“Ông Trần, chúng ta về thôi. Ông giúp cháu mua một căn hộ ở đây đi.” Từ Tư Bạch đút tay vào túi áo khoác vừa rời đi vừa nói. Anh muốn ở nơi này, nơi có hình ảnh của Tô Miên hiếm hoi mà anh được nhìn thấy khi cô không có Hàn Trầm.
“Được.” Ông Trần gật đầu rồi mở cửa xe cho Từ Tư Bạch, từ sau khi cậu chủ tỉnh dậy thì cứ như đã trưởng thành hơn, không còn là Từ Tư Bạch mà ông biết nữa.
Thủ tục mua nhà nhanh chóng được làm xong, Từ Tư Bạch cũng như những đứa trẻ khác xin vào học một trường trung học ở thành phố Giang, sống một cuộc sống bình thường.
--- ------ ------ ------ --------
“Cẩm Hi, bên này.” Trương Tú vẫy tay gọi Bạch Cẩm Hi.
Bạch Cẩm Hi mặc đồng phục học sinh nhanh chóng chạy qua bên đó, hôm nay cô bé lại đi muộn nữa. Bạch Cẩm Hi thật muốn đập đầu vào gối chết cho xong, rõ ràng cô bé đã cài báo thức rồi nhưng tại sao lại dậy muộn chứ.
“Cẩm Hi, cậu thật là ngày nào cũng ngủ nướng như vậy. Lần này thầy giáo lại phạt cho xem.” Trương Tú đánh nhẹ vào vai Bạch Cẩm Hi cằn nhằn.
Bạch Cẩm Hi cười trừ rồi cùng lên xe buýt, khi đi ngang qua dãy ghế gần cửa sổ Bạch Cẩm Hi lại nhìn thấy một anh trai đeo khẩu trang đen đang tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt đó rất giống người mà cô bé gặp ở tang lễ của dượng. Nhưng thời gian không cho phép nên Bạch Cẩm Hi bỏ qua nghi vấn, cô bé chọn một chỗ ngồi phía sau ghế của Từ Tư Bạch không xa, cẩn thận quan sát anh.
Từ khi bị Bạch Cẩm Hi nhìn thì Từ Tư Bạch đã biết nhưng anh vẫn để cô bé nhìn mình, anh sợ nếu mình nhìn về phía cô bé sẽ lại nhớ đến Tô Miên.
Từ Tư Bạch đã làm thủ tục nhập học xong, anh muốn sống cuộc sống bình thường, trở thành người mà Tô Miên mong muốn. Anh vẫn hy vọng một ngày nào đó có thể sẽ không thể trở thành bạn của cô nhưng cũng không đến nỗi cô sẽ ghét bỏ anh như trước, không xem anh là tội phạm biến thái mà là một người bình thường.
--- ------ ---------
“Nó đi học?” Từ Tư Nghị vẫn ghi chép, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.
“Dạ, cậu chủ đã xin nhập học rồi. Hôm nay bắt đầu đi học.” Ông Trần đứng trước bàn nói.
“Rốt cục nó muốn làm gì? Con trai nhà chúng ta có thể sống vô dụng như vậy sao?” Từ Tư Nghị đập mạnh lên bàn tức giận nói.
“Có lẽ cậu chủ muốn tự mình tự lập để lấy kinh nghiệm cho cuộc sống sau này.” Ông Trần cúi đầu nói.
Từ Tư Nghị châm một điếu thuốc rồi ra hiệu cho ông Trần ra ngoài.
--- ------ ------ -------
“Mẹ, con về rồi.” Bạch Cẩm Hi mở cửa vào nhà.
“Cẩm Hi về thì vào rửa mặt đi con rồi đợi một lát ba về ăn cơm.” Mẹ Bạch từ bếp nói vọng ra.
“Mẹ, nhà bên cạnh có người chuyển vào rồi ạ?”
“Ừ, nghe nói là một đứa trẻ và ông nó.”
“Vâng!” Bạch Cẩm Hi nhón tay lấy một miếng thịt ăn rồi nhanh chân chạy về phòng trước khi bị mẹ phát hiện.
Sau khi thay quần áo xong thì Bạch Cẩm Hi chạy ra ngoài chơi, lúc đi ngang qua nhà bên cạnh do tò mò nên cô bé ghé mắt vào nhìn qua cánh cửa khép hờ.
Từ Tư Bạch đang rót nước thì như có cảm giác, anh xoay người nhìn về phía cửa ra vào. Qua khe hở Từ Tư Bạch mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt to đang cố nhìn vào bên trong, anh chậm rãi đi đến bên cửa sau đó thì mở tung cửa ra.
Bạch Cẩm Hi đang nhìn vào trong nên cả người tựa vào cửa nhưng không ngờ cửa đột nhiên mở ra khiến cô bé té xuống đất. Mắt thấy sẽ tiếp xúc thân mật với sàn nhà nên theo bản năng Bạch Cẩm Hi lấy tay che mặt trước, không ngờ đợi một lúc mà vẫn chưa có cảm giác đau Bạch Cẩm Hi mở to mắt nhìn thì thấy mặt của cô bé chỉ cách sàn nhà một khoảng.
Từ Tư Bạch sau khi thấy là Bạch Cẩm Hi thì nhanh tay giữ cổ áo cô bé lại trước khi Bạch Cẩm Hi té xuống. Sau đó anh lôi mạnh Bạch Cẩm Hi để cô bé đứng vững thì mới lạnh giọng hỏi.
“Cô bé đến đây có chuyện gì?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Em chỉ tò mò thôi không có ý đồ gì đâu.” Bạch Cẩm Hi vừa cúi đầu vừa luôn miệng xin lỗi.