau tới.
Biết được Thải Vân chỉ là một nha hoàn nhà Tử Tình, cũng là lắc đầu thở dài, đáng tiếc một nữ hài tử trắng trẻo nõn nà như vậy, vậy mà lại là nha hoàn, cũng có người cảm khái, ngay cả nha hoàn cũng mặc đẹp như vậy, cuộc sống của nhà Tử Tình có thể thấy được là có tiền biết bao nhiêu.
Mà Thu Ngọc xót đồ của Tử Tình tiện nghi cho người ngoài, liền nói với Hoa Quế, bồi lễ xin lỗi Tử Tình, xem thử Tử Tình có thể nhớ vài phần tình thân hay không, "Ngươi thấy nha hoàn bên cạnh nàng hay chưa? Cũng hơn nữ hài tử nhà bình thường nhiều lắm."
Thu Ngọc nói xong thở dài, ai ngờ Tam nữ nhi của Hoa Quế tuy rằng mới bảy tám tuổi, là đứa lanh lợi nhất, ở nhà chịu khổ những năm này, nghe nói làm nha hoàn ở nhà biểu di cũng có thể mặc được quần áo đẹp như vậy, cũng không để ý còn có bao nhiêu người ngoài ở đấy, phịch một tiếng quỳ đến trước mặt Tử Tình, làm cho Tử Tình sợ hết hồn.
"Mau đứng lên nói chuyện, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?" Tử Tình hỏi, Tử Tình thật đúng là không biết mấy đứa nhỏ nhà Hoa Quế.
Tiểu nha đầu dập đầu cho Tử Tình, nói: "Biểu di, ngươi dẫn ta đi đi, ta sẵn lòng đi làm nha hoàn, chỉ cầu có thể ăn cơm no, giống như tỷ tỷ này, cũng có quần áo xinh đẹp mặc."
"Tử Tình, đây là đứa nhỏ nhà ta, ta thật sự không nuôi nổi nàng, tốt xấu gì nể tình thân thích, dẫn nàng theo đi, thưởng cho nàng một chén cơm ăn." Quế Anh cũng đi tới cầu Tử Tình.
"Ngươi mau đứng lên, nhà ta cũng không cần nha hoàn." Tử Tình vừa nghe là đứa nhỏ của Quế Anh, liền lạnh xuống.
Tử Tình đưa mắt ra hiệu cho Thải Vân, Thải Vân muốn nâng tiểu nha đầu dậy, tiểu nha đầu này là một đứa bướng bỉnh, nói Tử Tình không đáp ứng nàng sẽ không đứng lên. Thải Vân chỉ phải dùng sức xách nàng lên.
Tiểu nha đầu tránh thoát xuống dưới, nói với Thu Ngọc nói: "Di bà ngoại, ngươi giúp ta van cầu biểu di được không? Ngươi không phải nói biểu di đối với người ngoài đều tốt sao?"
Tử Tình vừa nghe là đến chủ ý từ Thu Ngọc, nhớ tới ngày ấy Thu Ngọc gặp Tử Tình cho Tú Thủy đồ, trong bụng liền có vài phần hiểu rõ, cơm này cũng không muốn ăn, nói: "Tiểu cô, trong nhà ta còn có chút việc, ta đi về trước."
Tú Thủy thấy Tử Tình muốn đi, liền cũng đứng dậy nói: "Biểu tỷ, ta cũng đi trước, mấy ngày không về nhà rồi, trong nhà cũng sẽ nhắc tới rồi."
Thu Ngọc lúc này hối hận muốn chết, không có việc gì dính vào những việc này làm chi, lôi kéo Tử Tình đến một bên nói: "Ngươi ngồi thêm một lát, là ta hồ đồ rồi, ta thấy một nhà Quế Anh thật sự đáng thương, nghĩ ngươi đối với người ngoài cũng là thiện tâm, bố thí không ít, huống chi là thân nhân của mình. Quế Anh không giống với Đại cô ngươi, nàng không phải là lười, là trong nhà đông con, cũng không có hai mẫu đất bạc màu, ta cũng là nhất thời động lòng trắc ẩn, tiểu cô cam đoan, về sau chuyện như vậy, tuyệt sẽ không tái phạm."
"Không được, tiểu cô, ngồi xuống tiếp nữa, không biết còn có chuyện gì, dù sao ta cũng đã tới rồi, lát nữa nói một tiếng với Mộc Mộc, biểu tỷ ngày khác mời hắn ăn cơm." Tử Tình kiên trì muốn đi, bằng không, một lát nữa nữ nhi của Hoa Quế tập thể quỳ xuống với Tử Tình, Tử Tình đuổi cũng không đuổi được.
Mặc dù thất vọng, Tử Tình cũng coi như rõ ràng, dù thế nào đi nữa, Thu Ngọc cũng vẫn là thương đứa nhỏ của Xuân Ngọc, đây là thói quen cho phép, cũng là chẳng trách Điền thị, đã là một loại quán tính khắc vào trong xương rồi.
Lúc này, Uyển Tình mời Chu Vân Giang đến, Chu Vân Giang biết được nguyên nhân, muốn quát Thu Ngọc mấy câu, hôm nay lại là ngày tốt, thật sự không thích hợp cãi nhau, chỉ đành phải khuyên nhủ Tử Tình: "Tử Tình, Tiểu cô ngươi vẫn luôn nói chuyện không có đầu óc, ngươi đừng chấp nhặt với nàng. Ngươi nếu thật muốn đi, dượng tiễn ngươi."
Chu Vân Giang cũng là rất hiểu phẩm tính người nhà Xuân Ngọc, lỡ như lát nữa lại làm ra chút chuyện gì, chỉ sợ lại càng không dễ kết thúc, huống hồ, bên cạnh còn có một nhà Tử Bình đang như hổ rình mồi.
Tử Tình cùng Tú Thủy từ Chu gia đi ra, Tú Thủy nói: "Thứ gì vậy? Cho rằng như vậy có thể bắt chẹt được ngươi?"
"Thật sự là ngượng ngùng, hại ngươi mất trắng một phần tiền biếu, đến cả cơm cũng không ăn được." Tử Tình cười nói.
"Đúng thế, mau về nhà làm món ăn ngon bồi thường ta đi." Tú Thủy cười nói.
Vào nhà, Thẩm thị đã biết tình hình rồi, cũng là có chút thất vọng, nói: "Dù không tốt thế nào, cũng là tiểu cô ngươi thương cháu ngoại trai cháu ngoại gái nhiều năm rồi, chuyện của Đại Mao, ta đã nhìn ra rồi, chúng ta là không có cách nào so sánh với bọn họ. Thôi, đừng nói cho cha ngươi, hắn biết được, trong lòng sẽ lại càng không thoải mái."
Thẩm thị nói giống như Tử Tình nghĩ, ai ngờ Tăng Thụy Tường đã vào cửa rồi, nghe được được khái sự việc xảy ra.