Lúc Trầm Trầm từ công ty trở về đã tám giờ rưỡi rồi.
Ở bên cạnh huyền quan đem giày da đen một ngày qua cũng không có nhiễm lên tia bụi bặm nào thay đi, hai chân cách bít tất chạm vào chiếc dép lớn có in hoa văn cây trúc, sắc mặt kéo căng một ngày rốt cục có chút thư giãn rồi.
Phùng tổng chết tiệt! Đại hội báo cáo hàng năm ấy không có việc gì nói lắm lời thế làm chi? Lẽ nào hắn không cảm thấy đói sao? Hé ra cái miệng béo phì bô bô có thể nói nhiều như vậy thì tính gì, trên người còn bốc lên một cỗ mùi vị khói dầu dày đặc đặc biệt của mấy lão già, còn có cái đầu bóng lưỡng vừa tròn vừa lớn quả thực chính là một quả bóng đèn lớn 3kW, xem hắn có một trận đầu váng mắt hoa không.
Nghĩ đến mình ngồi ở bên cạnh ông tổng đầu bóng lưỡng thường thường bị nước miếng trong cái miệng lạp xưởng đầy đặn ấy vẩy ra dính vào, trên mặt Trầm Trầm phát xanh một trận.
Nếu như không phải Lý đặc trợ (trợ lý đặc biệt) vẫn mưu cầu danh lợi với việc hóa trang kia bỗng nhiên vào lúc trét mặt nạ bị dị ứng da, Trầm Trầm hắn cũng sẽ không xui xẻo như thế ngồi ở bên phải của Phùng đầu trọc, chịu đựng cái mùi kỳ lạ và những giọt nước miếng tung tóe dài tới ba giờ ấy.
Lý đặc trợ có phải vì bị nước miếng của Phùng đầu trọc bắn tung tóe nên mặt mới trướng đến bọc mủ không?
Thật đáng ghét, Trầm Trầm không tự chủ được rút ra khăn tay ướt lau đi lau lại chỗ mờ mờ đã từng bị nước miếng xâm chiếm qua, thẳng đến khi gương mặt trắng nõn đã có chút sưng đỏ hắn mới dừng tay lại, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra, ngắm một tầng gói măng tiệt trùng, nhìn thấy hạn sử dụng, trên mặt lộ ra một tia tức giận.
Thời gian sử dụng đến 18h10 ngày 1 tháng 4 năm 2011. (có cả giờ giấc sao)
Qúa thời hạn 2 tiếng đồng hồ rồi!
Trầm Trầm đã đói bụng tròn 1 ngày, ở trong công ty thì một mực nghĩ mình lần trước ở trong siêu thị mua được măng tiệt trùng nhìn qua thập phần ngon lành, không nghĩ tới chờ hắn một hồi tới ăn thì nó đã hết hạn từ bao giở bao giờ rồi.
Sau khi một lần chửi bới cả nhà Phùng đầu trọc một lần rồi lấy ra một chai nước tỉ mỉ nhìn ngày sản xuất rồi hắn mới mở chai hung hăng đổ một ngụm lớn.
Tiện tay đem chai nước để ở trên bàn của phòng khách, hắn đi vào phòng tắm, quay cái gương ngang với tầm nhìn, tháo cà vạt vẫn thắt sít sao.
Trong gương là một khuôn mặt của một vị nam nhân tinh anh vô cùng.
Tóc ngắn cẩn thận tỉ mỉ, cái trán trơn bóng trắng nõn bên dưới là một đôi mắt gần như đen thuần, cái mũi thẳng tắp tựa như chủ nhân đều cố chấp lại lãnh ngạo.
Lông mi của hắn tuy rằng cũng là đen nhánh, nhưng là có chút dài nhỏ, cũng may chỗ đỉnh mi có một độ cung nhếch lên, cả người nhìn qua rất có tinh thần.
Duy nhất bất mãn chính là hình dạng miệng hắn, môi dưới có chút nở nang, bình thường nhâm nhi gì đó, cũng có thể bị người ta nói thành là đôi môi trời sinh đợi người đến hôn.
