Nếu nói ai khác đánh chết người, có lẽ Đỗ Thu Nương sẽ tin, nhưng nói Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo, hai thiếu niên chưa trưởng thành, cộng với một thiếu niên càng thêm gầy yếu kia dưới sự quần ẩu của một đám người vẫn có thể đánh chết một nam tử trưởng thành cao lớn thì nàng tuyệt đối không tin đó là sự thật! Huống chi, Đỗ Đồng Bảo là một hài tử hiểu chuyện, dù Đỗ Ngân Bảo có xúc động đánh người thì Đỗ Đồng Bảo cũng sẽ ngăn lại.
Đỗ Thu Nương thấy dáng vẻ đắc ý của Tần Viễn và tên đệ đệ mập nhà hắn, bèn vọt tới trước mặt mắng, “Chứng cứ đâu? Chỉ nói miệng cũng có thể buộc tội người ta được sao? Ngân Bảo và Đồng Bảo bị quần ẩu, máu me khắp người, còn đang nằm trong phòng chưa rõ sống chết kìa! Muốn lên công đường? Cũng được! Ta sẽ kiện đệ đệ ngươi tội cố ý đả thương người vô tội!”
Đỗ Thu Nương nói với quan sai, “Phiền ngài dẫn đường cho ta tới nha môn,ta phải đi kiện bọn họ! Muốn dẫn hai đệ đệ của ta đi thì phải dẫn luôn cả tên kia theo!”
Tần Viễn đã chịu khó dẫn quan sai tới cửa thì nàng cũng không ngại ‘chơi’ với hắn một lần! Huống chi, chỉ cần có mắt là sẽ nhận ra mấy quan sai kia cũng không thích Tần Viễn gì cho cam, chỉ vì thân phận của hắn nên phải nể mặt đi theo hắn thôi.
Quan binh cầm đầu nghe xong, lộ vẻ khó xử. Phạm Trường An bèn tiến lên nói, “Nghe tin một đám thiếu niên tụ tập đánh nhau ngay trong học đường ta cũng rất bực bội. Nhìn những vết máu trên người nương tử ta kìa, bị dính lúc xử lý vết thương cho hai tiểu cữu tử ta đó! Hai người họ bị thương khắp người, lúc về chưa nói được mấy câu đã hôn mê bất tỉnh, lay gọi cách mấy cũng không tỉnh…. Buổi sáng vui vẻ lành lặn ra cửa lúc về lại như vậy, hỏi sao bọn ta không đau lòng chứ?” Dứt lời hắn lại nghẹn ngào một phen.
Đỗ Thu Nương phối hợp kịp thời, lặng lẽ cúi đầu. Phạm Trường An lại nói. “Ta vốn ít huynh đệ, phụ mẫu thương yêu hai tiểu cữu tử này như nhi tử ruột, nếu để họ biết nhi tử của mình bị đánh thành như vậy, không biết sẽ khổ sở tới mức nào! Vừa rồi ta nghe nói có quan sai tới, vội vàng chạy ra sợ làm trễ nãi công việc của các vị, lại đáng thương cho hai tiểu cữu tử ta, không biết giờ sao rồi. Nếu các vị quan sai còn nể mặt phụ thân ta, thì hãy để ta vào lo cứu trị cho hai tiểu cữu tử đã. Đợi tụi nó tỉnh lại, ta nhất định sẽ tự mình dẫn hai đứa tới nha môn. Nhưng nếu bọn nó không tỉnh, Phạm Tử Chính ta dù có sức cùng lực kiệt cũng phải đòi lại công bằng cho hai đứa nó!”
Nói xong, Phạm Trường An hung hăng trừng Tần Viễn một cái. Đỗ Thu Nương càng thêm hợp thời khóc nấc lên, nghẹn ngào nói, “Ngân Bảo Đồng Bảo đáng thương của tỷ…. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy chứ??”
Tần Viễn trơ mắt nhìn phu thê Phạm Trường An phu xướng phụ tùy, đang muốn cắt ngang thì quan binh cầm đầu đã ôm quyền nói với Phạm Trường An, “Tất nhiên bọn ta rất tin tưởng nhân phẩm của Phạm đại thiếu gia. Mạng người lớn như trời, Phạm đại thiếu gia cứ vào cứu người trước đi. Cũng xin Phạm đại thiếu gia đừng làm khó bọn ta, khi hai người họ tỉnh lại, phải lập tức đưa tới nha môn ngay!”
“Tất nhiên rồi!” Phạm Trường An đáp lễ nói cám ơn. Tần Viễn sốt ruột muốn đá chân quan sai một cái ra hiệu, nào ngờ quan sai kia chợt né qua khiến Tần Viễn đá vào không khí suýt nữa té sấp xuống, may mà đằng trước có Tần Liên mập mạp đỡ cho. Tần Liên bị đập ngã sấp xuống như chó gặm bùn.
Mặt Tần Viễn lúc trắng lúc xanh, chỉ tay vào mặt quan sai cầm đầu nói, “Mấy tên vô dụng các ngươi! Trong kia có tội phạm giết người không chịu bắt, triều đình nuôi bọn vô dụng các ngươi có ích gì?”
Quan sai kia đã đi theo đại tướng quân An Tri Hoán nhiều năm, từng sống dưới ánh đao ảnh kiếm, ghét nhất cái kiểu đại thiếu gia hống hách ngu ngốc như Tần Viễn, lập tức đen mặt nói, “Ta ăn bổng lộc của triều đình, chứ không phải của Tần công tử ngài. Hơn nữa, trong kia là hai người bệnh chưa biết sống chết, nếu cưỡng chế mang đi, bọn họ chết trên đường, ngài có kham nổi trách nhiệm không, hay là bắt bọn ta chịu?”
“Ngươi không sợ bọn chúng bỏ chạy?” Tần Viễn lại mắng.
Quan sai kia hừ lạnh một tiếng nói, “Đương kim thánh thượng đã từng khen Phạm Tử Chính là người đoan chính, nguyên Hữu thừa tướng Phạm Trọng Lương cũng là người thanh liêm, có gì không thể tin? Nếu Tần công tử không yên tâm, ta sẽ để lại hai người lại canh chừng.”
Tần Viễn nghe xong, hết đường phản bác, lại thấy Tần Liên vẫn còn lăn lộn trên đất như con rùa bị lật ngửa mãi không lật lại được, càng cảm giác mất thể diện, bèn đá người hầu của Tần Liên một cái, mắng, “Đồ vô dụng! Còn không mau đỡ Cửu thiếu gia dậy!”
