Các năm trước, thi Hương luôn là các tỉnh các châu tự chấm tự chọn thí sinh đậu, nhưng sau vụ án ở Kiến Châu, nhằm tránh xảy ra chuyện tương tự triều đình quyết định sau khi các tỉnh các châu yết bảng xong, phải gởi các bài được chọn về kinh thành cho Lễ bộ kiểm tra lại xem trong số những người đậu có ai chép bài của nhau hay, văn vẻ không hợp không.
Vốn Phạm Trường An đã đạt Giải Nguyên ở kinh thành, nhưng trong lúc kiểm tra bài lại lòi ra một chuyện hết sức phiền phức.
Thi Hương tổng cộng ba phần, phần đầu là khảo sát năng lực hiểu biết về lịch sử của thí sinh, Phạm Trường An tham gia biên soạn ‘Sử ký Đại tề’ tất nhiên học được không ít kiến thức về lịch sử, dễ dàng đối phó với loại đề này. Điều không ngờ là ở Kiến Châu lại có một bài thi được Giải Nguyên cũng giống bài Phạm Trường An như đúc từ chữ viết đến tư tưởng, văn phong có một không hai của hắn.
Nếu không do thái tử đặt hai bài thi ở trước mặt cho Phạm Trường An tự xem, Phạm Trường An cũng không thể tin, trên đời lại có chuyện trùng hợp tới mức đó. Lúc này nhờ thái tử đứng ra bảo đảm, mới đè chuyện này xuống được, vốn thái tử muốn tới Kiến Châu gọi vị Giải Nguyên kia về kinh hỏi cho rõ ràng, nhưng người còn chưa phái đi, thì vị thí sinh kia có lẽ là do vô cùng phấn khích khi biết đậu Giải Nguyên đã trầm mê tửu sắc mấy ngày liên tục, rốt cuộc đột tử trong nhà, biến thành chết không có đối chứng.
Chuyện tuy không ảnh hưởng đến Giải Nguyên của Phạm Trường An, nhưng vẫn khiến hắn không vui về kể cho Đỗ Thu Nương nghe xem như chuyện thần kì. Nghe xong, tuy ngoài mặt Đỗ Thu Nương vẫn thản nhiên như không, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo sợ không yên.
Đời trước Trương Nguyên Bảo đậu Cử nhân, nhà họ Trương mặc dù không phải rất giàu có, cũng đã mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm. Trước khi thi Hội, rất nhiều thôn dân tới tặng quà nịnh bợ. Phạm Trường An đậu Giải Nguyên cũng có rất nhiều người đưa thiệp xin gặp, nhưng mục đích lại là để thấy mặt Phạm thừa tướng. Vì vậy hắn lấy cớ muốn chuyên tâm ôn thi Hội, từ chối hết.
Phạm Trường An vui vẻ không phải đi xã giao. Đỗ Thu Nương lại khổ vì phải theo Lý thị đi giao lưu với các phu nhân quyền quý, mỗi lần nghe chúc mừng lại phải cười hàm súc, không được quá lố cũng không được quá yếu ớt. Lý thị tuy rất hài lòng với biểu hiện của Đỗ Thu Nương, nhưng nàng lại cảm thấy mình mệt sắp chết rồi.
Một ngày kia Đỗ Thu Nương lấy cớ đi thăm Phạm lão thái thái để trốn trước khi khách khứa tới.
“An ca nhi cưới được con đúng là phúc đức mấy đời của nó!” Sắc mặt Phạm lão thái thái hồng hào hơn xưa nhiều, biết Phạm Trường An đậu Giải Nguyên, vui mừng nói, “Phu nhân biết An ca nhi có tiền đồ như vậy cũng có thể mỉm cười dưới suối vàng. Giờ hai đứa sinh một hài tử béo tròn nữa thì bà lão ta dù phải chết sớm vài năm cũng thấy đáng!”
Câu này đã đâm trúng vào chỗ đau nhức trong lòng Đỗ Thu Nương. Nàng đã cố ý tìm Lâm Nguyên Tu hỏi cách cho dễ có thai, nào ngờ Lâm Nguyên Tu nói nàng lúc nhỏ từng rơi xuống nước, thể chất thiên về hàn, e rằng hơi khó thụ thai.
