Gần đây toàn bộ mấy thứ nhỏ nhỏ trong nhàđều bị canh phòng nghiêm ngặt, bởi vì sơ sẩy một chút là bị bé cưng của tui cho vào mồm.
Trẻ con nào cũng có thói quen này, đến một thời kì nhất định thì thích bỏđủ thứ vào mồm, con trai tui hiện tại đúng như vậy.
Kéo cái tay đang bỏ mấy món đồ chơi gỗ vào miệng của cục cưng ra thêm lần nữa, sau đó thì bất lực nhìn con cười hớn hở thò tay bốc thứ khác.
… Nó nghĩ là tui đang chơi với nó…
Thế là hấp, bắt đầu trò con bốc cha kéo.
Cục cưng đang phơi thảo dược bên cạnh, nghe nói ông lão họ Vương trong làng gần đây xương cốt yếu đi, sợ là không chống nổi hết mùa đông, cho nên cục cưng đang gắng sức chiến đấu với thần chết. Àđúng rồi, ởđây không gọi thần chết là thần chết, cũng không gọi là Diêm Vương, mà gọi là Miên Đế[vua ngủ], là vì khi chết không gọi là chết, mà chỉ vì sống một đời đã mệt mỏi, cho nên ngủ một giấc nghỉ ngơi, ngủđủ rồi thì lại thức dậy bắt đầu một cuộc sống mới, tính ra cũng không khác thời đại của tui lắm, chỉ là thay cách nói linh hồn chuyển thếđầu thai thành ngủ, đơn giản hơn nhiều, mà Miên Đế thì cũng không khác thần chết lắm. Cho nên người ởđây đều xem nhẹ cái chết, suy nghĩ rất thoáng, cho nên khi ông Vương biết tình trạng sức khỏe của mình thì cũng chẳng lo lắng nhiều, trước đây thế nào thì bây giờ thếđó, người nhàông ấy cũng vậy.
Sau khi kéo tay con trai ra thêm lần nữa, cục cưng đi vào.
Thấy mũi cục cưng rịn mồ hôi, tui xót ruột kéo cục cưng ngồi xuống kế bên, sau đó kéo tay áo lau cẩn thận cho cục cưng.
“Em mệt rồi, nghỉ một chút đi.”
Cục cưng xoa đầu con trai, lắc đầu nói:
“Vương gia gia còn đang chờ thuốc.”
Ai, lương y như từ mẫu.
Tuy tui đã lâu không chữa bệnh cho ai, nhưng cũng từng là bác sĩ, cho nên cũng hiểu được vì sao em ấy cố chấp vậy, thế làép cục cưng ngồi xuống chơi với bé cưng, nhân tiện nghỉ một chút, cơm trưa để tui giải quyết.
.
.
Vào nhà bếp, cầm dao lên bắt đầu làm cơm.
Múa dao, củ cà rốt bự trong tay biến thành từng sợi nhỏ, sau đó bỏ vào thau rửa, vừa thái vừa nhìn, càng nhìn càng thấy thỏa mãn. Sợi nhỏ ghê chưa! Nhớ lại ngày trước tui làđàn ông tốt kiểu cũ không biết nấu ăn (nghe nói đàn ông tốt kiểu mới là phải giỏi làm ăn thạo nấu nướng), tuy ngày nào cũng cầm dao nhưng làđể mổ bệnh nhân, chưa từng cầm dao để hầu bao tử, cho nên tuy là cầm dao phẫu thuật rất thành thạo nhưng cầm dao xắt thịt vẫn lóng ngóng, mấy thứ cắt ra nói theo cách của mẹ già thì là: có thể cắt táo thành chuối, gọt khoai tây thành đậu xanh…
Khụ khụ! Nhưng từ khi đến đây rồi ẩn cư với cục cưng, đặc biệt là khi trong bụng cục cưng có bé cưng, để cục cưng được chăm sóc tốt, thần công gọt đậu xanh của tui tiến bộ thần tốc, cuối cùng cũng gọt được khoai tây thành củ khoai tây! Còn tay nghề làm bếp, ha ha! Một chữ thôi: thần! Xem đi, vo gạo sạch sẽ rồi cho chút nước vào đặt lên bếp, rồi đánh trứng, thái hành, rửa rau, sau đó thành thạo chuẩn bị gia vị, nhóm bếp nấu cơm. Không bao lâu sau, một bữa cơm ngon lành dễ tiêu đã ra lò! Cái gì? Ấy nói ai cũng biết làm thứđơn giản này? Sh!t! Tui từ một người không biết luộc trứng đến có thể nấu được một bữa cơm rau luộc canh suông như hiện tại bộ dễ dàng lắm sao! Cái gì cũng phải luyện tập!
