Có thể là vẻ mặt Chu Thanh quá mức thành khẩn, trong khoảng thời gian Trầm Trầm cũng không biết nên nói gì nữa, hắn muốn trách cứ rồi cuối cùng lại nuốt vào trong, mặt thì lành lạnh nói: “Không biết thì quên đi.”
Chu Thanh vẫn đang vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt Trầm Trầm vô thức rơi trên hai bờ môi mỏng xinh đẹp, không giống với Trầm Trầm, bờ môi Chu Thanh thẳng tắp, khóe môi hơi cong lên, màu sắc vừa phải ─── môi dưới còn sáng bóng lên vì chút nước giữ lại, điều này khiến Trầm Trầm không chủ tâm nhớ tới nụ hôn trên bánh xe đu quay chọc trời ấy.
Trầm Trầm không thể phủ nhận rằng, kỹ thuật hôn của Chu Thanh coi như không tệ, tuy rằng ngay từ đầu có hơi ngốc nghếch, thế nhưng sau cái lúc nhàn nhạt đó lại là một nụ hôn sâu mãnh liệt, nếu như hắn là một người con gái, nói không chừng hôn xong thì đổ luôn vào lòng cậu ta.”
Đáng tiếc hắn không phải con gái, hắn chỉ là một gấu trúc tiên nhân, đối với việc bất cẩn để thực vật cợt nhả hắn, đây thực là một chuyện khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn lạnh lùng nhìn Chu Thanh, thấy đối phương vẫn mở to đôi mắt trong suốt, giọng nói bỗng dịu đi: “Sau này không thể tùy tiện hôn môi người khác.”
Chu Thanh lập tức phục hồi tinh thần: “Tôi không nghĩ sẽ hôn người khác.”
Trầm Trầm nói: “Cũng không thể hôn tôi, Chu Thanh à, cậu chịu kích thích gì mà đi hôn một người đàn ông chứ?” Hắn hơi đau lòng nhìn cây trúc cơ hồ do hắn một tay nuôi lớn, thầm nghĩ rằng không biết vật gì đã hủy hoại cây trúc của hắn, tâm tình của hắn với cha mẹ nuôi con cũng có chút tương tự, luôn cảm thấy con mình là đứa thuần khiết nhất trên đời, không thể tiếp nhận bất luận màu sắc nào khác, Trầm Trầm thầm nghĩ tới điều có thể khiến Chu Thanh lệch lạc, tròng mắt hắn khẽ động, bỗng nói: “Chu Thanh, cậu có phải bởi vì bộ phim kia mới làm như vậy không?”
Tuy là Chu Thanh đi nữa, trên mặt cũng không nhịn được mà nổi lên một đám mây đen.
Lẽ nào việc cậu làm còn chưa đủ sao? Trầm Trầm không biết cậu thích anh mới có thể hôn anh sao? Giống như là câu hát ‘yêu nhau thì hôn nhau’. Trong đêm tết xuân kết hợp với tiệc X muộn ấy. Mặc dù bây giờ nói chữ ‘yêu’ có vẻ còn quá sớm và khá nông cạn, nhưng Chu Thanh có thể chỉ vào trúc tâm để thề rằng, cậu thật sự thích Trầm Trầm.
Chu Thanh không nói câu nào, vì thế Trầm Trầm nghĩ cậu đã ngầm thừa nhận, lập tức hung hăng nguyền rủa từ đạo diễn đến diễn viên quần chúng một phen, nét mặt thì vẫn khá dịu dàng, nói: “Điều này cũng không thể trách cậu, cậu chưa trải qua sự đời sẽ rất dễ bị những thứ xấu xa mê hoặc, lần này coi như tôi giả vờ không biết, lần tới cậu chú ý chút cho tôi.
Tiếng nói của Trầm Trầm vừa dứt, Chu Thanh đã nói đế theo sau: “Tôi mỗi lần đều sẽ để ý.” Vào lúc cậu ôm Trầm Trầm hôn môi ấy đương nhiên cũng phải chú ý không cho những người khác thấy.
Trầm Trầm đã nhận được sự đảm bảo của cậu, tuy rằng đã thấy nhẹ nhõm, song luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn tạm thời không để ý tới những chuyện ấy, bởi bầu trời mang màu sắc xám chì chẳng bao lâu đã ùn ùn mây đen kéo tới, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng sấm ầm ầm, Trầm Trầm cắn môi, quay đầu nhìn Chu Thanh: “Chu Thanh, trời sắp mưa rồi, chúng ta về trước đi ───”
Trầm Trầm còn chưa nói hết đã ngưng lại, bởi vì mưa đã rơi xuống, chớp mắt thì đã biến hắn thành người rơi vào nồi canh rồi, Chu Thanh thì thân thiết lấy cái ô gấu trúc ra, nghiêm túc đánh giá sắc trời: “Trời tháng sáu, mặt trẻ con, thay đổi thất thường.”
