Nhà họ Phùng và nhà họ Lục đúng là không mời được vị Đường phu nhân ở nhà họ Tiền kia, tin tức theo Lâm An truyền tới, vị phu nhân này vừa hay đã đến Phúc Châu thăm con gái, ngày về chưa biết.
Đã không có người điều tiết, quan hệ giữa hai nhà Phùng Lục chuyển biến xấu kịch liệt.
Phùng Uyển Nhược là quyết tâm không muốn ở lại nhà họ Lục sống tiếp, thậm chí cô ta đã đưa cả người nhà họ Phùng và người hầu tất cả ra sống ở khách sạn, theo lời cô ta là Lục Du chưa từng thật tâm đối xử với cô ta, ngay cả chút hư tình giả ý cũng không, trượng phu như thế không đáng lưu luyến. Hơn nữa, sự tình đã hỏng bét đến mức này, cho dù cô ta chấp nhận tha thứ cho Lục Du, chấp nhận nén nỗi đau mất con sống tiếp với hắn, người nhà họ Lục chưa chắc bỏ tật cũ. Bình thường cô ta không sao, tính cách cô ta như thế tất nhiên không để bản thân chịu ấm ức, nhưng nếu cô ta lại có bầu, lại sinh con, người nhà họ Lục lại tái diễn trò giữ con bỏ đi mẹ thì phải làm sao bây giờ? Cô ta không tin vào lương tâm của người nhà họ Lục nữa.
Người nhà họ Phùng chỉ lo lắng tâm tư của Phùng Uyển Nhược, dù sao cô ta và Lục Du cũng là vợ chồng một hồi, từng cùng dựng dục con cái, lo cô ta không nỡ lòng, Phùng Uyển Nhược tỏ thái độ khiến người nhà họ Phùng gỡ bỏ rào cản cố kỵ, càng thêm phẫn nộ — Phùng Uyển Nhược đã bị đối xử như thế nào mới có thể căm hận Lục Du và người nhà họ Lục đến độ đó!
Phùng Uyển Nhược ở nhà phải nói là ngàn vạn sủng ái dành riêng, là con gái rượu đến với Phùng phu nhân lúc tuổi già, trong mắt các chị dâu, cô ta không chỉ là em chồng, không bằng nói là con gái, cưng chiều như châu như bảo, mấy cậu cháu trai lại cùng nhau lớn lên với cô ta, từ nhỏ đã được dạy là phải nhường nhịn, che chở cô ta, sao có thể nhìn cô ta bị bắt nạt mà không đòi lại công bằng? Bọn họ hợp lại nghĩ kế, liền quyết định làm to chuyện đến khi nào người nhà họ Lục chịu không nổi, chủ động viết giấy trả tự do và xin lỗi Phùng Uyển Nhược mới thôi.
Vì thế, sau khi đánh cho Lục Du một trận nên thân, vài tiểu lang quân nhà họ Phùng cùng với người hầu mang theo từ Tiễn Đường, mướn thêm ít người ở Sơn Âm, tô vẽ, náo loạn vài lần, đừng nói nơi ở của Lục Du và Phùng Uyển Nhược từng ở bị bọn họ đập nát bươm, phòng tiếp khách phòng cho khách cũng đều bị đập đến nhìn không ra nguyên dạng, chỉ có nơi ở của Đường phu nhân và Lục Tể may mắn thoát khỏi – Đây là vì bọn họ nghe Phùng Uyển Nhược nói Lục Tể đang dưỡng bệnh, lo nếu đến đó đập phá, Lục Tể xảy ra chuyện không hay, nháo thành tai nạn chết người, chẳng những nhà bọn họ từ có lý biến thành vô lý, còn không thể dọn dẹp kết cục êm đẹp. Nếu không sao bọn họ có thể để nơi ở của lão chủ chứa ác độc kia may mắn thoát khỏi?
Sự tình chuyển biến xấu đến mức độ này, người đứng đầu nhà họ Lục, vốn mất tích trước mặt người ta hai năm nay – Lục Tể rốt cuộc lộ diện, nghe nói khi xuất hiện mặt ông ta trắng bệch, thậm chí không thể bước đi, là người hầu khiêng kiệu đi ra.
Lục Tể xuất hiện, hung hăng mắng Đường phu nhân trước mặt mọi người, sau đó tỏ ý định muốn giảng hòa, nói sự tình phát triển đến bước này, Đường phu nhân và Lục Du phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Phùng Uyển Nhược cũng có trách nhiệm không nhỏ. Nếu không phải cô ta tùy hứng và bất cẩn, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đau lòng như vậy. Còn nói có thể thành vợ chồng một hồi là duyên phận tu qua bao kiếp, hy vọng Phùng Uyển Nhược có thể lại cân nhắc chuyện với Lục Du, đừng nhất thời xúc động. Mặc kệ là bị ruồng rẫy hay ly hôn đều không phải chuyện tốt, nếu Phùng Uyển Nhược ở lại nhà họ Lục, ông ta sẽ giao quyền quản gia cả nhà họ Lục cho Phùng Uyển Nhược, để cô ta chủ trì gia đình, đồng thời cam đoan sẽ coi chừng Đường phu nhân, quyết định cấm bà ta nhúng tay vào bất kì thứ gì, không để bà ta và Phùng Uyển Nhược lại xảy ra tranh chấp.
