Đỗ Thu Nương lập tức tịch thu toàn bộ số bạc còn lại của Phạm Trường An, sau thấy vẻ mặt tội nghiệp của hắn, mới cho lại hai lượng bạc, “Chàng cứ có bạc là bắt đầu mua lung tung, không bằng để dành mua đất cho rồi!” Nói xong, nàng ngâm nga một khúc hát, vui vẻ trèo lên giường đi ngủ. Phạm Trường An nhìn túi tiền trống rỗng, tự thấy hắn thật thảm: rốt cuộc chỉ còn lại hai lượng bạc.
Nương tử nhà hắn sao lại chấp nhất với việc kiếm tiền, mua đất như vậy chứ?
Lúc thực hiện nghĩa vụ ‘tạo người’, Đỗ Thu Nương ôm Phạm Trường An làm nũng, “Trường An, chúng ta sinh một đứa đi! Trong thôn, mấy nữ nhân bằng tuổi ta đã có hài tử lớn hết cả rồi. Hơn nữa, hài tử đầu của Nhược Mai mới được hai tuổi, hôm nay Nhược Mai lại cho ta biết, muội ấy có nữa rồi…. Ta…. Ta cũng muốn có hài tử….”
Phạm Trường An tất nhiên vui mừng còn không kịp, vội nói, “Vậy, ta sẽ cố gắng hơn nữa…. Đến lúc đó nàng đừng có mà đá ta xuống giường đó!”
“Chàng còn dám một đêm giày vò ta bảy tám lượt khiến ta ngủ không ngon xem ta có đá chàng xuống hay không!” Đỗ Thu Nương đáp.
Phạm Trường An xòe bàn tay ra, nghiêm túc tính tính một hồi, rồi mới nói, “Nếu nàng có thai, chẳng phải ta sẽ không được ăn ‘thịt’ những mười tháng? Vậy thì giờ ta phải bắt đầu lấy ăn bù trước mới được!”
“Ta không thể liều mạng cho chàng ăn bù được!” Đỗ Thu Nương nói xong, muốn đá Phạm Trường An một cái, nhưng hắn đã nhanh chóng nắm lấy chân nàng bắt đầu giở trò lưu manh.
Lúc sắp giao nộp vũ khí, Phạm Trường An nhớ lời dặn của Đỗ Thu Nương, cố ý nâng hông nàng lên một chút, để dễ có thai hơn.
Qua mấy ngày, Phạm Trường An bắt đầu dọn dẹp thư phòng, cất hết sách vở đi. Hắn nói thẳng với Đỗ Thu Nương đã đồng ý với nhạc phụ về sau không tham gia khoa cử nữa, nói được thì phải làm được. Nàng khuyên thế nào hắn cũng không nghe, cãi, “Chúng ta cứ sống bình thường qua ngày thế này không phải rất tốt sao, cần gì phải đi thi làm quan chứ!”
Nghe xong ý tưởng của Đỗ Thu Nương, Phạm Trường An biết thời gian qua nhất định nàng đã luôn sống trong lo lắng hãi hùng. Nàng không nói rõ, nhưng hẳn là hi vọng hắn có thể ở lại thôn An Bình, mà dù không phải thôn An Bình thì cũng là ở bên cạnh nàng. Tựa như rất nhiều năm trước, tổ mẫu dẫn hắn tới thôn An Bình, chỉ vào căn nhà này nói với hắn: về sau đây sẽ là nhà của chúng ta. Nay Đỗ Thu Nương dự định như vậy, cũng là muốn nói cho hắn biết: đây là nhà của chúng ta, chúng ta sẽ khiến nó tốt dần lên từng ngày.
Tâm tình hốt hoảng đó, hắn rất hiểu rất rõ. Cho nên dù nàng có nói gì, hắn cũng không chịu đi thi nữa, muốn dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, chỉ cần có nàng là hắn đã thấy đủ rồi.
Đỗ Thu Nương hết cách, đành đi tìm Phạm lão thái thái giúp đỡ, ai ngờ Phạm lão thái thái vừa nhàn nhã uống trà vừa nói, “Không thi thì không thi, cứ nghe Trường An đi!”
Ai da, tổ tôn hai người thật là!
Đỗ Thu Nương đành xem như Phạm Trường An đang nghỉ ngơi một khoảng thời gian, phần vì nàng cũng bận chuẩn bị sắm sửa đón tết đến, bận đến mức không có thời gian mà lo nghĩ nhiều.
Đêm giao thừa, Đỗ Thu Nương có ý mời Lâm Nguyên Tu đến nhà ăn bữa cơm sum vầy, Phạm Trường An lại lắc đầu nói, “Biểu cữu sẽ không tới đâu!”
Đỗ Thu Nương khó hiểu, quấn Phạm Trường An bắt hắn nói nguyên nhân. Phạm Trường An bị ép quá đành kể lại đại khái.