Dứt lời, Tần Viễn lại nhìn Phạm Trường An cười khiêu khích, “Phạm Tử Chính, hiện giờ cả nhà họ Phạm ngươi đều là đồ bỏ đi! Hai tiểu cữu tử mang tội giết người, còn phế thái tử cũng không vài ngày nữa phải đi Kiến Châu, ta xem ngươi làm sao trở mình! Các ngươi chờ bị chém đầu đi!” Nói xong, hắn nhìn Phạm Trường An nhổ một bãi nước bọt, rồi liếc Đỗ Thu Nương bằng ánh mắt khinh miệt mới đi thẳng ra cửa.
Quan sai cầm đầu ôm quyền với Phạm Trường An, nói vừa rồi hắn tới học đường một chuyến, thấy một thiếu nên tên Đỗ Kim Bảo và một cô nương tên Đỗ Nhược Lan đang ồn ào trong đó, đồng nghiệp của hắn mới dẫn hai người tới nha môn với tội quấy rối học đường. di lkễn.đ kàn/nkkê,qu=lý,đô=ln Hắn biết đó là người nhà của Phạm Trường An nên đã dặn đồng nghiệp một tiếng, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được thả về.
Phạm Trường An cám ơn rối rít, trộm nhét một ít bạc vào tay quan sai kia. Hắn cũng không làm bộ, nhận lấy, nói cám ơn xong dẫn những người khác đi ngay.
Bên này Tần Viễn giận điên lên hùng hùng hổ hổ bỏ đi, chẳng mấy chốc Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan cũng được thả ra, hai nhóm gặp nhau trên đường suýt nữa lại xảy ra xung đột.
Lúc đó Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan vội chạy về nhà xem Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thế nào. Còn Tần Viễn ăn cục tức chỗ Phạm Trường An vừa đi vừa mắng Tần Liên là đầu heo, không lo nhìn đường, vì vậy vừa qua khỏi khúc quẹo đã đụng phải Đỗ Nhược Lan cũng đang mắng Tần Liên.
Tần Viễn điên lên muốn mắng kẻ nào có mắt chó không nhìn đường, nhưng đang định mở miệng lại thấy khuôn mặt thanh tú vừa giận vừa thẹn của Đỗ Nhược Lan, nhất thời sửng sốt không phát ra lời.
Đỗ Nhược Lan không biết Tần Viễn là ai, nghĩ hai bên đều có lỗi, bèn nói một tiếng xin lỗi rồi kéo Đỗ Kim Bảo chạy đi.
Chỉ một lần vô tình chạm mặt lại khiến Tần Viễn nhớ thương Đỗ Nhược Lan mãi không quên, chờ hắn hồi hồn lại thì người đã đi mất tiêu. Hắn bèn phái người điều tra Đỗ Nhược Lan là cô nương nhà ai.
Chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp, khiến Đỗ Nhược Lan gặp phải tên cầm thú Tần Viễn dẫn tới nhiều chuyện rắc rối về sau.
Bên này, Đỗ Thu Nương mời hai quan sai ở lại vào phòng khách uống trà trong khi chờ. Nàng vào phòng thấy Phạm Trường An đang đen mặt ngồi im. Còn Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thì kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng không biết đang suy tư điều gì, dáng vẻ thản nhiên như việc không liên quan tới ta.
“Đánh chết người?” Đỗ Đồng Bảo lắc đầu nói, “Không thể nào! Tùy tùng của tên mập chết bầm kia cao chừng tám thước, bình thường đệ muốn thấy mặt hắn còn phải ngửa đầu nữa là! Lúc đánh nhau hắn cũng là kẻ mạnh nhất, đệ phải bảo Ngân Bảo tấn công vào nửa người dưới của hắn đó, làm sao đánh chết nổi?”
“Rõ ràng là muốn vu oan giá họa cho chúng ta!” Đỗ Ngân Bảo cau mày nói, “Giờ phải làm sao đây?”
Cả phòng đang cau mày lo lắng thì Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan về tới. Hai người cũng không bị ngược đãi gì, chỉ cho biết nơi đó không phải là nơi có thể làm ầm lên, để họ chú ý giữ thân.
Đỗ Nhược Lan vừa thấy Đỗ Ngân Bảo lập tức tiến lên nhéo tai Đỗ Ngân Bảo, mắng, “Ta đã dặn ra ngoài phải đoàn kết không để kẻ khác bắt nạt, nhưng không có kêu hai đứa đánh nhau với người ta! Đúng là bọn chúng khinh người quá đáng là sai, nhưng hai đứa ra tay quá độc ác rồi! Sao lại đánh người ta đến nông nỗi đó!”
Đỗ Ngân Bảo bị Đỗ Nhược Lan nhéo, vừa né vừa hỏi, “Tam tỷ, tỷ nói gì vậy?”
Đỗ Kim Bảo trả lời thay, “Bọn ta vừa ra khỏi cổng nha môn đã thấy có ba bốn gia đinh phủ Tả thừa tướng khiêng tên tùy tùng bị đánh chết tới. Nhóm người đó khóc đến chết đi sống lại luôn. Ta lại nhìn thử, thấy tình trạng lúc chết của hắn cực kỳ thảm thiết, mắt mũi miệng tai gì đều trào ra máu, có vẻ chết không nhắm mắt!”
“Nhất định là Tần Viễn đã lệnh cho bọn họ làm lớn chuyện lên!” Phạm Trường An nói nhỏ, lâm vào suy tư. Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo và thiếu niên áo trắng kia phải tới nha môn là chuyện nhất định không thể tránh. Có điều bên kia cố tình hãm hại, quan trọng là phải nghĩ cách ứng phó. Nếu Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo không may bị vu oán giá họa thì Đỗ Thu Nương không khổ sở tới chết mới lạ! Còn thiếu niên áo trắng kia nữa….
“Xin hỏi vị công tử này tên gì? Có cần ta báo cho người nhà tới đón công tử về không, cũng tiện việc bàn bạc cách ứng phó luôn!” Phạm Trường An nói. Thiếu niên áo trắng kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói, “Ta họ An, tên chỉ một chữ Nhiên….”
“An Nhiên…. Xin chào An công tử.” Phạm Trường An cười nói.
