Chu Thanh thấy vẻ mặt không rõ vui hay buồn của Trầm Trầm, lòng có đôi phần buồn bực, thế nhưng nét mặt cậu cũng không đành hỏi han gì, chỉ là bưng cốc trà ngồi trên chiếc ghế mây cách Trầm Trầm không xa, chỉ chốc lát, thấy Trầm Trầm ngáp dài uể oải, bèn săn sóc hỏi: “Trầm Trầm, nếu như mệt rồi thì về ngủ đi.”
Trầm Trầm thở dài một hơi, khép máy vi tính lại, tháo kính mắt xuống, ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà tuyết trắng, nghĩ nếu như bây giờ mình rốt cuộc là một con gấu trúc được cây trúc yêu quái chăm nuôi, như vậy thời kỳ mang thai của hắn sẽ ở trong khoảng 84-160 ngày? Không đúng, hắn không phải là con gấu mèo bị Chu Thanh nuôi! Sắc mặt Trầm Trầm tối sầm lại, bỗng nghĩ nếu mình mang thai thế này, bụng cứ dần dần to lên, thế thì mất mặt gấu mèo lắm? Hắn nghĩ thế, sắc mặt đối với Chu Thanh hẳn nhiên cũng không tốt chút nào, con người lúc mang thai thì tính tình đại khái cũng không tốt là mấy, tuy còn chưa tới nông nỗi quắc mắt trừng trừng, thế nhưng khóe miệng vẫn mím chặt như cũ, hắn liếc xéo sang Chu Thanh, nghĩ dù thế nào cũng phải dày vò tên khốn gậy trúc này, thế là miễn cưỡng mở miệng: “Buổi tối tôi muốn ăn bánh trôi.”
Tựa hồ không có biện pháp nào tốt hơn là sai khiến Chu Thanh bưng trà rót nước vì mình.
Chu Thanh sững sờ một hồi, cẩn thận nhắc nhở Trầm Trầm: “Trầm Trầm, cơm tối vừa mới ăn xong được nửa tiếng mà.”
Trầm Trầm nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng vẫn nói như đúng rồi: “Bữa ăn khuya.”
Chu Thanh vừa nghe vậy, lập tức đáp: “Em biết rồi, chờ một chút, em đi siêu thị mua bột gạo nếp về nhé.”
Trầm Trầm nói: “Được, có điều tôi muốn ăn bánh trôi có nhân đậu.”
Chu Thanh tự nhiên là thoải mái đáp ứng, đối với hứng thú thình lình này của Trầm Trầm, cậu rất vui vẻ, dù sao dáng dấp hình người của Trầm Trầm có hơi gầy, cậu thích ý chăm Trầm Trầm béo trắng lên chút.
Nói thật ra thì, người như Chu Thanh, Trầm Trầm rất khó có thể tìm ra khuyết điểm gì, nếu như bắt buộc phải nói ra một điểm không tốt, vậy thì thích nam nhân chính là cái tật xấu ấy, có điều, Trầm Trầm cũng không đành nói gì với cậu, dù sao hắn đối với chuyện Chu Thanh tuyệt không phản cảm gì hết, thế nhưng lòng hắn cũng không có dự định tìm người bầu bạn, hắn đã quen một mình sống rồi, đối với Chu Thanh cứ sáp lại gần hắn, lòng luôn có chút cảm giác bài xích, nhớ tới cái tên Phụng Duyên âm hồn không tan trong miệng đại sư huynh và A Lâm, Trầm Trầm không khỏi trầm tư.
Phụng Duyên đến tột cùng là ai? Nghe giọng điệu của sư huynh, y tựa hồ khá giống Chu Thanh? Thậm chí chính là Chu Thanh này? Hơn nữa Phụng Duyên còn đã từng thương tổn sâu sắc hắn?
Trầm Trầm lại có phần mất hứng, hắn tựa hồ đã vô duyên vô cớ mất đi một đoạn ký ức, đoạn ký ức này đối với hắn mà nói rất quan trọng, hắn sao có thể cứ ngu nga ngu ngơ quên nó đi chứ?
