Beta: Tiểu Lan
Đến ngày thi cuối cùng, rốt cuộc Chu Quốc Cường bớt chút thời giờ vào nội thành chuyển hàng, chẳng qua, giao thịt cho mấy tiệm cơm xong trong nhà còn có việc nên phải quay về.
Chu Tiểu Vân đi mua một chiếc mũ đội trên đầu che nắng, đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang hai tiếng còn không phải chịu tội, thật quá nóng!
Mồ hôi chảy ra liên tục, mới đứng một lúc mà đã uống hết hai bình nước khoáng.
Chờ tới khi toàn bộ kì thi kết thúc đông đảo học sinh bước ra, Chu Tiểu Vân tìm kiếm bóng dáng Đại Bảo, rốt cuộc ở một nhóm học sinh nhìn thấy Đại Bảo.
Chu Tiểu Vân gắng sức vẫy tay hô: “Anh ơi, ở đây!”
Đại Bảo phấn khởi chạy tới, sau đó lấy nước khoáng trong tay Chu Tiểu Vân, uống ừng ực ừng ực hết nửa bình mới bắt đầu nói chuyện: “Anh chết khát rồi, cuối cùng cũng thi xong!”
Chu Tiểu Vân nhìn sắc mặt Đại Bảo thấy cũng không kém, nghĩ thầm chắc là thi cũng không tồi lắm đúng không! Dù sao điểm đỗ nguyện vọng một trường thể thao Phượng Tường cũng không quá cao, có lẽ với thành tích của Đại Bảo vẫn có thể thi đậu.
Hai anh em vô cùng cao hứng đạp xe về nhà.
Triệu Ngọc Trân đã sớm làm xong một bàn thức ăn ngon chờ Chu Tiểu Vân và Đại Bảo trở về.
Mấy ngày nữa Tiểu Bảo sẽ thi lên cấp hai, gần đây mỗi ngày đều ở nhà chăm chỉ học tập không chịu đi đâu cả. Ăn cơm cũng chỉ ăn một bát, đến nói cũng không nói quá hai câu.
Chu Tiểu Vân gọi: “Tiểu Bảo, em ăn no chưa? Sao ăn cơm cũng không tập trung thế, có muốn ôn tập cũng không cần phải gấp gáp mấy phút! Ăn thêm ít nữa đi.”
Từ trước đến nay Tiểu Bảo rất nghe lời Chu Tiểu Vân, thành thật ngồi xuống ăn thêm nửa bát cơm.
Tâm trạng Đại Bảo rất tốt, dù sao mặc kệ thi thế nào cũng đã xong, kế tiếp chỉ chờ công bố thành tích không cần làm gì cả. Cậu tính toán hết rồi, ngoan ngoãn ở nhà chơi mấy ngày rồi tính.
Triệu Ngọc Trân hỏi Đại Bảo thi thế nào, Đại Bảo có chút không kiên nhẫn trả lời: “Dù sao con cũng làm hết, con cũng không biết đáp án có đúng hay không.” Ha ha, đúng kiểu trả lời của Đại Bảo.
Chu Quốc Cường nháy mắt với Triệu Ngọc Trân ý bảo vợ đừng tra hỏi nữa. Triệu Ngọc Trân rất không vui khi phải đình chỉ đề cập đến đề tài này.
Sau lưng Triệu Ngọc Trân bực tức oán giận Chu Quốc Cường: “Thật là, con em đi thi chẳng nhẽ em hỏi hai câu cũng không được? Em quan tâm một chút cũng không được hay sao?”
Chu Quốc Cường nói: “Con mới thi xong để cho con chơi vui vẻ mấy ngày rồi lại hỏi, sau này có kết quả đương nhiên em sẽ biết. Thi tốt cũng thế thi không tốt cũng thế, bây giờ thi xong rồi chắc chắn không thể thay đổi, có gì tốt mà hỏi.”
Triệu Ngọc Trân tỉnh ngộ, đúng vậy, nhỡ may Đại Bảo thi không tốt mình lại hỏi như vậy sao Đại Bảo lại không buồn! Thôi quên đi, người lớn còn so đo cùng đứa nhỏ làm gì. Vẫn là tùy con mới tốt!
Ngày hôm sau Chu Tiểu Vân còn phải đi học, buổi chiều liền đạp xe lên thị trấn. Mấy ngày nữa, Tiểu Bảo cũng thi xong. Dường như Tiểu Bảo thi rất tốt, khi về nhà mặt mày cười rạng rỡ.
Đại Bảo trêu ghẹo nói: ‘Tiểu Bảo, xem ra đối với em mà nói vào cấp hai Anh Minh chỉ như một bữa ăn sáng!”
Tiểu Bảo giữ lại điểm mấu chốt, úp mở đáp một tiếng. Biết đâu đến lúc đó lại trượt tốt nhất bây giờ không nên khoe khoang.
Đợi Chu Tiểu Vân và Nhị Nha chính thức được nghỉ, bốn anh em bắt đầu kì nghỉ hè vui vẻ.
Hiện tại mỗi người một phòng, có điều, Đại Bảo Tiểu Bảo và Nhị Nha vẫn có thói quen đến phòng Chu Tiểu Vân chơi.