Vì thế, hắn vô cùng không hài lòng.
Một con gấu trúc cần gì cái kiểu đợi người ta hôn chứ? Một cái miệng chỉ cần có thể ăn được trúc tươi ngon thì tốt rồi.
Đúng vậy, hắn là một con gấu trúc, xác thực chính là một con con gấu trúc tiên nhân.
Cái gì, gấu trúc cũng có thể thành tiên?
Không nhịn được cởi ra nút áo sơ mi bị đóng tận trên cổ, quần sóc nam sĩ màu trắng bông thuần tuột tới bên cổ chân, lại bị chủ nhân không lưu tình chút nào đá rớt vào trong thùng rác, hơi nước ẩm ướt dần dần khiến thứ trong gương trở nên mờ ảo.
Gấu trúc ─── vì sao không thể thành tiên? Những con mèo con chó đều có thể thăng thiên, nguyên hình của Mão Nhật Tinh Quân chính là một con gà trống lớn, ngay cả hạt châu trên tay Tây Thiên Như Lai ở trên cây phật thủ đợi chờ thời gian dài cũng có thể làm một tiên tử gì gì đó, hắn một con gấu mèo tràn ngập linh khí thì không thể phi tiên sao?
Hắn đã từng làm ở nơi cửa quan đó, là đường đường đại tiên trông cửa trong vườn trồng trúc đó, tuy rằng nghe thì có vẻ như là Tôn Ngộ Không làm Bật Mã Ôn ấy không phải uy phong như vậy… Thế nhưng đối với một con gấu trúc mà nói thì không gì tốt hơn việc suốt ngày đứng ở một thế giới tốt đẹp tràn ngập những cây trúc tươi mới.
Có điều đây cũng là chuyện cũ rồi.
Hắn hiện tại là Trầm Trầm, là chủ nhiệm khâu nhân sự trong công ty quảng cáo Đại Vô Hạn, ở trong một căn hộ gần trăm mét vuông tuyến hai của thành phố, mỗi ngày trải qua cuộc sống 9 to 5(1), thu nhập của hắn có phần sung túc đủ tự cung tự cấp, duy nhất khiến hắn bất mãn chính là hắn đã lâu chưa ăn món trúc tươi mỹ vị rồi.
Mỗi ngày vừa lật mở báo chí, thì đâu đâu cũng thấy gạo độc sữa bột độc hạt nhân phóng xạ thực vật biến đổi gien vân vân, điều này khiến cho Trầm Trầm càng thêm khổ não.
Sau khi tắm rửa xong, Trầm Trầm đặt mông hãm sâu vào chiếc sô pha màu tím dày dày mềm mại, một tay cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn thủy tinh bật TV LCD hơi mỏng, một tay cầm khăn mặt xoa mái tóc ẩm ướt.
Liên tiếp mấy tiết mục đều là loại hình thân thiết, thẳng đến đài ba mươi mấy, Trầm Trầm mới nhìn đến một thứ thuận mắt ─── con người và tự nhiên.
Nếu như không phải Phùng đầu trọc lúc ấy làm khó dễ kéo dài thời gian, hắn đã có thể về gấp kịp xem thế giới động vật lúc 7 h rồi, mấy hôm gần đây thế giới động vật giảng đều là về cuộc sống di chuyển của các động vật trên thảo nguyên châu Phi mà hắn phi thường cảm thấy hứng thú, hôm qua vừa thấy hình ảnh một đám linh dương muốn qua sông bị một con cá sấu nuốt gọn, mặc dù có một chút máu tanh, nhưng mà Trầm Trầm lại nghĩ đó là đương nhiên.
Cá lớn nuốt cá bé, con người thích hợp mới sinh tồn được.
Khi đói bụng thì sẽ ăn cái gì đó, vốn chính là đạo lý hiển nhiên, tựa như gấu mèo bọn họ, thỉnh thoảng ăn chút thịt, nhưng thứ thích ăn nhất, chính là cây trúc.
