Xoa xoa một hồi không biết từ lúc nào Phạm Trường An đã có cảm giác. Mỹ nhân ngay trước mắt, mềm mềm, thơm ngào ngạc, không có cảm giác mới lạ. Nghe từng tiếng thở nhẹ của Đỗ Thu Nương thì dù có là Liễu Hạ Huệ cũng không nhịn được nữa chứ huống chi mỹ nhân này là lão bà của hắn.
Phạm Trường An dần tiến sát người Đỗ Thu Nương, rồi nằm hẳn lên lưng nàng. Hắn thầm nghĩ: chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘thoải mái’, quả nhiên không uổng công hắn cố gắng vuốt ve nãy giờ.
Đỗ Thu Nương cảm giác Phạm Trường An càng ngày càng gần, mím môi cười nói, “Ta biết ngay mà, chồn chúc tết gà, chẳng có gì tốt lành hết….”
Phạm Trường An cười hì hì ôm Đỗ Thu Nương từ phía sau, dùng bộ râu vừa mới nhú lên đâm vào vành tai nàng, khiến nó đỏ lên, nói, “Nương tử trách lầm tướng công rồi….”
Bỗng nhiên Phạm Trường An buông Đỗ Thu Nương ra, bước lên bờ. Đỗ Thu Nương chiêm ngưỡng tấm lưng rắn và chặp chân dài của Phạm Trường An, cảm thấy rất tự hào: Trường An nhà nàng không thua gì dạ minh châu, bởi vậy phải giấu cho thật kỹ, nếu không sẽ khiến kẻ khác mơ ước, thèm muốn.
“Nương tử, nàng có biết vì phòng này gọi là ‘Một dòng sông xuân’ không? Phạm Trường An ngồi trên bờ cười xấu xa nhìn Đỗ Thu Nương đầy ẩn ý, thừa dịp nàng thất thần, đột nhiên ôm nàng ra khỏi nước. Nàng giật mình kêu lên một tiếng. Hắn cười to, ra vẻ rất hài lòng với trò quái của hắn.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An cười hả hê, tức giận muốn nhéo người, lại bị hắn ngăn lại. diơễn.đàn/lê,q;muý,đôlmn Phạm Trường An nắm chặt tay Đỗ Thu Nương, cúi đầu hôn lên một cái, rồi nói nhỏ “Lúc nào tức giận là lại nhéo ta, phải sửa cái tật xấu này đi mới được!” Dứt lời, hắn lại duỗi đầu lưỡi liếm dọc mu bàn tay nàng.
Mặt Đỗ Thu Nương lập tức đỏ bừng, cảm thấy nóng ran cả người. Phạm Trường An khoát cho nàng một tấm sa mỏng cho nàng, rồi ôm nàng đi trên con đường đã được trải thảm đỏ.
Tiến vào trong Đỗ Thu Nương mới phát hiện điều kỳ diệu của căn phòng này. Bên trong có đầy đủ đồ đạc hết, nhưng ấn tượng nhất là một cái giường siêu to.
“Để khách nghỉ ngơi sau khi tắm à? Chủ nhân của khu này thật là chu đáo….” Đỗ Thu Nương nói, lúc quay đầu lại thì thấy Phạm Trường An đang nở nụ cười như có như không. Hắn vùi đầu bên tai nàng nói, “Nương tử, hôm nay cho phép vi phu được ăn một bữa no chứ?”
“Ta để chàng đói bụng lúc nào chứ?” Đỗ Thu Nương đỏ mặt, đang muốn cự tuyệt thì Phạm Trường An đã đặt nàng lên giường, hôn lên môi nàng.
Từ lúc vào đông, vì lạnh nên Đỗ Thu Nương luôn vùi mình trong chăn, vì vậy việc giường chiếu cũng lười luôn, cho dù có cũng là vì muốn hài tử nên mới cố gắng làm, tạo không ít áp lực cho Phạm Trường An. Hôm nay ở ngoài Phạm phủ, không có trói buộc, nàng can đảm hơn không ít, cũng nhận ra quả thật thời gian qua đã lãnh cảm với hắn rất nhiều.
