Quả nhiên không lâu sau khi khai giảng, nhà trường bắt đầu tổ chức quân huấn. Mặc dù không yêu quân huấn nhưng lại không thể không tham gia.
Nhân cơ hội quân huấn, các sinh viên đại học từng bước làm quen kết bạn với nhau.
Nghỉ, nghiêm, ngồi xuống, đi đều, chạy đều,… trước kia đều học qua khi còn là học sinh trung học. Các sinh viên đều hoàn thành tốt, mấu chốt là còn nhớ những động tác này, nhưng vấn đề là cả lớp làm không đồng đều.
Các sinh viên đều nghiêm túc tuân theo phân phó của sĩ quan huấn luyện, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi, lớp sẽ chọn mấy người ra biểu diễn tiết mục văn nghệ, cũng có thể tự đề cử mình.
Trương Thiến ở ban 68, sĩ quan huấn luyện lớp cô vừa cao vừa gầy, mặt hơi dài, khi cười lên trên mặt sẽ xuất hiện mấy nếp nhăn, nói tiếng phổ thông không lưu loát tiếng phổ thông, hát rất hay.
Sĩ quan huấn luyện lớp cô là người có vẻ ngoài đẹp trai nhất, theo lời của Trương Tiểu Trữ chính là “Sĩ quan huấn luyện lớp ta là củ khoai tây tròn đầy, còn sĩ quan ban 69 chính là củ khoai tây méo mó.”
Trong lúc quân huấn cũng xảy ra một số chuyện.
Ví dụ như lúc chạy, trên đường chạy xuất hiện một hai viên đá nhỏ. Mỗi sinh viên khi chạy đều chú ý nhìn phía trước, dễ dàng tránh tré, cố tình khi Triệu Duy chạy đến đó, không biết đang suy nghĩ gì mà vấp chân té ngã. Người chạy phía sau không tránh kịp, trực tiếp ngã đè lên, rồi người phía sau nữa… Tổng cộng ba, bốn người.
Triệu Duy đáng thương bị đè dưới cùng.
Trong họa có phúc, chân Triệu Duy bị thương, sau này quân huấn không cần tham gia.
Hay là, trong lớp có một nam sinh mặt tròn tên Cảnh Dương, thường bị các bạn học gọi đùa là “sát thủ đường đua”, bởi vì mỗi lần một hàng lên làm mẫu, cho dù là chạy hay đi đều, cậu ta cứ để tâm đâu đâu, không nhanh một nhịp thì chính là chậm một nhịp, tóm lại cuối cùng cả hàng đều bị liên lụy phải tập luyện lại. Trời rất nóng, người khác đã được nghỉ ngơi, bọn họ vẫn còn đang tập luyện.
Còn có lớp phó học tập Sài Mạc, học rất giỏi, làm việc hiệu quả. Nhưng khi quân huấn cậu ta lại quá mức nghiêm túc, đi bộ, lưng, vai, tứ chi cứng ngắc, lúc nào cũng bày ra bộ mặt cứng đơ, trông rất tức cười.
Cũng có thời điểm sĩ quan huấn luyện sẽ cổ động hợp xướng tập thể, lớp này vang dội hơn lớp kia.
Thường thì nam sinh học Y tương đối ít, (Editor: Khác với Việt Nam nhỉ?!) lớp Trương Thiến tổng cộng có ba mươi người, trong đó chỉ có mười nam sinh. Khi hát, giọng nữ sinh tương đối nhỏ, tuy chỉ có mười nam sinh nhưng giọng hát lại rất vang.
Có những lớp, số nam sinh ít đến đáng thương, khi hát, nữ sinh phải dốc toàn lực, cũng có nét khí thế riêng.
Nam sinh lớp cô không chịu thua kém, mỗi lần hát đều dùng toàn lực, hát đến khàn cả giọng không thể tiếp tục nữa, cuối cùng, truyền vào trong tai đều là một mảnh giọng ca thanh thúy dễ nghe.