Phòng của Chu Tiểu Vân lớn hơn một chút, có một chiếc bàn học xinh đẹp, có một giá sách cao cao, một cái tủ bằng gỗ và một cái giường. Rõ ràng bố cục không khác nhau lắm, nhưng phòng Chu Tiểu Vân vẫn lịch sự tao nhã hơn so với phòng của ba người Đại Bảo.
Hay là vì rèm cửa bằng voan mỏng? Hay là do màn mỏng màu lam nhạt? Hoặc do bức tranh phong cảnh tươi đẹp trên tường? Nếu không thì chính là những cuốn sách rực rỡ muôn màu trên giá sách?
Dù sao thì phòng Chu Tiểu Vân cũng đẹp đẽ, sạch sẽ, gọn gàng. Từ trước đến nay là đại bản doanh của mấy anh em.
Tới mùa hè, trải chiếu lên sàn nhà rồi ngồi trên đó rất mát, quạt trần quay vù vù, vô cùng thoải mái.
Mọi người ai cũng có ít tiền tiêu vặt, không có việc gì lại đi mua que kem để giải khát chống nóng, vừa đánh bài vừa ăn kem đó mới thực sự là thoải mái!
Bốn người ngồi cùng một chỗ, đầu tiên là đánh theo phe, cứ bốn mươi điểm là lên cấp. Tiếc rằng Đại Bảo thua nhiều luôn trách Nhị Nha làm liên lụy mình không thể thắng.
Nhị Nha ấm ức phản bác: “Anh, anh đừng đẩy trách nhiệm lên người em có được không? Rõ ràng đều là lỗi của anh sao có thể trách em?”
Mắt thấy hai người cãi nhau ầm ĩ Chu Tiểu Vân đành phải đề nghị đổi lại cách thức chơi.
Nhị Nha hứng thú dào dạt nói: “Hay là chúng ta chơi ‘Nổ súng xe’?” Rất đơn giản, chỉ cần một người đánh ra một quân bài tú-lơ-khơ nếu mình có quân bài tiếp được để hai quân ghép thành một chữ có hình giống nhau là có thể đem bài thắng về nhà, cuối cùng ai nhiều bài nhất người ấy thắng.
Tiểu Bảo chỉ cười nhạt đối với kiểu chơi bài không cần nhiều kỹ thuật này.
Đại Bảo lại đồng ý, bởi vì cậu chơi ‘Nổ súng xe’ giỏi nhất là chơi ăn gian, chỉ cần lúc đánh bài nhanh mắt nhìn trộm bài trong tay người khác một chút thì chỉ có thắng không thua!
Tiểu Bảo nhìn thấy mắt anh trai lóe sáng liền biết anh có chủ ý gì, kiên quyết không đồng ý chơi ‘Nổ súng xe’. Hừ, hồi bé bị Đại Bảo lừa không biết bao nhiêu lần, hiện tại cậu không thèm chơi kiểu này nữa!
Chu Tiểu Vân thấy ba người bọn họ tranh luận không ngớt, dứt khoát lấy sách ra xem. Đúng thật là, chơi bài tú-lơ-khơ để giải trí thôi mà, có cần thiết tranh luận đến đỏ mặt tía tai như vậy không?
Cuối cùng Tiểu Bảo đưa ra cách chơi Đại Bảo và Nhị Nha đều đồng ý: tính hai mươi bốn điểm.
Cách chơi cũng rất đơn giản, chia bài tú-lơ-khơ thành bốn phần bằng nhau. Một người lấy ra một tờ giấy đặt trước mặt, mặc kệ cộng hay trừ đi mỗi số đều chỉ được dùng một lần, chỉ cần có thể đem kết quả tính thành hai mươi bốn là được. Đây là trò tính toán chữ số.
Ai có đáp án thì nói “Có” một tiếng sau đó công bố đáp án. Không tính ra thì phải dán một tờ giấy trắng lên mặt, mặt khác “ăn” hết số bài kia về nhà mình. Cuối cùng chỗ trong tay ai hết đầu tiên thì thắng.
Đại Bảo cảm thấy rất thú vị, la hét phải khiến mặt Tiểu Bảo dán đầy giấy.
Tiểu Bảo cười ha ha không ngừng, tươi cười tựa như sắp vượt qua tiểu hồ ly làm cho Chu Tiểu Vân cười khúc khích không ngừng. Có lẽ Đại Bảo lại phải chịu thua thiệt.
Quả nhiên, tốc độ của Tiểu Bảo vô cùng nhanh, bình thường bên này bài vừa để xuống bên kia đã có kết quả. Chu Tiểu Vân tính cũng rất nhanh, tốc độ của Nhị Nha và Đại Bảo luôn chậm hơn, có lúc còn không tính được.
Nhị Nha bị dán hai tờ giấy liền cảm thấy khó chịu, không chịu chơi tiếp.
Chu Tiểu Vân dắt Nhị Nha xuống lầu mua kem ăn.
Đại Bảo không rõ sự tình, tiếp tục chơi với Tiểu Bảo. Cũng không ngẫm lại Tiểu Bảo học số học rất tốt, cậu đâu phải đối thủ của Tiểu Bảo?
Đợi Chu Tiểu Vân và Nhị Nha trở lại, mặt Đại Bảo bị dán đầy giấy. Tiểu Bảo đang xé giấy thấm chút nước miếng dán vào cằm Đại Bảo!
Nhìn Đại Bảo thua tơi bời quá buồn cười, Chu Tiểu Vân và Nhị Nha đều ha ha nở nụ cười.