Lục Tể nói xong, Lục Du bị ông ta giáo huấn một chút cũng tỏ vẻ trước mặt mọi người, nói rằng học được bài học này, hắn cũng biết quý trọng, nếu Phùng Uyển Nhược chịu ở lại, hắn nhất định đối xử tốt với cô ta, trân trọng cô ta, nhất định không để chuyện xưa tái diễn…
Đáng tiếc, Phùng Uyển Nhược cũng không ở đó, hành động của hai cha con Lục Tể chẳng qua là diễn cho người mù xem, các tiểu lang quân nhà họ Phùng chẳng thấy chỗ nào cảm động, trực tiếp đưa ra ba điều kiện.
Một, viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược, đời này Phùng Uyển Nhược không có khả năng sống tiếp với Lục Du, nói gì đi nữa cũng không. Nhà họ Phùng là danh gia vọng tộc ở Tiễn Đường, hoàn toàn có thể nuôi Phùng Uyển Nhược cẩm y ngọc thực cả đời, chỉ riêng lúc Phùng Uyển Nhược xuất giá, đồ cưới của cô ta cũng đủ nuôi cô ta sống cả đời, huống chi Phùng Uyển Nhược chưa chắc không thể lại gả cho người khác, việc gì phải treo cổ trên gốc cây mục nhà họ Lục đây. Cho nên, phải ly hôn với Lục Du.
Hai, mở tiệc chiêu đãi tất cả những nhà quan lại có uy tín ở Sơn Âm, Đường phu nhân và Lục Du phải xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt quan khách, nội dung xin lỗi bao gồm: nhà họ Lục vì bịt miệng tin đồn, tự dưng bắt Phùng Uyển Nhược bị mang tiếng ‘tân nương xung hỉ’; Lục Du tuy cưới Phùng Uyển Nhược nhưng không hoàn thành trách nhiệm làm chồng, còn đả kích cô ta trong lúc cô ta mang thai lớn bụng, khiến cô ta bị kích động, tranh chấp với Lục Du, bất cẩn té ngã, cứ thế sinh non; Đường phu nhân mặt người dạ thú, ngoài miệng nói ngon ngọt rằng sẽ đối xử tốt với Phùng Uyển Nhược, trên thực tế bạo ngược, chẳng những khắt khe những sự nhỏ nhặt, còn ở thời điểm nguy ngặt nảy sinh tâm tư xấu xa.
Ba, Phùng Uyển Nhược và Lục Du ly hôn xong, nam hôn nữ gả đừng dính líu gì đến nhau. Nhà họ Lục tuyệt không được phỉ báng Phùng Uyển Nhược dưới bất kì hình thức nào, trong bất kì trường hợp gì, hắt nước bẩn lên người Phùng Uyển Nhược, đây không phải nhà họ Phùng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhà họ Lục đã từng làm ra những hành vi như thế, không thể không phòng hờ.
Lục Tể mặc dù có tâm muốn hòa giải, nhưng cũng từng nghĩ qua sẽ cho Lục Du và Phùng Uyển Nhược ly hôn, ông ta không có ý kiến gì với điều thứ nhất và thứ ba, nhưng cảm thấy điều thứ hai quá đáng quá mức không thể nhận, thương lượng với các tiểu lang quân nhà họ Phùng, hy vọng hai bên đều thoái nhượng một hai, nhà họ Lục đồng ý hợp lý, không nhắc đến cuộc hôn nhân này ai thị ai phi, mà nhà họ Phùng cũng đừng khí thế bức người, chuyện mở tiệc chiêu đãi mọi người coi như quên đi. Nói vậy, mục đích của nhà họ Phùng cũng đạt được, còn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Lục, chủ yếu hôn sự này vốn là Tiền Thầm phu nhân dắt tơ, đừng khiến bà ấy bị kẹp ở giữa khó xử.
Lục Tể nghĩ bản thân tự giác như vậy, các tiểu lang quân nhà họ Phùng hẳn là nên biết thời biết thế chấm dứt chuyện này, nhưng ông ta không nghĩ tới Phùng Uyển Nhược bị tổn thương nghiêm trọng như thế nào, càng không lo lắng đến địa vị của Phùng Uyển Nhược trong lòng bọn họ, cả quyết tâm của họ nữa. Nghe xong Lục Tể nói, các tiểu lang quân nhà họ Phùng không đôi co với ông ta, nói thẳng rằng chuyện này không cò kè mặc cả nữa, nhà họ Lục cứ từ từ mà nghĩ, đóng cửa mà thương lượng, bọn họ không vội, có thể chậm rãi chờ. Sau đó, trong lúc Lục Tể kinh ngạc trợn to mắt, bọn họ quát lớn mở đường bước đi.
Lục Tể có dự cảm không ổn, người nhà họ Phùng khó chơi như vậy không có khả năng bị thuyết phục, quả nhiên, chiều hôm đó, người nhà họ Phùng bắt đầu ầm ĩ chiêu mới.
Đầu tiên là kiếm đâu ra xác mèo xác chó xác chuột từ bên ngoài ném qua tường vào nhà họ Lục, xác động vật đều đã hư thối, hơn nữa thời tiết nóng bức, bốc mùi tanh tưởi khiến người ta ghê tởm không chịu nổi, chẳng những dọa hoảng từ trên xuống dưới nhà họ Lục, còn thu hút bao nhiêu là ruồi nhặng.
Tiếp theo, vài vị lang quân giong cờ mở trống bắt gà chó sống, giết ngay ngoài cổng lớn nhà họ Lục, hắt luôn đống máu còn nóng hổi lên tường, thoạt nhìn máu me khủng bố, phụ nữ trẻ em đến vây xem sợ tới mức né xa xa, có thêm vài ông đứng ngoài hóng chuyện trầm trồ khen ngợi.
