Từ khi mang thai, Đỗ Thu Nương được Phạm Trường An ‘nuôi nhốt’ như nuôi heo, không cho nàng làm bất kỳ chuyện gì. Nàng lại không thích ở không, nói mọi việc trong nhà đều phải nhìn qua một lần mới yên tâm.
Lúc trước Đỗ Thu Nương có hai việc chủ yếu, một là kinh doanh Mai Viên, hai là nhận tiền lời từ hợp tác buôn bán hương liệu với cữu cữu Lý Nhiên. Trước đây khoản thu từ Mai viên luôn chiếm ưu thế, nhưng từ khi Tề Nhạc ở lại Mai Viên, thì đã xuất hiện lời đồn Mai Viên là nơi Thục vương dưỡng bệnh, không được tới làm ồn, khiến việc kinh doanh của Mai Viên bị đình trệ nghiêm trọng, đừng nói tới lời, không lỗ đã là may lắm rồi.
Mỗi lần nhớ tới việc này Đỗ Thu Nương lại nghiến răng: ăn nhà nàng, uống nhà nàng, còn dọa khách nhà nàng đi hết. Sau này hắn thành hoàng thượng thật, cho Phạm Trường An chút chỗ tốt thì thôi, nếu không, nàng phải tính toán sòng phẳng với hắn mới được!
Mấy năm nay, cữu cữu Lý Nhiên càng làm càng lớn, mở rộng việc mua bán sang tận láng giềng Đại Chu, và các quốc gia vùng Tây Vực. Đỗ lão hán bán đất giúp Đỗ Thu Nương kiếm được không ít tiền, nàng chỉ giữ lại một ít đề phòng việc bất ngờ, còn lại đều đưa cho cữu cữu Lý Nhiên đầu tư. Cữu cữu Lý Nhiên là người đáng tin, mỗi tháng đều đúng hạn nhờ Lý Nhiên đưa tiền lời tới, nên nàng cũng chẳng phải lo lắng mấy về mảng này. Có điều, tháng này…. Đỗ Thu Nương cau mày nghĩ: mãi vẫn chưa thấy đưa tới, thật ra tiền không có không quan trọng, quan trọng là đã lâu không thấy Lý Nhiên xuất hiện.
Đỗ Thu Nương kêu Đỗ Nhược Lan tới hỏi thăm, vốn hai tỷ muội đang tán gẫu vui vẻ, đến khi Đỗ Thu Nương nói tới Phạm Trường An, sắc mặt Đỗ Nhược Lan lập tức thay đổi, hỏi tới Lý Nhiên Đỗ Nhược Lan càng ấp úng hơn.
Đỗ Nhược Lan bị Đỗ Thu Nương ép hỏi, gục đầu xuống bàn khóc nói, “Tỷ đừng hỏi nữa! Muội đang khổ muốn chết đây?”
Đỗ Thu Nương sốt ruột, nắm tay Đỗ Nhược Lan hỏi dồn, “Chẳng lẽ Lý Nhiên làm chuyện có lỗi với muội? Nếu hắn có gan đó, ta sẽ đánh gãy hai chân hắn!” Dứt lời, Đỗ Thu Nương lập tức đứng lên làm bộ muốn đi. Đỗ Nhược Lan vội kéo Đỗ Thu Nương lại, ấm ức giấu kín mấy ngày nay như vết thương đang rỉ máu, muốn cầm cũng cầm không được, “Thà chàng có người khác, muội còn thấy tốt hơn nhiều, muội….” Đỗ Nhược Lan đúng là có khổ không nói nên lời.
Từ lúc đụng phải Đỗ Nhược Lan ở khúc quẹo, Tần Viễn bắt đầu tìm mọi cách quấy rầy nàng. Hơn nữa khi Tần Viễn nhìn Đỗ Nhược Lan, trong mắt cứ có vẻ gì đó khiến người ta không thể không rợn người.
Hôm đó, Đỗ Nhược Lan thấy Tần Viễn thành trò hề trong nha môn, trong lòng rất sảng khoái, cứ tưởng sẽ chẳng liên quan gì nữa, nào ngờ mấy ngày sau, lại bị bắt phải gặp hắn.
