Trầm Trầm cảm thấy trúc nhỏ của hắn dạo này không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ được.
Thí dụ như sáng sớm thức dậy, Chu Thanh đều luôn dậy sớm hơn hắn, cậu ở trong nhà luôn mặc cái bộ 10 tệ 3 chiếc kia, mà quần áo mới Trầm Trầm mua cho thì đã sớm bị cậu xếp ngay ngắn trong ngăn tủ, chỉ có lúc ra ngoài cậu mới mặc lên mà thôi.
Trầm Trầm vì thế đã phê bình kín đáo với cậu, cây trúc này đem hắn thành cái gì? Hắn là một con gấu trúc ngay cả quần áo cũng không mua nổi sao? Nhưng mà khi hắn đưa ra ý kiến muốn mua quần áo cho Chu Thanh thì trên mặt cậu lại lộ ra vẻ chống cự khó có thể cảm thấy được.
“Không cần, tôi ở nhà mặc cái này là đủ rồi.”
Trầm Trầm xém phát cáu luôn!
Có đôi khi cái gọi là lời từ chối dịu dàng là ý tốt với một người, thường thường sẽ khiến bên ấy cảm thấy xấu hổ, chẳng bằng cứ tiếp nhận thoải mái, ban đầu Trầm Trầm cảm thấy Chu Thanh là đang xấu hổ, nhưng mà không lâu sau, Trầm Trầm nhận ra rằng cậu ta đang nói nghiêm túc.
Cậu nghiêm túc từ chối ý tốt của Trầm Trầm, nhưng một mặt lại nỗ lực vì Trầm Trầm.
Có điều, tổng thể mà nói thì, Trầm Trầm vẫn rất hài lòng.
Điểm tâm đa dạng vào hai ngày cuối tuần cũng không hề trùng lặp, thậm chí cậu chỉ vì một câu nói ‘sau khi ăn cơm, nếm điểm tâm cũng là một loại giải trí’ thoải mái cố ý mua một quyển bách khoa toàn thư về điểm tâm lại tải vô số video về vừa xem vừa học luôn nữa, buổi trưa đơn giản có thể khiến cho bí thư Tiểu Ngô nước miếng chảy ròng ròng, mà buổi tối về nhà ăn cơm với Chu Thanh lại càng là một loại hưởng thụ hiếm có trong trần thế.
Thậm chí, Chu Thanh ngay cả việc nhà cũng bắt đầu ôm đồm, sàn nhà bao giờ cũng là không nhiễm một hạt bụi, quần áo trong tủ bao giờ cũng xếp theo màu sắc phân biệt rõ ràng, thậm chí…
Trầm Trầm chải răng một bên vệ sinh hàm răng một bên nhìn khuôn mặt ửng đỏ của người đàn ông trong gương.
Chu Thanh này… Ngay cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng đều đã chuẩn bị tốt cho mình rồi.
Lúc đi làm, Chu Thanh bên thì xem báo bên thì thân thiết dặn một câu ‘đi đường cẩn thận’, Trầm Trầm liền vội vã mang theo bao công văn đi làm.
Ở trong lòng Trầm Trầm, chưa từng có ngày nào tốt hơn thế này.
Thế nhưng, trọng tâm của trúc nhỏ tựa hồ dần dần biến đổi.
Một ngày ba bữa tuy rằng vẫn là khéo léo tinh xảo, nhưng mà dường như cậu có rất nhiều không gian riêng tư, không còn quấn lấy Trầm Trầm hỏi nọ hỏi kia nữa, càng có nhiều lúc, cậu sẽ im lặng lật báo, hoặc là chăm chú nhìn vi tính, hỏi giấy ghi chép gì đó.
Có một ngày, Trầm Trầm len lén mở tờ báo Chu Thanh xem còn dở, phát giác bên trong dùng bút đỏ nghiêm túc khoanh tròn, trong lịch sử trang web cũng có một vài địa chỉ thông báo tuyển dụng.
Trầm Trầm đang ăn đồ Chu Thanh làm bỗng sửng sốt.
Cây trúc này, chẳng lẽ còn muốn đi tìm việc?
Không được.
Tuyệt đối không được.