Đỗ Thu Nương tuy biết kinh nguyệt của nàng không đều, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới việc thụ thai, nhưng nghe chính miệng Lâm Nguyên Tu nói vẫn khiến nàng vô cùng đau khổ. Tuy Phạm Trường An không để ý lắm, nhưng ‘bất hiếu có ba việc, trong đó nặng nhất là tội không có hài tử nối dòng’. Đời trước cũng vì chuyện nàng không có hài tử mà bị mẫu thân Trương Nguyên Bảo ghét bỏ, đời này….
Đỗ Thu Nương thở dài một hơi, trên đường về luôn thất thần. Hôm nay nàng ra ngoài bằng kiệu trong phủ, cỗ kiệu lắc lư cả đường khiến nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đến khi nàng tỉnh lại, xung quanh an tĩnh một cách lạ thường. Nàng cả kinh, vội vén rèm kiệu lên xem thử.
“Lúc trước ta cứ luôn thắc mắc sao đột nhiên nàng lại chán ghét ta như vậy.” Trương Nguyên Bảo chậm rãi xoay người đối diện với Đỗ Thu Nương, nói.
“Trương Nguyên Bảo ngươi muốn làm gì?” Đỗ Thu Nương cả kinh quát, không thấy kiệu phu đâu nữa, trong ngôi nhà hoang vắng chỉ có hắn và nàng. Nàng nhìn lướt xung quanh một vòng, xác định đây là một nơi rất lạ nàng chưa tới bao giờ. Chỗ này hẳn là đã lâu không có ai ở, mới được dọn dẹp lại gần đây thôi.
Trương Nguyên Bảo mỉm cười, ngồi xuống ghế tiếp tục tự biên tự diễn, “Ta nhớ lúc trước nàng rất thích ta, từ lúc nào nàng bắt đầu chán ghét ta vậy? Là sau khi bị rơi xuống nước đúng không?”
Đỗ Thu Nương nhìn Trương Nguyên Bảo với ánh mắt lạnh lùng, không đáp. Nàng nhìn về phía cửa chính thì thấy nó đã bị đóng chặt, trên then cửa còn có một một vòng xích sắt vừa nặng vừa dày.
“Nghe nói có người sau khi rơi xuống nước bỗng gặp được kỳ tích gì đó....” Trương Nguyên Bảo nhìn Đỗ Thu Nương, cười như không cười nói, “Muốn chạy? Không có cửa đâu! Bốn phía đều là tường cao ước gấp đôi nàng, trừ phi nàng biết bay bằng không đừng hòng ra được. Ta khuyên nàng hãy mau từ bỏ cái suy nghĩ vô ích đó đi!”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Đỗ Thu Nương nghe Trương Nguyên Bảo nói ra hai chữ ‘kỳ tích’ đã bắt đầu có dự cảm không lành. Trong tay nàng không có vật gì có thể làm vũ khí công kích hắn. di',ễn.đàn/lê,qơ,uý,đ',ôn Nàng nhìn tường vây, lại nhìn cổng chính, dần dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ: nếu Trương Nguyên Bảo đã nói không thể chạy, vậy thì nàng sẽ tiết kiệm sức tính đường khác vậy.
Trên mặt Trương Nguyên Bảo thoáng qua chút kinh ngạc có lẽ vì thấy Đỗ Thu Nương trấn tĩnh quá nhanh, sau đó cười khẽ nói, “Đúng là Đỗ Thu Nương có khác!”
“Ta sẽ xem đây là lời khen!” Đỗ Thu Nương giễu cợt nói.
“Đúng, ta đang khen nàng mà!” Trương Nguyên Bảo cười nói, “Chỉ sợ sau khi nghe ta nói xong, nàng sẽ không cười nổi nữa!” Trương Nguyên Bảo vươn tay muốn bóp cằm của Đỗ Thu Nương, lại bị nàng trừng một cái.
“Sao ta lại thích một nữ nhân đanh đá như nàng chứ, thật là kỳ lạ!” Trương Nguyên Bảo đứng lên, tiện tay ném một cuốn sổ lên đầu Đỗ Thu Nương, “Nàng tự xem đi!”
Đỗ Thu Nương không biết trong đó viết gì, có điều chắc chắn cũng chẳng tốt lành gì, bèn phủi đầu nói, “Ta không biết chữ.”