An Nhiên mím môi cười đáp lễ, nụ cười chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. dnliễn.đà;nn/lê,q;m;nuý,đ"ôn Nhưng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo vẫn thấy được, nhất thời ngẩn ra. Đỗ Ngân Bảo thầm nghĩ tiểu tử này còn xinh đẹp hơn cả nữ tử nữa. Đỗ Đồng Bảo lại nghĩ: tiểu tử này quả là yêu nghiệt, chẳng khác gì ‘hồng nhan họa thủy’.
Phạm Trường An thầm nhẩm ‘A di đà Phật’, nghĩ: thiếu niên này chính là một Trương Bác Hưng thứ hai, bộ dáng thanh tú không nhất định là người tốt, phải đề phòng mới được. Ở nơi xa, Trương Bác Hưng có rùng mình hay không thì không phải chuyện nằm trong phạm vi lo nghĩ của Phạm Trường An rồi.
An Nhiên nhìn chằm chằm Phạm Trường An, thầm nghĩ: Phạm Tử Chính quả là thú vị hơn lời đồn nhiều. Thiếu niên nhìn tới mức thất thần, vô thức nói ra thành lời suy nghĩ trong lòng.
Cả phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Đỗ Ngân Bảo thấy người vốn mười ngày nửa tháng chưa chắc nói được một câu đầy đủ giờ lại lộ vẻ mặt sùng bái xen lẫn thẹn thùng nhìn đại tỷ phu, thì vô cùng ngạc nhiên. Đỗ Ngân Bảo đi vòng tới trước mặt An nhiên, vỗ một cái lên mặt An Nhiên, nói, “Ngươi là nam nhi lại tỏ vẻ thẹn thùng như một cô nương là sao?! Đúng là đại tỷ phu của ta rất có khí chất, nhưng nay ngươi sắp thành tội phạm giết người rồi đó, không thể để dành tinh thần suy nghĩ cái gì có ích hơn được à?”
An Nhiên lập tức chớp mắt một cái, nói, “Một mình ta đến kinh thành đi học, không có phụ mẫu huynh đệ bên cạnh, chẳng có ai để bàn chuyện đâu! Hơn nữa, ba chúng ta rõ ràng là bị oan! Ta không tin vương pháp không thể che chở cho ba chúng ta!”
Phạm Trường An thầm trợn trắng mắt: tiểu tử này đúng là mọt sách, chưa từng trải nên không biết nhân tình ấm lạnh. Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Dù có bị oan thì mong An huynh đệ cũng hãy nghe ta một lần, để có thể yên ổn thoát khỏi vụ rắc rối này!”
“Tất cả đều nghe theo Phạm đại ca!” An nhiên gật đầu nói.
Đỗ Thu Nương vẫn luôn quan sát An Nhiên từ nãy tới giờ. Nàng cứ có cảm giác là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào, đang muốn nhìn kỹ hơn thì An Nhiên đã khôi phục dáng vẻ không nói không cười nên đành thôi.
Đỗ Thu Nương nói, “Theo ta, quan trọng nhất hiện nay là chúng ta phải giải quyết vụ đưa người tới nha môn.” Lập tức, mấy đôi mắt trong phòng đều tập trung nhìn Phạm Trường An khiến hắn cảm giác như có một áp lực vô hình đang đè nặng.
Phạm Trường An bước tới bên cạnh Đỗ Thu Nương thì nghe nàng lẩm bẩm, “Bọn vô lại kia chỉ biết nghĩ ra mấy biện pháp vô sỉ! Đúng là một đám rùa đen rút đầu! Tốt nhất chúng ta phải khiến cho chúng không dám thò chân ra luôn! Trốn cho kỹ đừng để ta bắt gặp, nếu không ta nhất định sẽ dùng chày cán bột đập chết bọn chúng!”
Phạm Trường An buồn cười, nhớ tới uy lực cây chày cán bột của Đỗ Thu Nương lúc còn ở thôn An Bình. Khi đó mọi chuyện thật dễ dàng, còn hôm nay…. Bỗng nhiên, Phạm Trường An nảy ra một ý: đúng rồi! Đối phó với bọn vô lại thì phải dùng biện pháp vô lại! Lấy bạo chế bạo có gì không được?!
Phạm Trường An lập tức trình bày chi tiết biện pháp cho cả phòng nghe. Lúc đầu Đỗ Thu Nương không chịu, nhưng ngẫm lại giờ đã hết cách, đành còn nước còn tát thôi, kéo được lúc nào hay lúc ấy, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, sẽ có ngày sự thật được phơi bày thôi.
Hai quan sai vừa mới uống xong một ly trà nóng, Đỗ Thu Nương đã cho người mang tới một dĩa bánh ngọt cực ngon. Sau đó kêu Đỗ Kim Bảo tiếp hai người ăn cơm nói chuyện thật vui, chờ tới lúc ăn xong thì đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Đỗ Kim Bảo nhìn trời, ước chừng đã tới lúc, đang định đi ra ngoài xem thử, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Đỗ Thu Nương truyền ra từ trong phòng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo, “Ngân Bảo, Đồng Bảo, đệ đệ tốt của ta…. Hai đứa…. Sao hai đứa lại….”
Hai quan sai nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: e rằng không xong!
Phạm Trường An hừ lạnh một tiếng, hai mắt chợt lóe lên, lại vung chày cán bột đập Tề Nhạc. Tề Nhạc bị đau hô to mấy tiếng, dậm chân liên tục. Tiếc rằng chày cán bột của Phạm Trường An tựa như cánh tay của Quan Thế Âm Bồ Tát, khiến hắn khó lòng phòng bị. Qua một hồi Tề Nhạc đành phải chắp tay xin tha, “Được rồi, được rồi, coi như ngươi thắng, được không?”
Phạm Trường An lại hừ lạnh, nhưng vẫn ngừng tay thắp đèn lên. Quả nhiên Tề Nhạc đã bị đánh sưng mặt. lúc này Phạm Trường An mới hài lòng ngồi xuống ghế, nói, “Không giả điên nữa à?”
“Giả chứ, sao lại không!” Tề Nhạc thấy Phạm Trường An đi thẳng vào vấn đề, mới thở phào một hơi, đang định ngồi xuống thì Phạm Trường An lại xách cây chày cán bột quơ quơ trước mặt hắn. Tề Nhạc hận không thể quăng cái chày xa bảy thước cho rồi, giận nói, “Ngươi đó, ba trăm sáu mươi loại vũ khí, cái nào không chọn cái loại hạ tiện nhất, không bắt mắt nhất này!”
