Thấy vẻ mặt trịnh trọng của Trầm Tâm, Chu Thanh cũng hơi khựng lại, chăm chú nhìn về phía hắn, Trầm Trầm do dự chốc lát, rồi lập tức đẩy kính theo thói quen, ngón tay đụng vào kính mới phát hiện trên mũi rỗng tuếch, để che giấu chút xấu hổ, hắn giơ cái cốc lên uống miếng nước: “Chu Thanh, em có tin chuyện đàn ông có thể mang thai hay không?”
Chu Thanh sợ run người, đáp lại ngay: “Chắc là… Không có đâu.”
Sắc mặt Trầm Trầm có hơi buồn bã, hắn lại hỏi: “Chu Thanh, nếu tôi nói tôi mang thai rồi cậu có tin không?”
Chu Thanh nhìn hắn một cách kinh ngạc, bỗng đỏ bừng mặt gật đầu: “Nếu như anh có gấu con, em và anh cùng nuôi nó.”
… Đối với đáp án thế này, Trầm Trầm coi như đã thỏa mãn, tuy rằng châm chước kỹ càng thì lập tức cảm thấy không thích hợp, cái gì gọi là em và anh cùng nuôi nó? Nói giống như đang ban ân ấy, Trầm Trầm thoáng nhướn mày, tựa hồ Chu Thanh nghĩ dù Trầm Trầm đã mang thai, đứa bé cũng không phải của Chu Thanh? Nghĩ thế, Trầm Trầm nói: “Vốn phải do cậu nuôi.”
Dù Chu Thanh có chậm hiểu ra sao, cũng nghe ra lời Trầm Trầm kỳ kỳ, cậu ngước con mắt đen bóng sáng trong nhìn Trầm Trầm, ngữ khí mang theo chút kích động khó có thể che giấu: “Trầm Trầm, ý anh là ─── anh có con của chúng ta?”
Trầm Trầm hừ một tiếng, rốt cục chịu nhìn qua Chu Thanh, người sau lập tức kích động đứng lên, ba hai bước tiến đến trước mặt Trầm Trầm: “Thực sự sao? Trầm Trầm, anh có thể sinh con? Vì sao?” Hai chữ vì sao hỏi ra miệng, Chu Thanh nghĩ mình lỡ lời, Trầm Trầm nói hắn có thể mang thai, thì nhất định có lý do của hắn, cậu còn đi hỏi vì sao, lỡ nhọc Trầm Trầm không vui thì toi, có điều Trầm Trầm cũng không giận cậu, ngược lại cúi đầu rầu rĩ, nói: “Tôi cũng thấy kỳ lắm, sư huynh nói tôi đã mang thai rồi, lúc đầu tôi còn không tin, sau đó, tôi tự bắt mạch cho mình, phát hiện đích xác có loại dấu hiệu này.”
Chu Thanh nói rất chi săn sóc: “Nếu Trầm Trầm cũng không biết rõ vì sao, vậy chúng ta tạm thời không cần xen vào những việc ấy, cái khác không nói, tên con anh đã nghĩ tới chưa?”
Đối với tư duy như vậy, Trầm Trầm trong khoảng thời gian ngắn lại không phản ứng lại được, Chu Thanh lại xoay người tới phòng sách, cầm Tân Hoa từ điển ngồi xuống cạnh Trầm Trầm, vẻ mặt nghiêm túc lật trang giấy: “Trầm Nhất Nặc thế nào? Nhất Nặc Thiên Kim (một lời nói một gói vàng)… Còn Trầm Bồng Sơn(là tên 1 ngọn núi thật) thì sao? Trầm Tiêu(nước sâu trong vắt) nữa? Tiêu, như kiểu của nước trong ấy…”
Trầm Trầm thấy cậu hưng phấn như vậy, nghĩ mình lại không có chút hứng thú nào với việc đặt tên con thật là xấu hỏ, cậu lười biếng nhìn lướt qua những cái tên Chu Thanh viết trên giấy, tùy ý nói: “Loại chuyện này lấy tên trước không phải chỉ đối phó à.”
Chu Thanh đang bồi hồi trong Trầm Sơn Kiều và Trầm Lam, bỗng nghe thấy lời vừa nãy của Trầm Trầm, khó chịu đặt từ điển sang một bên, có hơi hạ cằm nhìn gương mặt trắng nõn của Trầm Trầm: “Trầm Trầm, anh sao có thể tùy ý như thế? Lúc anh lấy tên cho em cũng là dùng người trước kia anh biết rồi bịp em sao, em có thể không để ý, nhưng bây giờ là lấy tên cho con chúng ta, anh sao có thể tìm trên mấy trang web vớ vẩn chứ?”
