Hà Hoa ngồi ở trên giường đỏ thẫm, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, giống như tim mất đi một góc, vừa giống như quên mất chuyện quan trọng gì, làm sao cũng không thể an tâm. Tiểu Thư cùng hai tiểu nha hoàn cười lấy chuyện thành thân của nàng ra trêu đùa, bình thường nàng không quan tâm, lúc này nghe lại cảm thấy rất chói tai, trong lòng phiền não, nghiêm mặt khiển trách: "Không biết lớn nhỏ, cũng không biết ngượng ngùng. Có nha đầu nào như các ngươi không biết thẹn thùng thảo luận chuyện hôn sự không?"
Tiểu Thư thấy nàng giận thật, không rõ chân tướng, lặng lẽ kéo tiểu nha đầu đi ra ngoài. Đứng lúc Từ Thi Viện đến tìm Hà Hoa, thấy các nàng sợ hãi ở nơi đó, cười hỏi: "Chuyện gì vậy? Ngày mai Hà Hoa thành thân, tối nay phải cẩn thận hầu hạ kỹ càng mới đúng. Sao các ngươi có thể ở chỗ này lười biếng?"
Tiểu Thư bĩu bĩu môi, im lặng vẻ mặt đau khổ. Trong lòng Từ Thi Viện có tính toán, tự mình xốc rèm đi vào, thấy Hà Hoa buồn buồn ngồi ở trên giường, vẻ mặt u sầu, hoàn toàn không có chút vui mừng của tân nương sắp gả, liền đến bên cạnh nàng ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Muội muội làm sao thế? Sợ à?"
Hà Hoa có chút ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, Từ Thi Viện liền cười nói: "Ta khi đó cũng giống vậy đấy. Lo lắng sợ hãi đến cơm cũng không ăn được, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, còn làm rơi rất nhiều cái ly, cuối cùng vẫn là nương ta kéo ta đi ngủ...... Ừhm, ta là nói......"
Hà Hoa miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Tẩu tử, muội cũng biết rõ nên vui mừng, nhưng......"
Đối với sinh hoạt sau này lo lắng, đối với những điều không biết mà sợ hãi, không phải với mấy câu nói nhạt nhẽo là có thể phân tán. Đạo lý đó nàng đều hiểu, nhưng vẫn không có cách nào buông ra. Cảm thụ làm cô nương cùng làm vợ là thân phận hoàn toàn khác nhau, cũng có giây phút, bỗng nhiên nàng muốn thoái hôn, thậm chí có suy nghĩ nếu thật sự không thể ở lại nhà thì đi làm ni cô cũng được......
Từ Thi Viện có lòng tốt giảng giải cho nàng, nhưng không nghĩ nhất thời nhanh miệng nhắc tới mẫu thân mình, nghĩ đến Hà Hoa từ nhỏ không có thân nương, không khỏi thầm buồn bực mình nói sai, mắt thấy mặt Hà Hoa lộ vẻ thê lương, nhớ tới tâm tình mình trước khi xuất giá, gấp đến độ đứng ngồi không yên.
Lúc đang lo lắng, cửa lại truyền tới tiếng vang, là Phùng di nương tới.
Phùng di nương cũng là người chu đáo, biết các nàng cô tẩu thẹn thùng, dứt khoát lấy chánh sự mà nói.
"Tiểu thư, hôm nay có người ở ngoài cửa kêu, nói là thiếu gia nhà Nhị cữu nãi nãi bị đánh."
Hà Hoa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn chứa ba vị Đại Phật, vội vàng nói với các nàng: "Tẩu tử, di nương, có chuyện quên nói với hai người. Theo lý mà nói làm vãn bối không nên chỉ trích trưởng bối, nhưng cửa thân thích các cữu cữu của chúng ta kia, mấy năm qua tất cả mọi người đều biết. Tình hình trong nhà Tam cữu mẫu tốt đẹp, chỉ cần không hỏi nàng muốn bạc, thì cái gì nàng cũng đều dễ nói, chẳng qua thích khoe khoang một chút. Đại cữu mẫu là một người tham lợi, nhưng trong lòng rốt cuộc còn có phải trái, chỉ có Nhị cữu mẫu, vừa yêu tiền lại không phân rõ phải trái. Nếu ta đưa một lượng bạc cho người nghèo khổ, hắn sẽ mang ơn còn nghĩ không biết về sau làm thế nào báo đáp, Nhị cữu mẫu tới tới lui lui trong nhà không biết được bao nhiêu tiện nghi còn chê ít, nói chúng ta không nói luân lý làm người, Nhị cữu cữu vừa ham bài bạc, chúng ta tốt bụng giúp đỡ bọn họ ngược lại rước lấy một thân thối. Mặc dù cha là người đôn hậu như thế, nhưng mỗi lần biết nàng tới cũng đau đầu.
Trước kia muội còn ở nhà còn đỡ hơn một chút, về sau muội không có ở đây, tẩu tử tẩu không cần sợ, nên nói như thế nào thì nói như thế nấy. Nếu Nhị cữu mẫu không phục, tẩu hãy nói cứ để bà ta tìm người của Quý gia đi, cha cùng ca ca sẽ không đơn độc gặp bà ta, nếu là biểu ca, tẩu hãy nói mình không tiện gặp khách nam, gạt bọn họ không cho tới cửa là được. Nếu không, trong nhà phòng nhiều, không biết bọn họ còn định đánh chủ ý gì đâu!
Về thanh danh của ca ca tẩu cũng không cần lo lắng, dù thế nào đi nữa ca ấy sẽ làm quan ở bên ngoài, nơi này người có mắt thấy cũng biết, khoảng thời gian trước cha chú không lành mạnh, huynh trưởng đệ muội đó đã đoạn tuyệt quan hệ ngoại sanh không biết bao nhiêu năm. Ngược lại nếu như bị bọn họ bắt được nhược điểm này, về sau càng không dứt được rồi."
Từ Thi Viện liền gật đầu nói: "Ta chính là sợ các nàng nói ta không phải họ Quý, sợ các nàng nói ta loạn làm chủ, làm cho người trong nhà không nghe lời. Có những lời này của muội muội, ta liền yên tâm! Hôm nay, ta cũng nghe nói, nghe nói những người đó là vô lại trong huyện, còn nói cái gì mà nợ đánh bạc...."
Hà Hoa lại biết chuyện này nhất định có phần của Xưng Đà, thở dài trong lòng một tiếng, chỉ trông bị đánh bữa đó có thể làm cho hắn tỉnh ngộ một chút. Lại nói lung tung một lát làm cho u sầu ly biệt cùng lo lắng tản đi không ít.