“Đánh dễ, làm hung khí giết người cũng được, giết xong rửa sạch lại có thể để dành tiếp, tiện lợi biết bao nhiêu!” Phạm Trường An lành lạnh nói.
Tề Nhạc nghiến răng, thầm nghĩ: không ngờ Phạm Trường An không chỉ đánh nhau hung mãnh, mà miệng lưỡi cũng ghê gớm như vậy. Xem ra lời đồn quả không sai, hắn đúng là kẻ sợ lão bà.
Hai mắt Tề Nhạc léo lóe nghiêm túc nói với Phạm Trường An, “Phạm Trường An, ván này ta bày thế nào, muốn làm gì, chắc hẳn ngươi đã nhận ra. Ta không thể đi Thục Châu, bước ra khỏi cổng kinh thành, chỉ sợ chưa tới Thục Châu đã chết ở giữa đường! Ta phải nghĩ cách ở lại kinh thành, chỉ cần ta còn ở đây một ngày….”
“Thì ta sẽ chết sớm hơn!” Phạm Trường An nén giận nói, “Ngài có biết hiện tại có bao nhiêu tai mắt đang nhìn chằm chằm Mai Viên không? Ngài giả điên một ngày, một tuần được nhưng một tháng một năm được sao? Ngài ở đây ngày nào, người khác càng muốn giết ngài ngày đó, lại càng muốn giết ta!”
“Nhưng chúng ta là huynh đệ!” Tề Nhạc nói.
“Xin lỗi, huynh đệ của ngài là Tề Phong! Ta không phải họ Tề!” Phạm Trường An hất ly trà trên bàn xuống đất, vỡ tan. Tề Nhạc giật mình, lạnh lùng nói, “Ngươi cho rằng cứ có quan hệ máu mủ thì sẽ là huynh đệ? Ta vừa sinh ra phụ hoàng đã cho làm thái tử, từ đó không biết có bao nhiêu người muốn ta chết! Nếu không nhờ ta mạng lớn, thì đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Chỉ riêng mấy ngày nay Nhị đệ của ta đã phái tới bao nhiêu người tới, ngươi có biết không?”
Tề Nhạc cười lạnh nói tiếp, “Có phải ngươi cũng cảm thấy hắn rất đáng yêu! Lúc trước ta cũng nghĩ vậy đó! Nhưng khi mới ba bốn tuổi hắn đã biết cười ngọt ngào dụ ta ẵm hắn, rồi cắn ta một cái thật đau! Huynh đệ của ta đó!”
“Hoàng gia thường vô tình!” Phạm Trường An bất đắc dĩ nói, “Nếu ngài chán ghét những điều đó, đi Thục Châu chưa chắc là không tốt!”
“Thục Châu với ta chưa hẳn là không tốt, nhưng ta sợ ta không tới nổi Thục Châu!” Tề Nhạc nhỏ giọng nói, “Người ta thường nói tổ chim bị phá sao trứng có thể an toàn! Phạm Trường An, Hữu thừa tướng vì ta bị buộc phải từ quan, còn nhiều lão thần khác thậm chí vì ta mà bị tịch thu gia sản tru di cửu tộc. Ngươi cho rằng ngươi đậu Trạng Nguyên là có thể yên ổn sống qua ngày?”
Tề Nhạc nhìn Phạm Trường An, cười nhạo nói, “Phạm Tử Chính, chẳng lẽ ngươi lại ngây thơ như vậy? Thục phi là kẻ thù dai, ngươi chém nhũ mẫu của nàng ta, nàng ta đã sớm muốn trả thù ngươi. Hơn nữa….” Tề Nhạc ngừng một chút rồi nói tiếp, “Mấy ngày trước, phụ hoàng ta không ngừng nhận được mật thư, nội dung chỉ có một, tố cáo thê tử Đỗ Thu Nương của Phạm Tử Chính ngươi là một yêu phụ, kiếp trước Đỗ Thu Nương là tức phụ nhi của hắn, là thê tử của Trương Nguyên Bảo đã bị ta đụng chết kia. Ngươi nói như vậy có đủ kinh hãi chưa?”
“Toàn là lời nói vô căn cứ!” Phạm Trường An sững sờ một hồi, sau đó cười lạnh nói, “Người đọc sách không nói chuyện ma quỷ, ngài là hoàng tử của một nước lại tin mấy thứ này? Huống chi nếu đã là mật thư thì làm sao ngài biết được trong đó viết cái gì?”
“Ha ha ha!” Tề Nhạc ngửa mặt lên trời cười dài, nháy mắt tỏa ra khí thế bức người. Nhưng Phạm Trường An vẫn không bị ảnh hưởng gì, liếc hắn một cái.
Tề Nhạc chậm rãi nói, “Ngươi nghĩ là chỉ có một mình ta biết? Cả Hữu thừa tướng cũng đã đọc rồi!”
Hôm đó, Tề Nhạc bị gọi tới trước mặt hoàng thượng, đọc xong lá thư kia đã sợ run người. n Lúc trước, hắn chỉ nghĩ Đỗ Thu Nương là một người thú vị, ngàn vạn không ngờ lại có chuyện lạ tới mức này. Hắn không tin, nhưng hoàng đế Đại Tề tin! Hoàng thượng tỏ vẻ rất có khát vọng cực lớn với việc biết trước chuyện tương lai mặc dù đã bị Tả thừa tướng lừa hai lần.
Hoàng thượng lệnh cho Tề Nhạc điều tra kẻ viết thư là ai. Tề Nhạc tra được người viết là phụ thân của Trương Nguyên Bảo. Khi hắn thấy cái cằm nhọn hoắt và đôi mắt hí trông chẳng khác gì ăn trộm của lão, hơn nữa lúc cười còn để lộ hàm răng bị mất hai chiếc răng cửa cho gió lọt vào thả phanh thì đã hết muốn ăn cơm, nghĩ: dù gì Phạm Trường An cũng là huynh đệ của hắn, giữ lại kẻ này cũng chỉ thêm họa chứ chẳng ích gì bèn tìm cách giải quyết luôn.