Chu Thanh luôn nho nhã lễ độ, bình thường đều ôn hòa, không mấy khi cáu kỉnh, thế nhưng lúc này cậu đanh mặt lại, cơ hồ như muốn nghiến răng nghiến lợi khiếnTrầm Trầm hơi đứng tim, Trầm Trầm thầm kêu tên chết tiệt này chẳng lẽ định chơi tạo phản, lại dám lớn tiếng nói với hắn, vẻ mặt cũng chẳng dễ coi: “Tên gọi chẳng qua chỉ là một loại xưng hô thôi, có gì phải để ý? Cậu tên Chu Thanh không phải tốt lắm sao?”
Chu Thanh thấy hắn đang tức, chút khổ sở oán niệm trong lòng cũng tan biến hơn phân nửa, con gấu mèo bướng bỉnh này chịu sinh con cho cậu đã phải cảm ơn trời đất rồi, cậu sao có thể yêu cầu nhiều gì chứ? Cậu rất tự nhiên thuận theo ý Trầm Trầm: “Anh nói đúng, em không nên để ý như vậy, chẳng qua đây là con của chúng ta, em hi vọng nó có thể có tiền đồ rạng rỡ, tên cũng vậy.”
Trong lòng Trầm Trầm có phần thỏa mãn, ở trước mặt Chu Thanh hắn luôn dễ tức giận cũng dễ nguôi giận, Chu Thanh thì dè dặt ngồi xổm người bên cạnh, có chút tội nghiệp ngửa mặt nhìn Trầm Trầm: “Trầm Trầm, em có thể nghe tiếng của con không?”
Da mặt Trầm Trầm dù có dày ra sao cũng chỉ là một gấu mèo vừa mới biết yêu, đối với ký ức về Phụng Duyên gì đó kia lại không có chút nào cả, cho nên kinh nghiệm tình cảm trong lòng hắn có thể nói là số 0 tròn trĩnh, đối mặt với yêu cầu ấy của Chu Thanh, hắn khó tránh khỏi xấu hổ, Chu Thanh cũng nhẹ nhàng dán lỗ tai lên bụng hắn, xúc cảm rất nhỏ cũng khiến người ta ghét bỏ, nhẹ nhàng cách lớp quần áo mỏng manh mang thông điệp nhắn nhủ lên bụng Trầm Trầm. Trầm Trầm cảm thấy tim đập mãnh liệt, lúc trước cái loại cảm giác này cũng có, hắn hơi mờ mịt nhìn mái tóc mượt mà của Chu Thanh, nghĩ tình cảnh nơi có phần quen thuộc, lòng cũng có chua xót và ngọt ngào khó tả, hai ngón tay hắn duỗi thẳng rồi lại gập lại, hắn muốn đẩy cái đầu cây trúc trên bụng hắn ra, rồi lại thấy tiếc nuối, trong lúc hắn cảm thấy tim sắp muốn nhảy ra khỏi ngực, Chu Thanh bỗng ngẩng đầu lên, nhướn lông mày, cười xán lạn với Trầm Trầm: “Em nghe thấy được!”
Trong nháy mắt Trầm Trầm trở lại như thường: “Cậu nghe thấy cái gì rồi.”
Chu Thanh cực kỳ ngượng ngùng cong khóe môi: “Đương nhiên là tiếng của con.”
Trầm Trầm cảm thấy mắt hoa lên, Chu Thanh trước mắt lại thay đổi kiểu tóc, mái tóc dài đen nhánh của cậu dựng thẳng cao lên, đỉnh đầu có Cửu long ngọc quan(1), cả người đều là dáng vẻ quý khí phi phàm, cậu nâng hàm dưới cong cong duyên dáng lên, khẽ cười với Trầm Trầm: “Bích Thành, con của chúng ta, sẽ là thế nào nhỉ?”
Bản thân bị gọi là Bích Thành cũng dịu dàng lại thẹn thùng cong khóe mắt: “Giống như đang ngủ là được.”
Trầm Trầm thoáng cả kinh, trái tim như bị bóp vậy, hình ảnh bỗng chuyển, Chu Thanh mặc một thân áo đỏ lộ ra dáng cười áy náy với mình: “Xin lỗi, Bích Thành…” Dứt lời, đi thẳng không quay đầu lại.
Trầm Tràm vốn cảm thấy trái tim như bị bóp nát, khổ sở không biết phải làm sao mới tốt, hắn vẫn ngồi yên ở đó, thẳng đến khi Chu Thanh vẻ mặt khẩn trương vuốt mặt hắn, giọng nói tràn ngập lo âu: “Trầm Trầm, anh làm sao thế? Sao lại khóc?”
