Sau khi Tôn Đông Mặc rời đi, chủ nhân của bữa tiệc – Lâm Dương, bị một đôi vợ chồng trung niên gọi vào.
“Lâm Dương, cô gái bên cạnh Đông Mặc là ai?” Người phụ nữ hứng thú đặt câu hỏi.
Lâm Dương im lặng, mẹ, người ta bát quái cũng không hỏi trực tiếp như thế. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ Lâm, Lâm Dương chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Đó là bạn học sơ trung với Đông Mặc.”
“Chỉ là bạn học sơ trung?” Mẹ Lâm nghi ngờ, bà không hoài nghi mắt nhìn của mình. “Thằng bé Đông Mặc cũng không phải là người liều lĩnh, sinh nhật của con mà nó cũng dám mang theo người ngoài tới?”
“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói xong, nháy mắt với mẹ Lâm, mẹ biết con biết. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Mẹ Lâm bừng tỉnh “A…” gật gật đầu.
Không ai biết mẹ Lâm lại đang mơ mộng đến cái gì.
Cha Lâm đứng bên cạnh xem náo nhiệt trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó nhìn vợ mình cười bất đắc dĩ.
Sau khi trở về từ khách sạn, Trương Tiểu Trữ đã hoàn toàn uống say, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, hình như là “Đàn ông không phải là thứ gì tốt.” “Tôi muốn chia tay”.
Lúc khuya, cô ngủ không an ổn, cuối cùng đến phòng vệ sinh nôn một trận mới xong.
Nhưng hôm sau, trừ thỉnh thoảng lại xoa xoa trán vì nhức đầu do say rượu ra, Trương Tiểu Trữ lại biểu hiện như không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện phiếm pha trò.
Bộ dáng kia khiến mọi người muốn khuyên lại không thể nói ra lời.
Buổi chiều có một tiết tiết thí nghiệm dạy về giải phẫu, đám người Trương Thiến đều mặc áo khóa trắng, chia ra ngồi trước bục thí nghiệm, nhìn vào giá thể.
Phòng học treo một bộ xương người hoàn chỉnh, trên xương có đánh sáp, bảo tồn rất tốt. Cả hành lang ngập mùi formalin(*), nữ sinh nhát gan không khỏi cảm thấy may mắn, nội dung hôm nay chỉ là xương và khớp xương.
(*) Formalin (Formol – HCHO): Dùng để ngâm xác động vật => Bảo quản
Kết thúc tiết học, Minh Dương đứng dưới ánh nắng duỗi lưng: “Ai nha, đứng dưới ánh mặt trời mới cảm thấy ấm người, các cậu không thấy giáo sư giảng dạy có phần dọa người à?”
Tuổi giáo sư khá lớn, giọng nói hơi khàn khàn, có lúc nói chuyện lại thở gấp mấy hơi, tạo hiệu ứng bầu không khí đặc biệt kinh khủng.
“Ừ, lúc ông ấy nói đến chỗ xương dẹt cứ nhìn mình chằm chằm, không hề nháy mắt, các cậu thấy không?” Triệu Duy phấn chấn nói với mọi người phát hiện của mình.
Trương Thiến không để ý đến cô, đúng là giáo sư cầm trên tay một khối xương dẹt như Triệu Duy nói. Nhưng căn bản ông ấy không nhìn cô.
Lại nói, chút này thì có gì đáng sợ, học y thì phải có loại giác ngộ này.
Nhưng cô cũng cảm thấy cả người không thoải mái, không phải là sợ, chỉ là không quen mùi formalin, thứ mùi đó khiến cô ghê tởm. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Trong phòng thí nghiệm có thi thể, chỉ là tiết này họ chưa dùng tới nên không cố ý lấy ra.
Thi thể vẫn ngâm trong formalin, lâu dần, cả hành lang đều có mùi formalin nồng nặc. Lúc đi ra, trên người cũng bị dính mùi.
