Ban ngày Tần Viễn lôi Đỗ Thu Nương đi xem đàn sói khiến nàng cảm thấy cực kỳ buồn nôn. Giờ thấy hắn, nàng lập tức lui về sau một bước theo bản năng, cố gắng trấn tĩnh đánh giá tình hình. Bốn phía của căn phòng đều là tường, lối ra duy nhất là cửa chính thì đã bị Tần Viễn khóa chặt.
Trong lúc Đỗ Thu Nương đang suy nghĩ cách chạy trốn thì Tần Viễn đã tiến lên, bắt lấy búi tóc của nàng. Đỗ Thu Nương bị đau, nhấc chân đá hắn, nhưng hắn phản ứng nhanh hơn, vươn tay giữ chặt đầu gối nàng, rồi dùng bàn tay còn lại tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.
Đỗ Thu Nương cảm thấy đầu ‘ông’ một tiếng, trong miệng toàn mùi máu tươi chảy ra từ khóe miệng bị rách. Nàng đảo tay qua hất vỡ đống ly trên bàn, tạo tiếng động gây sự chú ý cho bên ngoài.
Thị vệ đứng gác bên ngoài nghe tiếng, chần chờ một hồi mới nói, “Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?” “Cút đi!” Tần Viễn quát lên. Thị vệ kia lại nói “Thiếu gia, các huynh đệ đã nhận lệnh của Nhị điện hạ phải bảo vệ an toàn cho phu nhân….”
“Cứu mạng! Hắn muốn giết người!” Lúc này Đỗ Thu Nương chỉ biết trông cậy vào thị vệ kia, xem hắn như cọng rơm cứu mạng. Tần Viễn như chó điên, Trương Bác Hưng lại chưa tới, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, nàng đã hết cách. Nhưng nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy có kẻ nào đó trách mắng thị vệ kia, “To gan! Thiếu gia nhà ta là cữu cữu của Nhị điện hạ, nào có cữu cữu hại chất tử chứ? Đồ có mắt không tròng mau cút qua chỗ khác đi!” Tiếp đó, không còn nghe tiếng thị vệ kia nữa.
Sau đó, nhóm thị vệ do Tề Phong phái tới giám thị Đỗ Thu Nương đã bị đuổi đi hết. Ngoài phòng trống rỗng không một bóng người.
Lời uy hiếp của Tần Viễn vẫn còn văng vẳng bên tai Đỗ Thu Nương: hắn muốn làm nhục nàng…. tên súc sinh này nhất định đã lén Tề Phong tới đây.
“Bốp!” Đỗ Thu Nương lại bị tát một cái nữa, khiến nàng choáng váng một hồi. Tần Viễn nắm tóc Đỗ Thu Nương kéo nàng tới giường ngủ, rồi áp người lên. Có lẽ là men rượu đã cho hắn sức mạnh kinh người, đè nàng không nhúc nhích được tí nào. Tần Viễn cười châm chọc, “Để lão tử xem phía dưới của ngươi có chặt không? Đỗ Thu Nương, lão tử muốn ngươi sống không được chết cũng không xong! Đầu tiên là chơi ngươi cho đã, nhưng sẽ không để ngươi chết, cho ngươi có thể tận mắt chứng kiến lão tử giết đệ đệ ngươi và đùa chết tướng công ngươi như thế nào…. Ta sẽ khiến cả nhà ngươi không được chết tử tế, ha ha ha ha ha….”
Đỗ Thu Nương vốn đang giãy giũa, nghe được câu ‘giết chết đệ đệ ngươi’ thì ngẩn người nghĩ thầm: đệ đệ nàng, Kim Bảo và Đồng Bảo giờ này đang dẫn viện binh tới đây, chỉ có Ngân Bảo là không rõ tung tích. Chẳng lẽ là Ngân Bảo đã xảy ra chuyện?! Hèn chi hôm nay khi nàng hỏi Ngân Bảo đang ở đâu, thì Trương Bác Hưng cứ ấp a ấp úng không chịu nói.