Tề Nhạc cứ tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đó. Không ngờ, có một ngày phụ hoàng hắn lại dùng bức thư kia để buộc Hữu thừa tướng từ quan. Hắn không rõ lắm hai người đã nói gì, nhưng hẳn là Hữu thừa tướng và hoàng đế đã đạt thành hiệp nghị: hoàng thượng bảo vệ trên dưới nhà họ Phạm bình an sống tới cuối đời với điều hiện Hữu thừa tướng phải từ quan.
“Hoàng thượng nói, chỉ cần ngày nào hắn còn làm hoàng đế, sẽ không có ai dám động tới người trong Phạm phủ, bao gồm cả Tả thừa tướng và Thục phi. Nhưng, thân thích bằng hữu của nhà họ Phạm ngươi rất nhiều, ngươi có thể bảo đảm an toàn cho tất cả bọn họ sao?”
Tề Nhạc vỗ vai Phạm Trường An nói tiếp, “Cho dù là được bình an lúc phụ hoàng ta còn làm hoàng đế, nhưng rồi sẽ tới ngày phụ hoàng ta ra đi, đến lúc đó, tân hoàng lên ngôi, ngươi đoán xem hắn có cảm thấy hứng thú với chuyện tương lai không? Hoặc là nói hắn có để yên cho cả nhà ngươi không?” Đừng nói tân hoàng, ngay cả hắn, từ khi bị đả kích liên tiếp cũng đã bắt đầu thấy hứng thú với chuyện tương lai rồi. Cho nên hắn mới không khống chế được ép hỏi Đỗ Thu Nương, thậm chí không tiếc lấy quyền đè người. Lúc đó nếu không do hắn kịp thời phát hiện ra Tề Phong đang núp sau gốc mai, thì có lẽ hắn đã thật sự ra tay với Đỗ Thu Nương ….
Nỗi sợ một tương lai mờ mịt quả thật khiến người ta điên cuồng….
Tề Nhạc thở dài một hơi, nghĩ thầm: hôm nay hắn đúng là quá điên rồ, còn muốn ra tay với một nữ nhân, xứng đáng bị Phạm Trường An đánh!
Nhất thời mỗi người đều có một sự riêng. Một thầm than phụ hoàng ngu ngốc, tin dùng gian thần, huynh đệ thì ngày ngày suy nghĩ làm sao để giết hắn, chiếm vị trí của hắn, có lúc còn phải đóng vai thảm, để phụ hoàng mở lòng từ bi cho hắn một con đường sống! Thật là bi thảm!
Một thì cau mày, cảm thán từ khi tới kinh thành hắn đã mất đi những ngày không buồn không lo. Lão bà bị người ta dòm ngó, không chỉ nam nhân không mà là một đám súc sinh không phân biệt nam nữ. Tại sao kinh thành lại đáng sợ như vậy, người người lục đục đấu đá! Thật là bi thảm!
Hai người trong phòng ngồi cảm thán, không hề biết Đỗ Thu Nương vẫn đứng ở ngoài cửa từ đầu tới giờ.
Nửa đêm, Đỗ Thu Nương thức dậy đi vệ sinh, phát hiện Phạm Trường An không ở bên cạnh. Cả tối nay hắn đều không vui vẻ mấy, lúc quấn nàng thực hiện nghĩa vụ cũng rất thô bạo, nàng chưa chuẩn bị xong hắn đã mạnh mẽ xông vào, hành hạ nàng hồi lâu. Sau đó hắn lại nỉ non bên tai nàng, “Nương tử, đến nay ta mới biết, mùi vị của giấm thật chẳng ngon lành gì, sau này ta không muốn uống nữa! Sáng mai ta sẽ dạy cho nàng một ít công phu, ai dám hôn nàng nàng cứ đấm hắn cho ta!” Đỗ Thu Nương ăn giấm của Phạm Trường An mấy lần, rốt cuộc cũng tới phiên hắn ăn của nàng một lần.
Đỗ Thu Nương vốn định tìm cơ hội ‘dạy dỗ’ Tề Nhạc một phen, lại sợ Phạm Trường An giận quá làm chuyện điên rồ mới đi tìm hắn không ngờ vô tình nghe được cuộc đối thoại của hắn và Tề Nhạc. Sợ hắn phát hiện, nàng tranh thủ chạy về phòng trước.
Đỗ Thu Nương nằm xuống giường lại, mãi vẫn không ngủ được, lăn lộn hồi lâu với những suy nghĩ không đâu. Nếu mọi chuyện cứ diễn tiến như đời trước thì tương lai của Phạm Tử Chính cũng không tệ lắm. Có điều hắn phải chịu khổ thêm ba năm nữa, trong đó bao gồm cả nỗi khổ mất đi người thân….
Còn Tề Nhạc…. Đỗ Thu Nương nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc nhớ ra, đời trước đã từng nghe một vài giai thoại về hắn. Theo đó, Tề Nhạc đã giả điên thành công hơn nữa còn điên rất triệt để. Ghê gớm nhất là vụ Tề Nhạc đã từ bỏ thể diện tiêu tiểu không tự chủ luôn ngoài đường. Năm đó thư sinh già kể chuyện đã đánh giá Tề Nhạc thế này: người có thể tàn nhẫn với chính bản thân, nhất định có thể thành chuyện lớn. Dù vậy dân chúng cũng sẽ nhớ suốt đời, hoàng đế của họ đã từng tiêu tiểu không tự chủ ngay giữa đàng giữa chợ! Huống chi, sau lần đó, Tề Nhạc cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn. Ngược lại thánh thượng càng giận hắn đã làm tổn hại thể diện hoàng thất, đuổi hắn đi Thục Châu lẹ hơn. Tề Nhạc có thể về kinh thành lại là vào một năm sau, với biện pháp khác….
Có lẽ, nàng có thể dựa vào trí nhớ của mình giúp bọn họ không phải đi đường vòng, mặc dù nàng không nhớ rõ, nhưng bọn họ lanh lẹ thông minh hơn nàng cả trăm lần, hẳn sẽ tự hiểu rõ thôi nhanh thôi!
Dùng kí ức đời trước đổi lấy chút lợi ở kiếp này, không phải là ưu đãi ông trời đăc biệt cho nàng sao? Có ưu thế mắc gì lãng phí?
Lúc này, cửa phòng được mở ra, tiếp theo là bước chân tiếng rón rén, bên cạnh nàng chợt lạnh, Phạm Trường An đã nằm xuống.
