Lúc nước từ vòi hoa sen chảy xuống làm ướt nhẹp bộ lông trên người Trầm Trầm, bấy giờ hắn mới mở mắt ra, phát hiện mình lại giữ thân thể gấu trúc để đi tắm, lông cả người bị nước làm dính bết lại, Trầm Trầm niệm chú ngữ, sau khi biến lại hình người, thoải mái tắm rửa, sau đó lại vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ của hắn.
Chu Thanh nhìn hắn mở rồi ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại, bỗng cảm thấy mình có hơi quạnh quẽ.
Thời gian tiếp xúc mỗi ngày giữa cậu và Trầm Trầm cũng chỉ có thể, sáng sớm mọi người đều đi làm, trưa thì Trầm Trầm bình thường không về nhà ăn, lúc tối hai con gấu nhỏ lăn qua lăn lại chơi đùa, Trầm Trầm thì tắm rồi đi ngủ, hắn ngay cả một câu nói dư ra cũng không muốn nói với Chu Thanh, Chu Thanh yên lặng dựa vào sô pha, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chữ viết dày đặc trên sách.
Cậu vẫn tin rằng mình sẽ kiên cố chống đỡ, mỗi ngày sẽ yên lặng bên Trầm Trầm, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ bị cảm động bởi cậu, nhưng nhìn thái độ của Trầm Trầm, cậu có thể thấy rõ rằng, đối phương không bị mình đả động gì.
Có thể là do cái đêm thượng hắn đã quá nóng vội chăng? Khóe miệng Chu Thanh hơi nhếch tạo nên một nụ cười chua xót, cậu cũng không phải Liễu Hạ Huệ, người trong lòng ở chung một nhà với cậu, cậu sao có thể thờ ơ chứ.
Tâm tình Trầm Trầm cũng không tốt lắm, hắn luôn luôn chăm sóc Chu Thanh như một người con, vậy mà cây trúc tưởng chừng như vô hại ấy lại làm loại chuyện ấy với hắn, điều này thật sự đã vượt quá khả năng tự hỏi của một con gấu trúc, hắn cảm thấy giận dữ quá nhưng lại không nhịn được phải trách bản thân, ai cũng nói con hư là tại cha, cây trúc cả gan làm loạn đến mức nay, khẳng định cũng có phần lỗi do hắn, thế là hắn nghe theo kiến nghị của thạch yêu, mang Phì Phì và Đoàn Đoàn về nhà, để hai gấu nhỏ gây sự làm khổ Chu Thanh, như vậy, Chu Thanh sẽ không có thời giờ nghĩ đến những việc ý *** mình nữa, đương nhiên còn một lý do nữa, đó là hắn luôn duy trì nguyên hình, duy trì hình thức gấu trúc, phòng ngừa ham muốn của Chu Thanh.
Phương pháp này tựa hồ khá hiệu quả, …ít nhất… trong thời gian ngắn, Chu Thanh đều nho nhã lễ độ dịu dàng với mình, cũng không còn động tay chân nữa.
Trầm Trầm nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn, trợ lý một bên đáng báo cáo với hắn, hắn thầm nghĩ tới Chu Thanh, tai như lọt vào sương mù, thẳng đến khi trợ lý bỗng nhiên nói: “Chủ nhiệm, ngài và Phương đặc trợ thực sự bắt đầu quen nhau rồi sao?”
Trầm Trầm hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ tới có chuyện như thế, hắn im lặng trong chốc lát, nói: “Ừ.”
Mắt trợ lý chớp chớp: “Không thể nào, tôi còn tưởng là nói giỡn chớ, nếu thật là như vậy, vậy phải chúc mừng chủ nhiệm Trầm rồi.”
Trầm Trầm cười cười: “Cảm ơn.”
Trợ lý nhịn không được nói: “Chủ nhiệm phải cười nhiều lên, luôn phụng phịu xấu lắm.”
Trợ lý đi rồi, Trầm Trầm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi quan hệ giữa hắn, Phương đặc trợ và Chu Thanh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới ở thế gian kiếm một người bạn gái cả, loại chuyện thành gia lập nghiệp này tựa hồ rất mơ hồ với hắn, nhưng lúc cùng với Phương đặc trợ tựa hồ cũng không chán ghét lắm, … ít nhất… Phương đặc trợ sẽ không có tính công kích gì, hơn nữa tay chân cũng khá sạch sẽ, làm chút điểm tâm cũng khá ngon…
Không được, Trầm Trầm đau đầu, xoa xoa mi tâm.
