Đỗ Thu Nương làm liều nắm lấy chỗ đó của Phạm Trường An vuốt lên vuốt xuống hai cái rồi thôi. Nhiều ngày chưa được ăn ‘thịt’ Phạm Trường An sao có thể chấp nhận chỉ bấy nhiêu, bèn híp mắt nói với Đỗ Thu Nương, “Thu Nương, mạnh…. Mạnh chút nữa đi…..”
“A! Mạnh quá!”
Đỗ Thu Nương nhìn lại, do nàng quá khẩn trương, nên đã xem nó như cái chày cán bột mà siết thật chặt.
Đây quả thật là một công việc khó khăn đòi hỏi sự tinh tế, sơ sẩy dù chỉ một tí thôi, thì hạnh phúc nửa đời sau của nàng cũng đi tong luôn! Quan trọng là phải giữ được sự ổn định!
Đỗ Thu Nương tập trung tinh thần, lại nhẹ nhàng vuốt hai cái, rồi ngẩng đầu nhìn Phạm Trường An, thấy hắn có vẻ muốn nói lại thôi, nàng lập tức hiểu ra, là quá nhẹ.
Đỗ Thu Nương vùi đầu trong mền bận rộn lâu tới mức đổ mồ hôi ướt hết cả người vẫn không thấy Phạm Trường An có phản ứng gì. Nàng thấy nản, bèn thả tay ra tức giận nói, “Không làm nữa, không làm nữa!”
Suốt quá trình, hai mắt Phạm Trường An vẫn luôn khép hờ nhìn Đỗ Thu Nương, thấy nàng loay hoay tới mức đổ đầy mồ hôi, cố gắng vì hắn thì cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng đang sung sướng tới một nửa nàng lại phủi tay nói không làm, vậy sao được!
Phạm Trường An năn nỉ, “Thu Nương tốt bụng, Thu Nương dễ thương, cố gắng thêm một lúc nữa đi, được không?”
“Không! Loay hoay mệt mỏi cả buổi cũng chẳng thấy ai đó cho chút phản ứng nào!” Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái, giận dỗi nằm quay lưng về phía hắn.
“Thoải mái mà, thật sự rất thoải mái!” Phạm Trường An vội vàng bắt lấy tay Đỗ Thu Nương nói. Nàng dỗi hất tay hắn ra, bỗng nghe hắn rên một tiếng, lập tức xoay người lại hỏi, “Trúng chỗ nào rồi? Đã bảo chàng đừng động lung tung lại không nghe!”
Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương chăm chú, chu miệng, hết nhìn ‘tiểu Trường An’ lại nhìn nàng, dáng vẻ kia giống hệt đứa nhỏ đáng thương không được ăn đường. Cơn giận của Đỗ Thu Nương lập tức tiêu tan, thầm thở dài, nghĩ chỉ trách đời này nàng gặp phải khắc tinh, đành quay người tiếp tục việc vừa rồi.
Lần này Đỗ Thu Nương đã có kinh nghiệm, dùng lực vừa đủ, cảm thấy vật kia khẽ nhúc nhích, càng tăng thêm tốc độ.
Phạm Trường An khẽ rên một tiếng, hồi sau không kiềm chế nổi nữa, kéo tay Đỗ Thu Nương ra lật người đè nàng xuống, dùng cả hai tay cởi hết y phục trên người nàng, rồi cúi người hôn lên môi nàng.
Lý trí của Đỗ Thu Nương muốn đẩy Phạm Trường An ra, nhưng cơ thể nàng lại rất muốn hắn. Nhiều ngày lo lắng hãi hùng biến hết thành nhiệt tình, nàng ôm cổ hắn, dặn, “Chậm một chút đừng động tới vết thương.”
“Lúc này đừng quan tâm tới mấy thứ đó!” Phạm Trường An hôn lên môi Đỗ Thu Nương, hóa tất cả lời muốn nói thành nụ hôn lưu luyến dịu dàng, rồi tiến vào Đỗ Thu Nương, điên cuồng ra ra vào vào.
Nụ hoa của nàng bao thật chặt vật đó của hắn, khiến hắn mấy lần suýt không cầm giữ được. Tối nay nàng thật sự quá quyến rũ, hắn cũng quá nhớ nhung thân thể nàng, nhưng hắn tự nhủ phải từ từ thôi, cho nên mỗi khi đến lúc mấu chốt đều cố gắng kìm lại.
Đỗ Thu Nương cảm giác nàng như đang trôi nổi trên những con sóng, mỗi lần bị sóng đánh đi, Phạm Trường An lại kéo nàng về. Nàng liều mình cặp hai chân lên lưng hắn, giúp va chạm giữa hai người càng được sâu hơn.
