Chuyện Chu Tiểu Vân không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc đã xảy ra giữa cô và Vương Tinh Tinh.
Thật ra chuyện này trước kì nghỉ đông đã có dấu hiệu, Uông Tử Kỳ vì một cái khăn tay mà có tiếp xúc Chu Tiểu Vân sau đó liên tục xum xoe, làm cho Vương Tinh Tinh vẫn thích Uông Tử Kỳ, trong lòng có sự xa cách.
Chu Tiểu Vân vốn nghĩ qua năm mới, chuyện này coi như xong, không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng cô không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Từ lúc học kỳ mới khai giảng hành động Uông Tử Kỳ càng rõ ràng. Vừa tan học sẽ đến chỗ Chu Tiểu Vân ngồi, mặc kệ tìm lý do gì đều không che giấu được sự thật bạn học Uông đã động tâm.
Vẫn quan tâm đến Uông Tử Kỳ lại ngồi đằng sau Chu Tiểu Vân, hiển nhiên Vương Tinh Tinh không có khả năng không chú ý tới.
Nụ cười thoải mái trên mặt Vương Tinh Tinh ngày hôm sau lại ít hơn hôm trước, từ lòng tràn đầy mong đợi đến từng chút từng chút một thất vọng rồi nảy sinh oán hận, Vương Tinh Tinh bắt đầu xa lánh Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cố gắng hết sức muốn cứu vãn tình bạn bao năm qua của hai người, một mặt bắt đầu không tỏ vẻ hoà nhã với Uông Tử Kỳ muốn cho cậu ta biết khó mà lui, về phương diện khác đương nhiên giả vờ như không có chuyện gì nói chuyện với Vương Tinh Tinh.
Thế nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Không thể nhìn ra khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Uông Tử Kỳ hoá ra thuộc loại mặt chày, ám chỉ đi ám chỉ lại mà không đuổi được. Trong lòng Chu Tiểu Vân vô cùng buồn phiền, nghĩ thầm cậu ta như Mạnh Phàm có phải tốt không, sao Uông Tử Kỳ này không có mắt nhìn vậy!
Chẳng lẽ muốn cô đi nói thẳng “Bạn học Uông Tử Kỳ xin cậu sau này đừng đến tìm tôi nói chuyện nữa”? Đánh chết cô cũng không nói ra được câu này!
Vương Tinh Tinh dần dần trở nên im lặng, ngày xưa líu ra ríu rít bỗng nhiên cô ấy trở nên lười biếng làm gì cũng buồn bã ỉu xìu làm cho Chu Tiểu Vân không quen.
Đâu chỉ Chu Tiểu Vân không quen, trong lớp có rất nhiều người mắt sáng như đuốc, tỉ mỉ đánh giá suy xét từng tí một, đủ liên tưởng đủ loại tin đồn xuất hiện.
Sở Đình Đình vừa thấy Uông Tử Kỳ về vị trí thì bắt đầu hưng trí bừng bừng nhìn xung quanh, thấy Chu Tiểu Vân lạnh mặt đáp lại Uông Tử Kỳ, lại nhìn Vương Tinh Tinh giả vờ như không nhìn thấy buồn bã thất lạc, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng à?
Tam giác tình yêu! Cô này thích cậu, cậu lại thích cô kia, cô này và cô kia lại là bạn thân… Oa, tình tiết thật đặc sắc a! Tưởng tượng một chút cũng đủ để người ta nhiệt huyết sôi trào.
Lời đồn nổi lên bốn phía trong lớp. Cũng đúng thôi, Chu Tiểu Vân là nữ sinh làm người khác chú ý nhất. Thành tích cao, xinh xắn, nhân duyên tốt dù cô cố gắng điệu thấp, nhưng vẫn là hình mẫu nữ sinh mà lòng các nam sinh hướng tới nhất.
Ôn nhu trầm tĩnh thân thiết hòa nhã hàm súc, cô gái như thế có ai không thích? Không chỉ có nam sinh trong lớp chúng ta, không ít nam sinh lớp nào cũng nhòm ngó, chỉ khổ không có cơ hội tiếp cận thôi.
Chu Tiểu Vân vẫn tận lực tránh các tin tức “màu hồng phấn”, không muốn cuốn vào thị phi. Từ lúc gặp được sự việc Mạnh Phàm gửi thư tình cô lén lút hoá giải việc này trong vô hình. Nhưng lần này thì Chu Tiểu Vân muốn lặng lẽ cũng không được.