Đỗ Nhược Lan đang đi trên đường, bỗng nhiên bị mấy đại hán bắt lại, dẫn tới một căn phòng kín trong quán rượu. Đỗ Nhược Lan vừa thấy Tần Viễn ngồi sẵn trong đó thì đã có dự cảm không lành. Không ngờ đoán bậy lại trúng thật.
Tần Viễn làm bộ rất thân với Đỗ Nhược Lan, biểu đạt lòng hâm mộ. Sau khi bị Đỗ Nhược Lan kiên quyết cự tuyệt, hắn thẹn quá thành giận, giở trò xằng bậy.
“Rõ ràng hắn đã sớm tra rõ muội và Lý Nhiên có hôn ước, nhưng vẫn không từ bỏ. Còn nói Lý Nhiên là kẻ vô dụng, trong nhà không quyền không thế, chỉ cần một câu nói của phụ thân hắn là đủ khiến Lý Nhiên suốt đời không thể có được công danh. Muội không tin, nhổ một ngụm nước bọt vào người hắn. Khi hắn muốn động tay động chân với muội, muội tức quá xách ghế đập vào người hắn, mới thoát được….”
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt và động tác của Tần Viễn là Đỗ Nhược Lan lại thấy cực kỳ ghê tởm, hôm đó khó khăn lắm mới thoát khỏi quán rượu, ám ảnh mãi tới giờ vẫn không dám ra cửa.
Đỗ Thu Nương vừa nghĩ tới cảnh cặp tay bẩn thỉu của Tần Viễn đụng vào người Đỗ Nhược Lan là đã thấy buồn nôn. Cũng may Tần Viễn tự cho là người thanh cao, không làm ra mấy chuyện cường bạo gì đó, nếu không, nếu không….
“Tên khốn đó ỷ có phụ thân là thừa tướng một tay che trời mới dám kiêu ngạo làm bậy như vậy! Để xem xem hắn có thể hống hách được bao lâu! Muội đừng sợ, còn chưa yết bảng mà làm sao biết có đậu hay không?”
“Muội nghe Lý Nhiên nói, mấy năm trước thì thời điểm này đã có kết quả rồi. Năm nay chậm chạp chưa thấy, chỉ sợ là có trục trặc gì đó….” Đỗ Nhược Lan lại cúi đầu nghẹn ngào, “Muội vốn không tin, nhưng đã lâu không thấy Lý Nhiên tới, muội lén kêu Kim Bảo đi hỏi thăm, mới biết nửa tháng nay việc làm ăn của cữu cữu Lý Nhiên đã xảy ra sự cố lớn lớn…. Tỷ, có phải tên cầm thú kia đã ra tay với Lý Nhiên không?”
“Muội ở đây khóc lóc suông thì có ích gì đâu! Sao muội không gặp Lý Nhiên hỏi cho rõ ràng chứ?”
“Muội không dám! Muội sợ Lý Nhiên biết là muội đã liên lụy chàng, sợ chàng biết tên cầm thú kia đã từng giở trò với muội…. Tỷ biết tính Lý Nhiên mà, nếu chàng biết, không chừng sẽ xúc động đi đánh nhau với cầm thú kia….” Đỗ Nhược Lan khóc nói.
“Muội thật là….” Đỗ Nhược Lan trông thì rất kiên cường, nhưng đụng phải chuyện tình cảm cũng do dự như ai. Đỗ Thu Nương không biết phải khuyên gì cho phải, hồi lâu mới nói, “Cầm thú kia dòm ngó muội cũng không phải muội muốn, muội tự trách cái gì? Muội và Lý Nhiên sắp thành phu thê chính thức rồi, khi có việc phải bàn bạc với nhau mới đúng. Chẳng lẽ muội lo Lý Nhiên sẽ sợ cường quyền mà vứt bỏ muội? Nếu thật vậy thì muội gả cho hắn để làm gì?”
“….” Đỗ Nhược Lan muốn nói mình tin tưởng Lý Nhiên không phải người như vậy, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có nghi ngờ: hiện giờ có mấy ai không sợ cường quyền. dĩàn.đaFn/lê,quSFý,dồDn Huống chi việc này còn liên quan đến buôn bán của cả gia tộc, và tiền đồ của hắn. Lý Nhiên thật sự có thể vì nàng sao?