“A….” Phạm Trường An gầm nhẹ một tiếng. Đỗ Thu Nương nhìn hắn với vẻ khiêu khích, “Tướng công, chẳng lẽ chàng bị thương nên…… Có lòng nhưng không đủ lực?”
Dám khiêu khích hắn? Phạm Trường An nở nụ cười xấu xa, đứng dậy ôm Đỗ Thu Nương đi tới bên giường, nâng hai chân nàng lên, tiến vào toàn bộ một lần nữa. Lần này hắn không thèm nhịn nữa, tấn công liên hồi, cho đến khi nàng liên tục thở gấp, cơ thể dần thả lỏng, hắn lại càng tăng tốc. Lúc nàng mềm nhũn cả người, cũng là lúc hắn giao nạp vũ khí.
Rốt cuộc Đỗ Thu Nương đã biết, khiêu chiến tôn nghiêm của một người nam nhân sẽ có hậu quả thế nào. Đêm dài đằng đẵng chỉ vừa mới bắt đầu.
Hai người đã sôi trào không biết bao nhiêu lần, mỗi lần Đỗ Thu Nương đều lo lắng cho thân thể của Phạm Trường An, nhưng chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, lần nào cũng buông vũ khí đầu hàng.
Đến khi Đỗ Thu Nương mết tới mức thiếp đi, Phạm Trường An vẫn còn muốn tiếp tục. Nàng quả thật đã hết chịu nổi, phải xin tha, “Ta…. Ta sai rồi….”
Nhờ tối nay, Đỗ Thu Nương đã ngộ ra, việc dưới giường, nàng quyết, chuyện trên giường, vẫn là do Phạm Trường An định đoạt.
Tôn nghiêm trên giường của nam nhân là thứ không thể khiêu khích. Đây là kinh nghiệm phải dùng mồ hôi và nước mắt để đổi lấy.
Hôm sau, Lâm Nguyên Tu tới thay thuốc cho Phạm Trường An, phát hiện rất nhiều vết thương vốn đã kết vảy lại nứt ra. Đỗ Thu Nương đứng một bên giúp đỡ, mặt cúi gần như sắp chạm đất luôn. d',iễn.đàln/lê,qu=ý,đô'n Lâm Nguyên Tu tìm cớ kêu nàng đi chỗ khác, rồi đen mặt nói với Phạm Trường An, “Ngươi còn cần cái thân thể này nữa không? Dù cho tuổi trẻ khí thịnh thì cũng phải biết tiết chế một chút chứ!”
“Mấy ngày trước hình như có ai đó cứ luôn lầu bầu nói muốn ôm ngoại chất….” Phạm Trường An thản nhiên nhìn trần nhà nói.
“Ngươi….” Lâm Nguyên Tu phất tay áo nói, “Ngươi sinh đi, sinh nhiệt tình đi! Tốt nhất là trước khi phụ thân ngươi tìm tới, sinh được một nhi tử trắng trẻo mập mạp để chặn miệng hắn!”
Đỗ Thu Nương núp ngoài cửa, nghe câu ‘sinh được một nhi tử trắng trẻo mập mạp….’ thì đỏ bừng mặt, đề tài này nàng không tiện lộ mặt, bèn chạy đến phòng Phạm lão thái thái.
Phạm Trường An thấy vạt váy Đỗ Thu Nương lướt qua cánh cửa, khẽ thở dài một tiếng.
Sức khỏe của Phạm lão thái thái đã khôi phục gần như bình thường, có điều mấy ngày qua bôn ba đường dài, nên Đỗ Thu Nương sợ lại phát bệnh nhờ Lâm Nguyên Tu khám lại luôn. Lâm Nguyên Tu bắt mạch cho Phạm lão thái thái xong, nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn, nàng mới yên tâm.
Chẳng mấy chốc đã tới cuối năm. Đây là cái tết đầu tiên của Đỗ Thu Nương ở nhà họ Phạm. Nàng đã sớm khâu áo bông cho Phạm lão thái thái và Phạm Trường An, chỉ chờ tới mùa đông là đưa cho hai người mặc vào. Kể từ khi biết thân phận của Lâm Nguyên Tu, nàng đã vội vàng khâu thêm một cái nữa, may mắn cuối cùng cũng kịp.
Đỗ Thu Nương thấy ngày nay trời lạnh nhiều, bèn đưa áo đã khâu xong cho ba người mặc vào.