“Ngươi đã làm gì Ngân Bảo rồi?” Đỗ Thu Nương lập tức tỉnh táo lại, lật người nằm trên Tần Viễn, cắn một cái lên cổ hắn. Tần Viễn bị đau, tiện tay kéo cái móc treo màn xuống nện vào đầu nàng, máu tươi lập tức trào ra, chảy từ trên đầu xuống mặt, che mờ cả mắt Đỗ Thu Nương. diễƯn.đàn.lƠLê,quý.'nlđôn Trước mắt nàng chỉ còn lại một màu hồng. Tần Viễn hả hê nói, “Ha ha, Đỗ Ngân Bảo chết rồi! Không phải ngươi kêu hắn đi tìm viện binh sao? Là ngươi kêu hắn đi, hắn chết là do ngươi! Tên đệ đệ vô dụng của ngươi và mặt trắng họ An kia đều chết hết rồi!”
Đầu Đỗ Thu Nương cứ bị móc sắt đập vào tới tấp. Nàng giãy giụa dần yếu đi…. Ngân Bảo chết rồi, sao có thể chứ? Đó là đệ đệ một tay nàng nuôi lớn…. Đỗ Thu Nương cảm thấy trái tim lạnh lẽo hẳn. Vừa rồi giãy giụa kịch liệt khiến nàng mất hơn phân nửa sức lực, giờ nàng có muốn cũng không giãy nổi nữa rồi.
Đúng lúc này, bụng Đỗ Thu Nương đột nhiên động đậy, hai hài tử đồng thời đá vào bụng nàng, tựa hồ nhắc nhở nàng không được từ bỏ. Trong đầu Đỗ Thu Nương đột nhiên nhoáng lên một luồng sáng trắng.
Tần Viễn cho là Đỗ Thu Nương đã ngất đi, bắt đầu cởi y phục của nàng ra.
Đỗ Thu Nương lặng lẽ duỗi tay sờ xuống đầu gối. Đầu ngón tay nàng chạm vào một thứ gì đó lạnh như băng.
“Tần Viễn….” Đỗ Thu Nương đột nhiên kêu tên Tần Viễn.
Hiển nhiên Tần Viễn không ngờ Đỗ Thu Nương bị đánh như vậy vẫn chưa ngất đi. Hai ngọn núi trắng mịn như ẩn như hiện sau lớp yếm mỏng cộng thêm lúm đồng tiền như hoa của nàng khiến hắn phải chảy nước dãi. Nàng đang cười với hắn? Tần Viễn sững sờ nghĩ.
Đột nhiên trên mặt Đỗ Thu Nương lóe lên nụ cười kỳ lạ, “Trương Nguyên Bảo có nói cho ngươi biết đời trước hắn chết thế nào không?”
“Cái gì?” Tần Viễn mơ hồ hỏi lại. Đáng tiếc, hắn chưa kịp hiểu rõ đã cảm thấy cổ họng chợt lạnh. Trước khi ngã xuống, hắn nhìn thấy con dao ngắn sắc nhọn trong tay Đỗ Thu Nương, và nghe rõ từng chữ nàng nói, “Đừng sợ, chẳng mấy chốc sẽ có người đi cùng ngươi thôi!”
Trương Bác Hưng cho Đỗ Thu Nương một con dao ngắn đề phòng bất trắc, giờ thành con dao đòi mạng Tần Viễn.
“Ngươi….” Tần Viễn ôm cổ, thở không ra hơi, nhưng vẫn hung hăng vươn tay muốn bắt lấy Đỗ Thu Nương. Nàng cả kinh, giơ đao lên chém liên tục mấy nhát xuống người hắn, hết nhát này tới nhát khác….
Đáng thương Tần Viễn phong lưu cả đời, lúc chết lại bấy nhầy như tổ ong vò vẽ. Chết không nhắm mắt! Trước lúc hắn tắt thở, cửa phòng đột nhiên mở ra, giúp hắn thấy được ánh lửa ngút trời ở phía đông nam huyện nha, và bóng Phạm Trường An vọt vào.
“Thu Nương!”
Đỗ Thu Nương đang điên cuồng chém xuống, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc. Nàng dần tỉnh táo lại, từ từ quay đầu, chóp mũi đau xót, nước mắt rơi xuống…. Trường An, Trường An của nàng!