Nghĩ vậy, Đỗ Thu Nương quyết định phải chủ động một chút. Nàng ngước đầu bắt đầu liếm từng chút một những giọt nước còn vương trên người Phạm Trường An. Hắn hít vào một hơi, thấy được nụ cười tinh ranh trên môi nàng.
“Hư…. Thu Nương….” Đỗ Thu Nương chỉ nghe thấy một tiếng nỉ non của Phạm Trường An, sau đó môi hắn đã đặt lên môi nàng. Đầu tiên lưỡi hắn liếm qua răng nàng, thừa dịp nàng mở miệng thở dốc, nó đã xông vào, từ từ liếm khắp miệng nàng không cho lùi bước. Sau đó lưỡi hắn bắt lấy lưỡi nàng buộc nó phải xoay tròn theo…. Cuối cùng là mút vào. Một loại cảm giác tê dại xuất hiện khiến Đỗ Thu Nương gần như sụp đổ. Nàng vô tình nuốt nước bọt một cái, cảm thấy ngọn lửa dưới bụng dưới đang dần dần lan tràn.
Ngay lúc này, Phạm Trường An lại nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn hai ngọn núi của nàng, chậm rãi đánh vòng, vê nắn, sau đó cố tình để vết chai trên ngón tay ma sát lên hai hạt trân châu trên đó. Đỗ Thu Nương nhịn không được buộc phải phát ra tiếng rên. Lúc này, hắn buông tha cho môi nàng, vùi đầu vào ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc hai hạt trân châu kia.
Người Đỗ Thu Nương dần thấm ra một tầng mồ hôi thật mỏng, cảm thấy mình đã ướt. dbliễn.đ.àn/lê,quý,đôƠ:n Nàng luồn bàn tay vào trong mái tóc đen của Phạm Trường An, vò nặn nó. Trong lúc mê ly, Phạm Trường An lại cầm một chiếc bút lông không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, lướt qua hai ngọn núi của nàng, đầu bút lông mềm mại tạo ra kỳ lạ khiến khó nói thành lời….
“A….” Đỗ Thu Nương rên rỉ, “Cái này…. Cái này….” Giờ nàng mới phát hiện thì ra Phạm Trường An đã sớm chuẩn bị từ trước. Trong cuốn Xuân cung đồ lúc tân hôn, nàng có thấy đề cập đến việc dùng bút lông, khi đó còn tò mò không biết bút lông có tác dụng gì, giờ thì đã hiểu.…
Đỗ Thu Nương không kịp suy nghĩ nhiều bởi vì Phạm Trường An đã quét bút lông đi thẳng một đường xuống tới nụ hoa mềm mại của nàng. Nàng ngượng ngùng, vô thức muốn khép hai chân lại, nói, “Trường An, đừng….”
Nhưng giờ phút này, dừng hay không đã sớm không thuộc quyền khống chế của nàng nữa rồi.
“Trường…. Trường An, đừng như vậy…. Chàng mà còn tiếp tục là ta sẽ đá chàng xuống giường đó….” Đỗ Thu Nương thở hổn hển nói. Đầu bút lông mềm mại như môi Phạm Trường An, trêu chọc nụ hoa nhỏ nhắn, khiến cảm giác tê dại trong người nàng càng ngày càng tăng, không tìm được chỗ phát ra. Nàng lắc đầu muốn né, nhưng đã bị hắn cố định, chẳng mấy chốc, một dòng nước ấm chảy ra.
Phạm Trường An cười hớn hở, ném bút lông sang một bên.
Đỗ Thu Nương thật không ngờ sẽ có ngày bại bởi một cây bút lông. Nàng còn chưa kịp thở dốc lấy lại tinh thần thì Phạm Trường An đã bắt lấy thời cơ, tiến công vào. Cảm giác bị nhồi đầy khiến nàng vô cùng thỏa mãn, tất cả mất mác lúc nãy lập tức trở thành hư không.