Thời gian quân huấn, sĩ quan huấn luyện còn phụ trách dạy sinh viên thu dọn đệm giường, làm sao có thể gấp chăn thành miếng “đậu phụ”, nghe nói sĩ quan huấn luyện còn tới phòng ngủ nữ sinh kiểm tra, các nữ sinh vội vàng gấp xếp, chờ sĩ quan huấn luyện đến.
Trương Tiểu Trữ, cũng chính là lão đại phòng Trương Thiến, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với sĩ quan huấn luyện, không chỉ dọn dẹp thật tốt chăn đệm, kiểm tra đi kiểm tra lại, còn cố ý dùng bột giặt lau mặt đất một lần.
Kết quả, đến khi sĩ quan huấn luyện tới kiểm tra, kinh ngạc hỏi đám người Trương Thiến, tại sao trong phòng ngủ của họ lại có mùi bánh bao.
Tinh thần Trương Tiểu Trữ bị đả kích nặng nề, cô nham hiểm nghĩ, nhất định sĩ quan huấn luyện đang rất đói bụng, lại chưa tới giờ cơm; bằng không, nhất định là dùng bột giặt làm gia vị cho bánh bao.
Vốn là quân huấn 7 ngày, nhưng Trương Thiến chỉ huấn luyện có 5 ngày, bởi vì một ngày trời đột nhiên đổ mưa, các sĩ quan huấn luyện nửa đêm nhận nhiệm vụ khẩn, rời đi không lời cáo biệt.
Có lẽ nơi nào đó xảy ra lũ lụt rồi. Mặc dù các bạn học nghị luận ầm ĩ, nhưng vẫn lặng lẽ chúc phúc, vô luận là ai cũng hi vọng bọn họ có thể bảo trọng, khỏe mạnh bình an.
Sau khi chấm dứt thời gian quân huấn, các sinh viên khôi phục lại lịch học bình thường.
Hôm nay, mua cơm từ căn tin xong, Trương Thiến về phòng thì phát hiện phòng ngủ thiếu một người, bèn hỏi: “Triệu Duy đâu rồi?”
Minh Dương liếc Trương Thiến một cái: “Cậu nghĩ cậu ấy đi đâu, còn cần phải hỏi sao.”
Trong nháy mắt cô hiểu ra ẩn ý trong lời Minh Dương, lập tức cảm thấy không biết nói gì.
Mấy ngày nay Triệu Duy và bạn trai cô nàng ngọt ngào đến bất diệc nhạc hồ (*không thèm để tâm gì khác nữa).
Quân huấn gặp chấn thương, vừa có thời gian nghỉ ngơi, Triệu Duy lập tức gọi điện thoại nói chuyện với bạn trai, chuyện chân bị thương cũng là nói với bạn trai đầu tiên.
Không ngờ chạng vạng hôm đó, bạn trai của cô – Phùng Long mang đến niềm vui bất ngờ: cậu ấy ngồi tàu bốn giờ từ trường học mình chạy tới đây.
Minh Dương tận mắt nhìn thấy, ngay trước cửa trường học hai người vừa thấy mặt đã ôm chầm lấy nhau, sau Phùng Long lại còn cõng Triệu Duy lên, giống như cô ấy yếu ớt lắm vậy, một đường đi vào trường học, vào kí túc xá, cho đến tận phòng.
Phần tâm ý này khiến Triệu Duy vô cùng cảm động. Hai người dính lấy nhau y như vợ chồng son.
Chẳng trách Minh Dương nói như vậy, nhất định họ đang tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Trong phòng, trước mắt chỉ có Minh Dương và Trương Thiến vẫn còn chưa có bạn trai, Lữ Nhất Y và Trương Tiểu Trữ đều thường xuyên hẹn hò với bạn trai mình, Trương Thiến thật lòng bội phục dũng khí của bọn họ.
Nhớ lúc cô còn đi học, bắt đầu từ sơ trung, thầy cô và bạn bè cứ nhắn nhủ bên tai: không được yêu sớm, không được có bạn trai!