Đây là cây trúc của hắn, tiểu yêu tinh hắn nuôi, tuy rằng lúc hóa thành hình người so với lúc là thực vật thì to cao hơn hắn rất nhiều, nhưng mà ở trong lòng Trầm Trầm, Chu Thanh vĩnh viễn đều là cây trúc mỏng manh run nhẹ trong gió thoảng.
Qủa nhiên, vào sau bữa tối 1 ngày nọ, Chu Thanh ăn no xong thì buông bát đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trầm Trầm: “Trầm Trầm, tôi muốn đi học lớp ban đêm.”
“…” Trầm Trầm vừa lau miệng xong, chợt nghe thấy trúc nhỏ của hắn nói một câu như thế, con mắt tựa như hồ nước bỗng trợn to: “Cậu muốn đi học lớp ban đêm?”
“Ừ.” Chu Thanh nhìn chằm chằm vào một hột cơm trên khóe miệng Trầm Trầm, hạt cơm trong suốt mượt mày ấy theo cái miệng nhạt màu của Trầm Trầm lúc mở lúc hé khẽ động qua lại, khiến Chu Thanh cảm thấy ngưa ngứa trong lòng, cậu không chút suy nghĩ thì đã vươn đầu ngón ay qua nhẹ nhàng xoa cằm Trầm Trầm Trầm.
Trầm Trầm sửng sốt, Chu Thanh nói: “Ở đây, có hạt cơm.”
Trầm Trầm có chút xấu hổ nghiêng đầu: “Thật, thật sao. Không đúng, cậu nói với tôi đã, cậu muốn đi học lớp ban đêm là chuyện gì xảy ra hả?”
Chu Thanh lấy một tờ giấy sạch sẽ gọn gàng từ trong túi quần ra, chỉ vào mấy chữ ở phía trên nói: “Tôi xem ở trên báo thấy nội dung của thông báo tuyển dụng này, đều cần phải có bằng đại học chính quy chuyên ngành, tôi không có bằng cấp và văn bằng, vì vậy muốn tìm một lớp học ban đêm, tôi nghĩ, tiện sử dụng thời gian buổi tối phong phú của mình.”
“Không được.”
“Vì sao?” Đối mặt với sắc mặt âm trầm của Trầm Trầm, Chu Thanh cũng có chút mất hứng, cậu không thể nào rõ được, vì sao Trầm Trầm luôn như thế, muốn dùng hết biện pháp ngăn cản mình đi làm việc.
“Rời nhà không an toàn.”
“Lớp học ban đêm này ngay ở đối diện tòa nhà văn phòng.”
“Vẫn không được.”
“Chỉ cần 10 phút là tới rồi.”
“Vẫn không được!” Trầm Trầm quăng chiếc đũa ‘ba’ một cái.
Nói đùa hả, học cái gì mà lớp ban đêm, trúc nhỏ của hắn tối còn không ở nhà, không có việc gì chạy ra ngoài làm gì chứ?”
Nhìn mặt Trầm Trầm u ám, Chu Thanh yên lặng buông đôi mắt dài nhỏ, sau đó nói rằng: “Tôi biết rồi.”
Chu Thanh thu dọn bát đũa xong, thì đã thấy Trầm Trầm ngồi ở sô pha, nửa khuôn mặt của hắn khuất sau ngọn đèn bàn mờ ảo, có vẻ mông lung, Trầm Trầm bộ dạng rất khá, không giống nguyên hình của hắn vừa hàm hậu vừa mượt mà, thân thể Trầm Trầm thon dài, khuôn mặt cực kỳ trắng, ngũ quan cân xứng, nhất là đường cong đôi môi có chút uốn lượn ấy, giống như là lúc nào cũng đang chờ đợi người ta hôn lên vậy… Chu Thanh lập tức đè lại ngực mình.
Hôn lên đi.
Đúng vậy, cậu thực sự rất muốn hung hăng ôm con gấu trúc này vào trong ngực, che lại đôi môi vô tình kiêu ngạo kia.