Lâm Nguyên Tu phiêu bạc nhiều năm, vẫn luôn sống một mình, nay nhận được áo bông do chính tay Đỗ Thu Nương khâu, mừng rỡ cười không khép được miệng. Phạm Trường An và Phạm lão thái thái cũng rất vui vẻ. Năm mới chưa tới mà cả nhà đã vui như Tết rồi.
Đêm đó, Phạm Trường An giao cho Đỗ Thu Nương cái túi Trương Bác Hưng đã đưa, “Hắn nói để chúng ta dùng lúc tết nhất.”
Đỗ Thu Nương nhìn xong thầm nghĩ: thật là hào phóng, đưa một lần luôn một trăm hai mươi lượng, hơn một năm bổng lộc của hắn luôn rồi!
Nếu là Đỗ Thu Nương của lúc trước, thấy một trăm lượng nhất định sẽ kích động tới mức hai mắt tỏa sáng, nhưng giờ dù gì nàng cũng đã là một bà địa chủ, nên lúc này nàng cũng chỉ hơi kinh ngạc một tí thôi.
Đời trước, nói gì Đỗ Thu Nương cũng là nương tử của một cử nhân, biết được mấy chữ có thể lập vài bảng ghi chú đơn giản, làm riết quen tay, việc tính toán sổ sách trong nhà coi như có lớp có lang. Tính xong, nàng giao sổ sách cho Phạm lão thái thái kiểm tra lại, bắt đầu báo cáo tình hình kinh doanh mấy tháng nay.
Qua mấy lần mua thêm, giờ đất đai nhà nàng đã tổng cộng gần năm mươi mẫu, trừ vài mẫu để riêng trồng cây thuốc, số còn lại đều cho người ta thuê hết, riêng tiền cho thuê đất không cũng đã không ít. Nếu sang năm được mùa, là nàng có thể thu đủ số vốn ban đầu rồi.
Lần này, Lý Nhiên xem như chó ngáp phải ruồi, nhờ phúc của Đỗ Thu Nương mà giữ được mạng, nhà họ Lý thật tình muốn tạ ơn nàng. Tăng lão gia là người làm ăn, nghĩ sẽ cho Phạm Trường An một cơ hội phát tài, bèn bàn bạc với Phạm Trường An, đề nghị hợp tác mở một tiệm bán hương liệu ở Kiến Châu, lỗ lão chịu, lời thì chia nhau.
Đây xem như một vụ buôn bán bảo đảm không lỗ. Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương thương lượng một phen, cả hai đều thấy có triển vọng, cho dù lỗ hết bạc, hai người cũng còn mấy mẫu đất làm vốn, không sợ chết đói.
Từ một trăm lượng bạc Phạm lão thái thái giao cho chỉ vài tháng đã tăng gấp mấy lần, tương lai còn có xu hướng tăng thêm nhiều nữa. Phạm lão thái thái kinh ngạc thốt lên, “Giỏi lắm, giỏi lắm! Con vất vả rồi!” Xem như Phạm lão thái thái đã phục tài của Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương nghĩ không có công không thể nhận lộc, dù gì cũng một trăm lượng chứ không phải một lượng, bèn đề nghị hay là trả lại túi tiền cho Trương Bác Hưng thì hơn. Phạm lão thái thái nghe xong chỉ nói đó là Trương Bác Hưng nợ Phạm Trường An nên cứ giữ đi.
Nghe vậy, Đỗ Thu Nương cũng an tâm, lại nghĩ có tiền dư nên mua thêm một ít đất nữa, rồi chờ tới mùa xuân, sẽ xây một căn nhà bên cạnh nhà nàng, mới Lâm Nguyên Tu dọn qua để cả nhà được ở gần nhau. Tương lai Lâm Nguyên Tu có cưới thê sinh tử thì càng thêm náo nhiệt. Sau đó mở rộng sân nhà một chút, trồng thêm chút hoa cỏ, đào hồ nuôi cá, đến mùa hè, cả nhà ngồi trong sân hóng gió ngắm hoa, cuộc sống sẽ chẳng khác gì thần tiên!
Đỗ Thu Nương nói ý tưởng này với Phạm Trường An. Hắn lập tức ôm nàng cười nói, “Thu Nương, chúng ta đổi một cái gường lớn hơn đi!”
Đỗ Thu Nương nhìn cái giường nhỏ xíu của hai người, quả thực có gây trở ngại cho sự phát huy của Trường An, nhưng nếu hắn càng phát huy, chẳng phải cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn? Nàng liếc hắn một cái, vờ như không nghe thấy.