Năm đó Lâm Nguyên Tu và mẫu thân Phạm Trường An là thanh mai trúc mã, nào ngờ giữa chừng xuất hiện phụ thân Phạm Trường An, mỹ kiều nương thành thân, tân lang lại không phải Lâm Nguyên Tu. Lâm Nguyên Tu bèn thề, cuộc đời này sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với người họ Phạm. Trước lúc lâm chung, mẫu thân Phạm Trường An đã gọi Lâm Nguyên Tu một tiếng ‘ca’, nên Lâm Nguyên Tu mới nhất thời nhiệt tình tiếp nhận ‘cục nợ’ Phạm Trường An, nhưng vẫn không chịu ở chung với hắn.
“Ta có vẻ ngoài khá giống phụ thân ta.” Phạm Trường An nói.
“Hèn gì!” Đỗ Thu Nương thở dài, thầm nghĩ: mỗi lần Lâm Nguyên Tu thấy Phạm Trường An đều hận không thể nhét hắn vào bụng mẫu thân hắn để sinh lại, thì ra là do nguyên nhân này.
Đây là lần đầu tiên Phạm Trường An nhắc tới phụ thân hắn, Đỗ Thu Nương đang muốn hỏi tiếp thì Phạm lão thái thái đã kêu Phạm Trường An tới nhà Lâm Nguyên Tu một chuyến, nói bà lại phát bệnh, để lừa Lâm Nguyên Tu tới.
Bốn người quây quần bên nhau, vui vẻ ăn tối đón giao thừa. Phạm lão thái thái híp mắt nhìn tôn tử tôn tức đang nói nói cười cười, thầm nghĩ: không gì có thể sánh bằng cả nhà có thể sum vầy náo nhiệt thế này.
Tết Nguyên Tiêu, Phạm Trường An quyết định dẫn lên Thu Nương đến trấn trên xem hoa đăng. Hắn mặc một chiếc áo bông màu xanh ngọc do chính tay nàng làm, nhìn rất phấn chấn, khi xuyên qua đám đông, luôn có mấy cô nương, ma ma dán mắt lên người hắn, khiến Đỗ Thu Nương vừa kiêu ngạo vừa ghen tức: nhìn cái gì đó, đây là nam nhân của ta!
Suốt đường đi, thỉnh thoảng Đỗ Thu Nương lại trừng những nữ nhân nhìn trộm Phạm Trường An. Hắn thấy vậy, càng thêm đắc ý trong lòng. Bình thường nàng luôn hô tới quát lui với hắn, thỉnh thoảng cũng phải để cho nàng biết, hắn là một nam nhân tốt, được yêu thích ha ha.
Có điều, chuyện thế này tuyệt đối không thể làm quá. Phạm Trường An siết chặt nắm tay nhớ lại hai cái bàn giặt mới toanh ở nhà, bèn cau mày buồn bực nói, “Thu Nương, nàng xem, sao mấy cô nương kia cứ nhìn ta hoài vậy….” Cảm xúc tức giận cũng phải đắn đo thật tốt, nếu không, nàng nổi giận thật, lại giận chó đánh mèo với hắn.
Ai ngờ, hắn vừa dứt lời, nàng đã liếc hắn một cái, chỉ vào cách đó không xa, nói, “Đằng kia có một thiếu gia đang ngoắc ta kìa!”
Hả?
Phạm Trường An lập tức xoay người nhìn lại, quả nhiên là tiểu tử Lý Nhiên đang ngoắc bọn họ! Hắn nở nụ cười tươi rói quả thật khiến người ta thấy chói cả mắt.
Nhìn y phục của Lý Nhiên kìa, hừ, hắn cũng mặc màu xanh ngọc?!
Lý Nhiên bỗng cảm thấy lạnh cả sống lưng một cách khó hiểu, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương, xong kéo hai người vào quán tràn ngồi xuống. Hắn uống xong một ly trà nóng rồi mới nói khẽ với hai người, “Nhị cữu của ta nói, đã kết án cho vụ gian lận trong thi cử kia rồi!”
Sau khi Phạm Trường An thoát khỏi mớ lùm xùm đó, thì hai người không biết tin gì về vụ này nữa, nay nghe cuối cùng đã kết án, bèn vội hỏi Lý Nhiên kết quả. Lý Nhiên thở dài nói “Còn có thể thế nào! Chủ khảo, phó chủ khảo, và toàn bộ giám thị, giám khảo gì đều bị xử trảm ngay lập tức. Mấy thí sinh đậu Cử nhân đều bị tước công danh, nhẹ thì bị đem đi thị chúng ba tháng, đánh một trăm trượng rồi đày ra biên cương, nặng thì trực tiếp xử trảm. Huynh còn nhớ tên mập chúng ta gặp ở Túy Tiên Lâu ngày đó không? Nhà hắn xem như có của cải nhưng giờ bị tịch thu gia sản hết rồi. Đúng là dù có phú quý cách mấy cũng không thoát được!”
Kết quả này cũng không khác mấy so với trí nhớ của Đỗ Thu Nương. Năm ấy, những thí sinh dính líu trong vụ án đó, không chết cũng tàn, những người còn sống đều là sống không bằng chết.
“Còn.... Trương Nguyên Bảo thì sao?” Đỗ Thu Nương cố gắng bình ổn giọng mình, hỏi.