Ngay cả Đỗ Nhược Lan cũng không tin.
Đỗ Thu Nương nhìn thái độ của Đỗ Nhược Lan thì đã hiểu, không an ủi gì nữa, trực tiếp kêu Đỗ Kim Bảo đi mời Lý Nhiên tới, rồi để Đỗ Nhược Lan núp sau tấm rèm trong phòng.
Mấy ngày nay Lý Nhiên vì chuyện của cữu cữu hắn vội tới sứt đầu mẻ trán, cho rằng Đỗ Thu Nương tìm hắn hỏi chuyện tiền lời, nên vừa tới đã vội xin lỗi, “Đại tỷ, tiền lời tháng này đệ quên mang mất rồi…. Mấy ngày nữa nhất định đệ sẽ mang tới cho tỷ.”
Đỗ Thu Nương quan sát Lý Nhiên, thấy mới mấy ngày không gặp hắn đã gầy đi rất nhiều, không biết rốt cuộc Tăng lão gia đã gặp phải rắc rối gì. Nàng phất tay ý bảo Lý Nhiên ngồi xuống, hỏi thẳng, “Lý Nhiên, ngươi và Đỗ Nhược Lan mặc dù chưa thành thân, nhưng đã có hôn ước, ngươi gọi ta một tiếng ‘đại tỷ’, tất nhiên ta không hề xem ngươi là người ngoài. Ta là người thích nói thẳng, nghe nói là việc buôn bán của Tăng lão gia gặp rắc rối, bạc không đủ quay vòng phải không?”
Lý Nhiên vội hỏi, “Sao đại tỷ lại hỏi như vậy! Không hề! Gần đây trong nhà buôn bán quá bận, đệ vội tới váng đầu mới quên mang theo, chờ mấy ngày nữa…. Không, ngày mai, ngày mai nhất định đệ sẽ đem bạc tới!”
“Ta đã nói tới vậy mà ngươi còn gạt?” Đỗ Thu Nương để mạnh ly trà trong tay xuống bàn, nghiêm túc hỏi, “Ta chỉ quan tâm tới tiền lời thôi sao? Quả thật nhà họ Phạm và Tăng lão gia có quan hệ hợp tác, nhưng quan trọng hơn là tình cảm thân thích? Nếu ngươi không tin ta, vậy chúng ta kết thân còn có ý nghĩa gì?”
Đỗ Nhược Lan không ngờ Đỗ Thu Nương lại nói nặng như vậy, gấp tới mức hận không xông ra cản, nhưng vừa rồi Đỗ Thu Nương đã dặn đi dặn lại phải kiên nhẫn, nên dù có nóng ruột cũng chỉ có thể đứng trong đó giậm chân liên tục.
Cũng nhờ mấy lời của Đỗ Thu Nương mà Lý Nhiên lập tức thành thật ngay, thấy nàng hình như giận thật, bèn nói, “Đại tỷ đừng giận! Chỉ vì đệ…. Đệ đã đáp ứng với Trường An huynh không nói chuyện này cho đại tỷ nghe, sợ đại tỷ lo lắng.”
“Chuyện gì mà không thể nói với ta chứ? Đỗ Thu Nương ta là kiểu yếu ớt phải nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa sao? Cứ nói đi!”.
Lý Nhiên trầm ngâm một chút, thấy sắc mặt Đỗ Thu Nương càng ngày càng đen, không giận tự uy, đành thở dài một hơi, nghĩ: thôi, thôi, giờ không nói, thì một ngày nào đó cũng sẽ biết thôi.
Trước giờ cữu cữu Lý Nhiên chuyên buôn bán hương liệu và lá trà, mấy năm nay đã mở rộng sang Đại Chu và các nước Tây Vực. Cơ hồ mỗi châu mỗi phủ của Đại Tề đều có cửa hàng của Tăng lão gia. Nửa tháng trước, Tăng lão gia lại gặp vận xui liên tục. Đầu tiên là cửa hàng ở kinh thành thường xuyên có côn đồ tới quấy phá, báo quan, quan phủ không quản, dù có cho nha dịch tới cũng chỉ đòi ăn ngon uống tốt, lừa đảo lấy đi không ít thứ tốt, rồi chuyện vẫn đâu vào đó. Các chi nhánh khác cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng tương tự.
