Không biết vì sao, Chu Thanh luôn cảm thấy Trầm Trầm bây giờ có vẻ mệt mỏi, cậu dè dặt đắn đo một hồi, còn nói thêm: “Anh năm nay bao nhiêu rồi?”
Trầm Trầm nói: “Khoảng hơn một nghìn đi, sao tự dưng cậu lại hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Chu Thanh nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu như là đối với cậu, tôi nghĩ nên hỏi là bao nhiêu xuân xanh rồi.”
Trầm Trầm lập tức thu lại suy nghĩ đùa giỡn vừa rồi, đáp lại một câu đứng đắn rằng: “Nói bậy, đó là cách nói đối với phụ nữ, tôi thật không rõ cậu, rõ ràng là một cây trúc đã hấp thu gió xuân hiện đại hóa mà lớn lên, sao nói ra lời nào thì cũng đều bảo thủ như thế?”
Chu Thanh khó khăn ngước hàng lông mày lên: “Như vậy không tốt sao? Chưa có ai nói với tôi, tôi cũng không biết vì sao, lời nào nói ra cũng có giọng điệu như thế.”
“…” Trầm Trầm thật muốn tóm lấy mái tóc dài của cậu ta hung hăng vỗ vào cái gáy: “Một chút cũng không tốt, có điều cũng không phải lỗi của cậu, sau này xem TV nhiều hơn là được, tốt nhất là lên mạng, cùng với con người tiếp xúc thử xem,
cậu sẽ biết thôi.”
“Tôi thực hoài nghi cậu là một cây trúc xuyên qua từ thời cổ.”
“Xuyên qua?” Chu Thanh lại do dự lặp lại lần nữa.
“À, tới cửa hiệu cắt tóc rồi, chúng ta đi vào trước đi.”
Nhà tạo mẫu Shengbalasha.(haizzz, định để theo kiểu Hán Việt mà nó kỳ quá à.)
Chu Thanh yên lặng đọc đi đọc lại cái tên khó đọc này.
Trầm Trầm vừa đứng ở cửa thì đã xuất hiện mấy cậu thanh niên để tóc dài và vàng hoe, nhìn hình đầu bọn họ vô cùng thê thảm, Chu Thanh không tự chủ được lui về phía sau một bước, Trầm Trầm nhìn ra biết cậu đang sợ hãi, lôi kéo cánh tay cậu thấp giọng nói bên tai rằng: “Không sao đâu, bọn họ chỉ là người học việc thôi, đợi lát nữa tìm ông chủ giúp cậu cắt tóc, tay nghề của y rất tốt.”
Chu Thanh cảm thấy lỗ tai nóng dần lên, Trầm Trầm thì đã mặt không biểu cảm gì nhẹ nhàng đi vào cửa hàng của nhà tạo mẫu Shengbalasha, nói với một cô em thu ngân đang ngồi trước máy vi tính bày “Một người cô đơn lỗi của hai người”: “Ông chủ các cô đâu?”
Cô em thu ngân A Lan đang si mê trong “Một người cô đơn lỗi hai người”, cô tức giận ngẩng đầu nhìn người đang quấy rầy cô, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trầm Trầm ─── người cô thầm mến, lập tức trên mắt tỏa ra nét cười ngọt ngào: “Chà chà, là anh Trầm sao, anh chờ một chút nhé, ông chủ đang ở trong WC, em gửi một tin nhắn bảo anh ấy qua.” Cô vừa nói, một bên di chuột, ca khúc trong nháy mắt trở thành nhạc nền chim sơn ca thuần khiết, sau đó cười nói với Trầm Trầm: “Anh Trầm, đây là tiếng chuông di động lần trước của anh nhở? Em tìm đã lâu, thực sự là nghe hay quá.”
Trầm Trầm gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó hắn đem Chu Thanh vẻ mặt không tình nguyện ở đằng sau lôi ra chỉ vào sách các kiểu tóc trên quầy hàng nói rằng: “Cô xem thử có loại nào thích hợp không?”
A Lan bên thì điên cuồng nhắn tin cho anh mình bên thì vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thanh, hai con mắt lập tức sáng lên: “Chà chà, người bạn này của anh Trầm thật lạ mặt a.” Ánh mắt của cô chuyển qua mái tóc vừa dài vừa đen nhánh của Chu Thanh: “Wow wow tóc cậu ta tốt thật đấy, sao nuôi được dài thế? Có phải nghệ sĩ hay không?”
Cô gái này nói nhiều thật.
