Trước khi Chu Tiểu Vân nhập học, Chu Quốc Cường đặt vài mâm trong nhà hàng mời mấy người bạn tốt đến ăn mừng. Ở nông thôn, đứa nhỏ thi đậu đại học là một chuyện vui lớn, đương nhiên phải chúc mừng một phen.
Chu Quốc Dân cảm khái: “Anh hai, năm ngoái Đại Bảo được chọn vào đội điền kinh trên tỉnh, năm nay Đại Nha lại trúng tuyển vào trường đại học tốt như vậy, gia đình anh liên tiếp có chuyện vui!”
Nhị Nha không chịu thua kém giơ tay: “Chú ba, chú quên con nè, năm nay con cũng thi đậu cấp hai Anh Minh đó!”
Nói một câu chọc cười cả hai vợ chồng Chu Quốc Dân, Chu Quốc Cường thương yêu nhìn Nhị Nha một cái: “Được rồi, con ra chỗ chị chơi đi.”
Nhị Nha chạy nhanh đến chỗ Chu Tiểu Vân đang ngồi cùng Ngô Mai, Chu Tiểu Hà vểnh tai lên nghe ngóng xem họ đang nói gì.
Ngô Mai liên tục khen tiếp khiến Chu Tiểu Vân thấy ngượng: “Đừng nói về mình mãi thế, kể xem dạo này cậu sống thế nào đi?”
Ngô Mai khiêm tốn nói: “Mình kém xa cậu, năm nay tốt nghiệp mình được phân tới bệnh viện xã làm y tá, mình vừa bắt đầu đi làm!”
Chu Tiểu Vân chặc lưỡi, Ngô Mai nhát gan thế mà lại trở thành y tá, thế sự thật khó lường.
Chu Tiểu Hà cũng chen vào: “Ai nha, làm y tá trong bệnh viện xã rất tốt, sau này cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ chuyển đến bệnh viện huyện đi, đi làm trong thành phố bao giờ cũng tốt hơn!” Nói xong ưỡn ưỡn ngực, như sợ người ta không biết cô đang làm ở nhà trẻ trong thị trấn.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai liếc mắt nhìn nhau, ăn ý mỉm cười. Bênh khoe khoang của chị ấy bao năm qua vẫn không hề thay đổi. Kế tiếp, Chu Tiểu Hà cằn nhằn rằng có quá nhiều người muốn theo đuổi cô.
Ngô Mai líu lưỡi: “Chị Tiểu Hà, chị mới bao nhiêu tuổi, sao bắt đầu tìm đối tượng sớm vậy!”
Chu Tiểu Hà đắc ý hất đầu: “Chị cũng đâu muốn yêu đương sớm vậy, chị mới 20 tuổi, còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Nhưng mấy người đó cứ như ruồi bu ấy, đuổi mãi không chịu đi, phiền chết mất!” Chu Tiểu Hà ngoài miệng kêu phiền nhưng trên mặt lại mỉm cười đắc ý, ở đây ai mà không biết cô đang mừng thầm.
Nhị Nha chen miệng nói: “Chị Tiểu Hà, chị cười vui vẻ như vậy, hình như chị không ngại bị làm phiền nha!” Chu Tiểu Vân và Ngô Mai cùng bật cười.
Chu Tiểu Hà tức giận trừng Nhị Nha: “Con nhóc như em thì biết cái gì, qua bên kia chơi đi.”
Nhị Nha đành phải chạy sang chỗ các anh ngồi.
Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn đang kể cho nhau những chuyện xảy ra trong trường học, còn hai người Chu Chí Hải và Ngô Lỗi thì thảo luận về bộ phim kiếm hiệp mới nhất.