Nghiêm trọng hơn, lô hàng Tăng lão gia chuyển tới Thục Châu đã bị cướp giữa đường. difễn.đaVFn/l'ê,quý,đ:ôn Tăng lão gia làm ăn nhiều năm, có quen biết với cả hắc đạo và bạch đạo, bị đánh cướp là chuyện chỉ xảy ra lúc mới bắt đầu làm ăn, về sau đã không còn nữa. Vả lại, Tăng lão gia là người buôn bán có tâm, khấm khá rồi không quên giúp đỡ quê nhà, thanh danh cực tốt, nên càng không có chuyện bị đánh cướp nữa.
Tăng lão gia nhờ người tìm hiểu thử thì nghe bọn cướp hồi đáp: lần này có người ở trên cố ý muốn dạy dỗ Tăng lão gia một trận, đó không phải là người bọn họ có thể chống nổi, nên phải nghe lời.
Tăng lão gia càng khó hiểu, tốn không ít tiền thông qua các mối quan hệ tìm hiểu xem rốt cuộc có đắc tội với vị nào ở trên không. Cuối cùng kết quả là…. Tăng lão gia bị bắt vào ngục.
“Mấy năm qua cữu cữu buôn bán khắp Đại Tề, thấy nhiều cảnh đời bất hạnh, trong lòng luôn nghĩ tới dân chúng. Trước đó vài ngày nghe nói ở Thục Châu có nạn hạn hán nghiêm trọng, dân chúng cực khổ vô cùng nên đã bỏ tiền riêng mua gạo quyên góp cho Thục Châu. Gạo vừa phát xong, thì chưởng quỹ ở cửa hàng Thục Châu bị quan phủ bắt đi vì có hiềm nghi tư thông với Đại Chu. Sau đó cữu cữu ta cũng bị bắt…. Đúng là tai bay vạ gió, họa vô đơn chí! Cữu cữu sùng bái nhất đại tướng quân An Tri Hoán, nên rất kính trọng những tướng sĩ đang bảo vệ biên cương ở Thục Châu. Nay hai nước giao chiến, cữu cữu lo lắng cho dân chúng và quân sĩ ở Thục Châu mới tặng lương thực. Nào ngờ biến thành chứng cớ tư thông với Đại Chu, tiếp tế lương thảo cho địch!”
Thì ra Tăng lão gia đã bị bắt giam…. Đỗ Nhược Lan cả kinh, lảo đảo đụng trúng cạnh giường, phát ra một tiếng vang.
Lý Nhiên nghe động bèn quay đầu nhìn thử.
“Không biết mèo nhà ai mà cứ tới phòng ta miết!” Đỗ Thu Nương ho khan hai tiếng, nói tiếp, “Giờ Tăng lão gia đang bị giam ở đâu? Đã hỏi ra rốt cuộc là đắc tội với ai chưa?”
Kẻ có thể vươn tay đến tận Thục Châu, có thể quấy phá cửa hàng của Tăng lão gia ở kinh thành…. Đỗ Thu Nương nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tên Tần Viễn ngu ngốc kia không thể nào có bản lĩnh tới mức đó.
Chẳng lẽ là vì nguyên nhân khác?
Hoàng tử bị rách quần, nhi tử của Tả thừa tướng lại té chổng mông. Trương Sưởng càng thấy sợ hãi hơn, trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, đắc tội phe nào cũng chỉ có một đường chết! Chỉ trong chớp mắt, hắn hạ quyết tâm, nói với cọp mẹ nhà hắn, “Lão bà, ta biết sai rồi, ta không nên đi thanh lâu!”
“Cái gì?” Lão bà Trương Sưởng quát lên một tiếng, vươn tay tát một cái, rồi dộng thêm một quyền vào ngực hắn. Trương Sưởng lập tức té xuống đất, hôn mê bất tỉnh, đúng như ý nguyện….