Thời điểm ban ngày, cậu thừa dịp Trầm Trầm đi làm ở công ty, đồng thời tìm công việc vào cả buổi tối, cậu cũng lên trang web kết bạn nổi danh Goojje(1), tìm rất nhiều nguyên nhân vì sao đàn ông thích đàn ông, goojje cho ra rất nhiều đáp án, có cái nói rằng là do bẩm sinh, có cái lại nói là trải qua ảnh hưởng của hoàn cảnh, Chu Thanh tự hỏi mình thật lâu, cũng không nghĩ ra duyên cớ.
Thế nhưng, cậu thực sự rất thích Trầm Trầm, lông mày Trầm Trầm, con mắt Trầm Trầm, tứ chi trần truồng vô ý lộ ra của Trầm Trầm, đều khiến cậu thích, đại khái, đây cũng là thứ có liên quan tới việc cậu từ khi có ý thức đã thấy chính là Trầm Trầm đi.
Lúc cậu còn là một cây trúc thì đã có cảm giác với Trầm Trầm rồi, cảm giác ấy rất mãnh liệt, cậu không hy vọng người khác tiếp cận Trầm Trầm, cũng không thích Trầm Trầm chuyển dời tâm tư đến thứ khác, giống như gốc cây trúc mẫu Văn Hương kia vậy, cậu mỗi tối đều vẩy lên Văn Hương chút nước hoa, thậm chí còn ác độc bôi lên một ít gia vị dầu muối nữa, cho nên khi Trầm Trầm ăn nàng ta mới lộ ra vẻ khó coi như vậy.
Trong tiềm thức, cậu không hy vọng Trầm Trầm ăn sống cậu, nhưng cậu cũng không cam lòng để Trầm Trầm thích cây trúc khác, loại cảm giác mâu thuẫn này đã từng khiến thân là một cây trúc như cậu bối rối đã lâu, cho tới lúc biến thành người rồi cậu mới biết, mới mơ hồ phát giác mơ hồ đó là cái gì.
Đây không phải dục vọng giữ lấy bình thường có thể giải thích được.
Loại cảm giác này, giống như là cảm giác vừa gặp đã yêu sau thì một lòng một dạ trong sách nói vậy? Chẳng qua trong sách phần lớn là một nam một nữ, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy hai người đàn ông, song chuyện ghép thành đôi của một cây trúc và một con gấu trúc, quả thật là cậu chưa từng thấy bao giờ.
Trong con mắt đen thẳm của Chu Thanh hiện lên một tia tăm tối.
Chu Thanh đứng đó một lát, Trầm Trầm rốt cục phát hiện ra bóng dáng cậu đứng sững ở đó, con mắt của hắn từ tin tức chuyển lên người Chu Thanh: “Còn đang tức giận sao?”
Chu Thanh lắc đầu: “Tôi cũng không giận với anh.”
Sắc mặt Trầm Trầm đỏ lên: “Ai dạy cậu nói thế? Nghe cứ như tôi là một người con gái vậy.”
Chu Thanh nghiêm túc nhìn hắn: “Lời nói của tôi, là những câu nói thật tình.”
Trầm Trầm tránh khỏi con mắt tựa như cất giấu ánh lửa của Chu Thanh, đem đầu chuyển hướng sang phía TV, như là tùy ý tìm một chủ đề mới: “Kỳ thực tôi không cho cậu đi ra ngoài tìm việc là tốt cho cậu.”
“… Tốt với tôi?”
“Cậu phải biết rằng, một người cái gì cũng không hiểu như cậu ra ngoài rất nguy hiểm.” Sau khi nói ra câu đầu tiên xong, Trầm Trầm cảm thấy mình đã tìm được một đề tài, hắn nhìn dáng vẻ không vui của trúc nhỏ, trong lòng cũng chẳng thoải mái lắm, lúc vừa rồi tin tức tiếp sóng, hắn đã nghĩ ra được một đống từ, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không biết mở miệng làm sao, bây giờ một khi nói ra thì đã cảm thấy trôi chảy hơn nhiều: “Xã hội bây giờ không thể so với trước kia, lòng người hiểm ác đáng sợ, bên ngoài nơi nơi đều là lừa đảo trộm vặt, phòng ngừa không cẩn thận, cậu vừa mới có thể biến thành hình người thì đã vội vã muốn ra ngoài sao? Cậu cảm thấy cậu có thể thích ứng sao? Vì sao không tốt nhất là ngồi ở nhà, mỗi ngày chờ tôi trở về thì không phải tốt rồi sao?”
