Thấy Trầm Trầm không nói lời nào, trúc nhỏ cũng lặng im, y vẫn cứ đứng trần truồng như vậy ở đằng đó khiến da đầu Trầm Trầm có chút muốn nổ tung, Trầm Trầm không nói hai lời chạy ào vào trong phòng ngủ rút ra mấy chiếc áo may ô và quần tắm nam cỡ lớn được giảm giá 10 tệ 3 chiếc lúc mua từ chỗ ông chủ cửa hàng bán quần áo dưới nhà cho trúc nhỏ, nhìn trúc nhỏ loay ha loay hoay, định chụp cái áo lót cỡ rộng nền “Hoa tôi nở trăm hoa chết”(1) và chiếc quần soóc đội lên, Trầm Trầm không khỏi mặt nhăn mày nhíu.
(1)Hoa tôi nở trăm hoa chết: từ ‘hoa’ ở đây chỉ ‘hoa cúc’, ý rằng cái áo này có hình nền là hoa cúc ạ
Thực sự là một yêu tinh ngu ngốc, nói ra đúng là một tên quê mùa, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, y chẳng lẽ không biết đũng quần vào mông khác biệt thế nào sao? Hắn vẻ mặt không cam chịu đem trúc nhỏ nhào tới trên sô pha, không để ý đối phương giãy dụa, một phen lột quần y xuống ***g vào lần nữa, Trầm Trầm vô cùng nghiêm túc nói: “Ở đây, chỗ này có khóa kéo là đằng trước.”
“Khóa kéo?” Trúc nhỏ nghi hoặc nhìn chỗ bất nhã ấy, sắc mặt ửng đỏ một hồi thì hiểu ra, y mặc quần áo xong, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở đó, giống như trúc nhỏ là bản thể của hắn.
Trầm Trầm vừa nghĩ tới cây trúc, ánh mắt lại mê mẩn, tỉ mỉ quan sát người con trai này, màu da của y thiên về trắng, lông mi con mắt đều rất cân đối, ngũ quan hợp lại quả thực chính là điều kiện tiêu chuẩn tốt nhất về trai đẹp theo như lời trang mạng ba trăm sáu mươi độ đã nói, chỉ có điều Trầm Trầm không thèm để ý tới những điều này, hắn chỉ là lướt trên lướt dưới cả người cây trúc, sau đó nói rằng: “Cậu biết tôi mua cậu làm gì không?”
Hắn Trầm Trầm lại không có việc gì đi chăm một con trúc yêu [quái] ăn không ngồi rồi sao? Ông chủ của tiểu hương viên kia vậy mà cho hắn một chậu trúc thấp kém như vậy… Sai, là 2 chậu, còn có Văn Hương khó ăn kia nữa! Vừa nghĩ tới Văn Hương, Trầm Trầm đã không tự chủ run người, ngược lại nhớ tới lúc cây trúc còn đang trong chậu nhìn trông tươi mới ngon miệng, lòng dạ không khỏi lại bắt đầu hướng tới đó.
“Ta tự nhiên là hiểu.” Cây trúc nhướn con mắt tối như mực lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trầm Trầm còn đang đờ ra: “Cậu mang tôi về là dự định ăn tôi.”
Trầm Trầm ngay lập tức mỉm cười: “Ừ, nhưng mà bây giờ cậu như thế này bảo tôi ăn cậu thế nào đây?”
“Nhưng mà.” Cây trúc hoang mang chớp chớp mắt, cái động tác nhỏ bé này xuất hiện trên mặt y giống như là quý công tử ưu nhã, cho dù là chiếc áo may ô 10 tệ 3 chiếc cũng không thể nào che giấu cái loại hơi thở thư hương dày đặc trên người y: “Ta không biết biến về thế nào cả.”
Vừa rồi y bị hệ thống cung cấp nước uống xông khí mà đã khá là choáng nên biến thành hình dáng con người, hơn nữa cùng với lần trước y hóa thành người không giống nhau, lúc này đây cả thân thể đều đã biến ra hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn y cũng không tìm được nguyên thể của mình ở chỗ nào.
Chỉ có điều, y vẫn cảm thấy bản thân mình may mắn vô cùng, làm một gốc trúc, y sớm đã chuẩn bị tâm lý bị gấu trúc chủ nhân ăn tươi, thế nhưng….
Y không cam lòng.
