Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo muốn ở nhà với Đại Bảo thêm mấy ngày cũng không được, hai người phải đi học! Sau khi biết tin tốt của Đại Bảo, nguyện vọng vào cấp ba của Tiểu Bảo ít được quan tâm hơn. Dù sao mục tiêu của Tiểu Bảo chỉ có một, đó chính là trường cấp ba Anh Minh.
Chu Tiểu Vân cổ vũ Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cố gắng thi vào top mười, đến lúc đó học phí được miễn hoàn toàn!” Năm đó Chu Tiểu Vân thi được hạng nhất!
Tiểu Bảo cười ha ha nói: “Chị, chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức.” Thấy vẻ mặt Tiểu Bảo tự tin, Chu Tiểu Vân cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đại Bảo ra khỏi nhà sống là bước quan trọng nhất, như vậy kế tiếp đến lượt mình và Tiểu Bảo! Cô tràn đầy lòng tin, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!
Lưu Lộ nghe chuyện của Đại Bảo thì kinh hỉ (ngạc nhiên+ vui mừng), hai mắt mở to: “Oa, Chu Tiểu Vân, anh trai cậu thật lợi hại!” Trong mắt học sinh vận động viên giống như là chuyện vô cùng tốt!
Chu Tiểu Vân liếc nhìn Lưu Lộ, nghĩ thầm anh trai tớ vẫn có ý với cậu đấy, xem ra cậu ấy không phát hiện ra tí gì. Bình thường Lưu Lộ lanh lợi thế sao ở phương diện này lại chậm chạp như vậy! Ai, anh Đại Bảo đáng thương luôn tâm tâm niệm niệm (nhớ mong) Lưu Lộ mà!
Vừa nhắc tới Đại Bảo anh ấy xuất hiện liền. Đại Bảo cười hì hì lưng đeo túi hành lí đến lớp tìm Chu Tiểu Vân. Cô thấy anh đến tìm mình thì rất bất ngờ: “Anh, sao anh lại đến đây?” Không phải nói ngày mai mới đi sao?
Đại Bảo nhức đầu: “Ở nhà đợi rất nhàm chán, anh nghĩ vào thị trấn tìm em với Tiểu Bảo. Dù sao ngày mai mới đi, đồ đạc anh mang cả rồi. Đến lúc đó anh ngồi xe đi là được.”
Đại Bảo lưng đeo túi to thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh trong lớp, Đại Bảo ưỡn ngực, mắt ngắm Lưu Lộ đứng bên cạnh Chu Tiểu Vân. Trong lòng Chu Tiểu Vân hiểu rõ, cười nói với Đại Bảo: “Như vậy đi, anh cứ về trước, tan học em sẽ về. Tối nay em mua một ít đồ ăn lạnh, xào hai món nấu một bữa thật ngon cho hai anh em.”
Đại Bảo đáp một tiếng, lại lên tiếng chào Lưu Lộ rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra. Sở Đình Đình chạy đến bên cạnh Chu Tiểu Vân: “Wow, Chu Tiểu Vân, đó là anh trai cậu à! Thật giỏi thật hấp dẫn nha!” Hai mắt Sở Đình Đình biến thành trái tim hồng nói.
Chu Tiểu Vân bị cách nói của Sở Đình Đình chọc cười. Đại Bảo mặt mày anh tuấn hiện tại cũng đẹp trai hơn, tất nhiên sẽ có nữ sinh thích, chậc chậc, về nhà phải nói cho Đại Bảo nghe để anh ấy đắc ý một chút.
Lúc tan học Chu Tiểu Vân ngăn Lưu Lộ lại: “Lưu Lộ, tối nay đến nhà tớ dùng cơm đi, ăn xong đúng lúc chúng ta cùng đến trường học giờ tự học buổi tối.”
Lưu Lộ có chút chần chừ: “Như vậy không tốt đâu, anh trai cậu muốn ở cùng các cậu, trong lúc đó chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, tớ ở bên cạnh chẳng phải rất…”
Chu Tiểu Vân không nói gì kéo ngay Lưu Lộ đi: “Đừng nói thế, cậu và anh tớ biết nhau không phải một hai ngày, ba anh em tớ có ai cậu chưa quen? Cùng ăn cơm cho vui, chắc chắn anh tớ sẽ rất mừng!” Mấu chốt là anh tớ hi vọng cậu tới! Chu Tiểu Vân thầm nói trong lòng.
Lưu Lộ nhún nhún vai: “Vậy được rồi, tớ đi nói với anh Tiểu Vũ một tiếng. Để anh ấy về nhà ăn cơm chiều nhân tiện nói cho ba mẹ tớ một tiếng.”