Chưa đợi bọn họ tiếp tục, Lục Tể không thể không cúi đầu, chẳng những đáp ứng hết ba điều kiện, còn đồng ý cho nhà họ Phùng lên danh sách khách mời, nhưng bọn họ cũng khép nép đưa ra một yêu cầu nhỏ – ngày mở tiệc chiêu đãi lùi về sau hai ngày, ít nhất cho bọn họ thời gian dọn dẹp.
Các vị tiểu lang quân nhà họ Phùng cảm thấy không dọn càng tốt, bọn họ thưởng thức bức tường máu của nhà họ Lục, nghệ thuật nha! Có điều vẫn biết chừng mực, con thỏ bị ép nóng nảy còn cắn người nữa là, nếu ép nhà họ Lục quá, bọn họ điên lên cắn răng không chịu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì đủ loại chuyện xảy ra, hiện tại đến phiên Đường Uyển buồn rầu!
Chẳng hiểu nhà họ Phùng rốt cuộc có tâm tư gì, cái tên đầu tiên trong danh sách khách mời là Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, thứ hai chính là cha mẹ Đường Uyển.
Đường Uyển có thể khẳng định, cha mẹ nàng nhất định vui vẻ đi, đi xem nhà họ Lục xấu hổ, đi xem Đường phu nhân và Lục Du cúi đầu nhận sai, Đường Hoành phúc hậu, chắc chỉ sống chết mặc bây không phát biểu ý kiến, nhưng Hồ phu nhân phải đứng bên cười to, thậm chí nói móc. Còn nàng, Đường Uyển thật sự không biết nàng nên nhận lời đi hay không đi!
“Huệ Tiên không muốn đi thì không đi!”. Đáy mắt Triệu Sĩ Trình có chút cảm xúc không rõ, chàng nhìn ra Đường Uyển do dự, chàng không muốn Đường Uyển hao tổn tinh thần, nói thẳng. “Náo nhiệt như vậy có đi xem hay không cũng thế cả!”.
“Đường thiếu phu nhân, xin thiếu phu nhân bỏ qua chuyện cũ, đại giá quang lâm!”. Bà ma ma nhà họ Lục đến truyền tin không ngờ Đường Uyển lại do dự, bà cứ nghĩ Đường Uyển chắc chắn phải gật đầu ngay, sau đó đi nhìn nhà họ Lục xấu mặt, bà khiêm tốn nói. “Người nhà họ Phùng nói phải mời được Đường thiếu phu nhân, nếu Đường thiếu phu nhân có việc bận, bọn họ sẽ chờ, chờ cho Đường thiếu phu nhân có thời gian lại tính”.
“Đây là uy hiếp sao?”. Triệu Sĩ Trình lập tức sa sầm nét mặt, hai nhà Phùng Lục tranh chấp vì sao phải kéo Đường Uyển vào, chàng lạnh lùng nói. “Bà trở về nói cho Lục bá phụ biết, Huệ Tiên không muốn đi, nếu như bọn họ chấp nhận chờ thì cứ chậm rãi mà chờ đi!”.
“Cái này…”. Bà ma ma sốt ruột, chuyện này giải quyết không xong, Đường phu nhân còn đang thịnh nộ không biết sẽ làm gì bà nữa!
“Đừng có này kia gì hết, không đi là không đi. Nhà này không có nhiệm vụ đó!”. Triệu Sĩ Trình không cho bà có nhiều cơ hội, trực tiếp quát nha hoàn ma ma đứng cạnh. “Đuổi bà ta ra ngoài, đừng để bà ta ở đây nói linh tinh!”.
Nhà họ Phùng và nhà họ Lục đúng là không mời được vị Đường phu nhân ở nhà họ Tiền kia, tin tức theo Lâm An truyền tới, vị phu nhân này vừa hay đã đến Phúc Châu thăm con gái, ngày về chưa biết.
Đã không có người điều tiết, quan hệ giữa hai nhà Phùng Lục chuyển biến xấu kịch liệt.
Phùng Uyển Nhược là quyết tâm không muốn ở lại nhà họ Lục sống tiếp, thậm chí cô ta đã đưa cả người nhà họ Phùng và người hầu tất cả ra sống ở khách sạn, theo lời cô ta là Lục Du chưa từng thật tâm đối xử với cô ta, ngay cả chút hư tình giả ý cũng không, trượng phu như thế không đáng lưu luyến. Hơn nữa, sự tình đã hỏng bét đến mức này, cho dù cô ta chấp nhận tha thứ cho Lục Du, chấp nhận nén nỗi đau mất con sống tiếp với hắn, người nhà họ Lục chưa chắc bỏ tật cũ. Bình thường cô ta không sao, tính cách cô ta như thế tất nhiên không để bản thân chịu ấm ức, nhưng nếu cô ta lại có bầu, lại sinh con, người nhà họ Lục lại tái diễn trò giữ con bỏ đi mẹ thì phải làm sao bây giờ? Cô ta không tin vào lương tâm của người nhà họ Lục nữa.
Người nhà họ Phùng chỉ lo lắng tâm tư của Phùng Uyển Nhược, dù sao cô ta và Lục Du cũng là vợ chồng một hồi, từng cùng dựng dục con cái, lo cô ta không nỡ lòng, Phùng Uyển Nhược tỏ thái độ khiến người nhà họ Phùng gỡ bỏ rào cản cố kỵ, càng thêm phẫn nộ — Phùng Uyển Nhược đã bị đối xử như thế nào mới có thể căm hận Lục Du và người nhà họ Lục đến độ đó!
