Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh dậy, không biết đã là giờ nào ngày nào, chỉ thấy có ánh mặt trời chiếu vào phòng, bên cạnh là Phạm Trường An đang nằm sấp ở đầu giường. Trên mặt hắn ngổn ngang vết cào, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, ngủ với vẻ mặt rất bình yên.
Đỗ Thu Nương bỗng cảm thấy an tâm lạ thường, cứ nằm nghiêng nhìn Phạm Trường An thật lâu, sau đó càng ngày càng nhích lại gần hắn, hôn lên trán hắn một cái, thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn dọc xuống mũi đến môi.
Đỗ Thu Nương nhận thấy cơ thể Phạm Trường An hơi cứng ngắc, lông mi khẽ run, nhưng vẫn không chịu mở mắt, bèn nghiến răng nói, “Còn giả bộ ngủ nữa ta sẽ đá văng chàng ra ngoài đó!”
Phạm Trường An lập tức mở mắt ra, nở nụ cười, ôm lấy Đỗ Thu Nương, lật người đè nàng xuống, tỉ mỉ hôn lên mặt nàng, hồi lâu sau mới chịu buông ra, tựa đầu vào cổ nàng, ấm ức nói, “Nương tử, ta nhớ nàng muốn chết, còn nàng vừa gặp lại đã nghĩ tới chuyện đá bay ta!”
“Ai bảo chàng không đứng đắn!” Đỗ Thu Nương ôm đầu Phạm Trường An đẩy ra, nói, “Đi một vòng cho ta xem có còn là một Phạm ngốc tử hoàn chỉnh không! Nếu thiếu miếng thịt nào, ta sẽ lập tức đi cắt một miếng tương tự trên người Trương Thu Hoa bù lại cho chàng! Còn nữa, mặt mũi chàng thế này là sao đây?”
“À,” Phạm Trường An đứng dậy nhảy nhảy mấy cái, lại xoay hai vòng, rồi đưa sát mặt tới cho Đỗ Thu Nương nhìn, nói, “Thu Nương, ta không thích nữ nhân kia tí nào, không muốn bất cứ thứ gì của nàng ta dính trên người ta! Nàng ta rất hung ác! Tới nhà giam hạch họe ta, ta chỉ nói một câu đại loại là dáng dấp nàng ta không bằng nàng thôi, nàng ta đã đùng đùng nổi giận dùng móng tay cào cấu ta…….”
“Chàng nói Trương Thu Hoa? Chàng để cho nàng ta cào chàng?! Không biết cào lại hả?”
“Đâu có! Lúc nàng ta cào cấu, ta đã lập tức bắt lấy hai tay nàng ta trói thật chặt, rồi cột vào cây cột trong phòng giam rồi! Sao ta có thể để mình bị thiệt chứ!” Phạm Trường An vội giải thích.
“Được, rất tốt!” Đỗ Thu Nương vỗ vỗ đầu Phạm Trường An, lại hôn một cái lên trán hắn một cái, xem như phần thưởng.
Phạm Trường An mơ hồ nhớ ra hình như lúc đó Trương Thu Hoa ôm con chó lông trắng của nàng ta theo, cũng vỗ đầu và hôn nó một cái y chang thế này. Hắn bỗng thấy thật ấm ức, hừ, hắn không muốn bị đối xử giống như một con chó!
Đỗ Thu Nương vừa nói vừa kéo y phục của Phạm Trường An lên, kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không. Phạm Trường An vội né tránh nói, “Đều là chút thương ngoài da thôi, Lâm đại phu đã bôi thuốc cho ta rồi, chẳng có gì nghiêm trọng đâu!”
Đỗ Thu Nương không thèm nghe, vẫn nhất quyết kéo y phục hắn lên xem cho kỹ. Khi nàng thấy rõ mấy vết thương trên người hắn, bỗng cảm giác đau đến từng sợi tóc, nhưng biết hắn sợ nàng khổ sở, đành cố nén nước mắt không cho nó chảy ra.
Một hồi sau, Đỗ Thu Nương bỗng nhớ ra hỏi, “Trường An, chàng lấy cái gì trói hai tay Trương Thu Hoa vậy?”
“Thì là…. Dây thắt lưng của nàng ta……”
“Cái gì??”
Đỗ Thu Nương lập tức đập gối vào đầu Phạm Trường An, vừa chọc tay vào ngực hắn, vừa tức giận nói, “Phạm Trường An, sao chàng dám cởi dây thắt lưng của Trương Thu Hoa chứ? Chàng học được cái thói lưu manh đó từ lúc nào? Chàng chỉ có thể cởi thắt lưng của ta, thê tử duy nhất của chàng thôi!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương ngơ người. dơmiễn.đàn/lê,qu=,ý,đ;ôn Còn Phạm Trường An thì cười gian, lập tức nhào tới nắm lấy dây thắt lưng của Đỗ Thu Nương…..
Trong phòng đang náo loạn tưng bừng, ngoài cửa, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái nhìn nhau cười. Câu cuối của Đỗ Thu Nương cao vút lên, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái không muốn nghe cũng phải nghe.
Trương Bác Hưng chậc lưỡi nghĩ thầm: tiểu nương tử mạnh mẽ như vậy, Phạm Trường An làm cách nà trấn áp được đây?
Tiếng cười đùa trong phong lập tức im bặt, sau đó là một hồi thu dọn rối ren.
Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái đứng yên bên ngoài chờ.
Cửa phòng mở ra, Đỗ Thu Nương trợn to mắt nhìn Phạm lão thái thái, sau đó ôm lấy tay bà, kích động hô, “Tổ mẫu đã về rồi!”
Trương Bác Hưng bị gạt ở một bên, biết điều đứng yên sờ sờ mũi không lên tiếng, liếc Phạm Trường An một cái.
Lúc này, Lâm Nguyên Tu chậm rãi đi tới, nói với Phạm Trường An, “An ca nhi, con nên giới thiệu Thu Nương với Trương tuần phủ đi!”
“Trương…… Tuần phủ?” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nhìn nam nhân có đôi mắt phượng đa tình, với khuôn mặt như thiếu niên và một dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân ở bên cạnh. Người này….. là vị Tuần phủ trẻ nhất Đại Tề, Trương Bác Hưng?
Trương Bác Hưng sờ sờ mũi, cười hì hì nói, “Biểu đệ muội kêu ta biểu ca là được rồi!”
“Biểu……. Biểu ca?!” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi lại.
Không, không hợp lý! Nàng thầm lặp đi lặp lại như vậy, nhưng khi thấy Phạm lão thái thái thì cười còn Phạm Trường An lại có vẻ xem thường, rốt cuộc không thể không thừa nhận đó là sự thật.
Có biểu ca là Tuần phủ đại nhân, một núi dựa bự như vậy Trường An lại không biết dựa vào, để Trương Thu Hoa hành hạ, tên ngốc này thật là! Đáng lẽ phải đắc chí đi rêu rao khắp nơi mới phải chứ! Đỗ Thu Nương nhìn vết thương trên mặt Phạm Trường An, không cam lòng nghĩ.
Mãi sau này Đỗ Thu Nương mới biết, ngày đó, Phạm lão thái thái đang ở kinh thành chữa bệnh, biết tin ở Kiến Châu xảy ra án gian lận trong thi cử, bèn lập tức giục ngựa không ngừng chạy về Kiến Châu năn nỉ Trương Bác Hưng đi cứu Phạm Trường An, nhờ vậy Phạm Trường An mới tới kịp lúc nàng ngã xuống.
“An ca nhi, đệ phải cảm tạ ta đi!” Trương Bác Hưng đắc ý nói, “Trương thị kia có âm mưu thâm độc, Huyện thái gia lại ngu xuẩn tham lam. Nếu ta đến chậm một bước, chắc chắn đệ đã bị hắn định tội rồi! Hắn đã nhận hối lộ của một thí sinh khác, dự tính sẽ giả đệ là tên kia, cho đệ chịu tội thay, muốn chém muốn giết gì đều là đệ, còn tên kia vẫn tự do như cũ.”