Lúc này, Tần Viễn đã lồm cồm bò dậy, rồi nhảy dựng lên, chỉ vào Phạm Trường An và Trương Bác Hưng tức giận tới mức cảm giác như từng sợi tóc của hắn cũng đang run run, “Ngươi…. Các ngươi……”
Phạm Trường An và Trương Bác Hưng đồng thời lui về sau một bước, nhìn Tề Nhạc. Tề Nhạc bèn nói, “Thật xin lỗi! Ta không cẩn thận đạp phải vạt áo của ngươi….”
Người ta thường nói, lạc đà dù gầy cũng to hơn ngựa, Tần Viễn dù phách lối cách mấy cũng không dám ngang nhiên động tới Tề Nhạc, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không cách nào phát tiết. Lúc này đã có người tiến lên nâng Tề Phong dậy, cũng may vạt áo của hắn dài, chỗ rách lại khá kín nên có thể che được. Tề Phong mặc dù rất tức tối vẫn vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên, phủi phủi bụi trên người, trầm mặt nói, “Tần Viễn, không được vô lễ với hoàng huynh!”
Sỉ nhục này, hắn và Tần Viễn chỉ có thể nhịn.
Gặp chuyện như vậy vẫn không tức giận ra mặt, thật là khác hẳn Tề Phong của lúc trước. Phạm Trường An thầm thở dài nghĩ.
Từ khi Tề Nhạc bị phế, Tề Phong phụ lo việc triều chính, luôn thuận lợi như diều gặp gió, đã được hoàng thượng khen nhiều lần. Hắn giống như một viên ngọc bị Tề Nhạc che khuất nhiều năm, nay đột nhiên được lộ ra, tỏa sáng rực rỡ.
Tề Phong làm hoàng đế, chưa chắc là không tốt. Chỉ tiếc, hắn có một ngoại công như Tả thừa tướng….
Tề Phong đã điều chỉnh tốt trạng thái, khôi phục vẻ ung dung như thường ngày, đi tới trước mặt Tề Nhạc nói, “Hoàng huynh đã khỏe hơn chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi. Đại phu Tử Chính giới thiệu cho ta không tệ! Sau khi uống thuốc tinh thần ta đã tốt nhiều, chỉ thỉnh thoảng còn nhức đầu, và mộng du thôi.” Tề Nhạc cười trả lời, rồi cau mày nhìn Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo đang bị bao kín tới mức nhìn chẳng rõ mặt mũi, tức giận nói, “Ngân Bảo và Đồng Bảo là hai thiếu niên thông minh cơ trí, bổn vương rất thích, ai đã ra tay độc ác đánh hai đứa nó thành thế này?”
Tề Nhạc vừa đảo mắt qua, phụ nhân mang thai kia đã cảm thấy chân tay mềm nhũn, khiếp đảm nhìn về phía Tần Viễn. Tần Viễn hơi quay đầu đi không tỏ thái độ. Tề Nhạc hừ lạnh nói tiếp, “Hôm nay bản vương và Nhị hoàng tử đều ở đây, ta xem còn kẻ nào dám nói năng lung tung nữa không!”
Tình thế đột ngột chuyển biến khiến phụ nhân mang thai có dự cảm chẳng lành. Nhưng dù nàng ta không muốn thì vẫn phải diễn tiếp, đành quỳ trên đất, bắt đầu khóc lóc kể lể, nhao nhao nói Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo đánh chết tướng công nàng ta. Tiếng khóc léo nhéo khiến người ta nghe mà phát bực.
Tề Phong nhìn thái độ của Tần Viễn là đã đoán được hơn phân nửa vấn đề. Vừa rồi Tần Viễn tới tìm hắn cũng chỉ nói có chút việc nhỏ muốn nhờ hắn giúp một tay. Hắn chủ quan lập tức đáp ứng, giờ mới thấy tiến hay lui đều khó. Cũng may tên Huyện lệnh kia biết thời biết thế, bất tỉnh kịp lúc.
Tề Phong tỏ vẻ chính trực nói, “Hoàng huynh, chúng ta nhúng tay vào chuyện của nha môn dường như không được thích hợp cho lắm….”
“Nếu là không thích hợp, hoàng đệ còn tới đây làm gì? Chẳng lẽ dạo phố vô tình lạc vào?” Tề Nhạc cười hỏi ngược lại, không chừa chút mặt mũi nào cho Tề Phong.