Nhị Nha buồn chán cực kỳ, cảm thán: làm em út thật khổ, không được ai thương yêu hết. Đến khi bà nội và bà ngoại đến, Nhị Nha mới tìm được người hoan nghênh mình, quấn quýt chọc cho hai bà cụ vui vẻ.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy cậu mợ và cô em họ đã lâu không gặp. Nữu Nữu tên thật là Triệu Tâm Hồng, nay đã trở thành nữ sinh 8 tuổi rồi, cô bé hô to một tiếng ‘chị họ’ rồi nhanh chóng bổ nhào về phía Chu Tiêu Vân.
Chu Tiểu Vân ôm lấy em họ thân thiết trò chuyện. Từ nhỏ đến lớn Triệu Tâm Hồng vẫn luôn là cái đuôi của Chu Tiểu Vân, suốt ngày chạy theo cô đi khắp nơi.
Tất Uyển Đình mỉm cười nói với Triệu Ngọc Trân: “Chị hai, Nữu Nữu mà được một nửa Đại Nha nhà chị thì em đã vui lắm rồi.”
Triệu Ngọc Trân luôn miệng nói ‘không dám, không dám’ nhưng miệng cười không khép lại được.
Hứa Đại Sơn và Thạch Vĩnh Niên không mời mà tới, khiến Chu Quốc Cường rất băn khoăn.
Hứa Đại Sơn nhẹ trách: “Người anh em Quốc Cường, nhà có chuyện vui như vậy sao không nói cho tôi một tiếng.” Thạch Vĩnh Niên liên tục gật đầu phụ họa.
Chu Quốc Cường cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi không muốn quấy rầy hai người.” Tiệc mừng này đương nhiên không phải miễn phí, ăn uống gì cũng tốn tiền, Chu Quốc Cường không muốn mời ai ngoài anh em trong nhà, không ngờ Hứa Đại Sơn và Thạch Vĩnh Niên lại đến.
Thạch Vĩnh Niên nói: “Sao anh khách khí như vậy, con gái anh thi đỗ đại học là chuyện lớn, bao năm qua thôn ta chưa từng có sinh viên đại học ! Vậy nên ủy ban quyết định dành ra một phần thưởng nhỏ, tiền thưởng không nhiều, chỉ năm trăm nguyên, tặng cho Tiểu Vân mua sắm đồ dùng.”
Chu Quốc Cường không từ chối được, đành phải nhận lấy, sau đó gọi Chu Tiểu Vân đến đưa luôn cho cô. Chu Tiểu Vân lễ phép cảm ơn Hứa Đại Sơn và Thạch Vĩnh Niên, nghĩ thầm phần thưởng này không nhỏ a!
Hứa Đại Sơn nhìn Chu Tiểu Vân không khỏi nhớ đến con gái Hứa Mỹ Lệ. Từ khi chọn học ban khoa học tự nhiên, thành tích của Hứa Mỹ Lệ không tốt lắm, thi đại học không đủ cả điểm chuẩn. Sau khi biết điểm Hứa Mỹ Lệ đã trốn trong phòng khóc suốt cả ngày.
Hứa Mỹ Lệ trách móc ba mình: “Đều tại ba hết, con không muốn học khoa học tự nhiên ba cứ bắt con chọn, ba môn Toán Lý Hóa con học không tốt, học tập vất vả muốn chết. Ba xem Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh học khoa văn không phải rất tốt sao? Chu Tiểu Vân thi đậu đại học tốt như vậy, ngay cả Vương Tinh Tinh cũng đỗ được đại học ngoại tỉnh. Còn con, không trường nào nhận…” nói xong bật khóc
Hứa Đại Sơn không biết làm gì, khuyên Hứa Mỹ Lệ đi học nghề không được, đành phải để con gái học lại. Nhìn con nhà người ta, lại nghĩ đến con gái mình, ông buồn bã thở dài.
Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết việc Hứa Mỹ Lệ quyết định học lại, nghĩ thầm thành tích môn xã hội của Hứa Mỹ Lệ không tệ, nếu chọn học khoa Văn đại khái ngang ngửa với Vương Tinh Tinh, lần này trượt đại học cũng nằm trong dự liệu.