Ngồi trước bàn công tác, Trầm Trầm cứ cau mày sửa sang tài liệu, mấy ngày nay hắn vì chuyện mang thai mà tâm thần không yên, tiến độ công việc cũng chậm đi rất nhiều, hắn dùng bút bi vẽ mấy vòng trên đống tài liệu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng giầy cao gót gấp gáp đi tới, hắn nhịn không được ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt lo lắng của trợ lý Tiểu Ngô vọt vào, hắn buông bút đang định quát lớn, Tiểu Ngô lại mở miệng trước: “Không hay rồi, chủ nhiệm Trầm.”
Trầm Trầm đẩy kính mắt, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Ngô kể rằng: “Chủ nhiệm Trầm, công ty chúng ta đã đổi tổng tài mới rồi, đối phương là Vệ tổng của Đại Nịnh Mông (quả chanh to) đối diện, Vệ tổng luôn khác mâm với công ty chúng ta, nghe nói lần này cần cắt giảm nhân sự toàn bộ công ty, thay đổi hết luôn á.”
Trầm Trầm còn nhớ chủ tịch vệ sinh bên ấy, vẫn là đối tượng Phùng đầu trọc tận lực đả kích, hai người vừa thấy mặt thì lúc nào cũng ở trạng thái vểnh râu trừng mắt, bên ấy nhất định có oán hận thâm sâu với Đại Vô Hạn, Trầm Trầm đau đầu mà đỡ trán ─── lẽ nào lần này hắn phải đổi thành gấu mèo thất nghiệp thực rồi?
Quả nhiên, ngày hôm sau, Trầm Trầm đã giống phần lớn công nhân viên trong công ty, đều ôm hộp giấy đi ra khỏi cổng công ty, trước khi đi, người ta còn tiếc hận nhìn Trầm Trầm, nói rằng: “Chủ nhiệm Trầm, ngài thực sự là một nhân tài, song đáng tiếc vị trí này tôi đã để dành cho cháu ngoại trai của bà xã rồi, đợi đến khi công ty mở rộng quy mô thì hoan nghênh ngài trở lại nhé.”
…
Trầm Trầm lạnh lùng nhìn người ta đang hả hê, xoay người đi xuống thang máy.
Không sao cả, không phải là thất nghiệp sao? Hắn là một gấu mèo tiên nhân, thì sợ chi thất nghiệp? Trầm Trầm dựa lưng vào thang máy, mặt không có cảm xúc gì nhìn nút ấn trên vách tường, trong lòng lại bỗng thấy sốt ruột không chịu được.
Thật là, nếu như bị Chu Thanh phát hiện mình thất nghiệp, cậu có thể sẽ cảm thấy bình đẳng với hắn hay không? Lúc này, lòng tự trọng của một con gấu trúc khiến hắn chui vào sừng trâu, đối với hắn mà nói, chuyện thất nghiệp quả là một chuyện vô cùng sỉ nhục, nhất là sau khi nghe thấy chuyện tháng trước Chu Thanh vừa được thăng chức, lòng hắn bắt đầu mơ hồ so sánh mình với Chu Thanh, hắn vốn nghĩ mình là chủ nhân của Chu Thanh, lại còn là một tiên nhân, thứ tự giai cấp rõ ràng cao hơn Chu Thanh, hôm nay hắn trở thành gấu mèo mang thai ở top dưới, thoáng cái đã chênh lệch như lòng sông với mặt biển lớn, khiến hắn thấy khó chịu. Lúc về đến nhà, Chu Thanh vẫn đang đi làm, hắn đã sớm vứt hộp giấy đựng đồ từ công ty về vứt vào sọt rác bên đường rồi, vừa vào cửa thì đã đổ người xuống sô pha.
Đoàn Đoàn và Phì Phì nghe thấy tiếng động Trầm Trầm về nhà, lập tức vui sướng chạy ra, đứa nào cũng nghiêng đầu hỏi hắn: “A Trầm ca ca, anh hôm nay về sớm thế!”