Phạm Trường An vẫn không nản lòng, thậm chí còn trở nên nhiệt tình hơn, cứ dăm ba ngày lại nhắc một lần. Đỗ Thu Nương nghe riết nổi giận mắng một trận. Hắn phát sầu, ngồi xổm than ngắn thở dài. Nàng thấy vậy, lại thầm nghĩ: có phải mình đã quá độc ác không?
Mấy ngày sau, Phạm Trường An đột nhiên hớn hở chạy vào nhà, theo sau là một nhóm người khiêng đồ do Lý Nhiên dẫn đầu. Lý Nhiên thấy Đỗ Thu Nương, lập tức cười nói, “Tẩu tử nói có khéo hay không, Trường An huynh vừa muốn lên trấn trên tìm thợ mộc chuyên làm đồ dùng trong nhà thì bị đụng phải ta, muốn dùng đồ tốt thì một bộ cũng phải mất hơn năm, nhanh lắm cũng phải nửa năm cùng, như vậy chừng nào mới có dùng được đây?! Đúng lúc nhà ta có món để không không dùng, nếu tẩu tử không để ý, thì xem như xài giùm ta, còn mới toanh đấy!”
Đỗ Thu Nương nhìn vẻ hớn hở trên mặt Phạm Trường An, hơn nữa Lý Nhiên cũng đã vác đồ tới, lòng cũng muốn nhận, nhưng khi thấy là một bộ gia cụ từ gỗ đỏ, thì vội nói quá quý không thể nhận. đinễn.đàn/lê,qư,uý,đ'ôn Lý Nhiên bèn khoát tay, cười nói, “Tẩu tử đừng khách sáo! Hai nhà chúng ta ta có thể nói là hoạn nạn có nhau chứ chẳng chơi, món đồ nhỏ này có đáng là gì đâu!” Dứt lời hắn lập tức chỉ huy nhóm người khiêng đồ vào trong.
Đỗ Thu Nương đứng ngoài cửa thật lâu nhìn Phạm Trường An chịu khó xách từng thùng nước vào phòng, chà lau mỉ tỉ từng món một cho tới khi chúng sáng bóng lên mới chịu dừng tay.
Phạm Trường An cười nhe răng với Phạm lão thái thái và Đỗ Thu Nương, “Tổ mẫu xem này, chúng ta có một bộ gia cụ mới!”
“Hài tử này, mới mấy tháng không gặp đã trở nên siêng năng vậy rồi sao?” Phạm lão thái thái nghi ngờ hỏi.
“Con cũng không biết….” Đỗ Thu Nương chột dạ đáp.
Mặt trời vừa xuống núi, Phạm Trường An đã lập tức lên giường chờ sẵn, thấy Đỗ Thu Nương đi vào, bèn cười hắc hắc. Nàng lơ đi, cau mày bước tới tủ y phục mới bắt đầu tìm kiếm gì đó.
Phạm Trường An vốn không để tâm, nhưng thấy Đỗ Thu Nương lật tung cả tủ xong lại bắt đầu lục tới bàn học của hắn, thì bắt đầu khẩn trương, vội hỏi, “Đã trễ thế này nàng còn tìm gì vậy?”
Đỗ Thu Nương lập tức duỗi tay ra, nói “Đưa đây!”
“Đưa…. Đưa cái gì?” Phạm Trường An chột dạ hỏi lại.
“Ta hỏi chàng, chàng đi tìm thợ mộc làm đồ lấy cái gì trả tiền cọc?”
“Ta đâu có.…” Phạm Trường An vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Thu Nương, thấy nàng không có vẻ giận lắm bèn vững tâm nói, “Không cần tiền đặt cọc!”
“Chàng lừa ai đó? Phạm Trường An, lá gan của chàng càng ngày càng phì ha, dám học thói giấu tiền riêng? Tiền đâu? Tiền ở đâu? Mau giao ra đây!” Đỗ Thu Nương vừa nói vừa vươn tay muốn túm Phạm Trường An. Hắn vội rụt người xin tha, “Đừng nhéo lỗ tai, đừng nhéo!” Dứt lời lập tức chạy lại bàn học móc ra mấy lượng bạc từ trong bình hoa đưa cho Đỗ Thu Nương. Nang nhìn hắn với ánh mắt không tin. Hắn chỉ biết thầm than mệnh mình khổ, lại móc ra thêm một ít bạc từ trong gối nằm.
Đỗ Thu Nương thầm nghĩ: được lắm, đây hẳn là số bạc nàng đưa hắn lúc hắn bị bắt vào nha môn, hắn không chỉ không dùng, còn dám giấu làm của riêng!
Trấn Trường Bình có một con đào bao quanh bảo vệ, trên đó xây khá nhiều đình nghỉ mát hình bát giác để người đi đường khi mệt có thể vào nghỉ chân một chút.