Phùng di nương thấy trời càng khuya rồi, liền đi tới trước giường của Hà Hoa sờ sờ chăn của nàng nói: "Làm cô nương một đêm cuối cùng nữa, có thể ngủ thư thái mới được, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Từ Thư Viện cũng móc một hộp gấm từ trong tay áo ra, có chút ngượng ngùng nói: "Muội muội có còn nhớ một năm kia lúc ở tân phòng muội đưa cho ta bánh ngọt, có một gói giấy dầu ở trong tay áo ta lăn ra ngoài không?"
Hà Hoa nhớ tới lúc ấy mặt Từ Thi Viện đỏ lên cùng vẻ mặt Lý ma ma và nha hoàn muốn cười nhưng không dám cười lại lo lắng Từ Thi Viện bêu xấu mất thể diện, cũng không kìm được cười lên: "Dĩ nhiên còn nhớ rõ, nhất là vô ảnh cước lưu loát của Lý ma ma, ấn tượng khắc sâu!"
Từ Thi Viện xì nàng một cái nói: "Muội liền cười đi, cái này cho muội, muội phải cất kỹ, nếu không ngày mai......"
Lời còn chưa dứt, nàng cười hắc hắc đi ra ngoài.
Hà Hoa mở ra hộp gấm ra nhìn, bên trong không phải là đồ ăn, chỉ là một quyển sách xuân cung đồ, nghĩ đến Từ Thi Viện ngượng ngùng nói thẳng với nàng, nên dùng cái cớ này. Suy nghĩ một chút đồ cưới còn chưa có đưa qua toàn bộ, còn mấy hòm xiểng nhẹ, liền nhét tập tranh vào. Đến trên giường nằm một cái, phát hiện có chút cộm, lấy tay sờ một cái, lại lấy ra một quyển xuân cung đồ, Phùng di nương này công phu thần không biết quỷ không hay càng ngày càng tiến bộ!
Hà Hoa lật lật, nghĩ tới bộ dạng các nàng giữ kín như bưng nhưng lại lo lắng cho mình cái gì cũng không hiểu, không khỏi buồn cười, cũng nhét tập tranh vào. Đột nhiên liền nghĩ đến, sách tranh này thoạt nhìn rất mới, cũng không phải sách tranh mà trưởng bối của Từ Thi Viện lúc tân hôn hoặc là Phùng di nương xuất giá len lén nhét vào. Vậy làm sao mà mình không biết nơi mua chứ? Cũng không thể giữ lại cả hai quyển sách này mười hai mươi năm mới truyền cho nhi nữ của mình á?
Mơ hồ u mê suy nghĩ trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, liền bị đánh thức, mơ mơ màng màng biết có người chải đầu mặc quần áo cho nàng, bên ngoài tiếng người huyên náo, người người đều bận rộn vô cùng. Hà Hoa dứt khoát coi mình là một pho tượng gỗ, mặc cho các nàng định đoạt. Chỉ chờ đến lúc ra khỏi phòng của mình, nhìn thấy Qúy Đồng cùng Qúy Quân mặc bộ đồ mới, vẫn không nhịn được mũi ê ẩm rơi lệ.
Sinh sống cùng với bọn họ đến mười năm, bọn họ đều thật lòng đối xử với mình, từ nay về sau nữ nhi đã gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, cũng không thể tùy ý làm bậy như khi ở trước mặt bọn họ, cũng không thể giống như trước đây không cố kỵ chút nào lo lắng quan tâm cho nhau, cuối cùng phải thật sự rời khỏi nhà mình rồi......
Khóc một hồi, bên ngoài trống nhạc vang lên, lại có người vội vàng rối loạn tới đây rửa mặt trang điểm cho nàng lần nữa, đắp khăn voan, chỉ chốc lát sau, an vị trên cỗ kiệu lắc lư một đường đi đến Quý gia thôn.
Vào cửa, bái đường, vào động phòng, tất cả đều do người khác giúp đỡ hoàn thành. Tiểu Bảo tất nhiên là bị người gọi đi uống rượu rồi. Đợi đến tân khách lần lượt tản đi, lúc Tiểu Bảo trở lại hỉ phòng lần nữa, Hà Hoa đã dựa vào mép giường thiêm thiếp trong chốc lát.
Lúc khăn voan được vén lên, Hà Hoa còn có chút không thích ứng ánh sáng của nến đỏ, ngược lại cảm thấy đôi mắt của Tiểu Bảo thật trấn tĩnh, không giống bộ dạng bị chuốc rất nhiều rượu. Rõ ràng Quý Quân đã có nói sẽ không để cho hắn thuận lợi vượt qua cửa, làm sao lại thả hắn tiến vào?
Hà Hoa có chút ngạc nhiên hỏi, Tiểu Bảo cười hì hì nói: "Bọn họ đều không có lòng tốt, ta đã sớm phòng bị! Mùa xuân hoa đào, hoa lê cái gì cũng gom lại ngâm nước, thêm một chút đường, liền nói với bọn họ là ta uống rượu hoa đào...... Bọn họ lại muốn náo, ca ta đã giúp ta ngăn cản."
Lại nói chuyện một lát, Hà Hoa thấy Tiểu Bảo ngồi không yên, từng chút từng chút nhích lại bên cạnh mình, nhưng trong lòng nàng vẫn có vướng mắc, liền dịch ra một chút hỏi: "Lúc trước, vì sao chàng cứ muốn tới nhà ta cầu thân?"
Tiểu Bảo hàm hồ cố nói lảng ra chuyện khác, cổ họng ấp úng một hồi lâu chợt hỏi ngược lại: "Vậy lúc trước, vì sao nàng lại đột nhiên đồng ý?"
Hà Hoa nghiêm mặt, đoan chính nói: "Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nơi nào cho phép ta làm chủ? Là cha ta thấy chàng thành tâm nên đồng ý."
Vẻ mặt Tiểu Bảo sụp đổ, hai tay không chỗ đặt cũng không yên, quy củ đặt ở trên đầu gối, cúi thấp đầu nói: "Ta cũng không biết. Khi đó ta nghe nương ta nói, nàng thông minh có năng lực, là một cô nương biết trị gia, muốn nói cho ta làm thê tử. Ta và nàng cũng cùng nhau lớn lên, cảm thấy tốt vô cùng. Không ngờ nhà nàng không đồng ý, sau này chạy thuyền ở bên ngoài, cũng có gặp người dẫn theo nữ tử lên thuyền. Họ rất thích trêu chọc ta, ta liền nghĩ đến nếu là nàng thì sẽ như thế nào, càng nghĩ thì càng cảm thấy nàng tốt...... Về sau mỗi lần thấy nàng, đều cảm thấy vui mừng, không thấy, trong lòng rất khó chịu......"