Lúc này nàng chỉ muốn ôm hắn thật chặt để hai người vĩnh viễn ở chung một chỗ. Tình đến lúc nồng, hận sao không thể hòa tan đối phương vào trong xương tủy của mình.
Phạm Trường An nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị hun đỏ của Đỗ Thu Nương, càng nhìn thấy vô cùng quyến rũ.
Gặp gỡ hai đời, kiếp này mới được kết làm phu thê, phải cảm tạ duyên số đưa đẩy.
‘Tiểu Trường An’ được một dòng nước ấm bao quanh, đặc biệt lúc Đỗ Thu Nương hơi co lại, giống như một cái miệng nhỏ đang mút vào sinh ra cảm giác tê dại khiến hắn không thể tự kiềm chế, bắt đầu điên cuồng ra ra vào vào….
Phút chốc trong lòng Phạm Trường An chỉ còn nghĩ tới việc ôm mỹ nhân mềm mại vào lòng, cho dù là đóa hoa đẹp nhất nở rộ trong ngày xuân cũng không thể sánh bằng vẻ rực rỡ của nàng lúc này.
Đỗ Thu Nương gần như chịu không thấu, hai người đã mấy tháng chưa từng giằng co liên tục năm sáu lần như vậy. Nàng mệt tới mức không muốn nhúc nhích dù chỉ đầu ngón tay, vùi trên giường nhìn Phạm Trường An thỏa mãn ôm nàng xuống ngâm mình trong hồ nước nóng.
“Phạm Trường An, rốt cuộc thì chàng đã đói bao nhiêu ngày rồi vậy….” Đỗ Thu Nương dỗi nói.
Phạm Trường An lập tức tỏ vẻ đáng thương, giơ quả đấm nhỏ đặt trước ngực, “Ta đói bao nhiêu ngày chẳng phải nàng là người rõ nhất hay sao?” dáng vẻ như một con chó nhỏ quyết chí ăn cho bằng hết khúc xương không chừa một mẩu vụn nào….
Đỗ Thu Nương thở dài một hơi, ngộ ra, cả đời này nàng sẽ bị tên Trường An luôn giả vờ ngây ngô này bắt chẹt. Nàng quyết định nhắm mắt làm ngơ, chuyên tâm dưỡng thần.
Phạm Trường An hỏi, “Nàng đã biết tại sao phòng này được gọi là ‘Một dòng sông xuân’ chưa?”
“Vẫn chưa!” Đỗ Thu Nương lười phản ứng, trả lời cho có lệ. Phạm Trường An nằm sấp trên lưng nàng, ghé miệng vào tai nàng nói, “Đây là căn phòng đặc biệt giành riêng cho chúng ta. Nước nóng trong đây không chỉ có ích cho việc thụ thai mà trong kia còn có nhiều thứ đặc sắc hơn nữa đó!”
“Đặc sắc?” Đỗ Thu Nương đang suy nghĩ sao nàng vẫn chưa phát hiện ra điểm đặc sắc gì thì Phạm Trường An đã đi ôm mấy cái hộp ra. Nàng nhìn mấy thứ trong hộp, giật mình nghĩ toàn mấy thứ quái quỷ gì không vậy?
Ngọc thế bằng ngọc như ý? Còn cả cái chai nhỏ nhỏ chỉ bằng ngón tay cái của nàng là để làm gì….?
Phạm Trường An cười hì hì ngồi xuống, lấy từng món ra giải thích, “Đây là ngân đế, tương tư sao, vòng lưu hoàng, vòng bằng ngọc, đai vải trắng….” Ngạc nhiên nhất là trong đó còn có cái bút lông vừa rồi!