Trương Thiến đã ngửi suốt bốn năm, tới bây giờ còn không quen.
Cởi áo khoác trắng xuống, Trương Thiến định trở về phòng sẽ giặt kĩ.
“Trương Tiểu Trữ, cậu làm gì đấy, đi nhanh lên nào!”
Nghe tiếng la, cô quay lại phía sau, chỉ thấy Trương Tiểu Trữ cúi đầu nhìn điện thoại di động, im lặng đứng ở đó.
Đợi một lát, nhận ra cô không đáp lời, mấy người nhìn nhau, lập tức chạy tới.
Từ Tiếu một tay đoạt lấy điện thoại Trương Tiểu Trữ, trên màn hình hiện dòng tin nhắn: Chia tay đi.
Rất ngắn gọn.
Nhưng tin nhắn này là bạn trai cô gửi tới, mặc dù Trương Tiểu Trữ ngoài miệng nói muốn chia tay, trên thực tế vẫn còn ôm hy vọng với đoạn tình cảm này. Nhưng hiện tại...
Trương Tiểu Trữ ngẩng đầu, nhếch môi cười: “Buổi tối đi KTV với mình đi!”
Chưa tới buổi tối, chạng vạng hôm đó, mấy người các cô đã ngồi ở trong phòng KTV rồi.
Trương Tiểu Trữ ôm mic không buông tay, thâm tình vùi đầu vào tiếng ca.
Giọng hát Trương Tiểu Trữ rất mềm mại, có cảm giác nũng nịu, rõ ràng chưa thể hiện được nỗi bi thương trong lời bài hát, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta đau xót, cô đã hát thực sự nhập tâm.
Một mình hát mấy bài, đám người Trương Thiến đã thấy giọng Trương Tiểu Trữ khàn đi, vội vàng kéo cô trở về chỗ ngồi, đùa giỡn nói với cô: “Không phải mời bọn mình đi hát à, sao lại một mình ôm lấy mic không buông thế.”
Phát tiết rồi, tâm tình Trương Tiểu Trữ của cũng tốt lên đôi chút, cô đưa mắt nhìn chăm chú vào cái mic trên bàn, lòng cảm kích các bằng hữu đã cảm thông, ngoài miệng lại nói: “Có hai mic mà, sao không lấy mà hát.”
Lúc này, Từ Tiếu và Triệu Duy đã chọn bài. Nghe nói thế lập tức bắt đầu, bài hát được chọn đều là mấy bài vui tươi sôi nổi.
Xung quanh là tiếng nhạc, Trương Tiểu Trữ dần dần bình phục tâm tình, mở ra một chai nước suối uống một hớp.
Trương Thiến hát giống như đọc, chỉ là tốc độ nhanh hơn mà thôi, chút giai điệu cũng không có, cho dù như vậy vẫn bị mọi người đẩy lên hát một bài.
Hát xong cô lập tức chạy vào trong góc, van xin không có người chú ý đến cô.
Lúc này Trương Thiến nhìn thấy điện thoại di động trên bàn không ngừng lóe lên, nhìn Trương Tiểu Trữ đang nhắm mắt, cô bối rối mở miệng: “Lão đại, hình như cậu có tin nhắn.” (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Trương Tiểu Trữ dừng một chút, đặt lại chai nước suối lên bàn, cầm điện thoại di động lên.
Là một tin nhắn, Trương Thiến ngồi phía sau nên thấy rõ, trên đó viết: Thật xin lỗi, vừa rồi gửi nhầm tin nhắn.
Trương Thiến cười, nội dung tin nhắn thật mơ hồ.
Là gửi tin nhắn lầm người, hay nội dung tin nhắn bị sai?
Ngữ pháp Trung Quốc thật uyên thâm!
Trong KTV, khi Trương Thiến mở miệng, cũng không còn ai hát nữa, âm lượng đã vặn nhỏ lại.