Đỗ Thu Nương làm bộ như giật mình tỉnh lại, hỏi Phạm Trường An, “Chàng đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh thôi, nàng cứ ngủ tiếp đi.” Phạm Trường An nói nhỏ, vỗ vỗ đầu Đỗ Thu Nương, nói thầm, “Nàng đó, không có ta là ngủ không yên!” Dứt lời ôm Đỗ Thu Nương lòng.
Hai người vuốt ve nhau một hồi lại muốn thực hiện nghĩa vụ, đến khi Phạm Trường An ăn uống no say rồi mới cho Đỗ Thu Nương ngủ.
Đỗ Thu Nương ngủ thẳng một giấc tới sáng, cho tới khi bị đánh thức bởi một trận đập cửa gấp gáp. Nàng chưa kịp ra mở cửa đã nghe Đỗ Kim Bảo kêu to, “Đại tỷ, đại tỷ phu! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Tiểu Nương Tử - Chapter 61
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nếu nói ai khác đánh chết người, có lẽ Đỗ Thu Nương sẽ tin, nhưng nói Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo, hai thiếu niên chưa trưởng thành, cộng với một thiếu niên càng thêm gầy yếu kia dưới sự quần ẩu của một đám người vẫn có thể đánh chết một nam tử trưởng thành cao lớn thì nàng tuyệt đối không tin đó là sự thật! Huống chi, Đỗ Đồng Bảo là một hài tử hiểu chuyện, dù Đỗ Ngân Bảo có xúc động đánh người thì Đỗ Đồng Bảo cũng sẽ ngăn lại.
Đỗ Thu Nương thấy dáng vẻ đắc ý của Tần Viễn và tên đệ đệ mập nhà hắn, bèn vọt tới trước mặt mắng, “Chứng cứ đâu? Chỉ nói miệng cũng có thể buộc tội người ta được sao? Ngân Bảo và Đồng Bảo bị quần ẩu, máu me khắp người, còn đang nằm trong phòng chưa rõ sống chết kìa! Muốn lên công đường? Cũng được! Ta sẽ kiện đệ đệ ngươi tội cố ý đả thương người vô tội!”
Đỗ Thu Nương nói với quan sai, “Phiền ngài dẫn đường cho ta tới nha môn,ta phải đi kiện bọn họ! Muốn dẫn hai đệ đệ của ta đi thì phải dẫn luôn cả tên kia theo!”
Tần Viễn đã chịu khó dẫn quan sai tới cửa thì nàng cũng không ngại ‘chơi’ với hắn một lần! Huống chi, chỉ cần có mắt là sẽ nhận ra mấy quan sai kia cũng không thích Tần Viễn gì cho cam, chỉ vì thân phận của hắn nên phải nể mặt đi theo hắn thôi.
Quan binh cầm đầu nghe xong, lộ vẻ khó xử. Phạm Trường An bèn tiến lên nói, “Nghe tin một đám thiếu niên tụ tập đánh nhau ngay trong học đường ta cũng rất bực bội. Nhìn những vết máu trên người nương tử ta kìa, bị dính lúc xử lý vết thương cho hai tiểu cữu tử ta đó! Hai người họ bị thương khắp người, lúc về chưa nói được mấy câu đã hôn mê bất tỉnh, lay gọi cách mấy cũng không tỉnh…. Buổi sáng vui vẻ lành lặn ra cửa lúc về lại như vậy, hỏi sao bọn ta không đau lòng chứ?” Dứt lời hắn lại nghẹn ngào một phen.
Đỗ Thu Nương phối hợp kịp thời, lặng lẽ cúi đầu. Phạm Trường An lại nói. “Ta vốn ít huynh đệ, phụ mẫu thương yêu hai tiểu cữu tử này như nhi tử ruột, nếu để họ biết nhi tử của mình bị đánh thành như vậy, không biết sẽ khổ sở tới mức nào! Vừa rồi ta nghe nói có quan sai tới, vội vàng chạy ra sợ làm trễ nãi công việc của các vị, lại đáng thương cho hai tiểu cữu tử ta, không biết giờ sao rồi. Nếu các vị quan sai còn nể mặt phụ thân ta, thì hãy để ta vào lo cứu trị cho hai tiểu cữu tử đã. Đợi tụi nó tỉnh lại, ta nhất định sẽ tự mình dẫn hai đứa tới nha môn. Nhưng nếu bọn nó không tỉnh, Phạm Tử Chính ta dù có sức cùng lực kiệt cũng phải đòi lại công bằng cho hai đứa nó!”
Nói xong, Phạm Trường An hung hăng trừng Tần Viễn một cái. Đỗ Thu Nương càng thêm hợp thời khóc nấc lên, nghẹn ngào nói, “Ngân Bảo Đồng Bảo đáng thương của tỷ…. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy chứ??”
Tần Viễn trơ mắt nhìn phu thê Phạm Trường An phu xướng phụ tùy, đang muốn cắt ngang thì quan binh cầm đầu đã ôm quyền nói với Phạm Trường An, “Tất nhiên bọn ta rất tin tưởng nhân phẩm của Phạm đại thiếu gia. Mạng người lớn như trời, Phạm đại thiếu gia cứ vào cứu người trước đi. Cũng xin Phạm đại thiếu gia đừng làm khó bọn ta, khi hai người họ tỉnh lại, phải lập tức đưa tới nha môn ngay!”
“Tất nhiên rồi!” Phạm Trường An đáp lễ nói cám ơn. Tần Viễn sốt ruột muốn đá chân quan sai một cái ra hiệu, nào ngờ quan sai kia chợt né qua khiến Tần Viễn đá vào không khí suýt nữa té sấp xuống, may mà đằng trước có Tần Liên mập mạp đỡ cho. Tần Liên bị đập ngã sấp xuống như chó gặm bùn.
Mặt Tần Viễn lúc trắng lúc xanh, chỉ tay vào mặt quan sai cầm đầu nói, “Mấy tên vô dụng các ngươi! Trong kia có tội phạm giết người không chịu bắt, triều đình nuôi bọn vô dụng các ngươi có ích gì?”
Quan sai kia đã đi theo đại tướng quân An Tri Hoán nhiều năm, từng sống dưới ánh đao ảnh kiếm, ghét nhất cái kiểu đại thiếu gia hống hách ngu ngốc như Tần Viễn, lập tức đen mặt nói, “Ta ăn bổng lộc của triều đình, chứ không phải của Tần công tử ngài. Hơn nữa, trong kia là hai người bệnh chưa biết sống chết, nếu cưỡng chế mang đi, bọn họ chết trên đường, ngài có kham nổi trách nhiệm không, hay là bắt bọn ta chịu?”