Đỗ Thu Nương đột nhiên cảm thấy phía dưới ướt ướt, một hồi đau đớn xông lên tận đỉnh đầu. Nàng nghe thấy tiếng hét kinh hoảng của Phạm Trường An, “Thu Nương!!” trước mắt bỗng tối sầm: sợ là bọn nhỏ nằm trong bụng không yên, muốn ra ngoài sớm rồi….
Cả quá trình sinh hài tử có thể nói là người ngã ngựa đổ, cứ như một giấc mơ. Đỗ Thu Nương nhìn hai cục tròn tròn nằm bên cạnh, nghi ngờ nghĩ: hai khối thịt nhỏ như chuột con thế này thật sự do nàng sinh ra?
Trương Bác Hưng đánh bạo chọc chọc má tiểu cô nương bên trái, nói, “Ơ tiểu cô nương này sao lại có mũi tẹt chứ?”
“Nói bậy, mũi nó rất cao!” Đỗ Kim Bảo phủ nhận, “Huynh nhìn xem, mũi nó cao y hệt ta và đại tỷ! Khuê nữ giống tỷ ta tương lai nhất định là tiên nữ!”
“Mới thế này mà ngươi đã nhìn ra nó giống Thu Nương?” Trương Bác Hưng hoài nghi hỏi lại.
“Đương nhiên!” Đỗ Đồng Bảo hưởng ứng nói, “A! Huynh xem, ngoại chất nhi của ta giống hệt tỷ phu! Mắt long lanh thế này lớn lên có thể lừa gạt tiểu cô nương….”
Trương Bác Hưng liếc Phạm Trường An một cái, thầm nghĩ: mắt long lanh có thể lừa gạt tiểu cô nương? Đánh giá quá đúng!
“Đại tỷ quả là có phúc, một lần sinh hai, còn là long phượng thai, có tử có nữ đủ hết!” Đỗ Kim Bảo lại nói. Trương Bác Hưng thấy Phạm Trường An đang ngồi ngơ ngác bên cạnh Đỗ Thu Nương, bèn hất đầu ra hiệu, mọi người hiểu ý đều lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Từ đầu tới cuối Phạm Trường An vẫn chưa nhìn hai hài tử, chỉ nắm tay Đỗ Thu Nương, cúi đầu yên lặng. Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An râu ria xồm xoàm, trên người vẫn xuyên bộ đồ lúc hai người chạy trốn, bắt đầu bốc mùi hôi thoang thoảng, không biết đã ngồi như vậy bao lâu. Nàng khụt khịt mũi, nói, “Trường An….”
Phạm Trường An vẫn không lên tiếng.
“Chàng sao vậy? Ta sinh hai hài tử, chàng không vui?”
Phạm Trường An lắc đầu.
“Rốt cuộc chàng có ý gì?” Đỗ Thu Nương đen mặt nói, “Chàng đã bao lâu không ngủ rồi hả? Phạm Trường An, nếu chàng còn không chịu mở miệng, ta sẽ không để ý tới chàng nữa!”
Đỗ Thu Nương dùng hết sức nâng mặt Phạm Trường An lên. Nước mắt của Phạm Trường An rơi trên tay nàng nóng bỏng đau xót. Hắn bắt lấy tay nàng nói với giọng khàn khàn, “Thu Nương, là Trường An không tốt, Trường An không bảo vệ được Thu Nương, để Thu Nương bị thương, đầu bị….”
Phạm Trường An vừa nói vừa giơ tay lên muốn vả miệng mình. Đỗ Thu Nương lập tức kéo tay hắn lại, vốn muốn hung hăng nhéo hắn một cái, nhưng khi thấy rõ quầng thâm trên mắt và vẻ mặt tự trách của hắn, không biết tại sao, bỗng thấy vô cùng tủi thân. dinễn.đư.àn.lê,qu;ý,đô"n Nàng đấm một cái lên vai hắn, khóc nói, “Chàng đúng là đồ ngốc! Ai cho phép chàng tự hành hạ như vậy? Đúng, là do chàng, do chàng không tốt, không bảo vệ được ta! Để xem từ nay về sau chàng còn dám bỏ ta một mình nữa không? Tên ngốc này, ta cho chàng biết, nếu chàng còn để người khác làm tổn thương ta dù chỉ một sợi tóc, ta sẽ lập tức, lập tức….” Đỗ Thu Nương cứ ‘lập tức, lập tức’ hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nói rõ là lập tức cái gì. Phạm Trường An lại nước mắt nước mũi đầy mặt. Hai người ôm thành một cục, khóc rống lên.