“Không biết chữ? Nương tử của cử nhân lại không biết chữ?” Trương Nguyên Bảo cười châm biếm, cầm cuốn sổ lên, lật ra một tờ, đặt trước mặt Đỗ Thu Nương, đọc từng chữ, “Mồng một tháng giêng, Kiến Nguyên năm ba mươi sáu, thôn An Bình, trấn Trường Bình, Kiến Châu, Đỗ thị, thê tử của Trương cử nhân bắt gian tại giường kế mẫu và trượng phu thông dâm, trong lúc phẫn hận đã dùng kéo lấy tính mạng hai người, sau đó bi phẫn tự sát trước cửa nhà.” Hắn lật lại đằng trước mấy tờ, thì thầm, “Kiến Nguyên năm ba mươi, Ung Châu có nạn châu chấu, dân chúng bị đói, nạn dân tràn vào Ích Châu như nước.”
“Kiến Nguyên năm ba mươi mốt, mùng chín tháng mười, giờ Thìn, một trấn nhỏ ở Vĩnh Ninh, phía nam Kiến Châu xảy ra động đất, chết một trăm hai mươi tám người, gây tổn thất nghiêm trọng về người và của.”
“Kiến Nguyên năm ba mươi hai……”
“Kiến Nguyên năm ba mươi ba……”
Trương Nguyên Bảo cứ đọc hết trang này sang trang khác, cuối cùng Đỗ Thu Nương chịu hết nổi, đập mạnh một cái xuống bàn, Trương Nguyên Bảo mới thôi. Hắn cười nói, “Ta nói rồi, nàng sẽ không cười nổi nữa đâu!”
“Ngươi đọc cho ta nghe mấy thứ này có ý gì?” Đỗ Thu Nương biết lúc này nhất định sắc mặt của nàng cực kỳ khó coi, nhưng nàng ghét nhất là bộ dạng đắc ý kiêu ngạo của Trương Nguyên Bảo, nên phải cắt lời hắn. Một ý nghĩ mơ hồ bỗng xuất hiện trong đầu nàng, nhưng rất nhanh đã bị nàng phủ nhận: không thể nào! Trương Nguyên Bảo không phải là người sống lại như nàng, nếu không, giờ này hắn đã không chỉ có bộ dáng thế này. Có điều, nếu không phải sống lại như nàng, sao hắn lại biết nhiều như vậy?
Hồi sau, Trương Nguyên Bảo chuyển đề tài, “Trước khi thi Hương, ta vẫn luôn nghĩ Phạm Trường An cưới được nàng là do hắn gặp may, không, không đúng, là hắn cưới nàng xong mới bắt đầu gặp may! Không chỉ trở nên thông minh, còn thuận lợi đủ đường, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió. Hôm thi Hương, nàng bỗng nhiên té xỉu trước cổng trường thi, ta đã thấy là lạ…. Cũng nhờ vậy mà tên ngốc nhà nàng mới giữ được một mạng, còn ta, nàng cho rằng ta sẽ chết chắc rồi?”
Trương Nguyên Bảo cười một tiếng, thì thầm bên tai Đỗ Thu Nương, “Ta không chết, nàng rất thất vọng đúng không? Nương tử!”
Đỗ Thu Nương rùng mình một cái, bỗng nhiên thấy buồn nôn, vội né người ra, tay cũng phát run, hận không thể lập tức bóp chết Trương Nguyên Bảo. Nhưng nàng còn chưa kịp nhúc nhích thì Trương Nguyên Bảo đã tát một cái thật mạnh lên mặt nàng. Nàng mất khống chế, lập tức ngã xuống đất.
Trương Nguyên Bảo nói tiếp, “Đời trước ta chết vô cùng thê thảm, ngươi nghĩ đời này ta cũng sẽ bị ngươi hại chết dễ dàng như vậy? Trời không diệt ta, cho ta gặp được một thư sinh bị sét đánh trúng, chết đi sống lại. Chính hắn nói cho ta biết những chuyện này, nhờ đó ta mới biết Đỗ Thu Nương ngươi chính là thê tử của ta ở kiếp trước! Ta bắt quàng Tả thừa tướng, dụ dỗ thư sinh kia viết ra tất cả những gì hắn nhớ được. Vậy là đủ để Trương Nguyên Bảo ta huy hoàng cả đời rồi. Chỉ tiếc thư sinh kia không ngoan ngoãn nghe lời, đòi đi thi Hương gì đó, quan trọng là chép bài của ai không chép, lại đi chép bài của Phạm Trường An….”