Uông Tử Kỳ chỉ thiếu nước không quang minh chính đại theo đuổi, người có mắt cũng nhận ra cậu ta có ý đồ. Mà tính tình hay cười hay nói Vương Tinh Tinh lại có thái độ im lặng khác thường, điều này sao không làm cho các học sinh bàn tán sôi nổi!
Chuyện đã vậy, Chu Tiểu Vân đành kiên trì đối mặt với ánh mắt bát quái ái muội của các bạn học.
Vương Tinh Tinh không hề cảm kích với việc Chu Tiểu Vân chủ động bắt chuyện, nói chuyện hữu ý hay vô tình luôn kẹp thương mang gậy, một lần hai lần Chu Tiểu Vân đều nhịn xuống. Nhưng một thời gian sau, Chu Tiểu Vân bắt đầu phát cáu.
Hiếm khi tức giận lần này cô nổi giận thật sự.
Chẳng lẽ tình bạn thân thiết mười mấy năm qua không thắng nổi một Uông Tử Kỳ sao? Chẳng lẽ tình bạn giữa các cô nông cạn như thế, không qua nổi đợt khảo nghiệm này ư?
Vương Tinh Tinh chỉ chìm đắm trong tình cảm của mình, rất bất mãn và oán hận Chu Tiểu Vân. Nhưng, Chu Tiểu Vân đã làm gì nên tội?
Cô đã làm cái gì hả? Cô chẳng làm gì có được không, vì sao hiện tại lại nháo thành cục diện thế này? Càng nghĩ càng làm cho người ta tức. Sự tức giận cố kìm nén của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã bùng nổ trong một lần tan học.
Gần như các học sinh ngoại trú đã về hết, trong lớp còn lại thưa thớt mấy người trọ ở trường đang đọc sách ôn tập.
Chu Tiểu Vân cố tình ở lại, muốn tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Vương Tinh Tinh một lần.
Vương Tinh Tinh thấy Chu Tiểu Vân vẫn ở trong lớp chưa về thì đoán cô cố tình ở lại để làm gì. Không muốn nói chuyện, Vương Tinh Tinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Chu Tiểu Vân vừa thấy động tác của Vương Tinh Tinh thì hiểu ngay ý cô bạn định truyền lại: không muốn nói chuyện với cô.
Chu Tiểu Vân kìm nén sự khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: “Vương Tinh Tinh, đừng đi vội, tớ có lời muốn nói với cậu.”
Tay Vương Tinh Tinh ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục thu dọn sách vở: “Có chuyện gì để mai hãy nói, bây giờ tớ muốn đi ăn cơm.”
Chu Tiểu Vân thấy cô không trực tiếp từ chối trong lòng buông lỏng: “Ngày mai thì quá muộn, tớ muốn giờ nói luôn với cậu. Lâu lắm rồi chúng mình không ngồi xuống tâm sự với nhau!”
Vương Tinh Tinh nhìn Chu Tiểu Vân tươi cười trong lòng mềm nhũn, động tác trên tay ngừng lại.
Trong đầu Vương Tinh Tinh xẹt qua những hình ảnh khi ở cạnh Chu Tiểu Vân, từ hồi lớp một hai người bắt đầu ngồi cùng bàn, không có chuyện gì giống nhau, thật là tốt! Lên cấp hai Chu Tiểu Vân học ở Anh Minh còn mình chỉ thi đỗ Khải Minh. Khi đó mình đã liều mạng cố gắng hết sức, coi Chu Tiểu Vân là tấm gương của bản thân, kết quả là đến cấp ba đã được như nguyện cũng thi đỗ vào trường Anh Minh. Khi phân khoa, hai người lại thành bạn học cùng lớp, vẫn ngồi trước ngồi sau. Khi đó mình đã thoả mãn biết bao! Vậy mà, từ khi nào tình bạn này dần dần xuất hiện vết rách? Vương Tinh Tinh hoảng hốt.
Chu Tiểu Vân nhận ra thái độ của Vương Tinh Tinh mềm xuống, trong lòng vui mừng không nói nên lời, đang định cầm tay cô bạn, chuẩn bị tâm sự với nhau, ai ngờ “mồi lửa” của sự kia lại ra gây sự.