Hà Hoa thấy bộ dạng thất vọng của hắn, cũng có mấy phần không đành lòng, châm chước một phen, khẽ nói: "Bây giờ chúng ta đã bái đường, đã là người một nhà, ta sẽ kính trọng chàng, cùng chàng sống tốt qua ngày. Chỉ có một điều, chàng tuyệt đối không thể lén lén lút lút đi quyến rũ những cô gái khác, cũng không cho nạp thiếp. Nếu thật sự nhìn ta không vừa mắt, muốn đi ăn vụng bên ngoài, chàng trực tiếp cho ta một tờ hưu thư là được. Ta nguyện ý thành toàn cho chàng, nhưng chàng đừng hy vọng ta sẽ cùng những nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình!"
Tiểu Bảo nghe xong đầu tiên là mừng rỡ, sau đó vội vàng thề: "Hà Hoa, ta tuyệt đối sẽ không hưu nàng! Không, không phải, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, ta không cần nàng thành toàn! Không, cũng không phải, ta...... Tóm lại, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng! Nếu không, sẽ để cho ta......"
Hà Hoa cắt ngang lời hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu nhớ, không cần thề cũng nhớ. Nếu thay lòng, phát bao nhiêu lời thề độc cũng vô dụng. Sau này còn mấy chục năm nữa, chậm rãi xem đi."
Một đêm không lời.
Ngày hôm sau, bái kiến trưởng bối công bà.
Quý gia thôn là quê nhà của nàng, phần lớn mọi người đều biết, cũng không khẩn trương. Ngược lại Hách Nhị thẩm, tỉ mỉ nhìn dung mạo Hà Hoa trước mặt, cười nói: "Hà Hoa ở trong huyện mấy năm, ngược lại trổ mã càng ngày càng mặn mà, quả thật nhận không ra bộ dạng trước kia. Tẩu tử tẩu thật là thật tinh mắt, Tiểu Bảo ca thật có phúc!"
Bà bà mới nhậm chức của Hà Hoa, Trương thị, mặt mang vẻ đắc ý, nói: "Ta chính là từ nhỏ xem Hà Hoa làm khuê nữ ruột. Khi đó đã nghĩ, một khuê nữ tốt như vậy nếu gả cho nhà người ta, không chừng phải ăn khổ gì đó, còn không bằng cưới vào mình, ta tiếp tục thương yêu nàng."
Hà Hoa đang cầm ly trà quỳ trên mặt đất, nghe vậy cũng cười nói: "Con dâu còn nhớ rõ khi còn bé...... Bà bà may giày và quần áo cho con nữa đó. Con dâu từ nhỏ không có thân nương, mỗi lần đau lòng liền nghĩ, nếu Đại Hải thẩm sát vách là nương con thì tốt rồi. Hôm nay cũng coi như con đã thỏa nguyện, về sau con dâu nhất định giống như khuê nữ ruột hiếu thuận công công bà bà."
"Nha đầu này miệng càng ngày càng lợi hại!" Trương thị cùng Hách Nhị thẩm cười không khép miệng, Hà Hoa nhận được vài phần lễ, sau đó lại đi kính trà cho phu thê A Tề.
Đại tẩu Thường thị của nàng là một mỹ nhân nghiêm chỉnh, mặc dù cười, nhưng sắc mặt có chút mất tự nhiên. Hà Hoa nghe nói quan hệ giữa nàng cùng Trương thị tương đối lạnh nhạt, lại thêm từ xưa đến nay quan hệ trục lý (chị em dâu) có chút ý vị không nói rõ được, cũng không quan tâm. Quyết định chủ ý về sau bớt trêu chọc nàng, bớt can thiệp vào việc của nàng, tuyệt đối sẽ không ở không đi gây sự cùng nàng tranh đoạt quyền quản gia, chỉ tận lực làm người không phạm ta, ta không phạm người là được.
Tiểu cô thứ nữ nho nhỏ kia cũng đã gặp, là một tiểu cô nương rất hướng nội. Nhưng không có nhìn thấy thân nương của nàng Triệu thị ở chánh phòng, nghĩ lại nàng ta không được phép xuất hiện ở trường hợp này.
Ba ngày sau là ngày lại mặt, Tiểu Bảo mang theo lễ vật cùng Hà Hoa về nhà mẹ đẻ, không thiếu được phải hàn huyên khách khí một phen. Sau khi hành lễ xong Hà Hoa vẫn trở lại viện trước kia của nàng, nhào vào trên giường lơ là nói: "Vẫn là ngủ trên giường của chính mình là thoải mái nhất!"
Không ngờ Tiểu Bảo đi theo phía sau nàng đi vào, nghe được câu này trên mặt cũng có chút không vui.
Tiểu Oản cũng vẫn luôn đi theo nàng, vội vàng nháy mắt với Hà Hoa.
Đêm nay đã định trước là không yên ổn.
Hà Hoa ngồi ở trên giường đỏ thẫm, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, giống như tim mất đi một góc, vừa giống như quên mất chuyện quan trọng gì, làm sao cũng không thể an tâm. Tiểu Thư cùng hai tiểu nha hoàn cười lấy chuyện thành thân của nàng ra trêu đùa, bình thường nàng không quan tâm, lúc này nghe lại cảm thấy rất chói tai, trong lòng phiền não, nghiêm mặt khiển trách: "Không biết lớn nhỏ, cũng không biết ngượng ngùng. Có nha đầu nào như các ngươi không biết thẹn thùng thảo luận chuyện hôn sự không?"
Tiểu Thư thấy nàng giận thật, không rõ chân tướng, lặng lẽ kéo tiểu nha đầu đi ra ngoài. Đứng lúc Từ Thi Viện đến tìm Hà Hoa, thấy các nàng sợ hãi ở nơi đó, cười hỏi: "Chuyện gì vậy? Ngày mai Hà Hoa thành thân, tối nay phải cẩn thận hầu hạ kỹ càng mới đúng. Sao các ngươi có thể ở chỗ này lười biếng?"
Tiểu Thư bĩu bĩu môi, im lặng vẻ mặt đau khổ. Trong lòng Từ Thi Viện có tính toán, tự mình xốc rèm đi vào, thấy Hà Hoa buồn buồn ngồi ở trên giường, vẻ mặt u sầu, hoàn toàn không có chút vui mừng của tân nương sắp gả, liền đến bên cạnh nàng ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Muội muội làm sao thế? Sợ à?"
Hà Hoa có chút ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, Từ Thi Viện liền cười nói: "Ta khi đó cũng giống vậy đấy. Lo lắng sợ hãi đến cơm cũng không ăn được, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, còn làm rơi rất nhiều cái ly, cuối cùng vẫn là nương ta kéo ta đi ngủ...... Ừhm, ta là nói......"
Hà Hoa miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Tẩu tử, muội cũng biết rõ nên vui mừng, nhưng......"
Đối với sinh hoạt sau này lo lắng, đối với những điều không biết mà sợ hãi, không phải với mấy câu nói nhạt nhẽo là có thể phân tán. Đạo lý đó nàng đều hiểu, nhưng vẫn không có cách nào buông ra. Cảm thụ làm cô nương cùng làm vợ là thân phận hoàn toàn khác nhau, cũng có giây phút, bỗng nhiên nàng muốn thoái hôn, thậm chí có suy nghĩ nếu thật sự không thể ở lại nhà thì đi làm ni cô cũng được......