Thư sinh kia hẳn là do Trương Nguyên Bảo giết chết…. Đỗ Thu Nương bỗng cảm thấy lạnh lẽo cả người. dipmễn.đàư.n.lê,qum/ý/đưôn Trương Nguyên Bảo vừa cười vừa ngồi xổm xuống, nhìn nàng nói, “Thu Nương, nàng có bản lĩnh khiến Phạm Trường An đậu Giải Nguyên, còn viết được nhiều tác phẩm hay như vậy, giúp hắn ngày càng nổi danh, hẳn là vì nàng biết rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai đúng không? Tên thư sinh kia muốn lừa ta nuôi hắn ăn uống thỏa thê, nên luôn nói lấp la lấp lửng giấu đầu giấu đuôi. Chúng ta lại khác, một ngày phu thê trăm ngày tình nghĩa, mấy hôm nay ta luôn nằm mơ, mơ thấy nàng, thấy đời trước chúng ta là một đôi phu thê hết sức ân ái. Giờ nàng đã là nhi tức của thừa tướng, muốn cái gì có cái đó…. Nể tình phu thê, nàng phải giúp ta một tay chứ, đúng không?”
Lúc này Trương Nguyên Bảo khát vọng biết trước chuyện tương lai đến mức điên cuồng. Đôi mắt hắn sắc bén như mắt sói, nhìn Đỗ Thu Nương như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Hắn cho rằng những thành quả Phạm Trường An đạt được đều nhờ vào nàng? Đỗ Thu Nương vừa buồn cười vừa cảm thấy tự hào. Trương Nguyên Bảo nhờ thư sinh kia mà biết trước chuyện tương lai, nhưng thành quả đạt được lại không bằng một góc của Phạm Trường An, cho nên hắn không điên cuồng, không phục mới lạ!
Chứng tỏ biết trước tương lai đâu phải là tất cả, cuối cùng vẫn phải dựa vào năng lực của bản thân là chính.
Đột nhiên Trương Nguyên Bảo đảo mắt hai cái, quỳ rạp xuống trước mặt Đỗ Thu Nương.
Phạm Trường An phải trải qua bao khó khăn mới ăn được ‘thịt’, nhưng tốt xấu gì cũng đã vào bụng rồi, hơn nữa còn hết sức vui vẻ. Cứ nhớ lại hình ảnh chủ động của Đỗ Thu Nương tối qua là hắn lại cười không ngậm được miệng.
Trương Bác Hưng vạn năm vẫn chưa tìm được tức phụ bắt quả tang Phạm Trường An khóe miệng hàm xuân cười vô cùng ngu ngốc thì càng quyết tâm sẽ không cưới thê tử. Trương Bác Hưng vô tình thấy dấu bị xiết trên tay Phạm Trường An, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, bèn trêu chọc Phạm Trường An, “Đệ đó, lúc nào cũng bạo lực với ta, xem ta là cục bông mà tha hồ nhồi nặn, giờ đối mặt với thê tử lại không dám đứng thẳng sống lưng vậy!”
Phạm Trường An liếc Trương Bác Hưng với vẻ như đang nhìn một kẻ ngu hồi lâu mới bỏ đi, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt: nếu hắn dám hung với Thu Nương dù chỉ một xíu thôi, thì sau đó có thể sẽ phải quỳ bàn giặt mấy ngày chứ chẳng chơi! Hơn nữa, lão bà cưới về là để thương yêu, kẻ độc thân như Trương Bác Hưng làm sao hiểu được chút vui thú nơi phòng ngủ. Cho dù là bị ngược đãi, hắn cũng vui vẻ chịu đựng!