Nói tới cây trúc, hắn đã lâu không được ăn cây trúc tươi ngon rồi.
Mùi vị măng trong siêu thị càng ngày càng kỳ quái, có một lần hắn ăn xong một gói măng xong thì cảm thấy đau bụng, ở trong WC trọn một buổi tối, ngày hôm sau chòng chọc mang hai vành mắt to đen đi làm, đồng sự nhìn thấy, tuy rằng rõ ràng không dám nói gì, nhưng vẻ mặt chế nhạo che che lấp lấp ấy lại khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Trúc mùi lạ khó ăn! Nhất định là do thế giới con người tràn ngập ô nhiễm gây ra rồi! Nếu như trồng ở nơi núi xanh nước biếc, đâu tới nhiều thiêu thân như vậy?
Phiền muộn sờ sờ cái bụng đã dẹt một ngày, ngẩng đầu nhìn hình ảnh trong màn hình lớn bốn mươi tám inch, Trầm Trầm nhíu mày lại.
Con người và tự nhiên kỳ này giảng cư nhiên chính là khu vực nền tảng của gấu trúc Ngọa Long(2), nhìn dáng diệu thơ ngây khả cúc(3) của đồng tộc, Trầm Trầm không khỏi dậy lên khinh bỉ.
Không có tiền đồ gì hết!! Cho các ngươi hai cây trúc thì nguyện ý mỗi ngày bị nhốt ở trong một cái sân tồi tàn sao?
Tuy rằng những cây trúc ấy nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Hình ảnh lại chuyển hướng về phía một con gấu trúc tên là gấu trúc Cổn Cổn (cái tên bựa thế) giống hệt như một bắp đùi lớn tự ôm nhau trong sân tự nuôi, tròng mắt vừa đen vừa tròn lấp lánh ánh sáng.
Không có tiền đồ gì hết!! Thân là một con gấu mèo tên theo kiểu cổn cổn đoàn đoàn viên viên phì phì đã rất mất mặt rồi, con này lại còn không biết xấu hổ ôm bắp đùi! Không phải là mỗi ngày đưa nước đưa cơm hảo hảo hầu hạ các ngươi sao? Vì chút lợi ích ấy mà ngay cả tự do đều từ bỏ?!
Tức giận nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh trong TV còn đang tiếp diễn, trong một mảnh thế giới tràn ngập gấu trúc, hai con gấu béo sít sao ôm nhau, một bên âm hưởng phối âm cũng hợp thời chậm rãi truyền ra: “Mùa xuân tới rồi, gấu trúc lúc này đã bắt đầu động dục…” (=]] mình nghi đây là hai con đực quá) (mình cũng nghi tác giả đi vườn bách thú hay khu bảo tồn thấy gấu trúc thì YY rồi viết ra bài này quá =]])
‘lạch cạch’ mạnh ấn lên cái nút màu đỏ.
Cái thú vui gì đây! Một đàn gấu trúc không tiền đồ gì hết! Vì chút mưu nhỏ lợi nhỏ mà biến thành loại tính tình này! Thực sự là mất mặt, sai, là con gấu mèo vứt đi!
Tâm tình cực kém xoay người đi vào phòng ngủ, mạnh nằm úp sấp lên chiếc giường lớn, sau một khắc, chỗ vốn là Trầm Trầm nằm bị một con gấu mèo thở phì phì chiếm lấy.
Gấu trúc tức giận khuôn mặt tròn tròn nghiêm túc, chỉ chốc lát sau, con mắt đen bóng bá cái rồi nhắm lại.
Quên đi, trước tiên vẫn là ngủ đã, hắn cùng đám gấu trúc ngốc kia chẳng có quan hệ gì hết!