Chu Thanh nhận thấy cô có cảm tình khác lạ với Trầm Trầm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng xuất phát ừ lễ phép, cậu vẫn nói rằng: “Cô nương khen nhầm rồi.”
“… … … … … … … … … … … … … … …”
Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ cửa hiệu cắt tóc đều im như tờ, ngay cả hai người tóc dài vàng hoe đứng ở cạnh cửa lắc la lắc lư nói chuyện tào lao cũng hơi giật mình nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh thì chẳng có vẻ gì là mất tự nhiên cả, nhưng Trầm Trầm thì có chút xấu hổ, A Lan cười tủm tỉm mà nói: “Chà chà, nghệ sĩ chính là không giống người thường, trò chuyện cũng văn vẻ lịch sự như thế, đẹp trai à năm nay bao tuổi rồi?
Chu Thanh mê man nhìn A Lan, Trầm Trầm vội hỏi: “Chu Thanh, cậu có thích cái nào không?”
Chu Thanh lúc này mới lại cúi đầu chăm chú nghiên cứu, sau đó cậu chỉ vào một cái đầu cà rốt nói với Trầm Trầm: “Cái này.”
Khóe miệng Trầm Trầm nhếch lên, đầu cà rốt ư? Mấy trăm năm trước đã lưu hành thứ này rồi sao? Ánh mắt của cây trúc này cũng quá kỳ quái rồi đi? Hắn vốn tưởng rằng Chu Thanh sẽ chọn một kiểu đầu ngắn gọn nhẹ nhàng thoải mái cơ, ai ngờ Chu Thanh lại nói tiếp: “Thật xấu xí.”
“… … … …” Ông chủ A Lâm, người có quả đầu cà rốt màu đỏ đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã cảm thấy một đám người dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, hắn có chút ù ù cạc cạc đứng ở đằng kia, thấy Trầm Trầm, cười ngoác cả ra: “A Trầm, đã lâu không gặp.”
“… A Lâm.”
Trầm Trầm hồ nghi nhìn A Lâm tuấn lãng trước mắt, sao mới có mấy tuần không gặp tóc của hắn đã biến thành hình dạng thế này rồi, quả nhiên Chu Thanh lúc nhìn thấy ông chủ, cậu không thể làm gì khác hơn là lộ ra ánh mắt cực kỳ thất vọng, Trầm Trầm cảm thấy lòng dạ run rẩy, lập tức nói với A Lâm: “Sao cậu lại đem đầu tóc biến thành như vậy?”
A Lâm xấu hổ cười cười: “Là honey nhà bên, nhà tạo mẫu MR honey cắt cho tôi đấy, tôi rất thích.”
“…”
“Cậu xem thử bạn tôi hợp với kiểu tóc gì.” Nói không nói nhiều, Trầm Trầm kéo Chu Thanh về phía A Lâm.
A Lâm thấy Chu Thanh, đầu tiên là bộ dáng bị dọa nhảy dựng, hắn đã lâu không thấy người con trai nào có mái tóc dài đẹp như thế, hắn si ngốc nhìn chằm chằm vào đầu tóc dài ấy hồi lâu, nói với Chu Thanh: “Muốn cắt ngắn hay là sửa một chút?”
Chu Thanh còn chưa nói gì Trầm Trầm đã nói trước rồi: “Ngắn gọn, làm thế nào cho nhẹ nhàng thoải mái một chút.”
“Tiếc lắm…”
“Tóc dài quá không thoải mái.”
A Lâm còn đang phát hận vì mái tóc dài ấy, hắn nhìn Chu Thanh, hi vọng chủ nhân mái tóc có thể lộ ra dáng vẻ không muốn, ai mà biết Chu Thanh chỉ là gật đầu nói: “Được.”
A Lâm nhìn Trầm Trầm nói: “Không nên bởi vì cậu ta có vẻ giống mà cứ như vậy phá hoại chứ.”
Chu Thanh nói: “Giống cái gì?”
Trầm Trầm cũng là vẻ mặt mơ màng.
A Lâm vội lắc đầu: “Không có gì, tội tới cắt cho cậu một kiểu tóc đẹp vậy, A Lan dẫn cậu ấy đi gội đầu, Tiểu Chân, giúp tôi chuẩn bị chút nào.”
Trầm Trầm nhìn A Lâm tư thế lớn lao, vội nói: “Không nên xử trí lung tung, cứ cắt ngắn là được rồi.”
“Tôi hiểu rõ mà.”