Phạm Trường An đã sớm kêu người đi lấy một chậu nước lạnh tạt vào mặt Trương Sưởng, thấy mắt hắn khẽ nhúc nhích còn giả bộ bất tỉnh, bèn rút đao giơ lên làm như muốn bổ xuống đầu hắn. Trương Sưởng vội mở to mắt, lăn người qua một bên, thầm nghĩ: thiệt là xui hết chỗ nói, đã bất tỉnh rồi mà cũng không yên! Nhưng hắn không biết càng xui xẻo hơn đó là, hắn sắp phải thăng đường xử vụ án đầu tiên cho nơi hắn nhậm chức và cũng là lần thăng đường cuối cùng trong đời hắn.
Trương Sưởng run rẩy lệnh thăng đường. Hàng loạt ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía hắn khiến hắn cảm thấy rất áp lực, nói cũng nói không lưu loát nổi. Trương Bác Hưng hừ lạnh một tiếng, nói, “Xem ra Trương đại nhân cầm không nổi cái kinh mộc đường rồi, bằng không để ta thẩm vấn thay ngài vậy!”
“Tạ…. Tạ ơn đại nhân.” Trương Sưởng cười gượng, lảo đảo đi xuống. Trương Bác Hưng làm lễ với Tề Nhạc và Tề Phong, thấy hai người gật đầu mới ngồi vào bàn. Đầu tiên, hắn kêu phụ nhân mang thai và Đỗ Thu Nương nói hết oan tình, sau đó, nghiêm mặt nói, “Dẫn nhân chứng vào!”
Phụ nhân mang thai kia không thể ngờ rằng thẩm vấn còn chưa kịp bắt đầu thì đã kết thúc.
Nhân chứng có ba người. Một là thư sinh trong học đường, học cùng với Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo, một là người ăn xin trú trong ngôi miếu đổ nát gần nhà người chết và cuối cùng là một người khám nghiệm tử thi.
Thư sinh kia chứng minh, Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo nhỏ gầy, đối mặt với người chết cao gần tám thước, chỉ đánh được hai cái lên bụng chứ hoàn toàn không thể đụng tới đầu người chết. di ễn.đ làn/lê,quợý,đưôn Bên cạnh đó, ngỗ tác kiểm tra cẩn thận thi thể người chết, cho ra kết luận, người chết bị một vật nhọn đập vào đầu, chảy máu quá nhiều dẫn tới tử vong, mặc dù vết thương đã được xử lý, nhưng sờ đầu vẫn thấy được chỗ xương bị vỡ.
Cuối cùng là lời khai của người ăn xin, cũng là nhân chứng mấu chốt nhất: hắn núp trong góc của ngôi miếu đổ nát, tận mắt chứng kiến quá trình chết của tên tùy tùng.
Thì ra, sau khi đánh nhau với bọn Đỗ Đồng Bảo xong, bởi vì biểu hiện rất khá, tên tùy tùng được Tần Liên thưởng cho một số bạc. Trên đường về, hắn đụng phải ba tên lưu manh muốn cướp bạc, một trong ba tên đó đã đập vỡ đầu của hắn.
Người ăn xin tận mắt thấy ba tên lưu manh sau khi đánh người xong đã quăng hung khí là cái xẻng lại, chia nhau bỏ chạy.
Nhân chứng vật chứng đều đủ hết, chỉ cần tìm ra ba tên lưu manh kia là có thể chứng minh sự trong sạch của Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo. Trương Bác Hưng cầm kinh mộc đường gõ một cái thật mạnh, nghiêm mặt hỏi phụ nhân đang mang thai, “Ngươi còn gì để nói không?”
Phụ nhân kia run rẩy cả người, muốn chối cũng không biết phải chối thế nào. Biết tin tướng công chết, nàng ta vội vàng đi tìm Tần Liên bắt đền, lúc ấy Tần Viễn cũng có mặt, chính Tần Viễn đã cho nàng ta một số bạc lớn để nàng ta đi kiện Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo. Nàng ta nghĩ, trụ cột gia đình mất, giờ kiếm được đồng nào hay đồng ấy, nhưng rốt cuộc vẫn gặp báo ứng….