Phạm Trường An nghĩ gì, sao Đỗ Thu Nương lại không biết. Bình thường hai người đều hận không thể cho đối phương tất cả những gì tốt nhất, một người bị thương, người còn lại cũng đau như đứt từng khúc ruột. Nay hắn không bảo vệ được nàng, để nàng bị thương, trong quá trình sinh hài tử lại sém chút mất mạng khiến hắn càng thêm hận không thể giết chết mình. Nếu lúc này nàng không oán chỉ sợ hắn càng thêm căm hận bản thân. Vì vậy nàng phải để hắn biết, sau này càng phải tự coi trọng bản thân, bảo vệ tốt bản thân mới có thể bảo vệ người nhà được.
Hai người đều nghĩ như nhau, quả thật chỉ có phu thê tâm ý tương thông đúng nghĩa mới có được.
Mấy người đứng ngoài nghe tiếng khóc truyền ra từ trong phòng cũng bị nhiễm, lén gạt nước mắt. Chỉ có Đỗ Đồng Bảo như rơi vào sương mù, thấy hai người trong phòng vừa khóc vừa cười, vô cùng khó hiểu, đành nghĩ chắc hai người bị áp lực quá lớn cần phát tiết một chút.
Hồi lâu sau, Đỗ Thu Nương lau nước mắt, khụt khịt mũi nói, “Trường An….” Phạm Trường An vừa mới khóc xong nước mắt còn giắt trên mi, khiến đôi mắt trông vô cùng long lanh. Nàng nhìn hắn, lại nhìn nhi tử, lập tức cười rộ lên: nhi tử đúng là giống hắn. “Nếu chàng còn không chịu đi tắm, sợ rằng bọn nhỏ sẽ chê chàng hôi đó!” Đỗ Thu Nương vui vẻ nói.
“Hai đứa nó dám?!” Phạm Trường An bĩu môi nói, lúc này mới nhìn sang hai hài tử bên cạnh. Da chúng nhăn nheo như da khỉ…. “Thu Nương, nàng xem này, đây là Đoàn Đoàn và Viên Viên của chúng ta!” Phạm Trường An lần đầu làm cha, không biết ứng phó thế nào với hai sinh mạng yếu ớt trước mặt, thậm chí còn không dám đưa tay chạm vào chúng. Hắn chỉ vào bé con bên trái nói, “Hơi xấu xí một chút là Đoàn Đoàn….” Rồi chỉ vào tiểu cô nương bên phải nói, “Còn hài tử xinh đẹp hơn bên này là nhi tử Viên Viên….”
Hai đứa nhỏ đồng thời mở mắt ra, quắt miệng lại, không đợi Phạm Trường An kịp phản ứng đã khóc ầm lên, dường như đang trách phụ thân có mắt như không nhận lầm hai đứa….
Đỗ Thu Nương co giật khóe miệng, “Trường An, chàng nhầm rồi….”
Lúc này tới phiên phụ thân Phạm Trường An quắt miệng, cũng muốn khóc: trong mắt hắn, hai đứa nhỏ đều…. xấu xí, lại giống nhau như đúc chẳng thể phân biệt được đứa nào là đứa nào….
Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương đều nín thở một cách vô thức.
Tên thống lĩnh ngày càng tới gần sơn động, lúc hắn sắp vào cửa thì đột nhiên vang lên một tiếng “Báo!” Một tiểu binh hưng phấn nói, “Đại nhân, tìm thấy một người bị thương nặng trong bụi cỏ dưới chân núi, hình như là thái tử!”
“Thật sao?” Tên thống lĩnh vui vẻ nói, “Tả thừa tướng đã nói ai bắt sống thái tử sẽ được trọng thưởng, chúng ta sắp phát tài rồi!” Dứt lời, hắn lập tức dẫn thủ hạ chạy đi.
Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nhìn nhau, thở phào một hơi.