“Ai cần huynh tới cứu chứ……” Phạm Trường An quay ngoắt đầu đi.
“Hừ, tiểu tử này! Chỉ mỗi việc lúc đệ năm tuổi ta tuột quần đệ ném xuống sông một lần thôi, có đáng để bị ghi hận tới tận bây giờ không?” Trương Bác Hưng vỗ bàn, ra vẻ muốn đứng lên, “Nhiều năm không gặp, đệ không thể nhớ những chuyện ta đối tốt với đệ sao? Tiểu tử này, khi còn bé mập mạp đáng yêu biết bao nhiêu, giờ lại biến thành kẻ chuyên gây rắc rối cho người khác!” Trương Bác Hưng vừa nói vừa chỉ tay vào Phạm Trường An. Phạm Trường An trừng mắt, hất mạnh tay Trương Bác Hưng ra.
Trương Bác Hưng kêu đau một tiếng, thấy Phạm Trường An định đánh nữa, lập tức chắp tay xin tha, “Đừng đánh, đừng đánh! Đệ còn đánh nữa ta sẽ đi méc tội đệ với di nương đó!”
Phạm Trường An tức giận, đứng lên nói, “Suốt ngày chỉ biết méc méc! Coi chừng mẫu thân ta sẽ đến tìm huynh lúc nửa đêm phạt huynh viết một bài văn dài cả ngàn chữ đó!”
Hai người một xướng một họa, cực kỳ giống hai đứa nhỏ cãi nhau. Đỗ Thu Nương nhìn đến há hốc miệng. Phạm lão thái thái thì có vẻ như đã quen rồi không thèm quan tâm nữa, giơ tay lên nói, “Mau ngồi xuống hết cho ta!”
Lúc này hai người mới chịu ngồi xuống đàng hoàng.
Tăng lão gia biết Trương tuần phủ và nhà họ Phạm có quan hệ thân thích thì đã nghĩ cách giữ cả nhà họ Phạm ở lại thêm mấy ngày.
Đỗ Thu Nương nghĩ Phạm lão thái thái bôn ba chạy gấp về hẳn là rất mệt mỏi, lại thêm Lâm Nguyên Tu cũng đề nghị ở lại nghỉ ngơi thêm, nên nàng đồng ý luôn.
Đỗ Thu Nương vẫn bị Trương Thu Hoa ám ảnh, lúc mê mang hình như bên tai nàng có tiếng khóc lóc của nàng ta, thậm chí còn cảm thấy hình như có lúc Trương Thu Hoa ở rất gần nàng. Nàng hỏi Phạm Trường An thì hắn chỉ ấp úng nói chắc là nàng mơ thôi.
Rất lâu sau đó, Đỗ Thu Nương mới từ miệng Lý Nhiên biết được, ngày đó Trương Thu Hoa bị bắt tại trận giết người chưa thành, Trương Bác Hưng giao nàng ta cho Huyện thái gia tự mình xử lý. Huyện thái gia dắt díu phu nhân và Trương Thu Hoa tới cửa Tăng phủ nhận tội. di,ễn.đàn/lê,qơmuý,đ/.ôn Nàng ta bị chặt mất hai ngón tay, mặt mũi cũng không còn lành lặn, ba quỳ chín lạy thẳng đến trước giường nàng, khóc lóc kể lể cả đường, bộ dáng hết sức dọa người. Chỉ tiếc nàng ta không thể kiên trì tới cuối cùng, lúc ngã quỵ trước giường nàng thì nảy ra ý niệm hại người, đang định ra tay thì bị Phạm Trường An đá bay ra cửa. Lúc này Trương Thu Hoa mới lộ nguyên hình, mắng to Đỗ Thu Nương là khắc tinh của nàng ta, lại lên án Huyện thái gia hung tàn, vì muốn phủi sạch quan hệ mà chặt đứt hai ngón tay của nàng ta, còn tố cáo luôn việc Huyện thái gia nhận hối lộ. Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Huyện thái gia cho người lôi đi, với lý do là nàng ta kích động quá độ mà hóa điên.
Từ đó, không ai thấy Trương Thu Hoa ta đâu nữa.
Sau khi Huyện thái gia bị xử chém và tịch thu gia sản, có lần Đỗ Nhược Mai về thăm nhà tình cờ kể lại, vào ngày Huyện thái gia bị tịch thu gia sản, Trương Thu Hoa đã từ phòng chứa củi chuồn êm ra ngoài, ai ngờ sơ ý rớt xuống giếng, ca ca của nàng ta đã đi nha môn nhận xác. Nghe nói là trông rất thê thảm, cả người trương phình lên, đến mức không nhận rõ khuôn mặt nữa.
Người làm ác tự có trời phạt.
Đỗ Thu Nương nghe xong, chỉ thở dài một tiếng, nghiệt duyên giữa nàng và Trương Thu Hoa xem như chấm dứt, chỉ hi vọng kiếp sau sau nữa sẽ không phải gặp lại nàng ta.
Lý Nhiên vẫn không dám tin Phạm Trường An lại có thân thích làm cao như vậy, Tăng lão gia liếc hắn một cái, vỗ ót hắn nói, “Tiểu tử ngốc, con gặp được quý nhân rồi!”
Lý Nhiên xòe mười ngón tay ra đếm những lần đã bắt nạt Phạm Trường An trong mấy năm qua, cuối cùng đau khổ phát hiện, dù có cộng thêm hai chân nữa cũng chưa chắc đếm hết!
Vì vậy, mấy ngày nay, Đỗ Thu Nương cứ thấy Lý Nhiên ở trong sân tới tới lui lui, lúc thì nhướng mày nhìn Phạm Trường An và Trương Bác Hưng, lúc lại cắm đầu cắm cổ thở dài. Bên cạnh đó, Phạm Trường An và Trương Bác Hưng hễ rảnh rỗi là trình diễn tiết mục ‘huynh đệ đại chiến’, khiến nàng cảm thấy cuộc sống hàng ngày cực kỳ náo nhiệt.
Qua mấy ngày, Trương Bác Hưng đã hết rảnh rang được nữa, bởi vì án gian lận trong thi cử càng càng đào sâu càng lòi ra dính líu tới rất nhiều người, hắn phải trở về Kiến Châu xử lý. Tước khi đi, Trương Bác Hưng lén đưa cho Phạm Trường An một cái túi lớn, Phạm Trường An muốn từ chối cũng không được.
Trương Bác Hưng vừa đi, Phạm lão thái thái cũng kêu Đỗ Thu Nương thu thập đồ đạc về lại thôn An Bình.
Cả nhà họ Đỗ rất kích động, vội vàng chuẩn bị nào lá bưởi, nào chậu than gì đó đầy đủ hết. Đỗ lão hán còn tự mình đứng canh bắt Phạm Trường An làm đầy đủ hết mới được bước vào cửa. Sau đó Đỗ lão hán lại nói với Phạm lão thái thái mời cả nhà sang ăn cơm.
Đỗ lão hán uống một hớp rượu, vỗ bàn nói, “Ta đã nói nữ tế của ta là đứa có phúc mà! Không vào đi thi nhưng lại giữ được mạng thì còn gì tốt hơn nữa chứ? Trường An, về sau con đừng thi cử gì nữa, cứ lo làm ăn yên phận sống qua ngày là được rồi!”
Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương một cái, rồi gật đầu nói, “Dạ, nghe phụ thân!”
Từ lúc Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương thành thân, hắn cực ít kêu Đỗ lão hán là ‘phụ thân’, gặp mặt luôn chỉ cúi chào chứ không lên tiếng, một tiếng ‘phụ thân’ này khiến Đỗ lão hán cực vừa lòng, kéo hắn uống thêm mấy ly, ngay cả ba Kim Ngân Đồng Bảo cũng được phép uống rượu chúc mừng Phạm Trường An sống sót sau nạn lớn.
