Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được đứa con trai thứ hai của mình, nhìn thằng bé bởi vì vừa mới xúc động nổi giận mà mồ hôi nhễ nhại, tôi nhón chân dùng ống tay áo lau cho nó. Ares kinh ngạc trợn to hai mắt, lộ ra biểu tình kinh ngạc “Người đang làm cái gì vậy”. Tôi chợt nhớ ra nó đã không còn là trẻ em (mà như đã nói, cái tên tiểu gia hỏa Ares này cũng có cái gọi là tuổi thơ sao?), đã không cần tôi dùng cái phương thức này để diễn tả tình thương của người mẹ, tôi có chút ngượng ngùng thu tay về.
Ares cười, giận dữ hiện hữu giữa hai đầu lông mày đã dần dần biến mất, nắm tay tôi đặt bên gò má, lại còn cạ cạ. Tôi vừa bực vừa buồn cười, còn một chút nổi da gà. Ares làm ra cái dáng vẻ này làm tôi nhớ tới con cún tôi nuôi khi còn là con người. Mỗi lần nó muốn tôi cho ăn luôn dùng ánh mắt và vẻ mặt như vậy. Trong nháy mắt tôi còn muốn xoa đầu Ares.
“Người không cần nói gì nữa, tạm thời như vậy là đủ rồi”.
Nó kiên nhẫn nói. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tạm thời không cần lo lắng Ares đâm đầu vào Olympus đi tìm phiền toái. Tôi không khỏi có chút cảm kích kiếp sống làm người ngắn ngủi, ít nhất, nếu không có chuyến đi này, tôi sẽ không thể hiểu được đôi khi nhẹ nhàng và tỏ ra nhún nhường so với nổi giận đùng đùng rít gào giận dữ hữu dụng hơn rất nhiều.
“Tốt lắm, con có thể nghĩ được như vậy là tốt, ta không cần cái gì cả, kể cả nữ thần hay thần hậu cũng không hiếm lạ gì, để cho bọn chúng xuống địa ngục hết đi”.
Cố ung dung nói, tôi nhớ tới một chuyện, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ đen, quơ quơ trước mặt Ares”.
“Bây giờ chúng ta là người có tiền, muốn làm gì thì làm, ở nhân gian không ai có thể ngăn cản chúng ta, hừ, cái này chẳng tốt hơn so với việc ở Olympus nhìn sắc mặt người khác sao”.
Gắng sức quên đi thân phận trước kia của mình, tôi tự thôi miên bản thân lặp đi lặp lại mình là Hàn Tiểu Nhạc, mình là Hàn Tiểu Nhạc, một cô gái hai mươi sáu tuổi. Hồi tưởng lại thời điểm còn ở Hy Lạp, lần đầu nhớ tới việc mình đã kết hôn hơn nữa chồng mình còn là Zeus tuyệt vọng biết bao, bây giờ đã tốt hơn, cơn ác mộng này cuối cùng đã kết thúc. Trên thế giới này có mấy người phụ nữ có thể bắt đầu lại một lần nữa, hơn nữa trước kia còn không có thanh xuân và tiền bạc? Đây là chuyện vô cùng tốt, tôi nên phải mở tiệc ăn mừng mới phải.
“Đi, chúng ta đi ăn mừng. Nhưng loại chuyện k ích thích lần trước là lần cuối cùng, ta là người vô cùng bảo thủ”.
Kéo Ares vào trong xe, không quên trợn mắt cảnh cáo nó. Nó không chút chống cự việc bị tôi đè đầu ép vào trong xe, nhưng ngoài miệng không ngừng châm biếm khinh thường: “Bây giờ còn giả bộ làm thiếu nữ, giả bộ trước mặt con có ích gì chứ. Trước kia Ze … lão già kia làm những chuyện so với ngày đó còn k ích thích gấp mười ngàn lần, đừng tưởng con cái gì cũng không biết”.
Bây giờ nghe đến tên của Zeus từ miệng người khác, tôi đã không còn cảm giác đau lòng nữa, đây có lẽ là chuyện tốt. Tôi làm bộ hung hăng, cười nhếch mép: “Đừng có nói nhảm với bà già này, cẩn thận ta đem bán ngươi đi”.
Ares thôi buồn bực, cười phá lên, bởi vì trước đây tôi chưa từng nói những thứ như vậy. Thật ra cẩn thận suy nghĩ lại, cả hai cộng lại đã là quái vật mấy chục triệu tuổi, cũng không phải trẻ con ngây thơ trong sáng mà lại nói những lời ngây thơ như vậy. Nhưng chúng tôi đều cảm thấy thật vui, quên đi tất cả quá khứ không vui, quên đi thân phận, sống như một con người bình thường, không vui thì đi tìm thú vui tiêu khiển.