Trong vòng vây của gia đình và thầy cô, bọn họ làm sao có thể cách mạng thành công đây?
Đối với Trương Thiến đã từng bị mẹ Trương ép đi xem mắt mà nói, thấy bọn họ nấu cháo điện thoại mãi mà chưa hết thì thật tâm bội phục, đồng thời lại cảm thấy có chút chói mắt, hừ, các người cứ gọi điện thoại đi, tôi cũng gọi!
Trương Thiến thuần thục cầm điện thoại di động lên, bấm số đầu tiên trong danh bạ, tiếng chuông vang lên, chốc lát sau, điện thoại đã bắt máy.
“A lô, mẹ à.”
“Ủa, Thiến Thiến à, có chuyện gì không?” Giọng nói rõ ràng của mẹ Trương truyền tới.
“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi điện thoại cho mẹ.”
“Nhớ nhà à. Ha ha, ở trường học thế nào, học tập tốt chứ?”
“Vẫn được ạ, mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu.”
“Biết rồi, à đúng rồi, không phải lần trước có nói con phải quân huấn à, huấn luyện như thế nào? Có cực lắm không con?”
“Tạm được ạ, không cực đâu mẹ, quân huấn đã kết thúc mấy ngày rồi, sĩ quan huấn luyện đi hết rồi, hình như có nơi xảy ra lũ lụt, bọn họ phải làm nhiệm vụ.”
“A…, thành phố J mưa có to lắm không?”
“Lượng mưa cũng lớn nhưng không có sự tình gì đáng ngại. Ở nhà như thế nào rồi ạ?”
“Không cần lo lắng, ở nhà cũng mưa, nhưng nhanh tạnh, không có chuyện gì. Ở trường nhớ mặc nhiều một chút, đài khí tượng có báo, mấy ngày nay có thể sẽ lạnh hơn đấy.”
“Biết ạ, con có đủ quần áo rồi. Mẹ ăn cơm chưa.”
“Đang làm đây, sắp ăn rồi, con còn có chuyện gì sao? Tiền có đủ dùng không?”
“Đủ ạ, đồ dùng của trường cũng tiện nghi. Mẹ không phải lo lắng, con ở đây rất tốt… Không có việc gì thì con cúp máy đây.”
“Ừ, có chuyện thì gọi điện thoại cho mẹ đó.”
“Dạ.”
Trương Thiến nhìn điện thoại, lại gọi đến nhà bà nội và nhà bà ngoại, đều là điện báo bình an, thuận tiện nhắc nhở bọn họ chú ý thân thể.
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên nhiều.
Nhìn thức ăn vừa mới mang về còn vương hơi ấm, Trương Thiến mới bắt đầu dùng cơm tối.
Buổi tối sau khi rửa mặt xong, cô mở laptop, đặt lên bàn nhỏ mới mua.
Trương Thiến khởi động máy, vào websites, vừa đăng nhập đã kinh ngạc, ai da, không ngờ cô có thể viết văn rồi.
Rốt cuộc có thể kiếm tiền rồi. Trương Thiến cảm thấy vui vẻ, đây chính là khoản tiền viết văn lần đầu tiên cô dành được đó!
Trương Thiến chỉnh sửa bản thảo lại lần nữa. Tâm tình vẫn chưa hết kích động, đây chính là kết quả của sự nỗ lực kiếp trước lẫn kiếp này.
Thừa dịp hưng phấn còn chưa qua, Trương Thiến thuần thục dựng dàn ý một câu chuyện mới, cô chuẩn bị sáng tác một tác phẩm mới. Cần không ngừng cố gắng!
Trương Thiến vốn không phải là người hay để tồn hàng, cô có thói quen viết chương nào đăng chương ấy.
Nhưng từ ngày được trùng sinh, đại cương dàn ý đều nhớ rõ, nên mới nhanh hoàn thành đến vậy.
Thật ra chương tiếp không cần quá gấp. Nhưng nghĩ đến tính lười của mình, Trương Thiến vẫn quyết định có thể viết bao nhiêu liền viết bấy nhiêu!