Ngày hôm sau, Trầm Trầm dậy rất sớm, hắn mộng cả đêm thấy mình bị người ta nhốt vào trong một căn phòng, có một nam nhân của sân tự nuôi mỗi ngày ôm một bó trúc tới cho hắn ăn, hắn ở trong lòng rõ ràng là rất xem thường, nhưng mà trong mộng bản thân cũng không có khả năng khống chế, gấu trúc trong mộng phi thường hài lòng gặm trúc, cuối cùng còn giống như con Cổn Cổn ấy, dùng móng vuốt chùi miệng một cái, rồi thâm tình ôm lấy bắp đùi nam nhân nhìn không thấy mặt kia.
Cơn mộng này khiến Trầm Trầm một trận ác hàn, hắn xoa xoa bên cổ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt sương mù nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức đầu giường, một hồi lâu sau, mới đứng lên đi đánh răng rửa mặt.
Đừng, nhất định phải đem trận mộng kỳ quái này quên đi! Hắn Trầm Trầm mới không phải giống đầu óc gấu mèo đâu!! (gấu mèo hay gấu trúc đều là 1, có lúc ta sẽ thay phiên cả 2 cho thuận)
“Hắc, vị tiên sinh này, ngài có muốn trồng một chậu cây không?”
Đang trên đường đi làm, nguyên bản tâm tình Trầm Trầm cũng rất kém đối mặt trước người bán hàng rong thấp bé vẻ mặt hèn mọn này (ê, ko được khinh thường người thấp chứ √(─皿─)√), sắc mặt càng thêm xấu xí, hắn vốn tưởn rằng người bán hàng rong sẽ khiếp sợ sắc mặt hệt người chết của hắn rồi biết khó mà lui, vậy mà vào ngày hôm nay kinh tế tiêu điều, người bán hàng rong đáng thương vì có thể nuôi gia đình sống tạm qua ngày đều có thể bằng bất cứ giá nào, huống chi bất quá là thấy một con gấu mèo ‘muốn tìm bất mãn’ chứ?
“Tiên sinh, tôi thấy ngài sắc mặt rất kém, có muốn nhìn thử bồn trồng trúc hay bồn hoa gì gì đó không? Công ty chúng tôi vừa mới nhập một giống, nó là tới từ Ấn Độ, rất nhỏ, trồng cũng không chiếm diện tích, có thể phòng phóng xạ, tinh lọc không khí, hình dạng cũng đẹp…”
Cây trúc?!
=========
(1)nguyên văn: triêu cửu vãn ngũ, là một câu dùng để miêu tả thời gian đi làm của phần lớn công nhân công ty, tiếng Anh gọi là “9 to 5″, tức là phần lớn thời gian đi làm của công nhân viên trong các công ty hiện nay đều là từ 9h sáng tới 5h chiều.
(2)Khu bảo tồn thiên nhiên Ngoạ Long (giản thể: 卧龙自然保护区 phồn thể: 臥龍自然保護區) là một khu vực được bảo vệ tại tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Khu bảo tồn này đã được thiết lập năm 1963 và có diện tích 200.000 ha. Có hơn 4000 loài sinh vật được ghi nhận đang được bảo tồn ở đây.[1] Khu bảo tồn Ngoạ Long có hơn 150 con gấu trúc lớn có nguy cơ tuyệt chủng cao.
Tháng 6 năm 1980, Trung tâm Nghiên cứu và Bảo tồn Gấu trúc lớn Trung Quốc đã được thành lập với nỗ lực cố gắng của cả WWF và chính phủ Trung Quốc. Cho đến nay, trung tâm này đã nghiên cứu và đã cho sinh thành công 66 con gấu trúc con.
Con suối chảy qua thung lũng Ngoạ Long có độ pH trên 8,91.
Theo nghiên cứu của tiến sỹ Jianguo Liu của Đại học bang Michigan, mức tác hại gây ra cho khu bảo tồn này gia tăng sau khi khu bảo tồn được thành lập do sự gia tăng khách du lịch và gia tăng dân số địa phương.”[3](theo wiki)
(3)hàm thái khả cúc: hình dung dáng điệu thơ ngây mà lộ vẻ ngu đần
Ở bên cạnh huyền quan đem giày da đen một ngày qua cũng không có nhiễm lên tia bụi bặm nào thay đi, hai chân cách bít tất chạm vào chiếc dép lớn có in hoa văn cây trúc, sắc mặt kéo căng một ngày rốt cục có chút thư giãn rồi.