“Trương Nguyên Bảo có lẽ là không có kết cục tử tế được, bởi vì hắn đã đậu Cử nhân….” Lý Nhiên nghĩ một chút rồi nói. Nghe vậy, tảng đá vô hình đè nặng trong lòng Đỗ Thu Nương cuối cùng cũng rơi xuống.
Mỗi khi Phạm Trường An và Lý Nhiên nhớ tới cánh cổng trường thi ngày đó, đều rùng mình cảm thấy nó thật giống cánh cửa nối liền với địa ngục, một đi không trở lại. Vụ này là vụ án lớn của cả nước, liên lụy rộng khắp, nên Đỗ Thu Nương cũng không muốn bàn luận gì về nó nữa, bèn kéo Phạm Trường An đi nhìn đèn lồng trên phố.
Hai người chơi cho đã rồi mới chịu về. Đỗ Thu Nương vừa vào cửa đã lập tức ngây người, nghĩ: nam tử râu ria xồm xoàm ngồi kia không phải Trương Bác Hưng thì còn có thể là ai?
Trương Bác Hưng thấy Phạm Trường An về cũng không buông cái chén trong tay xuống, vừa và cơm vừa trách móc, “Lão hoàng đế đúng là không phải người! Tết đến, lão ở trong phòng ấm ôm mỹ nhân, lại bắt ta đi làm mấy chuyện giết người đốt nhà, khiến ta không thể an ổn ăn cho xong mấy ngày tết được. Đệ nhìn xem, vì gấp tới chỗ đệ ăn một miếng cơm mà ta phải bôn ba cả hai ngày đường chứ ít gì!”
“Ngươi…… Ngươi tới làm gì?” Phạm Trường An chỉ thẳng vào mặt Trương Bác Hưng trừng mắt nói “Mau lăn ra ngoài đi!”
“Đừng mà! Ta thật sự cố ý chạy tới để ăn tết với đệ đó!” Trương Bác Hưng lùa vội mấy lùa cho hết chén cơm, rồi đặt cái chén xuống, nói với Đỗ Thu Nương, “Đệ muội, ta đã ăn sạch cơm trong nồi rồi, nhà còn mì không? Cho ta một tô đi, ta thật sự đói tới mức sắp chết luôn rồi đó!”
Lúc này, mặt của Trương Bác Hưng bỗng trở nên cực kỳ giống mặt Phạm Trường An lúc giả đáng thương, khiến người ta không cách nào chống cự được. Đỗ Thu Nương vội vàng quẳng đồ xuống đi nấu cho Trương Bác Hưng một tô mì.
Đỗ Thu Nương vừa nấu mì, vừa nhớ tới những lời Phạm Trường An đã nói với nàng về Trương Bác Hưng. Phụ thân Trương Bác Hưng là cữu cữu của Phạm Trường An. Phụ mẫu Trương Bác Hưng đều đã mất từ khi hắn còn nhỏ. Mẫu thân Phạm Trường An thấy thương cháu, bèn nhận Trương Bác Hưng về nuôi. Trương Bác Hưng tuy xem như ăn nhờ ở đậu từ nhỏ nhưng vẫn có thể hình thành tính cách sáng sủa như vậy quả thật là nhờ công ơn to lớn của mẫu thân Phạm Trường An hết. Sau lại, cuộc sống của hắn càng ngày càng thuận lợi, cuối cùng trở thành vị Tuần phủ trẻ nhất của cả Đại Tề.
“Giỏi thật.” Đỗ Thu Nương nói nhỏ. Nàng đang định vớt mì ra khỏi nồi nước sôi thì một chiếc đũa bị rớt xuống đất. Nàng vừa ngồi xổm xuống nhặt đũa lên, bỗng trong đầu hiện ra một ít ký ức khiến nàng sững người giữ nguyên luôn tư thế đó.
“Trương Bác Hưng….” Nhân vật gần như truyền kỳ này có phải là thiếu niên thiên tài, Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất Đại Tề mà Trương Nguyên Bảo đã từng nhắc tới ở đời trước không?
‘Thiếu niên này rất có bản lĩnh, trên điện Kim Loan hắn dám một mình lớn tiếng lên án mười điểm còn yếu kém trong chính sách trị quốc của đương kim thánh thượng, còn trực tiếp chống đối với Tả thừa tướng, khiến bá quan văn võ có mặt hôm đó đều bị dọa sợ, không một ai dám thở mạnh, chỉ sợ hoàng thượng giận chó đánh mèo. Dn'miễn.đàn.lê.quý,đưlôn Không ngờ hoàng thượng lại vỗ đùi cười to, nói hắn có gan làm chuyện lớn, tính tình lại kiên định, rất tốt. Được hoàng thượng chính miệng khen ngợi, có thể không thăng tiến thật nhanh sao?’
Lúc Trương Bác Hưng đến Kiến Châu làm Tuần phủ, Trương Nguyên Bảo còn từng mơ hồ đề cập tới nguyên nhân chủ yếu là vì Trương Bác Hưng là người không sợ chết, lại cương trực công chính, dám giết hết những con trùng đang đục khoét miếng thịt béo ‘Kiến Châu’ nên mới được hoàng thượng chọn. Lúc ấy nàng còn cười cười hì hì, nói giỡn, “Sao cùng là họ Trương mà số phận của hai người khác nhau dữ vậy?”
