Nhận thức thật lớn này chấn động Trầm Trầm, nét mặt của hắn duy trì dáng vẻ đàm đạm, thế nhưng trong lòng đã có vạn con Alpaca(1) chạy chồm chồm.
(1)Alpaca: tên tiếng Trung là thảo nê mã [草泥马], bắt nguồn từ trò chơi ma thú trong internet, là 1 trong 10 đại thần thú tự tạo của dân mạng Trung, 1 con thú lai giữa lạc đà và dê, hình thú thật …, có thể xem ở đây.
Cho người ta cá không bằng dạy người ta cách bắt cá, bây giờ hắn muốn ăn sống cây trúc này vậy mà chính là hắn vẫn tâm tâm niệm niệm tới cô nàng ốc nhồi, cảm thấy cô nàng ốc nhồi mỗi ngày làm cơm nước thơm ngon, Trầm Trầm lại do dự.
Trúc yêu tinh này cũng tốt đấy chứ? Ở lại vẫn còn chỗ hữu dụng?
Hay là hắn suy nghĩ một phen nghiêm túc đã.
Trước tiên nuôi cây trúc này đã sau rồi hẵng nói, để y làm cơm quét phòng làm một bảo mẫu nhỏ lại là một lựa chọn không tồi.
Trầm Trầm khẽ gật đầu với cây trúc: “Sớm.” Sau đó từ trong khe hở cửa cửa rút ra báo sáng, nhìn cây trúc đang bận trước bận sau, ho nhẹ một tiếng nói: “Cảm ơn cậu.”
Rửa mặt xong xuôi, Trầm Trầm liền đương nhiên mang theo báo chí lên bàn cơm, lật xem tin tức trong ngày.
Chỉ chốc lát, cây trúc đã bưng cơm và cháo tới trên chiếc bàn bóng bẩy, nhìn cây trúc phục vụ đúng chỗ như vậy, Trầm Trầm cũng có chút xấu hổ, hắn đỏ mặt gật đầu, rồi lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn bàn cơm hôm nay.
Một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt, một đĩa măng xào (2), một quả trứng ốp la, một cốc sữa tươi, ngửi thì đã muốn ăn rồi.
(2)măng xào với hành tím, ớt quả và mùi tầu, cắt khúc chứ không xé mỏng.
Nhưng mà, sao lại chỉ có một phần? Trầm Trầm thoáng nghi hoặc một hồi, ánh mắt hắn chuyển qua cây trúc đứng ở đằng kia, mở miệng ra nói: “Cậu không ăn sao?”
“… Tôi không đói bụng.” Tuy rằng y ở bếp ngót cả buổi, hơn nữa trên người còn mặc chiếc áo may ô cổ tròn thấp kém ‘Hoa ta nở trăm hoa chết’, cũng không mang theo mùi dầu mỡ, ngược lại vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trầm Trầm cũng không nói thêm gì cả, hắn kẹp một miếng măng lên, vừa bỏ vào miệng đã cảm thấy mồm miệng sinh hương, ăn liên tiếp mấy miếng, lại hớp một thìa cháo, cảm thấy cháo này cũng giữ được sự mềm dẻo ngon miệng, hương vị ngọt ngào cám dỗ, nhịn không được quay qua nói với cây trúc: “Tay nghề của cậu thực là tốt, cậu lúc trước làm yêu quái là chuyên làm cái này à?”
Cây trúc lắc đầu, y từ trong túi quần cộc móc ra một quyển sách dạy nấu ăn, nói rằng: “Làm theo cái này, lúc trước tôi chẳng bao giờ hóa qua hình người.”
Trầm Trầm có chút không thể tin nổi nhìn y.
Cây trúc này chẳng lẽ là một đầu bếp trời sinh? Lần đầu học làm cơm đã xuất sắc như vậy? Trầm Trầm hắn lại không quên lúc trước mình ở hiệu sách mua được quyển sách ấy xong, về nhà mỗi ngày phòng bếp cơ hồ như bị bão cuốn qua, vì thế hắn còn mệt giận thật lâu, dù là một bữa cơm đơn giản thì ở trong tay mình hình như cũng đều thay đổi, chẳng những hỗn độn xấu xí, mùi vị lại còn tục tằng hơn so với tướng mạo chúng nó, cũng may cuối cùng nghĩ thông suốt, tình nguyện bị đói cũng không ăn thứ cơm bậy ở quán cơm và cơm nước tự tay mình làm.