Không ai bằng lòng cứ vậy cho người khác ăn tươi mình.
Nét mặt của Trầm Trầm ngay lập tức trở nên kém đi nhiều: “Không biết? Tự cậu biến thế nào cũng không biết?”
“… Có thể thêm vài ngày nữa, ta liền sẽ biết.”
“Thêm vài ngày nữa?” Trầm Trầm tinh tế bình luận một phen, lập tức phát hiện trúc yêu [quái] đang chu toàn cho mình, lông mày hắn nhướn lên: “Ý của cậu là, để ta chăm cậu thêm một đoạn thời gian nữa?”
“Dù sao cũng là phải ăn tươi, vì sao không đợi tới khi mùi vị tốt nhất rồi lại cho vào miệng?” Cây trúc nhìn Trầm Trầm, từng chữ từng câu nói ra.
“Có đạo lý.”
“Vậy ta sẽ chăm cậu thêm vài ngày.”
Nói xong, hai người lại lâm vào im lặng ngăn ngắn, nhìn thời gian không còn sớm, Trầm Trầm ngáp một cái, nói ra: “Ta đi ngủ trước, cậu ngủ ở sô pha đi, ngày mai lại chuẩn bị một chiếc giường cho cậu.”
Cây trúc nhẹ nhàng gật đầu, Trầm Trầm duỗi thắt lưng lười biếng, nhấc chân bước vài bước về phía trước, bỗng quay đầu nói rằng: “Này, cậu có thấy một cô nàng ốc nhồi ở nhà không?”
“Ta chưa từng thấy cô gái nào.”
“Vậy thì kỳ quái thật…” Trầm Trầm một bên thầm nói một bên bước vào phòng, cây trúc nghe thấy hắn phanh một tiếng đóng cửa lại, liền yên lặng xoay người, nằm ngửa ở trên sô pha.
Trên chiếc sô pha làm bằng vải bố mềm mại còn lưu lại mùi của Trầm Trầm, cây trúc trái phải ngửi một lần, nhớ tới chuyện Trầm Trầm chuẩn bị cho y một chiếc giường mới thì cảm thấy ấm áp, y nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đột nhiên mở choàng mắt, quan sát chung quanh.
Lúc làm một cây trúc, y đã sớm sờ soạng nhà Trầm Trầm một lần, nhưng mà khi làm người, y vẫn chưa một lần dùng hai tay đi sờ vào tất cả những thứ này.
Mấy thứ này ở trong mắt y cực kỳ mới mẻ và xa lạ, bỗng nhiên chiếc bàn thủy tinh y dựa vào truyền đến một trân âm thanh rung động kỳ quái, đầu tiên y bị dọa nhảy dựng, lập tức tìm kiếm căn nguyên mầm tai vạ này ─── cái điện thoại di động bị Trầm Trầm để lại một bên đang nhấy nháy phát ra ánh sáng màu xanh.
Chần chờ một hồi, y duỗi tay ra cầm chiếc di động còn đang rung lên, thấy trên đó xuất hiện một hình vẽ phong bì thật to, vô thức dùng ngón tay lướt lên, màn hình lập tức biến đổi, xuất hiện một tin tức.
‘Sư đệ, đệ vẫn là khả ái như vậy, cho rằng treo điện thoại thì ta sẽ không thể liên hệ tới ngươi sao? Hử?’
Đây là ý gì? Nghi hoặc nhìn chăm chú một hồi, đầu ngón tay y lại lướt trên màn hình, liền xuất hiện một cái tin tiếp theo.
‘Sư đệ, đệ có phải đã ngủ không?’
‘Sư đệ, ta vẫn thích đệ.’
‘Sư đệ, không nên trốn ta nữa.’
Cây trúc theo bản năng nhăn chặt đầu mày, y cảm thấy rất khó chịu, mặc dù có chút không hiểu được công dụng của vật nhỏ thần kỳ này, nhưng mà tùy tiện xem hộp thư gửi đi và đến trong đó, y cũng rất nhanh rõ ràng, thứ này giống như là thư từ năm đó, chỉ dùng để truyền qua truyền lại một vài tin tức.
Thư từ năm đó? Cây trúc có chút kỳ quái bản thân sao lại nhớ tới những tờ giấy màu đen chữ trắng, có điều rất nhanh, suy nghĩ của y lại một lần quay về trên tin tức lộn xộn rối loạn này.