36:.
(1) Cửu long ngũ quan: mũ đội đầu ngày xưa.
Chu Thanh sợ run người, đáp lại ngay: “Chắc là… Không có đâu.”
Sắc mặt Trầm Trầm có hơi buồn bã, hắn lại hỏi: “Chu Thanh, nếu tôi nói tôi mang thai rồi cậu có tin không?”
Chu Thanh nhìn hắn một cách kinh ngạc, bỗng đỏ bừng mặt gật đầu: “Nếu như anh có gấu con, em và anh cùng nuôi nó.”
… Đối với đáp án thế này, Trầm Trầm coi như đã thỏa mãn, tuy rằng châm chước kỹ càng thì lập tức cảm thấy không thích hợp, cái gì gọi là em và anh cùng nuôi nó? Nói giống như đang ban ân ấy, Trầm Trầm thoáng nhướn mày, tựa hồ Chu Thanh nghĩ dù Trầm Trầm đã mang thai, đứa bé cũng không phải của Chu Thanh? Nghĩ thế, Trầm Trầm nói: “Vốn phải do cậu nuôi.”
Dù Chu Thanh có chậm hiểu ra sao, cũng nghe ra lời Trầm Trầm kỳ kỳ, cậu ngước con mắt đen bóng sáng trong nhìn Trầm Trầm, ngữ khí mang theo chút kích động khó có thể che giấu: “Trầm Trầm, ý anh là ─── anh có con của chúng ta?”
Trầm Trầm hừ một tiếng, rốt cục chịu nhìn qua Chu Thanh, người sau lập tức kích động đứng lên, ba hai bước tiến đến trước mặt Trầm Trầm: “Thực sự sao? Trầm Trầm, anh có thể sinh con? Vì sao?” Hai chữ vì sao hỏi ra miệng, Chu Thanh nghĩ mình lỡ lời, Trầm Trầm nói hắn có thể mang thai, thì nhất định có lý do của hắn, cậu còn đi hỏi vì sao, lỡ nhọc Trầm Trầm không vui thì toi, có điều Trầm Trầm cũng không giận cậu, ngược lại cúi đầu rầu rĩ, nói: “Tôi cũng thấy kỳ lắm, sư huynh nói tôi đã mang thai rồi, lúc đầu tôi còn không tin, sau đó, tôi tự bắt mạch cho mình, phát hiện đích xác có loại dấu hiệu này.”
Chu Thanh nói rất chi săn sóc: “Nếu Trầm Trầm cũng không biết rõ vì sao, vậy chúng ta tạm thời không cần xen vào những việc ấy, cái khác không nói, tên con anh đã nghĩ tới chưa?”
Đối với tư duy như vậy, Trầm Trầm trong khoảng thời gian ngắn lại không phản ứng lại được, Chu Thanh lại xoay người tới phòng sách, cầm Tân Hoa từ điển ngồi xuống cạnh Trầm Trầm, vẻ mặt nghiêm túc lật trang giấy: “Trầm Nhất Nặc thế nào? Nhất Nặc Thiên Kim (một lời nói một gói vàng)… Còn Trầm Bồng Sơn(là tên 1 ngọn núi thật) thì sao? Trầm Tiêu(nước sâu trong vắt) nữa? Tiêu, như kiểu của nước trong ấy…”
Trầm Trầm thấy cậu hưng phấn như vậy, nghĩ mình lại không có chút hứng thú nào với việc đặt tên con thật là xấu hỏ, cậu lười biếng nhìn lướt qua những cái tên Chu Thanh viết trên giấy, tùy ý nói: “Loại chuyện này lấy tên trước không phải chỉ đối phó à.”
Chu Thanh đang bồi hồi trong Trầm Sơn Kiều và Trầm Lam, bỗng nghe thấy lời vừa nãy của Trầm Trầm, khó chịu đặt từ điển sang một bên, có hơi hạ cằm nhìn gương mặt trắng nõn của Trầm Trầm: “Trầm Trầm, anh sao có thể tùy ý như thế? Lúc anh lấy tên cho em cũng là dùng người trước kia anh biết rồi bịp em sao, em có thể không để ý, nhưng bây giờ là lấy tên cho con chúng ta, anh sao có thể tìm trên mấy trang web vớ vẩn chứ?”