Lý thị trộm nói nhỏ với Đỗ Thu Nương, “Chắc con không biết, mấy ngày con đi phụ thân con đều ngủ không ngon, trong mơ còn la hét kêu tên Trường An, thật sự rất lo lắng cho hai đứa. Nghe thôn bên nói Triệu cử nhân kia bị đưa đi Kiến Chấu rồi, người nhà hắn tới đó thăm, thấy hắn bị đánh tới mức cả người không còn một chỗ nào là lành lặn….. Ta nghe xong cũng không dám nói cho phụ thân con, sợ lão lại lo lắng hơn!”
“Nhị nương, nữ nhi biết mà!” Đỗ Thu Nương cười, nắm tay Lý thị nói. Nàng nhìn sang thấy mặt Phạm Trường An đỏ ửng vì rượu, cũng vui lây, bất giác cảm thấy cứ sống thế này cũng không tệ, chỉ là mỗi khi nhớ tới Trương Bác Hưng nàng lại có chút không cam.
Từ nhà Đỗ lão hán về, hai người tắm nước nóng xong, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn. Phạm Trường An mấy ngày rồi chưa chạm tới Đỗ Thu Nương, đã rục rịch cả buổi, chờ đến lúc lên giường, hắn lập tức tự mình bới sạch sẽ, chờ nàng vừa nằm xuống đã vươn tay cởi dây thắt lưng của nàng, còn hết sức nghiêm túc giải thích, “Là do chính miệng nàng nói, nàng là nương tử của ta, ta chỉ có thể tháo dây thắt lưng của nàng!”
“Hừ, không bằng không cớ, ai nói mấy lời đó chứ!” Đỗ Thu Nương chối. Phạm Trường An cãi lại, “Thu Nương, nàng nói chuyện không giữ lời gì hết! Chính miệng nàng đã nói chứ ai!”
“Ta đã nói đó thì sao?” Đỗ Thu Nương cười thầm, rúc hai chân vào giữa đùi Phạm Trường An, “A, thật là thoải mái! Vẫn là chỗ này của chàng ấm nhất!”
Đỗ Thu Nương vốn thể hư, đến mùa đông là tay chân lại lạnh ngắt như nước đóng băng, mùa hè nàng còn ngại người Phạm Trường An Nóng, chứ cứ vào thu là bắt đầu xem hắn như lò sưởi, lấy thân thể hắn sưởi ấm cho hai chân nàng.
Tất nhiên Phạm Trường An sẽ không để bụng mấy chuyện này, còn vươn tay chà chân Đỗ Thu Nương cho nóng lên, bĩu môi nói, “Trường An làm lò sưởi cho Thu Nương dùng, Thu Nương phải có gì đó thưởng cho Trường An chứ!”
Đỗ Thu Nương bèn bẹp một cái lên miệng Phạm Trường An, vùi đầu trong ngực hắn, lại cọ cọ vào hai viên nho nho nhỏ trên ngực hắn. Khi hắn muốn động thì nàng lại không chịu, đẩy hắn ra nói, “Chàng đang bị thương, muốn vết thương nứt ra hả?”
Phạm Trường An vờ đáng thương nói, “Ta đã nửa tháng không được nghe mùi ‘thịt’ rồi…. Nàng nhìn ‘tiểu Trường An’ xem, nó bắt đầu không thoải mái rồi đó!”
Nói xong, Phạm Trường An bèn đưa tay Đỗ Thu Nương ấn xuống chỗ đó của hắn. Nàng bèn thừa cơ nắm chỗ đó thật chặ. Hắn rên một tiếng, nhìn nàng chằm chằm. Đỗ Thu Nương cười nói “Cho chàng chừa cái tật không đứng đắn! Sao? Đau à?”
Phạm Trường An đỏ mặt nói nhỏ, “Đau, nhưng cũng rất thoải mái. Tay nàng trơn trơn, nắm như vậy ta rất thích. Thu Nương…. Nàng…. Nàng động động một chút đi….”
Nghe xong, Đỗ Thu Nương nhất thời cảm thấy thứ đang nắm nóng bỏng tay, lập tức muốn buông ra.
Đỗ Thu Nương đã từng nghe tiểu muội thảo luận về mấy chuyện trên giường này, nhưng là người bảo thủ, nàng vốn luôn có tâm lý kháng cự với mấy việc đó, càng thêm không có kinh nghiệm thực tế gì. Đêm thành thân, Phạm Trường An mang về bản Xuân cung đồ kia, nàng xấu hổ chỉ nhìn lướt qua một lượt, nhớ mang máng trong đó hình như cũng có nói tới việc này.
Chẳng lẽ Phạm Trường An lại lén xem quyển Xuân cung đồ kia?
Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương muốn buông bèn đè tay nàng lại, uất ức nói, “Thu Nương, suýt tí nữa là ta đã chết ở trong ngục rồi! Trong đó rất đáng sợ, mỗi ngày ta đều phải tự tưởng tượng ra hình bóng nàng mới có thể có tiếp tục sống. Người ta thường nói, nạn lớn không chết tất có phúc cuối đời, trên người ta bị thương, nàng lại không cho ta động…… Nàng, muốn ta chết sao?!”
Giọng Phạm Trường An cực kỳ đáng thương, Đỗ Thu Nương cứ nghĩ là hắn sắp khóc tới nơi, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ tinh ranh. Có điều, cho dù biết hắ lại dùng chiêu cũ, nhưng nàng vẫn không chống cự nổi.
Phạm Trường An vùi đầu vào cổ nàng, cọ tới cọ lui, mấy cọng râu mới nhú chưa kịp cạo của hắn khiến nàng thấy rất nhột.
Đỗ Thu Nương quyết định liều luôn.
Người ta thường nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, hai người lại là tìm được đường sống trong chỗ chết, thật ra Đỗ Thu Nương cũng rất muốn làm chuyện đó, nhưng nàng lo vết thương trên người Phạm Trường An mới vừa khép lại, sợ hắn lại làm rách nên mới không cho, nay bị hắn trêu chọc như vậy, bỗng nhiên cũng cảm thấy nhộn nhạo cả người.
“Thu Nương….” Phạm Trường An kêu nhỏ, bắt đầu thổi hơi bên tai nàng.
“Vô lại……” Đỗ Thu Nương nghiến răng mắng, rồi nhắm mắt, run rẩy vươn tay nắm lấy chỗ đó của Phạm Trường An, nói, “Vậy, chàng đừng động, để tự ta….”
Lý Nhiên giao du rộng, là người biết tin đầu tiên. Giải Nguyên quả thật đã thuộc về tên lùn mập ở Túy Tiên Lâu hôm trước. Càng kỳ lạ hơn là, kẻ luôn tự tin như Trương Nguyên Bảo cũng đậu nhưng lại nằm gần chót danh sách, còn kẻ bình thường ít học như Triệu Kiếm Nhận lại đậu cao hơn cả Trương Nguyên Bảo.
Khắp thôn An Bình, ai cũng cảm thấy mất mặt, yếu thế hơn thôn bên hẳn. Thôn người ta có hai tú tài, thôn họ cũng có hai, kết quả Triệu Kiếm Nhận thành cử nhân, còn Trương Nguyên Bảo thì đã dọn đi, chẳng thể tính là người của thôn An Bình nữa, Phạm Trường An lại chưa có kết quả cũng biết chắc là không đậu, không những vậy còn liên lụy tới tú tài Lý Nhiên của thôn người ta.
Sau khi biết tin, Triệu Kiếm Nhận đã mở tiệc mời toàn thôn hắn đến nhà ăn mừng, lúc nào cũng trong tình trạng đắc ý vênh váo. Có người thấy hắn thành Cử nhân bèn tặng bạc tặng đồ để lấy lòng, hắn đều nhận hết. Những lúc rảnh rỗi hắn còn chạy tới thôn An Bình lượn lờ, hễ thấy ai là lại hất mặt lên, chờ người ta kêu một tiếng ‘Cử nhân lão gia’ mới chịu. Bộ dáng kiêu ngạo như con công đó của Triệu Kiếm Nhận khiến Đỗ Thu Nương cực kỳ ghê tởm, vì vậy vừa thấy bóng hắn từ xa đã lập tức tránh đi.