Mấy ngày sau, rốt cuộc Phạm Trọng Lương đã có thể xuống giường. Lúc Phạm Trường An đến thăm, Phạm Trọng Lương nhìn hắn hồi lâu mới hỏi thăm về việc học. Phạm Trường An chỉ nói không có hứng thú với công danh, bản thân lại không phải người ham học. Phạm Trọng Lương lập tức giận tới mức cầm băng ghế ném lên người Phạm Trường An. Phạm Trường An cũng không né để mặc cho băng ghế đập vào. Phạm Trọng Lương thấy dáng vẻ thà chết không theo của hắn, càng thấy ngứa mắt hơn, bèn đá một cái lên người hắn….
Mấy người ở ngoài đều nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng không một ai dám bước vào can. Hồi lâu sau Diêu thị mới run rẩy nói, “Phụ thân mới vừa tỉnh lại, nổi giận chỉ sợ lại hại thân. Hơn nữa, phụ thân luôn ra tay không phân nặng nhẹ, lỡ đâu đại ca bị….”
Đỗ Thu Nương nghe vậy, hốt hoảng nghĩ: hai người này, khuôn mặt thì y hệt mà sao tính tình khác nhau dữ! Phạm thừa tướng lớn tuổi rồi còn hay nổi nóng, vài ba câu không hợp đã động tay động chân…. Nàng đang lo cho Phạm Trường An, thì cửa phòng đột nhiên mở ra, Phạm thừa tướng bước ra trước, nổi giận đùng đùng, trên trán có vết thương nhẹ, còn Phạm Trường An thì mặt đổ máu, vẻ mặt ấm ức.
Đỗ Thu Nương lén trách Phạm Trường An, “Sao chàng lại đánh phụ thân chàng?”
Phạm Trường An bĩu môi nói, “Ai đánh lão chứ! Toàn là lão đánh ta không! Vết thương kia là do lão đột nhiên váng đầu, tự vấp té chớ bộ!”
Tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, nhưng rốt cuộc Phạm Trường An vẫn để tâm suy nghĩ về lời Phạm thừa tướng đã nói.
Phạm Trọng Lương tuy nổi tiếng phong lưu, nhưng tính luôn cả Phạm Trường An, nhi tử tổng cộng chỉ có ba, còn lại đều là nữ nhi.
Phạm Tử Ngọc bẩm sinh đã yếu ớt lắm bệnh, cố lắm cũng chỉ có thể giữ gìn cái đã có chứ không phát triển được gì thêm, hiện tại tình hình triều chính phức tạp, lỡ một ngày Phạm Trọng Lương đi thật, Phạm Tử Ngọc có thể chống đỡ Phạm phủ nhất thời, chứ sức khỏe Phạm Tử Ngọc không cho phép hắn chống lâu được. Còn một thứ tử do Bát di nương sinh, năm nay mới bảy tám tuổi, còn chưa thuộc hết mấy cuốn sách vỡ lòng chứ nói gì tới việc chống đỡ cả một gia tộc.
Tính đi tính lại chỉ còn mỗi Phạm Trường An.
Phạm Trường An ngồi nhìn Đỗ Thu Nương ngủ, suy nghĩ suốt một đêm, đến sáng hôm sau, quyết định đồng ý tới Quốc Tử Giám học.
Quốc Tử Giám của Đại Tề chỉ có hoàng thân quốc thích và huynh đệ tôn tử các công thần từ tam phẩm trở lên mới được vào học. Phạm Trường An giải thích cho Đỗ Thu Nương nghe xong, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, nói, “Tuyệt quá! Những người được vào Quốc Tử Giám học đều là bảo bối trong nhà hết đúng không?”
Phạm Trường An cảm thấy Đỗ Thu Nương như vậy rất đáng yêu, sờ sờ đầu nàng nói, “Đúng, Phạm Trường An cũng là bảo bối trong nhà!”
Phạm Trường An còn tưởng ít nhất phụ thân sẽ kêu Phạm Tử Ngọc dẫn hắn đi, nào ngờ phụ thân chỉ đưa cho hắn một phong thư, kêu giao cho Từ Văn Nguyên, hiệu trưởng Quốc Tử Giám, còn lại chẳng nói gì thêm.
Từ Văn Nguyên nhận thư xong, cũng không dặn dò gì, chỉ kêu người dẫn Phạm Trường An lên lớp. di',ễn.đàn/lê,qu; ý,đ:ôn Lúc này tiên sinh đang giải bài, Phạm Trường An bước vào, hiển nhiên bị cả lớp học nhìn chằm chằm với ánh mắt hoặc soi mói hoặc tìm tòi, thầm mắng: phụ thân thật độc ác! Muốn hắn chơi nổi để sớm bị cô lập sao?