Nhưng mà cây trúc này vậy mà lợi hại như thế, mới chỉ có mấy ngày đã làm ra thứ ngon sắc hương vị đủ cả, Trầm Trầm hớp vài húp cháo thì đã ăn hết, sau đó ăn hết mấy quả trứng, cây trúc nói rằng: “Dáng ăn thực bất nhã.”
… Trầm Trầm đang uống sữa bò thiếu chút thì phun ra, hắn uống một ngụm sữa tươi, nhướn lông mày nhìn cây trúc: “À, chỗ nào bất nhã?”
Cây trúc có chút khỗ não cúi đầu, tỉ mỉ suy tư một phen, giương mắt nói: “Ăn chậm một chút.”
Trầm Trầm rất muốn tiến lên đẩy hết quần áo của cây trúc ra xem bên trong rốt cục là một yêu tinh hay là một cậu ấm yếu ớt, chẳng qua là yêu quái mà thôi, không cần chú ý nhiều như thế, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, lúc Trầm Trầm đang ăn bát cháo thứ hai động tác rõ ràng chậm đi nhiều, hắn một bên tinh tế nhai đồ ăn một bên ngó cây trúc, bỗng nhớ tới gì đó, nói: “Nè, cậu tên là gì?”
“Tên?” Cây trúc vô cùng kinh ngạc lập lại, thế nhưng rất nhanh y đã phức tạp nhướn mắt lên: “Hình như chính là cây trúc.”
Trầm Trầm nghĩ mình đã mua một yêu quái ngu si về rồi.
“Cây trúc? Cây trúc trên thế giới nhiều như vậy, cây này cũng tên cây trúc, cây kia cũng tên cây trúc, vậy thì phân biệt thế nào được?”
“Chính xác.” Cây trúc có vẻ bối rối dần dần thêm một tia bi sầu, điều này khiến cho Trầm Trầm cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Như vậy đi, tôi lấy cho cậu một cái tên, thế nào?”
Nghe câu ấy, cây trúc nhịn không được ngẩng đầu mừng rỡ nói được, lại vô thức thấy Trầm Trầm bởi vì mặc áo ba lỗ rộng thùng thình mà bên trong như có như không lộ ra chút da ngực, ngay lập tức tim đập thình thịch, một loại cảm giác huyết khí dâng lên thật là quen thuộc.
Thật muốn xoa nắn?
Cây trúc bị ý nghĩ của mình dọa nhảy dựng, âm thầm khinh bỉ bản thân một phen, chợt nghe thấy Trầm Trầm nói: “Như vậy đi, bản thân cậu là một cây trúc, vậy họ Chu là được rồi, màu thân thể cậu lại là màu xanh nữa, vậy tên Chu Thanh nhé?”
Chu Thanh? Vừa đỏ vừa xanh, sao nghe như bé ngoan thế? Cây trúc chần chờ một chút, thế nhưng thấy Trầm Trầm tuy rằng nét mặt vẫn là lạnh lùng nghiêm túc, thế nhưng trong hai mắt lại lộ ra chút ý chờ mong, đành phải giả bộ hài lòng gật đầu: “Được.”
“Ừm.” Trầm Trầm thỏa mãn nhìn cậu ta, lại ngẩng đầu nhìn chung quanh, đầu mày nhướn lên, nói với Chu Thanh: “Tôi đi làm trước, cậu ở nhà nhé, không có việc gì không nên tùy tiện ra ngoài.”
Ánh mắt Chu Thanh dao động trên vùng ngực trắng noãn của hắn: “Không phải trước tiên phải thay quần áo sao?”
Trầm Trầm bị loại ánh mắt này hâm nóng, hắn cấp tốc chạy vào trong phòng ngủ, bỏ lại một câu: “Tôi đương nhiên sẽ thay.” Rồi phanh cửa đóng lại.
Trầm Trầm đi rồi, Chu Thanh chán đến chết ngồi trên sô pha, nghĩ tới vẻ mặt ban nãy của Trầm Trầm thì cúi đầu nở nụ cười.
Thật là, Trầm Trầm dáng vẻ gì mà y chưa thấy qua?
Tình hình đặc biệt lúc ngủ trái phải tư thái biến hóa, thường thường lộ ra hai chân trơn tuột trắng nõn tới khảo nghiệm trúc tâm của y, lúc thay quần áo, toàn bộ lõa thể thon dài mỹ lệ tùy tiện lộ trước mặt hắn, mỗi một nốt ruồi trên người hắn Chu Thanh đều biết cực kỳ rõ, còn có lúc Trầm Trầm còn sẽ thẳng thắn biến về một con gấu trúc to mập mạp tròn vo lăn qua lăn lại trong phòng nữa.