Mọi người chỉ thấy Trương Tiểu Trữ nhanh chóng gọi lại, tiếng nhạc vang lên thật lâu mới có người nghe.
“Ngô Cương, tôi nói cho anh biết, hai chúng ta chấm dứt rồi, tôi muốn chia tay, nhớ, là tôi, vứt bỏ anh! ”
Trương Tiểu Trữ rất có khí phách cúp điện thoại. Yên lặng một hồi mới chôn mặt vào đầu gối khóc.
Tối ấy, bọn họ ở KTV hát cả đêm, cho đến sáu giờ sáng hôm sau, nhân viên KTV thông báo với họ thời gian bao đêm gần kết thúc rồi. Họ gọi Trương Thiến đang ngủ trên ghế sa lon dậy, thu dọn đồ đạc ra ngoài, sáng nay còn có lớp đấy.
Thời tiết hơi lạnh, mọi người ăn mặc tương đối phong phanh, đến cửa trường học, mấy người mua bát tào phớ nóng hầm hập, cơ thể lạnh lẽo mới chậm rãi trở lại bình thường, không nói chuyện mà chỉ yên lặng ăn.
Trương Thiến lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là số Tôn Đông Mặc. Thời gian là 8 giờ 23 phút hôm qua.
Trương Thiến dừng một chút, để điện thoại di động xuống, tiếp tục ăn.
******
Không ngoài dự liệu, mấy người ngồi trên lớp học lần lượt ngáp, bất đắc dĩ, tìm chỗ giáo sư không nhìn thấy gục đầu xuống bàn định ngủ một lát. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Trương Thiến không tài nào ngủ được, cô lấy điện thoại di động ra, bắt đầu soạn tin nhắn: Xin lỗi, hôm qua tâm trạng bạn học không tốt, cùng nhau đi KTV, không chú ý đến điện thoại, cậu có việc tìm mình sao?
Trương Thiến chậm chạp không chịu nhấn nút gửi đi.
Cô và Tôn Đông Mặc không thân, nhiều nhất là bạn học ba năm không gặp, không cần giải thích rõ ràng như vậy.
Trương Thiến đổi thành: Xin lỗi, tối qua không biết cậu gọi điện, có chuyện gì à?
Suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy không có gì lỗi, nhấn nút gửi đi.
Trương Thiến mới vừa để điện thoại di động xuống, định nằm sấp một lát thì điện thoại di động rung lên, Tôn Đông Mặc hồi âm rồi.
Quốc khánh có về nhà không?
(*)1/10: Quốc khánh Trung Quốc
Điều này cũng không có gì phải giấu. Bởi vì sáng 30 có tiết, chỉ có thể ngồi xe lửa sáng ngày mồng một.
Trương Thiến trả lời: Ngày mồng một tháng mười đi xe lửa.
Tôn Đông Mặc: Mình 30 về, đưa cậu về luôn.
Trương Thiến: Tiện không.
Tôn Đông Mặc: Chỉ thuận đường thôi, cậu đồng ý không.
Trương Thiến cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn chữ “Được” trên điện thoại, rốt cuộc nhấn núi gửi.
Rất nhanh, tin nhắn Tôn Đông Mặc đã tới: Chiều 30, 2 giờ, mình đến đón cậu.
Trương Thiến nằm trên bàn, nhìn giáo sư đang hăng say giảng bài phía trước, trong lòng suy nghĩ, lát nữa về phòng lên mạng hủy vé xe lửa.
(~ o ~)~zZ
Lên đại học, mọi người đặc biệt hướng tới sinh hoạt độc lập, vì vậy xuất hiện không ít sinh viên gây dựng sự nghiệp, đi làm chẳng hạn.
Nhưng cũng không phải tất cả sinh viên đều có thể tìm được công việc vừa ý.
Vì vậy, trường học rải rất nhiều truyền đơn, là một vài công ty. Nhiều nhất là các siêu thị, giới thiệu việc làm cho sinh viên, sinh viên có thể trau dồi năng lực thực tiễn.