Hắn sao có thể lấy một con người làm vợ chứ? Sau này kết hôn lỡ sinh ra một con quái vật mặt người thân gấu thì làm sao đây? Không đúng, Bạch nương tử và Hứa Tiên có sinh ra một đứa con đầu người thân rắn đâu ─── Trầm Trầm hắn dù sao cũng là một thần tiên, chắc là sẽ không gặp phải loại tình huống này đâu.
Nhưng hắn thấy hắn và Phương đặc trợ ở với nhau là chuyện không thể thực hiện được.
Thứ nhất, cảm giác thích của hắn với Phương đặc trợ chẳng có bao nhiêu, thứ hai, hắn sao có thể bởi vì chuyện của hắn và Chu Thanh mà liên lụy tới cô gái vô tội nhà người ta chứ? Trầm Trầm âm thầm quyết định, xong đâu đó nhẹ nhõm cả người.
Thế nhưng, số phận luôn thích chọc con người ta, có đôi khi ngay cả một con gấu trúc cũng không buông tha.
Lúc Trầm Trầm tan tầm, đang đi thang máy xuống, bỗng bị người túm lấy góc áo, hắn kinh dị quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Phương đặc trợ khóc như hoa lê rơi trong mưa.
“Trầm… Chủ nhiệm… …”
Trầm Trầm lại càng hoảng sợ, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc ấy, nước mắt tựa như trân châu đứt lìa, cô liên tiếp nức nở, Trầm Trầm nghe mà sốt ruột, có điều hắn nhìn đến dấu vết rách tươm trên mặt và quần áo lộn xộn trên người Phương đặc trợ, lập tức đã hiểu rõ.
“Trầm chủ nhiệm… em… em có thể tới nhà anh không?”
Trầm Trầm không có cách nào nói không, chỉ là im lặng gật đầu.
Ở trên đường về nhà Trầm Trầm, Phương đặc trợ đứt quãng kể cho Trầm Trầm chuyện bản thân bị Phùng đầu trọc quấy rối đống thời giằng co đã gần hai tuần.
“Ngay từ đầu lão chỉ là sờ tay thôi, em nghĩ nếu muốn làm việc, phải nhẫn nhịn chịu đựng cho qua, nhưng thời gian dài qua đi lão càng ngày càng quá đáng, em đã nói với hắn nhiều lần, em không phải người như thế, nhưng hắn cứ vẫn muốn làm thế…”
“…”
“Trưa ngày hôm nay… lão để em tới khách sạn Hoa Viên(1) ký một phần hiệp ước, ép em kính rượu cho lãnh đạo công ty đối phương, em nói em không biết uống rượu, lão lại rót rượu cho em…”
(1) là 1 khách sạn rất lớn, có rất nhiều chi nhánh ở các thành phố khác nhau của Trung Quốc
“…” Thái độ làm người của Phùng đầu trọc này không chỉ keo kiệt, lại còn làm ra loại chuyện quá phận như thế, lão không phải rất yêu bà xã sao? Nếu như Trầm Trầm nhớ không lầm, Phùng đầu trọc tháng trước còn đi hưởng tuần trăng mật với bà xã cơ mà, tuy rằng Trầm Trầm ghét Phùng đầu trọc, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đưa ra nghi vấn với Phương đặc trợ.
Phương đặc trợ rơi lệ, nói: “Chuyện em nói đều là sự thực, lão ở nhà đúng là sợ bà xã, vào công ty lại không phải thế, lão ngày hôm nay… trong phòng làm việc thừa dịp uống rượu muốn… xâm phạm em… em dùng đèn bàn đập mạnh lên đầu lão rồi chạy, chủ nhiệm Trầm, em sợ lắm, anh cũng biết đó, bây giờ công việc không dễ tìm, nếu không phải vì phần công việc này, em đã sớm báo cảnh sát rồi.”
Trầm Trầm rất hiểu chuyện cạnh tranh giữa người với người, hắn nhẹ giọng an ủi Phương đặc trợ vài câu, thấy quần áo Phương đặc trợ bị xé rách cũng rất khó chịu, Phương đặc trợ nói một đống như thế, Trầm Trầm cơ bản cũng đã tin, rất nhiều nam nhân đều thế, ở nhà sợ vợ, ra ngoài học đòi người ta, hơn nữa Phùng đầu trọc tốt xấu cũng là tổng tài của một công ty cao cấp, cho rằng mình có tiền trong tay, thì sẽ có một đám người sẽ tự nộp mình.
Lúc Trầm Trầm và Phương đặc trợ vào nhà, phát hiện không có ai, Chu Thanh và hai vật nhỏ cũng không có nhà, trên bàn chặn một tờ giấy nhắn, nói là mang theo hai gấu nhỏ đi công viên chơi, Trầm Trầm thầm thoải mái ─── lần trước mang Phương đặc trợ về nhà tâm sự khiến Chu Thanh bỗng nhiên nổi điên tập kích hắn, Phương đặc trợ tựa hồ có thể kích thích đến Chu Thanh, để bọn họ ít chạm mặt thì hơn.