Một ngày nọ, Phạm Trường An không may đụng trúng Triệu Kiếm Nhận, muốn đi đường khác cũng không kịp. Triệu Kiếm Nhận làm bộ làm tịch gọi một tiếng ‘Trường An huynh’, rồi hất mặt lên, chờ Phạm Trường An nịnh nọt hắn. Phạm Trường An đành hơi cúi đầu chắp tay gọi một tiếng ‘Cử nhân lão gia’ cho xong chuyện. Triệu Kiếm Nhận đáp lại bằng nụ cười châm chọc, hồi lâu vẫn không chịu kêu Phạm Trường An ngẩng đầu, cố ý giả lơ nhìn ngắm bốn phía.
Lúc này, Triệu Kiếm Nhận bỗng thấy Đỗ Nhược Lan đang đứng túm tụm với một nhóm thiếu nữ ở cách đó không xa, ngoắc tay với hắn, “Cử nhân lão gia, Cử nhân lão gia…..”
Đỗ Nhược Lan vốn xinh đẹp, Triệu Kiếm Nhận đã sớm dòm ngó, nay thấy Đỗ Nhược Lan thể hiện sự hâm mộ rõ ràng như vậy, bên cạnh còn có các tiểu cô nương xinh tươi, bèn lập tức bước tới. Vì quá vội vàng, hắn không để ý ở dưới, nên vừa đạp chân xuống đã….
“Phốc!”
Triệu Kiếm Nhận vừa nhấc chân lên đã thấy giày hắn đang dính đầy phân trâu.
Lúc này, Phạm Trường An vẫn cung kính cúi đầu, còn đám thiếu nữ kia thì cười nghiêng cười ngả không ngừng. Đỗ Nhược Lan chỉ vào Triệu Kiếm Nhận cười to nói, “Tỷ phu, tỷ phu nên cách Triệu cử nhân xa một chút, gần quá không khéo lại biến thành bộ dáng nhếch nhác như Triệu cử nhân bây giờ!”
Triệu Kiếm Nhận phát hiện hắn bị một đám tiểu cô nương đùa giỡn thì vừa vô cùng tức giận, vừa xấu hổ cố gắng vẩy phân trâu trên giày ra nhưng mãi không được, bèn quyết định cởi giày, để luôn chân trần chạy nhanh về nhà.
“Cứ để hắn đắc ý một lúc đi!” Lý Nhiên lén nói với Phạm Trường An, “Không chừng chẳng mấy chốc nữa là…..”
Phạm Trường An nhận thấy lời Lý Nhiên có ẩn ý, nhướn mày nhìn Lý Nhiên. Lý Nhiên bèn hạ giọng nói nhỏ, “Nhị thúc của ta thường buôn bán qua lại giữa Trường Bình và Kiến Châu, hôm qua nhị thúc về nói, gần đây gần đây tình hình Kiến Châu rất bất ổn, quan binh lục soát bắt người khắp nơi, mà đặc biệt là chỉ bắt toàn sĩ tử. Ngay cả Trương Nguyên Bảo cũng bị bắt đi rồi chưa thấy về, nhà họ Trương đã cho người đi thăm dò mấy lần vẫn không thu được tin tức gì! Sợ rằng đã xảy ra chuyện động trời rồi!”
Phạm Trường An khẽ cau mày, thầm nghĩ: mấy ngày nay Thu Nương cứ trằn trọc suốt cả đêm, nếu hắn còn nói với nàng những việc này, chỉ sợ sẽ khiến nàng càng lo lắng thêm, không bằng đừng nói tốt hơn.
Lại qua mấy ngày, đột nhiên có quan binh từ trấn Trường Bình vào thôn An Bình, đến thẳng nhà Phạm Trường An. Một tên lính thấy Đỗ Thu Nương đang đứng trong sân bèn gõ cửa hỏi, “Đây là nhà họ Phạm phải không?”
Đỗ Thu Nương vừa thấy quan binh tim đã đập như trống nổi, đổ mồ hôi đầy tay, bỗng nhớ đời trước Trương Nguyên Bảo đã từng nói bọn quan binh có những biện pháp bức cung rất độc ác, nhất thời không biết phải nói gì. Đúng lúc này, Phạm Trường An từ trong nhà bước ra.
Một tên quan binh thấy Phạm Trường An bèn tiến lên hỏi, “Phạm tú tài phải không? Ngươi phải đi ngay một chuyến tới nha môn với bọn ta, đại nhân có một số việc muốn hỏi ngươi.”
Không được….. ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Đỗ Thu Nương là không thể bọn quan binh bắt Phạm Trường An đi.
Lúc này, trên con đường thông sang thôn bên sát bên nhà, Đỗ Thu Nương thấy Triệu Kiếm Nhận đang bị trói hai tay bắt đi, hùng hùng hổ hổ la ầm lên, “Dù gì ta cũng là Cử nhân, có công danh trong người, ngay cả gặp huyện thái gia ta cũng không phải quỳ nữa là, các ngươi là cái thá gì mà trói ta?”
Một tên quan binh không nhịn được nữa, lấy sóng đao gõ mạnh lên đầu Triệu Kiếm Nhận, mắng, “Cử nhân? Thánh thượng tự ra khẩu dụ, hủy bỏ danh Cử nhân của tất cả Cử nhân vừa thi đậu ở Kiến Châu rồi! Ngươi tự cầu nhiều phúc để có thể cầm cự được mấy ngày trong lao đi!” Đầu Triệu Kiếm Nhận bị gõ mạnh tới mức chảy cả máu.
Dọc đường đi có rất nhiều người vây xem, nhao nhào bàn tán, bỗng thấy Triệu Kiếm Nhận bị bổ một đao, thì lập tức im miệng ngay. Đao kiếm không có mắt!
Mẫu thân Triệu Kiếm Nhận chạy theo, vừa khóc vừa la, “Tại sao các ngươi bắt nhi tử của ta? Mau buông nhi tử ta ra, buông ra!”
Chẳng mấy chốc, Đỗ Thu Nương lại thấy Lý Nhiên cũng bị bắt, có điều Lý Nhiên vẫn đang cười hì hì nói chuyện với quan binh bên cạnh, không hề bị trói. Lý Nhiên thấy Phạm Trường An, từ xa đã vẫy tay nói “Trường An huynh, các huynh đệ đây kêu chúng ta đến nha môn giúp một tay cho việc tra án, chúng ta phải đi một chuyến thôi!”
Lý Nhiên vừa nói vừa chạy lại gần Phạm Trường An, kéo tay Phạm Trường An nói nhỏ, “Bọn quan binh này đều có mắt không tròng, huynh muốn bị bọn chúng đánh chết ngay trước cửa nhà sao? Yên tâm đi, nhị thúc ta đã lo liệu hết rồi, chúng ta sẽ không có việc gì đâu!” Xong, Lý Nhiên lại cười nói với tên quan binh cầm đầu bên cạnh, “Đại ca, huynh đệ ta đang trong thời kỳ tân hôn, lúc này đi không biết khi nào mới trở lại, hắn muốn nói một vài câu từ biệt với thê tử, mong đại ca châm chước cho!”
Lý Nhiên vừa nói vừa nhét bạc vào trong tay tên cầm đầu. Tên cầm đầu nhận lấy, đi sang một bên canh.
“Ta sẽ không sao đâu!”
Đời trước Trương Nguyên Bảo đã từng kể về vụ án này cho Đỗ Thu Nương nghe, nhưng không có nói gì tới việc số phận của các thí sinh không dự thi sẽ ra sao. Hẳn là sẽ không quá mức thê thảm, nhưng bị bắt vào nha môn, ai biết ở trong đó sẽ xảy ra chuyện gì chứ!