Chu Thanh nghe thấy câu nói cuối cùng ấy, không khỏi nhíu mày bắt bí: “Anh không phải cũng là một người dốc sức ở ngoài sao?”
“Tôi và cậu không giống nhau.”
“Anh để tôi mỗi ngày chờ anh về, lúc nào cũng là loại cảm giác ‘ăn cơm mềm’.”
‘Ăn cơm mềm’ là từ ngữ mà Chu Thanh tìm được ở trên goojje nói về việc người vợ mỗi ngày ở nhà lo việc nhà chờ người đàn ông của cô về.
“Ăn cơm mềm?!” Trầm Trầm mi tâm nhướn lên: “Ai nói với cậu thế?”
“Tôi thấy trên mạng.”
Trầm Trầm suy nghĩ thầm lặng, Chu Thanh này có phải tiếp thu quá nhanh rồi không?
“Hơn nữa, tôi cảm thấy mình có thể thích ứng tốt với xã hội này, anh không cần lo cho tôi, tôi chỉ là muốn đi tìm một công việc, không muốn làm một người nhàn rỗi mà thôi.”
Chu Thanh nhướn mắt lên, chăm chú nhìn Trầm Trầm.
Trầm Trầm nhíu lông mày, nói: “Vậy cứ tùy cậu đi, dù sao cậu cũng phải nhớ kỹ, đến cuối cùng chính là phải cho tôi ăn tươi, cậu thích đi chỗ nào thì đi.”
Nói xong hắn liền đứng lên, Chu Thanh nói: “Anh đi đâu vậy?”
“Cậu là bà xã của tôi sao? Tôi đi tắm cậu muốn xen vào?”
Trầm Trầm cáu rồi.
(1) 谷姐(Goojje)là 1 trang web kết bạn do 1 người họ Ôn ở trường nữ sinh cùng với cộng đồng đoàn trường sáng tạo ra.
Thí dụ như sáng sớm thức dậy, Chu Thanh đều luôn dậy sớm hơn hắn, cậu ở trong nhà luôn mặc cái bộ 10 tệ 3 chiếc kia, mà quần áo mới Trầm Trầm mua cho thì đã sớm bị cậu xếp ngay ngắn trong ngăn tủ, chỉ có lúc ra ngoài cậu mới mặc lên mà thôi.
Trầm Trầm vì thế đã phê bình kín đáo với cậu, cây trúc này đem hắn thành cái gì? Hắn là một con gấu trúc ngay cả quần áo cũng không mua nổi sao? Nhưng mà khi hắn đưa ra ý kiến muốn mua quần áo cho Chu Thanh thì trên mặt cậu lại lộ ra vẻ chống cự khó có thể cảm thấy được.
“Không cần, tôi ở nhà mặc cái này là đủ rồi.”
Trầm Trầm xém phát cáu luôn!
Có đôi khi cái gọi là lời từ chối dịu dàng là ý tốt với một người, thường thường sẽ khiến bên ấy cảm thấy xấu hổ, chẳng bằng cứ tiếp nhận thoải mái, ban đầu Trầm Trầm cảm thấy Chu Thanh là đang xấu hổ, nhưng mà không lâu sau, Trầm Trầm nhận ra rằng cậu ta đang nói nghiêm túc.
Cậu nghiêm túc từ chối ý tốt của Trầm Trầm, nhưng một mặt lại nỗ lực vì Trầm Trầm.
Có điều, tổng thể mà nói thì, Trầm Trầm vẫn rất hài lòng.
Điểm tâm đa dạng vào hai ngày cuối tuần cũng không hề trùng lặp, thậm chí cậu chỉ vì một câu nói ‘sau khi ăn cơm, nếm điểm tâm cũng là một loại giải trí’ thoải mái cố ý mua một quyển bách khoa toàn thư về điểm tâm lại tải vô số video về vừa xem vừa học luôn nữa, buổi trưa đơn giản có thể khiến cho bí thư Tiểu Ngô nước miếng chảy ròng ròng, mà buổi tối về nhà ăn cơm với Chu Thanh lại càng là một loại hưởng thụ hiếm có trong trần thế.