Y rất không muốn cho Trầm Trầm thấy những thứ này.
Cái gì ta thích đệ, cái gì không nên trốn ta, nghe đã thấy buồn nuôn chết được.
Cây trúc vẻ mặt mất hứng ấn xuống phím xóa, nhìn vật nhận(a.k.a di động, em í gọi nó là vật nhận) xóa đi một loạt những tin nhắn khiến y khó chịu, giờ mới lộ ra vẻ hài lòng, y lại sờ mó di động Trầm Trầm một hồi, lục hết album bên trong phát giác chỉ có một tấm chụp Trầm Trầm, y hết lần này tới lần khác quan sát, giống như muốn đem khuôn mặt này giọi vào trong lòng, lúc này mới tắt di động lại, ngả xuống sô pha.
Trầm Trầm là bị mùi cơm sáng làm cho tỉnh ngộ, hắn đầu tiên là mơ mơ màng màng lui vào trong chăn, nghĩ nhà mình lúc nào chuyển tới cửa hàng ăn sáng rồi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vèo một cái vén chăn lên, cả người thẳng tắp ngồi trên giường.
Cô nàng ốc nhồi!
Ánh mắt Trầm Trầm sáng lên, hắn ba bước gộp thành hai chạy ra khỏi cửa phòng, ngay cả áo ngủ trên người cũng chưa kịp thay, hăng hái vội vàng chạy vào bếp, quả nhiên thấy được một bóng dáng mặc áo may ô nền hoa cúc.
… Cô nàng ốc nhồi này sao lại mặc đồ kém thế nhỉ? Thân quần áo nhiều nếp nhăn như là vừa lộn vài vòng trên mặt đất, còn có hình vẽ trên quần áo kia rõ ràng đều in sai lệch, thực là gu quá kém, cùng với anh giai bán đồ đại phá giá 10 tệ 3 chiếc hệt như nhau… Chờ chút, 10 tệ 3 chiếc, đó không phải là đồ mình đưa cho cây trúc dùng hôm qua sao?
Cây trúc đang đảo trứng nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, lập tức quay đầu lại, thấy rõ khuôn mặt người sau xong, lộ ra một nét cười cực kỳ khoan khoái nhẹ nhàng: “Sớm.”
“… Sớm.” Trầm Trầm vô thức gãi mớ tóc lộn xộn, nỗ lực quên đi nét cười hút người ấy, hắn khiếp sợ nhìn cây trúc đang đảo nồi, trái tim rung lên như là bị voi giẫm qua ấy.
… Cô nàng ốc nhồi vậy mà là cây trúc?!
(1)Hoa tôi nở trăm hoa chết: từ ‘hoa’ ở đây chỉ ‘hoa cúc’, ý rằng cái áo này có hình nền là hoa cúc ạ
Thực sự là một yêu tinh ngu ngốc, nói ra đúng là một tên quê mùa, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, y chẳng lẽ không biết đũng quần vào mông khác biệt thế nào sao? Hắn vẻ mặt không cam chịu đem trúc nhỏ nhào tới trên sô pha, không để ý đối phương giãy dụa, một phen lột quần y xuống ***g vào lần nữa, Trầm Trầm vô cùng nghiêm túc nói: “Ở đây, chỗ này có khóa kéo là đằng trước.”
“Khóa kéo?” Trúc nhỏ nghi hoặc nhìn chỗ bất nhã ấy, sắc mặt ửng đỏ một hồi thì hiểu ra, y mặc quần áo xong, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở đó, giống như trúc nhỏ là bản thể của hắn.
Trầm Trầm vừa nghĩ tới cây trúc, ánh mắt lại mê mẩn, tỉ mỉ quan sát người con trai này, màu da của y thiên về trắng, lông mi con mắt đều rất cân đối, ngũ quan hợp lại quả thực chính là điều kiện tiêu chuẩn tốt nhất về trai đẹp theo như lời trang mạng ba trăm sáu mươi độ đã nói, chỉ có điều Trầm Trầm không thèm để ý tới những điều này, hắn chỉ là lướt trên lướt dưới cả người cây trúc, sau đó nói rằng: “Cậu biết tôi mua cậu làm gì không?”