Đừng sợ, đừng sợ! Đỗ Thu Nương tự lặp đi lặp lại trấn tĩnh bản thân. Tỉnh táo lại rồi nàng mới nhớ ra mấy ngày trước nàng vẫn luôn nghĩ nếu Trường An cũng bị bắt đi thì phải chuẩn bị những gì, nên đã cho vào trong túi sẵn. Nàng bèn chạy vào nhà cầm cái túi ra đưa cho Phạm Trường An, dặn dò: “Trường An, trong này ta có chuẩn bị ít bạc vụn và lương khô. Trên đường chàng đừng tiếc bạc, khi nào thấy cần thì cứ xài!”
“Được rồi tẩu tử! Mấy việc này ta đều biết, để bọn ta đi thôi!” Lý Nhiên vừa nói vừa kéo Phạm Trường An đi. Đi được một khúc, hắn mới nghĩ: Đỗ Thu Nương chỉ là một thôn phụ quê mùa, sao lại biết đạo đối nhân xử thế như vậy, ‘đi xa đừng tiếc bạc’ là mấy lời những người từng đi đây đi đó nhiều như nhị thúc hắn hay nói.
Bọn quan binh vừa đi, thôn An Bình lập tức bùng nổ. Có người nói mấy tú tài này bị bắt vì tội mưu phản, lại có người đồn họ viết bậy trong bài thi mới bị bắt giam.
Đỗ lão hán vừa hay tin Phạm Trường An bị bắt đã vội vã dẫn cả nhà chạy sang, đúng lúc Đỗ Thu Nương đã thu dọn hành lý xong. Nàng nói muốn lên trấn Trường Bình chờ Phạm Trường An với ánh mắt hết sức kiên định.
Phụ thân Lý Nhiên cũng chạy tới, nói là nhị thúc của Lý Nhiên xem như có chút mặt mũi ở trấn Trường Bình, có thể lo liệu được một số việc. Lý Nhiên cũng đã báo để nhờ nhị thúc hắn đồng thời giúp đỡ Phạm Trường An một tay. Đỗ Thu Nương nghe xong, bớt lo được một ít.
Nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc mọi người cũng không yên lòng. Đã ba bốn ngày trôi qua vẫn không hề có chút tin tức gì của Phạm Trường An và Lý Nhiên. Mỗi ngày Đỗ Thu Nương đều nóng ruột nóng gan giống như bị thiêu trên chảo dầu, cuối cùng nhịn không nổi nữa, định lên trấn Trường Bình một chuyện xem sao, thì phụ mẫu Lý Nhiên cũng tới vì lý do tương tự. Hai bên bèn hẹn đi lên trấn trên với nhau, tới nhà cữu cữu của Lý Nhiên đợi.
“Tên cẩu quan đáng chết!” cữu cữu Lý Nhiên họ Tăng, Đỗ Thu Nương gọi là Tăng lão gia. Hẳn là mấy ngày nay Tăng lão gia cũng bôn ba lo này nọ không ít nên mặt mày có vẻ mệt mỏi. Dừng một chút uống nước rồi, Tăng lão gia lại nói tiếp, “Trấn Trường Bình không phải là nơi giàu có, nên hầu hết những Huyện thái gia tới chỗ này đều rất tham tiền, luôn tìm cách ăn chặn mồ hôi nước mắt của dân chúng. Hiếm lắm mới có được một vụ án lớn thế này, bên trên lại ra lệnh phải tra khảo nghiêm khắc, tên cẩu quan này bèn vin vào đó nghĩ biện pháp vơ vét một phen cho đầy túi!”
“Nhưng Lý Nhiên nhà ta và Phạm Trường An căn bản không có vào trường thi, sao gian lận trong lúc thi được?! Vụ án này có liên quan gì tới hai đứa nó đâu!” Lý thái thái khóc nói, “Đã bốn ngày rồi vẫn không có tin tức, muội lo chết mất!”
“Muội đừng gấp!” Tăng lão gia nói, “Tẩu tử muội và tiểu thiếp Huyện thái gia mới nạp cũng có quen biết, mấy ngày trước ta đã tặng bạc cho Huyện thái gia thông qua nàng ta. Nàng ta nói, việc Lý Nhiên và Trường An chưa vào trường thi, có rất nhiều người chứng kiến cho nên chỉ tra hỏi mấy câu thôi cho đúng lệ thôi. Có lẽ ngày mai sẽ được thả ra!”
Nghe vậy, Đỗ Thu Nương cũng an tâm một ít, cảm ơn Tăng lão gia rối rít. Ngược lại, Lý thái thái bỗng nắm tay nàng khóc nói, “Hôm đó cũng may nhờ phúc của hai đứa Nhiên ca nhi mới không vào trường thi, nếu không, nếu không……”
Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: chỉ có thể nói là vì nàng đã may mắn sống lại, nhớ được một số chuyện trong tương lai mà thôi.
Tăng lão gia nói là ngày mai sẽ được thả ra, nhưng bọn họ phải đợi tới hai ngày mới thấy nhóm người thứ nhất bước ra khỏi cổng nha môn ra. Đỗ Thu Nương tinh mắt nhận ra Lý Nhiên đang đứng lẫn trong một đám thư sinh đầu bù tóc rối. Lý Nhiên thấy người thân, đầu tiên là ngồi sững trên đất hồi lâu không nói lời nào, sau đó bắt đầu nghiêng thân sang một bên, ói điên cuồng.
Đỗ Thu Nương nhón chân nhìn khắp, vẫn không thấy bóng dáng Phạm Trường An đâu, tim lại bắt đầu đập mạnh. Lúc này Lý Nhiên đã phục hồi tinh thần, yếu ớt nói, “Tẩu tử, sợ là hôm nay Trường An huynh vẫn chưa được thả ra, về nhà rồi ta sẽ nói kỹ hơn.”
Lý Nhiên sống tới từng này tuổi, mới tự mình thể nghiệm uy lực của các kiểu hình phạt trong nhà lao Trường Bình. d-iễn.đà;n/lê,q:uý,đ'ôn Không phải là nỗi khổ da thịt mà là trơ mắt nhìn những người xung quanh bị dẫn đi ra ngoài từng người từng người một, nhưng hoặc là không về nữa, hoặc là về nhưng thương tích đầy mình. Thêm nữa, mấy chục con người bị nhốt trong một phòng giam chật hẹp, ba ngày không cho ăn cơm uống nước, tiêu tiểu này nọ đều tại chỗ, khiến sinh ra mùi hôi thối khủng khiếp không nói, quan trọng hơn là không nến không đèn, không ánh sáng, hoàn toàn tối thui không biết ngày nào giờ nào, khiến người ta dễ trở nên điên cuồng.
Trong suốt khoảng thời gian đó, nhờ có Phạm Trường An an ủi không ngừng, Lý Nhiên mới không phát điên. di;nễn.đàn/lê,qscuý.đưôn Đối với người không thích nói như Phạm Trường An thì những lời hắn nói trong mấy ngày qua hẳn đã nhiều hơn tổng cộng những lời hắn đã nói từ trước tới giờ.
Sau khi phòng giam có ánh sáng trở lại, Lý Nhiên thấy có vài người ánh mắt đã trở nên đờ đẫn, khủng khiếp hơn là có một thư sinh trong bọn đã cắn lưỡi tự sát trong bóng tối, chết không nhắm mắt.
Sau đó, người càng ngày càng ít, không biết số phận thế nào.
“Trường An huynh vẫn luôn nói với ta, hai ta không vào trường thi, nhất định sẽ không có chuyện gì, cho nên mấy nha dịch kia mới không động vào. Cuối cùng lúc chỉ còn hai bọn ta, ta đã nghĩ bọn ta được thả, nhưng rốt cuộc chỉ có một mình ta……” Lý Nhiên nhìn Đỗ Thu Nương một cái, nói tiếp, “Phạm tẩu tử, trước khi ra ngoài, hình như ta đã thấy…. Trương Thu Hoa……..”