Đúng vậy, tôi cảm thấy thế này đơn giản rất nhiều so với trong tưởng tượng. Lúc đầu khi nghĩ tới việc cả đời phải làm người thì toàn thân phát run, nhưng bây giờ chẳng cảm thấy gì cả. Không nhịn được nhìn Ares một cái, tôi nghĩ, có lẽ bởi vì biết còn có Ares sẽ luôn kiên định đứng về phía tôi.
Đang lúc chúng tôi nhàm chán hì hì ha ha, chuẩn bị cho xe chạy, trước mắt một người thình lình xuất hiện. Tôi còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, thì một luồng ánh sáng lóe lên, rồi nhiều âm thanh tách tách tách đồng thời vang lên. Sau đó cái người còn chưa kịp nhìn rõ mặt đã biến mất, chạy trốn với tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho tôi còn tưởng hắn đi giày của Hermes.
“Khốn kiếp”.
Ares tức giận mắng chửi một câu, nhìn dáng vẻ của nó, dường như muốn phóng xe đuổi theo tên kia, nghiền nắt hắn. Tôi khó hiểu nhìn Ares.
“Đó là ai? Hắn đang làm cái gì vậy?”.
Ares cho xe chạy, quẹo tay lái, suýt nữa khiến tôi bị hất văng: “Nhớ đấy, cẩu tử, ngươi dám tùy tiện nói linh tinh! Lão tử mà bắt được ngươi, lão tử sẽ lôi ruột … từ mũi ngươi ra ngoài”.
Làm bộ không nghe cái sự ngắt quãng, tôi buồn bực nghĩ cái đứa nhỏ này lớn rồi còn văng tục, phong độ khí chất một khi tức giận thì bay biến sạch. Nhưng trước kia tôi sẽ nghiêm nghị trách cứ nó không có văn hóa, còn bây giờ tôi cảm thấy đáng yêu. Dẫu sao, đây mới là Chiến thần mà tôi quen.
“Đừng để ý tới hắn, ghê gớm đến mấy thì ngày mai cũng chỉ thêm mấy cái tiêu đề thôi mà, ” tôi hòa nhã nói, “Thật ra hắn chỉ cần chào hỏi tử tế, không cần chụp lén như vậy. Ta không muốn xuất hiện trên hình ngu si như vậy, rất mất mặt”.
Ares nhìn tôi như thể tôi bỗng nhiên biến thành Medusa hay Sphinx : “Người không tức giận?”.
Tôi nghi ngờ hỏi: “Tại sao ta phải tức giận? Không phải chỉ có mấy tấm hình thôi hay sao, việc con đang làm cũng khiến ngay cả người mẹ là ta cũng biết ta đang cùng đại minh tinh tạo ra xì căng đan, người ta chỉ muốn đuổi theo để lấy tin tức cũng rất bình thường mà. Đây là do con không đúng, thân là nhân vật của công chúng, cần phải thỏa mãn ý muốn bát quái của công chúng…”.
Còn chưa nói hết, Ares đã cười ngã trái ngã phải, xe cũng lắc lư theo, tôi tức giận nói: “Nhìn đường. Ta không muốn cùng con xuống Âm phủ nhìn cái bản mặt chẳng khác nào tảng đá của Hades”.
Nó vẫn cười thật lâu, rồi mới chậm rãi ngừng lại: “Người thật sự là Hera sao? Là người mẹ tự đại kiêu ngạo có một không hai của con đó sao? Người đang nghiêm túc hay đang nói đùa vậy?”.
“Đương nhiên là nói đùa, thế nào, ta không thể có khiếu hài hước được hay sao” Tôi xụ mặt nghiêm túc nói, “Thật ra thì trước đây mỗi lần Hermes nói giỡn, mặc dù ta cũng cười hùa theo mọi người, nhưng trong lòng thì lại cảm thấy rét lạnh. Thật muốn nhảy lên gào thét, ngươi câm miệng lại, ta đang chết rét rồi”.
“A ha ha ha”. Ares cười lớn hơn, còn tôi thì thở dài, rốt cuộc đứa nhỏ này dễ cười hay do lời nói của tôi dễ gây cười như vậy? Nhìn camera giao thông bên lề đường, tôi cảm thấy ngày mai nó sẽ nhận được một đống giấy phạt. Trình độ lái xe kiểu này đến tột cùng tại sao nó có thể lấy được bằng lái xe?