Bên này Phạm Trường An tương lai mờ mịt, bên kia Đỗ Thu Nương cũng đang hoảng loạn không yên.
Sáng sớm, Lý thị đã dẫn dàn nữ nhân nhà họ Phạm tới Hộ Quốc Tự cầu nguyện. Từ lúc tới kinh thành đến này, Đỗ Thu Nương vẫn chưa bước chân ra khỏi cổng lớn Phạm phủ, nay có dịp ra ngoài tất nhiên là rất vui lòng đi chung.
Đến Hộ Quốc Tự mọi người đều tản ra tự đi cầu nguyện. Diêu thị và Đỗ Thu Nương quyết định đến trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát cầu hài tử, thành tâm cúng bái.
Đời trước, đến lúc chết nàng vẫn chưa có hài tử, có lẽ vì vậy nên quan hệ giữa nàng và mẫu thân Trương Nguyên Bảo vẫn luôn không hòa thuận, sau ngẫm lại, đó có lẽ cũng là ý trời, có hài tử ngược lại sẽ khiến nàng phải suy nghĩ kỹ hơn trước khi lựa chọn giết người rồi tự sát, không có gì vướng bận lại tốt hơn. Nhưng đời này thì khác, nàng muốn có hài tử của nàng và Trường An.
Diêu thị thấy Đỗ Thu Nương đầy thành ý, lúc hai người đi dạo trong vườn thì trêu ghẹo, “Phụ mẫu muốn ôm tôn tử tới mức bạc cả đầu rồi, đại ca đại tẩu phải dốc sức hơn nữa mới được đó!”
Đỗ Thu Nương nghe vậy, đỏ mặt, hồi lâu mới ngập ngừng nói, “Muội và nhị đệ thành thân lâu rồi, nên trông cậy vào hai người thì đúng hơn!” Nói xong Đỗ Thu Nương mới phát hiện mình lỡ lời, Phạm Tử Ngọc sống nhờ thuốc từ nhỏ, cả đại phu cũng kết luận muốn có hài tử e rằng phải xem ý trời.
Đỗ Thu Nương thấy Diêu thị buồn hẳn thì rất lúng túng, thầm nghĩ: vừa mới ra khỏi cửa đã có chuyện không vui, không biết có phải là điềm báo chẳng lành hay không đây! Nàng suy nghĩ miên man thì đột nhiên Diêu thị kéo tay nàng đi gấp hẳn. diễn.đàn.Nàng kinh hãi chưa kịp phản ứng thì đã thấy một nam tử trẻ tuổi tiến lên chào hỏi, hẳn là người quen của Diêu thị, vì vừa tới đã hô, “Nhu Nhi!”
Nếu là người sống ở kinh thành nhiều năm hẳn đã từng nghe nói về giai thoại tình yêu của Tần Viễn, đại công tử nhà Tả thừa tướng và Diêu Nhu Nhi, nhị tiểu thư nhà Diêu học sĩ. Diêu nhị tiểu thư vốn là thứ nữ, nên hai người bị Tả thừa tướng ngăn cản, Tần Viễn bất đắc dĩ phải cưới người khác, Diêu Nhu Nhi lại đành gả cho con ma bệnh Phạm Tử Ngọc của nhà họ Phạm. Chuyện này truyền tới truyền lui qua miệng mọi người đã sớm tam sao thất bản, duy một mình Diêu Nhu Nhi biết là từ đầu tới cuối chỉ có một mình Tần Viễn tự mình dây dưa, chứ không hề có chuyện hai người yêu nhau thắm thiết gì hết.
Đỗ Thu Nương tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng thấy người nọ gọi thẳng tên riêng của Diêu thị, mắt lại nhìn chằm chằm như ruồi thấy mật không chịu dời đi thì kinh hãi nghĩ thầm: tình huống này nếu để người khác thấy sẽ có hậu quả kinh khủng biết bao nhiêu!