“A Trầm ca ca, em đói bụng!”
Trầm Trầm không có sức chống cự gì với hai con gấu trúc nhỏ ấy, hắn tuy rằng phụng phịu làm bộ mình đang ngủ, song đối phương chỉ coi hắn là cọp giấy, hoàn toàn không thèm để ý mà chồm lên người hắn nói: “A Trầm ca ca, mang bọn em ra ngoài chơi đi!”
“A Trầm ca ca, em muốn ăn thịt bò khô!”
A Trầm liếc khinh thường Phì Phì một cái, một con gấu mèo ăn thịt bò khô làm chi?!
Đoàn Đoàn và Phì Phì cũng phát hiện tâm tình Trầm Trầm không tốt, rốt cục đã hiểu chuyện lên tụt khỏi người Trầm Trầm, một trước một sau ngồi hai bên cạnh sô pha.
“A Trầm ca ca, anh không vui sao?”
Trầm Trầm ôn hòa sờ đầu Đoàn Đoàn: “Không sao, chỉ là trong công ty có chút việc.”
“A Trầm ca ca, công việc quan trọng lắm sao? Tiểu Triệu ca ca cũng một mực làm nhân viên chăn nuôi trong vườn bách thú.”
Tiểu Triệu?! Tiểu Triệu! Hắn sao có thể quên phéng Thạch yêu quái chứ? Tiểu Triệu làm nhân viên chăn nuôi gấu mèo đã được bốn năm, đối với tập tính mang thai của gấu mèo hẳn là rất rõ, tìm một hôm kiếm Tiểu Triệu hỏi coi gấu mèo trong thời kỳ mang thai có cái gì phải kiêng không.
Lúc Chu Thanh trở về có phần bất ngờ thấy Trầm Trầm ở nhà, đang lười biếng nằm ngả người ở sô pha xem TV, trên người cậu có phần ẩm ướt, cả người đều như tỏa khí man mát: “Trầm Trầm, hôm nay anh về sớm thế.”
Trầm Trầm nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Bên ngoài trời mưa rồi sao?”
Chu Thanh cởi quần áo ướt rồi treo lên: “Đúng vậy, ba bốn giờ chiều thì mưa, thế nào, anh không biết sao?”
Trầm Trầm thở dài một hơi, khép máy vi tính lại, tháo kính mắt xuống, ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà tuyết trắng, nghĩ nếu như bây giờ mình rốt cuộc là một con gấu trúc được cây trúc yêu quái chăm nuôi, như vậy thời kỳ mang thai của hắn sẽ ở trong khoảng 84-160 ngày? Không đúng, hắn không phải là con gấu mèo bị Chu Thanh nuôi! Sắc mặt Trầm Trầm tối sầm lại, bỗng nghĩ nếu mình mang thai thế này, bụng cứ dần dần to lên, thế thì mất mặt gấu mèo lắm? Hắn nghĩ thế, sắc mặt đối với Chu Thanh hẳn nhiên cũng không tốt chút nào, con người lúc mang thai thì tính tình đại khái cũng không tốt là mấy, tuy còn chưa tới nông nỗi quắc mắt trừng trừng, thế nhưng khóe miệng vẫn mím chặt như cũ, hắn liếc xéo sang Chu Thanh, nghĩ dù thế nào cũng phải dày vò tên khốn gậy trúc này, thế là miễn cưỡng mở miệng: “Buổi tối tôi muốn ăn bánh trôi.”
Tựa hồ không có biện pháp nào tốt hơn là sai khiến Chu Thanh bưng trà rót nước vì mình.
Chu Thanh sững sờ một hồi, cẩn thận nhắc nhở Trầm Trầm: “Trầm Trầm, cơm tối vừa mới ăn xong được nửa tiếng mà.”
Trầm Trầm nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng vẫn nói như đúng rồi: “Bữa ăn khuya.”
Chu Thanh vừa nghe vậy, lập tức đáp: “Em biết rồi, chờ một chút, em đi siêu thị mua bột gạo nếp về nhé.”