Phạm Trường An giới thiệu từng thứ một như đang hiến vật quý, thì thấy sắc mặt Đỗ Thu Nương càng ngày càng đen, dự cảm chẳng lành. Hắn vội vàng để đồ xuống, co cẳng chạy, nhưng chưa được hai bước thì đã bị nàng cầm một cái vòng lưu hoàng gì đó ném trúng đầu.
Đỗ Thu Nương giận dữ hỏi, “Phạm Trường An, chàng lấy mấy thứ này ở đâu? Một ngày không đánh đã muốn nhảy lên mái nhà lật ngói phải không?” Nàng cứ thắc mắc mấy hôm nay hắn bận gì mà cứ đi sớm về trễ? Thì ra không phải học hành nghiêm túc gì hết, là lo ‘học’ mấy thứ bậy bạ này?
Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái. Hắn bèn chu môi nói, “Thu Nương, nàng nghe ta nói cái đã, mấy thứ này đều là được người ta tặng cho, ta chưa từng dùng thử một lần nào hết!”
“Ai tặng?” Đỗ Thu Nương lại rống. Hai mắt Phạm Trường An đảo một vòng, thầm nghĩ: huynh đệ có là để chịu tội thay chứ còn tác dụng gì nữa, bèn đáp, “Ngoài Trương Bác Hưng thì còn ai vào đây nữa?”
“Biểu ca tặng chàng mấy thứ này?” Đỗ Thu Nương khinh bỉ nói, “Biểu ca còn chưa thành thân làm sao biết mấy thứ này mà tặng?”
Phạm Trường An nghe vậy, hai chân mềm nhũn suýt nữa té nhào, vội vàng khai rõ đầu đuôi, “Ta nói, ta nói!”
Ngoài khai thật còn có cách nào khác sao? Phạm Trường An chỉ biết khóc thầm: hắn chọn sai người chết thay rồi! Sớm biết vậy đã nói là Phạm Tử Ngọc, không thì cũng là thái tử chứ! Trương Bác Hưng có phải người vạn năng đâu!
Nhà lao trong phủ Tả thừa tướng vốn ẩm ướt lạnh lẽo, cộng thêm đang là mùa đông, tạo ra cái lạnh từ trong lạnh ra. Bao lâu nay, Trương Nguyên Bảo tuy không đến mức sống quá xa hoa, nhưng vẫn là ăn no mặc ấm, mấy ngày nay bị giam, vừa đói vừa lạnh, khổ sở vô cùng. Hơn nữa, vết thương đứt một cánh tay không được cứu chữa kịp thời khiến hắn phát sốt, cảm giác hỗn độn mê mang, như sắp chết.
Hôm đó Trương Nguyên Bảo vô cùng sợ hãi, luôn miệng la hét hắn biết chuyện tương lai, mới khiến Tả thừa tướng nén giận để lại cho hắn một mạng. Khổ nỗi mấy việc hắn báo cho Tả thừa tướng đều có vấn đề, nói Ích Châu có bão tuyết, trời lại vẫn trong xanh, nói Hữu thừa tướng sẽ chết, Hữu thừa tướng lại sắc mặt hồng nhuận lên triều, khỏe tới mức không thể khỏe hơn được nữa…. Tóm lại, việc gì hắn nói, cũng có kết quả ngược lại.
Trương Nguyên Bảo dần sinh ra ý tưởng: hắn đã bị Đỗ Thu Nương và tên thư sinh kia đùa giỡn. Tả thừa tướng cũng dần mất đi sự nhẫn nại với hắn, nhưng hắn phải tiếp tục chống đỡ! Hắn không muốn chết, hắn chỉ vừa đậu Cử nhân, tương lai huy hoàng chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Trương Nguyên Bảo lại bắt đầu thấy đau. Hắn nhìn xuống cánh tay, đột nhiên nở nụ cười lạnh, nghĩ: dù có mất một cánh tay, vẫn phải tiếp tục mưu tính trèo lên trên…. Đỗ Thu Nương ngươi chờ đó, nếu Trương Nguyên Bảo ta có thể thoát ra ngoài, nhất định sẽ cho ngươi chết không toàn thây!
Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên, hình như là người đi vào. Trương Nguyên Bảo vội ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Tần Viễn bình thường vốn xem hắn như heo chó đang đứng trước mặt. Hắn lập tức bò qua, muốn bắt lấy vạt áo của Tần Viễn, nhưng Tần Viễn đã lập tức lùi lại, tránh đi.
Mất một cánh tay, việc giữ thăng bằng trở nên khó khăn hơn nhiều, Trương Nguyên Bảo đột nhiên mất cân bằng, ngã sấp xuống đất. Hắn nỗ lực quỳ lên lại, ngẩng đầu nhìn Tần Viễn hỏi, “Đại thiếu gia, hôm nay thế nào rồi….”
Tần Viễn châm chọc nói, “Trương Nguyên Bảo, phụ thân ta đã hết kiên nhẫn với tên vô dụng như ngươi rồi! Ngươi dám liên tục đùa giỡn Tần phủ ta, gan cũng to lắm!”
“Không, không hề....” Trương Nguyên Bảo cố gắng biện minh, “Thiếu gia, lúc trước ta cũng đã cung cấp mấy tin tức có ích, ta chưa bao giờ lừa gạt tướng gia….”
“Tổng cộng ba lần! Ngươi nói đúng tổng cộng ba lần!” Tần Viễn giơ ngón tay lên nói, “Trương Nguyên Bảo, ngươi quả thật có chút bản lĩnh đoán đúng ba lần, nhưng giờ ngươi đã không còn giá trị gì với Tần phủ nữa rồi!”
“Không thể nào, không thể nào….” Trương Nguyên Bảo thấy trong mắt Tần Viễn lóe lên sát ý, cả người run rẩy vội nói, “Đại thiếu gia, ta còn một ít tin tức có ích khác, nhưng nó đang ở chỗ Đỗ Thu Nương, chính là lão bà của ta, không, hiện giờ là thê tử của Phạm Trường An…. Sổ của ta bị nàng ta trộm đi mất rồi! Ngài tin ta đi! Đỗ Thu Nương là một người rất quan trọng, nàng ta sẽ gây bất lợi cho Tần phủ! Cuốn sổ đó….”
Trương Nguyên Bảo bị hành hạ nhiều ngày khiến tinh thần hắn đã bắt đầu hỗn loạn. Trên mặt Tần Viễn xẹt qua một chút thương hại. Trương Nguyên Bảo lẩm bẩm, “Cuốn sổ này là do một thư sinh viết lại, hắn biết chuyện tương lai….”
Tần Viễn nghe vậy khẽ lắc đầu, bình thường Trương Nguyên Bảo trông rất cơ trí, nay đã là đồ bỏ đi, luôn nói sảng. Tần Viễn móc ra một cuốn sổ từ trong ống tay áo, đưa tới trước mặt Trương Nguyên Bảo, “Cuốn sổ ngươi nói là cuốn này phải không?”
Trương Nguyên Bảo vội lật ra xem, thân thể bỗng nhiên co quắp, giật mình lẩm bẩm, “Đúng! Là nó…. Nhưng ngài từ đâu mà có? Nó đã bị Đỗ Thu Nương trộm đi, nó không nên có mặt ở đây….”
Tần Viễn đen mặt, lạnh lùng hừ một tiếng, “Trương Nguyên Bảo, ngươi thật to gan, dám lấy một cuốn sổ thầy bà gì đó để lừa gạt Tần phủ ta….” Tần Viễn nói xong lại lấy ra một cuốn sổ khác đưa tới trước mặt Trương Nguyên Bảo, giống như đúc cuốn trong tay hắn.
Chuyện là, mấy hôm trước có một thầy bói chẳng biết từ đâu xuất hiện cầm một cuốn sổ rách nát đứng trước cổng phủ Tả thừa tướng nói muốn gặp Tả thừa tướng đưa đồ.