(1)Alpaca: tên tiếng Trung là thảo nê mã [草泥马], bắt nguồn từ trò chơi ma thú trong internet, là 1 trong 10 đại thần thú tự tạo của dân mạng Trung, 1 con thú lai giữa lạc đà và dê, hình thú thật …, có thể xem ở đây.
Cho người ta cá không bằng dạy người ta cách bắt cá, bây giờ hắn muốn ăn sống cây trúc này vậy mà chính là hắn vẫn tâm tâm niệm niệm tới cô nàng ốc nhồi, cảm thấy cô nàng ốc nhồi mỗi ngày làm cơm nước thơm ngon, Trầm Trầm lại do dự.
Trúc yêu tinh này cũng tốt đấy chứ? Ở lại vẫn còn chỗ hữu dụng?
Hay là hắn suy nghĩ một phen nghiêm túc đã.
Trước tiên nuôi cây trúc này đã sau rồi hẵng nói, để y làm cơm quét phòng làm một bảo mẫu nhỏ lại là một lựa chọn không tồi.
Trầm Trầm khẽ gật đầu với cây trúc: “Sớm.” Sau đó từ trong khe hở cửa cửa rút ra báo sáng, nhìn cây trúc đang bận trước bận sau, ho nhẹ một tiếng nói: “Cảm ơn cậu.”
Rửa mặt xong xuôi, Trầm Trầm liền đương nhiên mang theo báo chí lên bàn cơm, lật xem tin tức trong ngày.
Chỉ chốc lát, cây trúc đã bưng cơm và cháo tới trên chiếc bàn bóng bẩy, nhìn cây trúc phục vụ đúng chỗ như vậy, Trầm Trầm cũng có chút xấu hổ, hắn đỏ mặt gật đầu, rồi lại cẩn thận tỉ mỉ nhìn bàn cơm hôm nay.
Một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt, một đĩa măng xào (2), một quả trứng ốp la, một cốc sữa tươi, ngửi thì đã muốn ăn rồi.
(2)măng xào với hành tím, ớt quả và mùi tầu, cắt khúc chứ không xé mỏng.
Nhưng mà, sao lại chỉ có một phần? Trầm Trầm thoáng nghi hoặc một hồi, ánh mắt hắn chuyển qua cây trúc đứng ở đằng kia, mở miệng ra nói: “Cậu không ăn sao?”
“… Tôi không đói bụng.” Tuy rằng y ở bếp ngót cả buổi, hơn nữa trên người còn mặc chiếc áo may ô cổ tròn thấp kém ‘Hoa ta nở trăm hoa chết’, cũng không mang theo mùi dầu mỡ, ngược lại vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái.
Trầm Trầm cũng không nói thêm gì cả, hắn kẹp một miếng măng lên, vừa bỏ vào miệng đã cảm thấy mồm miệng sinh hương, ăn liên tiếp mấy miếng, lại hớp một thìa cháo, cảm thấy cháo này cũng giữ được sự mềm dẻo ngon miệng, hương vị ngọt ngào cám dỗ, nhịn không được quay qua nói với cây trúc: “Tay nghề của cậu thực là tốt, cậu lúc trước làm yêu quái là chuyên làm cái này à?”
Cây trúc lắc đầu, y từ trong túi quần cộc móc ra một quyển sách dạy nấu ăn, nói rằng: “Làm theo cái này, lúc trước tôi chẳng bao giờ hóa qua hình người.”
Trầm Trầm có chút không thể tin nổi nhìn y.
Cây trúc này chẳng lẽ là một đầu bếp trời sinh? Lần đầu học làm cơm đã xuất sắc như vậy? Trầm Trầm hắn lại không quên lúc trước mình ở hiệu sách mua được quyển sách ấy xong, về nhà mỗi ngày phòng bếp cơ hồ như bị bão cuốn qua, vì thế hắn còn mệt giận thật lâu, dù là một bữa cơm đơn giản thì ở trong tay mình hình như cũng đều thay đổi, chẳng những hỗn độn xấu xí, mùi vị lại còn tục tằng hơn so với tướng mạo chúng nó, cũng may cuối cùng nghĩ thông suốt, tình nguyện bị đói cũng không ăn thứ cơm bậy ở quán cơm và cơm nước tự tay mình làm.
Nhưng mà cây trúc này vậy mà lợi hại như thế, mới chỉ có mấy ngày đã làm ra thứ ngon sắc hương vị đủ cả, Trầm Trầm hớp vài húp cháo thì đã ăn hết, sau đó ăn hết mấy quả trứng, cây trúc nói rằng: “Dáng ăn thực bất nhã.”