Đỗ Thu Nương giật mình thầm nghĩ: Trương Thu Hoa…… Trương Thu Hoa biến mất mấy tháng đột nhiên xuất hiện ở đây?
“Thu Nương đừng vội! Đại ca ta đã cho người đi hỏi thăm rồi!” Lý thái thái ôm Lý Nhiên khóc một hồi, lúc này đã phục hồi tinh thần, thấy vẻ mặt hốt hoảng của Đỗ Thu Nương bèn an ủi.
Nghe thấy ba chữ ‘Trương Thu Hoa’ thì Lý thái thái cũng mơ hồ có dự cảm không lành.
Lúc này, Tăng lão gia và Tăng thái thái đồng thời bước vào. Đỗ Thu Nương đứng dậy chào. Tăng thái thái khoát tay nói, “Ta mới vừa tìm Trương di nương hỏi thăm, nhưng bị nha hoàn của nàng ta cản lại, đưa ta một lá thư nói rõ là chuyển cho Đỗ Thu Nương. Ta bèn vội vàng chạy về đây.” Tăng thái thái nói xong, lập tức móc ra một lá thư đưa lá thư cho Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương đọc xong lá thư, mặt biến sắc, vội vàng chạy ra cửa.
Lý Nhiên nhặt lá thư rơi trên đất lên, xem lướt qua xong, vỗ đầu một cái la lên “Đúng là oan gia ngõ hẹp! Trương Thu Hoa kia sao lại thành sủng thiếp của Huyện thái gia rồi!”
Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Chapter 34
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh dậy, không biết đã là giờ nào ngày nào, chỉ thấy có ánh mặt trời chiếu vào phòng, bên cạnh là Phạm Trường An đang nằm sấp ở đầu giường. Trên mặt hắn ngổn ngang vết cào, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, ngủ với vẻ mặt rất bình yên.
Đỗ Thu Nương bỗng cảm thấy an tâm lạ thường, cứ nằm nghiêng nhìn Phạm Trường An thật lâu, sau đó càng ngày càng nhích lại gần hắn, hôn lên trán hắn một cái, thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn dọc xuống mũi đến môi.
Đỗ Thu Nương nhận thấy cơ thể Phạm Trường An hơi cứng ngắc, lông mi khẽ run, nhưng vẫn không chịu mở mắt, bèn nghiến răng nói, “Còn giả bộ ngủ nữa ta sẽ đá văng chàng ra ngoài đó!”
Phạm Trường An lập tức mở mắt ra, nở nụ cười, ôm lấy Đỗ Thu Nương, lật người đè nàng xuống, tỉ mỉ hôn lên mặt nàng, hồi lâu sau mới chịu buông ra, tựa đầu vào cổ nàng, ấm ức nói, “Nương tử, ta nhớ nàng muốn chết, còn nàng vừa gặp lại đã nghĩ tới chuyện đá bay ta!”
“Ai bảo chàng không đứng đắn!” Đỗ Thu Nương ôm đầu Phạm Trường An đẩy ra, nói, “Đi một vòng cho ta xem có còn là một Phạm ngốc tử hoàn chỉnh không! Nếu thiếu miếng thịt nào, ta sẽ lập tức đi cắt một miếng tương tự trên người Trương Thu Hoa bù lại cho chàng! Còn nữa, mặt mũi chàng thế này là sao đây?”
“À,” Phạm Trường An đứng dậy nhảy nhảy mấy cái, lại xoay hai vòng, rồi đưa sát mặt tới cho Đỗ Thu Nương nhìn, nói, “Thu Nương, ta không thích nữ nhân kia tí nào, không muốn bất cứ thứ gì của nàng ta dính trên người ta! Nàng ta rất hung ác! Tới nhà giam hạch họe ta, ta chỉ nói một câu đại loại là dáng dấp nàng ta không bằng nàng thôi, nàng ta đã đùng đùng nổi giận dùng móng tay cào cấu ta…….”
“Chàng nói Trương Thu Hoa? Chàng để cho nàng ta cào chàng?! Không biết cào lại hả?”
“Đâu có! Lúc nàng ta cào cấu, ta đã lập tức bắt lấy hai tay nàng ta trói thật chặt, rồi cột vào cây cột trong phòng giam rồi! Sao ta có thể để mình bị thiệt chứ!” Phạm Trường An vội giải thích.
“Được, rất tốt!” Đỗ Thu Nương vỗ vỗ đầu Phạm Trường An, lại hôn một cái lên trán hắn một cái, xem như phần thưởng.
Phạm Trường An mơ hồ nhớ ra hình như lúc đó Trương Thu Hoa ôm con chó lông trắng của nàng ta theo, cũng vỗ đầu và hôn nó một cái y chang thế này. Hắn bỗng thấy thật ấm ức, hừ, hắn không muốn bị đối xử giống như một con chó!
Đỗ Thu Nương vừa nói vừa kéo y phục của Phạm Trường An lên, kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không. Phạm Trường An vội né tránh nói, “Đều là chút thương ngoài da thôi, Lâm đại phu đã bôi thuốc cho ta rồi, chẳng có gì nghiêm trọng đâu!”
Đỗ Thu Nương không thèm nghe, vẫn nhất quyết kéo y phục hắn lên xem cho kỹ. Khi nàng thấy rõ mấy vết thương trên người hắn, bỗng cảm giác đau đến từng sợi tóc, nhưng biết hắn sợ nàng khổ sở, đành cố nén nước mắt không cho nó chảy ra.
Một hồi sau, Đỗ Thu Nương bỗng nhớ ra hỏi, “Trường An, chàng lấy cái gì trói hai tay Trương Thu Hoa vậy?”
“Thì là…. Dây thắt lưng của nàng ta……”
“Cái gì??”
Đỗ Thu Nương lập tức đập gối vào đầu Phạm Trường An, vừa chọc tay vào ngực hắn, vừa tức giận nói, “Phạm Trường An, sao chàng dám cởi dây thắt lưng của Trương Thu Hoa chứ? Chàng học được cái thói lưu manh đó từ lúc nào? Chàng chỉ có thể cởi thắt lưng của ta, thê tử duy nhất của chàng thôi!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương ngơ người. dơmiễn.đàn/lê,qu=,ý,đ;ôn Còn Phạm Trường An thì cười gian, lập tức nhào tới nắm lấy dây thắt lưng của Đỗ Thu Nương…..
Trong phòng đang náo loạn tưng bừng, ngoài cửa, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái nhìn nhau cười. Câu cuối của Đỗ Thu Nương cao vút lên, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái không muốn nghe cũng phải nghe.
Trương Bác Hưng chậc lưỡi nghĩ thầm: tiểu nương tử mạnh mẽ như vậy, Phạm Trường An làm cách nà trấn áp được đây?
Tiếng cười đùa trong phong lập tức im bặt, sau đó là một hồi thu dọn rối ren.
Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái đứng yên bên ngoài chờ.
Cửa phòng mở ra, Đỗ Thu Nương trợn to mắt nhìn Phạm lão thái thái, sau đó ôm lấy tay bà, kích động hô, “Tổ mẫu đã về rồi!”
Trương Bác Hưng bị gạt ở một bên, biết điều đứng yên sờ sờ mũi không lên tiếng, liếc Phạm Trường An một cái.
Lúc này, Lâm Nguyên Tu chậm rãi đi tới, nói với Phạm Trường An, “An ca nhi, con nên giới thiệu Thu Nương với Trương tuần phủ đi!”
“Trương…… Tuần phủ?” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nhìn nam nhân có đôi mắt phượng đa tình, với khuôn mặt như thiếu niên và một dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân ở bên cạnh. Người này….. là vị Tuần phủ trẻ nhất Đại Tề, Trương Bác Hưng?
Trương Bác Hưng sờ sờ mũi, cười hì hì nói, “Biểu đệ muội kêu ta biểu ca là được rồi!”
“Biểu……. Biểu ca?!” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi lại.