Từ Thi Viện có lòng tốt giảng giải cho nàng, nhưng không nghĩ nhất thời nhanh miệng nhắc tới mẫu thân mình, nghĩ đến Hà Hoa từ nhỏ không có thân nương, không khỏi thầm buồn bực mình nói sai, mắt thấy mặt Hà Hoa lộ vẻ thê lương, nhớ tới tâm tình mình trước khi xuất giá, gấp đến độ đứng ngồi không yên.
Lúc đang lo lắng, cửa lại truyền tới tiếng vang, là Phùng di nương tới.
Phùng di nương cũng là người chu đáo, biết các nàng cô tẩu thẹn thùng, dứt khoát lấy chánh sự mà nói.
"Tiểu thư, hôm nay có người ở ngoài cửa kêu, nói là thiếu gia nhà Nhị cữu nãi nãi bị đánh."
Hà Hoa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn chứa ba vị Đại Phật, vội vàng nói với các nàng: "Tẩu tử, di nương, có chuyện quên nói với hai người. Theo lý mà nói làm vãn bối không nên chỉ trích trưởng bối, nhưng cửa thân thích các cữu cữu của chúng ta kia, mấy năm qua tất cả mọi người đều biết. Tình hình trong nhà Tam cữu mẫu tốt đẹp, chỉ cần không hỏi nàng muốn bạc, thì cái gì nàng cũng đều dễ nói, chẳng qua thích khoe khoang một chút. Đại cữu mẫu là một người tham lợi, nhưng trong lòng rốt cuộc còn có phải trái, chỉ có Nhị cữu mẫu, vừa yêu tiền lại không phân rõ phải trái. Nếu ta đưa một lượng bạc cho người nghèo khổ, hắn sẽ mang ơn còn nghĩ không biết về sau làm thế nào báo đáp, Nhị cữu mẫu tới tới lui lui trong nhà không biết được bao nhiêu tiện nghi còn chê ít, nói chúng ta không nói luân lý làm người, Nhị cữu cữu vừa ham bài bạc, chúng ta tốt bụng giúp đỡ bọn họ ngược lại rước lấy một thân thối. Mặc dù cha là người đôn hậu như thế, nhưng mỗi lần biết nàng tới cũng đau đầu.
Trước kia muội còn ở nhà còn đỡ hơn một chút, về sau muội không có ở đây, tẩu tử tẩu không cần sợ, nên nói như thế nào thì nói như thế nấy. Nếu Nhị cữu mẫu không phục, tẩu hãy nói cứ để bà ta tìm người của Quý gia đi, cha cùng ca ca sẽ không đơn độc gặp bà ta, nếu là biểu ca, tẩu hãy nói mình không tiện gặp khách nam, gạt bọn họ không cho tới cửa là được. Nếu không, trong nhà phòng nhiều, không biết bọn họ còn định đánh chủ ý gì đâu!
Về thanh danh của ca ca tẩu cũng không cần lo lắng, dù thế nào đi nữa ca ấy sẽ làm quan ở bên ngoài, nơi này người có mắt thấy cũng biết, khoảng thời gian trước cha chú không lành mạnh, huynh trưởng đệ muội đó đã đoạn tuyệt quan hệ ngoại sanh không biết bao nhiêu năm. Ngược lại nếu như bị bọn họ bắt được nhược điểm này, về sau càng không dứt được rồi."
Từ Thi Viện liền gật đầu nói: "Ta chính là sợ các nàng nói ta không phải họ Quý, sợ các nàng nói ta loạn làm chủ, làm cho người trong nhà không nghe lời. Có những lời này của muội muội, ta liền yên tâm! Hôm nay, ta cũng nghe nói, nghe nói những người đó là vô lại trong huyện, còn nói cái gì mà nợ đánh bạc...."
Hà Hoa lại biết chuyện này nhất định có phần của Xưng Đà, thở dài trong lòng một tiếng, chỉ trông bị đánh bữa đó có thể làm cho hắn tỉnh ngộ một chút. Lại nói lung tung một lát làm cho u sầu ly biệt cùng lo lắng tản đi không ít.
Phùng di nương thấy trời càng khuya rồi, liền đi tới trước giường của Hà Hoa sờ sờ chăn của nàng nói: "Làm cô nương một đêm cuối cùng nữa, có thể ngủ thư thái mới được, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Từ Thư Viện cũng móc một hộp gấm từ trong tay áo ra, có chút ngượng ngùng nói: "Muội muội có còn nhớ một năm kia lúc ở tân phòng muội đưa cho ta bánh ngọt, có một gói giấy dầu ở trong tay áo ta lăn ra ngoài không?"
Hà Hoa nhớ tới lúc ấy mặt Từ Thi Viện đỏ lên cùng vẻ mặt Lý ma ma và nha hoàn muốn cười nhưng không dám cười lại lo lắng Từ Thi Viện bêu xấu mất thể diện, cũng không kìm được cười lên: "Dĩ nhiên còn nhớ rõ, nhất là vô ảnh cước lưu loát của Lý ma ma, ấn tượng khắc sâu!"
Từ Thi Viện xì nàng một cái nói: "Muội liền cười đi, cái này cho muội, muội phải cất kỹ, nếu không ngày mai......"
Lời còn chưa dứt, nàng cười hắc hắc đi ra ngoài.
Hà Hoa mở ra hộp gấm ra nhìn, bên trong không phải là đồ ăn, chỉ là một quyển sách xuân cung đồ, nghĩ đến Từ Thi Viện ngượng ngùng nói thẳng với nàng, nên dùng cái cớ này. Suy nghĩ một chút đồ cưới còn chưa có đưa qua toàn bộ, còn mấy hòm xiểng nhẹ, liền nhét tập tranh vào. Đến trên giường nằm một cái, phát hiện có chút cộm, lấy tay sờ một cái, lại lấy ra một quyển xuân cung đồ, Phùng di nương này công phu thần không biết quỷ không hay càng ngày càng tiến bộ!
Hà Hoa lật lật, nghĩ tới bộ dạng các nàng giữ kín như bưng nhưng lại lo lắng cho mình cái gì cũng không hiểu, không khỏi buồn cười, cũng nhét tập tranh vào. Đột nhiên liền nghĩ đến, sách tranh này thoạt nhìn rất mới, cũng không phải sách tranh mà trưởng bối của Từ Thi Viện lúc tân hôn hoặc là Phùng di nương xuất giá len lén nhét vào. Vậy làm sao mà mình không biết nơi mua chứ? Cũng không thể giữ lại cả hai quyển sách này mười hai mươi năm mới truyền cho nhi nữ của mình á?