Phùng Uyển Nhược ở nhà phải nói là ngàn vạn sủng ái dành riêng, là con gái rượu đến với Phùng phu nhân lúc tuổi già, trong mắt các chị dâu, cô ta không chỉ là em chồng, không bằng nói là con gái, cưng chiều như châu như bảo, mấy cậu cháu trai lại cùng nhau lớn lên với cô ta, từ nhỏ đã được dạy là phải nhường nhịn, che chở cô ta, sao có thể nhìn cô ta bị bắt nạt mà không đòi lại công bằng? Bọn họ hợp lại nghĩ kế, liền quyết định làm to chuyện đến khi nào người nhà họ Lục chịu không nổi, chủ động viết giấy trả tự do và xin lỗi Phùng Uyển Nhược mới thôi.
Vì thế, sau khi đánh cho Lục Du một trận nên thân, vài tiểu lang quân nhà họ Phùng cùng với người hầu mang theo từ Tiễn Đường, mướn thêm ít người ở Sơn Âm, tô vẽ, náo loạn vài lần, đừng nói nơi ở của Lục Du và Phùng Uyển Nhược từng ở bị bọn họ đập nát bươm, phòng tiếp khách phòng cho khách cũng đều bị đập đến nhìn không ra nguyên dạng, chỉ có nơi ở của Đường phu nhân và Lục Tể may mắn thoát khỏi – Đây là vì bọn họ nghe Phùng Uyển Nhược nói Lục Tể đang dưỡng bệnh, lo nếu đến đó đập phá, Lục Tể xảy ra chuyện không hay, nháo thành tai nạn chết người, chẳng những nhà bọn họ từ có lý biến thành vô lý, còn không thể dọn dẹp kết cục êm đẹp. Nếu không sao bọn họ có thể để nơi ở của lão chủ chứa ác độc kia may mắn thoát khỏi?
Sự tình chuyển biến xấu đến mức độ này, người đứng đầu nhà họ Lục, vốn mất tích trước mặt người ta hai năm nay – Lục Tể rốt cuộc lộ diện, nghe nói khi xuất hiện mặt ông ta trắng bệch, thậm chí không thể bước đi, là người hầu khiêng kiệu đi ra.
Lục Tể xuất hiện, hung hăng mắng Đường phu nhân trước mặt mọi người, sau đó tỏ ý định muốn giảng hòa, nói sự tình phát triển đến bước này, Đường phu nhân và Lục Du phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Phùng Uyển Nhược cũng có trách nhiệm không nhỏ. Nếu không phải cô ta tùy hứng và bất cẩn, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đau lòng như vậy. Còn nói có thể thành vợ chồng một hồi là duyên phận tu qua bao kiếp, hy vọng Phùng Uyển Nhược có thể lại cân nhắc chuyện với Lục Du, đừng nhất thời xúc động. Mặc kệ là bị ruồng rẫy hay ly hôn đều không phải chuyện tốt, nếu Phùng Uyển Nhược ở lại nhà họ Lục, ông ta sẽ giao quyền quản gia cả nhà họ Lục cho Phùng Uyển Nhược, để cô ta chủ trì gia đình, đồng thời cam đoan sẽ coi chừng Đường phu nhân, quyết định cấm bà ta nhúng tay vào bất kì thứ gì, không để bà ta và Phùng Uyển Nhược lại xảy ra tranh chấp.
Lục Tể nói xong, Lục Du bị ông ta giáo huấn một chút cũng tỏ vẻ trước mặt mọi người, nói rằng học được bài học này, hắn cũng biết quý trọng, nếu Phùng Uyển Nhược chịu ở lại, hắn nhất định đối xử tốt với cô ta, trân trọng cô ta, nhất định không để chuyện xưa tái diễn…
Đáng tiếc, Phùng Uyển Nhược cũng không ở đó, hành động của hai cha con Lục Tể chẳng qua là diễn cho người mù xem, các tiểu lang quân nhà họ Phùng chẳng thấy chỗ nào cảm động, trực tiếp đưa ra ba điều kiện.
Một, viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược, đời này Phùng Uyển Nhược không có khả năng sống tiếp với Lục Du, nói gì đi nữa cũng không. Nhà họ Phùng là danh gia vọng tộc ở Tiễn Đường, hoàn toàn có thể nuôi Phùng Uyển Nhược cẩm y ngọc thực cả đời, chỉ riêng lúc Phùng Uyển Nhược xuất giá, đồ cưới của cô ta cũng đủ nuôi cô ta sống cả đời, huống chi Phùng Uyển Nhược chưa chắc không thể lại gả cho người khác, việc gì phải treo cổ trên gốc cây mục nhà họ Lục đây. Cho nên, phải ly hôn với Lục Du.
Hai, mở tiệc chiêu đãi tất cả những nhà quan lại có uy tín ở Sơn Âm, Đường phu nhân và Lục Du phải xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt quan khách, nội dung xin lỗi bao gồm: nhà họ Lục vì bịt miệng tin đồn, tự dưng bắt Phùng Uyển Nhược bị mang tiếng ‘tân nương xung hỉ’; Lục Du tuy cưới Phùng Uyển Nhược nhưng không hoàn thành trách nhiệm làm chồng, còn đả kích cô ta trong lúc cô ta mang thai lớn bụng, khiến cô ta bị kích động, tranh chấp với Lục Du, bất cẩn té ngã, cứ thế sinh non; Đường phu nhân mặt người dạ thú, ngoài miệng nói ngon ngọt rằng sẽ đối xử tốt với Phùng Uyển Nhược, trên thực tế bạo ngược, chẳng những khắt khe những sự nhỏ nhặt, còn ở thời điểm nguy ngặt nảy sinh tâm tư xấu xa.