Phạm Trường An kêu Đỗ Thu Nương ngồi yên chờ, hắn đi tới chỗ phát ra tiếng rên tìm thử, phát hiện trong góc sơn động có một đám cỏ tranh trong rất khả nghi. Phạm Trường An vạch mớ cỏ ra nhìn, lập tức cả kinh: dưới đống cỏ là một người máu me khắp mình, mặt đầy nước bùn.
Cũng may nhờ đã bôn ba bảy tám ngày trời nên dù bị dọa, Phạm Trường An cũng không kinh hoảng đến mức la to lên. Hắn báo tình hình để Đỗ Thu Nương an tâm, rồi bắt mạch cho người nọ.
Người này bị nhiều vết thương, đang sốt cao, nếu hôm nay không gặp hắn, cứ tiếp tục sốt như vậy không chết mới là lạ.
“Mạng ngươi lớn lắm mới gặp được ta đó!” Phạm Trường An lẩm bẩm.
Khi Đỗ Thu Nương nhìn người kỹ người nọ, cảm thấy rất quen. Nàng đánh bạo lấy khăn lau mặt cho hắn, mới lau hai cái, đã nắm tay Phạm Trường An nói, “Ây da, chẳng phải thái tử điện hạ đây sao?”
Phạm Trường An nhìn kỹ lại, quả thật có sáu bảy phần giống. Lúc này người nọ mặc y phục nông dân, trên mặt đầy bùn, khắp thân lại là vết thương vết máu, còn gì có chút khí thế hoàng tử nào. Vừa rồi, có lẽ là có tử sĩ mặc y phục của Tề Nhạc giả làm hắn để đánh lạc hướng quan binh. Trong bảy tám ngày bị vây trên núi, hai người đã nghe tin thái tử chết không dưới mười lần rồi. Nếu Tề Nhạc thật sự chết theo lời bọn quan binh thì hẳn là có một chục cái mạng cũng không đủ. Cứ chết tới chết lui như vậy không chừng Tề Nhạc cũng thấy phiền ấy chứ!
Phạm Trường An nghĩ tới mấy ngày nay hai người phải trốn chui trốn nhủi đều là vì tìm tên đáng chết này lập tức cảm khái: đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, bỗng nhiên xuất hiện trước mắt chẳng tốn công, tuy tình trạng của Tề Nhạc có vẻ không tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng đã tìm được người.
“Nếu quan binh phát hiện người kia không phải là thái tử, hẳn là sẽ quay lại đây tìm, chúng ta tranh thủ mang thái tử đi nơi khác thôi!” Phạm Trường An nói xong khiêng Tề Nhạc đặt trên xe rơm, chất đồ ăn lên, vội vàng đổi chỗ khác.
Tề Nhạc hôn mê hai ngày liên tục, may mắn Phạm Trường An biết y thuật, khắp núi lại là thảo dược, mới giúp hắn hạ sốt. Đến ngày thứ ba, Tề Nhạc tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy bóng lưng bận rộn của Phạm Trường An và Đỗ Thu Nương. Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng có xúc động như gặp lại người thân, quả thực muốn khóc rống lên, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện của hai người, xúc động gì kia đã lập tức bay sạch.
Đỗ Thu Nương trừng mắt nói, “Chàng nói gì? Là thái tử cho người kêu chàng ra hại chàng bị trúng độc, còn để thích khách giao binh phù cho chàng, khiến chàng không chỉ phải giả điên mà còn phải giả chết?!”
“Thu Nương, nàng đừng kích động, coi chừng dọa đến hài tử….” Phạm Trường An vội vàng xua tay nói, “Dù thái tử không bày mưu thì ta cũng không thể trơ mắt nhìn Tả thừa tướng một tay che trời, làm hại con dân Đại Tề được!”
“Ta biết, nhưng cứ nghĩ tới chính hắn đã hại chàng suýt chết là ta lại muốn đâm một trăm nhát lên người hắn cho hả giận!” Đỗ Thu Nương tức giận nói, “Vả lại, sao thái tử có thể lừa gạt cả nhà ta như vậy chứ? Chàng đừng cản ta, để ta thừa dịp hắn chưa tỉnh, đâm cho hắn nát bươm luôn!”