Phụ nhân nhìn về phía Tần Viễn, đột nhiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt hung ác, kinh hoảng, bắt đầu thấy đau bụng, từ từ tăng dần lên….
“Ai da!” Phụ nhân ôm bụng, ngột bệt xuống đất hô. Trương Bác Hưng vốn tưởng nàng ta muốn diễn khổ nhục kế, lại nghe Đỗ Thu Nương nói với Phạm Trường An, “Hình như nàng ta vỡ ối rồi!”
Lúc này, phụ mẫu của người chết mới rồi còn muốn đánh Đỗ Thu Nương giờ quỳ trên đất khóc nói nhi tử đã chết, không thể lại không có tôn tử, nhà họ đã mời bà đỡ chờ sẵn ở nhà rồi vân vân và vân vân. Trương Bác Hưng mềm lòng, vội cho người mang phụ nhân kia về. Vụ án đành chờ phụ nhân sinh xong lại tính tiếp.
Ai cũng không phát hiện, ngay lúc phụ nhân kia được mang đi, trong mắt Tần Viễn chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn kinh khủng.
Cứ tưởng rằng mọi việc đã xong. Nào ngờ qua hôm sau, Đỗ Thu Nương lại nghe được tin dữ tin, khiến nàng sợ ngây người: phụ nhân kia chuyển dạ cả đêm, hai lão nhân vội đi lấy nước trượt chân té chết cả hai. Phụ nhân kia biết tin kinh hoảng quá độ mà một xác hai mệnh luôn….
Lúc Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương chạy tới thì nhà của phụ nhân kia đã cháy gần như hoàn toàn, ngay cả nhà hàng xóm cũng bị liên lụy. Người của gần nửa con phố đang tụ lại khóc than. Trong đó có một phụ nhân ngồi bệt trên đất, vỗ chân khóc ròng, “Nhà họ Lý bọn họ tự gây nghiệp chướng, bị báo ứng chết sạch thì thôi, tại sao lại liên lụy tới chúng ta? Đang yên đang lành tự nhiên ngay cả một chỗ để dung thân cũng không có!”
Một cô nương khác thì khóc nói, “Nương ta đỡ đẻ cho người ta nhiều năm, tay chân rất lanh lẹ, không thể nào thấy cháy mà chạy không kịp…. Trận hỏa hoạn này rất kỳ lạ…. Nương ơi….”
Một đám nữ nhân khóc đến chết đi sống lại, thay nhau kể ra nỗi oan ức của mình. Phạm Trường An hỏi thăm mới biết, không chỉ cả nhà họ Lý mất mạng mà bà đỡ cũng không chạy thoát được. Ngoài ra những nhà bị lửa lan tới khác may mắn không có ai bị thương.
Lúc này, Trương Bác Hưng cũng vội vã chạy tới, đen mặt nói với hai người, “Đã tìm thấy ba tên lưu manh cướp tiền rồi….”
“Kẻ bị hại đã chết hết rồi, dù tìm ra mấy tên đó cũng không còn nghĩa lý gì nữa….” Phạm Trường An nói. Trương Bác Hưng đáp, “Ba tên đó, hôm qua đánh nhau với người ta ở ngoại ô, đều bị loạn đao chém chết hết rồi….”
Phạm Trường và Đỗ Thu Nương giật mình sững người. Trương Bác Hưng lại nói, “Còn tìm thấy túi tiền của người chết có chứa một xấp ngân phiếu rất dày trên người ba tên côn đồ kia. Nhưng không moi ra được kẻ chủ mưu.…”
Hận nhất là dù đã biết kẻ chủ mưu là ai, vẫn không đủ nhân chứng vật chứng để bắt hắn.
Vô số việc xảy ra cùng lúc, phải nói là quá trùng hợp. Đỗ Thu Nương đột nhiên nảy ra ý tưởng kinh người: nếu như…. Nếu như ba lưu manh kia cũng là do Tần Viễn tìm tới, đánh chết tên tùy tùng để giá họa cho Đỗ Đồng Bảo và Đỗ Nguyên Bảo, sau sự việc bại lộ, hắn quyết định giết hết những người liên quan để diệt khẩu? Đỗ Thu Nương bỗng thấy lạnh cả người. Tần Viễn hung tàn thành tính, chỉ vì để bõ tức mà…. Người như hắn sống trên đời có ích gì chứ….