Lúc Đỗ Thu Nương đến chỗ cái đình nghỉ mát được chỉ định thì trong đó đã có khoảng sáu nha hoàn chia nhau đứng thành hai hàng và một thiếu phụ đang đưa lưng về phía nàng. Vạt váy của thiếu phụ bị gió thổi bay bồng bềnh cộng thêm làn da trắng như tuyết khiến người ta vừa nhìn đã yêu.
Cách mấy tháng, Đỗ Thu Nương cho rằng kiếp này nàng sẽ không gặp lại Trương Thu Hoa một lần nào nữa, không ngờ số phận trêu ngươi, chẳng những khiến nàng gặp lại Trương Thu Hoa, mà còn cho cuộc sống của Trương Thu Hoa không hề tệ.
“Trương Thu Hoa!” Đỗ Thu Nương kêu to, đang định đi vào đình thì bị mấy nha hoàn ngăn lại.
Trương Thu Hoa xoay người, giơ tay lên ý bảo nha hoàn lui ra, đùng khăn tay che miệng làm bộ e thẹn cười một tiếng, rồi bước qua cầm tay Đỗ Thu Nương nói, “Bọn nha hoàn này đúng là có mắt không tròng! Ngươi là phụ mẫu tái sinh của ta, bọn chúng lại dám cản ngươi!” Trương Thu Hoa tỏ vẻ vô cùng thân thiết, ai không biết còn nghĩ rằng hai người là tỷ muột thất lạc nhiều năm ấy chứ!
Đỗ Thu Nương lạnh lùng hất tay Trương Thu Hoa ra. Trương Thu Hoa cũng không giận, kêu bọn nha hoàn dọn bánh ngọt lên bàn, rồi phất phất tay cho nha hoàn lui xuống.
“Đỗ Thu Nương, ngươi tranh thủ nếm thử mấy loại bánh này đi! Vì cả đời ngươi cũng chưa chắc mua ăn nổi đâu! Hẳn là ngươi không biết, chỉ một phần nhỏ thế này thôi……” Trương Thu Hoa nhón tay cầm một miếng bánh táo màu vàng lên, “Một phần nhỏ thế này đã đủ tiền sinh hoạt nửa tháng của ngươi rồi đó!” Dứt lời, Trương Thu Hoa giơ miếng bánh tới bên khóe miệng Đỗ Thu Nương.
Đỗ Thu Nương chán ghét hất văng ra, rồi quát, “Trương Thu Hoa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Cần gì nóng dữ vậy?” Trương Thu Hoa cười nói, “Dù gì ta cũng suýt thành kế mẫu của ngươi, giờ lại gặp nhau ở đây, ngươi nói có phải duyên phận hay không?” Nói xong, Trương Thu Hoa lại ném miếng bánh cho con chó trắng đang nằm trên đất. Nhưng con chó cũng chỉ ngửi một cái rồi lắc mông bỏ đi không thèm ăn.
“Khó trách ngươi không thích, thì ra ngay cả chó nhà ta cũng không ưa nữa mà! Lúc về ta phải nói với lão gia đổi đầu bếp mới được!” Trương Thu Hoa nay tuy ăn mặc sang trọng, nhưng miệng lưỡi thì vẫn đê tiện như cũ. Nói xong, nàng ta bước tới, đạp mạnh lên miếng bánh ngọt. Miếng bánh lập tức nát nhừ, mứt táo màu nâu đỏ ứa ra, trông chẳng khác gì máu tươi.
Đỗ Thu Nương bỗng có dự cảm chẳng lành.
Trương Thu Hoa quay đầu nhìn Đỗ Thu Nương, trong mắt đầy vẻ khinh miệt, cười nói “Ngươi nói nó có giống máu không? Đỗ Thu Nương, ngày đó ca ca ta tự chặt một ngón tay, máu văng đầy đất, nhìn cực kỳ giống cái màu này!”
“Trương Thu Hoa, ta chịu hết nổi cái giọng xỏ xiên đó của ngươi rồi! Có gì cứ nói thẳng một lần không được à?” Đỗ Thu Nương liếc Trương Thu Hoa nói. Trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Trương Thu Hoa nhục nhã một phen. Giờ nàng không muốn vòng vo tốn thời gian nữa, Trường An còn đang chờ nàng. “Nếu ngươi muốn tìm ta tính sổ, thì cứ tính thoải mái đi! Muốn ta làm gì, cứ nói!”