Tề Nhạc nhắm chặt mắt, giả bộ vẫn chưa tỉnh, nhưng lại run rẩy cả người. Hắn cực kỳ muốn nói với Đỗ Thu Nương: không phải hắn muốn lừa gạt cả nhà hai người, mà do đệ đệ hắn lừa phụ thân hắn, phụ thân hắn lại lừa hắn, bất đắc dĩ hắn đành phải hố cả nhà hai người…. Tóm lại, vẫn là hắn đã lừa cả nhà người ta…. Rút ra kết luận này, Tề Nhạc đã không còn gì để nói, chỉ có thể chuẩn bị tùy thời chống lại bạo lực.
Lúc này, Phạm Trường An ôm lấy lão bà nóng nảy, khuyên, “Nàng nhẫn tâm chém sao? Đó là thái tử, không chừng tương lai sẽ là thiên tử, lại bị người ta đuổi bắt thành bộ dáng thế này, y phục rách nát, khắp người là thương, trong mơ chỉ la hét muốn ăn món bánh trôi trân châu, không biết đã phải nhịn đói bao nhiêu ngày…. Đây chính là báo ứng cho việc hắn lừa cả nhà chúng ta. Còn chúng ta, dù cũng bị đuổi bắt nhưng ít nhất vẫn được ăn thịt, được ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài…. Chúng ta là đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho thái tử một lần đi!”
Sự khác biệt giữa hai bên đúng là không so sánh thì không nhận ra được. nghe Phạm Trường An nói xong, lập tức bị thuyết phục, nhìn về phía Tề Nhạc nói, “Cũng được, tha cho hắn một lần cuối cùng! Nếu hắn còn dám lừa lão nương, lão nương nhất định sẽ thiến hắn luôn! Dù gì mọi người cũng tin hắn đã chết, chẳng ai rảnh quan tâm thái tử có phải thái giám hay không!”
“Được, được, được!” Phạm Trường An lau mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tề Nhạc, thấy con ngươi hắn đảo quanh, biết hắn đã tỉnh, bèn tiến lại đặt tay lên trán hắn, vui vẻ nói, “May quá, hết sốt rồi này!”
Tay Phạm Trường An vô cùng lạnh lẽo suýt nữa khiến Tề Nhạc phải rùng mình. Hắn nghĩ thầm: cặp phu thê này quả thật rất ‘đặc biệt’. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mạng của hắn chẳng phải là nhờ hai người cứu sao? Không nhân cơ hội này tỉnh lại, còn chờ tới khi nào?
“A….” Tề Nhạc làm bộ từ từ mở mắt ra, sau đó kinh ngạc nhìn Đỗ Thu Nương và Phạm Trường An nói, “Sao ta lại ở đây?”
Đúng lúc Tề Nhạc muốn khép miệng lại thì Phạm Trường An đột nhiên nắm lấy cằm hắn, nhét vào miệng hắn hai cục gì đó. Trong miệng đột nhiên có thứ gì đó khai khai, Tề Nhạc muốn giãy giụa, cổ họng lại nuốt xuống theo bản năng, thứ mùi tanh hôi kia vọt thẳng lên mũi hắn. Khi Phạm Trường An buông tay ra, hắn lập tức nằm dài ra, cố nôn ra nhưng không được, “Ngươi…. Cho ta nuốt cái gì vậy?”
“Thử phụ. Một vị thuốc cực tốt, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, giảm đau an thần.” Phạm Trường An vô tội nháy mắt hai cái. Tề Nhạc kinh hãi nói, “Sao ta vừa nghe tên đã cảm thấy không phải thứ tốt lành gì?”
“Ngài muốn nhìn à?” Phạm Trường An giơ mấy con chuột lớn chưa phơi khô đang tỏa ra một thứ mùi khó ngửi tới trước mặt Tề Nhạc. Rốt cuộc Tề Nhạc nhịn hết nổi, đưa lưng về phía Phạm Trường An, bắt đầu ói….
Đúng là một cặp phu thê kỳ lạ…. Tề Nhạc siết chặt nắm tay, chỉ biết khóc thầm: hắn đã biết từ sớm đắc tội hai người họ sẽ không có kết cục tốt rồi mà…. Hắn…. Hắn sai rồi!