Qua tầm 1h, Trầm Trầm chờ đến sắp ngủ gà ngủ gật, bên kia tiếng cắt tóc và tiếng kéo hòa lẫn vào nhau vẫn đang tiếp tục, Trầm Trầm buồn chán nhìn Tiểu Chân A Lan đang chơi đấu địa chủ chờ người, cảm thấy cuộc sống bình thường của mình có phải đơn điệu quá rồi hay không, chợt nghe thấy răng rắc một tiếng, A Lâm quay đầu chờ mong nhìn hắn: “A Trầm, tôi cắt xong rồi, cậu xem thử đi, hài lòng chưa.”
Không riêng gì A Lâm, ngay cả Chu Thanh cũng là vẻ mặt dè dặt, một đôi mắt ôn nhuận hẹp dài của cậu như là rót vào một tầng ánh nước, mang theo ý hơi lấy lòng.
Trầm Trầm im lặng hồi lâu, gật đầu: “Không tồi.”
Đem đầu tóc dài đen bóng của Chu Thanh cắt đi, đường nét cả người trở nên anh tuấn sáng rõ cả lên, tóc mái đen nhánh bị A Lâm dùng cuộn tóc hất về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, lại mơ hồ mang theo vài phần ý vị lãnh ngạo, Trầm Trầm sửng sốt rồi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Hắn không thích trúc nhỏ như vậy.
Chu Thanh này so với hắn còn giống như tinh anh hơn, thậm chí còn giống như tổng tài bá đạo trong kịch cẩu huyết(cẩu huyết: cố làm ra vẻ) khiến hắn cảm giác vừa có chút xa lạ lại vừa có chút quen thuộc.
Nói chung, hắn càng thích Chu Thanh lúc trước, nhìn qua tuy rằng có chút sững sờ, dáng vẻ thư sinh, nhưng không khiến hắn có cảm giác áp bách.
Vì vậy Trầm Trầm nói: “Buông tóc mái xuống thử xem, không thể ngày nào cũng cuốn lên được, phiền phức lắm.”
“… Cũng chỉ là chuyện của ba phút thôi mà?”
“Buông xuống cho tôi xem.”
“Ờ ờ.” A Lâm thấy sắc mặtTrầm Trầm trong nháy mắt lạnh xuống, lập tức nghe lời cầm lấy máy sấy và lược loay hoay tới cái trán của Chu Thanh lần nữa.
Chỉ chốc lát.
“Như vậy thế nào.”
“Tàm tạm.” Có một chút tóc mái tản mác buông bên trán Chu Thanh, khiến cậu giống như một sinh viên vừa ra khỏi cổng trường, rất nhẹ nhàng thoải mái, Trầm Trầm mỉm cười, móc ví tiền ra, rút ra một tờ tiền mặt: “Tiền cho cậu đây.”
“… Trầm Trầm cậu mỗi lần đều như vậy, cứ nói chuyện tiền nong với tôi, hai chúng ta quan hệ gì a, thật là.” A Lâm vẻ mặt mất hứng dúi tiền lại trong tay Trầm Trầm, giọng nói cũng thấp đi một hai quãng: “Lần sau nhớ kỹ thường tới là được, cậu cũng biết trong thành phố W này tiên nhân chúng ta có mấy người đâu, bình thường đi ra ngoài uống chút rượu tâm sự nhé, củng cố cảm tình thôi mà.”
Trầm Trầm nói: “Đã biết, tôi về trước đây.”
Chuông sinh vật của gấu trúc đã sớm quấy phá trong thân thể Trầm Trầm, hắn có lệ vài câu với A Lâm, rồi mang theo Chu Thanh đi, Chu Thanh đối với hình tượng mới của mình vốn có chút thấp thỏm, nhưng mà Trầm Trầm đã chấp nhận cậu rồi, một ngày bị Trầm Trầm tán thưởng, cậu đã cảm thấy vô cùng hài lòng và vui vẻ rồi.
Đi ở trên đường, Chu Thanh giống như là tự dưng nhớ tới cái gì đó, hỏi Trầm Trầm: “Người tên A Lâm kia cũng là một tiên nhân?”
“Ừ, hắn vốn là một cái kéo, bị người dùng tiên thủy rửa qua, rồi thành tinh, sau thì thành tiên.”
“…”
“Trầm Trầm.”
“Hửm?”
“Cây trúc có thể phi tiên không?”
“Không thể!” Trầm Trầm không chút nghĩ ngợi đáp lại như đinh đóng cột.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi muốn ăn cậu, cho nên không thể phi tiên.”