Ba, Phùng Uyển Nhược và Lục Du ly hôn xong, nam hôn nữ gả đừng dính líu gì đến nhau. Nhà họ Lục tuyệt không được phỉ báng Phùng Uyển Nhược dưới bất kì hình thức nào, trong bất kì trường hợp gì, hắt nước bẩn lên người Phùng Uyển Nhược, đây không phải nhà họ Phùng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhà họ Lục đã từng làm ra những hành vi như thế, không thể không phòng hờ.
Lục Tể mặc dù có tâm muốn hòa giải, nhưng cũng từng nghĩ qua sẽ cho Lục Du và Phùng Uyển Nhược ly hôn, ông ta không có ý kiến gì với điều thứ nhất và thứ ba, nhưng cảm thấy điều thứ hai quá đáng quá mức không thể nhận, thương lượng với các tiểu lang quân nhà họ Phùng, hy vọng hai bên đều thoái nhượng một hai, nhà họ Lục đồng ý hợp lý, không nhắc đến cuộc hôn nhân này ai thị ai phi, mà nhà họ Phùng cũng đừng khí thế bức người, chuyện mở tiệc chiêu đãi mọi người coi như quên đi. Nói vậy, mục đích của nhà họ Phùng cũng đạt được, còn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Lục, chủ yếu hôn sự này vốn là Tiền Thầm phu nhân dắt tơ, đừng khiến bà ấy bị kẹp ở giữa khó xử.
Lục Tể nghĩ bản thân tự giác như vậy, các tiểu lang quân nhà họ Phùng hẳn là nên biết thời biết thế chấm dứt chuyện này, nhưng ông ta không nghĩ tới Phùng Uyển Nhược bị tổn thương nghiêm trọng như thế nào, càng không lo lắng đến địa vị của Phùng Uyển Nhược trong lòng bọn họ, cả quyết tâm của họ nữa. Nghe xong Lục Tể nói, các tiểu lang quân nhà họ Phùng không đôi co với ông ta, nói thẳng rằng chuyện này không cò kè mặc cả nữa, nhà họ Lục cứ từ từ mà nghĩ, đóng cửa mà thương lượng, bọn họ không vội, có thể chậm rãi chờ. Sau đó, trong lúc Lục Tể kinh ngạc trợn to mắt, bọn họ quát lớn mở đường bước đi.
Lục Tể có dự cảm không ổn, người nhà họ Phùng khó chơi như vậy không có khả năng bị thuyết phục, quả nhiên, chiều hôm đó, người nhà họ Phùng bắt đầu ầm ĩ chiêu mới.
Đầu tiên là kiếm đâu ra xác mèo xác chó xác chuột từ bên ngoài ném qua tường vào nhà họ Lục, xác động vật đều đã hư thối, hơn nữa thời tiết nóng bức, bốc mùi tanh tưởi khiến người ta ghê tởm không chịu nổi, chẳng những dọa hoảng từ trên xuống dưới nhà họ Lục, còn thu hút bao nhiêu là ruồi nhặng.
Tiếp theo, vài vị lang quân giong cờ mở trống bắt gà chó sống, giết ngay ngoài cổng lớn nhà họ Lục, hắt luôn đống máu còn nóng hổi lên tường, thoạt nhìn máu me khủng bố, phụ nữ trẻ em đến vây xem sợ tới mức né xa xa, có thêm vài ông đứng ngoài hóng chuyện trầm trồ khen ngợi.
Chưa đợi bọn họ tiếp tục, Lục Tể không thể không cúi đầu, chẳng những đáp ứng hết ba điều kiện, còn đồng ý cho nhà họ Phùng lên danh sách khách mời, nhưng bọn họ cũng khép nép đưa ra một yêu cầu nhỏ – ngày mở tiệc chiêu đãi lùi về sau hai ngày, ít nhất cho bọn họ thời gian dọn dẹp.
Các vị tiểu lang quân nhà họ Phùng cảm thấy không dọn càng tốt, bọn họ thưởng thức bức tường máu của nhà họ Lục, nghệ thuật nha! Có điều vẫn biết chừng mực, con thỏ bị ép nóng nảy còn cắn người nữa là, nếu ép nhà họ Lục quá, bọn họ điên lên cắn răng không chịu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì đủ loại chuyện xảy ra, hiện tại đến phiên Đường Uyển buồn rầu!
Chẳng hiểu nhà họ Phùng rốt cuộc có tâm tư gì, cái tên đầu tiên trong danh sách khách mời là Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, thứ hai chính là cha mẹ Đường Uyển.
Đường Uyển có thể khẳng định, cha mẹ nàng nhất định vui vẻ đi, đi xem nhà họ Lục xấu hổ, đi xem Đường phu nhân và Lục Du cúi đầu nhận sai, Đường Hoành phúc hậu, chắc chỉ sống chết mặc bây không phát biểu ý kiến, nhưng Hồ phu nhân phải đứng bên cười to, thậm chí nói móc. Còn nàng, Đường Uyển thật sự không biết nàng nên nhận lời đi hay không đi!
“Huệ Tiên không muốn đi thì không đi!”. Đáy mắt Triệu Sĩ Trình có chút cảm xúc không rõ, chàng nhìn ra Đường Uyển do dự, chàng không muốn Đường Uyển hao tổn tinh thần, nói thẳng. “Náo nhiệt như vậy có đi xem hay không cũng thế cả!”.