… Trầm Trầm đang uống sữa bò thiếu chút thì phun ra, hắn uống một ngụm sữa tươi, nhướn lông mày nhìn cây trúc: “À, chỗ nào bất nhã?”
Cây trúc có chút khỗ não cúi đầu, tỉ mỉ suy tư một phen, giương mắt nói: “Ăn chậm một chút.”
Trầm Trầm rất muốn tiến lên đẩy hết quần áo của cây trúc ra xem bên trong rốt cục là một yêu tinh hay là một cậu ấm yếu ớt, chẳng qua là yêu quái mà thôi, không cần chú ý nhiều như thế, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, lúc Trầm Trầm đang ăn bát cháo thứ hai động tác rõ ràng chậm đi nhiều, hắn một bên tinh tế nhai đồ ăn một bên ngó cây trúc, bỗng nhớ tới gì đó, nói: “Nè, cậu tên là gì?”
“Tên?” Cây trúc vô cùng kinh ngạc lập lại, thế nhưng rất nhanh y đã phức tạp nhướn mắt lên: “Hình như chính là cây trúc.”
Trầm Trầm nghĩ mình đã mua một yêu quái ngu si về rồi.
“Cây trúc? Cây trúc trên thế giới nhiều như vậy, cây này cũng tên cây trúc, cây kia cũng tên cây trúc, vậy thì phân biệt thế nào được?”
“Chính xác.” Cây trúc có vẻ bối rối dần dần thêm một tia bi sầu, điều này khiến cho Trầm Trầm cảm thấy cực kỳ ngứa mắt, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Như vậy đi, tôi lấy cho cậu một cái tên, thế nào?”
Nghe câu ấy, cây trúc nhịn không được ngẩng đầu mừng rỡ nói được, lại vô thức thấy Trầm Trầm bởi vì mặc áo ba lỗ rộng thùng thình mà bên trong như có như không lộ ra chút da ngực, ngay lập tức tim đập thình thịch, một loại cảm giác huyết khí dâng lên thật là quen thuộc.
Thật muốn xoa nắn?
Cây trúc bị ý nghĩ của mình dọa nhảy dựng, âm thầm khinh bỉ bản thân một phen, chợt nghe thấy Trầm Trầm nói: “Như vậy đi, bản thân cậu là một cây trúc, vậy họ Chu là được rồi, màu thân thể cậu lại là màu xanh nữa, vậy tên Chu Thanh nhé?”
Chu Thanh? Vừa đỏ vừa xanh, sao nghe như bé ngoan thế? Cây trúc chần chờ một chút, thế nhưng thấy Trầm Trầm tuy rằng nét mặt vẫn là lạnh lùng nghiêm túc, thế nhưng trong hai mắt lại lộ ra chút ý chờ mong, đành phải giả bộ hài lòng gật đầu: “Được.”
“Ừm.” Trầm Trầm thỏa mãn nhìn cậu ta, lại ngẩng đầu nhìn chung quanh, đầu mày nhướn lên, nói với Chu Thanh: “Tôi đi làm trước, cậu ở nhà nhé, không có việc gì không nên tùy tiện ra ngoài.”
Ánh mắt Chu Thanh dao động trên vùng ngực trắng noãn của hắn: “Không phải trước tiên phải thay quần áo sao?”
Trầm Trầm bị loại ánh mắt này hâm nóng, hắn cấp tốc chạy vào trong phòng ngủ, bỏ lại một câu: “Tôi đương nhiên sẽ thay.” Rồi phanh cửa đóng lại.
Trầm Trầm đi rồi, Chu Thanh chán đến chết ngồi trên sô pha, nghĩ tới vẻ mặt ban nãy của Trầm Trầm thì cúi đầu nở nụ cười.
Thật là, Trầm Trầm dáng vẻ gì mà y chưa thấy qua?
Tình hình đặc biệt lúc ngủ trái phải tư thái biến hóa, thường thường lộ ra hai chân trơn tuột trắng nõn tới khảo nghiệm trúc tâm của y, lúc thay quần áo, toàn bộ lõa thể thon dài mỹ lệ tùy tiện lộ trước mặt hắn, mỗi một nốt ruồi trên người hắn Chu Thanh đều biết cực kỳ rõ, còn có lúc Trầm Trầm còn sẽ thẳng thắn biến về một con gấu trúc to mập mạp tròn vo lăn qua lăn lại trong phòng nữa.