Lúc ấy, Trương Nguyên Bảo đã lập tức nổi giận đùng đùng quát, “Một phụ nhân cả ngày chỉ ở trong nhà như nàng thì biết cái gì! Hắn tuy là cô nhi nhưng lại có núi dựa cực lớn! Nếu ta được như hắn thì ta cũng sẽ thăng tiến nhanh như vậy thôi!”
‘Núi dựa cực lớn’ kia…. Chẳng lẽ là phụ thân của Trường An? Hay mẫu thân của Trường An còn có tỷ muội nào đó được gả cho nhà phú quý?
Trong lòng Đỗ Thu Nương đã mơ hồ có đáp án: người này hẳn là vị phụ thân hiếm nghe nhắc tới của Trường An.
Rốt cuộc công công của nàng thần thánh phương nào?
Về phần Trương Bác Hưng, hắn là Tuần phủ Kiến Châu, vì sao nhiều năm qua không thấy đến tìm Trường An? Chỉ khi Trường An bị đe dọa tới tính mạng mới xuất hiện?
Tôn lão đạo từng bí mật nói với nàng, tương lai Trường An sẽ là rồng trong đám người, nhưng đời trước nàng chưa từng nghe Trương Nguyên Bảo nhắc tới một người nào có tên là ‘Phạm Trường An’.
Đời trước, sau khi nàng để lỡ mất hắn, những năm sau đó, rốt cuộc hắn đã trải qua chuyện gì?
Trong đầu Đỗ Thu Nương đầy những nghi vấn chưa có câu trả lời. Nàng hốt hoảng bưng tô mì lên, đang muốn vén rèm bước vào phòng, chợt nghe Trương Nguyên Bảo nói nhỏ, “…. Vừa nhìn mặt tên thư sinh kia là ta đã không ưa rồi, trông cứ gian gian thế nào ấy, bèn tra thử lai lịch của hắn. Nhờ vậy mới biết hắn cùng thôn với đệ. Lần thi Hương này, chín mươi tám người đậu Cử nhân thì đã có tới chín mươi bảy người gặp nạn, chỉ còn một mình hắn là vẫn tự do khỏe mạnh, đệ có biết vì sao không?”
Đỗ Thu Nương cả kinh, suýt nữa làm rơi tô mì xuống đất. Thư sinh có khuôn mặt gian gian trong miệng Trương Bác Hưng chẳng lẽ là…. Trương Nguyên Bảo?
Lúc Đỗ Thu Nương tỉnh dậy, không biết đã là giờ nào ngày nào, chỉ thấy có ánh mặt trời chiếu vào phòng, bên cạnh là Phạm Trường An đang nằm sấp ở đầu giường. Trên mặt hắn ngổn ngang vết cào, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, ngủ với vẻ mặt rất bình yên.
Đỗ Thu Nương bỗng cảm thấy an tâm lạ thường, cứ nằm nghiêng nhìn Phạm Trường An thật lâu, sau đó càng ngày càng nhích lại gần hắn, hôn lên trán hắn một cái, thấy chưa đủ, lại tiếp tục hôn dọc xuống mũi đến môi.
Đỗ Thu Nương nhận thấy cơ thể Phạm Trường An hơi cứng ngắc, lông mi khẽ run, nhưng vẫn không chịu mở mắt, bèn nghiến răng nói, “Còn giả bộ ngủ nữa ta sẽ đá văng chàng ra ngoài đó!”
Phạm Trường An lập tức mở mắt ra, nở nụ cười, ôm lấy Đỗ Thu Nương, lật người đè nàng xuống, tỉ mỉ hôn lên mặt nàng, hồi lâu sau mới chịu buông ra, tựa đầu vào cổ nàng, ấm ức nói, “Nương tử, ta nhớ nàng muốn chết, còn nàng vừa gặp lại đã nghĩ tới chuyện đá bay ta!”
“Ai bảo chàng không đứng đắn!” Đỗ Thu Nương ôm đầu Phạm Trường An đẩy ra, nói, “Đi một vòng cho ta xem có còn là một Phạm ngốc tử hoàn chỉnh không! Nếu thiếu miếng thịt nào, ta sẽ lập tức đi cắt một miếng tương tự trên người Trương Thu Hoa bù lại cho chàng! Còn nữa, mặt mũi chàng thế này là sao đây?”
“À,” Phạm Trường An đứng dậy nhảy nhảy mấy cái, lại xoay hai vòng, rồi đưa sát mặt tới cho Đỗ Thu Nương nhìn, nói, “Thu Nương, ta không thích nữ nhân kia tí nào, không muốn bất cứ thứ gì của nàng ta dính trên người ta! Nàng ta rất hung ác! Tới nhà giam hạch họe ta, ta chỉ nói một câu đại loại là dáng dấp nàng ta không bằng nàng thôi, nàng ta đã đùng đùng nổi giận dùng móng tay cào cấu ta…….”
“Chàng nói Trương Thu Hoa? Chàng để cho nàng ta cào chàng?! Không biết cào lại hả?”