Phùng tổng chết tiệt! Đại hội báo cáo hàng năm ấy không có việc gì nói lắm lời thế làm chi? Lẽ nào hắn không cảm thấy đói sao? Hé ra cái miệng béo phì bô bô có thể nói nhiều như vậy thì tính gì, trên người còn bốc lên một cỗ mùi vị khói dầu dày đặc đặc biệt của mấy lão già, còn có cái đầu bóng lưỡng vừa tròn vừa lớn quả thực chính là một quả bóng đèn lớn 3kW, xem hắn có một trận đầu váng mắt hoa không.
Nghĩ đến mình ngồi ở bên cạnh ông tổng đầu bóng lưỡng thường thường bị nước miếng trong cái miệng lạp xưởng đầy đặn ấy vẩy ra dính vào, trên mặt Trầm Trầm phát xanh một trận.
Nếu như không phải Lý đặc trợ (trợ lý đặc biệt) vẫn mưu cầu danh lợi với việc hóa trang kia bỗng nhiên vào lúc trét mặt nạ bị dị ứng da, Trầm Trầm hắn cũng sẽ không xui xẻo như thế ngồi ở bên phải của Phùng đầu trọc, chịu đựng cái mùi kỳ lạ và những giọt nước miếng tung tóe dài tới ba giờ ấy.
Lý đặc trợ có phải vì bị nước miếng của Phùng đầu trọc bắn tung tóe nên mặt mới trướng đến bọc mủ không?
Thật đáng ghét, Trầm Trầm không tự chủ được rút ra khăn tay ướt lau đi lau lại chỗ mờ mờ đã từng bị nước miếng xâm chiếm qua, thẳng đến khi gương mặt trắng nõn đã có chút sưng đỏ hắn mới dừng tay lại, đi tới phòng bếp mở tủ lạnh ra, ngắm một tầng gói măng tiệt trùng, nhìn thấy hạn sử dụng, trên mặt lộ ra một tia tức giận.
Thời gian sử dụng đến 18h10 ngày 1 tháng 4 năm 2011. (có cả giờ giấc sao)
Qúa thời hạn 2 tiếng đồng hồ rồi!
Trầm Trầm đã đói bụng tròn 1 ngày, ở trong công ty thì một mực nghĩ mình lần trước ở trong siêu thị mua được măng tiệt trùng nhìn qua thập phần ngon lành, không nghĩ tới chờ hắn một hồi tới ăn thì nó đã hết hạn từ bao giở bao giờ rồi.
Sau khi một lần chửi bới cả nhà Phùng đầu trọc một lần rồi lấy ra một chai nước tỉ mỉ nhìn ngày sản xuất rồi hắn mới mở chai hung hăng đổ một ngụm lớn.
Tiện tay đem chai nước để ở trên bàn của phòng khách, hắn đi vào phòng tắm, quay cái gương ngang với tầm nhìn, tháo cà vạt vẫn thắt sít sao.
Trong gương là một khuôn mặt của một vị nam nhân tinh anh vô cùng.
Tóc ngắn cẩn thận tỉ mỉ, cái trán trơn bóng trắng nõn bên dưới là một đôi mắt gần như đen thuần, cái mũi thẳng tắp tựa như chủ nhân đều cố chấp lại lãnh ngạo.
Lông mi của hắn tuy rằng cũng là đen nhánh, nhưng là có chút dài nhỏ, cũng may chỗ đỉnh mi có một độ cung nhếch lên, cả người nhìn qua rất có tinh thần.
Duy nhất bất mãn chính là hình dạng miệng hắn, môi dưới có chút nở nang, bình thường nhâm nhi gì đó, cũng có thể bị người ta nói thành là đôi môi trời sinh đợi người đến hôn.