Quản gia Tần phủ vốn định đuổi người đi, nhưng thầy bói kia nói chắc như đinh đóng cột rằng chắc chắn Tả thừa tướng cần thứ này. Đúng lúc kiệu của Tả thừa tướng vừa về tới. Tả thừa tướng nghe chuyện xong bèn xuống kiệu gặp thầy bói kia. Sau khi đọc nội dung trong cuốn sổ kia, Tả thừa tướng lập tức lộ vẻ mặt kinh hãi, bởi vì trên đó viết la liệt những chuyện lớn sắp phát sinh trên triều đình trong vài năm tới. Tả thừa tướng hỏi thầy bói kia từ đâu có, thì thầy bói chỉ nói thiên cơ bất khả lộ, Tả thừa tướng là sao may mắn từ trên trời giáng xuống, có khả năng giúp thiên tử cai trị đất nước, chỉ có lão mới có tư cách có được quyển sách này. Tả thừa tướng nửa tin nửa ngờ nhận lấy, thầy bói kia cũng chẳng cầu lợi lộc gì, để lại cuốn sổ rồi đi mất.
Kỳ lạ là, mấy ngày sau, trong dân gian bắt đầu lưu truyền một cuốn sổ, trong đó viết có một cao tăng đắc đạo thương xót chúng sinh cơ khổ, chấp nhận tự tổn hại phúc thọ của mình, tiết lộ đại tai đại nạn ở khắp Đại Tề trong tương lai, nhắc nhở mọi người dự phòng. Nó còn mơ hồ tiết lộ, biến đổi lớn trong triều đình vài năm tới có trong cuốn ‘Triều chính đại sự thiên’ đang ở phủ Tả thừa tướng. Dân chúng còn truyền tai nhau: trong tay Tả thừa tướng có vị nhân sĩ tài cao biết được mọi chuyện trên trời dưới đất, viết ra cuốn kỳ thư ghi lại hết những chuyện quan trọng của triều chính ở tương lai. Người giữ quyển sách này, có lẽ sẽ khiến Đại Tề lâm vào một hồi gió mưa biến ảo cũng không chừng.
Lời đồn càng đồn càng ly kì, càng mơ hồ. Tả thừa tướng nghe thấy, hốt hoảng đi tìm thấy bói kia, nhưng lúc này làm gì còn thấy bóng người đâu nữa.
Một hôm, Hữu thừa tướng bỗng nhắc tới cuốn ‘Triều chính đại sự thiên’ ngay giữa triều, hoàng thượng lại nói mình đã đọc cuốn ‘Đại tề tai nạn thiên’ rồi, hỏi thẳng Tả thừa tướng về cuốn ‘Triều chính đại sự thiên’. Tả thừa tướng nào dám đưa ra, đúng là khổ không nói nên lời. dnliễn.đnlàn/lê,qơmuý,đnlôn Mấy này nay phủ Tả thừa tướng liên tiếp có kẻ trộm viếng thăm. Kẻ nào cũng là cao thủ hàng đầu đến vì cuốn sổ kia, khiến hắn mệt muốn chết. Mấu chốt là trên cuốn sổ kia còn viết thời gian đương kim hoàng đế băng hà, nếu bị lấy đi, còn lão không bằng tự sát chết cho rồi? Tả thừa tướng bèn nói với hoàng thượng đó chỉ là lời đồn đãi bậy bạ trong dân gian. Hoàng thượng lại nói thẳng mấy lần trước Tả thừa tướng dự đoán thiên tai này nọ rất đúng, cả động đất và bão tuyết đều ứng nghiệm, lúc này hỏi mượn cuốn ‘Triều chính đại sự thiên’ lại không cho, chẳng phải có lòng xấu xa thì là gì?