“Đâu có! Lúc nàng ta cào cấu, ta đã lập tức bắt lấy hai tay nàng ta trói thật chặt, rồi cột vào cây cột trong phòng giam rồi! Sao ta có thể để mình bị thiệt chứ!” Phạm Trường An vội giải thích.
“Được, rất tốt!” Đỗ Thu Nương vỗ vỗ đầu Phạm Trường An, lại hôn một cái lên trán hắn một cái, xem như phần thưởng.
Phạm Trường An mơ hồ nhớ ra hình như lúc đó Trương Thu Hoa ôm con chó lông trắng của nàng ta theo, cũng vỗ đầu và hôn nó một cái y chang thế này. Hắn bỗng thấy thật ấm ức, hừ, hắn không muốn bị đối xử giống như một con chó!
Đỗ Thu Nương vừa nói vừa kéo y phục của Phạm Trường An lên, kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không. Phạm Trường An vội né tránh nói, “Đều là chút thương ngoài da thôi, Lâm đại phu đã bôi thuốc cho ta rồi, chẳng có gì nghiêm trọng đâu!”
Đỗ Thu Nương không thèm nghe, vẫn nhất quyết kéo y phục hắn lên xem cho kỹ. Khi nàng thấy rõ mấy vết thương trên người hắn, bỗng cảm giác đau đến từng sợi tóc, nhưng biết hắn sợ nàng khổ sở, đành cố nén nước mắt không cho nó chảy ra.
Một hồi sau, Đỗ Thu Nương bỗng nhớ ra hỏi, “Trường An, chàng lấy cái gì trói hai tay Trương Thu Hoa vậy?”
“Thì là…. Dây thắt lưng của nàng ta……”
“Cái gì??”
Đỗ Thu Nương lập tức đập gối vào đầu Phạm Trường An, vừa chọc tay vào ngực hắn, vừa tức giận nói, “Phạm Trường An, sao chàng dám cởi dây thắt lưng của Trương Thu Hoa chứ? Chàng học được cái thói lưu manh đó từ lúc nào? Chàng chỉ có thể cởi thắt lưng của ta, thê tử duy nhất của chàng thôi!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương ngơ người. dơmiễn.đàn/lê,qu=,ý,đ;ôn Còn Phạm Trường An thì cười gian, lập tức nhào tới nắm lấy dây thắt lưng của Đỗ Thu Nương…..
Trong phòng đang náo loạn tưng bừng, ngoài cửa, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái nhìn nhau cười. Câu cuối của Đỗ Thu Nương cao vút lên, Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái không muốn nghe cũng phải nghe.
Trương Bác Hưng chậc lưỡi nghĩ thầm: tiểu nương tử mạnh mẽ như vậy, Phạm Trường An làm cách nà trấn áp được đây?
Phạm lão thái thái cười cười, gõ cửa phòng kêu, “Thu Nương, Trường An?”
Tiếng cười đùa trong phong lập tức im bặt, sau đó là một hồi thu dọn rối ren.
Trương Bác Hưng và Phạm lão thái thái đứng yên bên ngoài chờ.
Cửa phòng mở ra, Đỗ Thu Nương trợn to mắt nhìn Phạm lão thái thái, sau đó ôm lấy tay bà, kích động hô, “Tổ mẫu đã về rồi!”
Trương Bác Hưng bị gạt ở một bên, biết điều đứng yên sờ sờ mũi không lên tiếng, liếc Phạm Trường An một cái.
Lúc này, Lâm Nguyên Tu chậm rãi đi tới, nói với Phạm Trường An, “An ca nhi, con nên giới thiệu Thu Nương với Trương tuần phủ đi!”
“Trương…… Tuần phủ?” Đỗ Thu Nương ngạc nhiên nhìn nam nhân có đôi mắt phượng đa tình, với khuôn mặt như thiếu niên và một dung mạo còn đẹp hơn nữ nhân ở bên cạnh. Người này….. là vị Tuần phủ trẻ nhất Đại Tề, Trương Bác Hưng?
Trương Bác Hưng sờ sờ mũi, cười hì hì nói, “Biểu đệ muội kêu ta biểu ca là được rồi!”
“Biểu……. Biểu ca?!” Đỗ Thu Nương kinh ngạc hỏi lại.
Không, không hợp lý! Nàng thầm lặp đi lặp lại như vậy, nhưng khi thấy Phạm lão thái thái thì cười còn Phạm Trường An lại có vẻ xem thường, rốt cuộc không thể không thừa nhận đó là sự thật.
Có biểu ca là Tuần phủ đại nhân, một núi dựa bự như vậy Trường An lại không biết dựa vào, để Trương Thu Hoa hành hạ, tên ngốc này thật là! Đáng lẽ phải đắc chí đi rêu rao khắp nơi mới phải chứ! Đỗ Thu Nương nhìn vết thương trên mặt Phạm Trường An, không cam lòng nghĩ.