Vừa đi tới cửa phòng học, đã thấy hai người Lý Thiên Vũ và Dương Phàm lắc lư từ lầu hai xuống. Lý Thiên Vũ vừa thấy Chu Tiểu Vân cả người tràn trề sức lực, một đường chạy chậm (chắc kiểu đi nhanhJ) tới. Dương Phàm theo sát phía sau, mang tâm trạng xem kịch vui.
Lý Thiên Vũ nghe chuyện Lưu Lộ muốn đi đến nhà Chu Tiểu Vân ăn cơm theo phản xạ nói: “Hai nữ sinh như bọn em buổi tối đi rất không an toàn, vẫn nên để anh đi theo sẽ thỏa đáng hơn, đừng giống như lần có nam sinh đến làm phiền.”
Cái cớ thật tốt nha, Lý Thiên Vũ đắc ý. Ở đây có ai nghe mà không hiểu Lý Thiên Vũ mặt ngoài chính nghĩa kỳ thực trong lòng đang mừng thầm? Dương Phàm giễu cợt nói: “Đúng vậy, nên để Lý Thiên Vũ đi cùng cho an toàn.”
Lưu Lộ cũng đồng tình với anh họ của mình, quay đầu nhìn Chu Tiểu Vân một cái. Thấy bạn ấy đứng im không có phản ứng giống như không nghe thấy, Lưu Lộ đành phải nói: “Được rồi, không cần anh đi cùng, vài bước đường sẽ không có chuyện gì đâu. Buổi tối lúc đến giờ tự học sẽ nhờ anh trai Chu Tiểu Vân đưa đi.”
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân không nói câu gì thất vọng thở dài, đi cùng Dương Phàm.
Dương Phàm vừa đi vừa cười Lý Thiên Vũ: “Lại giẫm phải cái đinh, đáng đời!” Cũng không biết kín đáo một chút.
Tâm trạng Lý Thiên Vũ không tốt đấu khẩu vài câu với Dương Phàm, tiếng hai người cãi nhau truyền vào tai Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân giả vờ như không nghe thấy nói với Lưu Lộ: “Đi thôi!” Lưu Lộ tự mình cảm thấy thông cảm, ôi chao, anh Tiểu Vũ thật đáng thương.
Đại Bảo sớm mua mấy đồ ăn lạnh trở về, xét thấy lần trước kinh nghiệm xuống bếp thê thảm, anh không dám vào bếp “Thi thố tài năng” nữa. Rất nhanh Chu Tiểu Vân đã xào xong hai món nóng, bày bàn, mở đồ uống.
Lúc Tiểu Bảo trở về liếc mắt thấy Lưu Lộ cũng ở đây, ngọt ngào gọi “Chị Lưu Lộ”, khiến Lưu Lộ rất có thiện cảm. Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân mời Lưu Lộ về ăn cơm chiều trái tim nhảy loạn, trước sau vô cùng ân cần niềm nở.
Lưu Lộ nâng chén chúc mừng Đại Bảo: “Chúc mừng anh, Chu Chí Lương. Hy vọng sau này anh có tiền đồ rực rỡ.” Đại Bảo nhìn dung nhan xinh đẹp kia, trong lòng nóng bừng. Vẫn là em gái mình tri kỉ, biết mình trước khi đi muốn gặp Lưu Lộ thực sự mời em ấy đến đây.
Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ, Tiểu Bảo đều phải đến tiết tự học buổi tối, Đại Bảo đi theo sau đưa Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ tới tận cửa phòng học rồi lưu luyến không rời trở về. Tối hôm đó, người từ trước tới nay dính gối đầu là ngủ – Đại Bảo rất lâu không ngủ được, hình ảnh lay động trước mắt chính là giọng nói và bóng hình của cô gái kia.
Trong lòng Đại Bảo thầm nói: “Lưu Lộ, hiện tại chúng ta còn quá nhỏ, em đang học cấp ba mới mười tám tuổi, chờ sau này lên đại học anh sẽ theo đuổi em…”. Chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, cuối cùng Đại Bảo cũng chìm vào mộng đẹp.
Vé xe của Đại Bảo là tám giờ sáng, trước đó một ngày Chu Tiểu Vân đã xin phép Diệp Lan. Tuy việc học rất quan trọng nhưng không quan trọng bằng việc đi tiễn Đại Bảo, lần này rời nhà không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Đương nhiên Tiểu Bảo cũng xin phép nghỉ, hai chị em đúng sáu giờ tỉnh dậy. Ăn xong điểm tâm, chưa kịp xuống lầu, vợ chồng Chu Quốc Cường đều đến đây lại còn dắt theo Nhị Nha.