Sau đó, xếp chén đũa lên bàn, rồi bới xơm và múc cháo cho con trai ra, bắt đầu ăn cơm trưa.
Kéo trứng gà ra trước mặt cục cưng, tui bế bé cưng lên bắt đầu đút cháo. Cục cưng không nói gì, chia trứng gà ra thành hai nửa, bỏ vào một cái chén rồi để trước mặt tui. Thế rồi bữa cơm trưa kết thúc cùng tiếng con trai tui la hát.
.
.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Lúc con trai tui biết gọi cha và phụ thân, ông Vương qua đời.
Trùng hợp là, con dâu nhàông ấy vừa sinh đứa thứ tư, là một bé trai. Thế là nhà họ Vương vừa làm tang lễ cho ông nội vừa ăn mừng con trai nhỏ mới ra đời. Người ởđây không mê tín, không đặt nặng sinh lão bệnh tử, chỉ cần vui vẻ làđược, cho nên cũng không kiêng kị gì chuyện ông nội qua đời và cháu nội ra đời cùng một năm. Nếu chuyện này xảy ra trong thời đại của tui, không biết sẽ bị nói thành cái gì nữa.
Cuộc sống cứ như thế trôi qua.
.
.
Dỗ lên dỗ xuống, khó khăn lắm mới dỗ cho bé cưng ngủđược, hê, tiểu tử này bây giờ nặng hơn nhiều cũng nghịch hơn nhiều, càng lúc càng khó dỗ.
Đi ra khỏi phòng, thấy cục cưng ngồi trên ghếđá ngắm sao, tui đi tới ngồi xuống cạnh cục cưng. Trên chiếc ghếđá này vốn có một vết lõm tự nhiên, đủ cho một người ngồi, một hôm vì tui muốn ngồi cạnh cục cưng, nên không cẩn thận té xuống, ngày hôm sau lúc đến ngồi thì phát hiện không biết có thêm một vết lõm từ khi nào, còn mới, rất tròn trịa, ngồi rất là thoải mái, lúc đó cục cưng vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh ngắm sao như không có gì.
Ngồi xuống, tay của tui vô thức đặt lên eo cục cưng.
Khụ khụ.
Tụi tui cứ tiếp tục yên lặng ngắm sao như vậy.
Sao trên trời lấp lánh lấp lánh, rất sáng, rất khác với thời đại của tui, bầu trời như rất gần, rất thần kì. Nhìn lên bầy trời, bất giác nhớ tới thời đại của tui, đã rời khỏi đó bao lâu rồi? Không nhớ rõ nữa, dường như đã nhiều năm rồi, từ khi đến đây, tui không nhớ nhiều đến trước đây nữa, mẹ giàở nhà từng nói tui có tính lãng tử, đi đến đâu cũng có thể cắm rễởđó. Có lẽ là vậy. Trước nay chưa từng nghĩđến chuyện bị một con chó dí cho xuyên không, cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được cục cưng sau đó trở thành một gia đình sau đó nữa lại có một thằng con, nếu mẹ già của tui biết chắc sẽ hoảng hồn, có một đứa dâu nam chưa nói, đứa dâu nam này còn sinh cho mẹ một đứa cháu, hê hê, nghĩ tới phản ứng của mẹ già là tui lại thấy rất mong chờ. Nhưng có lẽ tui không vềđược nữa, mẹ cũng không nhìn thấy tui bây giờđược, không biết bây giờ mẹ sống thế nào? Không có con trai bên cạnh mẹ vẫn khỏe chứ?
Nhúc nhích mấy cái, sau đó nằm lên đùi cục cưng. Cục cưng điều chỉnh thành tư thế cho tui thoải mái rất tự nhiên. Nằm xuống rồi, bầu trời lại càng bao la.
nghĩ đến chuyện nhà họ Vương, một sinh mệnh mất đi là bắt đầu cho một sinh mệnh mới, câu nói này biểu hiện rõ ràng ở nhà họ Vương, mà bọn họ cũng dùng thái độ bình tĩnh để tiễn đưa một người thân, sau đóđón nhận một sinh mệnh mới đến.