Một cuốn sổ ngon lành có thể giúp Tả thừa tướng được hoàng thượng tin dùng, nay lại thành củ khoai lang nóng bỏng tay. Tả thừa tướng càng nghĩ càng giận, công sức vất vả bấy lâu bỗng dưng đổ sông đổ biển hết, ngọn nguồn không do Trương Nguyên Bảo thì còn có thể là ai?
Trương Nguyên Bảo thấy một cuốn sổ giống như đúc xuất hiện trước mặt, chỉ biết than: quả là đạo cao một thước, ma cao một trượng, rốt cuộc hắn vẫn thua! Nhưng hắn không hiểu, đến chết cũng không hiểu, có thể biết trước chuyện tương lai là một lợi thế cực lớn, sao lại có kẻ chịu bỏ danh bỏ lợi mà đưa không cho tất cả mọi người?
Cũng đúng, Phạm Trường An là một thằng ngu mà.... Trương Nguyên Bảo đột nhiên cúi đầu cười, lầm bầm: Phạm Trường An là một thằng ngu, chẳng biết vinh hoa phú quý là gì…. Ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới bản thân, hắn muốn sống!
“Đại thiếu gia, ta theo ngài bấy lâu, không có công lao cũng có khổ lao, lại giúp tướng gia làm nhiều việc như vậy….” Chết đến nơi Trương Nguyên Bảo còn lật cuốn sổ trong tay nói, “Dù không có cuốn sổ này, ta cũng có thể biết nhiều hơn, chỉ cần bắt được Đỗ Thu Nương…. Đại thiếu gia, ngài thả ta ra đi! Ta có thể làm được nhiều việc khác nữa cho tướng gia….”
Trương Nguyên Bảo còn muốn nói tiếp bỗng kinh hoảng phát hiện, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện thêm một người. Hắn biết người này, là kẻ lúc nào Tần Viễn muốn giết người phóng hỏa gì đều dẫn theo, sở trường của kẻ này là dùng đao rất nhanh.
Đao…. Trương Nguyên Bảo đang nghĩ phải nói gì thì người nọ đã bắt lấy cằm của hắn, kéo lưỡi hắn ra, giơ đao chém xuống. Trương Nguyên Bảo còn chưa kịp đau, thì đã thấy một miếng hồng hồng gì đó nằm trên đất….
Trương Nguyên Bảo hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Tần Viễn. Hắn đang cầm một cái khăn tay trắng tỉ mỉ lau tay, sau đó vất cái khăn lên mặt Trương Nguyên Bảo, cười âm trầm, “Trương Nguyên Bảo, ngươi nói nhiêu đó đủ rồi, nghỉ đi! Phụ thân ta nói, ngươi từng là nghĩa tử của Tả thừa tướng, nên tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi không còn tư cách ở trong phủ thừa tướng nữa! Lẽ ra, ngươi ngàn vạn lần không nên bắt nữ nhân của nhi tử Hữu thừa tướng về giấu trong hành cung hại Tần phủ bị liên lụy! Có trách, thì hãy tự trách mình quá tham lam đi….”
Tần Viễn vung tay lên, người bên cạnh hiểu ý bổ một đao lên gáy Trương Nguyên Bảo. Trước khi ngất đi, Trương Nguyên Bảo hoảng thốt nghĩ: lúc trước Tôn lão đạo ở núi Ngưu Đầu từng phán, “Người này có tướng Trạng Nguyên….” Hắn nghe thấy hai chữ ‘Trạng Nguyên’ thì đã mừng như điên, giờ nhớ lại, rõ ràng Tôn lão đạo còn nói thêm nửa câu sau nữa, hình như là, “Chỉ tiếc mở đầu tốt đẹp, kết cục lại bi thảm….”
Mở đầu tốt đẹp, kết cục bi thảm…. Đời này hắn không thể gượng dậy nữa rồi.