Muốn bắt đầu viết tác phẩm mới. Đầu tiên, phải lựa chọn thể loại.
Nghĩ đến trên web lưu truyền Ngày Tận Thế 2012, kiếp trước, đoạn thời gian đó hết sức lưu hành thể loại này.
Cô xem xét một phen, bây giờ đã có người viết văn về ngày tận thế rồi, chỉ là chưa phổ biến, mới hai ba người thôi.
Loại hình tận thế, ngay từ đầu cũng đã hết sức lưu hành, nếu viết tốt có thể hấp dẫn lượng lớn độc giả, Trương Thiến quyết định theo phong trào, viết một bài về ngày tận thế.
Viết văn, nếu muốn có người đọc, có vài điểm phải nhớ kỹ.
Nhân vật chính phải có Bàn Tay Vàng, ví dụ như không gian, dị năng,… đại loại như thế.
Nếu trùng sinh, tình tiết trở về báo thù, quý trọng những gì trước kia đã bỏ qua là những ý cần phải có.
Nhân vật chính phải có đặc điểm: hoặc thiện lương, hoặc dịu dàng, hoặc hồn nhiên, hoặc ác độc, hoặc lãnh huyết,…
Ái muội, mạo hiểm, hiểu lầm đều phải có.
Thây ma (Zombie), động đất, đột biến thì càng thêm ác liệt.
Còn phải tạo nên một nhân vật phản diện để tôn lên ánh sáng của nhân vật chính.
Nghĩ như vậy, Trương Thiến bắt đầu viết đại cương.
Đầu tiên là tạo khung, sau đó bổ sung thêm, cuối cùng mới tiến hành trau chuốt. Thỉnh thoảng lại suy tư một lát, sửa đổi mấy tình tiết không hợp lý, dần dần, đại cương căn bản đã hoàn thành.
Có đại cương, Trương Thiến rất nhanh bắt tay vào bản nháp chương 1.
Quả nhiên không lâu sau khi khai giảng, nhà trường bắt đầu tổ chức quân huấn. Mặc dù không yêu quân huấn nhưng lại không thể không tham gia.
Nhân cơ hội quân huấn, các sinh viên đại học từng bước làm quen kết bạn với nhau.
Nghỉ, nghiêm, ngồi xuống, đi đều, chạy đều,… trước kia đều học qua khi còn là học sinh trung học. Các sinh viên đều hoàn thành tốt, mấu chốt là còn nhớ những động tác này, nhưng vấn đề là cả lớp làm không đồng đều.
Các sinh viên đều nghiêm túc tuân theo phân phó của sĩ quan huấn luyện, thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi, lớp sẽ chọn mấy người ra biểu diễn tiết mục văn nghệ, cũng có thể tự đề cử mình.
Trương Thiến ở ban , sĩ quan huấn luyện lớp cô vừa cao vừa gầy, mặt hơi dài, khi cười lên trên mặt sẽ xuất hiện mấy nếp nhăn, nói tiếng phổ thông không lưu loát tiếng phổ thông, hát rất hay.
Sĩ quan huấn luyện lớp cô là người có vẻ ngoài đẹp trai nhất, theo lời của Trương Tiểu Trữ chính là “Sĩ quan huấn luyện lớp ta là củ khoai tây tròn đầy, còn sĩ quan ban chính là củ khoai tây méo mó.”
Trong lúc quân huấn cũng xảy ra một số chuyện.
Ví dụ như lúc chạy, trên đường chạy xuất hiện một hai viên đá nhỏ. Mỗi sinh viên khi chạy đều chú ý nhìn phía trước, dễ dàng tránh tré, cố tình khi Triệu Duy chạy đến đó, không biết đang suy nghĩ gì mà vấp chân té ngã. Người chạy phía sau không tránh kịp, trực tiếp ngã đè lên, rồi người phía sau nữa… Tổng cộng ba, bốn người.