Đỗ Thu Nương vừa ngẩng đầu thì thấy Tần Viễn và Tề Phong đang đứng lẫn trong đám người vây xem. diễn.đàƯn/lê,qu|ý,đôƠn Tần Viễn nhếch miệng cười khẩy, còn Tề Phong thì chắp tay sau lưng, dòm đám chạy một cái rồi thản nhiên quay lưng bước đi. Lúc tầm mắt hai bên đụng nhau, Tề Phong khẽ mỉm cười, Tần Viễn đưa tay lên làm động tác cắt cổ!
“Tiện nhân!” Lửa giận trong lòng Đỗ Thu Nương lập tức bị khơi lên, nhưng chỉ có thể nhổ một ngụm nước bọt cho bớt tức. Lúc này. Đột nhiên, Tần Viễn đi tới trước mặt ba người, trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối dối trá, “Thiên tai tới bất ngờ thật khó đề phòng! Cả một nhà đang yên đang lành lại bị tai bay vạ gió. Chẳng lẽ là do….”
Đỗ Thu Nương vốn đã thấy khuôn mặt Tần Viễn rất đáng ghét, lại thêm hắn gây cho nhà nàng bao nhiêu chuyện phiền phức, lúc này nhìn mặt hắn nàng chỉ cảm giác buồn nôn, lập tức ngồi xổm xuống nôn một trận khủng khiếp.
Trương Bác Hưng thấy vậy, chế giễu, “Tần Viễn, ngươi nên cách đệ muội ta xa xa một chút thì hơn. Đệ muội ta rất mẫn cảm, không chịu được mấy cái mùi bẩn thỉu dù chỉ một chút, đặc biệt là mùi của những kẻ mượn đao giết người, toàn thân tỏa ra mùi máu tanh, thật sự là người gặp người ói, hoa thấy hoa tàn, muốn tránh không kịp! Ây da, vừa nhắc tới, ta cũng thấy mắc ói rồi này….”
Dứt lời Trương Bác Hưng giả bộ nôn khan hai tiếng. Đỗ Thu Nương ói tới mức ra mật xanh mật vàng, thấy Trương Bác Hưng bắt chước nàng, hận không thể ngẩng đầu lên mắng: huynh bắt chước cái gì? Không thấy ta đang ói thật hay sao?
Phạm Trường An vốn cũng cười nhìn Trương Bác Hưng, dần dần cảm thấy là lạ, bởi vì Đỗ Thu Nương níu tay hắn càng lúc càng chặt, sắc mặt cũng tái hẳn đi….
Phạm Trường An giật mình, vội vàng bắt mạch cho Đỗ Thu Nương. Đột nhiên, hắn trợn to hai mắt, vẻ mặt hốt hoảng, nhanh như chớp bế ngang nàng lên, nói “Thu Nương, chúng ta về nhà thôi!”
Trương Bác Hưng thấy vậy, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, lo lắng vội vàng đuổi theo. Tần Viễn lại nổi cơn điên phái người cản đường. Phạm Trường An ẵm Đỗ Thu Nương xông về phía trước, nói vọng lại, “Biểu ca, có việc rất quan trọng! Lúc này ai dám cản cứ đánh hết cho ta!”
Hừ, hắn là lính đánh thuê sao? Hắn là người có văn hóa, không hề thích động tay động chân ha! Trương Bác Hưng nhổ một ngụm nước bọt, đá mạnh vào chân Tần Viễn đang chàng ràng trước mặt, nói “Hì, ngươi thật là, không thấy người ta có việc quan trọng sao?! Thật là không biết điều!” Xong vỗ vỗ bụi trên tay, bỏ đi.
Đỗ Thu Nương càng lúc càng thấy buồn nôn dữ hơn. Mới đầu nàng cứ nghĩ rằng đúng là vì ngửi thấy mùi máu tanh nên mới buồn nôn. Nhưng sau nàng thấy Phạm Trường An cứ ẵm mãi không cho xuống, lại bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ nàng đã mắc phải bệnh nan y?