Mặc dù có thể kiếm tiền nhưng vừa tốn thời gian lại phí sức, cả ngày thường phải dành nhiều công sức cho nó.
Kiếp trước Trương Thiến cũng tham gia cùng mấy bạn học, nhưng chỉ kiên trì được hai ngày, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không tiếp tục nữa.
Ở đại học, muốn kiếm tiền vẫn còn rất nhiều cách. Ví dụ như kiêm chức, mua hộ thẻ điện thoại, mua dùm vé xe lửa, nấu mì ăn liền trong ký túc xá, buôn bán nhỏ, hoặc là làm vận chuyển trung gian. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Chỉ cần làm đơn giản, đến chợ nhập ít hàng, sau đó bán trong trường kiếm lời.
Năm thứ hai đến đại học, có người đưa hàng vào ký túc xá bán, nói là tìm người đại lý, bán dầu gội, tài ăn nói tốt, khiến tất cả sửng sốt, cuối cùng mua đến ba lô hàng dầu gội.
Kết quả hôm sau, đầu óc tỉnh táo lại, phát hiện không tìm được người nọ, ba lô dầu gội đều là giả.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc lương tâm bán hàng giả cho bạn học, cuối cùng chỉ có thể ném đi.
Vì thế sau này, nhiệt tình kiếm tiền cũng nhạt đi không ít.
Hiện tại, Trương Thiến vẫn muốn mở một chỗ bán tạp hóa nhỏ, chủ yếu kinh doanh đồ trang sức xinh xắn vừa túi tiền, ngược lại thắng ở số lượng, nhưng cụ thể thế nào, mọi người còn phải suy tính.
Thời gian tiếp thu ý kiến quần chúng, lặng lẽ lướt qua.
Không khí trong sân trường trở nên náo nhiệt hơn, rất nhanh kỳ nghỉ Quốc khánh đã tới.
Sau khi Tôn Đông Mặc rời đi, chủ nhân của bữa tiệc – Lâm Dương, bị một đôi vợ chồng trung niên gọi vào.
“Lâm Dương, cô gái bên cạnh Đông Mặc là ai?” Người phụ nữ hứng thú đặt câu hỏi.
Lâm Dương im lặng, mẹ, người ta bát quái cũng không hỏi trực tiếp như thế. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mẹ Lâm, Lâm Dương chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Đó là bạn học sơ trung với Đông Mặc.”
“Chỉ là bạn học sơ trung?” Mẹ Lâm nghi ngờ, bà không hoài nghi mắt nhìn của mình. “Thằng bé Đông Mặc cũng không phải là người liều lĩnh, sinh nhật của con mà nó cũng dám mang theo người ngoài tới?”
“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói xong, nháy mắt với mẹ Lâm, mẹ biết con biết. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Mẹ Lâm bừng tỉnh “A…” gật gật đầu.
Không ai biết mẹ Lâm lại đang mơ mộng đến cái gì.
Cha Lâm đứng bên cạnh xem náo nhiệt trừng mắt nhìn con trai một cái, sau đó nhìn vợ mình cười bất đắc dĩ.
Sau khi trở về từ khách sạn, Trương Tiểu Trữ đã hoàn toàn uống say, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, hình như là “Đàn ông không phải là thứ gì tốt.” “Tôi muốn chia tay”.
Lúc khuya, cô ngủ không an ổn, cuối cùng đến phòng vệ sinh nôn một trận mới xong.
Nhưng hôm sau, trừ thỉnh thoảng lại xoa xoa trán vì nhức đầu do say rượu ra, Trương Tiểu Trữ lại biểu hiện như không có chuyện gì, tiếp tục nói chuyện phiếm pha trò.
Bộ dáng kia khiến mọi người muốn khuyên lại không thể nói ra lời.
Buổi chiều có một tiết tiết thí nghiệm dạy về giải phẫu, đám người Trương Thiến đều mặc áo khóa trắng, chia ra ngồi trước bục thí nghiệm, nhìn vào giá thể.
