Trầm Trầm dừng ở vết tích ấy thật lâu rồi mới đứng lên, cất bước về phía vách tường ấy, nhìn kỹ một hồi, mơ hồ nhận rõ ra câu nói ‘nếu có kiếp sau…’, Trầm Trầm thở dài một hơi, hôm nay người cũng không còn, hắn lại có gì không thể buông bỏ chứ?
Trầm Trầm nhìn cái đầm một lần cuối, rồi không còn lưu luyến gì, xoay người bước ra khỏi sơn động.
Thời tiết tháng bảy tháng tám không nóng bức lắm, từ núi cấm đi tới nhân gian Trầm Trầm đã cảm thấy khí nóng phả vào mặt. Trong không khí oi bức còn mang theo chút ẩm ướt, bầu trời như một mảng tro mờ nhạt, như là tùy thời tùy chỗ đều có thể đổ mưa xuống, Trầm Trầm luôn ghét thời tiết như thế, vào lúc này Trầm Trầm thích nằm trên giường dưới điều hòa, thoải mái đánh một giấc, thế mới là chuyện thỏa đáng, Trầm Trầm nghĩ như vậy mà tiểu bảo bảo trong bụng tựa hồ cũng khó chịu cục cựa, đây là lần đầu tiên Trầm Trầm mang thai mà cảm thấy máy thai rõ ràng như thế, hắn sờ bụng, nhớ tới đứa đầu mình mất đi, hắn chưa kịp nói cho Phụng Duyên rằng lúc đó mình đặt tên cho bé là Thanh Lam, bởi vì hắn đã gặp Phụng Duyên trong mảng sương mù ở sơn cốc.
Về phần đứa thứ hai này… Tự nhiên cũng là tên Thanh Lam.
Khóe miệng Trầm Trầm hơi nhếch lên.
Dù Chu Thanh có thật là Phụng Duyên thì sao? Hắn còn vướng bận gì nữa? Ngày nay, Chu Thanh chẳng qua là một cây trúc yêu quái, hắn sợ thá gì?
Trầm Trầm về nhà rồi cởi quần áo ra, biến trở về con gấu trúc tròn vo, hắn tùy tiện nằm trên giường, trong đầu nghĩ đến lúc sinh con sẽ sinh ra một đứa như thế nào đây, rốt cục là gấu nhỏ hay trúc nhỏ, nghĩ đến mình sẽ sinh ra một cây trúc, hắn không khỏi run cả người ─── một con gấu mèo đực biết sinh đã kỳ cục rồi, nếu như đến lúc đó mà sinh ra một cây trúc thì có mà… Trầm Trầm ủ dột buồn bực đảo hai tròng mắt gấu, chắc là không tà môn thế đâu ha?
Trầm Trầm duỗi móng vuốt xoa cái bụng, nghĩ đến nếu lúc đó thực sự sinh ra một cây trúc thì để Chu Thanh nuôi, cơ mà nếu sinh ra là gấu mèo thì cũng là do Chu Thanh nuôi thôi, lúc hắn ở cùng Phụng Duyên luôn luôn dè dặt, thế nhưng cuối cùng thì là kết quả gì? Chuyện Phụng Duyên thu lưu Minh Cẩn hắn không phải không biết, hắn biết rõ Phụng Duyên đã từng thích Minh Cẩn thế nào, hắn luôn nghĩ mình là một tên trộm, tình cảm của hắn và Phụng Duyên cũng không rạng rỡ lấp lánh như thế, cho nên hắn vẫn đều nhường nhịn, hắn nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày tự ra quyết định, thế nhưng hắn vạn lần không ngờ bởi thế mà mất đi đứa con đầu tiên.
Mà khi đối mặt với Chu Thanh, lòng hắn cũng rõ, nếu như nói mình không thích cậu chút nào, đó là không có khả năng, thế nhưng để hắn tiếp nhận cảm tình của Chu Thanh cũng là vô cùng trắc trở, nhưng việc cho tới giờ hắn tựa hồ đã hoàn toàn quen thuộc với Chu Thanh rồi, quen thói cậu dịu dàng thậm chí đã bắt đầu từ từ muốn cùng cây trúc yêu quái ấy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa… Trầm Trầm ôm cái đầu gấu mèo của mình, lẽ nào hắn đã nguyền là phải yêu cùng một khuôn mặt ấy?!