“Đường thiếu phu nhân, xin thiếu phu nhân bỏ qua chuyện cũ, đại giá quang lâm!”. Bà ma ma nhà họ Lục đến truyền tin không ngờ Đường Uyển lại do dự, bà cứ nghĩ Đường Uyển chắc chắn phải gật đầu ngay, sau đó đi nhìn nhà họ Lục xấu mặt, bà khiêm tốn nói. “Người nhà họ Phùng nói phải mời được Đường thiếu phu nhân, nếu Đường thiếu phu nhân có việc bận, bọn họ sẽ chờ, chờ cho Đường thiếu phu nhân có thời gian lại tính”.
“Đây là uy hiếp sao?”. Triệu Sĩ Trình lập tức sa sầm nét mặt, hai nhà Phùng Lục tranh chấp vì sao phải kéo Đường Uyển vào, chàng lạnh lùng nói. “Bà trở về nói cho Lục bá phụ biết, Huệ Tiên không muốn đi, nếu như bọn họ chấp nhận chờ thì cứ chậm rãi mà chờ đi!”.
“Cái này…”. Bà ma ma sốt ruột, chuyện này giải quyết không xong, Đường phu nhân còn đang thịnh nộ không biết sẽ làm gì bà nữa!
“Đừng có này kia gì hết, không đi là không đi. Nhà này không có nhiệm vụ đó!”. Triệu Sĩ Trình không cho bà có nhiều cơ hội, trực tiếp quát nha hoàn ma ma đứng cạnh. “Đuổi bà ta ra ngoài, đừng để bà ta ở đây nói linh tinh!”.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhà họ Phùng và nhà họ Lục đúng là không mời được vị Đường phu nhân ở nhà họ Tiền kia, tin tức theo Lâm An truyền tới, vị phu nhân này vừa hay đã đến Phúc Châu thăm con gái, ngày về chưa biết.
Đã không có người điều tiết, quan hệ giữa hai nhà Phùng Lục chuyển biến xấu kịch liệt.
Phùng Uyển Nhược là quyết tâm không muốn ở lại nhà họ Lục sống tiếp, thậm chí cô ta đã đưa cả người nhà họ Phùng và người hầu tất cả ra sống ở khách sạn, theo lời cô ta là Lục Du chưa từng thật tâm đối xử với cô ta, ngay cả chút hư tình giả ý cũng không, trượng phu như thế không đáng lưu luyến. Hơn nữa, sự tình đã hỏng bét đến mức này, cho dù cô ta chấp nhận tha thứ cho Lục Du, chấp nhận nén nỗi đau mất con sống tiếp với hắn, người nhà họ Lục chưa chắc bỏ tật cũ. Bình thường cô ta không sao, tính cách cô ta như thế tất nhiên không để bản thân chịu ấm ức, nhưng nếu cô ta lại có bầu, lại sinh con, người nhà họ Lục lại tái diễn trò giữ con bỏ đi mẹ thì phải làm sao bây giờ? Cô ta không tin vào lương tâm của người nhà họ Lục nữa.
Người nhà họ Phùng chỉ lo lắng tâm tư của Phùng Uyển Nhược, dù sao cô ta và Lục Du cũng là vợ chồng một hồi, từng cùng dựng dục con cái, lo cô ta không nỡ lòng, Phùng Uyển Nhược tỏ thái độ khiến người nhà họ Phùng gỡ bỏ rào cản cố kỵ, càng thêm phẫn nộ — Phùng Uyển Nhược đã bị đối xử như thế nào mới có thể căm hận Lục Du và người nhà họ Lục đến độ đó!
Phùng Uyển Nhược ở nhà phải nói là ngàn vạn sủng ái dành riêng, là con gái rượu đến với Phùng phu nhân lúc tuổi già, trong mắt các chị dâu, cô ta không chỉ là em chồng, không bằng nói là con gái, cưng chiều như châu như bảo, mấy cậu cháu trai lại cùng nhau lớn lên với cô ta, từ nhỏ đã được dạy là phải nhường nhịn, che chở cô ta, sao có thể nhìn cô ta bị bắt nạt mà không đòi lại công bằng? Bọn họ hợp lại nghĩ kế, liền quyết định làm to chuyện đến khi nào người nhà họ Lục chịu không nổi, chủ động viết giấy trả tự do và xin lỗi Phùng Uyển Nhược mới thôi.
Vì thế, sau khi đánh cho Lục Du một trận nên thân, vài tiểu lang quân nhà họ Phùng cùng với người hầu mang theo từ Tiễn Đường, mướn thêm ít người ở Sơn Âm, tô vẽ, náo loạn vài lần, đừng nói nơi ở của Lục Du và Phùng Uyển Nhược từng ở bị bọn họ đập nát bươm, phòng tiếp khách phòng cho khách cũng đều bị đập đến nhìn không ra nguyên dạng, chỉ có nơi ở của Đường phu nhân và Lục Tể may mắn thoát khỏi – Đây là vì bọn họ nghe Phùng Uyển Nhược nói Lục Tể đang dưỡng bệnh, lo nếu đến đó đập phá, Lục Tể xảy ra chuyện không hay, nháo thành tai nạn chết người, chẳng những nhà bọn họ từ có lý biến thành vô lý, còn không thể dọn dẹp kết cục êm đẹp. Nếu không sao bọn họ có thể để nơi ở của lão chủ chứa ác độc kia may mắn thoát khỏi?