Không riêng gì Đỗ Thu Nương, cả Diêu thị cũng cực kì phiền não khi đụng phải tên đáng ghét này, bèn vội vàng giải thích với Đỗ Thu Nương, “Đây là đại công tử nhà Tần thừa tướng.” Nói xong lập tức khom người chào, kéo Đỗ Thu Nương đi.
Tần Viễn háo sắc thành thói, tuy đã cưới thê sinh tử, nhưng đúng như người ta thường nói ‘nữ nhân không tới được tay mới là nữ nhân tốt nhất’, vẫn luôn tơ tưởng Diêu thị không tha. Nay Tấn Viễn gặp lại Diêu Nhu Nhi, cảm thấy Diêu Nhu Nhi còn quyến rũ hơn lúc là khuê nữ nhiều, hận không thể kéo vào lòng mà thỏa sức chà đạp. Nhưng có Đỗ Thu Nương đứng bên cạnh, hắn không dám làm càn, đành giả bộ lịch sự cười nói, “Nhu Nhi chớ vội! Ta nghe nói gần đây Hữu thừa tướng không được khỏe, nên muốn hỏi thăm một chút, không biết hiện tại Hữu thừa tướng thế nào rồi?”
Đỗ Thu Nương cảm giác lòng bàn tay Diêu Nhu Nhi càng ngày càng lạnh, người còn khẽ run, bèn ngăn trước mặt Diêu Nhu Nhi, lạnh lùng nói với Tần Viễn, “Không nhọc công tử quan tâm, phụ thân ta đã khỏe lên rồi! Ngài đây là đại công tử nhà Tần thừa tướng, hẳn biết rất rõ lễ nghĩa, đệ muội ta đã gả cho người, theo lễ ngài phải gọi là Phạm thiếu nãi nãi mới đúng! Lúc nãy nghe ngài gọi như vậy, không nhờ đệ muội ta nhanh miệng nhắc nhở thì ta đã cho ngài là tên du côn du đãng gì đó muốn quấy rối phải gọi người tới đánh đuổi ra ngoài rồi đó!”
Đỗ Thu Nương nghĩ lung lắm mới nói xong một câu dài dòng văn hoa như vậy, nếu là ở An Bình, nàng sẽ chửi thẳng luôn là: đồ nam nhân không biết xấu hổ! Có biết cái gì là lễ nghĩa không mà dám kêu thẳng tên của nữ nhân đã có trượng phu? Nương nó, ngươi muốn hãm hại ai đó?!
Dù sao người này cũng có thân phận không thấp, da mặt Diêu thị lại mỏng, Đỗ Thu Nương chỉ có thể giả bộ lịch sự mắng một câu, hơn nữa còn uyển chuyển nhắc nhở, xung quanh có người nhà nàng để hắn biết khó mà lui.
Đỗ Thu Nương nói xong, thấy Tần Viễn còn muốn nói gì đó, bèn hung hăng liếc hắn một cái, rồi kéo Diêu Nhu Nhi bỏ đi. Hai người đi một đoạn không xa thì gặp Lý thị. Lý thị thấy hai người có vẻ vội vàng, bèn hỏi Diêu thị, “Hai đứa sao vậy?”
“Vừa rồi tụi con đụng phải một con chuột cống trong vườn, nên đệ muội bị dọa sợ!” Đỗ Thu Nương cướp lời nói, lại ầm thầm nhéo tay Diêu thị ra hiệu. Diêu thị biết ý, cúi đầu lên tiếng đống ý.
Hai người xem như không có việc gì hết, bình thường đi theo Lý thị tới khu lắc sâm giải quẻ. diễ],n.đàn/lê,q;muý,đôn Lý thị lắc được một quẻ sâm cực tốt, gia đình bình an hoặc có việc vui thì rất vui mừng, quyên thêm chút tiền nhang đèn, kể cả bọn nha hoàn đi theo cũng được thêm một ít tiền thưởng.
Đoàn người tới vui vẻ, về càng vui hơn, riêng Đỗ Thu Nương, vừa ra khỏi cổng tự thì không may vấp phải một cục đá bên đường, suýt nữa té chỏng vó.
“Tướng xấu muốn chết!”
Đỗ Thu Nương ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy rõ khuôn mặt của kẻ chắn đường, bỗng cảm giác lạnh cả người như bị dội nguyên chậu nước đá vào người ngay trong ngày đông giá rét.