Yêu Chu Thanh?!
Trầm Trầm khẽ động, lẽ nào hắn… Đã không chỉ là thích mà là yêu đối phương rồi?
Trầm Trầm vốn nghĩ mình sẽ cảm thấy phiền toái, thế nhưng bất ngờ là lúc này hắn cảm thấy rất bình tĩnh, có thể là do đây chính là cuộc sống hắn muốn, người một nhà yên bình sống với nhau tựa hồ rất tốt đẹp, có điều ───
Trầm Trầm đảo hai tròng mắt gấu, hắn không thể nào đơn giản như thế đã tha thứ cho Chu Thanh, dù cậu không phải Phụng Duyên đi chăng nữa, hắn không thể nào tiêu tan oán hận với khuôn mặt ấy, ai bảo hắn là một con gấu mèo lòng dạ hẹp hòi chứ?
Huống chi Phụng Duyên còn nói câu cuối: Nếu có kiếp sau…
Nếu thực sự có kiếp sau, Trầm Trầm hơi tự giễu nhớ tới khuôn mặt thâm tình của Phụng Duyên, nếu như Chu Thanh chính là do Phụng Duyên chuyển thế, như vậy lúc Minh Cẩn xuất hiện lần nữa có thể vẫn đối xử với hắn như vậy hay không?
Tuyệt đối không thể cho Chu Thanh chiếm lợi!
Trong đôi mắt gấu mèo của Trầm Trầm hiện lên một tia sáng.
Lúc Chu Thanh về nhà, Trầm Trầm với lốt gấu mèo đang ngồi trên thảm xem TV, Chu Thanh có chút không vui nhướn mày, hai cánh tay vươn ra ôm hắn, nói: “Sao lại ngồi dưới đất, không sợ cảm lạnh sao? Còn có phóng xạ của TV nữa, anh mang thai rồi, không nên xem TV lâu, đối thân thể không có lợi.”
Trầm Trầm mặc kệ Chu Thanh tắt TV đi, sau đó cậu lại không mất chút sức nào ôm lấy thân thể gấu mèo, bỏ hắn vào sô pha, còn không quên lấy một quả táo từ trong túi ra, quả táo đã được rửa ráy sạch sẽ, nhét vào móng vuốt Trầm Trầm, Trầm Trầm liếc nhìn cậu, rồi ngoan ngoãn gặm táo, trên khuôn mặt yên lặng của Chu Thanh cuối cùng cũng hiện ý cười: “Ở nhà có thấy buồn không?”
Trầm Trầm chùi miệng, hắn nhìn vẻ mừng rỡ của Chu Thanh, nhịn không được nhớ tới mình là một con gấu mèo thất nghiệp, lòng có hơi phiền muộn, đồng thời, cảm giác trước kia bị Phụng Duyên phụ lòng cũng bắt đầu dâng lên, hắn hừ một tiếng lại miễn cưỡng nheo con mắt lại, gặm hết táo ném hột cho Chu Thanh, chìa hai cái móng vuốt ra, nâng mắt nhìn Chu Thanh, ý rằng bảo cậu lau tay giúp hắn.
Chu Thanh khom người rút khăn tay ra, lau sạch sẽ móng vuốt đen sì của hắn, sau đó giống như vô ý nói: “Biến sang lốt gấu mèo có phải thoải mái hơn không?”
Trầm Trầm cuối cùng cũng ừ một tiếng, Chu Thanh lại cười cười: “Lốt gấu mèo cũng rất tốt, ôm thoải mái lắm.
Chu Thanh cười rất chân thành, Trầm Trầm nhất thời không nói nên lời, hắn bỗng nghĩ kể cả mình ở lốt gấu mèo thì Chu Thanh vẫn được lợi à, để không lộ ý nghĩ trong lòng ra, hắn miễn cưỡng đáp: “Công việc thế nào?”
Chu Thanh nắn vai giúp hắn: “Cũng tạm, gần đây em mới mở công ty, có khả năng sẽ bận hơn chút.”