Vì thế, hắn vô cùng không hài lòng.
Một con gấu trúc cần gì cái kiểu đợi người ta hôn chứ? Một cái miệng chỉ cần có thể ăn được trúc tươi ngon thì tốt rồi.
Đúng vậy, hắn là một con gấu trúc, xác thực chính là một con con gấu trúc tiên nhân.
Cái gì, gấu trúc cũng có thể thành tiên?
Không nhịn được cởi ra nút áo sơ mi bị đóng tận trên cổ, quần sóc nam sĩ màu trắng bông thuần tuột tới bên cổ chân, lại bị chủ nhân không lưu tình chút nào đá rớt vào trong thùng rác, hơi nước ẩm ướt dần dần khiến thứ trong gương trở nên mờ ảo.
Gấu trúc ─── vì sao không thể thành tiên? Những con mèo con chó đều có thể thăng thiên, nguyên hình của Mão Nhật Tinh Quân chính là một con gà trống lớn, ngay cả hạt châu trên tay Tây Thiên Như Lai ở trên cây phật thủ đợi chờ thời gian dài cũng có thể làm một tiên tử gì gì đó, hắn một con gấu mèo tràn ngập linh khí thì không thể phi tiên sao?
Hắn đã từng làm ở nơi cửa quan đó, là đường đường đại tiên trông cửa trong vườn trồng trúc đó, tuy rằng nghe thì có vẻ như là Tôn Ngộ Không làm Bật Mã Ôn ấy không phải uy phong như vậy… Thế nhưng đối với một con gấu trúc mà nói thì không gì tốt hơn việc suốt ngày đứng ở một thế giới tốt đẹp tràn ngập những cây trúc tươi mới.
Có điều đây cũng là chuyện cũ rồi.
Hắn hiện tại là Trầm Trầm, là chủ nhiệm khâu nhân sự trong công ty quảng cáo Đại Vô Hạn, ở trong một căn hộ gần trăm mét vuông tuyến hai của thành phố, mỗi ngày trải qua cuộc sống 9 to 5(1), thu nhập của hắn có phần sung túc đủ tự cung tự cấp, duy nhất khiến hắn bất mãn chính là hắn đã lâu chưa ăn món trúc tươi mỹ vị rồi.
Mỗi ngày vừa lật mở báo chí, thì đâu đâu cũng thấy gạo độc sữa bột độc hạt nhân phóng xạ thực vật biến đổi gien vân vân, điều này khiến cho Trầm Trầm càng thêm khổ não.
Sau khi tắm rửa xong, Trầm Trầm đặt mông hãm sâu vào chiếc sô pha màu tím dày dày mềm mại, một tay cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn thủy tinh bật TV LCD hơi mỏng, một tay cầm khăn mặt xoa mái tóc ẩm ướt.
Liên tiếp mấy tiết mục đều là loại hình thân thiết, thẳng đến đài ba mươi mấy, Trầm Trầm mới nhìn đến một thứ thuận mắt ─── con người và tự nhiên.
Nếu như không phải Phùng đầu trọc lúc ấy làm khó dễ kéo dài thời gian, hắn đã có thể về gấp kịp xem thế giới động vật lúc 7 h rồi, mấy hôm gần đây thế giới động vật giảng đều là về cuộc sống di chuyển của các động vật trên thảo nguyên châu Phi mà hắn phi thường cảm thấy hứng thú, hôm qua vừa thấy hình ảnh một đám linh dương muốn qua sông bị một con cá sấu nuốt gọn, mặc dù có một chút máu tanh, nhưng mà Trầm Trầm lại nghĩ đó là đương nhiên.
Cá lớn nuốt cá bé, con người thích hợp mới sinh tồn được.
Khi đói bụng thì sẽ ăn cái gì đó, vốn chính là đạo lý hiển nhiên, tựa như gấu mèo bọn họ, thỉnh thoảng ăn chút thịt, nhưng thứ thích ăn nhất, chính là cây trúc.