Trương Nguyên Bảo đang đứng trước mặt Đỗ Thu Nương, khóe miệng treo nụ cười giễu cợt như có như không, từ trên cao nhìn xuống nàng vẫn đang trong tư thế quỳ một chân. Bên cạnh hắn là Tần Viễn, mặt cũng có vẻ khinh bỉ giống hệt Trương Nguyên Bảo, người vừa mở miệng châm chọc nàng là Tần Viễn.
“Ta rất thích tư thế chó gặm bùn này của ngươi!” Trương Nguyên Bảo nói, rồi vươn tay ra vẻ muốn đỡ Đỗ Thu Nương đứng lên.
“Cút đi!” Đỗ Thu Nương mắng, thầm nghĩ: đúng là oan gia ngõ hẹp! Trương Nguyên Bảo không bỏ đi, còn cười lạnh nói, “Đã lâu không gặp, Đỗ Thu Nương!”
Từ sau lúc đó, Đỗ Thu Nương vẫn luôn suy nghĩ về ánh mắt kia của Trương Nguyên Bảo, không phải tức giận, không phải lạnh lùng, cũng không phải hận mà là tràn đầy hưng phấn, giống như ánh mắt của một con sói đói khi xác định được con mồi.
Sự hưng phấn khiến người ta phải rùng mình…. Ánh mắt đó khiến nàng rất khó hiểu. Cho tới khi Đỗ Thu Nương lấy lại tinh thần thì nàng đã có mặt trong nhà.
“Giờ Trương Nguyên Bảo đã là nghĩa tử của Tả thừa tướng, rất nhiều chuyện xấu của Tả thừa tướng đều do hắn ra tay!” Trương Bác Hưng vì vẫn chưa hết ngày nghỉ nên rảnh rỗi suốt cả ngày, hay tin Đỗ Thu Nương bị ngã bèn chạy tới thăm.
“Ta nghe nói lúc trước hắn và Trường An có xích mích, đệ muội hãy khuyên Trường An chớ đối đầu trực tiếp với hắn! Tên này rất tà đạo!” Trương Bác Hưng cau mày nói, “Ta mới biết chỉ cách đây mấy ngày là những người phạm tội trong vụ gian lận ở Kiến Châu kia đều là bằng hữu tốt của hắn, phần danh sách tội phạm kia cũng do hắn tự tay viết ra. Việc hắn bán bằng hữu tốt của của hắn cũng không có gì kỳ lạ, quan trọng là….” Trương Bác Hưng ngừng một chút, rồi hạ giọng nói, “Đệ muội biết không, trong đó có cả thúc thúc ruột đường huynh đường đệ của hắn nữa!”
Đỗ Thu Nương nghe vậy sững sờ. Trương Bác Hưng lại hưng phấn nói tiếp, “Tên này không nhận thân thích, làm việc độc ác, biết cái nào nên giữ cái nào nên bỏ. Hơn nữa, Tả thừa tướng cho hắn đi theo Tần Viễn. Tần Viễn xem hắn như một con chó, hễ tí là không đánh thì chửi, nhưng hắn vẫn nhẫn nhục được. Có thể hung ác không những với người khác mà cả với bản thân như vậy, khiến ta vừa nghĩ tới thôi đã sợ run cả người rồi!”
“Sao huynh lại nói với ta mấy lời này?” Đỗ Thu Nương hỏi.
“Hôm nay ta vừa được tin, năm nay triều đình quyết định mở ân khoa thi Hương, đến lúc đó, có lẽ Trường An và Trương Nguyên Bảo đều sẽ tham gia cuộc thi, tương lai không chừng cùng làm quan. Phạm Trường An nghe lời muội nhất, muội đã dặn thì chắc chắn hắn không dám vi phạm đâu!”
“Rốt cuộc cũng mở ân khoa rồi!” Đỗ Thu Nương cực kỳ vui mừng hô to. Nhưng nụ cười trên mặt nàng còn chưa kịp tắt thì Diêu thị đã lảo đảo chạy vào, đỡ khung cửa nói, “Đại tẩu, không xong rồi! Đằng trước báo, đại ca đánh nhau với thái tử ở Quốc Tử Giám, giờ đã bị giam vào ngục rồi!”