Mơ hồ u mê suy nghĩ trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, liền bị đánh thức, mơ mơ màng màng biết có người chải đầu mặc quần áo cho nàng, bên ngoài tiếng người huyên náo, người người đều bận rộn vô cùng. Hà Hoa dứt khoát coi mình là một pho tượng gỗ, mặc cho các nàng định đoạt. Chỉ chờ đến lúc ra khỏi phòng của mình, nhìn thấy Qúy Đồng cùng Qúy Quân mặc bộ đồ mới, vẫn không nhịn được mũi ê ẩm rơi lệ.
Sinh sống cùng với bọn họ đến mười năm, bọn họ đều thật lòng đối xử với mình, từ nay về sau nữ nhi đã gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, cũng không thể tùy ý làm bậy như khi ở trước mặt bọn họ, cũng không thể giống như trước đây không cố kỵ chút nào lo lắng quan tâm cho nhau, cuối cùng phải thật sự rời khỏi nhà mình rồi......
Khóc một hồi, bên ngoài trống nhạc vang lên, lại có người vội vàng rối loạn tới đây rửa mặt trang điểm cho nàng lần nữa, đắp khăn voan, chỉ chốc lát sau, an vị trên cỗ kiệu lắc lư một đường đi đến Quý gia thôn.
Vào cửa, bái đường, vào động phòng, tất cả đều do người khác giúp đỡ hoàn thành. Tiểu Bảo tất nhiên là bị người gọi đi uống rượu rồi. Đợi đến tân khách lần lượt tản đi, lúc Tiểu Bảo trở lại hỉ phòng lần nữa, Hà Hoa đã dựa vào mép giường thiêm thiếp trong chốc lát.
Lúc khăn voan được vén lên, Hà Hoa còn có chút không thích ứng ánh sáng của nến đỏ, ngược lại cảm thấy đôi mắt của Tiểu Bảo thật trấn tĩnh, không giống bộ dạng bị chuốc rất nhiều rượu. Rõ ràng Quý Quân đã có nói sẽ không để cho hắn thuận lợi vượt qua cửa, làm sao lại thả hắn tiến vào?
Hà Hoa có chút ngạc nhiên hỏi, Tiểu Bảo cười hì hì nói: "Bọn họ đều không có lòng tốt, ta đã sớm phòng bị! Mùa xuân hoa đào, hoa lê cái gì cũng gom lại ngâm nước, thêm một chút đường, liền nói với bọn họ là ta uống rượu hoa đào...... Bọn họ lại muốn náo, ca ta đã giúp ta ngăn cản."
Lại nói chuyện một lát, Hà Hoa thấy Tiểu Bảo ngồi không yên, từng chút từng chút nhích lại bên cạnh mình, nhưng trong lòng nàng vẫn có vướng mắc, liền dịch ra một chút hỏi: "Lúc trước, vì sao chàng cứ muốn tới nhà ta cầu thân?"
Tiểu Bảo hàm hồ cố nói lảng ra chuyện khác, cổ họng ấp úng một hồi lâu chợt hỏi ngược lại: "Vậy lúc trước, vì sao nàng lại đột nhiên đồng ý?"
Hà Hoa nghiêm mặt, đoan chính nói: "Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nơi nào cho phép ta làm chủ? Là cha ta thấy chàng thành tâm nên đồng ý."
Vẻ mặt Tiểu Bảo sụp đổ, hai tay không chỗ đặt cũng không yên, quy củ đặt ở trên đầu gối, cúi thấp đầu nói: "Ta cũng không biết. Khi đó ta nghe nương ta nói, nàng thông minh có năng lực, là một cô nương biết trị gia, muốn nói cho ta làm thê tử. Ta và nàng cũng cùng nhau lớn lên, cảm thấy tốt vô cùng. Không ngờ nhà nàng không đồng ý, sau này chạy thuyền ở bên ngoài, cũng có gặp người dẫn theo nữ tử lên thuyền. Họ rất thích trêu chọc ta, ta liền nghĩ đến nếu là nàng thì sẽ như thế nào, càng nghĩ thì càng cảm thấy nàng tốt...... Về sau mỗi lần thấy nàng, đều cảm thấy vui mừng, không thấy, trong lòng rất khó chịu......"
Hà Hoa thấy bộ dạng thất vọng của hắn, cũng có mấy phần không đành lòng, châm chước một phen, khẽ nói: "Bây giờ chúng ta đã bái đường, đã là người một nhà, ta sẽ kính trọng chàng, cùng chàng sống tốt qua ngày. Chỉ có một điều, chàng tuyệt đối không thể lén lén lút lút đi quyến rũ những cô gái khác, cũng không cho nạp thiếp. Nếu thật sự nhìn ta không vừa mắt, muốn đi ăn vụng bên ngoài, chàng trực tiếp cho ta một tờ hưu thư là được. Ta nguyện ý thành toàn cho chàng, nhưng chàng đừng hy vọng ta sẽ cùng những nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình!"
Tiểu Bảo nghe xong đầu tiên là mừng rỡ, sau đó vội vàng thề: "Hà Hoa, ta tuyệt đối sẽ không hưu nàng! Không, không phải, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, ta không cần nàng thành toàn! Không, cũng không phải, ta...... Tóm lại, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng! Nếu không, sẽ để cho ta......"
Hà Hoa cắt ngang lời hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu nhớ, không cần thề cũng nhớ. Nếu thay lòng, phát bao nhiêu lời thề độc cũng vô dụng. Sau này còn mấy chục năm nữa, chậm rãi xem đi."
Một đêm không lời.
Ngày hôm sau, bái kiến trưởng bối công bà.
Quý gia thôn là quê nhà của nàng, phần lớn mọi người đều biết, cũng không khẩn trương. Ngược lại Hách Nhị thẩm, tỉ mỉ nhìn dung mạo Hà Hoa trước mặt, cười nói: "Hà Hoa ở trong huyện mấy năm, ngược lại trổ mã càng ngày càng mặn mà, quả thật nhận không ra bộ dạng trước kia. Tẩu tử tẩu thật là thật tinh mắt, Tiểu Bảo ca thật có phúc!"
Bà bà mới nhậm chức của Hà Hoa, Trương thị, mặt mang vẻ đắc ý, nói: "Ta chính là từ nhỏ xem Hà Hoa làm khuê nữ ruột. Khi đó đã nghĩ, một khuê nữ tốt như vậy nếu gả cho nhà người ta, không chừng phải ăn khổ gì đó, còn không bằng cưới vào mình, ta tiếp tục thương yêu nàng."
Hà Hoa đang cầm ly trà quỳ trên mặt đất, nghe vậy cũng cười nói: "Con dâu còn nhớ rõ khi còn bé...... Bà bà may giày và quần áo cho con nữa đó. Con dâu từ nhỏ không có thân nương, mỗi lần đau lòng liền nghĩ, nếu Đại Hải thẩm sát vách là nương con thì tốt rồi. Hôm nay cũng coi như con đã thỏa nguyện, về sau con dâu nhất định giống như khuê nữ ruột hiếu thuận công công bà bà."