Chu Thanh nhìn hắn mở rồi ‘phịch’ một tiếng đóng cửa lại, bỗng cảm thấy mình có hơi quạnh quẽ.
Thời gian tiếp xúc mỗi ngày giữa cậu và Trầm Trầm cũng chỉ có thể, sáng sớm mọi người đều đi làm, trưa thì Trầm Trầm bình thường không về nhà ăn, lúc tối hai con gấu nhỏ lăn qua lăn lại chơi đùa, Trầm Trầm thì tắm rồi đi ngủ, hắn ngay cả một câu nói dư ra cũng không muốn nói với Chu Thanh, Chu Thanh yên lặng dựa vào sô pha, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chữ viết dày đặc trên sách.
Cậu vẫn tin rằng mình sẽ kiên cố chống đỡ, mỗi ngày sẽ yên lặng bên Trầm Trầm, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ bị cảm động bởi cậu, nhưng nhìn thái độ của Trầm Trầm, cậu có thể thấy rõ rằng, đối phương không bị mình đả động gì.
Có thể là do cái đêm thượng hắn đã quá nóng vội chăng? Khóe miệng Chu Thanh hơi nhếch tạo nên một nụ cười chua xót, cậu cũng không phải Liễu Hạ Huệ, người trong lòng ở chung một nhà với cậu, cậu sao có thể thờ ơ chứ.
Tâm tình Trầm Trầm cũng không tốt lắm, hắn luôn luôn chăm sóc Chu Thanh như một người con, vậy mà cây trúc tưởng chừng như vô hại ấy lại làm loại chuyện ấy với hắn, điều này thật sự đã vượt quá khả năng tự hỏi của một con gấu trúc, hắn cảm thấy giận dữ quá nhưng lại không nhịn được phải trách bản thân, ai cũng nói con hư là tại cha, cây trúc cả gan làm loạn đến mức nay, khẳng định cũng có phần lỗi do hắn, thế là hắn nghe theo kiến nghị của thạch yêu, mang Phì Phì và Đoàn Đoàn về nhà, để hai gấu nhỏ gây sự làm khổ Chu Thanh, như vậy, Chu Thanh sẽ không có thời giờ nghĩ đến những việc ý *** mình nữa, đương nhiên còn một lý do nữa, đó là hắn luôn duy trì nguyên hình, duy trì hình thức gấu trúc, phòng ngừa ham muốn của Chu Thanh.
Phương pháp này tựa hồ khá hiệu quả, …ít nhất… trong thời gian ngắn, Chu Thanh đều nho nhã lễ độ dịu dàng với mình, cũng không còn động tay chân nữa.
Trầm Trầm nhìn chằm chằm vào tài liệu trên bàn, trợ lý một bên đáng báo cáo với hắn, hắn thầm nghĩ tới Chu Thanh, tai như lọt vào sương mù, thẳng đến khi trợ lý bỗng nhiên nói: “Chủ nhiệm, ngài và Phương đặc trợ thực sự bắt đầu quen nhau rồi sao?”
Trầm Trầm hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ tới có chuyện như thế, hắn im lặng trong chốc lát, nói: “Ừ.”
Mắt trợ lý chớp chớp: “Không thể nào, tôi còn tưởng là nói giỡn chớ, nếu thật là như vậy, vậy phải chúc mừng chủ nhiệm Trầm rồi.”
Trầm Trầm cười cười: “Cảm ơn.”
Trợ lý nhịn không được nói: “Chủ nhiệm phải cười nhiều lên, luôn phụng phịu xấu lắm.”
Trợ lý đi rồi, Trầm Trầm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi quan hệ giữa hắn, Phương đặc trợ và Chu Thanh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới ở thế gian kiếm một người bạn gái cả, loại chuyện thành gia lập nghiệp này tựa hồ rất mơ hồ với hắn, nhưng lúc cùng với Phương đặc trợ tựa hồ cũng không chán ghét lắm, … ít nhất… Phương đặc trợ sẽ không có tính công kích gì, hơn nữa tay chân cũng khá sạch sẽ, làm chút điểm tâm cũng khá ngon…
Không được, Trầm Trầm đau đầu, xoa xoa mi tâm.
Hắn sao có thể lấy một con người làm vợ chứ? Sau này kết hôn lỡ sinh ra một con quái vật mặt người thân gấu thì làm sao đây? Không đúng, Bạch nương tử và Hứa Tiên có sinh ra một đứa con đầu người thân rắn đâu ─── Trầm Trầm hắn dù sao cũng là một thần tiên, chắc là sẽ không gặp phải loại tình huống này đâu.