Nghĩ nghĩ, bất giác nói với cục cưng:
“Cục cưng à, chúng ta ởđây cảđời được không?”
“Được.”
Trên đầu có tiếng cục cưng đáp lời, tay cục cưng đang chầm chậm vuốt tóc tui.
“Í, cục cưng, nếu có ngày anh già rồi, bụng có ngấn, mặt có nếp nhăn, em có ruồng rẫy anh không?”
Ứ! Tóc tui bị cục cưng hung hăng giật một cái!
Tui cười ngu, thói quen của cục cưng là hành động đi trước, âm thanh đến sau.
“Chờ chúng ta già rồi, con trai cũng đã thành người lớn rồi, chúng ta ở lại đây ngày ngày ngắm sao!”
“Được.”
Người ta thường nói, sống thì phải sung túc đặc sắc sao đó, nhưng với tui mà nói, những ngày bình yên đạm bạc nhưng cả nhà quây quần thế này mới là quý giá nhất.
Không có những ngày oanh liệt rầm rộ, sóng to gió lớn, cũng không có ân oán tình thù, tất cảđều bình yên như thế, tất cảđều tự nhiên như thế, dưới bầu trời sao rộng lớn này, có tui, có cục cưng, có bé cưng, như vậy làđủ rồi.
Đời người được như thế, còn mong gì hơn!
.
Toàn văn hoàn
“Được rồi! Hôm nay tui sẽ tổ chức một cuộc thi!” Nhìn một hàng trẻ nhỏ trước mắt, tui giơ cao đề bài thi trong tay: một giỏ trứng gà.
Ánh mắt lấp lánh của các trẻ ngơ ngác nhìn trứng gà, sau đó nhìn tui, mặt đầy chấm hỏi: phu tử nói sẽ thi, không phải là thi luộc trứng chứ?
Nhìn vài trẻđang bắt đầu chảy nước miếng, tui liền đập bàn một cái, nói:
“Trứng gà này không phải đểăn, làđể làm đề thì!”
Đề thi?
“Đúng!” Vừa nói vừa cười khoái chí, cái đề thi này tui đã mất cả một buổi tối, bàn tay vôý chạy vào trong áo cục cưng sưởi ấm bị nhéo quá chừng mới nghĩ ra được! Tiêu chuẩn của bài thi này rất cao nha~ Tui không thể không tự ca tụng trí tuệ của tui!
Xách giỏ trứng gà lên, tui lấy một trái ra, để lên bàn, hỏi: “Đây là gì?”
“Trứng gà!” Trả lời rất làđều.
“Nói thừa! Gà cũng biết là trứng gà!” Thiệt giận đám trẻ không biết tiến bộ này quáđi! “Tui muốn hỏi là mấy trái trứng!”
“Một trái!”
Gật đầu hài lòng, lại lấy thêm trái nữa ra, để lên bàn.
“Vậy bây giờ là mấy trái rồi?”
“Hai trái!!”
Trẻ nhỏ dễ dạy mà!
Sau đó tui tiếp tục lấy từng trái trứng trong giỏ ra để lên bàn, các trẻ cùng đồng thanh đếm từng trái.
“Ba trái!”
“Bốn trái!”
…
“ trái!”
Được được, xem ra tui giáo dục rất thành công, coi tụi nóđếm lưu loát chưa kìa!
Sau khi để cái giỏ trứng không xuống, tui ho mấy tiếng, đằng hắng, sau đó, đặt diễn viên chính của hôm nay lên bàn.
Các trẻ nhìn, ô? Không phải là con gà mái nhà họ Trương sao? Sao lại đến đây? Trẻ nhỏ nhà họ Trương ngậm ngón tay, dùng bàn tay còn lại dụi mắt, muốn đến gần một chút tiến hành xác nhận, xem rốt cuộc có phải là A Hoa nhà nó không.
Hài lòng nhìn phản ứng bên dưới, nói tiếp:
“Được rồi, tui bắt đầu ra đề.”
“Chỉ vào mười hai trái trứng gà trên bàn, “Ởđây có mười hai trái trứng gà.”, rồi chỉ con gà mái: “Đây là con gà mái mỗi ngày chỉđẻ một trứng.”
Ngay lúc đó, trẻ nhỏ nhà họ Trương nói leo: “Phu tử, A Hoa nhà con một ngày đẻđược hai trứng!”
Nổi giận!