“…” Cậu không phải mấy hôm trước vừa thăng chức sao?”
“Cái đó, em từ chức rồi, em muốn gây dựng sự nghiệp thú vị hơn chút.”
Trầm Trầm nghĩ mình là con gấu mèo ngu xuẩn nhất trần đời mới đi thảo luận vấn đề này với cây trúc yêu quái.
Chu Thanh lại không chú ý tới sắc mặt gấu mèo, cậu tự biên tự diễn nói: “Em muốn cho anh một cuộc sống tốt…”
Trầm Trầm hừ một tiếng: “Tôi vẫn có việc làm.”
Chu Thanh chớp mắt nhìn hắn: “Em biết.”
“Hơn nữa cậu là một cây trúc yêu, vì sao còn muốn đi làm việc riêng?”
Chu Thanh xấu hổ buông làn mi thật dài: “Xin lỗi, em.. là một yêu quái kém cỏi, em không biết biến dở thành hay, không nhà không xe, em không biết… làm thế nào mới có khả năng sống cùng với anh, em chỉ có thể cố gắng làm việc, thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh….”
Nghe Chu Thanh càng nói càng thái quá, Trầm Trầm rốt cục nhịn không được liếc cậu: “Cậu nói bậy bạ gì đó, dù cậu hai bàn tay trắng thì không phải còn có tôi sao? Tôi quan tâm tới những thứ ấy sao?”
Tuy rằng hắn bất cẩn để mất việc nhưng bằng vào năng lực gấu mèo của hắn, hắn lại không lo chút nào cả, tốt xấu gì cũng đã ở nhân gian mấy trăm năm, trong tay cũng có gom góp được tí chút, bây giờ thiên giới ra lệnh cấm thần tiên ở nhân gian dùng tiên lực sinh hoạt, trở về thiên đình thì tay làm hàm nhai ─── nếu như chút năng lực này cũng không có thì làm thần tiên làm cái gì?
Trầm Trầm còn đang tự hỏi lúc sinh con xong thì có nên đi tìm việc hoặc buôn bán cái gì đó hay không, Chu Thanh lại vui vẻ ôm lấy hắn: “Trầm Trầm, A Trầm, anh… nói tất cả đều là thật sao?”
Trầm Trầm nhìn cái đầm một lần cuối, rồi không còn lưu luyến gì, xoay người bước ra khỏi sơn động.
Thời tiết tháng bảy tháng tám không nóng bức lắm, từ núi cấm đi tới nhân gian Trầm Trầm đã cảm thấy khí nóng phả vào mặt. Trong không khí oi bức còn mang theo chút ẩm ướt, bầu trời như một mảng tro mờ nhạt, như là tùy thời tùy chỗ đều có thể đổ mưa xuống, Trầm Trầm luôn ghét thời tiết như thế, vào lúc này Trầm Trầm thích nằm trên giường dưới điều hòa, thoải mái đánh một giấc, thế mới là chuyện thỏa đáng, Trầm Trầm nghĩ như vậy mà tiểu bảo bảo trong bụng tựa hồ cũng khó chịu cục cựa, đây là lần đầu tiên Trầm Trầm mang thai mà cảm thấy máy thai rõ ràng như thế, hắn sờ bụng, nhớ tới đứa đầu mình mất đi, hắn chưa kịp nói cho Phụng Duyên rằng lúc đó mình đặt tên cho bé là Thanh Lam, bởi vì hắn đã gặp Phụng Duyên trong mảng sương mù ở sơn cốc.
Về phần đứa thứ hai này… Tự nhiên cũng là tên Thanh Lam.
Khóe miệng Trầm Trầm hơi nhếch lên.
Dù Chu Thanh có thật là Phụng Duyên thì sao? Hắn còn vướng bận gì nữa? Ngày nay, Chu Thanh chẳng qua là một cây trúc yêu quái, hắn sợ thá gì?