“Tính sổ?” Trương Thu Hoa cười khẩy nói, “Tính thế nào đây? Ngươi hại ta mất hết thể diện, hại ca ca ta bị cụt một ngón tay, hại ta bị ca ca đuổi ra khỏi nhà, còn hại ta……” Giọng Trương Thu Hoa dần dần thấp xuống, cuối cùng chỉ mấp máy môi, nhưng Đỗ Thu Nương nhìn vẫn hiểu, nàng ta nói, “Còn hại ta phải tự tay giết chết hài tử của mình!”
“Đỗ Thu Nương, ngươi nợ ta nhiều như vậy, ngươi làm sao trả?” mặt mũi Trương Thu Hoa trở nên vô cùng vặn vẹo, vừa rồi như hoa như ngọc, giờ đã thành bộ dáng hung thần ác sát.
Đỗ Thu Nương nghe xong, cười châm chọc, “Là ngươi rắp tâm lừa gạt phụ thân ta trước, nhà ta chỉ từ hôn lấy lại công bằng thôi! Còn ca ca ngươi tự chặt một ngón tay là vì ngươi vô liêm sỉ, bị đuổi ra khỏi nhà cũng là do ngươi gieo gió gặt bão! Cuối cùng, hài tử kia là do chính tay ngươi giết chết, có ai buộc ngươi sao? Ngươi kêu ta tới muốn nhục nhã ta, cũng được thôi, ngươi cứ nói đi, chỉ cần ngươi thả tướng công ta ra, ta sẽ thỏa mãn cho lòng dạ tiểu nhân của ngươi!”
Trương Thu Hoa điên đảo đúng sai, Đỗ Thu Nương cũng không cách nào giảng lý. Nàng ta hôm nay được thế, nhưng người đang làm trời đang nhìn, chung quy sẽ có một ngày phải gặp báo ứng.
“Lòng dạ tiểu nhân?” Trương Thu Hoa cười nhạt, nói, “Ngày đó nếu không nhờ ngươi ta cũng không có cơ hội được gả cho Huyện thái gia. Và nếu không nhờ ông trời có mắt, hôm nay ngươi đã không rơi vào tay ta!”
Trương Thu Hoa móc ra một cây dao nhỏ từ trong ống tay áo, đập xuống bàn, nở nụ cười âm hiểm, “Đỗ Thu Nương, không phải ngươi và tên ngu kia là phu thê tình thâm sao? Được! Chỉ cần ngươi liếm sạch mớ bánh ngọt trên đất kia, rồi tự chặt hai ngón tay mình, sau đó ba quỳ chín lạy từ đây liên tục tới trước cổng huyện nha, ta sẽ đi xin Huyện thái gia thả tên ngu nhà ngươi ra! Nếu không, một khi bị tội gian lận trong thi cử, e rằng tên ngu nhà ngươi sẽ không còn mạng để về gặp ngươi đâu!”
Trương Thu Hoa tuy vừa cười vừa nói, nhưng nội dung lại như một chậu nước đá tạt vào người Đỗ Thu Nương. dilnễn.đàn.lê,qzhuý,đôn Tiếp theo, nàng ta lại mở cái bọc để bên cạnh, lấy ra một bộ y phục loang lổ vết máu, nhìn không rõ màu sắc ban đầu. Vừa thấy bộ y phục kia, lòng Đỗ Thu Nương đã đau như đang rỉ máu, đó là đồ của Phạm Trường An, vẻ hớn hở của hắn lúc mặc nó dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt nàng. “Trường An…..” Đỗ Thu Nương giật lấy bộ y phục trên tay Trương Thu Hoa.
Trương Thu Hoa ung dung ngồi trên ghế, nói, “Đỗ Thu Nương, có cứu hay không, tùy ngươi!”
Đây là một xã hội cá lớn nuốt cá bé, có quyền tự nhiên có thể đè ép người khác. Trương Thu Hoa chờ ngày này đã lâu lắm rồi.
Liếm hết bánh ngọt trên đất thì cũng chỉ bị nhục chút xíu thôi, vả lại người nàng to như vậy mất hai ngón tay cũng không chết được. Có điều chặt hai ngón xong, lại không được băng bó chữa trị kịp thời, để chảy máu tự dosuốt từ đây tới huyện nha dưới thời tiết cực lạnh thế này, chỉ sợ chưa cứu được Trường An ra thì nàng đã chết giữa đường rồi…..
Quả là một ý tưởng thâm độc! Đỗ Thu Nương nghiến răng nghĩ, nhưng vừa nhìn thấy bộ y phục dính đầy máu của Phạm Trường An, cơn giận trong lòng nàng lại lập tức yếu đi.