Phòng học treo một bộ xương người hoàn chỉnh, trên xương có đánh sáp, bảo tồn rất tốt. Cả hành lang ngập mùi formalin(), nữ sinh nhát gan không khỏi cảm thấy may mắn, nội dung hôm nay chỉ là xương và khớp xương.
() Formalin (Formol – HCHO): Dùng để ngâm xác động vật => Bảo quản
Kết thúc tiết học, Minh Dương đứng dưới ánh nắng duỗi lưng: “Ai nha, đứng dưới ánh mặt trời mới cảm thấy ấm người, các cậu không thấy giáo sư giảng dạy có phần dọa người à?”
Tuổi giáo sư khá lớn, giọng nói hơi khàn khàn, có lúc nói chuyện lại thở gấp mấy hơi, tạo hiệu ứng bầu không khí đặc biệt kinh khủng.
“Ừ, lúc ông ấy nói đến chỗ xương dẹt cứ nhìn mình chằm chằm, không hề nháy mắt, các cậu thấy không?” Triệu Duy phấn chấn nói với mọi người phát hiện của mình.
Trương Thiến không để ý đến cô, đúng là giáo sư cầm trên tay một khối xương dẹt như Triệu Duy nói. Nhưng căn bản ông ấy không nhìn cô.
Lại nói, chút này thì có gì đáng sợ, học y thì phải có loại giác ngộ này.
Nhưng cô cũng cảm thấy cả người không thoải mái, không phải là sợ, chỉ là không quen mùi formalin, thứ mùi đó khiến cô ghê tởm. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Trong phòng thí nghiệm có thi thể, chỉ là tiết này họ chưa dùng tới nên không cố ý lấy ra.
Thi thể vẫn ngâm trong formalin, lâu dần, cả hành lang đều có mùi formalin nồng nặc. Lúc đi ra, trên người cũng bị dính mùi.
Trương Thiến đã ngửi suốt bốn năm, tới bây giờ còn không quen.
Cởi áo khoác trắng xuống, Trương Thiến định trở về phòng sẽ giặt kĩ.
“Trương Tiểu Trữ, cậu làm gì đấy, đi nhanh lên nào!”
Nghe tiếng la, cô quay lại phía sau, chỉ thấy Trương Tiểu Trữ cúi đầu nhìn điện thoại di động, im lặng đứng ở đó.
Đợi một lát, nhận ra cô không đáp lời, mấy người nhìn nhau, lập tức chạy tới.
Từ Tiếu một tay đoạt lấy điện thoại Trương Tiểu Trữ, trên màn hình hiện dòng tin nhắn: Chia tay đi.
Rất ngắn gọn.
Nhưng tin nhắn này là bạn trai cô gửi tới, mặc dù Trương Tiểu Trữ ngoài miệng nói muốn chia tay, trên thực tế vẫn còn ôm hy vọng với đoạn tình cảm này. Nhưng hiện tại...
Trương Tiểu Trữ ngẩng đầu, nhếch môi cười: “Buổi tối đi KTV với mình đi!”
Chưa tới buổi tối, chạng vạng hôm đó, mấy người các cô đã ngồi ở trong phòng KTV rồi.
Trương Tiểu Trữ ôm mic không buông tay, thâm tình vùi đầu vào tiếng ca.
Giọng hát Trương Tiểu Trữ rất mềm mại, có cảm giác nũng nịu, rõ ràng chưa thể hiện được nỗi bi thương trong lời bài hát, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta đau xót, cô đã hát thực sự nhập tâm.
Một mình hát mấy bài, đám người Trương Thiến đã thấy giọng Trương Tiểu Trữ khàn đi, vội vàng kéo cô trở về chỗ ngồi, đùa giỡn nói với cô: “Không phải mời bọn mình đi hát à, sao lại một mình ôm lấy mic không buông thế.”