Sự tình chuyển biến xấu đến mức độ này, người đứng đầu nhà họ Lục, vốn mất tích trước mặt người ta hai năm nay – Lục Tể rốt cuộc lộ diện, nghe nói khi xuất hiện mặt ông ta trắng bệch, thậm chí không thể bước đi, là người hầu khiêng kiệu đi ra.
Lục Tể xuất hiện, hung hăng mắng Đường phu nhân trước mặt mọi người, sau đó tỏ ý định muốn giảng hòa, nói sự tình phát triển đến bước này, Đường phu nhân và Lục Du phải chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng Phùng Uyển Nhược cũng có trách nhiệm không nhỏ. Nếu không phải cô ta tùy hứng và bất cẩn, cũng sẽ không xảy ra sự kiện đau lòng như vậy. Còn nói có thể thành vợ chồng một hồi là duyên phận tu qua bao kiếp, hy vọng Phùng Uyển Nhược có thể lại cân nhắc chuyện với Lục Du, đừng nhất thời xúc động. Mặc kệ là bị ruồng rẫy hay ly hôn đều không phải chuyện tốt, nếu Phùng Uyển Nhược ở lại nhà họ Lục, ông ta sẽ giao quyền quản gia cả nhà họ Lục cho Phùng Uyển Nhược, để cô ta chủ trì gia đình, đồng thời cam đoan sẽ coi chừng Đường phu nhân, quyết định cấm bà ta nhúng tay vào bất kì thứ gì, không để bà ta và Phùng Uyển Nhược lại xảy ra tranh chấp.
Lục Tể nói xong, Lục Du bị ông ta giáo huấn một chút cũng tỏ vẻ trước mặt mọi người, nói rằng học được bài học này, hắn cũng biết quý trọng, nếu Phùng Uyển Nhược chịu ở lại, hắn nhất định đối xử tốt với cô ta, trân trọng cô ta, nhất định không để chuyện xưa tái diễn…
Đáng tiếc, Phùng Uyển Nhược cũng không ở đó, hành động của hai cha con Lục Tể chẳng qua là diễn cho người mù xem, các tiểu lang quân nhà họ Phùng chẳng thấy chỗ nào cảm động, trực tiếp đưa ra ba điều kiện.
Một, viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược, đời này Phùng Uyển Nhược không có khả năng sống tiếp với Lục Du, nói gì đi nữa cũng không. Nhà họ Phùng là danh gia vọng tộc ở Tiễn Đường, hoàn toàn có thể nuôi Phùng Uyển Nhược cẩm y ngọc thực cả đời, chỉ riêng lúc Phùng Uyển Nhược xuất giá, đồ cưới của cô ta cũng đủ nuôi cô ta sống cả đời, huống chi Phùng Uyển Nhược chưa chắc không thể lại gả cho người khác, việc gì phải treo cổ trên gốc cây mục nhà họ Lục đây. Cho nên, phải ly hôn với Lục Du.
Hai, mở tiệc chiêu đãi tất cả những nhà quan lại có uy tín ở Sơn Âm, Đường phu nhân và Lục Du phải xin lỗi Phùng Uyển Nhược trước mặt quan khách, nội dung xin lỗi bao gồm: nhà họ Lục vì bịt miệng tin đồn, tự dưng bắt Phùng Uyển Nhược bị mang tiếng ‘tân nương xung hỉ’; Lục Du tuy cưới Phùng Uyển Nhược nhưng không hoàn thành trách nhiệm làm chồng, còn đả kích cô ta trong lúc cô ta mang thai lớn bụng, khiến cô ta bị kích động, tranh chấp với Lục Du, bất cẩn té ngã, cứ thế sinh non; Đường phu nhân mặt người dạ thú, ngoài miệng nói ngon ngọt rằng sẽ đối xử tốt với Phùng Uyển Nhược, trên thực tế bạo ngược, chẳng những khắt khe những sự nhỏ nhặt, còn ở thời điểm nguy ngặt nảy sinh tâm tư xấu xa.
Ba, Phùng Uyển Nhược và Lục Du ly hôn xong, nam hôn nữ gả đừng dính líu gì đến nhau. Nhà họ Lục tuyệt không được phỉ báng Phùng Uyển Nhược dưới bất kì hình thức nào, trong bất kì trường hợp gì, hắt nước bẩn lên người Phùng Uyển Nhược, đây không phải nhà họ Phùng dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà nhà họ Lục đã từng làm ra những hành vi như thế, không thể không phòng hờ.
Lục Tể mặc dù có tâm muốn hòa giải, nhưng cũng từng nghĩ qua sẽ cho Lục Du và Phùng Uyển Nhược ly hôn, ông ta không có ý kiến gì với điều thứ nhất và thứ ba, nhưng cảm thấy điều thứ hai quá đáng quá mức không thể nhận, thương lượng với các tiểu lang quân nhà họ Phùng, hy vọng hai bên đều thoái nhượng một hai, nhà họ Lục đồng ý hợp lý, không nhắc đến cuộc hôn nhân này ai thị ai phi, mà nhà họ Phùng cũng đừng khí thế bức người, chuyện mở tiệc chiêu đãi mọi người coi như quên đi. Nói vậy, mục đích của nhà họ Phùng cũng đạt được, còn giữ lại chút mặt mũi cho nhà họ Lục, chủ yếu hôn sự này vốn là Tiền Thầm phu nhân dắt tơ, đừng khiến bà ấy bị kẹp ở giữa khó xử.