Mãi sau này Đỗ Thu Nương mới biết, ngày đó, Phạm lão thái thái đang ở kinh thành chữa bệnh, biết tin ở Kiến Châu xảy ra án gian lận trong thi cử, bèn lập tức giục ngựa không ngừng chạy về Kiến Châu năn nỉ Trương Bác Hưng đi cứu Phạm Trường An, nhờ vậy Phạm Trường An mới tới kịp lúc nàng ngã xuống.
“An ca nhi, đệ phải cảm tạ ta đi!” Trương Bác Hưng đắc ý nói, “Trương thị kia có âm mưu thâm độc, Huyện thái gia lại ngu xuẩn tham lam. Nếu ta đến chậm một bước, chắc chắn đệ đã bị hắn định tội rồi! Hắn đã nhận hối lộ của một thí sinh khác, dự tính sẽ giả đệ là tên kia, cho đệ chịu tội thay, muốn chém muốn giết gì đều là đệ, còn tên kia vẫn tự do như cũ.”
“Ai cần huynh tới cứu chứ……” Phạm Trường An quay ngoắt đầu đi.
“Hừ, tiểu tử này! Chỉ mỗi việc lúc đệ năm tuổi ta tuột quần đệ ném xuống sông một lần thôi, có đáng để bị ghi hận tới tận bây giờ không?” Trương Bác Hưng vỗ bàn, ra vẻ muốn đứng lên, “Nhiều năm không gặp, đệ không thể nhớ những chuyện ta đối tốt với đệ sao? Tiểu tử này, khi còn bé mập mạp đáng yêu biết bao nhiêu, giờ lại biến thành kẻ chuyên gây rắc rối cho người khác!” Trương Bác Hưng vừa nói vừa chỉ tay vào Phạm Trường An. Phạm Trường An trừng mắt, hất mạnh tay Trương Bác Hưng ra.
Trương Bác Hưng kêu đau một tiếng, thấy Phạm Trường An định đánh nữa, lập tức chắp tay xin tha, “Đừng đánh, đừng đánh! Đệ còn đánh nữa ta sẽ đi méc tội đệ với di nương đó!”
Phạm Trường An tức giận, đứng lên nói, “Suốt ngày chỉ biết méc méc! Coi chừng mẫu thân ta sẽ đến tìm huynh lúc nửa đêm phạt huynh viết một bài văn dài cả ngàn chữ đó!”
Hai người một xướng một họa, cực kỳ giống hai đứa nhỏ cãi nhau. Đỗ Thu Nương nhìn đến há hốc miệng. Phạm lão thái thái thì có vẻ như đã quen rồi không thèm quan tâm nữa, giơ tay lên nói, “Mau ngồi xuống hết cho ta!”
Lúc này hai người mới chịu ngồi xuống đàng hoàng.
Tăng lão gia biết Trương tuần phủ và nhà họ Phạm có quan hệ thân thích thì đã nghĩ cách giữ cả nhà họ Phạm ở lại thêm mấy ngày.
Đỗ Thu Nương nghĩ Phạm lão thái thái bôn ba chạy gấp về hẳn là rất mệt mỏi, lại thêm Lâm Nguyên Tu cũng đề nghị ở lại nghỉ ngơi thêm, nên nàng đồng ý luôn.
Đỗ Thu Nương vẫn bị Trương Thu Hoa ám ảnh, lúc mê mang hình như bên tai nàng có tiếng khóc lóc của nàng ta, thậm chí còn cảm thấy hình như có lúc Trương Thu Hoa ở rất gần nàng. Nàng hỏi Phạm Trường An thì hắn chỉ ấp úng nói chắc là nàng mơ thôi.
Rất lâu sau đó, Đỗ Thu Nương mới từ miệng Lý Nhiên biết được, ngày đó Trương Thu Hoa bị bắt tại trận giết người chưa thành, Trương Bác Hưng giao nàng ta cho Huyện thái gia tự mình xử lý. Huyện thái gia dắt díu phu nhân và Trương Thu Hoa tới cửa Tăng phủ nhận tội. di,ễn.đàn/lê,qơmuý,đ/.ôn Nàng ta bị chặt mất hai ngón tay, mặt mũi cũng không còn lành lặn, ba quỳ chín lạy thẳng đến trước giường nàng, khóc lóc kể lể cả đường, bộ dáng hết sức dọa người. Chỉ tiếc nàng ta không thể kiên trì tới cuối cùng, lúc ngã quỵ trước giường nàng thì nảy ra ý niệm hại người, đang định ra tay thì bị Phạm Trường An đá bay ra cửa. Lúc này Trương Thu Hoa mới lộ nguyên hình, mắng to Đỗ Thu Nương là khắc tinh của nàng ta, lại lên án Huyện thái gia hung tàn, vì muốn phủi sạch quan hệ mà chặt đứt hai ngón tay của nàng ta, còn tố cáo luôn việc Huyện thái gia nhận hối lộ. Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị Huyện thái gia cho người lôi đi, với lý do là nàng ta kích động quá độ mà hóa điên.
Từ đó, không ai thấy Trương Thu Hoa ta đâu nữa.