“…”
Trầm Trầm nói: “Khoảng hơn một nghìn đi, sao tự dưng cậu lại hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
Chu Thanh nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu như là đối với cậu, tôi nghĩ nên hỏi là bao nhiêu xuân xanh rồi.”
Trầm Trầm lập tức thu lại suy nghĩ đùa giỡn vừa rồi, đáp lại một câu đứng đắn rằng: “Nói bậy, đó là cách nói đối với phụ nữ, tôi thật không rõ cậu, rõ ràng là một cây trúc đã hấp thu gió xuân hiện đại hóa mà lớn lên, sao nói ra lời nào thì cũng đều bảo thủ như thế?”
Chu Thanh khó khăn ngước hàng lông mày lên: “Như vậy không tốt sao? Chưa có ai nói với tôi, tôi cũng không biết vì sao, lời nào nói ra cũng có giọng điệu như thế.”
“…” Trầm Trầm thật muốn tóm lấy mái tóc dài của cậu ta hung hăng vỗ vào cái gáy: “Một chút cũng không tốt, có điều cũng không phải lỗi của cậu, sau này xem TV nhiều hơn là được, tốt nhất là lên mạng, cùng với con người tiếp xúc thử xem,
cậu sẽ biết thôi.”
“Tôi thực hoài nghi cậu là một cây trúc xuyên qua từ thời cổ.”
“Xuyên qua?” Chu Thanh lại do dự lặp lại lần nữa.
“À, tới cửa hiệu cắt tóc rồi, chúng ta đi vào trước đi.”
Nhà tạo mẫu Shengbalasha.(haizzz, định để theo kiểu Hán Việt mà nó kỳ quá à.)
Chu Thanh yên lặng đọc đi đọc lại cái tên khó đọc này.
Trầm Trầm vừa đứng ở cửa thì đã xuất hiện mấy cậu thanh niên để tóc dài và vàng hoe, nhìn hình đầu bọn họ vô cùng thê thảm, Chu Thanh không tự chủ được lui về phía sau một bước, Trầm Trầm nhìn ra biết cậu đang sợ hãi, lôi kéo cánh tay cậu thấp giọng nói bên tai rằng: “Không sao đâu, bọn họ chỉ là người học việc thôi, đợi lát nữa tìm ông chủ giúp cậu cắt tóc, tay nghề của y rất tốt.”
Chu Thanh cảm thấy lỗ tai nóng dần lên, Trầm Trầm thì đã mặt không biểu cảm gì nhẹ nhàng đi vào cửa hàng của nhà tạo mẫu Shengbalasha, nói với một cô em thu ngân đang ngồi trước máy vi tính bày “Một người cô đơn lỗi của hai người”: “Ông chủ các cô đâu?”
Cô em thu ngân A Lan đang si mê trong “Một người cô đơn lỗi hai người”, cô tức giận ngẩng đầu nhìn người đang quấy rầy cô, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trầm Trầm ─── người cô thầm mến, lập tức trên mắt tỏa ra nét cười ngọt ngào: “Chà chà, là anh Trầm sao, anh chờ một chút nhé, ông chủ đang ở trong WC, em gửi một tin nhắn bảo anh ấy qua.” Cô vừa nói, một bên di chuột, ca khúc trong nháy mắt trở thành nhạc nền chim sơn ca thuần khiết, sau đó cười nói với Trầm Trầm: “Anh Trầm, đây là tiếng chuông di động lần trước của anh nhở? Em tìm đã lâu, thực sự là nghe hay quá.”
Trầm Trầm gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó hắn đem Chu Thanh vẻ mặt không tình nguyện ở đằng sau lôi ra chỉ vào sách các kiểu tóc trên quầy hàng nói rằng: “Cô xem thử có loại nào thích hợp không?”
A Lan bên thì điên cuồng nhắn tin cho anh mình bên thì vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Chu Thanh, hai con mắt lập tức sáng lên: “Chà chà, người bạn này của anh Trầm thật lạ mặt a.” Ánh mắt của cô chuyển qua mái tóc vừa dài vừa đen nhánh của Chu Thanh: “Wow wow tóc cậu ta tốt thật đấy, sao nuôi được dài thế? Có phải nghệ sĩ hay không?”
Cô gái này nói nhiều thật.
Chu Thanh nhận thấy cô có cảm tình khác lạ với Trầm Trầm, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng xuất phát ừ lễ phép, cậu vẫn nói rằng: “Cô nương khen nhầm rồi.”