"Nha đầu này miệng càng ngày càng lợi hại!" Trương thị cùng Hách Nhị thẩm cười không khép miệng, Hà Hoa nhận được vài phần lễ, sau đó lại đi kính trà cho phu thê A Tề.
Đại tẩu Thường thị của nàng là một mỹ nhân nghiêm chỉnh, mặc dù cười, nhưng sắc mặt có chút mất tự nhiên. Hà Hoa nghe nói quan hệ giữa nàng cùng Trương thị tương đối lạnh nhạt, lại thêm từ xưa đến nay quan hệ trục lý (chị em dâu) có chút ý vị không nói rõ được, cũng không quan tâm. Quyết định chủ ý về sau bớt trêu chọc nàng, bớt can thiệp vào việc của nàng, tuyệt đối sẽ không ở không đi gây sự cùng nàng tranh đoạt quyền quản gia, chỉ tận lực làm người không phạm ta, ta không phạm người là được.
Tiểu cô thứ nữ nho nhỏ kia cũng đã gặp, là một tiểu cô nương rất hướng nội. Nhưng không có nhìn thấy thân nương của nàng Triệu thị ở chánh phòng, nghĩ lại nàng ta không được phép xuất hiện ở trường hợp này.
Ba ngày sau là ngày lại mặt, Tiểu Bảo mang theo lễ vật cùng Hà Hoa về nhà mẹ đẻ, không thiếu được phải hàn huyên khách khí một phen. Sau khi hành lễ xong Hà Hoa vẫn trở lại viện trước kia của nàng, nhào vào trên giường lơ là nói: "Vẫn là ngủ trên giường của chính mình là thoải mái nhất!"
Không ngờ Tiểu Bảo đi theo phía sau nàng đi vào, nghe được câu này trên mặt cũng có chút không vui.
Tiểu Oản cũng vẫn luôn đi theo nàng, vội vàng nháy mắt với Hà Hoa.
Cuộc Sống Điền Viên Trên Núi Của Nông Phu - Chapter 44
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm nay đã định trước là không yên ổn.
Hà Hoa ngồi ở trên giường đỏ thẫm, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, giống như tim mất đi một góc, vừa giống như quên mất chuyện quan trọng gì, làm sao cũng không thể an tâm. Tiểu Thư cùng hai tiểu nha hoàn cười lấy chuyện thành thân của nàng ra trêu đùa, bình thường nàng không quan tâm, lúc này nghe lại cảm thấy rất chói tai, trong lòng phiền não, nghiêm mặt khiển trách: "Không biết lớn nhỏ, cũng không biết ngượng ngùng. Có nha đầu nào như các ngươi không biết thẹn thùng thảo luận chuyện hôn sự không?"
Tiểu Thư thấy nàng giận thật, không rõ chân tướng, lặng lẽ kéo tiểu nha đầu đi ra ngoài. Đứng lúc Từ Thi Viện đến tìm Hà Hoa, thấy các nàng sợ hãi ở nơi đó, cười hỏi: "Chuyện gì vậy? Ngày mai Hà Hoa thành thân, tối nay phải cẩn thận hầu hạ kỹ càng mới đúng. Sao các ngươi có thể ở chỗ này lười biếng?"
Tiểu Thư bĩu bĩu môi, im lặng vẻ mặt đau khổ. Trong lòng Từ Thi Viện có tính toán, tự mình xốc rèm đi vào, thấy Hà Hoa buồn buồn ngồi ở trên giường, vẻ mặt u sầu, hoàn toàn không có chút vui mừng của tân nương sắp gả, liền đến bên cạnh nàng ngồi xuống, dịu dàng hỏi: "Muội muội làm sao thế? Sợ à?"
Hà Hoa có chút ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, Từ Thi Viện liền cười nói: "Ta khi đó cũng giống vậy đấy. Lo lắng sợ hãi đến cơm cũng không ăn được, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, còn làm rơi rất nhiều cái ly, cuối cùng vẫn là nương ta kéo ta đi ngủ...... Ừhm, ta là nói......"
Hà Hoa miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Tẩu tử, muội cũng biết rõ nên vui mừng, nhưng......"
Đối với sinh hoạt sau này lo lắng, đối với những điều không biết mà sợ hãi, không phải với mấy câu nói nhạt nhẽo là có thể phân tán. Đạo lý đó nàng đều hiểu, nhưng vẫn không có cách nào buông ra. Cảm thụ làm cô nương cùng làm vợ là thân phận hoàn toàn khác nhau, cũng có giây phút, bỗng nhiên nàng muốn thoái hôn, thậm chí có suy nghĩ nếu thật sự không thể ở lại nhà thì đi làm ni cô cũng được......
Từ Thi Viện có lòng tốt giảng giải cho nàng, nhưng không nghĩ nhất thời nhanh miệng nhắc tới mẫu thân mình, nghĩ đến Hà Hoa từ nhỏ không có thân nương, không khỏi thầm buồn bực mình nói sai, mắt thấy mặt Hà Hoa lộ vẻ thê lương, nhớ tới tâm tình mình trước khi xuất giá, gấp đến độ đứng ngồi không yên.
Lúc đang lo lắng, cửa lại truyền tới tiếng vang, là Phùng di nương tới.
Phùng di nương cũng là người chu đáo, biết các nàng cô tẩu thẹn thùng, dứt khoát lấy chánh sự mà nói.
"Tiểu thư, hôm nay có người ở ngoài cửa kêu, nói là thiếu gia nhà Nhị cữu nãi nãi bị đánh."
Hà Hoa sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trong nhà còn chứa ba vị Đại Phật, vội vàng nói với các nàng: "Tẩu tử, di nương, có chuyện quên nói với hai người. Theo lý mà nói làm vãn bối không nên chỉ trích trưởng bối, nhưng cửa thân thích các cữu cữu của chúng ta kia, mấy năm qua tất cả mọi người đều biết. Tình hình trong nhà Tam cữu mẫu tốt đẹp, chỉ cần không hỏi nàng muốn bạc, thì cái gì nàng cũng đều dễ nói, chẳng qua thích khoe khoang một chút. Đại cữu mẫu là một người tham lợi, nhưng trong lòng rốt cuộc còn có phải trái, chỉ có Nhị cữu mẫu, vừa yêu tiền lại không phân rõ phải trái. Nếu ta đưa một lượng bạc cho người nghèo khổ, hắn sẽ mang ơn còn nghĩ không biết về sau làm thế nào báo đáp, Nhị cữu mẫu tới tới lui lui trong nhà không biết được bao nhiêu tiện nghi còn chê ít, nói chúng ta không nói luân lý làm người, Nhị cữu cữu vừa ham bài bạc, chúng ta tốt bụng giúp đỡ bọn họ ngược lại rước lấy một thân thối. Mặc dù cha là người đôn hậu như thế, nhưng mỗi lần biết nàng tới cũng đau đầu.