Nghĩ đến Hứa Mỹ Lệ phải lặp lại thời cấp ba gian khổ, cô sinh lòng đồng tình. Người không học cấp ba nhất định không biết việc học hành vất vả như thế nào, loại mệt mỏi này không chỉ trên thân thể mà còn cả về tinh thần. Có thể dùng hai chữ giày vò để hình dung.
Vài ngày trước, cuối cùng Vương Tinh Tinh đã nhận được thư báo trúng tuyển cô mong chờ từ lâu, mặc dù là một trường đại học xa lạ ở ngoại tỉnh nhưng cũng khiến cô hài lòng. Chỉ cần thi đỗ, mặc xác nó là đại học gì, cứ vào học rồi hẵng tính!
Chu Chí Hải trượt đại học, Thẩm Hoa Phượng khuyên cậu học lại nhưng cậu nhất quyết không chịu: “Con vừa nhìn thấy sách đã đau đầu, mẹ muốn con làm gì cũng được, miễn đừng bắt con đi học lại.”
Chu Chí Hải muốn đi học sửa chữa ô tô, Thẩm Hoa Phượng không làm gì được, cứ nhắc tới việc này là lại bực tức.
Chu Tiểu Vân nhìn Chu Chí Hai đang vui vẻ trò chuyện với Ngô Lỗi, thầm nghĩ học được một nghề nào đó cũng tốt, biết đâu sau này Chu Chí Hải sẽ có tiền đồ tươi sáng. Học một môn kỹ thuật rất tốt, không biết tại sao bác gái lại nhất quyết phản đối như vậy!
Phùng Thiết Trụ cũng không thi đại học, gia đình cậu ta chạy cho cậu ta vào một trường trung cấp nghề chuyên nghiệp.
Nghe nói Chu Thiến Thiến cũng học lại.
Tôn Mẫn giờ đã ra ngoại tỉnh làm công.
Mỗi người đều có tương lai riêng của chính mình!!!
Trước khi Chu Tiểu Vân nhập học, Chu Quốc Cường đặt vài mâm trong nhà hàng mời mấy người bạn tốt đến ăn mừng. Ở nông thôn, đứa nhỏ thi đậu đại học là một chuyện vui lớn, đương nhiên phải chúc mừng một phen.
Chu Quốc Dân cảm khái: “Anh hai, năm ngoái Đại Bảo được chọn vào đội điền kinh trên tỉnh, năm nay Đại Nha lại trúng tuyển vào trường đại học tốt như vậy, gia đình anh liên tiếp có chuyện vui!”
Nhị Nha không chịu thua kém giơ tay: “Chú ba, chú quên con nè, năm nay con cũng thi đậu cấp hai Anh Minh đó!”
Nói một câu chọc cười cả hai vợ chồng Chu Quốc Dân, Chu Quốc Cường thương yêu nhìn Nhị Nha một cái: “Được rồi, con ra chỗ chị chơi đi.”
Nhị Nha chạy nhanh đến chỗ Chu Tiểu Vân đang ngồi cùng Ngô Mai, Chu Tiểu Hà vểnh tai lên nghe ngóng xem họ đang nói gì.
Ngô Mai liên tục khen tiếp khiến Chu Tiểu Vân thấy ngượng: “Đừng nói về mình mãi thế, kể xem dạo này cậu sống thế nào đi?”
Ngô Mai khiêm tốn nói: “Mình kém xa cậu, năm nay tốt nghiệp mình được phân tới bệnh viện xã làm y tá, mình vừa bắt đầu đi làm!”
Chu Tiểu Vân chặc lưỡi, Ngô Mai nhát gan thế mà lại trở thành y tá, thế sự thật khó lường.
Chu Tiểu Hà cũng chen vào: “Ai nha, làm y tá trong bệnh viện xã rất tốt, sau này cố gắng thêm chút nữa, tranh thủ chuyển đến bệnh viện huyện đi, đi làm trong thành phố bao giờ cũng tốt hơn!” Nói xong ưỡn ưỡn ngực, như sợ người ta không biết cô đang làm ở nhà trẻ trong thị trấn.