“… … … … … … … … … … … … … … …”
Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ cửa hiệu cắt tóc đều im như tờ, ngay cả hai người tóc dài vàng hoe đứng ở cạnh cửa lắc la lắc lư nói chuyện tào lao cũng hơi giật mình nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh thì chẳng có vẻ gì là mất tự nhiên cả, nhưng Trầm Trầm thì có chút xấu hổ, A Lan cười tủm tỉm mà nói: “Chà chà, nghệ sĩ chính là không giống người thường, trò chuyện cũng văn vẻ lịch sự như thế, đẹp trai à năm nay bao tuổi rồi?
Chu Thanh mê man nhìn A Lan, Trầm Trầm vội hỏi: “Chu Thanh, cậu có thích cái nào không?”
Chu Thanh lúc này mới lại cúi đầu chăm chú nghiên cứu, sau đó cậu chỉ vào một cái đầu cà rốt nói với Trầm Trầm: “Cái này.”
Khóe miệng Trầm Trầm nhếch lên, đầu cà rốt ư? Mấy trăm năm trước đã lưu hành thứ này rồi sao? Ánh mắt của cây trúc này cũng quá kỳ quái rồi đi? Hắn vốn tưởng rằng Chu Thanh sẽ chọn một kiểu đầu ngắn gọn nhẹ nhàng thoải mái cơ, ai ngờ Chu Thanh lại nói tiếp: “Thật xấu xí.”
“… … … …” Ông chủ A Lâm, người có quả đầu cà rốt màu đỏ đẩy cửa đi vào, vừa vào cửa đã cảm thấy một đám người dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, hắn có chút ù ù cạc cạc đứng ở đằng kia, thấy Trầm Trầm, cười ngoác cả ra: “A Trầm, đã lâu không gặp.”
“… A Lâm.”
Trầm Trầm hồ nghi nhìn A Lâm tuấn lãng trước mắt, sao mới có mấy tuần không gặp tóc của hắn đã biến thành hình dạng thế này rồi, quả nhiên Chu Thanh lúc nhìn thấy ông chủ, cậu không thể làm gì khác hơn là lộ ra ánh mắt cực kỳ thất vọng, Trầm Trầm cảm thấy lòng dạ run rẩy, lập tức nói với A Lâm: “Sao cậu lại đem đầu tóc biến thành như vậy?”
A Lâm xấu hổ cười cười: “Là honey nhà bên, nhà tạo mẫu MR honey cắt cho tôi đấy, tôi rất thích.”
“…”
“Cậu xem thử bạn tôi hợp với kiểu tóc gì.” Nói không nói nhiều, Trầm Trầm kéo Chu Thanh về phía A Lâm.
A Lâm thấy Chu Thanh, đầu tiên là bộ dáng bị dọa nhảy dựng, hắn đã lâu không thấy người con trai nào có mái tóc dài đẹp như thế, hắn si ngốc nhìn chằm chằm vào đầu tóc dài ấy hồi lâu, nói với Chu Thanh: “Muốn cắt ngắn hay là sửa một chút?”
Chu Thanh còn chưa nói gì Trầm Trầm đã nói trước rồi: “Ngắn gọn, làm thế nào cho nhẹ nhàng thoải mái một chút.”
“Tiếc lắm…”
“Tóc dài quá không thoải mái.”
A Lâm còn đang phát hận vì mái tóc dài ấy, hắn nhìn Chu Thanh, hi vọng chủ nhân mái tóc có thể lộ ra dáng vẻ không muốn, ai mà biết Chu Thanh chỉ là gật đầu nói: “Được.”
A Lâm nhìn Trầm Trầm nói: “Không nên bởi vì cậu ta có vẻ giống mà cứ như vậy phá hoại chứ.”
Chu Thanh nói: “Giống cái gì?”
Trầm Trầm cũng là vẻ mặt mơ màng.
A Lâm vội lắc đầu: “Không có gì, tội tới cắt cho cậu một kiểu tóc đẹp vậy, A Lan dẫn cậu ấy đi gội đầu, Tiểu Chân, giúp tôi chuẩn bị chút nào.”
Trầm Trầm nhìn A Lâm tư thế lớn lao, vội nói: “Không nên xử trí lung tung, cứ cắt ngắn là được rồi.”
“Tôi hiểu rõ mà.”