Lục Tể nghĩ bản thân tự giác như vậy, các tiểu lang quân nhà họ Phùng hẳn là nên biết thời biết thế chấm dứt chuyện này, nhưng ông ta không nghĩ tới Phùng Uyển Nhược bị tổn thương nghiêm trọng như thế nào, càng không lo lắng đến địa vị của Phùng Uyển Nhược trong lòng bọn họ, cả quyết tâm của họ nữa. Nghe xong Lục Tể nói, các tiểu lang quân nhà họ Phùng không đôi co với ông ta, nói thẳng rằng chuyện này không cò kè mặc cả nữa, nhà họ Lục cứ từ từ mà nghĩ, đóng cửa mà thương lượng, bọn họ không vội, có thể chậm rãi chờ. Sau đó, trong lúc Lục Tể kinh ngạc trợn to mắt, bọn họ quát lớn mở đường bước đi.
Lục Tể có dự cảm không ổn, người nhà họ Phùng khó chơi như vậy không có khả năng bị thuyết phục, quả nhiên, chiều hôm đó, người nhà họ Phùng bắt đầu ầm ĩ chiêu mới.
Đầu tiên là kiếm đâu ra xác mèo xác chó xác chuột từ bên ngoài ném qua tường vào nhà họ Lục, xác động vật đều đã hư thối, hơn nữa thời tiết nóng bức, bốc mùi tanh tưởi khiến người ta ghê tởm không chịu nổi, chẳng những dọa hoảng từ trên xuống dưới nhà họ Lục, còn thu hút bao nhiêu là ruồi nhặng.
Tiếp theo, vài vị lang quân giong cờ mở trống bắt gà chó sống, giết ngay ngoài cổng lớn nhà họ Lục, hắt luôn đống máu còn nóng hổi lên tường, thoạt nhìn máu me khủng bố, phụ nữ trẻ em đến vây xem sợ tới mức né xa xa, có thêm vài ông đứng ngoài hóng chuyện trầm trồ khen ngợi.
Chưa đợi bọn họ tiếp tục, Lục Tể không thể không cúi đầu, chẳng những đáp ứng hết ba điều kiện, còn đồng ý cho nhà họ Phùng lên danh sách khách mời, nhưng bọn họ cũng khép nép đưa ra một yêu cầu nhỏ – ngày mở tiệc chiêu đãi lùi về sau hai ngày, ít nhất cho bọn họ thời gian dọn dẹp.
Các vị tiểu lang quân nhà họ Phùng cảm thấy không dọn càng tốt, bọn họ thưởng thức bức tường máu của nhà họ Lục, nghệ thuật nha! Có điều vẫn biết chừng mực, con thỏ bị ép nóng nảy còn cắn người nữa là, nếu ép nhà họ Lục quá, bọn họ điên lên cắn răng không chịu viết giấy trả tự do cho Phùng Uyển Nhược thì mất nhiều hơn được.
Bởi vì đủ loại chuyện xảy ra, hiện tại đến phiên Đường Uyển buồn rầu!
Chẳng hiểu nhà họ Phùng rốt cuộc có tâm tư gì, cái tên đầu tiên trong danh sách khách mời là Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình, thứ hai chính là cha mẹ Đường Uyển.
Đường Uyển có thể khẳng định, cha mẹ nàng nhất định vui vẻ đi, đi xem nhà họ Lục xấu hổ, đi xem Đường phu nhân và Lục Du cúi đầu nhận sai, Đường Hoành phúc hậu, chắc chỉ sống chết mặc bây không phát biểu ý kiến, nhưng Hồ phu nhân phải đứng bên cười to, thậm chí nói móc. Còn nàng, Đường Uyển thật sự không biết nàng nên nhận lời đi hay không đi!
“Huệ Tiên không muốn đi thì không đi!”. Đáy mắt Triệu Sĩ Trình có chút cảm xúc không rõ, chàng nhìn ra Đường Uyển do dự, chàng không muốn Đường Uyển hao tổn tinh thần, nói thẳng. “Náo nhiệt như vậy có đi xem hay không cũng thế cả!”.
“Đường thiếu phu nhân, xin thiếu phu nhân bỏ qua chuyện cũ, đại giá quang lâm!”. Bà ma ma nhà họ Lục đến truyền tin không ngờ Đường Uyển lại do dự, bà cứ nghĩ Đường Uyển chắc chắn phải gật đầu ngay, sau đó đi nhìn nhà họ Lục xấu mặt, bà khiêm tốn nói. “Người nhà họ Phùng nói phải mời được Đường thiếu phu nhân, nếu Đường thiếu phu nhân có việc bận, bọn họ sẽ chờ, chờ cho Đường thiếu phu nhân có thời gian lại tính”.
“Đây là uy hiếp sao?”. Triệu Sĩ Trình lập tức sa sầm nét mặt, hai nhà Phùng Lục tranh chấp vì sao phải kéo Đường Uyển vào, chàng lạnh lùng nói. “Bà trở về nói cho Lục bá phụ biết, Huệ Tiên không muốn đi, nếu như bọn họ chấp nhận chờ thì cứ chậm rãi mà chờ đi!”.
“Cái này…”. Bà ma ma sốt ruột, chuyện này giải quyết không xong, Đường phu nhân còn đang thịnh nộ không biết sẽ làm gì bà nữa!
“Đừng có này kia gì hết, không đi là không đi. Nhà này không có nhiệm vụ đó!”. Triệu Sĩ Trình không cho bà có nhiều cơ hội, trực tiếp quát nha hoàn ma ma đứng cạnh. “Đuổi bà ta ra ngoài, đừng để bà ta ở đây nói linh tinh!”.