Trầm Trầm mệt mỏi ừ một tiếng, Chu Thanh cầm ô che đỉnh đầu hắn, ánh mắt tối màu lướt trên khuôn mặt bị mưa xối của hắn, bỗng cúi đầu mỉm cười: “Giống hệt như là anh vậy, Trầm Trầm à.”
“Hử?” Trầm Trầm đang âm thầm niệm thủy chú, cúi đầu sấy khô quần áo trên người, hắn ngẩng đầu, giương ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Thanh, Chu Thanh thì hơi nhếch môi lên, đưa tay ra lấy kính mắt của hắn rồi lau lau trên quần áo của cậu, thẳng đến khi kính mắt đã sáng lại, mới đeo cho Trầm Trầm.
Trầm Trầm ảo não nhìn cậu, nghĩ tới câu hắn vừa nói ấy, lẽ nào cây trúc này châm chọc hắn sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn lật sách sao?
Trầm Trầm hắn, ở công ty là cấp dưới được coi trọng nhất của Phùng đầu trọc, ở trong phòng làm việc hắn là đối tượng được một đám nữ nhân theo đuổ, là sự tồn tại được một đám nữ nhân bà tám xưng là bông hoa Cao Lãnh, hầu hết thời gian hắn đều trưng ra khuôn mặt cẩn thận tỉ mỉ, hắn luôn luôn nghĩ mình có thể khống chế được tâm tình, chẳng lẽ tới Chu Thanh thì đã thay đổi ư?
Hắn vừa nghĩ như thế thì phát giác mình đang khó chịu nhìn Chu Thanh, hắn lập tức giãn mặt ra, mặt không biểu lộ cảm xúc nào, nói: “Cảm ơn, có điều trong túi tôi có khăn lau kính rồi.
Chu Thanh thì mỉm cười ôn hòa: “Tôi thích giúp anh đeo kính.”
Ánh mắt Trầm Trầm lóe lên, nghĩ tới Chu Thanh ở nhà đều một tay lo tất chu toàn, bỗng rùng mình một cái, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy tiếng mưa rơi kịch liệt đạp vào tán ô, hắn thoáng nghiêng đầu, đã thấy nửa vai kia của Chu Thanh ướt hết, lập tức nói: “Đi tới chỗ nào trốn mưa đã.”
Chu Thanh nghe theo lời hắn, cụp ô lại, ngồi ở trên băng ghế có in hình quảng cáo bằng plastic của Khang sư phụ(quảng cáo mì ăn liền), người tránh mưa như bọn hắn khá nhiều, Trầm Trầm rất nhanh đã phát hiện trong đám người có hai bóng dáng quen thuộc.
Đại Mao và chủ nhân của hắn, Đại Mao phát hiện ra hắn thì mắt sáng rỡ lên, lập tức lôi kéo Tề Cảnh tới bên bọn họ, cười tủm tỉm nói: “Lại gặp nhau rồi!”
Tề Cảnh khẽ gật đầu: “Chủ nhiệm Trầm, cậu Chu, chào hai người.”
Trầm Trầm theo tính lễ phép trò chuyện vài câu, lúc đang nói chuyện Trầm Trầm phát hiện ra môi Tề Cảnh có chút sưng đỏ, không riêng gì Tề Cảnh, ngay cả Đại Mao cũng thế, thậm chí trên cần cổ mảnh khảnh còn có một, hai vết tích đo đỏ.
Trầm Trầm làm gấu trúc tiên nhân đã nhiều năm như vậy, đã sớm không phải cái con beo béo trên núi năm đó nữa, hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Đại Mao, mặt Đại Mao lập tức đỏ lên, hắn chớp chớp con mắt to tròn, dùng thuật truyền âm nói với Trầm Trầm rằng: “Đừng nhìn nữa, chủ nhân đã bắt đầu để ý tới chúng ta rồi.”
Trầm Trầm sửng sốt, bỗng thấy trên người có hai đường nhìn nóng người, thoáng đảo mắt qua thì thấy ý cười chưa tan trên mặt Tề Cảnh, thế nhưng sắc mặt cũng khá là tốt nhìn hắn.
… Làm cái gì vậy?! Lẽ nào hôm nay hắn bất lợi mọi việc sao? Chẳng qua là một ngày thả lỏng thôi, sao đâu đâu cũng thấy đồng tính luyến ái thế? Trong đó còn có một con gấu trúc đồng tính luyến ái nữa?
Mà Chu Thanh ở một đầu khác thì đang chăm chú vắt óc suy nghĩ, cậu nửa ước ao nửa đố kị nhìn Đại Mao, nghĩ mình tới lúc nào mới có thể được như bọn họ đây?