Triệu Duy đáng thương bị đè dưới cùng.
Trong họa có phúc, chân Triệu Duy bị thương, sau này quân huấn không cần tham gia.
Hay là, trong lớp có một nam sinh mặt tròn tên Cảnh Dương, thường bị các bạn học gọi đùa là “sát thủ đường đua”, bởi vì mỗi lần một hàng lên làm mẫu, cho dù là chạy hay đi đều, cậu ta cứ để tâm đâu đâu, không nhanh một nhịp thì chính là chậm một nhịp, tóm lại cuối cùng cả hàng đều bị liên lụy phải tập luyện lại. Trời rất nóng, người khác đã được nghỉ ngơi, bọn họ vẫn còn đang tập luyện.
Còn có lớp phó học tập Sài Mạc, học rất giỏi, làm việc hiệu quả. Nhưng khi quân huấn cậu ta lại quá mức nghiêm túc, đi bộ, lưng, vai, tứ chi cứng ngắc, lúc nào cũng bày ra bộ mặt cứng đơ, trông rất tức cười.
Cũng có thời điểm sĩ quan huấn luyện sẽ cổ động hợp xướng tập thể, lớp này vang dội hơn lớp kia.
Thường thì nam sinh học Y tương đối ít, (Editor: Khác với Việt Nam nhỉ?!) lớp Trương Thiến tổng cộng có ba mươi người, trong đó chỉ có mười nam sinh. Khi hát, giọng nữ sinh tương đối nhỏ, tuy chỉ có mười nam sinh nhưng giọng hát lại rất vang.
Có những lớp, số nam sinh ít đến đáng thương, khi hát, nữ sinh phải dốc toàn lực, cũng có nét khí thế riêng.
Nam sinh lớp cô không chịu thua kém, mỗi lần hát đều dùng toàn lực, hát đến khàn cả giọng không thể tiếp tục nữa, cuối cùng, truyền vào trong tai đều là một mảnh giọng ca thanh thúy dễ nghe.
Thời gian quân huấn, sĩ quan huấn luyện còn phụ trách dạy sinh viên thu dọn đệm giường, làm sao có thể gấp chăn thành miếng “đậu phụ”, nghe nói sĩ quan huấn luyện còn tới phòng ngủ nữ sinh kiểm tra, các nữ sinh vội vàng gấp xếp, chờ sĩ quan huấn luyện đến.
Trương Tiểu Trữ, cũng chính là lão đại phòng Trương Thiến, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với sĩ quan huấn luyện, không chỉ dọn dẹp thật tốt chăn đệm, kiểm tra đi kiểm tra lại, còn cố ý dùng bột giặt lau mặt đất một lần.
Kết quả, đến khi sĩ quan huấn luyện tới kiểm tra, kinh ngạc hỏi đám người Trương Thiến, tại sao trong phòng ngủ của họ lại có mùi bánh bao.
Tinh thần Trương Tiểu Trữ bị đả kích nặng nề, cô nham hiểm nghĩ, nhất định sĩ quan huấn luyện đang rất đói bụng, lại chưa tới giờ cơm; bằng không, nhất định là dùng bột giặt làm gia vị cho bánh bao.
Vốn là quân huấn ngày, nhưng Trương Thiến chỉ huấn luyện có ngày, bởi vì một ngày trời đột nhiên đổ mưa, các sĩ quan huấn luyện nửa đêm nhận nhiệm vụ khẩn, rời đi không lời cáo biệt.
Có lẽ nơi nào đó xảy ra lũ lụt rồi. Mặc dù các bạn học nghị luận ầm ĩ, nhưng vẫn lặng lẽ chúc phúc, vô luận là ai cũng hi vọng bọn họ có thể bảo trọng, khỏe mạnh bình an.
Sau khi chấm dứt thời gian quân huấn, các sinh viên khôi phục lại lịch học bình thường.
Hôm nay, mua cơm từ căn tin xong, Trương Thiến về phòng thì phát hiện phòng ngủ thiếu một người, bèn hỏi: “Triệu Duy đâu rồi?”