“Tui nói đẻ một trứng là một trứng! Nó không đẻ cũng phải đẻđẻđược cũng phải đẻ!” Tui mặc kệ nóđẻđược mấy trứng! Tóm lại bây giờ tui nói là một trứng!
“Dạ~~” Trẻ nhỏ nhà họ Trương ngơ ngác ngồi xuống, tiếp tục nghiêng đầu suy tư, không phải hôm nay A Hoa mới đẻ hai trứng đó sao? Sao lại biến thành một trứng rồi? Chẳng lẽ mình nhìn lầm?
Tui tiếp tục.
“Giả sử là nhà bà ngoại, a, giả sử nghĩa là ví dụ, thí dụ, giả sử nhà bà ngoại có trái trứng gà, còn có một con gà máu mỗi ngày đẻđược một trứng, hỏi: Nếu như mỗi ngày bà ngoại ăn hai trứng, thì có thểăn liên tục bao nhiêu ngày?”
Đám trẻ bên dưới lập tức tròn mắt! Nhà bà ngoại nghèo quáđi! Một ngày chỉ có hai trái trứng gà, không đói sao?!
Đắc ý nhìn ánh mắt ngơ ngác của đàn trẻ, trong lòng tui rất là thư thái~ Đây là câu hỏi mà tui suy nghĩ gần tuột da đầu (khụ khụ, thật là do bị cục cưng nhéo lỗ tai dạy dỗ, suỵt! Đừng có nói cho ai nha!), nếu có thể trả lời dễ dàng thì tui sẽ không nhìn đời nữa!
Lắc đầu ngồi xuống, huýt sáo, bắt chéo chân, chờ các trẻ trả lời.
“Vậy, phu tử, con gà mái đó có chắc chắn là ngày nào cũng đẻ trứng không?”Đứa hỏi làđứa lớn nhất, tên Đại Ngưu, cũng là một trong những học trò mà tui tâm đắc nhất.
“Cái đó…”
“Đương nhiên có rồi! A Hoa nhà ta một ngày đẻđược hai trứng! Một trứng mới là khó!”
Trẻ nhỏ nhà họ Trương bắt đầu không vui, đứng bật dậy ngắt lời tui.
“Ta chỉ hỏi thôi, đâu có nói A Hoa không đẻđược!”Đại Ngưu nhíu mày, nhìn thằng nhỏ lùn hơn mình cả khúc.
“Rõ ràng là ngươi ám chỉ A Hoa nhà ta không đẻđược! Làm nhục kê phẩm của A Hoa nhà ta!”
“Ngươi không biết gì hết! Ta chỉ nói là nếu như! Khi phân tích vấn đềđương nhiên phải suy xét trên mọi phương diện! Như vậy mới trả lời chính xác được!”Đại Ngưu bắt đầu bực.
“Ngươi ngụy biện!”
=.=
“Ngươi vô lại!”
“A! Ngươi mắng ta là vô lại!”Đứa lùn nhảy dựng lên, nắm cổáo Đại Ngưu kề mũi với nó rống lên.
“Là do ngươi nói ta ngụy biện trước! Ngươi nói trước còn vu khống ta!”Đại Ngưu cũng nổi giận, trừng đôi mắt bò nhìn chằm chằm đứa lùn nhà họ Trương, thở phì phò.
“Phạch phạch” Trên đầu mỗi trẻ một chiếc giày.
“Làm phản sao! Không coi tui ra gì sao!” Tui nổi giận “Trương Phú Quý! Trò vì kê phẩm A Hoa nhà trò mà không coi phu tử là tui ra gì nữa sao?! Trò! Còn có trò nữa Đại Ngưu! Tuổi lớn người cao thì phải nhường nhỏ, thực thi chân lý cũng cần thời gian có biết không!”
Hai trẻ lập tức im tiếng, cúi gằm mặt.
“Về chỗ ngồi hết đi! Chưa trả lời được câu hỏi mà còn định đánh nhau ngay trước mặt tui! Muốn làm phản sao!”
Hai trẻ im lặng về chỗ ngồi, lúc ngồi xuống cùng len lén trừng đối phương một cái, tui xem như không biết.
Sau đó, là im lặng.
Một lát sau, một trẻ da đen đen, tên Hắc Tửđứng lên: “Phu tử! Con tính ra rồi! Là ngày!”
Được được, cuối cùng cũng cóđứa trả lời rồi.
“Phu tử, con cũng tính ra rồi!” Trương Phú Quý giơ cái tay ngắn cũn lên nói: “Là ngày!”