1 Ý là Chu Thanh tức đỏ xanh, nhưng mà mây đen vẫn hiện lên mặt anh í được.
Chu Thanh vẫn đang vô cùng kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt Trầm Trầm vô thức rơi trên hai bờ môi mỏng xinh đẹp, không giống với Trầm Trầm, bờ môi Chu Thanh thẳng tắp, khóe môi hơi cong lên, màu sắc vừa phải ─── môi dưới còn sáng bóng lên vì chút nước giữ lại, điều này khiến Trầm Trầm không chủ tâm nhớ tới nụ hôn trên bánh xe đu quay chọc trời ấy.
Trầm Trầm không thể phủ nhận rằng, kỹ thuật hôn của Chu Thanh coi như không tệ, tuy rằng ngay từ đầu có hơi ngốc nghếch, thế nhưng sau cái lúc nhàn nhạt đó lại là một nụ hôn sâu mãnh liệt, nếu như hắn là một người con gái, nói không chừng hôn xong thì đổ luôn vào lòng cậu ta.”
Đáng tiếc hắn không phải con gái, hắn chỉ là một gấu trúc tiên nhân, đối với việc bất cẩn để thực vật cợt nhả hắn, đây thực là một chuyện khiến hắn khó chịu vô cùng, hắn lạnh lùng nhìn Chu Thanh, thấy đối phương vẫn mở to đôi mắt trong suốt, giọng nói bỗng dịu đi: “Sau này không thể tùy tiện hôn môi người khác.”
Chu Thanh lập tức phục hồi tinh thần: “Tôi không nghĩ sẽ hôn người khác.”
Trầm Trầm nói: “Cũng không thể hôn tôi, Chu Thanh à, cậu chịu kích thích gì mà đi hôn một người đàn ông chứ?” Hắn hơi đau lòng nhìn cây trúc cơ hồ do hắn một tay nuôi lớn, thầm nghĩ rằng không biết vật gì đã hủy hoại cây trúc của hắn, tâm tình của hắn với cha mẹ nuôi con cũng có chút tương tự, luôn cảm thấy con mình là đứa thuần khiết nhất trên đời, không thể tiếp nhận bất luận màu sắc nào khác, Trầm Trầm thầm nghĩ tới điều có thể khiến Chu Thanh lệch lạc, tròng mắt hắn khẽ động, bỗng nói: “Chu Thanh, cậu có phải bởi vì bộ phim kia mới làm như vậy không?”
Tuy là Chu Thanh đi nữa, trên mặt cũng không nhịn được mà nổi lên một đám mây đen.
Lẽ nào việc cậu làm còn chưa đủ sao? Trầm Trầm không biết cậu thích anh mới có thể hôn anh sao? Giống như là câu hát ‘yêu nhau thì hôn nhau’. Trong đêm tết xuân kết hợp với tiệc X muộn ấy. Mặc dù bây giờ nói chữ ‘yêu’ có vẻ còn quá sớm và khá nông cạn, nhưng Chu Thanh có thể chỉ vào trúc tâm để thề rằng, cậu thật sự thích Trầm Trầm.
Chu Thanh không nói câu nào, vì thế Trầm Trầm nghĩ cậu đã ngầm thừa nhận, lập tức hung hăng nguyền rủa từ đạo diễn đến diễn viên quần chúng một phen, nét mặt thì vẫn khá dịu dàng, nói: “Điều này cũng không thể trách cậu, cậu chưa trải qua sự đời sẽ rất dễ bị những thứ xấu xa mê hoặc, lần này coi như tôi giả vờ không biết, lần tới cậu chú ý chút cho tôi.
Tiếng nói của Trầm Trầm vừa dứt, Chu Thanh đã nói đế theo sau: “Tôi mỗi lần đều sẽ để ý.” Vào lúc cậu ôm Trầm Trầm hôn môi ấy đương nhiên cũng phải chú ý không cho những người khác thấy.
Trầm Trầm đã nhận được sự đảm bảo của cậu, tuy rằng đã thấy nhẹ nhõm, song luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn tạm thời không để ý tới những chuyện ấy, bởi bầu trời mang màu sắc xám chì chẳng bao lâu đã ùn ùn mây đen kéo tới, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng sấm ầm ầm, Trầm Trầm cắn môi, quay đầu nhìn Chu Thanh: “Chu Thanh, trời sắp mưa rồi, chúng ta về trước đi ───”
Trầm Trầm còn chưa nói hết đã ngưng lại, bởi vì mưa đã rơi xuống, chớp mắt thì đã biến hắn thành người rơi vào nồi canh rồi, Chu Thanh thì thân thiết lấy cái ô gấu trúc ra, nghiêm túc đánh giá sắc trời: “Trời tháng sáu, mặt trẻ con, thay đổi thất thường.”