Thậm chí, Chu Thanh ngay cả việc nhà cũng bắt đầu ôm đồm, sàn nhà bao giờ cũng là không nhiễm một hạt bụi, quần áo trong tủ bao giờ cũng xếp theo màu sắc phân biệt rõ ràng, thậm chí…
Trầm Trầm chải răng một bên vệ sinh hàm răng một bên nhìn khuôn mặt ửng đỏ của người đàn ông trong gương.
Chu Thanh này… Ngay cả bàn chải đánh răng, kem đánh răng cũng đều đã chuẩn bị tốt cho mình rồi.
Lúc đi làm, Chu Thanh bên thì xem báo bên thì thân thiết dặn một câu ‘đi đường cẩn thận’, Trầm Trầm liền vội vã mang theo bao công văn đi làm.
Ở trong lòng Trầm Trầm, chưa từng có ngày nào tốt hơn thế này.
Thế nhưng, trọng tâm của trúc nhỏ tựa hồ dần dần biến đổi.
Một ngày ba bữa tuy rằng vẫn là khéo léo tinh xảo, nhưng mà dường như cậu có rất nhiều không gian riêng tư, không còn quấn lấy Trầm Trầm hỏi nọ hỏi kia nữa, càng có nhiều lúc, cậu sẽ im lặng lật báo, hoặc là chăm chú nhìn vi tính, hỏi giấy ghi chép gì đó.
Có một ngày, Trầm Trầm len lén mở tờ báo Chu Thanh xem còn dở, phát giác bên trong dùng bút đỏ nghiêm túc khoanh tròn, trong lịch sử trang web cũng có một vài địa chỉ thông báo tuyển dụng.
Trầm Trầm đang ăn đồ Chu Thanh làm bỗng sửng sốt.
Cây trúc này, chẳng lẽ còn muốn đi tìm việc?
Không được.
Tuyệt đối không được.
Đây là cây trúc của hắn, tiểu yêu tinh hắn nuôi, tuy rằng lúc hóa thành hình người so với lúc là thực vật thì to cao hơn hắn rất nhiều, nhưng mà ở trong lòng Trầm Trầm, Chu Thanh vĩnh viễn đều là cây trúc mỏng manh run nhẹ trong gió thoảng.
Qủa nhiên, vào sau bữa tối 1 ngày nọ, Chu Thanh ăn no xong thì buông bát đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trầm Trầm: “Trầm Trầm, tôi muốn đi học lớp ban đêm.”
“…” Trầm Trầm vừa lau miệng xong, chợt nghe thấy trúc nhỏ của hắn nói một câu như thế, con mắt tựa như hồ nước bỗng trợn to: “Cậu muốn đi học lớp ban đêm?”
“Ừ.” Chu Thanh nhìn chằm chằm vào một hột cơm trên khóe miệng Trầm Trầm, hạt cơm trong suốt mượt mày ấy theo cái miệng nhạt màu của Trầm Trầm lúc mở lúc hé khẽ động qua lại, khiến Chu Thanh cảm thấy ngưa ngứa trong lòng, cậu không chút suy nghĩ thì đã vươn đầu ngón ay qua nhẹ nhàng xoa cằm Trầm Trầm Trầm.
Trầm Trầm sửng sốt, Chu Thanh nói: “Ở đây, có hạt cơm.”
Trầm Trầm có chút xấu hổ nghiêng đầu: “Thật, thật sao. Không đúng, cậu nói với tôi đã, cậu muốn đi học lớp ban đêm là chuyện gì xảy ra hả?”
Chu Thanh lấy một tờ giấy sạch sẽ gọn gàng từ trong túi quần ra, chỉ vào mấy chữ ở phía trên nói: “Tôi xem ở trên báo thấy nội dung của thông báo tuyển dụng này, đều cần phải có bằng đại học chính quy chuyên ngành, tôi không có bằng cấp và văn bằng, vì vậy muốn tìm một lớp học ban đêm, tôi nghĩ, tiện sử dụng thời gian buổi tối phong phú của mình.”