Chu Thanh luôn nho nhã lễ độ, bình thường đều ôn hòa, không mấy khi cáu kỉnh, thế nhưng lúc này cậu đanh mặt lại, cơ hồ như muốn nghiến răng nghiến lợi khiếnTrầm Trầm hơi đứng tim, Trầm Trầm thầm kêu tên chết tiệt này chẳng lẽ định chơi tạo phản, lại dám lớn tiếng nói với hắn, vẻ mặt cũng chẳng dễ coi: “Tên gọi chẳng qua chỉ là một loại xưng hô thôi, có gì phải để ý? Cậu tên Chu Thanh không phải tốt lắm sao?”
Chu Thanh thấy hắn đang tức, chút khổ sở oán niệm trong lòng cũng tan biến hơn phân nửa, con gấu mèo bướng bỉnh này chịu sinh con cho cậu đã phải cảm ơn trời đất rồi, cậu sao có thể yêu cầu nhiều gì chứ? Cậu rất tự nhiên thuận theo ý Trầm Trầm: “Anh nói đúng, em không nên để ý như vậy, chẳng qua đây là con của chúng ta, em hi vọng nó có thể có tiền đồ rạng rỡ, tên cũng vậy.”
Trong lòng Trầm Trầm có phần thỏa mãn, ở trước mặt Chu Thanh hắn luôn dễ tức giận cũng dễ nguôi giận, Chu Thanh thì dè dặt ngồi xổm người bên cạnh, có chút tội nghiệp ngửa mặt nhìn Trầm Trầm: “Trầm Trầm, em có thể nghe tiếng của con không?”
Da mặt Trầm Trầm dù có dày ra sao cũng chỉ là một gấu mèo vừa mới biết yêu, đối với ký ức về Phụng Duyên gì đó kia lại không có chút nào cả, cho nên kinh nghiệm tình cảm trong lòng hắn có thể nói là số 0 tròn trĩnh, đối mặt với yêu cầu ấy của Chu Thanh, hắn khó tránh khỏi xấu hổ, Chu Thanh cũng nhẹ nhàng dán lỗ tai lên bụng hắn, xúc cảm rất nhỏ cũng khiến người ta ghét bỏ, nhẹ nhàng cách lớp quần áo mỏng manh mang thông điệp nhắn nhủ lên bụng Trầm Trầm. Trầm Trầm cảm thấy tim đập mãnh liệt, lúc trước cái loại cảm giác này cũng có, hắn hơi mờ mịt nhìn mái tóc mượt mà của Chu Thanh, nghĩ tình cảnh nơi có phần quen thuộc, lòng cũng có chua xót và ngọt ngào khó tả, hai ngón tay hắn duỗi thẳng rồi lại gập lại, hắn muốn đẩy cái đầu cây trúc trên bụng hắn ra, rồi lại thấy tiếc nuối, trong lúc hắn cảm thấy tim sắp muốn nhảy ra khỏi ngực, Chu Thanh bỗng ngẩng đầu lên, nhướn lông mày, cười xán lạn với Trầm Trầm: “Em nghe thấy được!”
Trong nháy mắt Trầm Trầm trở lại như thường: “Cậu nghe thấy cái gì rồi.”
Chu Thanh cực kỳ ngượng ngùng cong khóe môi: “Đương nhiên là tiếng của con.”
Trầm Trầm cảm thấy mắt hoa lên, Chu Thanh trước mắt lại thay đổi kiểu tóc, mái tóc dài đen nhánh của cậu dựng thẳng cao lên, đỉnh đầu có Cửu long ngọc quan(1), cả người đều là dáng vẻ quý khí phi phàm, cậu nâng hàm dưới cong cong duyên dáng lên, khẽ cười với Trầm Trầm: “Bích Thành, con của chúng ta, sẽ là thế nào nhỉ?”
Bản thân bị gọi là Bích Thành cũng dịu dàng lại thẹn thùng cong khóe mắt: “Giống như đang ngủ là được.”
Trầm Trầm thoáng cả kinh, trái tim như bị bóp vậy, hình ảnh bỗng chuyển, Chu Thanh mặc một thân áo đỏ lộ ra dáng cười áy náy với mình: “Xin lỗi, Bích Thành…” Dứt lời, đi thẳng không quay đầu lại.
Trầm Tràm vốn cảm thấy trái tim như bị bóp nát, khổ sở không biết phải làm sao mới tốt, hắn vẫn ngồi yên ở đó, thẳng đến khi Chu Thanh vẻ mặt khẩn trương vuốt mặt hắn, giọng nói tràn ngập lo âu: “Trầm Trầm, anh làm sao thế? Sao lại khóc?”
36:.
(1) Cửu long ngũ quan: mũ đội đầu ngày xưa.