Chu Tiểu Vân và Ngô Mai liếc mắt nhìn nhau, ăn ý mỉm cười. Bênh khoe khoang của chị ấy bao năm qua vẫn không hề thay đổi. Kế tiếp, Chu Tiểu Hà cằn nhằn rằng có quá nhiều người muốn theo đuổi cô.Ngô Mai líu lưỡi: “Chị Tiểu Hà, chị mới bao nhiêu tuổi, sao bắt đầu tìm đối tượng sớm vậy!”
Chu Tiểu Hà đắc ý hất đầu: “Chị cũng đâu muốn yêu đương sớm vậy, chị mới 20 tuổi, còn muốn chơi thêm vài năm nữa. Nhưng mấy người đó cứ như ruồi bu ấy, đuổi mãi không chịu đi, phiền chết mất!” Chu Tiểu Hà ngoài miệng kêu phiền nhưng trên mặt lại mỉm cười đắc ý, ở đây ai mà không biết cô đang mừng thầm.
Nhị Nha chen miệng nói: “Chị Tiểu Hà, chị cười vui vẻ như vậy, hình như chị không ngại bị làm phiền nha!” Chu Tiểu Vân và Ngô Mai cùng bật cười.
Chu Tiểu Hà tức giận trừng Nhị Nha: “Con nhóc như em thì biết cái gì, qua bên kia chơi đi.”
Nhị Nha đành phải chạy sang chỗ các anh ngồi.
Tiểu Bảo và Chu Chí Viễn đang kể cho nhau những chuyện xảy ra trong trường học, còn hai người Chu Chí Hải và Ngô Lỗi thì thảo luận về bộ phim kiếm hiệp mới nhất.
Nhị Nha buồn chán cực kỳ, cảm thán: làm em út thật khổ, không được ai thương yêu hết. Đến khi bà nội và bà ngoại đến, Nhị Nha mới tìm được người hoan nghênh mình, quấn quýt chọc cho hai bà cụ vui vẻ.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy cậu mợ và cô em họ đã lâu không gặp. Nữu Nữu tên thật là Triệu Tâm Hồng, nay đã trở thành nữ sinh 8 tuổi rồi, cô bé hô to một tiếng ‘chị họ’ rồi nhanh chóng bổ nhào về phía Chu Tiêu Vân.
Chu Tiểu Vân ôm lấy em họ thân thiết trò chuyện. Từ nhỏ đến lớn Triệu Tâm Hồng vẫn luôn là cái đuôi của Chu Tiểu Vân, suốt ngày chạy theo cô đi khắp nơi.
Tất Uyển Đình mỉm cười nói với Triệu Ngọc Trân: “Chị hai, Nữu Nữu mà được một nửa Đại Nha nhà chị thì em đã vui lắm rồi.”
Triệu Ngọc Trân luôn miệng nói ‘không dám, không dám’ nhưng miệng cười không khép lại được.
Hứa Đại Sơn và Thạch Vĩnh Niên không mời mà tới, khiến Chu Quốc Cường rất băn khoăn.
Hứa Đại Sơn nhẹ trách: “Người anh em Quốc Cường, nhà có chuyện vui như vậy sao không nói cho tôi một tiếng.” Thạch Vĩnh Niên liên tục gật đầu phụ họa.
Chu Quốc Cường cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi không muốn quấy rầy hai người.” Tiệc mừng này đương nhiên không phải miễn phí, ăn uống gì cũng tốn tiền, Chu Quốc Cường không muốn mời ai ngoài anh em trong nhà, không ngờ Hứa Đại Sơn và Thạch Vĩnh Niên lại đến.
Thạch Vĩnh Niên nói: “Sao anh khách khí như vậy, con gái anh thi đỗ đại học là chuyện lớn, bao năm qua thôn ta chưa từng có sinh viên đại học ! Vậy nên ủy ban quyết định dành ra một phần thưởng nhỏ, tiền thưởng không nhiều, chỉ năm trăm nguyên, tặng cho Tiểu Vân mua sắm đồ dùng.”