Minh Dương liếc Trương Thiến một cái: “Cậu nghĩ cậu ấy đi đâu, còn cần phải hỏi sao.”
Trong nháy mắt cô hiểu ra ẩn ý trong lời Minh Dương, lập tức cảm thấy không biết nói gì.
Mấy ngày nay Triệu Duy và bạn trai cô nàng ngọt ngào đến bất diệc nhạc hồ (không thèm để tâm gì khác nữa).
Quân huấn gặp chấn thương, vừa có thời gian nghỉ ngơi, Triệu Duy lập tức gọi điện thoại nói chuyện với bạn trai, chuyện chân bị thương cũng là nói với bạn trai đầu tiên.
Không ngờ chạng vạng hôm đó, bạn trai của cô – Phùng Long mang đến niềm vui bất ngờ: cậu ấy ngồi tàu bốn giờ từ trường học mình chạy tới đây.
Minh Dương tận mắt nhìn thấy, ngay trước cửa trường học hai người vừa thấy mặt đã ôm chầm lấy nhau, sau Phùng Long lại còn cõng Triệu Duy lên, giống như cô ấy yếu ớt lắm vậy, một đường đi vào trường học, vào kí túc xá, cho đến tận phòng.
Phần tâm ý này khiến Triệu Duy vô cùng cảm động. Hai người dính lấy nhau y như vợ chồng son.
Chẳng trách Minh Dương nói như vậy, nhất định họ đang tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Trong phòng, trước mắt chỉ có Minh Dương và Trương Thiến vẫn còn chưa có bạn trai, Lữ Nhất Y và Trương Tiểu Trữ đều thường xuyên hẹn hò với bạn trai mình, Trương Thiến thật lòng bội phục dũng khí của bọn họ.
Nhớ lúc cô còn đi học, bắt đầu từ sơ trung, thầy cô và bạn bè cứ nhắn nhủ bên tai: không được yêu sớm, không được có bạn trai!
Trong vòng vây của gia đình và thầy cô, bọn họ làm sao có thể cách mạng thành công đây?
Đối với Trương Thiến đã từng bị mẹ Trương ép đi xem mắt mà nói, thấy bọn họ nấu cháo điện thoại mãi mà chưa hết thì thật tâm bội phục, đồng thời lại cảm thấy có chút chói mắt, hừ, các người cứ gọi điện thoại đi, tôi cũng gọi!
Trương Thiến thuần thục cầm điện thoại di động lên, bấm số đầu tiên trong danh bạ, tiếng chuông vang lên, chốc lát sau, điện thoại đã bắt máy.
“A lô, mẹ à.”
“Ủa, Thiến Thiến à, có chuyện gì không?” Giọng nói rõ ràng của mẹ Trương truyền tới.
“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi điện thoại cho mẹ.”
“Nhớ nhà à. Ha ha, ở trường học thế nào, học tập tốt chứ?”
“Vẫn được ạ, mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu.”
“Biết rồi, à đúng rồi, không phải lần trước có nói con phải quân huấn à, huấn luyện như thế nào? Có cực lắm không con?”
“Tạm được ạ, không cực đâu mẹ, quân huấn đã kết thúc mấy ngày rồi, sĩ quan huấn luyện đi hết rồi, hình như có nơi xảy ra lũ lụt, bọn họ phải làm nhiệm vụ.”
“A…, thành phố J mưa có to lắm không?”
“Lượng mưa cũng lớn nhưng không có sự tình gì đáng ngại. Ở nhà như thế nào rồi ạ?”
“Không cần lo lắng, ở nhà cũng mưa, nhưng nhanh tạnh, không có chuyện gì. Ở trường nhớ mặc nhiều một chút, đài khí tượng có báo, mấy ngày nay có thể sẽ lạnh hơn đấy.”
“Biết ạ, con có đủ quần áo rồi. Mẹ ăn cơm chưa.”
“Đang làm đây, sắp ăn rồi, con còn có chuyện gì sao? Tiền có đủ dùng không?”