Mùi hôi của hai con chuột chết kia ám ảnh Tề Nhạc tới tận hai ngày, mới đỡ bớt. Mỗi lần Phạm Trường An nấu thịt kho, là hắn lại nôn mửa một cách tự động. Đỗ Thu Nương thấy vậy còn buồn bực hỏi, “Sao hắn cứ buồn nôn giống y chóc phụ nhân có thai hai tháng vậy?”
Tề Nhạc liếc Đỗ Thu Nương một cái, suýt rớt nước mắt. Hắn che miệng cho khỏi nôn, vừa đỡ được một chút lại nghe Phạm Trường An nói, “A, ta tìm được hai con nữa này!”
“Hai con….” Tề Nhạc lại tiếp tục nôn, khủng khiếp tới mức chỉ thấy trước mắt toàn là sao, mật xanh mật vàng gì cũng nhổ ra hết. Lúc này Phạm Trường An mới cười híp mắt rót cho hắn một ly nước uống, hết sức trượng nghĩa vỗ vai hắn nói, “Tề Nhạc huynh đệ à, cuối cùng ngài cũng thải được hết chất độc ra rồi đó!”
“Độc? Độc gì?” Tề Nhạc kinh ngạc hỏi lại.
“Ngài không biết ngài bị trúng độc?” Phạm Trường An kinh ngạc nhíu mày, “Hẳn là chỉ mới trúng mấy ngày nay thôi, độc này không hại chết người, chỉ khiến người ta cảm thấy tay chân như nhũn ra không có sức, còn gây sốt liên tục. Chỉ có thể là ai đó bên cạnh ngài hạ mới hạ được thôi!”
“A….” Tề Nhạc trầm mặc, không nói. Lúc ra khỏi kinh thành hắn dẫn theo một trăm tử sĩ, người cuối cùng là Tiểu Lâm Tử cũng đã ra đi từ ba ngày trước rồi. Trước khi Tiểu Lâm Tử đi, hắn đã bắt đầu phát sốt. Trong lúc hắn mơ mơ màng màng, Tiểu Lâm Tử đã lột y phục của hắn mặc vào, giấu hắn xong còn dập đầu mấy cái mới đi. Lúc đó hắn đã biết, hẳn là Tiểu Lâm Tử sẽ không về được nữa rồi.
Một trăm tử sĩ…. Mỗi người đều do chính tay hắn chọn, lớn lên cùng hắn, là huynh đệ của hắn. Cuối cùng, bọn họ cũng bỏ hắn mà đi hết rồi.
Từ xưa có câu: một lần công thành vạn bộ xương khô, nhưng đó đạo lý này không đủ để Tề Nhạc dừng được nước mắt đã trào ra. Hắn chỉ có thể cúi đầu, giấu đi tất cả cảm xúc.
“Ăn cơm thôi! Ăn no rồi chúng ta sẽ xuất phát!” Phạm Trường An vỗ vai Tề Nhạc một cái, nói tiếp, “Nếu chúng ta gặp may thì giờ này Trương Bác Hưng đã mang binh phù tới doanh trại của An lão tướng quân ở Ung Châu rồi. Thái tử điện hạ, trận chiến thực sự đã sắp bắt đầu!”
Kiến Nguyên năm ba mươi ba, mười lăm tháng bảy, thái tử Tề Nhạc đang chữa thương trong sơn động dưới sự kích thích của mấy con chuột cực kỳ ghê tởm và một đôi phu thê kỳ quái đã nhanh chóng khôi phục lòng tin. Tối đó, Tề Nhạc vui vẻ ăn một trận thật đã, khiến mớ lương thực Phạm Trường An đổi được mấy ngày qua lập tức hết sạch. diễmn.đ',àn.lưê,q,;uý,đôưn Cơm nước no nê xong, Tề Nhạc chạy ra khỏi sơn động, hú lên mấy tiếng như một con sói hoang cô độc, chỉ tay lên trời nói, “Lão tử bị ngược đủ rồi! Lão tử quyết chí tự cường, quyết tập kích Ích Châu! Đoạt lại giang sơn!”
Tiếng hú đầy hào khí kia khiến sói hoang trên núi nghe thấy cũng phải nể sợ, lại có một người không hề sợ….