“Chu Tiểu Vân, hôm nay cậu cũng đến căng tin ăn cơm à? Cùng đi nhé!” Uông Tử Kỳ bước vào lớp nhìn quanh, thấy Chu Tiểu Vân còn ở lại, vui vẻ tới mời Chu Tiểu Vân cùng đi ăn cơm.
Bị trực tiếp bỏ qua Vương Tinh Tinh mắt lúc trắng lúc xanh, trong lòng có một cảm giác gì đó không thể diễn tả nổi. Cô hạ quyết tâm, rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Chu Tiểu Vân, đi thẳng ra cửa không hề quay đầu lại.
Lòng bàn tay Chu Tiểu Vân trống không, ngơ ngác nhìn bóng lưng người bạn vô cùng quen thuộc ra khỏi phòng học rồi biến mất, trong lòng lạnh một nửa. Hình như có một cái gì đó rất quan trọng rất quan trọng từ trong thân thể đã trôi đi mất…
Không thức thời Uông Tử Kỳ không để ý đến Vương Tinh Tinh khác thường thường —— hoặc là nói cho dù lưu ý tới cũng không để trong lòng, vẫn mời: “Chu Tiểu Vân, cùng đi nhé!”
Chu Tiểu Vân trút hết lửa giận lên đầu Uông Tử Kỳ: “Đi cái mà đi, tôi nói muốn tới căng tin của trường ăn cơm lúc nào, cậu không thấy rằng mình đang tự quyết định à, không thấy rằng tôi đang muốn nói chuyện với Vương Tinh Tinh hả? ấo cậu cứ nhảy ra quấy rối thế!”
Càng nghĩ càng bực mình càng nói càng tức giận, nếu không phải Uông Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện chưa biết chừng cô đã làm lành với Vương Tinh Tinh như lúc đầu.
Chu Tiểu Vân ít khi nói với giọng điệu như thế làm cho Uông Tử Kỳ ngẩn người. Cậu chưa từng gặp Chu Tiểu Vân phát hỏa. Mặc dù thời gian này Chu Tiểu Vân rất ít khi có sắc mặt tốt cho cậu nhìn, nhưng không đến mức nói chuyện không khách khí như vậy!
Chuyện Chu Tiểu Vân không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc đã xảy ra giữa cô và Vương Tinh Tinh.
Thật ra chuyện này trước kì nghỉ đông đã có dấu hiệu, Uông Tử Kỳ vì một cái khăn tay mà có tiếp xúc Chu Tiểu Vân sau đó liên tục xum xoe, làm cho Vương Tinh Tinh vẫn thích Uông Tử Kỳ, trong lòng có sự xa cách.
Chu Tiểu Vân vốn nghĩ qua năm mới, chuyện này coi như xong, không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng cô không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Từ lúc học kỳ mới khai giảng hành động Uông Tử Kỳ càng rõ ràng. Vừa tan học sẽ đến chỗ Chu Tiểu Vân ngồi, mặc kệ tìm lý do gì đều không che giấu được sự thật bạn học Uông đã động tâm.
Vẫn quan tâm đến Uông Tử Kỳ lại ngồi đằng sau Chu Tiểu Vân, hiển nhiên Vương Tinh Tinh không có khả năng không chú ý tới.
Nụ cười thoải mái trên mặt Vương Tinh Tinh ngày hôm sau lại ít hơn hôm trước, từ lòng tràn đầy mong đợi đến từng chút từng chút một thất vọng rồi nảy sinh oán hận, Vương Tinh Tinh bắt đầu xa lánh Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cố gắng hết sức muốn cứu vãn tình bạn bao năm qua của hai người, một mặt bắt đầu không tỏ vẻ hoà nhã với Uông Tử Kỳ muốn cho cậu ta biết khó mà lui, về phương diện khác đương nhiên giả vờ như không có chuyện gì nói chuyện với Vương Tinh Tinh.
Thế nhưng hiệu quả quá nhỏ.
Không thể nhìn ra khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Uông Tử Kỳ hoá ra thuộc loại mặt chày, ám chỉ đi ám chỉ lại mà không đuổi được. Trong lòng Chu Tiểu Vân vô cùng buồn phiền, nghĩ thầm cậu ta như Mạnh Phàm có phải tốt không, sao Uông Tử Kỳ này không có mắt nhìn vậy!
Chẳng lẽ muốn cô đi nói thẳng “Bạn học Uông Tử Kỳ xin cậu sau này đừng đến tìm tôi nói chuyện nữa”? Đánh chết cô cũng không nói ra được câu này!