Trường An ơi, Trường An à, xem như đời trước ta thiếu nợ chàng vậy!
Đỗ Thu Nương biết tiên sinh ở trường Phạm Trường An học và tuần phủ Kiến Châu có quen biết, nên mấy ngày trước nàng đã tới nhờ tiên sinh giúp một tay, tiên sinh cũng đã đồng ý. Có điều từ đây đi Kiến Châu mất không ít ngày, vả lại tình huống xấu nhất là tuần phủ Kiến Châu không chịu giúp thì tính mạng của Phạm Trường An sẽ ra sao?
Đời trước, kết cục của Huyện thái gia thế nào? Bị miễn chức hay tịch thu gia sản? Đời này có còn giống không?
Có nên đánh cuộc hay không?
Đỗ Thu Nương do dự trong chốc lát, rốt cuộc chậm rãi cúi người xuống, nhặt miếng bánh táo lên, ngay khoảnh khắc đó nàng đã thấy được vẻ hả hê trong mắt Trương Thu Hoa.
Tiện nhân! Đỗ Thu Nương thầm mắng một tiếng, rồi chạy nhanh như chớp tới trước mặt Trương Thu Hoa, trét miếng bánh táo lên đầu nàng ta. Trương Thu Hoa lập tức nhếch nhác như một tên ăn mày. Đỗ Thu Nương vẫn chưa dừng tay, thể hiện thuần thục phong cách hung hãn mạnh mẽ như khi đánh nhau lúc nhỏ, vừa nắm lấy tóc Trương Thu Hoa, vừa nhặt con dao nhỏ lên, tuy không dám đâm bị thương người, nhưng đã rạch không ít nhát trên y phục của nàng ta.
“Có kẻ giết người!” Trương Thu Hoa cả kinh, lập tức kêu to. Nhưng mấy nha hoàn bên ngoài đình lại như không hề nghe thấy gì hết, thậm chí còn lủi ra xa hơn.
“Nếu ta chết, ta cũng sẽ kéo các ngươi chôn theo!” Trương Thu Hoa thấy vậy mắng to. Lúc này, mấy nha hoàn kia thấy tình thế quả thật không ổn mới chạy vào kéo Đỗ Thu Nương ra.
Đỗ Thu Nương nhân lúc hỗn loạn, thúc cùi chỏ liên tiếp mấy cái vào bụng Trương Thu Hoa rồi mới chịu tách ra. Trông nàng cũng rất nhếch nhác, mặt bị móng tay Trương Thu Hoa cào rướm máu mấy đường dài.
Hai người nhìn nhau đằng đằng sát khí, đều tóc tai bù xù, y phục xốc xếch, có điều trên đầu Trương Thu Hoa còn thêm một khối bánh táo, tởm đến mức cả chó cũng ghét bỏ nàng ta.
“Đỗ Thu Nương, ta thề, không giết chết tên ngu nhà ngươi thì ta không phải họ Trương nữa!” Rốt cuộc Trương Thu Hoa cũng lộ ra bản chất thật.
“Trương Thu Hoa, ngươi chỉ là một thị thiếp mà cũng dám lớn lối như vậy? Tướng công ta vô tội, nhân chứng vật chứng đều có hết, nếu bị chết oan, sau này tra ra, thì Huyện thái gia sẽ là kẻ đầu tiên bị lôi ra chém đầu! Ngươi cho rằng lúc đó ngươi vẫn sống sung sướng được? Giết chết Phạm Trường An? Vậy ngươi hãy tự xem lại mình có bao nhiêu trọng lượng trước đi! Hừ, không biết xấu hổ! Đồ tiểu thiếp thấp hèn!” Đỗ Thu Nương giận điên lên chửi. diư,ễn.đàn.lê,qcuý/đơ.ôn Đời trước bị Trương Thu Hoa và Trương Quân Bảo hại thảm, chẳng lẽ đời này còn để bị chèn ép tiếp? Mơ đi! Nàng không tin Trường An sẽ chết sớm như vậy, Tôn đạo sĩ đã nói rồi, Trường An nhà nàng có tướng sống thọ đến trăm tuổi! Mà nếu mệnh hắn ngắn thật thì nàng sẽ tự sát theo hắn đi đầu thai, hai người đi chung thì đường xuống suối vàng sẽ không sợ cô đơn!
Đỗ Thu Nương ném con dao nhỏ xuống đất, sải bước đi ra khỏi đình, ai ngờ đi chẳng bao xa thì Trương Thu Hoa đã đuổi kịp vung dao đâm nàng sau lưng. Đỗ Thu Nương vội nghiêng người tránh, rồi đá trả một cái lên bụng Trương Thu Hoa. Nàng ta bị đẩy lui về sau, lảo đảo không ngừng được. Bọn nha hoàn vốn đã đuổi theo tới, nghe tiếng hô cứu mạng của Trương Thu Hoa lại lập tức né xa ra, trơ mắt nhìn nàng ta rớt xuống sông.