Trước kia muội còn ở nhà còn đỡ hơn một chút, về sau muội không có ở đây, tẩu tử tẩu không cần sợ, nên nói như thế nào thì nói như thế nấy. Nếu Nhị cữu mẫu không phục, tẩu hãy nói cứ để bà ta tìm người của Quý gia đi, cha cùng ca ca sẽ không đơn độc gặp bà ta, nếu là biểu ca, tẩu hãy nói mình không tiện gặp khách nam, gạt bọn họ không cho tới cửa là được. Nếu không, trong nhà phòng nhiều, không biết bọn họ còn định đánh chủ ý gì đâu!
Về thanh danh của ca ca tẩu cũng không cần lo lắng, dù thế nào đi nữa ca ấy sẽ làm quan ở bên ngoài, nơi này người có mắt thấy cũng biết, khoảng thời gian trước cha chú không lành mạnh, huynh trưởng đệ muội đó đã đoạn tuyệt quan hệ ngoại sanh không biết bao nhiêu năm. Ngược lại nếu như bị bọn họ bắt được nhược điểm này, về sau càng không dứt được rồi."
Từ Thi Viện liền gật đầu nói: "Ta chính là sợ các nàng nói ta không phải họ Quý, sợ các nàng nói ta loạn làm chủ, làm cho người trong nhà không nghe lời. Có những lời này của muội muội, ta liền yên tâm! Hôm nay, ta cũng nghe nói, nghe nói những người đó là vô lại trong huyện, còn nói cái gì mà nợ đánh bạc...."
Hà Hoa lại biết chuyện này nhất định có phần của Xưng Đà, thở dài trong lòng một tiếng, chỉ trông bị đánh bữa đó có thể làm cho hắn tỉnh ngộ một chút. Lại nói lung tung một lát làm cho u sầu ly biệt cùng lo lắng tản đi không ít.
Phùng di nương thấy trời càng khuya rồi, liền đi tới trước giường của Hà Hoa sờ sờ chăn của nàng nói: "Làm cô nương một đêm cuối cùng nữa, có thể ngủ thư thái mới được, tiểu thư vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Từ Thư Viện cũng móc một hộp gấm từ trong tay áo ra, có chút ngượng ngùng nói: "Muội muội có còn nhớ một năm kia lúc ở tân phòng muội đưa cho ta bánh ngọt, có một gói giấy dầu ở trong tay áo ta lăn ra ngoài không?"
Hà Hoa nhớ tới lúc ấy mặt Từ Thi Viện đỏ lên cùng vẻ mặt Lý ma ma và nha hoàn muốn cười nhưng không dám cười lại lo lắng Từ Thi Viện bêu xấu mất thể diện, cũng không kìm được cười lên: "Dĩ nhiên còn nhớ rõ, nhất là vô ảnh cước lưu loát của Lý ma ma, ấn tượng khắc sâu!"
Từ Thi Viện xì nàng một cái nói: "Muội liền cười đi, cái này cho muội, muội phải cất kỹ, nếu không ngày mai......"
Lời còn chưa dứt, nàng cười hắc hắc đi ra ngoài.
Hà Hoa mở ra hộp gấm ra nhìn, bên trong không phải là đồ ăn, chỉ là một quyển sách xuân cung đồ, nghĩ đến Từ Thi Viện ngượng ngùng nói thẳng với nàng, nên dùng cái cớ này. Suy nghĩ một chút đồ cưới còn chưa có đưa qua toàn bộ, còn mấy hòm xiểng nhẹ, liền nhét tập tranh vào. Đến trên giường nằm một cái, phát hiện có chút cộm, lấy tay sờ một cái, lại lấy ra một quyển xuân cung đồ, Phùng di nương này công phu thần không biết quỷ không hay càng ngày càng tiến bộ!
Hà Hoa lật lật, nghĩ tới bộ dạng các nàng giữ kín như bưng nhưng lại lo lắng cho mình cái gì cũng không hiểu, không khỏi buồn cười, cũng nhét tập tranh vào. Đột nhiên liền nghĩ đến, sách tranh này thoạt nhìn rất mới, cũng không phải sách tranh mà trưởng bối của Từ Thi Viện lúc tân hôn hoặc là Phùng di nương xuất giá len lén nhét vào. Vậy làm sao mà mình không biết nơi mua chứ? Cũng không thể giữ lại cả hai quyển sách này mười hai mươi năm mới truyền cho nhi nữ của mình á?
Mơ hồ u mê suy nghĩ trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, liền bị đánh thức, mơ mơ màng màng biết có người chải đầu mặc quần áo cho nàng, bên ngoài tiếng người huyên náo, người người đều bận rộn vô cùng. Hà Hoa dứt khoát coi mình là một pho tượng gỗ, mặc cho các nàng định đoạt. Chỉ chờ đến lúc ra khỏi phòng của mình, nhìn thấy Qúy Đồng cùng Qúy Quân mặc bộ đồ mới, vẫn không nhịn được mũi ê ẩm rơi lệ.
Sinh sống cùng với bọn họ đến mười năm, bọn họ đều thật lòng đối xử với mình, từ nay về sau nữ nhi đã gả ra ngoài, như bát nước đổ đi, cũng không thể tùy ý làm bậy như khi ở trước mặt bọn họ, cũng không thể giống như trước đây không cố kỵ chút nào lo lắng quan tâm cho nhau, cuối cùng phải thật sự rời khỏi nhà mình rồi......
Khóc một hồi, bên ngoài trống nhạc vang lên, lại có người vội vàng rối loạn tới đây rửa mặt trang điểm cho nàng lần nữa, đắp khăn voan, chỉ chốc lát sau, an vị trên cỗ kiệu lắc lư một đường đi đến Quý gia thôn.
Vào cửa, bái đường, vào động phòng, tất cả đều do người khác giúp đỡ hoàn thành. Tiểu Bảo tất nhiên là bị người gọi đi uống rượu rồi. Đợi đến tân khách lần lượt tản đi, lúc Tiểu Bảo trở lại hỉ phòng lần nữa, Hà Hoa đã dựa vào mép giường thiêm thiếp trong chốc lát.
Lúc khăn voan được vén lên, Hà Hoa còn có chút không thích ứng ánh sáng của nến đỏ, ngược lại cảm thấy đôi mắt của Tiểu Bảo thật trấn tĩnh, không giống bộ dạng bị chuốc rất nhiều rượu. Rõ ràng Quý Quân đã có nói sẽ không để cho hắn thuận lợi vượt qua cửa, làm sao lại thả hắn tiến vào?