“ ngày!” Đại Ngưu cũng không chịu thua kém chúng bạn.
Sau đó, tiếng đếm rộn lên trong phòng cỏ.
Làm tui rất là vui mừng đó!
Hớn hở nhìn đám trẻ trả lời câu hỏi, đột nhiên phát hiện, một trẻ nhỏ nhỏ chảy nước mũi trong góc phòng còn chưa trả lời, đó hẳn làđứa con nhỏ của cậu cả nhà họ Lý, tên Đại Mao, năm nay tuổi.
“Đại Mao à, sao trò không trả lời?”
Đại Mao hít nước mũi nói: “Phu tử, con không biết tính làm sao, không biết mấy người khác trong nhà bà ngoại ăn mấy trứng. Hết mùa đẻ gà cũng không đẻ nữa mà.”
Mắt tui sáng lấp lánh!
Giỏi quá!! Không ngờĐại Mao là dạng biết lùi một bước để tiến ba bước! Có tương lai!
“Khụ khụ, bây giờ, tui sẽ công bốđáp án.”
Nhìn mấy cặp mắt sáng long lanh, tui lắc đầu nói:
“Đáp án chính xác của câu hỏi này là: không biết được.”
“???” x n lần
“Bên trong có nhân tố không chắc chắn, đầu tiên là bà ngoại, trong thời gian đó nếu bà ngoại đột nhiên nổi hứng ăn luôn con gà mái đẻ trứng thì tính làm sao? Còn nữa, nếu bà ngoại già rồi đãng trí không cẩn thận làm rơi trái trứng ban đầu thì tính sao? Cho nên, đáp án câu này là, không biết được.”
○^○|||…
Nhìn bầy trẻ ngu mặt ra bên dưới, trong lòng tui rất là sung sướng~! Nếu là vấn đềđơn giản thì tui còn hỏi làm gì? Oa há há há há há há!!
Đột nhiên, đầu tui bịđập một cái, phẫn nội quay lại nhìn, ô? Đây không phải là cục cưng sao? Khi nãy em ấy nói phải đi khám bệnh phong thấp cho ông nội nhà họ Lý mà? Sao lại tới đây?
Tui hớn hở chạy qua.
“Cục cưng~, nhớ anh rồi sao? Đây, anh cầm hòm thuốc cho em, hòm thuốc này nặng lắm~”
Cục cưng trừng tui, có vẻ rất giận.
“Con gà mái này từđâu ra?”
Ớ, chột dạ nhìn cục cưng.
“Anh, anh mượn của dì Trương…”
“Mượn? Có loại mượn mà sáng sớm đi giả tiếng gà trống dụ gà mái sao?!”
Toát mồ hôi! Sao cục cưng biết?!
“Dì Trương tìm con gà mái này cả buổi sáng rồi! Không ngờ ta đến đây lại thấy ngươi ôm con gà mái hớn hở!”
“Ơ, cục cưng, anh chỉ mượn chút thôi, đâu cóđem đi ăn, thật đó! Anh đi trả liền mà!”
“Không ăn?” Đôi mắt đẹp của cục cưng híp lại: “Mấy ngày trước ngươi còn la hét đòi ăn gàăn mày, bây giờ lại đi mượn gà mái, trùng hợp thật.”
Ớ, trí nhớ của cục cưng tốt quá!
“Anh bảo đảm! Anh thề! Nhất định anh sẽ trả!” Vỗ ngực.
“Tựđi về quỳ bàn giặt cho ta!”
“A!! Không muốn đâu!! Quỳ nữa sao!” Kêu gào lên: “Vậy có phải đêm nay lại không được ngủ trên giường không?!”
Sắc mặt cục cưng lập tức trở nên nguy hiểm: “Ngươi còn muốn ngủ giường?! Chuyện hôm qua chưa tính sổ với ngươi mà còn muốn ngủ?!”
… Tiêu rồi! Họa này chưa xong nạn khác lại tới!
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Trong thôn lập tức bị tiếng gào thét thảm thiết làm náo động.
“Nhẹ một chút! Tai anh làm bằng thịt đó! Anh theo em về không được sao, đừng nhéo tai anh a!!!!!!”
Từđó trởđi, từđó trởđi đám trẻ có một thần tượng rực rỡ chói sáng.
“Oa! Ngọc đại phu lợi hại quáđi! Dám nhéo tai của phu tử!”