Không, không hợp lý! Nàng thầm lặp đi lặp lại như vậy, nhưng khi thấy Phạm lão thái thái thì cười còn Phạm Trường An lại có vẻ xem thường, rốt cuộc không thể không thừa nhận đó là sự thật.
Có biểu ca là Tuần phủ đại nhân, một núi dựa bự như vậy Trường An lại không biết dựa vào, để Trương Thu Hoa hành hạ, tên ngốc này thật là! Đáng lẽ phải đắc chí đi rêu rao khắp nơi mới phải chứ! Đỗ Thu Nương nhìn vết thương trên mặt Phạm Trường An, không cam lòng nghĩ.
Mãi sau này Đỗ Thu Nương mới biết, ngày đó, Phạm lão thái thái đang ở kinh thành chữa bệnh, biết tin ở Kiến Châu xảy ra án gian lận trong thi cử, bèn lập tức giục ngựa không ngừng chạy về Kiến Châu năn nỉ Trương Bác Hưng đi cứu Phạm Trường An, nhờ vậy Phạm Trường An mới tới kịp lúc nàng ngã xuống.
“An ca nhi, đệ phải cảm tạ ta đi!” Trương Bác Hưng đắc ý nói, “Trương thị kia có âm mưu thâm độc, Huyện thái gia lại ngu xuẩn tham lam. Nếu ta đến chậm một bước, chắc chắn đệ đã bị hắn định tội rồi! Hắn đã nhận hối lộ của một thí sinh khác, dự tính sẽ giả đệ là tên kia, cho đệ chịu tội thay, muốn chém muốn giết gì đều là đệ, còn tên kia vẫn tự do như cũ.”
“Ai cần huynh tới cứu chứ……” Phạm Trường An quay ngoắt đầu đi.
“Hừ, tiểu tử này! Chỉ mỗi việc lúc đệ năm tuổi ta tuột quần đệ ném xuống sông một lần thôi, có đáng để bị ghi hận tới tận bây giờ không?” Trương Bác Hưng vỗ bàn, ra vẻ muốn đứng lên, “Nhiều năm không gặp, đệ không thể nhớ những chuyện ta đối tốt với đệ sao? Tiểu tử này, khi còn bé mập mạp đáng yêu biết bao nhiêu, giờ lại biến thành kẻ chuyên gây rắc rối cho người khác!” Trương Bác Hưng vừa nói vừa chỉ tay vào Phạm Trường An. Phạm Trường An trừng mắt, hất mạnh tay Trương Bác Hưng ra.
Trương Bác Hưng kêu đau một tiếng, thấy Phạm Trường An định đánh nữa, lập tức chắp tay xin tha, “Đừng đánh, đừng đánh! Đệ còn đánh nữa ta sẽ đi méc tội đệ với di nương đó!”
Phạm Trường An tức giận, đứng lên nói, “Suốt ngày chỉ biết méc méc! Coi chừng mẫu thân ta sẽ đến tìm huynh lúc nửa đêm phạt huynh viết một bài văn dài cả ngàn chữ đó!”
Hai người một xướng một họa, cực kỳ giống hai đứa nhỏ cãi nhau. Đỗ Thu Nương nhìn đến há hốc miệng. Phạm lão thái thái thì có vẻ như đã quen rồi không thèm quan tâm nữa, giơ tay lên nói, “Mau ngồi xuống hết cho ta!”
Lúc này hai người mới chịu ngồi xuống đàng hoàng.
Tăng lão gia biết Trương tuần phủ và nhà họ Phạm có quan hệ thân thích thì đã nghĩ cách giữ cả nhà họ Phạm ở lại thêm mấy ngày.
Đỗ Thu Nương nghĩ Phạm lão thái thái bôn ba chạy gấp về hẳn là rất mệt mỏi, lại thêm Lâm Nguyên Tu cũng đề nghị ở lại nghỉ ngơi thêm, nên nàng đồng ý luôn.
Đỗ Thu Nương vẫn bị Trương Thu Hoa ám ảnh, lúc mê mang hình như bên tai nàng có tiếng khóc lóc của nàng ta, thậm chí còn cảm thấy hình như có lúc Trương Thu Hoa ở rất gần nàng. Nàng hỏi Phạm Trường An thì hắn chỉ ấp úng nói chắc là nàng mơ thôi.
Rất lâu sau đó, Đỗ Thu Nương mới từ miệng Lý Nhiên biết được, ngày đó Trương Thu Hoa bị bắt tại trận giết người chưa thành, Trương Bác Hưng giao nàng ta cho Huyện thái gia tự mình xử lý. Huyện thái gia dắt díu phu nhân và Trương Thu Hoa tới cửa Tăng phủ nhận tội. di,ễn.đàn/lê,qơmuý,đ/.ôn Nàng ta bị chặt mất hai ngón tay, mặt mũi cũng không còn lành lặn, ba quỳ chín lạy thẳng đến trước giường nàng, khóc lóc kể lể cả đường, bộ dáng hết sức dọa người. Chỉ tiếc nàng ta không thể kiên trì tới cuối cùng, lúc ngã quỵ trước giường nàng thì nảy ra ý niệm hại người, đang định ra tay thì bị Phạm Trường An đá bay ra cửa. Lúc này Trương Thu Hoa mới lộ nguyên hình, mắng to Đỗ Thu Nương là khắc tinh của nàng ta, lại lên án Huyện thái gia hung tàn, vì muốn phủi sạch quan hệ mà chặt đứt hai ngón tay của nàng ta, còn tố cáo luôn việc Huyện thái gia nhận hối lộ. Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Huyện thái gia cho người lôi đi, với lý do là nàng ta kích động quá độ mà hóa điên.
Từ đó, không ai thấy Trương Thu Hoa ta đâu nữa.
Sau khi Huyện thái gia bị xử chém và tịch thu gia sản, có lần Đỗ Nhược Mai về thăm nhà tình cờ kể lại, vào ngày Huyện thái gia bị tịch thu gia sản, Trương Thu Hoa đã từ phòng chứa củi chuồn êm ra ngoài, ai ngờ sơ ý rớt xuống giếng, ca ca của nàng ta đã đi nha môn nhận xác. Nghe nói là trông rất thê thảm, cả người trương phình lên, đến mức không nhận rõ khuôn mặt nữa.
Người làm ác tự có trời phạt.
Đỗ Thu Nương nghe xong, chỉ thở dài một tiếng, nghiệt duyên giữa nàng và Trương Thu Hoa xem như chấm dứt, chỉ hi vọng kiếp sau sau nữa sẽ không phải gặp lại nàng ta.
Lý Nhiên vẫn không dám tin Phạm Trường An lại có thân thích làm cao như vậy, Tăng lão gia liếc hắn một cái, vỗ ót hắn nói, “Tiểu tử ngốc, con gặp được quý nhân rồi!”
Lý Nhiên xòe mười ngón tay ra đếm những lần đã bắt nạt Phạm Trường An trong mấy năm qua, cuối cùng đau khổ phát hiện, dù có cộng thêm hai chân nữa cũng chưa chắc đếm hết!
Vì vậy, mấy ngày nay, Đỗ Thu Nương cứ thấy Lý Nhiên ở trong sân tới tới lui lui, lúc thì nhướng mày nhìn Phạm Trường An và Trương Bác Hưng, lúc lại cắm đầu cắm cổ thở dài. Bên cạnh đó, Phạm Trường An và Trương Bác Hưng hễ rảnh rỗi là trình diễn tiết mục ‘huynh đệ đại chiến’, khiến nàng cảm thấy cuộc sống hàng ngày cực kỳ náo nhiệt.
Qua mấy ngày, Trương Bác Hưng đã hết rảnh rang được nữa, bởi vì án gian lận trong thi cử càng càng đào sâu càng lòi ra dính líu tới rất nhiều người, hắn phải trở về Kiến Châu xử lý. Tước khi đi, Trương Bác Hưng lén đưa cho Phạm Trường An một cái túi lớn, Phạm Trường An muốn từ chối cũng không được.