Đại Bảo rất bất ngờ: “Ba, mẹ, con đã nói ba mẹ không cần đi tiễn con rồi mà? Con tự mình ra bến xe ngồi xe là đến nơi, huấn luyện viên sẽ chờ con ở đó.”
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Hôm nay mẹ nghỉ đi chợ chính, con trai mẹ đi xa chắc chắn mẹ phải tới tiễn con rồi.” Chu Quốc Cường không nói gì nhưng hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Triệu Ngọc Trân.
Nhị Nha cười hì hì: “Anh, mấy ngày trước em đã xin phép cô giáo rồi.” Đại Bảo cảm động tới ôm em gái út một cái. Đại Bảo đi cùng cả nhà tới bến xe, một huấn luyện viên hơn bốn mươi tuổi thêm một vài tuyển thủ đã ở đó chờ cậu!
Lưng Đại Bảo đeo túi lên xe ô tô đường dài, từ phía trong cửa kính ra sức vẫy tay ra bên ngoài. Xe từ từ chuyển bánh, Đại Bảo nhìn hình bóng cha mẹ và các em càng ngày càng bé, không biết tại sao nước mắt tràn mi.
Hẹn gặp lại, ba! Hẹn gặp lại, mẹ! Hẹn gặp lại, Đại Nha! Hẹn gặp lại, Tiểu Bảo! Hẹn gặp lại, Nhị Nha! Con nhất định sẽ huấn luyện thật tốt trở thành vận động viên vĩ đại khiến mọi người được kiêu ngạo tự hào…
Nhìn xe dần dần đi xa, nước mắt Triệu Ngọc Trân vẫn cố nén cuối cùng cũng chảy ra, Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha đều khóc. Chu Quốc Cường an ủi mọi người: “Đừng khóc, huấn luyện viên nói lễ mừng năm mới sẽ cho Đại Bảo trở về…” Nói xong viền mắt Chu Quốc Cường cũng ươn ướt.
Đại Bảo vì sao con vừa mới đi, chúng ta đã bắt đầu nhớ con rồi…
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo muốn ở nhà với Đại Bảo thêm mấy ngày cũng không được, hai người phải đi học! Sau khi biết tin tốt của Đại Bảo, nguyện vọng vào cấp ba của Tiểu Bảo ít được quan tâm hơn. Dù sao mục tiêu của Tiểu Bảo chỉ có một, đó chính là trường cấp ba Anh Minh.
Chu Tiểu Vân cổ vũ Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cố gắng thi vào top mười, đến lúc đó học phí được miễn hoàn toàn!” Năm đó Chu Tiểu Vân thi được hạng nhất!
Tiểu Bảo cười ha ha nói: “Chị, chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức.” Thấy vẻ mặt Tiểu Bảo tự tin, Chu Tiểu Vân cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đại Bảo ra khỏi nhà sống là bước quan trọng nhất, như vậy kế tiếp đến lượt mình và Tiểu Bảo! Cô tràn đầy lòng tin, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt!
Lưu Lộ nghe chuyện của Đại Bảo thì kinh hỉ (ngạc nhiên+ vui mừng), hai mắt mở to: “Oa, Chu Tiểu Vân, anh trai cậu thật lợi hại!” Trong mắt học sinh vận động viên giống như là chuyện vô cùng tốt!
Chu Tiểu Vân liếc nhìn Lưu Lộ, nghĩ thầm anh trai tớ vẫn có ý với cậu đấy, xem ra cậu ấy không phát hiện ra tí gì. Bình thường Lưu Lộ lanh lợi thế sao ở phương diện này lại chậm chạp như vậy! Ai, anh Đại Bảo đáng thương luôn tâm tâm niệm niệm (nhớ mong) Lưu Lộ mà!
Vừa nhắc tới Đại Bảo anh ấy xuất hiện liền. Đại Bảo cười hì hì lưng đeo túi hành lí đến lớp tìm Chu Tiểu Vân. Cô thấy anh đến tìm mình thì rất bất ngờ: “Anh, sao anh lại đến đây?” Không phải nói ngày mai mới đi sao?
Đại Bảo nhức đầu: “Ở nhà đợi rất nhàm chán, anh nghĩ vào thị trấn tìm em với Tiểu Bảo. Dù sao ngày mai mới đi, đồ đạc anh mang cả rồi. Đến lúc đó anh ngồi xe đi là được.”