Nhưng hắn thấy hắn và Phương đặc trợ ở với nhau là chuyện không thể thực hiện được.
Thứ nhất, cảm giác thích của hắn với Phương đặc trợ chẳng có bao nhiêu, thứ hai, hắn sao có thể bởi vì chuyện của hắn và Chu Thanh mà liên lụy tới cô gái vô tội nhà người ta chứ? Trầm Trầm âm thầm quyết định, xong đâu đó nhẹ nhõm cả người.
Thế nhưng, số phận luôn thích chọc con người ta, có đôi khi ngay cả một con gấu trúc cũng không buông tha.
Lúc Trầm Trầm tan tầm, đang đi thang máy xuống, bỗng bị người túm lấy góc áo, hắn kinh dị quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Phương đặc trợ khóc như hoa lê rơi trong mưa.
“Trầm… Chủ nhiệm… …”
Trầm Trầm lại càng hoảng sợ, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc ấy, nước mắt tựa như trân châu đứt lìa, cô liên tiếp nức nở, Trầm Trầm nghe mà sốt ruột, có điều hắn nhìn đến dấu vết rách tươm trên mặt và quần áo lộn xộn trên người Phương đặc trợ, lập tức đã hiểu rõ.
“Trầm chủ nhiệm… em… em có thể tới nhà anh không?”
Trầm Trầm không có cách nào nói không, chỉ là im lặng gật đầu.
Ở trên đường về nhà Trầm Trầm, Phương đặc trợ đứt quãng kể cho Trầm Trầm chuyện bản thân bị Phùng đầu trọc quấy rối đống thời giằng co đã gần hai tuần.
“Ngay từ đầu lão chỉ là sờ tay thôi, em nghĩ nếu muốn làm việc, phải nhẫn nhịn chịu đựng cho qua, nhưng thời gian dài qua đi lão càng ngày càng quá đáng, em đã nói với hắn nhiều lần, em không phải người như thế, nhưng hắn cứ vẫn muốn làm thế…”
“…”
“Trưa ngày hôm nay… lão để em tới khách sạn Hoa Viên(1) ký một phần hiệp ước, ép em kính rượu cho lãnh đạo công ty đối phương, em nói em không biết uống rượu, lão lại rót rượu cho em…”
(1) là 1 khách sạn rất lớn, có rất nhiều chi nhánh ở các thành phố khác nhau của Trung Quốc
“…” Thái độ làm người của Phùng đầu trọc này không chỉ keo kiệt, lại còn làm ra loại chuyện quá phận như thế, lão không phải rất yêu bà xã sao? Nếu như Trầm Trầm nhớ không lầm, Phùng đầu trọc tháng trước còn đi hưởng tuần trăng mật với bà xã cơ mà, tuy rằng Trầm Trầm ghét Phùng đầu trọc, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đưa ra nghi vấn với Phương đặc trợ.
Phương đặc trợ rơi lệ, nói: “Chuyện em nói đều là sự thực, lão ở nhà đúng là sợ bà xã, vào công ty lại không phải thế, lão ngày hôm nay… trong phòng làm việc thừa dịp uống rượu muốn… xâm phạm em… em dùng đèn bàn đập mạnh lên đầu lão rồi chạy, chủ nhiệm Trầm, em sợ lắm, anh cũng biết đó, bây giờ công việc không dễ tìm, nếu không phải vì phần công việc này, em đã sớm báo cảnh sát rồi.”
Trầm Trầm rất hiểu chuyện cạnh tranh giữa người với người, hắn nhẹ giọng an ủi Phương đặc trợ vài câu, thấy quần áo Phương đặc trợ bị xé rách cũng rất khó chịu, Phương đặc trợ nói một đống như thế, Trầm Trầm cơ bản cũng đã tin, rất nhiều nam nhân đều thế, ở nhà sợ vợ, ra ngoài học đòi người ta, hơn nữa Phùng đầu trọc tốt xấu cũng là tổng tài của một công ty cao cấp, cho rằng mình có tiền trong tay, thì sẽ có một đám người sẽ tự nộp mình.
Lúc Trầm Trầm và Phương đặc trợ vào nhà, phát hiện không có ai, Chu Thanh và hai vật nhỏ cũng không có nhà, trên bàn chặn một tờ giấy nhắn, nói là mang theo hai gấu nhỏ đi công viên chơi, Trầm Trầm thầm thoải mái ─── lần trước mang Phương đặc trợ về nhà tâm sự khiến Chu Thanh bỗng nhiên nổi điên tập kích hắn, Phương đặc trợ tựa hồ có thể kích thích đến Chu Thanh, để bọn họ ít chạm mặt thì hơn.