Sau khi Huyện thái gia bị xử chém và tịch thu gia sản, có lần Đỗ Nhược Mai về thăm nhà tình cờ kể lại, vào ngày Huyện thái gia bị tịch thu gia sản, Trương Thu Hoa đã từ phòng chứa củi chuồn êm ra ngoài, ai ngờ sơ ý rớt xuống giếng, ca ca của nàng ta đã đi nha môn nhận xác. Nghe nói là trông rất thê thảm, cả người trương phình lên, đến mức không nhận rõ khuôn mặt nữa.
Người làm ác tự có trời phạt.
Đỗ Thu Nương nghe xong, chỉ thở dài một tiếng, nghiệt duyên giữa nàng và Trương Thu Hoa xem như chấm dứt, chỉ hi vọng kiếp sau sau nữa sẽ không phải gặp lại nàng ta.
Lý Nhiên vẫn không dám tin Phạm Trường An lại có thân thích làm cao như vậy, Tăng lão gia liếc hắn một cái, vỗ ót hắn nói, “Tiểu tử ngốc, con gặp được quý nhân rồi!”
Lý Nhiên xòe mười ngón tay ra đếm những lần đã bắt nạt Phạm Trường An trong mấy năm qua, cuối cùng đau khổ phát hiện, dù có cộng thêm hai chân nữa cũng chưa chắc đếm hết!
Vì vậy, mấy ngày nay, Đỗ Thu Nương cứ thấy Lý Nhiên ở trong sân tới tới lui lui, lúc thì nhướng mày nhìn Phạm Trường An và Trương Bác Hưng, lúc lại cắm đầu cắm cổ thở dài. Bên cạnh đó, Phạm Trường An và Trương Bác Hưng hễ rảnh rỗi là trình diễn tiết mục ‘huynh đệ đại chiến’, khiến nàng cảm thấy cuộc sống hàng ngày cực kỳ náo nhiệt.
Qua mấy ngày, Trương Bác Hưng đã hết rảnh rang được nữa, bởi vì án gian lận trong thi cử càng càng đào sâu càng lòi ra dính líu tới rất nhiều người, hắn phải trở về Kiến Châu xử lý. Tước khi đi, Trương Bác Hưng lén đưa cho Phạm Trường An một cái túi lớn, Phạm Trường An muốn từ chối cũng không được.
Trương Bác Hưng vừa đi, Phạm lão thái thái cũng kêu Đỗ Thu Nương thu thập đồ đạc về lại thôn An Bình.
Cả nhà họ Đỗ rất kích động, vội vàng chuẩn bị nào lá bưởi, nào chậu than gì đó đầy đủ hết. Đỗ lão hán còn tự mình đứng canh bắt Phạm Trường An làm đầy đủ hết mới được bước vào cửa. Sau đó Đỗ lão hán lại nói với Phạm lão thái thái mời cả nhà sang ăn cơm.
Đỗ lão hán uống một hớp rượu, vỗ bàn nói, “Ta đã nói nữ tế của ta là đứa có phúc mà! Không vào đi thi nhưng lại giữ được mạng thì còn gì tốt hơn nữa chứ? Trường An, về sau con đừng thi cử gì nữa, cứ lo làm ăn yên phận sống qua ngày là được rồi!”
Phạm Trường An nhìn Đỗ Thu Nương một cái, rồi gật đầu nói, “Dạ, nghe phụ thân!”
Từ lúc Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương thành thân, hắn cực ít kêu Đỗ lão hán là ‘phụ thân’, gặp mặt luôn chỉ cúi chào chứ không lên tiếng, một tiếng ‘phụ thân’ này khiến Đỗ lão hán cực vừa lòng, kéo hắn uống thêm mấy ly, ngay cả ba Kim Ngân Đồng Bảo cũng được phép uống rượu chúc mừng Phạm Trường An sống sót sau nạn lớn.
Lý thị trộm nói nhỏ với Đỗ Thu Nương, “Chắc con không biết, mấy ngày con đi phụ thân con đều ngủ không ngon, trong mơ còn la hét kêu tên Trường An, thật sự rất lo lắng cho hai đứa. Nghe thôn bên nói Triệu cử nhân kia bị đưa đi Kiến Chấu rồi, người nhà hắn tới đó thăm, thấy hắn bị đánh tới mức cả người không còn một chỗ nào là lành lặn….. Ta nghe xong cũng không dám nói cho phụ thân con, sợ lão lại lo lắng hơn!”
“Nhị nương, nữ nhi biết mà!” Đỗ Thu Nương cười, nắm tay Lý thị nói. Nàng nhìn sang thấy mặt Phạm Trường An đỏ ửng vì rượu, cũng vui lây, bất giác cảm thấy cứ sống thế này cũng không tệ, chỉ là mỗi khi nhớ tới Trương Bác Hưng nàng lại có chút không cam.
Từ nhà Đỗ lão hán về, hai người tắm nước nóng xong, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn hẳn. Phạm Trường An mấy ngày rồi chưa chạm tới Đỗ Thu Nương, đã rục rịch cả buổi, chờ đến lúc lên giường, hắn lập tức tự mình bới sạch sẽ, chờ nàng vừa nằm xuống đã vươn tay cởi dây thắt lưng của nàng, còn hết sức nghiêm túc giải thích, “Là do chính miệng nàng nói, nàng là nương tử của ta, ta chỉ có thể tháo dây thắt lưng của nàng!”