Trương Bác Hưng vừa đi, Phạm lão thái thái cũng kêu Đỗ Thu Nương thu thập đồ đạc về lại thôn An Bình.
Cả nhà họ Đỗ rất kích động, vội vàng chuẩn bị nào lá bưởi, nào chậu than gì đó đầy đủ hết. Đỗ lão hán còn tự mình đứng canh bắt Phạm Trường An làm đầy đủ hết mới được bước vào cửa. Sau đó Đỗ lão hán lại nói với Phạm lão thái thái mời cả nhà sang ăn cơm.
Đỗ lão hán uống một hớp rượu, vỗ bàn nói, “Ta đã nói nữ tế của ta là đứa có phúc mà! Không vào đi thi nhưng lại giữ được mạng thì còn gì tốt hơn nữa chứ? Trường An, về sau con đừng thi cử gì nữa, cứ lo làm ăn yên phận sống qua ngày là được rồi!”
Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương một cái, rồi gật đầu nói, “Dạ, nghe phụ thân!”
Từ lúc Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương thành thân, hắn cực ít kêu Đỗ lão hán là ‘phụ thân’, gặp mặt luôn chỉ cúi chào chứ không lên tiếng, một tiếng ‘phụ thân’ này khiến Đỗ lão hán cực vừa lòng, kéo hắn uống thêm mấy ly, ngay cả ba Kim Ngân Đồng Bảo cũng được phép uống rượu chúc mừng Phạm Trường An sống sót sau nạn lớn.
Lý thị trộm nói nhỏ với Đỗ Thu Nương, “Chắc con không biết, mấy ngày con đi phụ thân con đều ngủ không ngon, trong mơ còn la hét kêu tên Trường An, thật sự rất lo lắng cho hai đứa. Nghe thôn bên nói Triệu cử nhân kia bị đưa đi Kiến Chấu rồi, người nhà hắn tới đó thăm, thấy hắn bị đánh tới mức cả người không còn một chỗ nào là lành lặn….. Ta nghe xong cũng không dám nói cho phụ thân con, sợ lão lại lo lắng hơn!”
“Nhị nương, nữ nhi biết mà!” Đỗ Thu Nương cười, nắm tay Lý thị nói. Nàng nhìn sang thấy mặt Phạm Trường An đỏ ửng vì rượu, cũng vui lây, bất giác cảm thấy cứ sống thế này cũng không tệ, chỉ là mỗi khi nhớ tới Trương Bác Hưng nàng lại có chút không cam.
Từ nhà Đỗ lão hán về, hai người tắm nước nóng xong, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn. Phạm Trường An mấy ngày rồi chưa chạm tới Đỗ Thu Nương, đã rục rịch cả buổi, chờ đến lúc lên giường, hắn lập tức tự mình bới sạch sẽ, chờ nàng vừa nằm xuống đã vươn tay cởi dây thắt lưng của nàng, còn hết sức nghiêm túc giải thích, “Là do chính miệng nàng nói, nàng là nương tử của ta, ta chỉ có thể tháo dây thắt lưng của nàng!”
“Hừ, không bằng không cớ, ai nói mấy lời đó chứ!” Đỗ Thu Nương chối. Phạm Trường An cãi lại, “Thu Nương, nàng nói chuyện không giữ lời gì hết! Chính miệng nàng đã nói chứ ai!”
“Ta đã nói đó thì sao?” Đỗ Thu Nương cười thầm, rúc hai chân vào giữa đùi Phạm Trường An, “A, thật là thoải mái! Vẫn là chỗ này của chàng ấm nhất!”
Đỗ Thu Nương vốn thể hư, đến mùa đông là tay chân lại lạnh ngắt như nước đóng băng, mùa hè nàng còn ngại người Phạm Trường An Nóng, chứ cứ vào thu là bắt đầu xem hắn như lò sưởi, lấy thân thể hắn sưởi ấm cho hai chân nàng.
Tất nhiên Phạm Trường An sẽ không để bụng mấy chuyện này, còn vươn tay chà chân Đỗ Thu Nương cho nóng lên, bĩu môi nói, “Trường An làm lò sưởi cho Thu Nương dùng, Thu Nương phải có gì đó thưởng cho Trường An chứ!”
Đỗ Thu Nương bèn bẹp một cái lên miệng Phạm Trường An, vùi đầu trong ngực hắn, lại cọ cọ vào hai viên nho nho nhỏ trên ngực hắn. Khi hắn muốn động thì nàng lại không chịu, đẩy hắn ra nói, “Chàng đang bị thương, muốn vết thương nứt ra hả?”
Phạm Trường An vờ đáng thương nói, “Ta đã nửa tháng không được nghe mùi ‘thịt’ rồi…. Nàng nhìn ‘tiểu Trường An’ xem, nó bắt đầu không thoải mái rồi đó!”
Nói xong, Phạm Trường An bèn đưa tay Đỗ Thu Nương ấn xuống chỗ đó của hắn. Nàng bèn thừa cơ nắm chỗ đó thật chặ. Hắn rên một tiếng, nhìn nàng chằm chằm. Đỗ Thu Nương cười nói “Cho chàng chừa cái tật không đứng đắn! Sao? Đau à?”
Phạm Trường An đỏ mặt nói nhỏ, “Đau, nhưng cũng rất thoải mái. Tay nàng trơn trơn, nắm như vậy ta rất thích. Thu Nương…. Nàng…. Nàng động động một chút đi….”
Nghe xong, Đỗ Thu Nương nhất thời cảm thấy thứ đang nắm nóng bỏng tay, lập tức muốn buông ra.
Đỗ Thu Nương đã từng nghe tiểu muội thảo luận về mấy chuyện trên giường này, nhưng là người bảo thủ, nàng vốn luôn có tâm lý kháng cự với mấy việc đó, càng thêm không có kinh nghiệm thực tế gì. Đêm thành thân, Phạm Trường An mang về bản Xuân cung đồ kia, nàng xấu hổ chỉ nhìn lướt qua một lượt, nhớ mang máng trong đó hình như cũng có nói tới việc này.
Chẳng lẽ Phạm Trường An lại lén xem quyển Xuân cung đồ kia?
Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương muốn buông bèn đè tay nàng lại, uất ức nói, “Thu Nương, suýt tí nữa là ta đã chết ở trong ngục rồi! Trong đó rất đáng sợ, mỗi ngày ta đều phải tự tưởng tượng ra hình bóng nàng mới có thể có tiếp tục sống. Người ta thường nói, nạn lớn không chết tất có phúc cuối đời, trên người ta bị thương, nàng lại không cho ta động…… Nàng, muốn ta chết sao?!”
Giọng Phạm Trường An cực kỳ đáng thương, Đỗ Thu Nương cứ nghĩ là hắn sắp khóc tới nơi, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ tinh ranh. Có điều, cho dù biết hắ lại dùng chiêu cũ, nhưng nàng vẫn không chống cự nổi.
Phạm Trường An vùi đầu vào cổ nàng, cọ tới cọ lui, mấy cọng râu mới nhú chưa kịp cạo của hắn khiến nàng thấy rất nhột.
Đỗ Thu Nương quyết định liều luôn.
Người ta thường nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, hai người lại là tìm được đường sống trong chỗ chết, thật ra Đỗ Thu Nương cũng rất muốn làm chuyện đó, nhưng nàng lo vết thương trên người Phạm Trường An mới vừa khép lại, sợ hắn lại làm rách nên mới không cho, nay bị hắn trêu chọc như vậy, bỗng nhiên cũng cảm thấy nhộn nhạo cả người.
“Thu Nương….” Phạm Trường An kêu nhỏ, bắt đầu thổi hơi bên tai nàng.
“Vô lại……” Đỗ Thu Nương nghiến răng mắng, rồi nhắm mắt, run rẩy vươn tay nắm lấy chỗ đó của Phạm Trường An, nói, “Vậy, chàng đừng động, để tự ta….”