Trầm Trầm nói: “Được, có điều tôi muốn ăn bánh trôi có nhân đậu.”
Chu Thanh tự nhiên là thoải mái đáp ứng, đối với hứng thú thình lình này của Trầm Trầm, cậu rất vui vẻ, dù sao dáng dấp hình người của Trầm Trầm có hơi gầy, cậu thích ý chăm Trầm Trầm béo trắng lên chút.
Nói thật ra thì, người như Chu Thanh, Trầm Trầm rất khó có thể tìm ra khuyết điểm gì, nếu như bắt buộc phải nói ra một điểm không tốt, vậy thì thích nam nhân chính là cái tật xấu ấy, có điều, Trầm Trầm cũng không đành nói gì với cậu, dù sao hắn đối với chuyện Chu Thanh tuyệt không phản cảm gì hết, thế nhưng lòng hắn cũng không có dự định tìm người bầu bạn, hắn đã quen một mình sống rồi, đối với Chu Thanh cứ sáp lại gần hắn, lòng luôn có chút cảm giác bài xích, nhớ tới cái tên Phụng Duyên âm hồn không tan trong miệng đại sư huynh và A Lâm, Trầm Trầm không khỏi trầm tư.
Phụng Duyên đến tột cùng là ai? Nghe giọng điệu của sư huynh, y tựa hồ khá giống Chu Thanh? Thậm chí chính là Chu Thanh này? Hơn nữa Phụng Duyên còn đã từng thương tổn sâu sắc hắn?
Trầm Trầm lại có phần mất hứng, hắn tựa hồ đã vô duyên vô cớ mất đi một đoạn ký ức, đoạn ký ức này đối với hắn mà nói rất quan trọng, hắn sao có thể cứ ngu nga ngu ngơ quên nó đi chứ?
Ngồi trước bàn công tác, Trầm Trầm cứ cau mày sửa sang tài liệu, mấy ngày nay hắn vì chuyện mang thai mà tâm thần không yên, tiến độ công việc cũng chậm đi rất nhiều, hắn dùng bút bi vẽ mấy vòng trên đống tài liệu, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng giầy cao gót gấp gáp đi tới, hắn nhịn không được ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt lo lắng của trợ lý Tiểu Ngô vọt vào, hắn buông bút đang định quát lớn, Tiểu Ngô lại mở miệng trước: “Không hay rồi, chủ nhiệm Trầm.”
Trầm Trầm đẩy kính mắt, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Ngô kể rằng: “Chủ nhiệm Trầm, công ty chúng ta đã đổi tổng tài mới rồi, đối phương là Vệ tổng của Đại Nịnh Mông (quả chanh to) đối diện, Vệ tổng luôn khác mâm với công ty chúng ta, nghe nói lần này cần cắt giảm nhân sự toàn bộ công ty, thay đổi hết luôn á.”
Trầm Trầm còn nhớ chủ tịch vệ sinh bên ấy, vẫn là đối tượng Phùng đầu trọc tận lực đả kích, hai người vừa thấy mặt thì lúc nào cũng ở trạng thái vểnh râu trừng mắt, bên ấy nhất định có oán hận thâm sâu với Đại Vô Hạn, Trầm Trầm đau đầu mà đỡ trán ─── lẽ nào lần này hắn phải đổi thành gấu mèo thất nghiệp thực rồi?
Quả nhiên, ngày hôm sau, Trầm Trầm đã giống phần lớn công nhân viên trong công ty, đều ôm hộp giấy đi ra khỏi cổng công ty, trước khi đi, người ta còn tiếc hận nhìn Trầm Trầm, nói rằng: “Chủ nhiệm Trầm, ngài thực sự là một nhân tài, song đáng tiếc vị trí này tôi đã để dành cho cháu ngoại trai của bà xã rồi, đợi đến khi công ty mở rộng quy mô thì hoan nghênh ngài trở lại nhé.”
…
Trầm Trầm lạnh lùng nhìn người ta đang hả hê, xoay người đi xuống thang máy.