Hắn Trầm Trầm lại không có việc gì đi chăm một con trúc yêu [quái] ăn không ngồi rồi sao? Ông chủ của tiểu hương viên kia vậy mà cho hắn một chậu trúc thấp kém như vậy… Sai, là 2 chậu, còn có Văn Hương khó ăn kia nữa! Vừa nghĩ tới Văn Hương, Trầm Trầm đã không tự chủ run người, ngược lại nhớ tới lúc cây trúc còn đang trong chậu nhìn trông tươi mới ngon miệng, lòng dạ không khỏi lại bắt đầu hướng tới đó.
“Ta tự nhiên là hiểu.” Cây trúc nhướn con mắt tối như mực lên, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Trầm Trầm còn đang đờ ra: “Cậu mang tôi về là dự định ăn tôi.”
Trầm Trầm ngay lập tức mỉm cười: “Ừ, nhưng mà bây giờ cậu như thế này bảo tôi ăn cậu thế nào đây?”
“Nhưng mà.” Cây trúc hoang mang chớp chớp mắt, cái động tác nhỏ bé này xuất hiện trên mặt y giống như là quý công tử ưu nhã, cho dù là chiếc áo may ô 10 tệ 3 chiếc cũng không thể nào che giấu cái loại hơi thở thư hương dày đặc trên người y: “Ta không biết biến về thế nào cả.”
Vừa rồi y bị hệ thống cung cấp nước uống xông khí mà đã khá là choáng nên biến thành hình dáng con người, hơn nữa cùng với lần trước y hóa thành người không giống nhau, lúc này đây cả thân thể đều đã biến ra hết rồi, trong khoảng thời gian ngắn y cũng không tìm được nguyên thể của mình ở chỗ nào.
Chỉ có điều, y vẫn cảm thấy bản thân mình may mắn vô cùng, làm một gốc trúc, y sớm đã chuẩn bị tâm lý bị gấu trúc chủ nhân ăn tươi, thế nhưng….
Y không cam lòng.
Không ai bằng lòng cứ vậy cho người khác ăn tươi mình.
Nét mặt của Trầm Trầm ngay lập tức trở nên kém đi nhiều: “Không biết? Tự cậu biến thế nào cũng không biết?”
“… Có thể thêm vài ngày nữa, ta liền sẽ biết.”
“Thêm vài ngày nữa?” Trầm Trầm tinh tế bình luận một phen, lập tức phát hiện trúc yêu [quái] đang chu toàn cho mình, lông mày hắn nhướn lên: “Ý của cậu là, để ta chăm cậu thêm một đoạn thời gian nữa?”
“Dù sao cũng là phải ăn tươi, vì sao không đợi tới khi mùi vị tốt nhất rồi lại cho vào miệng?” Cây trúc nhìn Trầm Trầm, từng chữ từng câu nói ra.
“Có đạo lý.”
“Vậy ta sẽ chăm cậu thêm vài ngày.”
Nói xong, hai người lại lâm vào im lặng ngăn ngắn, nhìn thời gian không còn sớm, Trầm Trầm ngáp một cái, nói ra: “Ta đi ngủ trước, cậu ngủ ở sô pha đi, ngày mai lại chuẩn bị một chiếc giường cho cậu.”
Cây trúc nhẹ nhàng gật đầu, Trầm Trầm duỗi thắt lưng lười biếng, nhấc chân bước vài bước về phía trước, bỗng quay đầu nói rằng: “Này, cậu có thấy một cô nàng ốc nhồi ở nhà không?”
“Ta chưa từng thấy cô gái nào.”
“Vậy thì kỳ quái thật…” Trầm Trầm một bên thầm nói một bên bước vào phòng, cây trúc nghe thấy hắn phanh một tiếng đóng cửa lại, liền yên lặng xoay người, nằm ngửa ở trên sô pha.
Trên chiếc sô pha làm bằng vải bố mềm mại còn lưu lại mùi của Trầm Trầm, cây trúc trái phải ngửi một lần, nhớ tới chuyện Trầm Trầm chuẩn bị cho y một chiếc giường mới thì cảm thấy ấm áp, y nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đột nhiên mở choàng mắt, quan sát chung quanh.
Lúc làm một cây trúc, y đã sớm sờ soạng nhà Trầm Trầm một lần, nhưng mà khi làm người, y vẫn chưa một lần dùng hai tay đi sờ vào tất cả những thứ này.