Trầm Trầm mệt mỏi ừ một tiếng, Chu Thanh cầm ô che đỉnh đầu hắn, ánh mắt tối màu lướt trên khuôn mặt bị mưa xối của hắn, bỗng cúi đầu mỉm cười: “Giống hệt như là anh vậy, Trầm Trầm à.”
“Hử?” Trầm Trầm đang âm thầm niệm thủy chú, cúi đầu sấy khô quần áo trên người, hắn ngẩng đầu, giương ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Thanh, Chu Thanh thì hơi nhếch môi lên, đưa tay ra lấy kính mắt của hắn rồi lau lau trên quần áo của cậu, thẳng đến khi kính mắt đã sáng lại, mới đeo cho Trầm Trầm.
Trầm Trầm ảo não nhìn cậu, nghĩ tới câu hắn vừa nói ấy, lẽ nào cây trúc này châm chọc hắn sắc mặt biến đổi còn nhanh hơn lật sách sao?
Trầm Trầm hắn, ở công ty là cấp dưới được coi trọng nhất của Phùng đầu trọc, ở trong phòng làm việc hắn là đối tượng được một đám nữ nhân theo đuổ, là sự tồn tại được một đám nữ nhân bà tám xưng là bông hoa Cao Lãnh, hầu hết thời gian hắn đều trưng ra khuôn mặt cẩn thận tỉ mỉ, hắn luôn luôn nghĩ mình có thể khống chế được tâm tình, chẳng lẽ tới Chu Thanh thì đã thay đổi ư?
Hắn vừa nghĩ như thế thì phát giác mình đang khó chịu nhìn Chu Thanh, hắn lập tức giãn mặt ra, mặt không biểu lộ cảm xúc nào, nói: “Cảm ơn, có điều trong túi tôi có khăn lau kính rồi.
Chu Thanh thì mỉm cười ôn hòa: “Tôi thích giúp anh đeo kính.”
Ánh mắt Trầm Trầm lóe lên, nghĩ tới Chu Thanh ở nhà đều một tay lo tất chu toàn, bỗng rùng mình một cái, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy tiếng mưa rơi kịch liệt đạp vào tán ô, hắn thoáng nghiêng đầu, đã thấy nửa vai kia của Chu Thanh ướt hết, lập tức nói: “Đi tới chỗ nào trốn mưa đã.”
Chu Thanh nghe theo lời hắn, cụp ô lại, ngồi ở trên băng ghế có in hình quảng cáo bằng plastic của Khang sư phụ(quảng cáo mì ăn liền), người tránh mưa như bọn hắn khá nhiều, Trầm Trầm rất nhanh đã phát hiện trong đám người có hai bóng dáng quen thuộc.
Đại Mao và chủ nhân của hắn, Đại Mao phát hiện ra hắn thì mắt sáng rỡ lên, lập tức lôi kéo Tề Cảnh tới bên bọn họ, cười tủm tỉm nói: “Lại gặp nhau rồi!”
Tề Cảnh khẽ gật đầu: “Chủ nhiệm Trầm, cậu Chu, chào hai người.”
Trầm Trầm theo tính lễ phép trò chuyện vài câu, lúc đang nói chuyện Trầm Trầm phát hiện ra môi Tề Cảnh có chút sưng đỏ, không riêng gì Tề Cảnh, ngay cả Đại Mao cũng thế, thậm chí trên cần cổ mảnh khảnh còn có một, hai vết tích đo đỏ.
Trầm Trầm làm gấu trúc tiên nhân đã nhiều năm như vậy, đã sớm không phải cái con beo béo trên núi năm đó nữa, hắn nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Đại Mao, mặt Đại Mao lập tức đỏ lên, hắn chớp chớp con mắt to tròn, dùng thuật truyền âm nói với Trầm Trầm rằng: “Đừng nhìn nữa, chủ nhân đã bắt đầu để ý tới chúng ta rồi.”
Trầm Trầm sửng sốt, bỗng thấy trên người có hai đường nhìn nóng người, thoáng đảo mắt qua thì thấy ý cười chưa tan trên mặt Tề Cảnh, thế nhưng sắc mặt cũng khá là tốt nhìn hắn.
… Làm cái gì vậy?! Lẽ nào hôm nay hắn bất lợi mọi việc sao? Chẳng qua là một ngày thả lỏng thôi, sao đâu đâu cũng thấy đồng tính luyến ái thế? Trong đó còn có một con gấu trúc đồng tính luyến ái nữa?
Mà Chu Thanh ở một đầu khác thì đang chăm chú vắt óc suy nghĩ, cậu nửa ước ao nửa đố kị nhìn Đại Mao, nghĩ mình tới lúc nào mới có thể được như bọn họ đây?
1 Ý là Chu Thanh tức đỏ xanh, nhưng mà mây đen vẫn hiện lên mặt anh í được.