“Tên chết bầm kia, ngươi ăn hết lương thực dự trữ cho ba ngày của chúng ta rồi! Mau ói ra hết cho ta! Giành ăn với một phụ nhân mang thai, ngươi không thấy xấu hổ hả! Ói ra ngay cho ta!”
Thực tế chứng minh, giành lương thực với một phụ nhân mang thai, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
Sau đó, Tề Nhạc không chỉ phải đi theo cặp phu thê kỳ lạ tránh né sự đuổi bắt của quan binh, mà còn phải đi săn với Phạm Trường An kiếm thịt ăn. Trong quá trình này, lòng tự tin Tề Nhạc lại không ngừng giảm xuống nhanh chóng.
Săn thú, không nhiều bằng Phạm Trường An.
Nấu cơm, không hề biết tí gì.
Tránh quan binh, tuyệt đối không linh hoạt bằng phu thê Phạm Trường An, Đỗ Thu Nương….
Cảm giác ưu việt của Tề Nhạc không ngừng bị đẩy tới hạn cuối.
Một hôm Phạm Trường An nói ăn đủ thịt thú hoang rồi, kéo Tề Nhạc ra chợ đổi thịt rừng lấy đồ ăn khác. Kết quả, Tề Nhạc đổi một hồi vẫn không đổi được gì, còn Phạm Trường An thì xách đầy các món ăn thơm ngon về.
Trái tim vốn yếu ớt của Tề Nhạc lại bị một kích nặng nề.
Khi Tề Nhạc quyết tâm theo đuôi Phạm Trường An để học hỏi kinh nghiệm, tận mắt chứng kiến quá trình đổi đồ của Phạm Trường An, suýt nữa đã phun một búng máu tươi, run run chỉ tay vào người Phạm Trường An một hồi mới nói được hai chữ, “Vô sỉ…. Vô sỉ….”
Phạm Trường An cười nói, “Vô sỉ nhưng khiến người ta vui vẻ hạnh phúc là một môn học cao thâm đó! Huynh đệ à, cái này gọi là thiên phú, ngài không hiểu được đâu!”
Đáng thương cho thái tử Tề Nhạc, đến một búng máu cuối cùng cũng bị ép phải phun ra cho bằng hết!
Trên đường, bên cạnh Phạm Trường An giả ngây giả dại là Đỗ Thu Nương thỉnh thoảng bắt nạt, Tề Nhạc bởi vì không ngừng bị bức đến cực hạn mà hộc máu không ngừng.
Ba người chơi trò đuổi bắt vui đến quên cả trời đất với bọn quan binh, rốt cuộc cũng tới được chân núi Linh xuyên. dnliễn.đnlàn/lê,qnluý,đ:ôn Chỉ cần vượt qua ngọn núi Linh Xuyên này là vào địa phận Ung Châu, nơi tập trung gần như toàn bộ binh lính tinh nhuệ nhất Đại Tề với sự thống lĩnh của đại tướng quân Tiếu Dương, thuộc hạ cũ của An Tri Hoán.
Đời trước, giai thoại về Tiếu Dương chỉ toàn là khen. Dân chúng truyền tai nhau, Tiếu Dương trị quân khiêm khắc, anh dũng thiện chiến, lập vô số chiến công hiển hách, chỉ trong mười năm đã từ một Hiệu úy nho nhỏ thành đại tướng quân oai hùng. Có thể nói Tiếu Dương là một nho tướng điển hình, làm người cương trực công chính, rất có phong phạm của An Tri Hoán năm đó.
Vừa nghĩ tới có thể gặp mặt vị anh hùng trong tuyền thuyết là Đỗ Thu Nương đã kích động không thôi, mệt mỏi mấy ngày quá thoáng chốc thành hư không. Trốn trốn núp núp hồi lâu, cuối cùng nàng cũng được hít thở một ít không khí mới mẻ, bước gần tới địa phận Ung Châu.
Đúng lúc chỉ còn một bước nữa là tới được Ung Châu thì bốn phía bỗng vang lên tiếng binh khí va chạm và trên đỉnh núi lần lượt xuất hiện một đống người ngựa. Trong mớ bụi đất mù mịt, Đỗ Thu Nương thấy Tề Phong với nụ cười lạnh lùng trên môi….