Nói tới cây trúc, hắn đã lâu không được ăn cây trúc tươi ngon rồi.
Mùi vị măng trong siêu thị càng ngày càng kỳ quái, có một lần hắn ăn xong một gói măng xong thì cảm thấy đau bụng, ở trong WC trọn một buổi tối, ngày hôm sau chòng chọc mang hai vành mắt to đen đi làm, đồng sự nhìn thấy, tuy rằng rõ ràng không dám nói gì, nhưng vẻ mặt chế nhạo che che lấp lấp ấy lại khiến trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Trúc mùi lạ khó ăn! Nhất định là do thế giới con người tràn ngập ô nhiễm gây ra rồi! Nếu như trồng ở nơi núi xanh nước biếc, đâu tới nhiều thiêu thân như vậy?
Phiền muộn sờ sờ cái bụng đã dẹt một ngày, ngẩng đầu nhìn hình ảnh trong màn hình lớn bốn mươi tám inch, Trầm Trầm nhíu mày lại.
Con người và tự nhiên kỳ này giảng cư nhiên chính là khu vực nền tảng của gấu trúc Ngọa Long(2), nhìn dáng diệu thơ ngây khả cúc(3) của đồng tộc, Trầm Trầm không khỏi dậy lên khinh bỉ.
Không có tiền đồ gì hết!! Cho các ngươi hai cây trúc thì nguyện ý mỗi ngày bị nhốt ở trong một cái sân tồi tàn sao?
Tuy rằng những cây trúc ấy nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Hình ảnh lại chuyển hướng về phía một con gấu trúc tên là gấu trúc Cổn Cổn (cái tên bựa thế) giống hệt như một bắp đùi lớn tự ôm nhau trong sân tự nuôi, tròng mắt vừa đen vừa tròn lấp lánh ánh sáng.
Không có tiền đồ gì hết!! Thân là một con gấu mèo tên theo kiểu cổn cổn đoàn đoàn viên viên phì phì đã rất mất mặt rồi, con này lại còn không biết xấu hổ ôm bắp đùi! Không phải là mỗi ngày đưa nước đưa cơm hảo hảo hầu hạ các ngươi sao? Vì chút lợi ích ấy mà ngay cả tự do đều từ bỏ?!
Tức giận nhìn chằm chằm màn hình, hình ảnh trong TV còn đang tiếp diễn, trong một mảnh thế giới tràn ngập gấu trúc, hai con gấu béo sít sao ôm nhau, một bên âm hưởng phối âm cũng hợp thời chậm rãi truyền ra: “Mùa xuân tới rồi, gấu trúc lúc này đã bắt đầu động dục…” (=]] mình nghi đây là hai con đực quá) (mình cũng nghi tác giả đi vườn bách thú hay khu bảo tồn thấy gấu trúc thì YY rồi viết ra bài này quá =]])
‘lạch cạch’ mạnh ấn lên cái nút màu đỏ.
Cái thú vui gì đây! Một đàn gấu trúc không tiền đồ gì hết! Vì chút mưu nhỏ lợi nhỏ mà biến thành loại tính tình này! Thực sự là mất mặt, sai, là con gấu mèo vứt đi!
Tâm tình cực kém xoay người đi vào phòng ngủ, mạnh nằm úp sấp lên chiếc giường lớn, sau một khắc, chỗ vốn là Trầm Trầm nằm bị một con gấu mèo thở phì phì chiếm lấy.
Gấu trúc tức giận khuôn mặt tròn tròn nghiêm túc, chỉ chốc lát sau, con mắt đen bóng bá cái rồi nhắm lại.
Quên đi, trước tiên vẫn là ngủ đã, hắn cùng đám gấu trúc ngốc kia chẳng có quan hệ gì hết!