Đỗ Thu Nương gặp lại Trương Nguyên Bảo đã là chuyện hơn một tháng sau. Khi đó trời rét đậm, nàng theo Diêu thị tới Hộ Quốc Tự cầu phúc cho cả nhà, vừa xuống xe ngựa đã thấy nơi góc đường cách đó không xa có một đám thiếu niên đang bắt nạt một tên ăn mày. Tên ăn mày tóc tai bẩn thỉu, rối bù, hình như còn mất một cánh tay, đang cúi đầu bò trên đất.
“Mấy thiếu niên này bắt nạt người quá đáng rồi!” Diêu thị niệm một câu, ‘A di đà Phật’ xong lại nói, “Một đám người xúm lại bắt nạt một tên ăn xin, đúng là thói đời bạc bẽo!”
Nha hoàn Thúy Nhi biết tên ăn mày kia bèn giải thích, “Phu nhân không biết đâu, tên ăn mày này đáng bị như vậy lắm!”
Đỗ Thu Nương và Diêu thị đều tò mò hỏi tại sao. Thúy Nhi nghiến răng nói, “Tên đó là nghĩa tử của Tả thừa tướng, không biết đã làm gì đắc tội Tả thừa tướng nên bị ném ra đây, ở đây ăn xin mấy ngày rồi, cũng không phải không có người cho, mà là mỗi lần được cho đều sẽ có người chạy ra ngăn, muốn hắn lay lắt như vậy, sống không được chết cũng không xong!”
“Nghĩa tử của Tả thừa tướng?” Đỗ Thu Nương sững sờ hỏi lại, Thúy Nhi lại nói tiếp, “Vâng! Một tỷ muội tốt của nô tỳ đã bị hắn hại chết!”
Theo lời Thúy Nhi thì lúc mới vào kinh, trước khi vào hành cung ở, Trương Nguyên Bảo từng thuê một căn phòng ở thành Đông ở tạm. Chủ nhà là láng giềng với Thúy Nhi. Vừa vào ở Trương Nguyên Bảo đã nhìn trúng cô nương chủ nhà, tán tỉnh hồi lâu không được, thì cả gan bắt cô nương nhà người ta lại cợt nhã một phen. dn;iễn.đàn/lê.,qu;;ný.đônn Cô nương kia về, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, bị người thân ép hỏi mới khóc lóc kể lại, không lâu sau đó uất ức nhảy giết tự vẫn. Lúc ấy người nhà cô nương kia sợ quyền thế sau lưng Trương Nguyên Bảo nên không dám tố cáo hắn, nén hận tới tận giờ. Nay hắn thất thế, lại bị nhà kia vô tình bắt gặp mới có tình cảnh như vậy.
“Đúng là nhân quả báo ứng, không ai trốn được!” Diêu thị thở dài nói. Đỗ Thu Nương nhìn tên ăn mày kia một cái, đang muốn rời đi, thì đám thiếu niên vây quanh Trương Nguyên Bảo tản ra. Trương Nguyên Bảo thấy Đỗ Thu Nương giãy giụa đứng lên, khập khiễng chạy tới trước mặt nàng.
Diêu thị sợ hết hồn, hét lên một tiếng. Hai mắt Trương Nguyên Bảo đỏ bừng chứa sát ý dày đặc, trên mặt đầy bùn đất không thấy rõ biểu tình, miệng thì ô nha cái gì đó không rõ.
Khi thấy rõ tên ăn mày đã bị cắt lưỡi, Diêu thị càng thêm sợ hãi lui lại thật xa, kéo Đỗ Thu Nương nói, “Lưỡi của hắn, lưỡi của hắn….”
Đỗ Thu Nương định thần nhìn lại, thầm nghĩ: hẳn là Trương Nguyên Bảo đã bị người ta cắt lưỡi, chân hình như cũng bị cắt đứt gân, nhưng vẫn treo lủng lẳng….
Gia đinh nhà họ Phạm vội giữ chặt ngăn Trương Nguyên Bảo lại, nhưng hắn vẫn ra sức giãy giụa, nhào tới….