Chu Quốc Cường không từ chối được, đành phải nhận lấy, sau đó gọi Chu Tiểu Vân đến đưa luôn cho cô. Chu Tiểu Vân lễ phép cảm ơn Hứa Đại Sơn và Thạch Vĩnh Niên, nghĩ thầm phần thưởng này không nhỏ a!
Hứa Đại Sơn nhìn Chu Tiểu Vân không khỏi nhớ đến con gái Hứa Mỹ Lệ. Từ khi chọn học ban khoa học tự nhiên, thành tích của Hứa Mỹ Lệ không tốt lắm, thi đại học không đủ cả điểm chuẩn. Sau khi biết điểm Hứa Mỹ Lệ đã trốn trong phòng khóc suốt cả ngày.
Hứa Mỹ Lệ trách móc ba mình: “Đều tại ba hết, con không muốn học khoa học tự nhiên ba cứ bắt con chọn, ba môn Toán Lý Hóa con học không tốt, học tập vất vả muốn chết. Ba xem Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh học khoa văn không phải rất tốt sao? Chu Tiểu Vân thi đậu đại học tốt như vậy, ngay cả Vương Tinh Tinh cũng đỗ được đại học ngoại tỉnh. Còn con, không trường nào nhận…” nói xong bật khóc
Hứa Đại Sơn không biết làm gì, khuyên Hứa Mỹ Lệ đi học nghề không được, đành phải để con gái học lại. Nhìn con nhà người ta, lại nghĩ đến con gái mình, ông buồn bã thở dài.
Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết việc Hứa Mỹ Lệ quyết định học lại, nghĩ thầm thành tích môn xã hội của Hứa Mỹ Lệ không tệ, nếu chọn học khoa Văn đại khái ngang ngửa với Vương Tinh Tinh, lần này trượt đại học cũng nằm trong dự liệu.
Nghĩ đến Hứa Mỹ Lệ phải lặp lại thời cấp ba gian khổ, cô sinh lòng đồng tình. Người không học cấp ba nhất định không biết việc học hành vất vả như thế nào, loại mệt mỏi này không chỉ trên thân thể mà còn cả về tinh thần. Có thể dùng hai chữ giày vò để hình dung.
Vài ngày trước, cuối cùng Vương Tinh Tinh đã nhận được thư báo trúng tuyển cô mong chờ từ lâu, mặc dù là một trường đại học xa lạ ở ngoại tỉnh nhưng cũng khiến cô hài lòng. Chỉ cần thi đỗ, mặc xác nó là đại học gì, cứ vào học rồi hẵng tính!
Chu Chí Hải trượt đại học, Thẩm Hoa Phượng khuyên cậu học lại nhưng cậu nhất quyết không chịu: “Con vừa nhìn thấy sách đã đau đầu, mẹ muốn con làm gì cũng được, miễn đừng bắt con đi học lại.”
Chu Chí Hải muốn đi học sửa chữa ô tô, Thẩm Hoa Phượng không làm gì được, cứ nhắc tới việc này là lại bực tức.
Chu Tiểu Vân nhìn Chu Chí Hai đang vui vẻ trò chuyện với Ngô Lỗi, thầm nghĩ học được một nghề nào đó cũng tốt, biết đâu sau này Chu Chí Hải sẽ có tiền đồ tươi sáng. Học một môn kỹ thuật rất tốt, không biết tại sao bác gái lại nhất quyết phản đối như vậy!
Phùng Thiết Trụ cũng không thi đại học, gia đình cậu ta chạy cho cậu ta vào một trường trung cấp nghề chuyên nghiệp.
Nghe nói Chu Thiến Thiến cũng học lại.
Tôn Mẫn giờ đã ra ngoại tỉnh làm công.
Mỗi người đều có tương lai riêng của chính mình!!!