“Ngươi không sợ bọn chúng bỏ chạy?” Tần Viễn lại mắng.
Quan sai kia hừ lạnh một tiếng nói, “Đương kim thánh thượng đã từng khen Phạm Tử Chính là người đoan chính, nguyên Hữu thừa tướng Phạm Trọng Lương cũng là người thanh liêm, có gì không thể tin? Nếu Tần công tử không yên tâm, ta sẽ để lại hai người lại canh chừng.”
Tần Viễn nghe xong, hết đường phản bác, lại thấy Tần Liên vẫn còn lăn lộn trên đất như con rùa bị lật ngửa mãi không lật lại được, càng cảm giác mất thể diện, bèn đá người hầu của Tần Liên một cái, mắng, “Đồ vô dụng! Còn không mau đỡ Cửu thiếu gia dậy!”
Dứt lời, Tần Viễn lại nhìn Phạm Trường An cười khiêu khích, “Phạm Tử Chính, hiện giờ cả nhà họ Phạm ngươi đều là đồ bỏ đi! Hai tiểu cữu tử mang tội giết người, còn phế thái tử cũng không vài ngày nữa phải đi Kiến Châu, ta xem ngươi làm sao trở mình! Các ngươi chờ bị chém đầu đi!” Nói xong, hắn nhìn Phạm Trường An nhổ một bãi nước bọt, rồi liếc Đỗ Thu Nương bằng ánh mắt khinh miệt mới đi thẳng ra cửa.
Quan sai cầm đầu ôm quyền với Phạm Trường An, nói vừa rồi hắn tới học đường một chuyến, thấy một thiếu nên tên Đỗ Kim Bảo và một cô nương tên Đỗ Nhược Lan đang ồn ào trong đó, đồng nghiệp của hắn mới dẫn hai người tới nha môn với tội quấy rối học đường. di lkễn.đ kàn/nkkê,qu=lý,đô=ln Hắn biết đó là người nhà của Phạm Trường An nên đã dặn đồng nghiệp một tiếng, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ được thả về.
Phạm Trường An cám ơn rối rít, trộm nhét một ít bạc vào tay quan sai kia. Hắn cũng không làm bộ, nhận lấy, nói cám ơn xong dẫn những người khác đi ngay.
Bên này Tần Viễn giận điên lên hùng hùng hổ hổ bỏ đi, chẳng mấy chốc Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan cũng được thả ra, hai nhóm gặp nhau trên đường suýt nữa lại xảy ra xung đột.
Lúc đó Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan vội chạy về nhà xem Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thế nào. Còn Tần Viễn ăn cục tức chỗ Phạm Trường An vừa đi vừa mắng Tần Liên là đầu heo, không lo nhìn đường, vì vậy vừa qua khỏi khúc quẹo đã đụng phải Đỗ Nhược Lan cũng đang mắng Tần Liên.
Tần Viễn điên lên muốn mắng kẻ nào có mắt chó không nhìn đường, nhưng đang định mở miệng lại thấy khuôn mặt thanh tú vừa giận vừa thẹn của Đỗ Nhược Lan, nhất thời sửng sốt không phát ra lời.
Đỗ Nhược Lan không biết Tần Viễn là ai, nghĩ hai bên đều có lỗi, bèn nói một tiếng xin lỗi rồi kéo Đỗ Kim Bảo chạy đi.
Chỉ một lần vô tình chạm mặt lại khiến Tần Viễn nhớ thương Đỗ Nhược Lan mãi không quên, chờ hắn hồi hồn lại thì người đã đi mất tiêu. Hắn bèn phái người điều tra Đỗ Nhược Lan là cô nương nhà ai.
Chỉ có thể nói oan gia ngõ hẹp, khiến Đỗ Nhược Lan gặp phải tên cầm thú Tần Viễn dẫn tới nhiều chuyện rắc rối về sau.
Bên này, Đỗ Thu Nương mời hai quan sai ở lại vào phòng khách uống trà trong khi chờ. Nàng vào phòng thấy Phạm Trường An đang đen mặt ngồi im. Còn Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo thì kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng không biết đang suy tư điều gì, dáng vẻ thản nhiên như việc không liên quan tới ta.
“Đánh chết người?” Đỗ Đồng Bảo lắc đầu nói, “Không thể nào! Tùy tùng của tên mập chết bầm kia cao chừng tám thước, bình thường đệ muốn thấy mặt hắn còn phải ngửa đầu nữa là! Lúc đánh nhau hắn cũng là kẻ mạnh nhất, đệ phải bảo Ngân Bảo tấn công vào nửa người dưới của hắn đó, làm sao đánh chết nổi?”
“Rõ ràng là muốn vu oan giá họa cho chúng ta!” Đỗ Ngân Bảo cau mày nói, “Giờ phải làm sao đây?”
Cả phòng đang cau mày lo lắng thì Đỗ Kim Bảo và Đỗ Nhược Lan về tới. Hai người cũng không bị ngược đãi gì, chỉ cho biết nơi đó không phải là nơi có thể làm ầm lên, để họ chú ý giữ thân.
Đỗ Nhược Lan vừa thấy Đỗ Ngân Bảo lập tức tiến lên nhéo tai Đỗ Ngân Bảo, mắng, “Ta đã dặn ra ngoài phải đoàn kết không để kẻ khác bắt nạt, nhưng không có kêu hai đứa đánh nhau với người ta! Đúng là bọn chúng khinh người quá đáng là sai, nhưng hai đứa ra tay quá độc ác rồi! Sao lại đánh người ta đến nông nỗi đó!”
Đỗ Ngân Bảo bị Đỗ Nhược Lan nhéo, vừa né vừa hỏi, “Tam tỷ, tỷ nói gì vậy?”
Đỗ Kim Bảo trả lời thay, “Bọn ta vừa ra khỏi cổng nha môn đã thấy có ba bốn gia đinh phủ Tả thừa tướng khiêng tên tùy tùng bị đánh chết tới. Nhóm người đó khóc đến chết đi sống lại luôn. Ta lại nhìn thử, thấy tình trạng lúc chết của hắn cực kỳ thảm thiết, mắt mũi miệng tai gì đều trào ra máu, có vẻ chết không nhắm mắt!”