“Không được.”
“Vì sao?” Đối mặt với sắc mặt âm trầm của Trầm Trầm, Chu Thanh cũng có chút mất hứng, cậu không thể nào rõ được, vì sao Trầm Trầm luôn như thế, muốn dùng hết biện pháp ngăn cản mình đi làm việc.
“Rời nhà không an toàn.”
“Lớp học ban đêm này ngay ở đối diện tòa nhà văn phòng.”
“Vẫn không được.”
“Chỉ cần 10 phút là tới rồi.”
“Vẫn không được!” Trầm Trầm quăng chiếc đũa ‘ba’ một cái.
Nói đùa hả, học cái gì mà lớp ban đêm, trúc nhỏ của hắn tối còn không ở nhà, không có việc gì chạy ra ngoài làm gì chứ?”
Nhìn mặt Trầm Trầm u ám, Chu Thanh yên lặng buông đôi mắt dài nhỏ, sau đó nói rằng: “Tôi biết rồi.”
Chu Thanh thu dọn bát đũa xong, thì đã thấy Trầm Trầm ngồi ở sô pha, nửa khuôn mặt của hắn khuất sau ngọn đèn bàn mờ ảo, có vẻ mông lung, Trầm Trầm bộ dạng rất khá, không giống nguyên hình của hắn vừa hàm hậu vừa mượt mà, thân thể Trầm Trầm thon dài, khuôn mặt cực kỳ trắng, ngũ quan cân xứng, nhất là đường cong đôi môi có chút uốn lượn ấy, giống như là lúc nào cũng đang chờ đợi người ta hôn lên vậy… Chu Thanh lập tức đè lại ngực mình.
Hôn lên đi.
Đúng vậy, cậu thực sự rất muốn hung hăng ôm con gấu trúc này vào trong ngực, che lại đôi môi vô tình kiêu ngạo kia.
Thời điểm ban ngày, cậu thừa dịp Trầm Trầm đi làm ở công ty, đồng thời tìm công việc vào cả buổi tối, cậu cũng lên trang web kết bạn nổi danh Goojje(1), tìm rất nhiều nguyên nhân vì sao đàn ông thích đàn ông, goojje cho ra rất nhiều đáp án, có cái nói rằng là do bẩm sinh, có cái lại nói là trải qua ảnh hưởng của hoàn cảnh, Chu Thanh tự hỏi mình thật lâu, cũng không nghĩ ra duyên cớ.
Thế nhưng, cậu thực sự rất thích Trầm Trầm, lông mày Trầm Trầm, con mắt Trầm Trầm, tứ chi trần truồng vô ý lộ ra của Trầm Trầm, đều khiến cậu thích, đại khái, đây cũng là thứ có liên quan tới việc cậu từ khi có ý thức đã thấy chính là Trầm Trầm đi.
Lúc cậu còn là một cây trúc thì đã có cảm giác với Trầm Trầm rồi, cảm giác ấy rất mãnh liệt, cậu không hy vọng người khác tiếp cận Trầm Trầm, cũng không thích Trầm Trầm chuyển dời tâm tư đến thứ khác, giống như gốc cây trúc mẫu Văn Hương kia vậy, cậu mỗi tối đều vẩy lên Văn Hương chút nước hoa, thậm chí còn ác độc bôi lên một ít gia vị dầu muối nữa, cho nên khi Trầm Trầm ăn nàng ta mới lộ ra vẻ khó coi như vậy.
Trong tiềm thức, cậu không hy vọng Trầm Trầm ăn sống cậu, nhưng cậu cũng không cam lòng để Trầm Trầm thích cây trúc khác, loại cảm giác mâu thuẫn này đã từng khiến thân là một cây trúc như cậu bối rối đã lâu, cho tới lúc biến thành người rồi cậu mới biết, mới mơ hồ phát giác mơ hồ đó là cái gì.
Đây không phải dục vọng giữ lấy bình thường có thể giải thích được.
Loại cảm giác này, giống như là cảm giác vừa gặp đã yêu sau thì một lòng một dạ trong sách nói vậy? Chẳng qua trong sách phần lớn là một nam một nữ, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy hai người đàn ông, song chuyện ghép thành đôi của một cây trúc và một con gấu trúc, quả thật là cậu chưa từng thấy bao giờ.