Trầm Trầm về nhà rồi cởi quần áo ra, biến trở về con gấu trúc tròn vo, hắn tùy tiện nằm trên giường, trong đầu nghĩ đến lúc sinh con sẽ sinh ra một đứa như thế nào đây, rốt cục là gấu nhỏ hay trúc nhỏ, nghĩ đến mình sẽ sinh ra một cây trúc, hắn không khỏi run cả người ─── một con gấu mèo đực biết sinh đã kỳ cục rồi, nếu như đến lúc đó mà sinh ra một cây trúc thì có mà… Trầm Trầm ủ dột buồn bực đảo hai tròng mắt gấu, chắc là không tà môn thế đâu ha?
Trầm Trầm duỗi móng vuốt xoa cái bụng, nghĩ đến nếu lúc đó thực sự sinh ra một cây trúc thì để Chu Thanh nuôi, cơ mà nếu sinh ra là gấu mèo thì cũng là do Chu Thanh nuôi thôi, lúc hắn ở cùng Phụng Duyên luôn luôn dè dặt, thế nhưng cuối cùng thì là kết quả gì? Chuyện Phụng Duyên thu lưu Minh Cẩn hắn không phải không biết, hắn biết rõ Phụng Duyên đã từng thích Minh Cẩn thế nào, hắn luôn nghĩ mình là một tên trộm, tình cảm của hắn và Phụng Duyên cũng không rạng rỡ lấp lánh như thế, cho nên hắn vẫn đều nhường nhịn, hắn nghĩ cuối cùng sẽ có một ngày tự ra quyết định, thế nhưng hắn vạn lần không ngờ bởi thế mà mất đi đứa con đầu tiên.
Mà khi đối mặt với Chu Thanh, lòng hắn cũng rõ, nếu như nói mình không thích cậu chút nào, đó là không có khả năng, thế nhưng để hắn tiếp nhận cảm tình của Chu Thanh cũng là vô cùng trắc trở, nhưng việc cho tới giờ hắn tựa hồ đã hoàn toàn quen thuộc với Chu Thanh rồi, quen thói cậu dịu dàng thậm chí đã bắt đầu từ từ muốn cùng cây trúc yêu quái ấy vĩnh viễn sánh cùng thiên địa… Trầm Trầm ôm cái đầu gấu mèo của mình, lẽ nào hắn đã nguyền là phải yêu cùng một khuôn mặt ấy?!
Yêu Chu Thanh?!
Trầm Trầm khẽ động, lẽ nào hắn… Đã không chỉ là thích mà là yêu đối phương rồi?
Trầm Trầm vốn nghĩ mình sẽ cảm thấy phiền toái, thế nhưng bất ngờ là lúc này hắn cảm thấy rất bình tĩnh, có thể là do đây chính là cuộc sống hắn muốn, người một nhà yên bình sống với nhau tựa hồ rất tốt đẹp, có điều ───
Trầm Trầm đảo hai tròng mắt gấu, hắn không thể nào đơn giản như thế đã tha thứ cho Chu Thanh, dù cậu không phải Phụng Duyên đi chăng nữa, hắn không thể nào tiêu tan oán hận với khuôn mặt ấy, ai bảo hắn là một con gấu mèo lòng dạ hẹp hòi chứ?
Huống chi Phụng Duyên còn nói câu cuối: Nếu có kiếp sau…
Nếu thực sự có kiếp sau, Trầm Trầm hơi tự giễu nhớ tới khuôn mặt thâm tình của Phụng Duyên, nếu như Chu Thanh chính là do Phụng Duyên chuyển thế, như vậy lúc Minh Cẩn xuất hiện lần nữa có thể vẫn đối xử với hắn như vậy hay không?
Tuyệt đối không thể cho Chu Thanh chiếm lợi!
Trong đôi mắt gấu mèo của Trầm Trầm hiện lên một tia sáng.
Lúc Chu Thanh về nhà, Trầm Trầm với lốt gấu mèo đang ngồi trên thảm xem TV, Chu Thanh có chút không vui nhướn mày, hai cánh tay vươn ra ôm hắn, nói: “Sao lại ngồi dưới đất, không sợ cảm lạnh sao? Còn có phóng xạ của TV nữa, anh mang thai rồi, không nên xem TV lâu, đối thân thể không có lợi.”