“Nhất định là Tần Viễn đã lệnh cho bọn họ làm lớn chuyện lên!” Phạm Trường An nói nhỏ, lâm vào suy tư. Đỗ Ngân Bảo, Đỗ Đồng Bảo và thiếu niên áo trắng kia phải tới nha môn là chuyện nhất định không thể tránh. Có điều bên kia cố tình hãm hại, quan trọng là phải nghĩ cách ứng phó. Nếu Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo không may bị vu oán giá họa thì Đỗ Thu Nương không khổ sở tới chết mới lạ! Còn thiếu niên áo trắng kia nữa….
“Xin hỏi vị công tử này tên gì? Có cần ta báo cho người nhà tới đón công tử về không, cũng tiện việc bàn bạc cách ứng phó luôn!” Phạm Trường An nói. Thiếu niên áo trắng kia ngẩng đầu nhìn hắn một cái nói, “Ta họ An, tên chỉ một chữ Nhiên….”
“An Nhiên…. Xin chào An công tử.” Phạm Trường An cười nói.
An Nhiên mím môi cười đáp lễ, nụ cười chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất. dnliễn.đà;nn/lê,q;m;nuý,đ"ôn Nhưng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo vẫn thấy được, nhất thời ngẩn ra. Đỗ Ngân Bảo thầm nghĩ tiểu tử này còn xinh đẹp hơn cả nữ tử nữa. Đỗ Đồng Bảo lại nghĩ: tiểu tử này quả là yêu nghiệt, chẳng khác gì ‘hồng nhan họa thủy’.
Phạm Trường An thầm nhẩm ‘A di đà Phật’, nghĩ: thiếu niên này chính là một Trương Bác Hưng thứ hai, bộ dáng thanh tú không nhất định là người tốt, phải đề phòng mới được. Ở nơi xa, Trương Bác Hưng có rùng mình hay không thì không phải chuyện nằm trong phạm vi lo nghĩ của Phạm Trường An rồi.
An Nhiên nhìn chằm chằm Phạm Trường An, thầm nghĩ: Phạm Tử Chính quả là thú vị hơn lời đồn nhiều. Thiếu niên nhìn tới mức thất thần, vô thức nói ra thành lời suy nghĩ trong lòng.
Cả phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường. Đỗ Ngân Bảo thấy người vốn mười ngày nửa tháng chưa chắc nói được một câu đầy đủ giờ lại lộ vẻ mặt sùng bái xen lẫn thẹn thùng nhìn đại tỷ phu, thì vô cùng ngạc nhiên. Đỗ Ngân Bảo đi vòng tới trước mặt An nhiên, vỗ một cái lên mặt An Nhiên, nói, “Ngươi là nam nhi lại tỏ vẻ thẹn thùng như một cô nương là sao?! Đúng là đại tỷ phu của ta rất có khí chất, nhưng nay ngươi sắp thành tội phạm giết người rồi đó, không thể để dành tinh thần suy nghĩ cái gì có ích hơn được à?”
An Nhiên lập tức chớp mắt một cái, nói, “Một mình ta đến kinh thành đi học, không có phụ mẫu huynh đệ bên cạnh, chẳng có ai để bàn chuyện đâu! Hơn nữa, ba chúng ta rõ ràng là bị oan! Ta không tin vương pháp không thể che chở cho ba chúng ta!”
Phạm Trường An thầm trợn trắng mắt: tiểu tử này đúng là mọt sách, chưa từng trải nên không biết nhân tình ấm lạnh. Hắn nghĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Dù có bị oan thì mong An huynh đệ cũng hãy nghe ta một lần, để có thể yên ổn thoát khỏi vụ rắc rối này!”
“Tất cả đều nghe theo Phạm đại ca!” An nhiên gật đầu nói.
Đỗ Thu Nương vẫn luôn quan sát An Nhiên từ nãy tới giờ. Nàng cứ có cảm giác là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào, đang muốn nhìn kỹ hơn thì An Nhiên đã khôi phục dáng vẻ không nói không cười nên đành thôi.
Đỗ Thu Nương nói, “Theo ta, quan trọng nhất hiện nay là chúng ta phải giải quyết vụ đưa người tới nha môn.” Lập tức, mấy đôi mắt trong phòng đều tập trung nhìn Phạm Trường An khiến hắn cảm giác như có một áp lực vô hình đang đè nặng.
Phạm Trường An bước tới bên cạnh Đỗ Thu Nương thì nghe nàng lẩm bẩm, “Bọn vô lại kia chỉ biết nghĩ ra mấy biện pháp vô sỉ! Đúng là một đám rùa đen rút đầu! Tốt nhất chúng ta phải khiến cho chúng không dám thò chân ra luôn! Trốn cho kỹ đừng để ta bắt gặp, nếu không ta nhất định sẽ dùng chày cán bột đập chết bọn chúng!”
Phạm Trường An buồn cười, nhớ tới uy lực cây chày cán bột của Đỗ Thu Nương lúc còn ở thôn An Bình. Khi đó mọi chuyện thật dễ dàng, còn hôm nay…. Bỗng nhiên, Phạm Trường An nảy ra một ý: đúng rồi! Đối phó với bọn vô lại thì phải dùng biện pháp vô lại! Lấy bạo chế bạo có gì không được?!
Phạm Trường An lập tức trình bày chi tiết biện pháp cho cả phòng nghe. Lúc đầu Đỗ Thu Nương không chịu, nhưng ngẫm lại giờ đã hết cách, đành còn nước còn tát thôi, kéo được lúc nào hay lúc ấy, lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, sẽ có ngày sự thật được phơi bày thôi.
Hai quan sai vừa mới uống xong một ly trà nóng, Đỗ Thu Nương đã cho người mang tới một dĩa bánh ngọt cực ngon. Sau đó kêu Đỗ Kim Bảo tiếp hai người ăn cơm nói chuyện thật vui, chờ tới lúc ăn xong thì đã qua một khoảng thời gian khá lâu rồi.
Đỗ Kim Bảo nhìn trời, ước chừng đã tới lúc, đang định đi ra ngoài xem thử, đột nhiên nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Đỗ Thu Nương truyền ra từ trong phòng Đỗ Ngân Bảo và Đỗ Đồng Bảo, “Ngân Bảo, Đồng Bảo, đệ đệ tốt của ta…. Hai đứa…. Sao hai đứa lại….”
Hai quan sai nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: e rằng không xong!