Qua tầm 1h, Trầm Trầm chờ đến sắp ngủ gà ngủ gật, bên kia tiếng cắt tóc và tiếng kéo hòa lẫn vào nhau vẫn đang tiếp tục, Trầm Trầm buồn chán nhìn Tiểu Chân A Lan đang chơi đấu địa chủ chờ người, cảm thấy cuộc sống bình thường của mình có phải đơn điệu quá rồi hay không, chợt nghe thấy răng rắc một tiếng, A Lâm quay đầu chờ mong nhìn hắn: “A Trầm, tôi cắt xong rồi, cậu xem thử đi, hài lòng chưa.”
Không riêng gì A Lâm, ngay cả Chu Thanh cũng là vẻ mặt dè dặt, một đôi mắt ôn nhuận hẹp dài của cậu như là rót vào một tầng ánh nước, mang theo ý hơi lấy lòng.
Trầm Trầm im lặng hồi lâu, gật đầu: “Không tồi.”
Đem đầu tóc dài đen bóng của Chu Thanh cắt đi, đường nét cả người trở nên anh tuấn sáng rõ cả lên, tóc mái đen nhánh bị A Lâm dùng cuộn tóc hất về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, lại mơ hồ mang theo vài phần ý vị lãnh ngạo, Trầm Trầm sửng sốt rồi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Hắn không thích trúc nhỏ như vậy.
Chu Thanh này so với hắn còn giống như tinh anh hơn, thậm chí còn giống như tổng tài bá đạo trong kịch cẩu huyết(cẩu huyết: cố làm ra vẻ) khiến hắn cảm giác vừa có chút xa lạ lại vừa có chút quen thuộc.
Nói chung, hắn càng thích Chu Thanh lúc trước, nhìn qua tuy rằng có chút sững sờ, dáng vẻ thư sinh, nhưng không khiến hắn có cảm giác áp bách.
Vì vậy Trầm Trầm nói: “Buông tóc mái xuống thử xem, không thể ngày nào cũng cuốn lên được, phiền phức lắm.”
“… Cũng chỉ là chuyện của ba phút thôi mà?”
“Buông xuống cho tôi xem.”
“Ờ ờ.” A Lâm thấy sắc mặtTrầm Trầm trong nháy mắt lạnh xuống, lập tức nghe lời cầm lấy máy sấy và lược loay hoay tới cái trán của Chu Thanh lần nữa.
Chỉ chốc lát.
“Như vậy thế nào.”
“Tàm tạm.” Có một chút tóc mái tản mác buông bên trán Chu Thanh, khiến cậu giống như một sinh viên vừa ra khỏi cổng trường, rất nhẹ nhàng thoải mái, Trầm Trầm mỉm cười, móc ví tiền ra, rút ra một tờ tiền mặt: “Tiền cho cậu đây.”
“… Trầm Trầm cậu mỗi lần đều như vậy, cứ nói chuyện tiền nong với tôi, hai chúng ta quan hệ gì a, thật là.” A Lâm vẻ mặt mất hứng dúi tiền lại trong tay Trầm Trầm, giọng nói cũng thấp đi một hai quãng: “Lần sau nhớ kỹ thường tới là được, cậu cũng biết trong thành phố W này tiên nhân chúng ta có mấy người đâu, bình thường đi ra ngoài uống chút rượu tâm sự nhé, củng cố cảm tình thôi mà.”
Trầm Trầm nói: “Đã biết, tôi về trước đây.”
Chuông sinh vật của gấu trúc đã sớm quấy phá trong thân thể Trầm Trầm, hắn có lệ vài câu với A Lâm, rồi mang theo Chu Thanh đi, Chu Thanh đối với hình tượng mới của mình vốn có chút thấp thỏm, nhưng mà Trầm Trầm đã chấp nhận cậu rồi, một ngày bị Trầm Trầm tán thưởng, cậu đã cảm thấy vô cùng hài lòng và vui vẻ rồi.
Đi ở trên đường, Chu Thanh giống như là tự dưng nhớ tới cái gì đó, hỏi Trầm Trầm: “Người tên A Lâm kia cũng là một tiên nhân?”
“Ừ, hắn vốn là một cái kéo, bị người dùng tiên thủy rửa qua, rồi thành tinh, sau thì thành tiên.”
“…”
“Trầm Trầm.”
“Hửm?”
“Cây trúc có thể phi tiên không?”
“Không thể!” Trầm Trầm không chút nghĩ ngợi đáp lại như đinh đóng cột.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi muốn ăn cậu, cho nên không thể phi tiên.”
“…”