Phát tiết rồi, tâm tình Trương Tiểu Trữ của cũng tốt lên đôi chút, cô đưa mắt nhìn chăm chú vào cái mic trên bàn, lòng cảm kích các bằng hữu đã cảm thông, ngoài miệng lại nói: “Có hai mic mà, sao không lấy mà hát.”
Lúc này, Từ Tiếu và Triệu Duy đã chọn bài. Nghe nói thế lập tức bắt đầu, bài hát được chọn đều là mấy bài vui tươi sôi nổi.
Xung quanh là tiếng nhạc, Trương Tiểu Trữ dần dần bình phục tâm tình, mở ra một chai nước suối uống một hớp.
Trương Thiến hát giống như đọc, chỉ là tốc độ nhanh hơn mà thôi, chút giai điệu cũng không có, cho dù như vậy vẫn bị mọi người đẩy lên hát một bài.
Hát xong cô lập tức chạy vào trong góc, van xin không có người chú ý đến cô.
Lúc này Trương Thiến nhìn thấy điện thoại di động trên bàn không ngừng lóe lên, nhìn Trương Tiểu Trữ đang nhắm mắt, cô bối rối mở miệng: “Lão đại, hình như cậu có tin nhắn.” (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Trương Tiểu Trữ dừng một chút, đặt lại chai nước suối lên bàn, cầm điện thoại di động lên.
Là một tin nhắn, Trương Thiến ngồi phía sau nên thấy rõ, trên đó viết: Thật xin lỗi, vừa rồi gửi nhầm tin nhắn.
Trương Thiến cười, nội dung tin nhắn thật mơ hồ.
Là gửi tin nhắn lầm người, hay nội dung tin nhắn bị sai?
Ngữ pháp Trung Quốc thật uyên thâm!
Trong KTV, khi Trương Thiến mở miệng, cũng không còn ai hát nữa, âm lượng đã vặn nhỏ lại.
Mọi người chỉ thấy Trương Tiểu Trữ nhanh chóng gọi lại, tiếng nhạc vang lên thật lâu mới có người nghe.
“Ngô Cương, tôi nói cho anh biết, hai chúng ta chấm dứt rồi, tôi muốn chia tay, nhớ, là tôi, vứt bỏ anh! ”
Trương Tiểu Trữ rất có khí phách cúp điện thoại. Yên lặng một hồi mới chôn mặt vào đầu gối khóc.
Tối ấy, bọn họ ở KTV hát cả đêm, cho đến sáu giờ sáng hôm sau, nhân viên KTV thông báo với họ thời gian bao đêm gần kết thúc rồi. Họ gọi Trương Thiến đang ngủ trên ghế sa lon dậy, thu dọn đồ đạc ra ngoài, sáng nay còn có lớp đấy.
Thời tiết hơi lạnh, mọi người ăn mặc tương đối phong phanh, đến cửa trường học, mấy người mua bát tào phớ nóng hầm hập, cơ thể lạnh lẽo mới chậm rãi trở lại bình thường, không nói chuyện mà chỉ yên lặng ăn.
Trương Thiến lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, là số Tôn Đông Mặc. Thời gian là giờ phút hôm qua.
Trương Thiến dừng một chút, để điện thoại di động xuống, tiếp tục ăn.
Không ngoài dự liệu, mấy người ngồi trên lớp học lần lượt ngáp, bất đắc dĩ, tìm chỗ giáo sư không nhìn thấy gục đầu xuống bàn định ngủ một lát. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Trương Thiến không tài nào ngủ được, cô lấy điện thoại di động ra, bắt đầu soạn tin nhắn: Xin lỗi, hôm qua tâm trạng bạn học không tốt, cùng nhau đi KTV, không chú ý đến điện thoại, cậu có việc tìm mình sao?
Trương Thiến chậm chạp không chịu nhấn nút gửi đi.
Cô và Tôn Đông Mặc không thân, nhiều nhất là bạn học ba năm không gặp, không cần giải thích rõ ràng như vậy.