Đại Bảo lưng đeo túi to thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh trong lớp, Đại Bảo ưỡn ngực, mắt ngắm Lưu Lộ đứng bên cạnh Chu Tiểu Vân. Trong lòng Chu Tiểu Vân hiểu rõ, cười nói với Đại Bảo: “Như vậy đi, anh cứ về trước, tan học em sẽ về. Tối nay em mua một ít đồ ăn lạnh, xào hai món nấu một bữa thật ngon cho hai anh em.”
Đại Bảo đáp một tiếng, lại lên tiếng chào Lưu Lộ rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra. Sở Đình Đình chạy đến bên cạnh Chu Tiểu Vân: “Wow, Chu Tiểu Vân, đó là anh trai cậu à! Thật giỏi thật hấp dẫn nha!” Hai mắt Sở Đình Đình biến thành trái tim hồng nói.
Chu Tiểu Vân bị cách nói của Sở Đình Đình chọc cười. Đại Bảo mặt mày anh tuấn hiện tại cũng đẹp trai hơn, tất nhiên sẽ có nữ sinh thích, chậc chậc, về nhà phải nói cho Đại Bảo nghe để anh ấy đắc ý một chút.
Lúc tan học Chu Tiểu Vân ngăn Lưu Lộ lại: “Lưu Lộ, tối nay đến nhà tớ dùng cơm đi, ăn xong đúng lúc chúng ta cùng đến trường học giờ tự học buổi tối.”
Lưu Lộ có chút chần chừ: “Như vậy không tốt đâu, anh trai cậu muốn ở cùng các cậu, trong lúc đó chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, tớ ở bên cạnh chẳng phải rất…”
Chu Tiểu Vân không nói gì kéo ngay Lưu Lộ đi: “Đừng nói thế, cậu và anh tớ biết nhau không phải một hai ngày, ba anh em tớ có ai cậu chưa quen? Cùng ăn cơm cho vui, chắc chắn anh tớ sẽ rất mừng!” Mấu chốt là anh tớ hi vọng cậu tới! Chu Tiểu Vân thầm nói trong lòng.
Lưu Lộ nhún nhún vai: “Vậy được rồi, tớ đi nói với anh Tiểu Vũ một tiếng. Để anh ấy về nhà ăn cơm chiều nhân tiện nói cho ba mẹ tớ một tiếng.”
Vừa đi tới cửa phòng học, đã thấy hai người Lý Thiên Vũ và Dương Phàm lắc lư từ lầu hai xuống. Lý Thiên Vũ vừa thấy Chu Tiểu Vân cả người tràn trề sức lực, một đường chạy chậm (chắc kiểu đi nhanhJ) tới. Dương Phàm theo sát phía sau, mang tâm trạng xem kịch vui.
Lý Thiên Vũ nghe chuyện Lưu Lộ muốn đi đến nhà Chu Tiểu Vân ăn cơm theo phản xạ nói: “Hai nữ sinh như bọn em buổi tối đi rất không an toàn, vẫn nên để anh đi theo sẽ thỏa đáng hơn, đừng giống như lần có nam sinh đến làm phiền.”
Cái cớ thật tốt nha, Lý Thiên Vũ đắc ý. Ở đây có ai nghe mà không hiểu Lý Thiên Vũ mặt ngoài chính nghĩa kỳ thực trong lòng đang mừng thầm? Dương Phàm giễu cợt nói: “Đúng vậy, nên để Lý Thiên Vũ đi cùng cho an toàn.”
Lưu Lộ cũng đồng tình với anh họ của mình, quay đầu nhìn Chu Tiểu Vân một cái. Thấy bạn ấy đứng im không có phản ứng giống như không nghe thấy, Lưu Lộ đành phải nói: “Được rồi, không cần anh đi cùng, vài bước đường sẽ không có chuyện gì đâu. Buổi tối lúc đến giờ tự học sẽ nhờ anh trai Chu Tiểu Vân đưa đi.”
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân không nói câu gì thất vọng thở dài, đi cùng Dương Phàm.
Dương Phàm vừa đi vừa cười Lý Thiên Vũ: “Lại giẫm phải cái đinh, đáng đời!” Cũng không biết kín đáo một chút.
Tâm trạng Lý Thiên Vũ không tốt đấu khẩu vài câu với Dương Phàm, tiếng hai người cãi nhau truyền vào tai Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ, Chu Tiểu Vân giả vờ như không nghe thấy nói với Lưu Lộ: “Đi thôi!” Lưu Lộ tự mình cảm thấy thông cảm, ôi chao, anh Tiểu Vũ thật đáng thương.