Hà Hoa có chút ngạc nhiên hỏi, Tiểu Bảo cười hì hì nói: "Bọn họ đều không có lòng tốt, ta đã sớm phòng bị! Mùa xuân hoa đào, hoa lê cái gì cũng gom lại ngâm nước, thêm một chút đường, liền nói với bọn họ là ta uống rượu hoa đào...... Bọn họ lại muốn náo, ca ta đã giúp ta ngăn cản."
Lại nói chuyện một lát, Hà Hoa thấy Tiểu Bảo ngồi không yên, từng chút từng chút nhích lại bên cạnh mình, nhưng trong lòng nàng vẫn có vướng mắc, liền dịch ra một chút hỏi: "Lúc trước, vì sao chàng cứ muốn tới nhà ta cầu thân?"
Tiểu Bảo hàm hồ cố nói lảng ra chuyện khác, cổ họng ấp úng một hồi lâu chợt hỏi ngược lại: "Vậy lúc trước, vì sao nàng lại đột nhiên đồng ý?"
Hà Hoa nghiêm mặt, đoan chính nói: "Hôn nhân đại sự, lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nơi nào cho phép ta làm chủ? Là cha ta thấy chàng thành tâm nên đồng ý."
Vẻ mặt Tiểu Bảo sụp đổ, hai tay không chỗ đặt cũng không yên, quy củ đặt ở trên đầu gối, cúi thấp đầu nói: "Ta cũng không biết. Khi đó ta nghe nương ta nói, nàng thông minh có năng lực, là một cô nương biết trị gia, muốn nói cho ta làm thê tử. Ta và nàng cũng cùng nhau lớn lên, cảm thấy tốt vô cùng. Không ngờ nhà nàng không đồng ý, sau này chạy thuyền ở bên ngoài, cũng có gặp người dẫn theo nữ tử lên thuyền. Họ rất thích trêu chọc ta, ta liền nghĩ đến nếu là nàng thì sẽ như thế nào, càng nghĩ thì càng cảm thấy nàng tốt...... Về sau mỗi lần thấy nàng, đều cảm thấy vui mừng, không thấy, trong lòng rất khó chịu......"
Hà Hoa thấy bộ dạng thất vọng của hắn, cũng có mấy phần không đành lòng, châm chước một phen, khẽ nói: "Bây giờ chúng ta đã bái đường, đã là người một nhà, ta sẽ kính trọng chàng, cùng chàng sống tốt qua ngày. Chỉ có một điều, chàng tuyệt đối không thể lén lén lút lút đi quyến rũ những cô gái khác, cũng không cho nạp thiếp. Nếu thật sự nhìn ta không vừa mắt, muốn đi ăn vụng bên ngoài, chàng trực tiếp cho ta một tờ hưu thư là được. Ta nguyện ý thành toàn cho chàng, nhưng chàng đừng hy vọng ta sẽ cùng những nữ nhân khác chia sẻ nam nhân của mình!"
Tiểu Bảo nghe xong đầu tiên là mừng rỡ, sau đó vội vàng thề: "Hà Hoa, ta tuyệt đối sẽ không hưu nàng! Không, không phải, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, ta không cần nàng thành toàn! Không, cũng không phải, ta...... Tóm lại, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng! Nếu không, sẽ để cho ta......"
Hà Hoa cắt ngang lời hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu nhớ, không cần thề cũng nhớ. Nếu thay lòng, phát bao nhiêu lời thề độc cũng vô dụng. Sau này còn mấy chục năm nữa, chậm rãi xem đi."
Một đêm không lời.
Ngày hôm sau, bái kiến trưởng bối công bà.
Quý gia thôn là quê nhà của nàng, phần lớn mọi người đều biết, cũng không khẩn trương. Ngược lại Hách Nhị thẩm, tỉ mỉ nhìn dung mạo Hà Hoa trước mặt, cười nói: "Hà Hoa ở trong huyện mấy năm, ngược lại trổ mã càng ngày càng mặn mà, quả thật nhận không ra bộ dạng trước kia. Tẩu tử tẩu thật là thật tinh mắt, Tiểu Bảo ca thật có phúc!"
Bà bà mới nhậm chức của Hà Hoa, Trương thị, mặt mang vẻ đắc ý, nói: "Ta chính là từ nhỏ xem Hà Hoa làm khuê nữ ruột. Khi đó đã nghĩ, một khuê nữ tốt như vậy nếu gả cho nhà người ta, không chừng phải ăn khổ gì đó, còn không bằng cưới vào mình, ta tiếp tục thương yêu nàng."
Hà Hoa đang cầm ly trà quỳ trên mặt đất, nghe vậy cũng cười nói: "Con dâu còn nhớ rõ khi còn bé...... Bà bà may giày và quần áo cho con nữa đó. Con dâu từ nhỏ không có thân nương, mỗi lần đau lòng liền nghĩ, nếu Đại Hải thẩm sát vách là nương con thì tốt rồi. Hôm nay cũng coi như con đã thỏa nguyện, về sau con dâu nhất định giống như khuê nữ ruột hiếu thuận công công bà bà."
"Nha đầu này miệng càng ngày càng lợi hại!" Trương thị cùng Hách Nhị thẩm cười không khép miệng, Hà Hoa nhận được vài phần lễ, sau đó lại đi kính trà cho phu thê A Tề.
Đại tẩu Thường thị của nàng là một mỹ nhân nghiêm chỉnh, mặc dù cười, nhưng sắc mặt có chút mất tự nhiên. Hà Hoa nghe nói quan hệ giữa nàng cùng Trương thị tương đối lạnh nhạt, lại thêm từ xưa đến nay quan hệ trục lý (chị em dâu) có chút ý vị không nói rõ được, cũng không quan tâm. Quyết định chủ ý về sau bớt trêu chọc nàng, bớt can thiệp vào việc của nàng, tuyệt đối sẽ không ở không đi gây sự cùng nàng tranh đoạt quyền quản gia, chỉ tận lực làm người không phạm ta, ta không phạm người là được.
Tiểu cô thứ nữ nho nhỏ kia cũng đã gặp, là một tiểu cô nương rất hướng nội. Nhưng không có nhìn thấy thân nương của nàng Triệu thị ở chánh phòng, nghĩ lại nàng ta không được phép xuất hiện ở trường hợp này.
Ba ngày sau là ngày lại mặt, Tiểu Bảo mang theo lễ vật cùng Hà Hoa về nhà mẹ đẻ, không thiếu được phải hàn huyên khách khí một phen. Sau khi hành lễ xong Hà Hoa vẫn trở lại viện trước kia của nàng, nhào vào trên giường lơ là nói: "Vẫn là ngủ trên giường của chính mình là thoải mái nhất!"
Không ngờ Tiểu Bảo đi theo phía sau nàng đi vào, nghe được câu này trên mặt cũng có chút không vui.
Tiểu Oản cũng vẫn luôn đi theo nàng, vội vàng nháy mắt với Hà Hoa.