Thôi, các vấn đề kiểu này, không nghĩ thì hơn.
Cuối cùng chúng tôi quyết định đi xem phim. Tâm tư của kẻ đi bên cạnh tôi không thể hiểu, biết rõ là một đại nhân vật, vậy mà cũng không thèm cải trang, mặc bộ quần áo vô cùng chói lọi ở đầu đường công khai lôi kéo tay tôi. Tôi cho rằng đám người hâm mộ của nó sẽ điên cuồng xông lên xin chữ ký, còn nếu không cũng cào cấu người hắn để mang đồ về làm kỷ niệm. Nhưng có thể do không nghĩ đến việc một đại minh tinh chỉ có thể thấy trên ti vi lại có thể ngang nhiên thoải mái đi trên đường, khiến mọi người đều kinh hãi. Rồi sau đó tiếng xì xào to nhỏ vang lên, rồi vô số người cầm điện thoại hướng về chúng tôi tạo ra một trận cuồng phong. Trên mặt tôi nở nụ cười điềm nhiên, chuyện nhỏ như vậy không làm khó được tôi. Nhưng không thể không nghĩ đến ước chừng trên các trang mạng nhất định đã loạn cả rồi.
“Người muốn xem phim gì?”
Ares giống như cố ý làm cho những người đó nhìn thấy, cười hết sức ôn nhu. Tôi vui vẻ cười, chỉ tấm bảng quảng cáo.
Ares lập tức nhíu mày: “Cái thể loại phim rác này mà người cũng muốn xem? Trừ hoa cúc trải đầy đất ra cũng có gì đâu, cái gì mà Hoàng Kim Giáp , con thấy nên gọi là …”
Sau khi nhìn thấy tôi nhìn chằm chằm tự động hạ giọng, bất đắc dĩ nhìn trời: “Được rồi, người muốn xem, chúng ta sẽ đi coi thử”.
Quá trình xem phim rất thú vị, tôi đoán mọi người đang bận rộn xem phim chứ không phải đang nhìn bộ phim tràn ngập mỹ nhân và những đóa hoa cúc rực rỡ đang chiếu trên màn hình kia. Đến khi ra khỏi cửa, Ares còn một mực chửi mắng, than phiền tại sao tôi có thể xem cái thể loại phim rác này.
Tôi cười ôn hòa.
“Chỉ muốn cho con nhìn một chút, tùy tiện tạo phản sẽ có kết cục nào mà thôi. Ta cảm thấy rất có ý nghĩa giáo dục”.
Ares gào thét: “Làm sao có thể so sánh con với hai cái tên vương tử kia, con là Chiến thần! Chiến thần! Năm đó trước khi đánh giặc nhất định phải tế bái cho con, nếu không đừng nghĩ đến việc đánh thắng! Cho đến tận bây giờ vẫn còn có vô số người sùng bái con”.
Tôi yên lặng nghĩ, phải không, ta thấy có khác gì đâu, tạo phản là một công việc có tính kỹ thuật cao, không phải ai cũng làm được.
Nói tóm lại, chúng tôi khá vui vẻ, thoát khỏi đám đông ở rạp chiếu phim, Ares muốn tôi xem bộ phim nó đóng vai chính, nhưng bị tôi từ chối. Bởi vì tôi sợ rõ ràng là bộ phim tình cảm bi đát mà tôi lại cười ha hả. Ước chừng lúc đó tôi sẽ bị những người khác đập nát.
Đang thảo luận tiếp theo nên làm cái gì, bỗng nhiên Ares dừng bước, nắm chặt tay tôi, tôi đau đến mức kêu lên một tiếng, lập tức vỗ vai nó: “Làm gì vậy…”
Nhưng âm thanh không thể thoát ra khỏi miệng, bởi vì tôi nhìn thấy một cô gái đứng trong dòng người ở phía không xa, nàng mím chặt môi im lặng nhìn tôi. Tôi không khỏi lung lay, còn tưởng rằng, sẽ không bao giờ có thể gặp lại nàng nữa, dù sao, năm đó nàng tức giận bỏ tôi đi, hơn nữa thề sẽ không bao giờ gọi tôi một tiếng mẹ.