Vương Tinh Tinh dần dần trở nên im lặng, ngày xưa líu ra ríu rít bỗng nhiên cô ấy trở nên lười biếng làm gì cũng buồn bã ỉu xìu làm cho Chu Tiểu Vân không quen.
Đâu chỉ Chu Tiểu Vân không quen, trong lớp có rất nhiều người mắt sáng như đuốc, tỉ mỉ đánh giá suy xét từng tí một, đủ liên tưởng đủ loại tin đồn xuất hiện.
Sở Đình Đình vừa thấy Uông Tử Kỳ về vị trí thì bắt đầu hưng trí bừng bừng nhìn xung quanh, thấy Chu Tiểu Vân lạnh mặt đáp lại Uông Tử Kỳ, lại nhìn Vương Tinh Tinh giả vờ như không nhìn thấy buồn bã thất lạc, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng à?
Tam giác tình yêu! Cô này thích cậu, cậu lại thích cô kia, cô này và cô kia lại là bạn thân… Oa, tình tiết thật đặc sắc a! Tưởng tượng một chút cũng đủ để người ta nhiệt huyết sôi trào.
Lời đồn nổi lên bốn phía trong lớp. Cũng đúng thôi, Chu Tiểu Vân là nữ sinh làm người khác chú ý nhất. Thành tích cao, xinh xắn, nhân duyên tốt dù cô cố gắng điệu thấp, nhưng vẫn là hình mẫu nữ sinh mà lòng các nam sinh hướng tới nhất.
Ôn nhu trầm tĩnh thân thiết hòa nhã hàm súc, cô gái như thế có ai không thích? Không chỉ có nam sinh trong lớp chúng ta, không ít nam sinh lớp nào cũng nhòm ngó, chỉ khổ không có cơ hội tiếp cận thôi.
Chu Tiểu Vân vẫn tận lực tránh các tin tức “màu hồng phấn”, không muốn cuốn vào thị phi. Từ lúc gặp được sự việc Mạnh Phàm gửi thư tình cô lén lút hoá giải việc này trong vô hình. Nhưng lần này thì Chu Tiểu Vân muốn lặng lẽ cũng không được.
Uông Tử Kỳ chỉ thiếu nước không quang minh chính đại theo đuổi, người có mắt cũng nhận ra cậu ta có ý đồ. Mà tính tình hay cười hay nói Vương Tinh Tinh lại có thái độ im lặng khác thường, điều này sao không làm cho các học sinh bàn tán sôi nổi!
Chuyện đã vậy, Chu Tiểu Vân đành kiên trì đối mặt với ánh mắt bát quái ái muội của các bạn học.
Vương Tinh Tinh không hề cảm kích với việc Chu Tiểu Vân chủ động bắt chuyện, nói chuyện hữu ý hay vô tình luôn kẹp thương mang gậy, một lần hai lần Chu Tiểu Vân đều nhịn xuống. Nhưng một thời gian sau, Chu Tiểu Vân bắt đầu phát cáu.
Hiếm khi tức giận lần này cô nổi giận thật sự.
Chẳng lẽ tình bạn thân thiết mười mấy năm qua không thắng nổi một Uông Tử Kỳ sao? Chẳng lẽ tình bạn giữa các cô nông cạn như thế, không qua nổi đợt khảo nghiệm này ư?
Vương Tinh Tinh chỉ chìm đắm trong tình cảm của mình, rất bất mãn và oán hận Chu Tiểu Vân. Nhưng, Chu Tiểu Vân đã làm gì nên tội?
Cô đã làm cái gì hả? Cô chẳng làm gì có được không, vì sao hiện tại lại nháo thành cục diện thế này? Càng nghĩ càng làm cho người ta tức. Sự tức giận cố kìm nén của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã bùng nổ trong một lần tan học.
Gần như các học sinh ngoại trú đã về hết, trong lớp còn lại thưa thớt mấy người trọ ở trường đang đọc sách ôn tập.
Chu Tiểu Vân cố tình ở lại, muốn tìm thời gian nói chuyện rõ ràng với Vương Tinh Tinh một lần.
Vương Tinh Tinh thấy Chu Tiểu Vân vẫn ở trong lớp chưa về thì đoán cô cố tình ở lại để làm gì. Không muốn nói chuyện, Vương Tinh Tinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến căng tin ăn cơm.