Đại Bảo sớm mua mấy đồ ăn lạnh trở về, xét thấy lần trước kinh nghiệm xuống bếp thê thảm, anh không dám vào bếp “Thi thố tài năng” nữa. Rất nhanh Chu Tiểu Vân đã xào xong hai món nóng, bày bàn, mở đồ uống.
Lúc Tiểu Bảo trở về liếc mắt thấy Lưu Lộ cũng ở đây, ngọt ngào gọi “Chị Lưu Lộ”, khiến Lưu Lộ rất có thiện cảm. Đại Bảo thấy Chu Tiểu Vân mời Lưu Lộ về ăn cơm chiều trái tim nhảy loạn, trước sau vô cùng ân cần niềm nở.
Lưu Lộ nâng chén chúc mừng Đại Bảo: “Chúc mừng anh, Chu Chí Lương. Hy vọng sau này anh có tiền đồ rực rỡ.” Đại Bảo nhìn dung nhan xinh đẹp kia, trong lòng nóng bừng. Vẫn là em gái mình tri kỉ, biết mình trước khi đi muốn gặp Lưu Lộ thực sự mời em ấy đến đây.
Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ, Tiểu Bảo đều phải đến tiết tự học buổi tối, Đại Bảo đi theo sau đưa Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ tới tận cửa phòng học rồi lưu luyến không rời trở về. Tối hôm đó, người từ trước tới nay dính gối đầu là ngủ – Đại Bảo rất lâu không ngủ được, hình ảnh lay động trước mắt chính là giọng nói và bóng hình của cô gái kia.
Trong lòng Đại Bảo thầm nói: “Lưu Lộ, hiện tại chúng ta còn quá nhỏ, em đang học cấp ba mới mười tám tuổi, chờ sau này lên đại học anh sẽ theo đuổi em…”. Chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, cuối cùng Đại Bảo cũng chìm vào mộng đẹp.
Vé xe của Đại Bảo là tám giờ sáng, trước đó một ngày Chu Tiểu Vân đã xin phép Diệp Lan. Tuy việc học rất quan trọng nhưng không quan trọng bằng việc đi tiễn Đại Bảo, lần này rời nhà không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Đương nhiên Tiểu Bảo cũng xin phép nghỉ, hai chị em đúng sáu giờ tỉnh dậy. Ăn xong điểm tâm, chưa kịp xuống lầu, vợ chồng Chu Quốc Cường đều đến đây lại còn dắt theo Nhị Nha.
Đại Bảo rất bất ngờ: “Ba, mẹ, con đã nói ba mẹ không cần đi tiễn con rồi mà? Con tự mình ra bến xe ngồi xe là đến nơi, huấn luyện viên sẽ chờ con ở đó.”
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Hôm nay mẹ nghỉ đi chợ chính, con trai mẹ đi xa chắc chắn mẹ phải tới tiễn con rồi.” Chu Quốc Cường không nói gì nhưng hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Triệu Ngọc Trân.
Nhị Nha cười hì hì: “Anh, mấy ngày trước em đã xin phép cô giáo rồi.” Đại Bảo cảm động tới ôm em gái út một cái. Đại Bảo đi cùng cả nhà tới bến xe, một huấn luyện viên hơn bốn mươi tuổi thêm một vài tuyển thủ đã ở đó chờ cậu!
Lưng Đại Bảo đeo túi lên xe ô tô đường dài, từ phía trong cửa kính ra sức vẫy tay ra bên ngoài. Xe từ từ chuyển bánh, Đại Bảo nhìn hình bóng cha mẹ và các em càng ngày càng bé, không biết tại sao nước mắt tràn mi.
Hẹn gặp lại, ba! Hẹn gặp lại, mẹ! Hẹn gặp lại, Đại Nha! Hẹn gặp lại, Tiểu Bảo! Hẹn gặp lại, Nhị Nha! Con nhất định sẽ huấn luyện thật tốt trở thành vận động viên vĩ đại khiến mọi người được kiêu ngạo tự hào…
Nhìn xe dần dần đi xa, nước mắt Triệu Ngọc Trân vẫn cố nén cuối cùng cũng chảy ra, Chu Tiểu Vân Tiểu Bảo và Nhị Nha đều khóc. Chu Quốc Cường an ủi mọi người: “Đừng khóc, huấn luyện viên nói lễ mừng năm mới sẽ cho Đại Bảo trở về…” Nói xong viền mắt Chu Quốc Cường cũng ươn ướt.
Đại Bảo vì sao con vừa mới đi, chúng ta đã bắt đầu nhớ con rồi…