“Hebe…”
Lặp đi lặp lại cái tên xuất hiện vô số lần trong mộng, tôi không kiềm chế được tiến lên một bước, chìa tay ra với nàng. Trong lòng hiện lên một giọng nói, có lẽ nàng tới tìm tôi tính sổ, dẫu sao tôi vô số lần gây khó khăn cho chồng nàng, thậm chí sau khi hắn chết cũng không cho hắn bước vào Olympus nửa bước. Cho nên nàng thân là nữ thần được chúng thần sủng ái nhất, cũng không thể không đi theo hắn xuống nhân gian. Trong lòng nàng, nhất định rất oán hận tôi. Hơn nữa nàng rất nghe lời Zeus, nếu Zeus nói không vị thần nào được phép đến gần tôi, làm sao nàng có thể vi phạm ý chỉ đó.
Tôi chán nản buông thõng hai tay.
Hebe run rẩy mở miệng, dường như muốn gọi tôi, nhưng không biết nên gọi như thế nào. Tôi nhìn nàng vĩnh viễn duy trì gương mặt trẻ trung, dù đã là vợ người ta nhưng vẫn mang dung mạo của một thiếu nữ. Tôi thật ra rất có nhiều lời muốn nói với nàng, như con có khỏe không, cái tên bán thần ngang tàng đó có ôn nhu đối xử với con hay không?
Nhưng cả người bỗng nhiên bị siết chặt, tôi bị Ares ôm chặt lấy, nó khẩn trương nhìn em gái, hít thở dồn dập, bộ dạng giống như sẽ đột nhiên nhảy bổ ra ăn thịt người.
“Cút, cút ngay, ngươi còn chạy tới đây làm gì, Hera đã không còn cần ngươi nữa”.
Hebe ngẩn người, dường như không nghĩ Ares sẽ nói vậy. Tình cảm anh em của hai đứa trước nay không tệ.
“Chúng ta đi”.
Không đợi tôi mở lời, Ares đã kéo tôi đi, tôi không muốn rời khỏi, giùng giằng muốn nó buông tay: “Chờ một chút, hình như Hebe muốn nói với ta cái gì đấy…”
“Nàng tới làm thuyết khách cho Zeus. Trước giờ nàng chỉ nghe lời của Zeus, từ khi nàng gả cho cái tên bán thần kia đã không còn là con gái của người nữa. Ta mới là con trai của người”.
Ares tức giận nói.
Chú thích:
. Medusa: Trong thần thoại Hy Lạp, Medusa là một con quỷ trong ba chị em quỷ có tên chung đó là Gorgon gồm Stheno, Euryale và Medusa. Trước kia Medusa đã từng là một người phụ nữ xinh đẹp, có mái tóc bồng bềnh cực kỳ quyến rũ. Vì thế Medusa đã tự mãn cho rằng mình còn đẹp hơn nữ thần Athena. Sắc đẹp của Medusa đã thu hút Poseidon. Khi Poseidon theo đuổi, Medusa chạy đến đền thờ Athena và nghĩ rằng nữ thần sẽ bảo vệ cô, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Poseidon đã cưỡng đoạt Medusa trong đền thờ của nữ thần ( các phiên bản khác cho là Medusa tự nguyện, Poseidon và Medusa đã đến đền thờ Athena để ân ái, khiến Athena tức giận). Cô ta cầu xin Athena nhưng nữ thần chẳng làm gì cả. Và để chắc chắn không có chuyện như vậy nữa, Athena biến nàng thành nữ quỷ với một cái nhìn có thể biến tất cả các sinh vật sống thành đá. Athena biến mái tóc tuyệt đẹp của Medusa thành rắn. Tay của Medusa làm bằng đồng, móng sắc hơn dao. (Có dị bản cho rằng nhan sắc của Medusa không hề thay đổi, chỉ có tóc biến thành rắn và ánh mắt biến người thành đá). Xét trên phương diện khuôn mặt thì Medusa vẫn là người khá xinh đẹp. Medusa trở thành nữ quỷ khủng khiếp nhất, chẳng còn ai dám đến gần Medusa. Nhưng Medusa không bao giờ làm hại phụ nữ.
Sphinx: Nhân sư.
. Hoàng kim giáp: một phim võ thuật kết hợp tâm lý xã hội của đạo diễn nổi tiếng Trương Nghệ Mưu làm năm , kịch bản dựa trên vở kịch Lôi Vũ của Tào Ngu, nhưng bối cảnh phim diễn ra đã bị đẩy lùi từ Thiên Tân thời cận đại về thời Hậu Đường thuộc Ngũ Đại Thập Quốc.