Ngày hôm sau, Trầm Trầm dậy rất sớm, hắn mộng cả đêm thấy mình bị người ta nhốt vào trong một căn phòng, có một nam nhân của sân tự nuôi mỗi ngày ôm một bó trúc tới cho hắn ăn, hắn ở trong lòng rõ ràng là rất xem thường, nhưng mà trong mộng bản thân cũng không có khả năng khống chế, gấu trúc trong mộng phi thường hài lòng gặm trúc, cuối cùng còn giống như con Cổn Cổn ấy, dùng móng vuốt chùi miệng một cái, rồi thâm tình ôm lấy bắp đùi nam nhân nhìn không thấy mặt kia.
Cơn mộng này khiến Trầm Trầm một trận ác hàn, hắn xoa xoa bên cổ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, ánh mắt sương mù nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức đầu giường, một hồi lâu sau, mới đứng lên đi đánh răng rửa mặt.
Đừng, nhất định phải đem trận mộng kỳ quái này quên đi! Hắn Trầm Trầm mới không phải giống đầu óc gấu mèo đâu!! (gấu mèo hay gấu trúc đều là 1, có lúc ta sẽ thay phiên cả 2 cho thuận)
“Hắc, vị tiên sinh này, ngài có muốn trồng một chậu cây không?”
Đang trên đường đi làm, nguyên bản tâm tình Trầm Trầm cũng rất kém đối mặt trước người bán hàng rong thấp bé vẻ mặt hèn mọn này (ê, ko được khinh thường người thấp chứ √(─皿─)√), sắc mặt càng thêm xấu xí, hắn vốn tưởn rằng người bán hàng rong sẽ khiếp sợ sắc mặt hệt người chết của hắn rồi biết khó mà lui, vậy mà vào ngày hôm nay kinh tế tiêu điều, người bán hàng rong đáng thương vì có thể nuôi gia đình sống tạm qua ngày đều có thể bằng bất cứ giá nào, huống chi bất quá là thấy một con gấu mèo ‘muốn tìm bất mãn’ chứ?
“Tiên sinh, tôi thấy ngài sắc mặt rất kém, có muốn nhìn thử bồn trồng trúc hay bồn hoa gì gì đó không? Công ty chúng tôi vừa mới nhập một giống, nó là tới từ Ấn Độ, rất nhỏ, trồng cũng không chiếm diện tích, có thể phòng phóng xạ, tinh lọc không khí, hình dạng cũng đẹp…”
Cây trúc?!
=========
(1)nguyên văn: triêu cửu vãn ngũ, là một câu dùng để miêu tả thời gian đi làm của phần lớn công nhân công ty, tiếng Anh gọi là “9 to 5″, tức là phần lớn thời gian đi làm của công nhân viên trong các công ty hiện nay đều là từ 9h sáng tới 5h chiều.
(2)Khu bảo tồn thiên nhiên Ngoạ Long (giản thể: 卧龙自然保护区 phồn thể: 臥龍自然保護區) là một khu vực được bảo vệ tại tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Khu bảo tồn này đã được thiết lập năm 1963 và có diện tích 200.000 ha. Có hơn 4000 loài sinh vật được ghi nhận đang được bảo tồn ở đây.[1] Khu bảo tồn Ngoạ Long có hơn 150 con gấu trúc lớn có nguy cơ tuyệt chủng cao.
Tháng 6 năm 1980, Trung tâm Nghiên cứu và Bảo tồn Gấu trúc lớn Trung Quốc đã được thành lập với nỗ lực cố gắng của cả WWF và chính phủ Trung Quốc. Cho đến nay, trung tâm này đã nghiên cứu và đã cho sinh thành công 66 con gấu trúc con.
Con suối chảy qua thung lũng Ngoạ Long có độ pH trên 8,91.
Theo nghiên cứu của tiến sỹ Jianguo Liu của Đại học bang Michigan, mức tác hại gây ra cho khu bảo tồn này gia tăng sau khi khu bảo tồn được thành lập do sự gia tăng khách du lịch và gia tăng dân số địa phương.”[3](theo wiki)
(3)hàm thái khả cúc: hình dung dáng điệu thơ ngây mà lộ vẻ ngu đần