Chu Tiểu Vân vừa thấy động tác của Vương Tinh Tinh thì hiểu ngay ý cô bạn định truyền lại: không muốn nói chuyện với cô.
Chu Tiểu Vân kìm nén sự khó chịu trong lòng, thấp giọng nói: “Vương Tinh Tinh, đừng đi vội, tớ có lời muốn nói với cậu.”
Tay Vương Tinh Tinh ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục thu dọn sách vở: “Có chuyện gì để mai hãy nói, bây giờ tớ muốn đi ăn cơm.”
Chu Tiểu Vân thấy cô không trực tiếp từ chối trong lòng buông lỏng: “Ngày mai thì quá muộn, tớ muốn giờ nói luôn với cậu. Lâu lắm rồi chúng mình không ngồi xuống tâm sự với nhau!”
Vương Tinh Tinh nhìn Chu Tiểu Vân tươi cười trong lòng mềm nhũn, động tác trên tay ngừng lại.
Trong đầu Vương Tinh Tinh xẹt qua những hình ảnh khi ở cạnh Chu Tiểu Vân, từ hồi lớp một hai người bắt đầu ngồi cùng bàn, không có chuyện gì giống nhau, thật là tốt! Lên cấp hai Chu Tiểu Vân học ở Anh Minh còn mình chỉ thi đỗ Khải Minh. Khi đó mình đã liều mạng cố gắng hết sức, coi Chu Tiểu Vân là tấm gương của bản thân, kết quả là đến cấp ba đã được như nguyện cũng thi đỗ vào trường Anh Minh. Khi phân khoa, hai người lại thành bạn học cùng lớp, vẫn ngồi trước ngồi sau. Khi đó mình đã thoả mãn biết bao! Vậy mà, từ khi nào tình bạn này dần dần xuất hiện vết rách? Vương Tinh Tinh hoảng hốt.
Chu Tiểu Vân nhận ra thái độ của Vương Tinh Tinh mềm xuống, trong lòng vui mừng không nói nên lời, đang định cầm tay cô bạn, chuẩn bị tâm sự với nhau, ai ngờ “mồi lửa” của sự kia lại ra gây sự.
“Chu Tiểu Vân, hôm nay cậu cũng đến căng tin ăn cơm à? Cùng đi nhé!” Uông Tử Kỳ bước vào lớp nhìn quanh, thấy Chu Tiểu Vân còn ở lại, vui vẻ tới mời Chu Tiểu Vân cùng đi ăn cơm.
Bị trực tiếp bỏ qua Vương Tinh Tinh mắt lúc trắng lúc xanh, trong lòng có một cảm giác gì đó không thể diễn tả nổi. Cô hạ quyết tâm, rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của Chu Tiểu Vân, đi thẳng ra cửa không hề quay đầu lại.
Lòng bàn tay Chu Tiểu Vân trống không, ngơ ngác nhìn bóng lưng người bạn vô cùng quen thuộc ra khỏi phòng học rồi biến mất, trong lòng lạnh một nửa. Hình như có một cái gì đó rất quan trọng rất quan trọng từ trong thân thể đã trôi đi mất…
Không thức thời Uông Tử Kỳ không để ý đến Vương Tinh Tinh khác thường thường —— hoặc là nói cho dù lưu ý tới cũng không để trong lòng, vẫn mời: “Chu Tiểu Vân, cùng đi nhé!”
Chu Tiểu Vân trút hết lửa giận lên đầu Uông Tử Kỳ: “Đi cái mà đi, tôi nói muốn tới căng tin của trường ăn cơm lúc nào, cậu không thấy rằng mình đang tự quyết định à, không thấy rằng tôi đang muốn nói chuyện với Vương Tinh Tinh hả? ấo cậu cứ nhảy ra quấy rối thế!”
Càng nghĩ càng bực mình càng nói càng tức giận, nếu không phải Uông Tử Kỳ đột nhiên xuất hiện chưa biết chừng cô đã làm lành với Vương Tinh Tinh như lúc đầu.
Chu Tiểu Vân ít khi nói với giọng điệu như thế làm cho Uông Tử Kỳ ngẩn người. Cậu chưa từng gặp Chu Tiểu Vân phát hỏa. Mặc dù thời gian này Chu Tiểu Vân rất ít khi có sắc mặt tốt cho cậu nhìn, nhưng không đến mức nói chuyện không khách khí như vậy!