“Hừ, không bằng không cớ, ai nói mấy lời đó chứ!” Đỗ Thu Nương chối. Phạm Trường An cãi lại, “Thu Nương, nàng nói chuyện không giữ lời gì hết! Chính miệng nàng đã nói chứ ai!”
“Ta đã nói đó thì sao?” Đỗ Thu Nương cười thầm, rúc hai chân vào giữa đùi Phạm Trường An, “A, thật là thoải mái! Vẫn là chỗ này của chàng ấm nhất!”
Đỗ Thu Nương vốn thể hư, đến mùa đông là tay chân lại lạnh ngắt như nước đóng băng, mùa hè nàng còn ngại người Phạm Trường An Nóng, chứ cứ vào thu là bắt đầu xem hắn như lò sưởi, lấy thân thể hắn sưởi ấm cho hai chân nàng.
Tất nhiên Phạm Trường An sẽ không để bụng mấy chuyện này, còn vươn tay chà chân Đỗ Thu Nương cho nóng lên, bĩu môi nói, “Trường An làm lò sưởi cho Thu Nương dùng, Thu Nương phải có gì đó thưởng cho Trường An chứ!”
Đỗ Thu Nương bèn bẹp một cái lên miệng Phạm Trường An, vùi đầu trong ngực hắn, lại cọ cọ vào hai viên nho nho nhỏ trên ngực hắn. Khi hắn muốn động thì nàng lại không chịu, đẩy hắn ra nói, “Chàng đang bị thương, muốn vết thương nứt ra hả?”
Phạm Trường An vờ đáng thương nói, “Ta đã nửa tháng không được nghe mùi ‘thịt’ rồi…. Nàng nhìn ‘tiểu Trường An’ xem, nó bắt đầu không thoải mái rồi đó!”
Nói xong, Phạm Trường An bèn đưa tay Đỗ Thu Nương ấn xuống chỗ đó của hắn. Nàng bèn thừa cơ nắm chỗ đó thật chặ. Hắn rên một tiếng, nhìn nàng chằm chằm. Đỗ Thu Nương cười nói “Cho chàng chừa cái tật không đứng đắn! Sao? Đau à?”
Phạm Trường An đỏ mặt nói nhỏ, “Đau, nhưng cũng rất thoải mái. Tay nàng trơn trơn, nắm như vậy ta rất thích. Thu Nương…. Nàng…. Nàng động động một chút đi….”
Nghe xong, Đỗ Thu Nương nhất thời cảm thấy thứ đang nắm nóng bỏng tay, lập tức muốn buông ra.
Đỗ Thu Nương đã từng nghe tiểu muội thảo luận về mấy chuyện trên giường này, nhưng là người bảo thủ, nàng vốn luôn có tâm lý kháng cự với mấy việc đó, càng thêm không có kinh nghiệm thực tế gì. Đêm thành thân, Phạm Trường An mang về bản Xuân cung đồ kia, nàng xấu hổ chỉ nhìn lướt qua một lượt, nhớ mang máng trong đó hình như cũng có nói tới việc này.
Chẳng lẽ Phạm Trường An lại lén xem quyển Xuân cung đồ kia?
Phạm Trường An thấy Đỗ Thu Nương muốn buông bèn đè tay nàng lại, uất ức nói, “Thu Nương, suýt tí nữa là ta đã chết ở trong ngục rồi! Trong đó rất đáng sợ, mỗi ngày ta đều phải tự tưởng tượng ra hình bóng nàng mới có thể có tiếp tục sống. Người ta thường nói, nạn lớn không chết tất có phúc cuối đời, trên người ta bị thương, nàng lại không cho ta động…… Nàng, muốn ta chết sao?!”
Giọng Phạm Trường An cực kỳ đáng thương, Đỗ Thu Nương cứ nghĩ là hắn sắp khóc tới nơi, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ tinh ranh. Có điều, cho dù biết hắ lại dùng chiêu cũ, nhưng nàng vẫn không chống cự nổi.
Phạm Trường An vùi đầu vào cổ nàng, cọ tới cọ lui, mấy cọng râu mới nhú chưa kịp cạo của hắn khiến nàng thấy rất nhột.
Đỗ Thu Nương quyết định liều luôn.
Người ta thường nói ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, hai người lại là tìm được đường sống trong chỗ chết, thật ra Đỗ Thu Nương cũng rất muốn làm chuyện đó, nhưng nàng lo vết thương trên người Phạm Trường An mới vừa khép lại, sợ hắn lại làm rách nên mới không cho, nay bị hắn trêu chọc như vậy, bỗng nhiên cũng cảm thấy nhộn nhạo cả người.
“Thu Nương….” Phạm Trường An kêu nhỏ, bắt đầu thổi hơi bên tai nàng.
“Vô lại……” Đỗ Thu Nương nghiến răng mắng, rồi nhắm mắt, run rẩy vươn tay nắm lấy chỗ đó của Phạm Trường An, nói, “Vậy, chàng đừng động, để tự ta….”