Không sao cả, không phải là thất nghiệp sao? Hắn là một gấu mèo tiên nhân, thì sợ chi thất nghiệp? Trầm Trầm dựa lưng vào thang máy, mặt không có cảm xúc gì nhìn nút ấn trên vách tường, trong lòng lại bỗng thấy sốt ruột không chịu được.
Thật là, nếu như bị Chu Thanh phát hiện mình thất nghiệp, cậu có thể sẽ cảm thấy bình đẳng với hắn hay không? Lúc này, lòng tự trọng của một con gấu trúc khiến hắn chui vào sừng trâu, đối với hắn mà nói, chuyện thất nghiệp quả là một chuyện vô cùng sỉ nhục, nhất là sau khi nghe thấy chuyện tháng trước Chu Thanh vừa được thăng chức, lòng hắn bắt đầu mơ hồ so sánh mình với Chu Thanh, hắn vốn nghĩ mình là chủ nhân của Chu Thanh, lại còn là một tiên nhân, thứ tự giai cấp rõ ràng cao hơn Chu Thanh, hôm nay hắn trở thành gấu mèo mang thai ở top dưới, thoáng cái đã chênh lệch như lòng sông với mặt biển lớn, khiến hắn thấy khó chịu. Lúc về đến nhà, Chu Thanh vẫn đang đi làm, hắn đã sớm vứt hộp giấy đựng đồ từ công ty về vứt vào sọt rác bên đường rồi, vừa vào cửa thì đã đổ người xuống sô pha.
Đoàn Đoàn và Phì Phì nghe thấy tiếng động Trầm Trầm về nhà, lập tức vui sướng chạy ra, đứa nào cũng nghiêng đầu hỏi hắn: “A Trầm ca ca, anh hôm nay về sớm thế!”
“A Trầm ca ca, em đói bụng!”
Trầm Trầm không có sức chống cự gì với hai con gấu trúc nhỏ ấy, hắn tuy rằng phụng phịu làm bộ mình đang ngủ, song đối phương chỉ coi hắn là cọp giấy, hoàn toàn không thèm để ý mà chồm lên người hắn nói: “A Trầm ca ca, mang bọn em ra ngoài chơi đi!”
“A Trầm ca ca, em muốn ăn thịt bò khô!”
A Trầm liếc khinh thường Phì Phì một cái, một con gấu mèo ăn thịt bò khô làm chi?!
Đoàn Đoàn và Phì Phì cũng phát hiện tâm tình Trầm Trầm không tốt, rốt cục đã hiểu chuyện lên tụt khỏi người Trầm Trầm, một trước một sau ngồi hai bên cạnh sô pha.
“A Trầm ca ca, anh không vui sao?”
Trầm Trầm ôn hòa sờ đầu Đoàn Đoàn: “Không sao, chỉ là trong công ty có chút việc.”
“A Trầm ca ca, công việc quan trọng lắm sao? Tiểu Triệu ca ca cũng một mực làm nhân viên chăn nuôi trong vườn bách thú.”
Tiểu Triệu?! Tiểu Triệu! Hắn sao có thể quên phéng Thạch yêu quái chứ? Tiểu Triệu làm nhân viên chăn nuôi gấu mèo đã được bốn năm, đối với tập tính mang thai của gấu mèo hẳn là rất rõ, tìm một hôm kiếm Tiểu Triệu hỏi coi gấu mèo trong thời kỳ mang thai có cái gì phải kiêng không.
Lúc Chu Thanh trở về có phần bất ngờ thấy Trầm Trầm ở nhà, đang lười biếng nằm ngả người ở sô pha xem TV, trên người cậu có phần ẩm ướt, cả người đều như tỏa khí man mát: “Trầm Trầm, hôm nay anh về sớm thế.”
Trầm Trầm nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nói: “Bên ngoài trời mưa rồi sao?”
Chu Thanh cởi quần áo ướt rồi treo lên: “Đúng vậy, ba bốn giờ chiều thì mưa, thế nào, anh không biết sao?”