Trong con mắt đen thẳm của Chu Thanh hiện lên một tia tăm tối.
Chu Thanh đứng đó một lát, Trầm Trầm rốt cục phát hiện ra bóng dáng cậu đứng sững ở đó, con mắt của hắn từ tin tức chuyển lên người Chu Thanh: “Còn đang tức giận sao?”
Chu Thanh lắc đầu: “Tôi cũng không giận với anh.”
Sắc mặt Trầm Trầm đỏ lên: “Ai dạy cậu nói thế? Nghe cứ như tôi là một người con gái vậy.”
Chu Thanh nghiêm túc nhìn hắn: “Lời nói của tôi, là những câu nói thật tình.”
Trầm Trầm tránh khỏi con mắt tựa như cất giấu ánh lửa của Chu Thanh, đem đầu chuyển hướng sang phía TV, như là tùy ý tìm một chủ đề mới: “Kỳ thực tôi không cho cậu đi ra ngoài tìm việc là tốt cho cậu.”
“… Tốt với tôi?”
“Cậu phải biết rằng, một người cái gì cũng không hiểu như cậu ra ngoài rất nguy hiểm.” Sau khi nói ra câu đầu tiên xong, Trầm Trầm cảm thấy mình đã tìm được một đề tài, hắn nhìn dáng vẻ không vui của trúc nhỏ, trong lòng cũng chẳng thoải mái lắm, lúc vừa rồi tin tức tiếp sóng, hắn đã nghĩ ra được một đống từ, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không biết mở miệng làm sao, bây giờ một khi nói ra thì đã cảm thấy trôi chảy hơn nhiều: “Xã hội bây giờ không thể so với trước kia, lòng người hiểm ác đáng sợ, bên ngoài nơi nơi đều là lừa đảo trộm vặt, phòng ngừa không cẩn thận, cậu vừa mới có thể biến thành hình người thì đã vội vã muốn ra ngoài sao? Cậu cảm thấy cậu có thể thích ứng sao? Vì sao không tốt nhất là ngồi ở nhà, mỗi ngày chờ tôi trở về thì không phải tốt rồi sao?”
Chu Thanh nghe thấy câu nói cuối cùng ấy, không khỏi nhíu mày bắt bí: “Anh không phải cũng là một người dốc sức ở ngoài sao?”
“Tôi và cậu không giống nhau.”
“Anh để tôi mỗi ngày chờ anh về, lúc nào cũng là loại cảm giác ‘ăn cơm mềm’.”
‘Ăn cơm mềm’ là từ ngữ mà Chu Thanh tìm được ở trên goojje nói về việc người vợ mỗi ngày ở nhà lo việc nhà chờ người đàn ông của cô về.
“Ăn cơm mềm?!” Trầm Trầm mi tâm nhướn lên: “Ai nói với cậu thế?”
“Tôi thấy trên mạng.”
Trầm Trầm suy nghĩ thầm lặng, Chu Thanh này có phải tiếp thu quá nhanh rồi không?
“Hơn nữa, tôi cảm thấy mình có thể thích ứng tốt với xã hội này, anh không cần lo cho tôi, tôi chỉ là muốn đi tìm một công việc, không muốn làm một người nhàn rỗi mà thôi.”
Chu Thanh nhướn mắt lên, chăm chú nhìn Trầm Trầm.
Trầm Trầm nhíu lông mày, nói: “Vậy cứ tùy cậu đi, dù sao cậu cũng phải nhớ kỹ, đến cuối cùng chính là phải cho tôi ăn tươi, cậu thích đi chỗ nào thì đi.”
Nói xong hắn liền đứng lên, Chu Thanh nói: “Anh đi đâu vậy?”
“Cậu là bà xã của tôi sao? Tôi đi tắm cậu muốn xen vào?”
Trầm Trầm cáu rồi.
(1) 谷姐(Goojje)là 1 trang web kết bạn do 1 người họ Ôn ở trường nữ sinh cùng với cộng đồng đoàn trường sáng tạo ra.