Mấy thứ này ở trong mắt y cực kỳ mới mẻ và xa lạ, bỗng nhiên chiếc bàn thủy tinh y dựa vào truyền đến một trân âm thanh rung động kỳ quái, đầu tiên y bị dọa nhảy dựng, lập tức tìm kiếm căn nguyên mầm tai vạ này ─── cái điện thoại di động bị Trầm Trầm để lại một bên đang nhấy nháy phát ra ánh sáng màu xanh.
Chần chờ một hồi, y duỗi tay ra cầm chiếc di động còn đang rung lên, thấy trên đó xuất hiện một hình vẽ phong bì thật to, vô thức dùng ngón tay lướt lên, màn hình lập tức biến đổi, xuất hiện một tin tức.
‘Sư đệ, đệ vẫn là khả ái như vậy, cho rằng treo điện thoại thì ta sẽ không thể liên hệ tới ngươi sao? Hử?’
Đây là ý gì? Nghi hoặc nhìn chăm chú một hồi, đầu ngón tay y lại lướt trên màn hình, liền xuất hiện một cái tin tiếp theo.
‘Sư đệ, đệ có phải đã ngủ không?’
‘Sư đệ, ta vẫn thích đệ.’
‘Sư đệ, không nên trốn ta nữa.’
Cây trúc theo bản năng nhăn chặt đầu mày, y cảm thấy rất khó chịu, mặc dù có chút không hiểu được công dụng của vật nhỏ thần kỳ này, nhưng mà tùy tiện xem hộp thư gửi đi và đến trong đó, y cũng rất nhanh rõ ràng, thứ này giống như là thư từ năm đó, chỉ dùng để truyền qua truyền lại một vài tin tức.
Thư từ năm đó? Cây trúc có chút kỳ quái bản thân sao lại nhớ tới những tờ giấy màu đen chữ trắng, có điều rất nhanh, suy nghĩ của y lại một lần quay về trên tin tức lộn xộn rối loạn này.
Y rất không muốn cho Trầm Trầm thấy những thứ này.
Cái gì ta thích đệ, cái gì không nên trốn ta, nghe đã thấy buồn nuôn chết được.
Cây trúc vẻ mặt mất hứng ấn xuống phím xóa, nhìn vật nhận(a.k.a di động, em í gọi nó là vật nhận) xóa đi một loạt những tin nhắn khiến y khó chịu, giờ mới lộ ra vẻ hài lòng, y lại sờ mó di động Trầm Trầm một hồi, lục hết album bên trong phát giác chỉ có một tấm chụp Trầm Trầm, y hết lần này tới lần khác quan sát, giống như muốn đem khuôn mặt này giọi vào trong lòng, lúc này mới tắt di động lại, ngả xuống sô pha.
Trầm Trầm là bị mùi cơm sáng làm cho tỉnh ngộ, hắn đầu tiên là mơ mơ màng màng lui vào trong chăn, nghĩ nhà mình lúc nào chuyển tới cửa hàng ăn sáng rồi, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vèo một cái vén chăn lên, cả người thẳng tắp ngồi trên giường.
Cô nàng ốc nhồi!
Ánh mắt Trầm Trầm sáng lên, hắn ba bước gộp thành hai chạy ra khỏi cửa phòng, ngay cả áo ngủ trên người cũng chưa kịp thay, hăng hái vội vàng chạy vào bếp, quả nhiên thấy được một bóng dáng mặc áo may ô nền hoa cúc.
… Cô nàng ốc nhồi này sao lại mặc đồ kém thế nhỉ? Thân quần áo nhiều nếp nhăn như là vừa lộn vài vòng trên mặt đất, còn có hình vẽ trên quần áo kia rõ ràng đều in sai lệch, thực là gu quá kém, cùng với anh giai bán đồ đại phá giá 10 tệ 3 chiếc hệt như nhau… Chờ chút, 10 tệ 3 chiếc, đó không phải là đồ mình đưa cho cây trúc dùng hôm qua sao?
Cây trúc đang đảo trứng nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, lập tức quay đầu lại, thấy rõ khuôn mặt người sau xong, lộ ra một nét cười cực kỳ khoan khoái nhẹ nhàng: “Sớm.”
“… Sớm.” Trầm Trầm vô thức gãi mớ tóc lộn xộn, nỗ lực quên đi nét cười hút người ấy, hắn khiếp sợ nhìn cây trúc đang đảo nồi, trái tim rung lên như là bị voi giẫm qua ấy.
… Cô nàng ốc nhồi vậy mà là cây trúc?!