Trương Thiến đổi thành: Xin lỗi, tối qua không biết cậu gọi điện, có chuyện gì à?
Suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy không có gì lỗi, nhấn nút gửi đi.
Trương Thiến mới vừa để điện thoại di động xuống, định nằm sấp một lát thì điện thoại di động rung lên, Tôn Đông Mặc hồi âm rồi.
Quốc khánh có về nhà không?
()/: Quốc khánh Trung Quốc
Điều này cũng không có gì phải giấu. Bởi vì sáng có tiết, chỉ có thể ngồi xe lửa sáng ngày mồng một.
Trương Thiến trả lời: Ngày mồng một tháng mười đi xe lửa.
Tôn Đông Mặc: Mình về, đưa cậu về luôn.
Trương Thiến: Tiện không.
Tôn Đông Mặc: Chỉ thuận đường thôi, cậu đồng ý không.
Trương Thiến cẩn thận suy nghĩ một chút, nhìn chữ “Được” trên điện thoại, rốt cuộc nhấn núi gửi.
Rất nhanh, tin nhắn Tôn Đông Mặc đã tới: Chiều , giờ, mình đến đón cậu.
Trương Thiến nằm trên bàn, nhìn giáo sư đang hăng say giảng bài phía trước, trong lòng suy nghĩ, lát nữa về phòng lên mạng hủy vé xe lửa.
(~ o ~)~zZ
Lên đại học, mọi người đặc biệt hướng tới sinh hoạt độc lập, vì vậy xuất hiện không ít sinh viên gây dựng sự nghiệp, đi làm chẳng hạn.
Nhưng cũng không phải tất cả sinh viên đều có thể tìm được công việc vừa ý.
Vì vậy, trường học rải rất nhiều truyền đơn, là một vài công ty. Nhiều nhất là các siêu thị, giới thiệu việc làm cho sinh viên, sinh viên có thể trau dồi năng lực thực tiễn.
Mặc dù có thể kiếm tiền nhưng vừa tốn thời gian lại phí sức, cả ngày thường phải dành nhiều công sức cho nó.
Kiếp trước Trương Thiến cũng tham gia cùng mấy bạn học, nhưng chỉ kiên trì được hai ngày, bởi vì đủ loại nguyên nhân nên không tiếp tục nữa.
Ở đại học, muốn kiếm tiền vẫn còn rất nhiều cách. Ví dụ như kiêm chức, mua hộ thẻ điện thoại, mua dùm vé xe lửa, nấu mì ăn liền trong ký túc xá, buôn bán nhỏ, hoặc là làm vận chuyển trung gian. (Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com-Editor: HuongAugust)
Chỉ cần làm đơn giản, đến chợ nhập ít hàng, sau đó bán trong trường kiếm lời.
Năm thứ hai đến đại học, có người đưa hàng vào ký túc xá bán, nói là tìm người đại lý, bán dầu gội, tài ăn nói tốt, khiến tất cả sửng sốt, cuối cùng mua đến ba lô hàng dầu gội.
Kết quả hôm sau, đầu óc tỉnh táo lại, phát hiện không tìm được người nọ, ba lô dầu gội đều là giả.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể bỏ mặc lương tâm bán hàng giả cho bạn học, cuối cùng chỉ có thể ném đi.
Vì thế sau này, nhiệt tình kiếm tiền cũng nhạt đi không ít.
Hiện tại, Trương Thiến vẫn muốn mở một chỗ bán tạp hóa nhỏ, chủ yếu kinh doanh đồ trang sức xinh xắn vừa túi tiền, ngược lại thắng ở số lượng, nhưng cụ thể thế nào, mọi người còn phải suy tính.
Thời gian tiếp thu ý kiến quần chúng, lặng lẽ lướt qua.
Không khí trong sân trường trở nên náo nhiệt hơn, rất nhanh kỳ nghỉ Quốc khánh đã tới.