Trầm Trầm mặc kệ Chu Thanh tắt TV đi, sau đó cậu lại không mất chút sức nào ôm lấy thân thể gấu mèo, bỏ hắn vào sô pha, còn không quên lấy một quả táo từ trong túi ra, quả táo đã được rửa ráy sạch sẽ, nhét vào móng vuốt Trầm Trầm, Trầm Trầm liếc nhìn cậu, rồi ngoan ngoãn gặm táo, trên khuôn mặt yên lặng của Chu Thanh cuối cùng cũng hiện ý cười: “Ở nhà có thấy buồn không?”
Trầm Trầm chùi miệng, hắn nhìn vẻ mừng rỡ của Chu Thanh, nhịn không được nhớ tới mình là một con gấu mèo thất nghiệp, lòng có hơi phiền muộn, đồng thời, cảm giác trước kia bị Phụng Duyên phụ lòng cũng bắt đầu dâng lên, hắn hừ một tiếng lại miễn cưỡng nheo con mắt lại, gặm hết táo ném hột cho Chu Thanh, chìa hai cái móng vuốt ra, nâng mắt nhìn Chu Thanh, ý rằng bảo cậu lau tay giúp hắn.
Chu Thanh khom người rút khăn tay ra, lau sạch sẽ móng vuốt đen sì của hắn, sau đó giống như vô ý nói: “Biến sang lốt gấu mèo có phải thoải mái hơn không?”
Trầm Trầm cuối cùng cũng ừ một tiếng, Chu Thanh lại cười cười: “Lốt gấu mèo cũng rất tốt, ôm thoải mái lắm.
Chu Thanh cười rất chân thành, Trầm Trầm nhất thời không nói nên lời, hắn bỗng nghĩ kể cả mình ở lốt gấu mèo thì Chu Thanh vẫn được lợi à, để không lộ ý nghĩ trong lòng ra, hắn miễn cưỡng đáp: “Công việc thế nào?”
Chu Thanh nắn vai giúp hắn: “Cũng tạm, gần đây em mới mở công ty, có khả năng sẽ bận hơn chút.”
“…” Cậu không phải mấy hôm trước vừa thăng chức sao?”
“Cái đó, em từ chức rồi, em muốn gây dựng sự nghiệp thú vị hơn chút.”
Trầm Trầm nghĩ mình là con gấu mèo ngu xuẩn nhất trần đời mới đi thảo luận vấn đề này với cây trúc yêu quái.
Chu Thanh lại không chú ý tới sắc mặt gấu mèo, cậu tự biên tự diễn nói: “Em muốn cho anh một cuộc sống tốt…”
Trầm Trầm hừ một tiếng: “Tôi vẫn có việc làm.”
Chu Thanh chớp mắt nhìn hắn: “Em biết.”
“Hơn nữa cậu là một cây trúc yêu, vì sao còn muốn đi làm việc riêng?”
Chu Thanh xấu hổ buông làn mi thật dài: “Xin lỗi, em.. là một yêu quái kém cỏi, em không biết biến dở thành hay, không nhà không xe, em không biết… làm thế nào mới có khả năng sống cùng với anh, em chỉ có thể cố gắng làm việc, thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh….”
Nghe Chu Thanh càng nói càng thái quá, Trầm Trầm rốt cục nhịn không được liếc cậu: “Cậu nói bậy bạ gì đó, dù cậu hai bàn tay trắng thì không phải còn có tôi sao? Tôi quan tâm tới những thứ ấy sao?”
Tuy rằng hắn bất cẩn để mất việc nhưng bằng vào năng lực gấu mèo của hắn, hắn lại không lo chút nào cả, tốt xấu gì cũng đã ở nhân gian mấy trăm năm, trong tay cũng có gom góp được tí chút, bây giờ thiên giới ra lệnh cấm thần tiên ở nhân gian dùng tiên lực sinh hoạt, trở về thiên đình thì tay làm hàm nhai ─── nếu như chút năng lực này cũng không có thì làm thần tiên làm cái gì?
Trầm Trầm còn đang tự hỏi lúc sinh con xong thì có nên đi tìm việc hoặc buôn bán cái gì đó hay không, Chu Thanh lại vui vẻ ôm lấy hắn: “Trầm Trầm, A Trầm, anh… nói tất cả đều là thật sao?”