“Đủ ạ, đồ dùng của trường cũng tiện nghi. Mẹ không phải lo lắng, con ở đây rất tốt… Không có việc gì thì con cúp máy đây.”
“Ừ, có chuyện thì gọi điện thoại cho mẹ đó.”
“Dạ.”
Trương Thiến nhìn điện thoại, lại gọi đến nhà bà nội và nhà bà ngoại, đều là điện báo bình an, thuận tiện nhắc nhở bọn họ chú ý thân thể.
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, tâm tình tốt lên nhiều.
Nhìn thức ăn vừa mới mang về còn vương hơi ấm, Trương Thiến mới bắt đầu dùng cơm tối.
Buổi tối sau khi rửa mặt xong, cô mở laptop, đặt lên bàn nhỏ mới mua.
Trương Thiến khởi động máy, vào websites, vừa đăng nhập đã kinh ngạc, ai da, không ngờ cô có thể viết văn rồi.
Rốt cuộc có thể kiếm tiền rồi. Trương Thiến cảm thấy vui vẻ, đây chính là khoản tiền viết văn lần đầu tiên cô dành được đó!
Trương Thiến chỉnh sửa bản thảo lại lần nữa. Tâm tình vẫn chưa hết kích động, đây chính là kết quả của sự nỗ lực kiếp trước lẫn kiếp này.
Thừa dịp hưng phấn còn chưa qua, Trương Thiến thuần thục dựng dàn ý một câu chuyện mới, cô chuẩn bị sáng tác một tác phẩm mới. Cần không ngừng cố gắng!
Trương Thiến vốn không phải là người hay để tồn hàng, cô có thói quen viết chương nào đăng chương ấy.
Nhưng từ ngày được trùng sinh, đại cương dàn ý đều nhớ rõ, nên mới nhanh hoàn thành đến vậy.
Thật ra chương tiếp không cần quá gấp. Nhưng nghĩ đến tính lười của mình, Trương Thiến vẫn quyết định có thể viết bao nhiêu liền viết bấy nhiêu!
Muốn bắt đầu viết tác phẩm mới. Đầu tiên, phải lựa chọn thể loại.
Nghĩ đến trên web lưu truyền Ngày Tận Thế , kiếp trước, đoạn thời gian đó hết sức lưu hành thể loại này.
Cô xem xét một phen, bây giờ đã có người viết văn về ngày tận thế rồi, chỉ là chưa phổ biến, mới hai ba người thôi.
Loại hình tận thế, ngay từ đầu cũng đã hết sức lưu hành, nếu viết tốt có thể hấp dẫn lượng lớn độc giả, Trương Thiến quyết định theo phong trào, viết một bài về ngày tận thế.
Viết văn, nếu muốn có người đọc, có vài điểm phải nhớ kỹ.
Nhân vật chính phải có Bàn Tay Vàng, ví dụ như không gian, dị năng,… đại loại như thế.
Nếu trùng sinh, tình tiết trở về báo thù, quý trọng những gì trước kia đã bỏ qua là những ý cần phải có.
Nhân vật chính phải có đặc điểm: hoặc thiện lương, hoặc dịu dàng, hoặc hồn nhiên, hoặc ác độc, hoặc lãnh huyết,…
Ái muội, mạo hiểm, hiểu lầm đều phải có.
Thây ma (Zombie), động đất, đột biến thì càng thêm ác liệt.
Còn phải tạo nên một nhân vật phản diện để tôn lên ánh sáng của nhân vật chính.
Nghĩ như vậy, Trương Thiến bắt đầu viết đại cương.
Đầu tiên là tạo khung, sau đó bổ sung thêm, cuối cùng mới tiến hành trau chuốt. Thỉnh thoảng lại suy tư một lát, sửa đổi mấy tình tiết không hợp lý, dần dần, đại cương căn bản đã hoàn thành.
Có đại cương, Trương Thiến rất nhanh bắt tay vào bản nháp chương .