“Cứu! Cứu ta!” Nước lạnh thấu xương, Trương Thu Hoa vừa rớt xuống song uống ngay mấy ngụm nước.
Bọn nha hoàn đứng trên bờ nhìn nhau hồi lâu mới có một người lên tiếng, “Còn đứng đó làm gì, mau cứu người lên thôi!”
“A…..” Đỗ Thu Nương mơ hồ cảm thấy tay mình bị thương, nhìn lại, quả nhiên trên tay nàng có một vết rách khá to, máu đang chảy ra từ đó không ngừng.
Đằng xa, có một luồng bụi bốc lên bốc mịt, đang hướng về phía này, hình như là một đoàn người ngựa đang chạy gấp tới.
Đỗ Thu Nương híp mắt nhìn một hồi, cảm giác hơi choáng váng, thầm nghĩ: mới nhỏ mấy giọt máu đã thấy chóng mặt?
Đoàn người ngựa kia càng ngày càng gần.
Đỗ Thu Nương mơ hồ thấy bóng dáng Phạm Trường An, có điều đầu nàng đang ngày càng mơ hồ. Cuối cùng, nàng không trụ nổi, nghiêng người té xuống đất.
Từ đoàn người kia, có một người vội vàng nhảy xuống lưng ngựa chạy tới đỡ lấy Đỗ Thu Nương
Tất nhiên, người đó chính là Phạm Trường An đã lâu không gặp. Hắn lo lắng gọi to, “Thu Nương, Thu Nương!”
Dưới ánh nến lờ mờ, Huyện thái gia nơm nớp lo sợ ngồi trên công đường, bên dưới là mấy tiểu nha hoàn đang quỳ. Một nha hoàn run run nói, “Trương….. Trương di nương vốn lệnh cho nô tỳ bôi hạc đỉnh hồng lên dao, nô tỳ thấy vẻ mặt Trương di nương hung ác như muốn giết người nên sợ hãi lén đổi hạc đỉnh hồng thành…. Thành thuốc mê. Nô tỳ bị oan! Lão gia…..”
Huyện thái gia càng nghe, vẻ mặt càng tối thêm. Người ngồi sau bình phong đang cho lão một áp lực vô hình.
Huyện thái gia lập tức hỏi, “Trương thị, ngươi có gì để biện minh không?”
Trương Thu Hoa mới được vớt lên từ dưới sông, đang khoác một cái mền run rẩy, thấy sắc mặt Huyệ thái gia nghiêm trọng, bèn quỳ hô: “Lão gia, thiếp thân bị oan! Thiếp thân chỉ hẹn tỷ muội cũ ra ôn lại chuyện, nào ngờ vừa nói mấy câu không hợp ý nàng ta đã muốn dùng dao chém thiếp thân, lại đá thiếp thân xuống nước…….. Tiện tỳ, sao ngươi phải hại ta?!”
“Trương di nương nói láo! Rõ ràng là Trương di nương buộc nữ nhân kia phải tự chặt hai ngón tay, rồi ba quỳ chín lạy tới trước cửa huyện nha, muốn giết chết người ta!”
Huyện thái gia cảm thấy sau lưng càng ngày càng lạnh, bàn tay cầm kinh mộc đường cũng càng ngày càng run dữ dội, rốt cuộc để rớt kinh mộc đường, khiến nó lăn lông lốc xuống dưới công đường.
Lúc này, người ngồi sau tấm bình phong bỗng bước ra, nhẹ nhàng nhặt khối kinh mộc đường lên, đứng trước mặt Huyện thái gia, nói “Nếu cả một cái kinh mộc đường ngươi cũng cầm không nổi thì hẳn là cũng đội không nổi cái mũ chuồn trên đầu kia đâu, không bằng để ta giúp ngươi xử vụ này cho!”
Người bước ra là Tuần phủ Kiến Châu, Trương Bác Hưng.
Trương Bác Hưng xoay người, híp mắt nhìn Trương Thu Hoa, nói “Trương thị, ngươi có biết tội giết người theo luật sẽ bị chém đầu không?”
Trương Thu Hoa co quắp người lại, suy nghĩ duy nhất trong đầu lúc này là: Phạm lão phu nhân núp sao tấm bình phong với Trương Bác Hưng, rốt cuộc là thần thánh phương nào?